Cửu Âm Giáo

Chương 12: Tri nhân tri diện bất tri tâm


Đọc truyện Cửu Âm Giáo – Chương 12: Tri nhân tri diện bất tri tâm

Nhìn cảnh trời chiều đang bao trùm toàn bộ cảnh xung quanh, có cả một mặt nước mênh mông và bình lặng, Đình Phương cảm khái thở dài :

– Tên cũng như người, cảnh thì phù hợp với danh xưng. Nào ai ngờ nhân vật có ngoại hiệu độc một chữ Thu lại kéo dài chọn chữ lưu ngụ, với cảnh quang lúc nào cũng sắc Thu. Có bảo bốn nhân vật Trường – Hận – Thiên – Thu là những bậc thế ngoại cao nhân cũng không có gì sai ngao.

Đoan Mộc Tuyết lộ vẻ đắc ý :

– Chưa đâu. Nếu gia sư vì chọn Ngưu Lang kiều làm nơi ẩn cư nên bị bán cho chữ Hận, Thu tứ thúc vì cảnh luôn có sắc Thu nên mới mang chữ Thu, thì khi ngươi đến nơi Thiên tam thúc ẩn cư mới có thể hiểu vì sao người đời gọi Tam thúc là Thiên. Kỳ thực gia sư nào có vì mang nỗi hận lòng mà bị gọi là Hận?

Đình Phương gật gù tỏ ra đã hiểu :

– Nhưng một hồ nước mênh mông thế này chúng ta làm sao vượt qua để xin bái phỏng lệnh Tứ thúc?

Nàng nhìn quanh :

– Chúng ta đã quá lo hão. Dường như bọn Cửu Âm giáo đã bị chúng ta bỏ rơi, hoặc giả chúng không hề biết chúng ta bỏ rơi, hoặc giả chúng không hề biết chúng ta sẽ tìm đến nơi này. Ngươi cứ đợi một lúc, ắt Thu tứ thúc sẽ cho người mang thuyền đến đưa chúng ta vào.

Nàng vừa dứt lời cất giọng reo lên :

– Đến rồi. Có người đưa thuyền đến kia kìa.

Đình Phương nhìn theo hướng tay nàng đang chỉ và quả nhiên phát hiên có một điểm sẫm màu đang hiện diện trên mặt nước xa xa và càng lúc càng to dần, cho thấy đó là một chiếc thuyền nan không lớn lắm đang được một nhân vật cật lực chèo làm cho thuyền nan cứ lướt đi băng băng.

Nhìn cảnh này, không hiểu nghĩ sao Đình Phương chợt hạ thấp giọng hỏi nàng :

– Liệu cô nương có am hiểu thủy tính?

Nàng đáp một cách vô tâm :

– Đương nhiên. Thế còn ngươi?

– Tại hạ vì không am hiểu nên mới hỏi dò cô nương. Bằng không, nếu cô nương cũng không am hiểu thủy tính, tại hạ chẳng yên tâm chút nào lúc nhìn thấy chiếc thuyền chỉ bé tèo tẹo thế kia.

Lúc này chiếc thuyền nan đã lướt đến khá dần, tạo cơ hội cho nàng cười và tìm cách châm chọc Đình Phương. Nàng bắt tay làm loa, gọi hướng về chiếc thuyền nan :

– Ớ… Thiết Lang!! Muội đâu chỉ lên một mình mà còn có thêm một tiểu tử hậu nhân của Tôn Tẩn nữa. Y đang lo sẽ bọ chết chim vì thấy Thiết Lang đưa đến chiếc thuyền to ôi là to đây này.

Tuy thừa biết nàng chỉ gọi đùa thế thôi nhưng lần này trong lòng Đình Phương vẫn ngấm ngầm phật ý, nhất là khi bị nàng đem dáng đi khập khiễng ra để đùa, bảo là hậu nhân của Tôn Tẫn (Thời Tôn Tẫn – Bàng Quyên. ND).

Do vậy, mặt của Đình Phương vụt lạnh như băng lúc nghe nhân vật đang chèo thuyền bỗng há hốc mồm cười hô hố :

– Tuyết muội bảo y cứ yên tâm. Vì lũ thủy quái ở dưới này cũng không ưa gì lắm những hạng người có tứ chi bất túc. Chúng không kéo y xuống nước đâu, vì sợ hạng người như y làm bẩn hồ của chúng. Ha… ha..

Đình Phương vừa theo chân Đoan Mộc Tuyết bước vào lòng thuyền vừa thủng thẳng bảo :

– Chỉ vì tại hạ chẳng phải hạng tứ chi bất túc nên đương nhiên phải sợ lũ thủy quái lôi xuống đáy hồ. Mong Thiết nhân huynh cứ chèo cẩn trọng cho. Vì nhở co bề gì, mạng tại hạ có mất cũng không sao, chỉ ngại làm hỏng hết y phục vừa đẹp vừa mới do Đoan Mộc cô nương tự tay mua sắm cho.

Gã họ Thiết có ánh mắt thật gian giảo, Đình Phương thầm nhận định như thế lúc thấy gã dùng ánh mắt này xạ nhìn chằm chằm vào Đình Phương. Gã đốp chát :

– Thứ nhất, ta và ngươi chỉ lần đầu gặp mặt, để ngươi lên thuyền là ta nể mặt Tuyết muội muội của ta, do đó ta khuyên ngươi đừng thấy sang bắt quáng làm họ, chưa gì đã vênh váo gọi ta là Thiết nhân huynh. Thứ hai…

Đoan Mộc Tuyết cau mặt ngắt lời gã :

– Thôi nào Thiết lang. Chính là muội nhờ y đưa đến tận nơi này. Và lời lúc nãy của muội cũng chỉ là lời nói đùa, vì y ngỡ thật nên mới căn dặn Thiết lang cẩn trọng. Sá gì đó mà ngay lần đầu gặp mặt Thiết lang đã cay cú với y?

Gã hậm hực đảo mục quang qua nhìn Đoan Mộc Tuyết :

– Ai bảo y cố ý nói cho ta nghe chuyện muội đã tự tay mua sắm y phục cho y? Muội và ta là thế nào hử? Muội thì luôn miệng gọi ta là Thiết lang nhưng đã có bao giờ muội tự tay sắm manh y phục cho ta chưa? Phần ta, ta luôn nhớ là chưa bao giờ.

Dứt lời, gã không để Đoan Mộc Tuyết biện bạch, đã quay qua đốt chát tiếp với Đình Phương :

– Đó cũng là điều thứ hai ta muốn nói với ngươi. Là ta cùng với Tuyết muội tuy chưa có điều gì ràng buộc nhưng giữa hai ta rồi cũng có lúc đi đến một kết cục có hậu mà thôi. Do vậy, ta thành tâm khuyến cáo ngươi, đừng bao giờ tơ tưởng đến chuyện này chuyện nọ với Tuyết muội muội của ta. Bằng không..

Đoan Mộc Tuyết giận dữ :

– Chớ nói nhảm. Muội chỉ…

Đình Phương chợt tỏ ra bình thản lạ, vừa xua tay ngăn Đoan Mộc Tuyết lại vừa bảo :

– Cô nương đừng quá nóng vội. Hãy để tại hạ nghe vị họ Thiết này muốn đe dọa thế nào.

Gã họ Thiết cười khẩy, đưa mắt nhìn Đình Phương từ đầu đến chân :

– Đừng nghĩ Thiết Tâm Lang này đe dọa suông. Nhược bằng ngươi dám trái lời ta thì đây sẽ là nơi ngươi chỉ có đến mà không có về.

Đình Phương gật gù :

– Tại hạ nào dám nghĩ các hạ đe dọa suông. Nhưng thật chẳng may, tại hạ đến là có người thỉnh cầu và thiết nghĩ ở nơi này chỉ có một nhân vật duy nhất là đủ tư cách định đoạt số mạng của tại hạ mà thôi. Và người đó nhất định không phải là các hạ.

Đoan Mộc Tuyết cũng nhân đó phụ họa theo :

– Không sai. Vì như muội vừa nói y đến là do muội thỉnh cầu. Và nếu Thiết lang vẫn giữ thái độ này, để lúc gặp Tứ thúc, thử xem Tứ thúc lúc biết chuyện, rồi sẽ xử phạt Thiết lang hay không!

Gã cười ngạo nghễ :

– Tuyết muội đừng đem gia sư ra dọa ta. Cho muội hay gia sư đã tán đồng chuyện giữa ta và muội. Gia sư cũng đã hứa, chờ xong câu chuyện này gia sư sẽ đích thân đến Nhị cô cô và đề xuất chuyện hôn nhân giữa ta và muội. Ha… ha…

Nàng biến sắc :

– Không thể nào. Vì từ lâu nay tuy vẫn luôn miệng gọi huynh là Thiết lang nhưng đấy chỉ là cách đùa, dựa theo danh tính của huynh mà ra. Muội sẽ bẩm báo tất cả với Tứ thúc, cầu mong người nghĩ lại và bỏ ngay ý định này.

Gã cứ cười :

– Muội dù có nói đến mấy cũng đừng mong sư phụ của Thiết Tâm Lang này thay đổi. Nếu không tin, muội cứ tùy tiện. Phần ta, điều đó đã là sự thật, chỉ còn là vần đề thời gian mà thôi. Ha… ha…

Phát hiện Đoan Mộc Tuyết càng lúc càng giận dữ. Đình Phương vội nài nỉ nàng :

– Hãy cứ như cô nương vừa nói đi. Đừng tỏ thái độ gì vào lúc này, kẻo lệnh huynh vì phật ý lại trút giận vào tại hạ, hất tại hạ xuống hồ thì khốn. Cứ chờ đến lúc gặp lệnh Tứ thúc ắc sẽ minh bạch.

Gã đắc ý, gật gù nhìn Đình Phương :

– Lần đầu tiên ta nghe ngươi nói một câu lọt tai. Biết giữ mồm giữ miệng như thế là tốt. Vì lúc này thuyền đã ra giữa hồ, chỉ cần ta sơ ý một chúc là cả thuyền đắm và ngươi vì không am tường thủy tánh nên hậu quả xảy đến e khó lường.

Đoan Mộc Tuyết vì lo ngại cho Đình Phương nên đành buông tiếng thở dài hậm hực :

– Dám đối xử với khách tìm đến như thế, muội không tin lúc muội bẩm báo xong, Thu tứ thúc lại buông tha cho huynh. Cứ chờ đấy mà xem.

Thiết Tâm Lang nhăn nhở lập lại :

– Muội cũng vậy hãy cứ chờ đấy mà xem. Hừ.

Thuyền đến bờ, Đình Phương dù tìm đủ cách để len lén ra ám hiệu cho nàng nhưng tiếc thay nàng vì nóng lòng muốn gặp ngay sư phụ của Thiết Tâm Lang nên vừa đặt chân bờ là cứ xăm xăm bước đi trước.


Gã họ Thiết như cố tình đi ngay phía sau nàng, khiến Đình Phương dù muốn cũng không có cách nào tiếp cận nàng mà họ Thiết không phát hiện.

Do vậy, Đình Phương đành lủi thủi đi cuối cùng, mắt len lén nhìn quanh, lòng thầm tính cách đối phó với một cục diện thế nào cũng xảy ra.

Nhưng tình thế xảy ra hoàn toàn không như Đình Phương lo ngại. “Ta đã quá đa nghi chăng?” Đình Phương tự hỏi câu này khi phát hiện Đoan Mộc Tuyết đang đi ở phía trước bỗng chồm đến, nhảy xô vào lòng một lão nhân cùng vừa vặn xuất hiện. Và mặc cho nàng cứ liến la liến láu, bẩm báo huyên thuyên, kể lể hết chuyện này đến chuyện nọ, lão nhân vẫn thủy chung ngoác mồm cười hiền hậu, tai thì nghe những gì nàng giải bày bộc bạch, còn hai tay thì thỉnh thoảng đưa lên xoa đầu vuốt tóc nàng một cách rất thân mật chỉ có thể có đối với họ có lẽ đã từng đối xử với nhau như tình phụ tử hoặc thúc điệt – Sư đồ.

Đình Phương đã dừng lại từ lâu, vẫn lẳng lặng quan chiêm cảnh xảy ra và không thể không có những nhận định thầm về lão nhân nọ.

Ằt đây là Thu tứ thúc của Đoan Mộc Tuyết, là sư phụ của Thiết Tâm Lang.

nếu gã họ Thiết có ánh mắt gian xảo và thái độ huênh hoang khoác lác thì sư phụ gã lại tỏ ra là một nhân vật phúc hậu, ngũ quan và dáng cách lẫn sắc thái đều xứng bậc thế ngoại cao nhân. Được một nhân vật như thế này hỗ trợ thì Đoan Mộc Tuyết lo gì không có cách giúp sư phụ thoát hiểm?!

Đình Phương nhẹ thở phào và lập tức nở một nụ cười lễ độ khi bất chợt nghe lão nhân hỏi đến tính danh.

Nụ cười đó Đình Phương vẫn giữ nguyên lúc Đoan Mộc Tuyết vì đang đà hưng phấn đã nhanh mồm nhanh miệng, tự ý dẫn kiến Đình Phương, giới thiệu với lão nhân :

– Tứ thúc! Y chính là Cao Đình Phương suốt từ nãy giờ Tuyết nhi đã nhiều lần đề cập. Tứ thúc đừng thấy y đi khập kha khập khiễng mà ngỡ y chậm chạp. Khôn phải thế đâu, trái lại nhờ có y tiếp trợ, Tuyết nhi đã được y đưa đi thoát cạm bẫy mai phục của bọn Cửu Âm giáo. Tuy khinh công thượng thừa nhưng phải cái tội là y không am hiểu thủy tánh. Nếu lúc nãy Tứ thúc có mặt ắt Tứ thúc sẽ thấy y sợ đến thế nào vì cho rằng một chiếc thuyền bé thế làm sao chở hết ba người. Và một khi bị đắm thuyền có lẽ chỉ có mình y là mất mạng.

Trong lúc Đoan Mộc Tuyết huyên thuyên, lời nào lời nấy đều hàm ý tán dương Đình Phương thì gã Thiết Tâm Lang lại bồn chồn ra mặt.

Có lẽ gã cũng như Đình Phương lúc này, cứ chờ một lời nói quyết định của lão nhân thì lại bình chân như vạc, Đoan Mộc Tuyết nói đến đâu lão nhân gật đầu và bật cười đến đấy, tay thì không quên vuốt tóc và xoa đầu nàng.

Nhưng cuối cùng lão nhân cũng phải nói, chính xác hơn là lão nhân rốt cuộc cũng có cơ hội để mở miệng. Lão nói thật châm rãi, nhưng lời nào lời nấy chắc như đinh đóng cột, nặng như cửu đỉnh, tỏ ý không muốn bị ai canh cải hoặc phản kháng! Đầu tiên lão nhìn gã Thiết Lang :

– Bằng hữu của Tuyết nhi cũng là bằng hữu của ngươi. Cách đối nhân xử thế của ngươi thật khiến ta thất vọng. Ta phạt ngươi ba ngày cấm túc, nhắc ngươi nhớ lần sau đừng bao giờ tái phạm.

Gã nhẫn nhục cúi đầu :

– Đệ tử đã biết tội, đa tạ ân sư đã gia án, chỉ phạt nhẹ để nhắc nhở.

Lão nhân lại tiếp :

– Còn về việc giữa ngươi và Tuyết nhi, nếu ta có hứa lời thì đấy chỉ là sự khích lệ, hy vọng ngươi biết cách thu phục và chiếm lấy tình cảm của Tuyết nhi. Đến việc nhỏ nhặt như thế mà chính bản thân ngươi còn tỏ ra bất lực thì liệu ta và Nhị cô của ngươi nếu có định đoạt thay ngươi cũng chỉ là vô ích thôi. Ta phạt ngươi ngay tại đây hãy có lời tạ lỗi với Tuyết nhi. Thế nào?

Gã luôn sợ sư phụ gã, sợ một phép. Và ngẩng đầu nhìn Đoạn Mộc Tuyết bằng đôi mắt khẩn thiết :

– Tuyết muội, là ta đã sai. Vì đần độn nên ta hiểu sai ý sư phụ, mong được sự lượng thứ của Tuyết muội.

Đoan Mộc Tuyết vẫn đứng nép sát người vào lão nhân :

– Muội nào dám trách huynh. Có chăng, mong lần sau huynh cẩn trọng ngôn từ hơn, kẻo chỉ gây ngộ nhận cho bất kỳ ai khác chợt vô tình nghe.

Đình Phương thán phục lối xử sự phân minh của lão nhân. Vì thế Đình Phương đành ứng tiếng đáp lời khi nghe lão nhân bắt đầu chuyển câu chuyện qua Đình Phương. Lão hỏi :

– Tiểu thế huynh lại lịch hoặc sư thừa thế nào?

– Bẩm, vãn bối họ Cao Đình, tên Phương. Gia phong bần hàn, tiên phụ trước lúc quá vãng chỉ là nho sinh tầm thường, cũng tiên mẫu kết thành phu phụ cách đây hai mươi năm, xuất thân của tiên mẫu thuộc hàng dân dã.

Lão nhân chép miệng :

– Thân phận cô nhi đương nhiên phải rất khổ. Vậy bao trách nhiệm giáo dưỡng đều trông cậy và phó thác mỗi một mình lệnh sư? Lệnh sư là..

Lần này Đoan Mộc Tuyết đã nhanh hơn Đình Phương :

– Y không có sư phụ. Công phu y có là do tự luyện. Kỳ thực là nhờ quyển Võ Y Bút Lục của Trương Quái Y, một trong Giang hồ Lục quái do y tình cờ chiếm hữu. Sau đó là…

Đình Phương khiêm tốn ngắc ngang lời Đoan Mộc Tuyết, nói với lão nhân :

– Đúng như lệnh điệt vừa nói và đa phần là nhờ vãn bối gặp may. Chứ kỳ thực bản lãnh của vãn bối đâu đáng để phô trương, chỉ làm bẩn tai tiền bối mà thôi.

Lão gật gù :

– Đáng khen thay cho người lúc nào cũng biết tự khiêm, nhất là người đó vẫn còn trẻ tuổi, huyết còn đang vượng như Cao tiểu huynh đâu. Tuy vậy…

Lão đổi giọng khiến Đình Phương lo ngại :

– Có điều gì không đúng chăng, tiền bối?

Lão cười xòa :

– Không phải không đúng mà là ta chỉ lấy làm lạ thôi. Vì theo Tuyết nhi lúc nãy kể, tiểu thế huynh chí ít cũng đã cùng Giáo chủ Cửu Âm giáo giao đấu không quá ba lần. Nếu bảo y đã luyện thành Tà công Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn và kết quả là cho đến lúc này tiểu thế huynh vẫn toàn mạng, phải chăng tiểu thế huynh có cách chế ngự Âm công Cửu Khúc Chiêu Hồn nhưng vì ẩn tình nên ngay lúc này chưa thể tiết lộ?

Đình Phương vỡ lẽ, vội giải thích :

– Nếu cách chế ngự hoặc không phải lo về Tà công thì vãn bối đâu có cùng Đoan Mộc cô nương bôn ba vạn dặm chạy đến đây cầu viện tiền bối? Có chăng là thế này, dường như lão chưa luyện Tà công đến mức đại thành nên Âm công do lão vận dung chỉ tác động duy nhất mỗi một đối tượng và thời gian bị tác động cũng không quá kéo dài. Sau nhiều lần như vậy vãn bối ngộ ra rằng, nhờ những lần đó đều có Đoan Mộc cô nương tiếp tay, khiến lão phát động Âm công xong lại lo đối phó với người còn lại, vô tình tạo đủ thời gian cho người bị Âm công tác động vẫn kịp khôi phục công phu. Nếu không gặp may mắn như thế vãn bối dù có năm bảy mạng cũng bị lão ma hóa kiếp từ lâu rồi.

Đoan Mộc Tuyết ngạc nhiên :

– Sao trước đây ta không nghe ngươi đề cập đến chuyện này?

Đình Phương mỉm cười :

– Vì tại hạ chưa tin chắc lắm vào nhận định này của bản thân nên đâu thể khinh suất nói bừa. Nhưng lúc này, vì có lệnh thúc là bậc thế ngoại cao nhân ở đây, tại hạ mạo muội nói ra với hy vọng sẽ được lệnh thúc điểm hóa, cho biết nhận định đó đúng sai thế nào.

Đoan Mộc Tuyết liếc ngước nhìn lão nhân :

– Y bảo thế, Tứ thúc có chủ kiến ra sao?

Lão nhân trầm ngâm :

– Ba mươi năm trước, ở ngay phía sau Thạch Tháp bảo, bốn người bọn ta đã cùng Chưởng môn Thất đại phái và Bảo chủ Thạch Tháp bảo từng suýt chết vì Âm công này. Do vậy ta mơ hồ nghi rằng nhận định của y là sai.

Đình Phương giật mình :

– Sai như thế nào? Xin tiền bối chỉ giáo cho.

Lão bảo :

– Vì Âm công khi phát ra không có lý nào chỉ có một người nghe. Trừ phi do là sự chủ ý của nhân vật phát xạ Âm công. Tuy vậy, nếu Giáo chủ Cửu Âm công, đương nhiệm thật sự có đủ bản lãnh để điều tiết Âm công, cố ý làm cho Âm công chỉ tác động đến một người thì đây là thứ bản lãnh ý tùy thân động, thu phát tùy tâm, một bản lãnh đã đạt mức đại thượng thừa. Và với bản lãnh đó lẽ nào Âm công chỉ tác động có một lúc ngắn thôi? Hoặc giả tiểu thế huynh chưa nói hết sự thật.

Đình Phương lắc đầu nguầy nguậy :

– Vãn bối có thế nào thì thật tâm bẩm báo thế ấy, quyết không nửa lời dối trá.

Lão nhân cau mày :

– Vậy là điều đó có thật? Nếu là thế, không lẽ khẩu quyết luyện Âm công luyện Âm công lúc đến tay y bị khiếm khuyết? Hoặc y chưa thật sự đắc thủ bí kíp Cửu Âm khúc vào tay, và bí kíp đã cùng lúc bị hủy diệt với chủ nhân là Giáo chủ Cửu Âm giáo ba mươi năm trước?

Đình Phương một lần nữa bị giật mình :


– Tiền bối đã hai lần nhắc đến thời điểm ba mươi năm, chẳng hay vào thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì?

Đoan Mộc Tuyết bậc cười :

– Đến một chuyện long trời lở đất như thế ngươi cũng không biết sao? Vậy là tất cả mọi chuyện lớn nhỏ từng xảy ra trên chốn giang hồ ngươi hoàn toàn mù tịt?

Đình Phương cười gượng :

– Đã bảo tại hạ chưa từng được ai truyền thụ về mọi kiến văn trên giang hồ, tại hạ có hoàn toàn mù tịt cũng là lẽ đương nhiên, sao cô nương mãi chê cười?

Nàng nén cười và giải thích :

– Cửu Âm giáo do gây ác quá nhiều nên tự biến thành công địch võ lâm. Và ba mươi năm trước, ngay tại hậu sơn của Thạch Tháp bảo, nhờ có sự liên tay liên thủ của những nhân vật như Tứ thúc vừa đề cập mà họa Cửu Âm giáo lần đó mới thật sụ bị tiêu trừ.

Đình Phương nghi ngại :

– Vậy còn Giáo chủ Cửu Âm giáo?

Lão nhân tiếp lời Đoan Mộc Tuyết :

– Lão ma đã bị bọn ta bức rơi xuống đáy vực. Hiển nhiên lão phải mất mạng và bí líp Cửu Âm khúc cũng bị hủy theo.

Đình Phương bật kêu :

– Quả nhiên là lão?! Thảo nào lão bị phế bỏ phần hạ thân và bí kíp kia quả là Cửu Âm khúc bí kíp.

Lão nhân hoang mang :

– Ngươi bảo ai bị phế bỏ phần hạ thân.

Đình Phương không nhận ra lão nhân đã thay đổi cách xưng hô, vì mải mê và khẩn trương thuật chuyện :

– Vãn bối cũng từng rơi từ Thạch Tháp bảo xuống đáy vực. Ở đó, vãn bối đã diện kiến một lão nhân, chuyện là thế này…

Nhờ nghe Đình Phương thuật lại toàn bộ câu chuyện nên lần tiên Đoan Mộc Tuyết mới biết Đình Phương đã trải qua biết bao nhiêu lần hiểm nguy và sao Đình Phương cứ luôn bị lão Lục sư gia truy sát mong diệt khẩu.

Lão nhân nọ cũng có cảm nghĩ như thế nên tỏ ra rất quan tâm :

– Vậy là y tìm thiên phương bách kế giết ngươi vì không muốn ai hay biết chuyện đã đắc thú bí kíp Cửu Âm khúc?

Đình Phương gật đầu :

– Kể cả chuyện lão biết cách thức lọt vào Tuyệt Địa cửu khúc, chiếm hữu Cửu Khúc lệnh triệu tập lại toàn bộ giáo đồ Cửu Âm giáo.

Đoan Mộc Tuyết phụ họa :

– Đúng là lão đã có Cửu Khúc lệnh trong tay. Và gia sư vì tin lão nên lúc này kể như đã bị lão khống chế.

Lão cười lạt :

– Nhưng điều đó sẽ kết thúc sớm thôi. Và lão ung dung ra lệnh cho Đoan Mộc Tuyết :

Tuyết nhi và Cao tiểu tử cứ yên tâm ở lại đây, mọi việc đã có ta lo liệu. Chỗ nghĩ ngơi của Tuyết nhi sẽ do Thiết lang sắp xếp, cũng như những lần trước ngươi đã từng đến. Còn ngươi…

Lão vẫy tay ra hiệu cho Đình Phương :

– Ngươi đi theo ta.

Có lẽ sự thay đổi cách xưng hô của lão nhân làm Đoan Mộc Tuyết lo ngại.

Nàng cố hỏi thêm một câu :

– Tứ thúc có chủ trương thế nào? Tuyết nhi vì nôn nòng, lo cho sư phụ, thật khó yên tâm như lời tứ thúc vừa bảo.

Lão nhân thở ra một hơi dài, tỏ vẻ rất nhẫn nại khi miễn cưỡng đáp lời :

– Tuyết nhi đã hành động đúng khi nghĩ đến ta và lão Thiên. Bảo Tuyết nhi yên tâm là ta đã sớm định sẽ sớm đưa tin này đến lão Thiên. Một khi đã có ta cùng lão Thiên hợp lực thì lo gì không sớm có cách vẹn toàn giúp lệnh sư? Thôi đủ rồi, đi đi, mọi việc còn lại sẽ có Thiết Tâm Lang lo liệu thay ta.

Như sợ Đoan Mộc Tuyết hỏi nữa, lão vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi. Một thái độ khiến Đình Phương có cảm giác là lạ, như thể lão không còn là vị Tứ thúc hiền hậu của Đoan Mộc Tuyết theo ấn tượng ban đầu đã từng gieo vào tâm trí Đình Phương.

Theo nhân lão, Đình Phương vì mãi nghĩ suy về cảm giác này nên có phần sửng sốt khi nghe lão đột ngột hỏi :

– Theo ngươi nói, Cửu Âm khúc bí kiếp ít nhất đã ở trong tay ngươi đến nửa ngày?

Đình Phương không thể phủ nhận :

– Nhưng nếu tiền bối nghĩ…

Lão quay người lại và xua tay :

– Ta không nghĩ gì cũng không muốn biết ngươi đang nghĩ gì. Ta chỉ muốn nghe toàn bộ sự thật mà thôi. Thế nào, có hay không?

Đình Phương miễn cưỡng gật đầu :

– Điều đó thì có.

Lão cũng gật :

– Tốt. Và sau đó cũng theo ngươi vừa thuật, ngươi đã làm rơi bí kiếp vào dòng nước, khiến bao tự dạng trên đó đều nhòe đi?

– Đúng vậy. Đến một chữ vãn bối cũng không sao phân biệt nổi.

Lão cười lạt :

– Cần gì ngươi phải nói nhiều, tự ta cũng thể đoán ra vậy? Nhưng có điều này ta đành phải hỏi thêm ngươi. Đó là khi toàn bộ tự dạng đều nhòe đi thì có còn là bí kiếp nữa không?

– Đúng là chính vãn bối cũng tự hỏi bản thân như vậy và kết quả chỉ có một cách giải thích duy nhất mà thôi.

Lão cười đắc ý :

– Có phải ngươi cho rằng đó chi là một bí kiếp giả. còn nếu không là giả thì bí kiếp kỳ thực gồm hai phần hữu biệt. Phần bị nhòe đi mới chính là Cửu Âm khúc bí kiếp từng giúp Cửu Âm giáo thao tung võ lâm. Và phần này vì đã mất, vô tình làm phần thứ hai xuất hiện, đó là thứ khẩu quyết luyện Tà công Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn nào khác, không giống loại Tà công đã từng suýt lấy mạng bọn ta?

Đình Phương ngớ người :

– Vãn bối không hề có ý nghĩ như thế.


– Vậy ngươi nghĩ gì?

Đình Phương thật tâm giãi bày :

– Vãn bối nghĩ lão nhân ở dưới đáy vực sau ba mươi năm dài nghiền ngẫm đã ẩn tình nào có khó đoán mới đi đến quyết định và tìm cách che giấu phần bí kiếp thật. Đồng thời để việc che giấu khó bị phát hiện, lão nhân cố tình viết chồng lên bí kiếp thật bằng mọi sở học đã được lão nhân thấu triệt. Chính phần này bị mất lúc vãn bối vì sơ ý đánh rơi xuống nước.

Lão trầm ngâm :

– Cũng có thể cách nghĩ của ngươi là đúng. Vì có bằng chứng cho thấy là Giáo chủ Cửu Âm giáo đương nhiệm ngoài việc am hiểu cách thức đi vào Tuyệt Địa cửu khúc để đắc thủ Cửu Khúc lệnh, y còn luyện được Tà công Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn cho dù hãy còn khiếm khuyết khẩu quyết.

Đình Phương gật đầu và toàn nói lên lời tán thành nhận định này của lão nhân. Nhưng bất ngờ Đình Phương lại nghe lão nhân hỏi :

– Vậy thì phần khẩu quyết còn khiếm khuyết đó ngươi định đến lúc nào mới chịu giao ra?

Đình Phương ngỡ ngàng :

– Sao tiền bối lại đề quyết vãn bối có giữ phần khẩu quyết đó?

Lão cười lạnh :

– Vì ta nghĩ nguyên ủy Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn Tà Công nếu có luyện cho lắm cũng chỉ đạt mức tựu thành như tên Giáo chủ Cửu Âm giáo lúc này mà thôi.

Nhưng nhờ lão Giáo chủ đời trước với tư chất thông tuệ hơn người đã nghĩ được cách làm cho Tà công đó đạt mức lợi hại như ta từng mục kích, nên ba mươi năm trước Cửu Âm giáo mới có đủ bản lãnh thao tung võ lâm. Và bản thân ngươi hiện là kẻ duy nhất ắt hẳn đang nắm giữ điều bí mật then chốt đó.

Sự suy diễn của lão nhân vừa làm Đình Phương giật mình vừa chột dạ lo sở :

Vậy ý tiền bối là thế nào với hai tình huống, vãn bối có giữ và không có giữ điều bí ẩn gì đó!

Lão cười ngạo nghễ :

– Ý của ta có lẽ ngươi thừa đoán biết. Trước tiên ta không tin ngươi không có giữ. Vì thế, ta có khá nhiều biện pháp để bắt buộc ngươi thừa nhận. Còn với tình huống thứ hai, ha.. ha.., một khi ngươi đã đặt chân đến đây thì ngươi đâu còn chọn lựa nào khác ngoài việc phải ngoan ngoãn giao phần ngươi đang giữ cho ta? Ha… ha…

Đình Phương kinh tâm :

– Ý tiền bối muốn nói tiền bối muốn chiếm đoạt khẩu quyết đó? Tiền bối cũng muốn luyện Tà công?

Lão cười đắc ý :

– Không phải đang muốn luyện mà ta đã luyện một khi ta nhờ ngươi mà có cái để thương lượng và trao đổi với Cửu Âm giáo.

Đinh Phương ngỡ ngàng :

– Thương lượng? Ý là…

Lão bĩu môi nhìn Đình Phương :

– Ngươi hiểu quá chậm đấy. Ta muốn nói giữa ta và Giáo chủ Cửu Âm giáo từ lâu đã có sự liên minh, cũng như chuyện đang xảy ra với Vân Mộng Tiên Tử lúc này vậy. Chỉ có điều, ta không nhu xuẩn như mụ Vân Mộng, ta liên minh là cho ta, là vì mọi điều lợi cho ta, chứ ta không hề vì đại cục võ lâm, như mụ Vân Mộng Tiên Tử hoang tưởng. Ngươi rõ rồi chứ.

Lão nhân đã bộc lộ chân tướng, điều đó có nghĩa là sự sống chết của Đình Phương đã được định đoạt.

Nghĩ như thế và lo sợ ra mặt như thế, Đình Phương vội đảo mắt nhìn quanh và nhận ra rằng bản thân đang cùng lão hiện hữu trong một thạch động được trần thiết hết sức xa hoa lộng lẫy. Đoán biết Đình Phương đang nghĩ gì, lão bật cười :

– Ngươi đừng mong tìm thấy đường thoát. Vì đây sẽ là nơi ngươi bị kết liễu sinh mạng, nếu không ngoan ngoãn thực hiện những gì ta đang mong muốn. Ha… ha…

Thạch động chỉ có một lối xuất nhập duy nhất. Và thật là họa vô đơn chí khi lối xuất nhập đó được lão chễm chệ đứng trấn giữ. Nhưng vì nghĩ bản thân vẫn có cách tự thoát, Đình Phương liền thần tốc lao vượt người qua lão bằng thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ.

“Vút”

Thân pháp đó quả quỷ dị khôn lường khiến lão chưa kịp có phản ứng gì thì Đình Phương đã vượt qua.

Lúc nhận ra sự thật, lão bật quát :

– Quả nhiên tiểu tử ngươi cũng có một vài bản lãnh vụn vặt. Nhưng nếu để ngươi thoát thì Trình Thế Hào này liệu còn xứng với ngoại hiệu Nhất Võng Đả Tận nữa chăng? Quay lại mau!

Lão thật xứng với danh xưng danh Nhất Võng Đả Tận Trình Thế Hào, Đình Phương thầm ngao ngán với nhận định này khi phát hiện lối duy nhất có thể giúp Đình Phương thoát ra ngoài thạch động bỗng nhiên biến mất chỉ trong thoáng mắt, như thể lối đó chưa hề tồn tại bao giờ. Đã vậy, đuổi theo sau và đang lao ập vào hậu tâm Đình Phương lại còn là một luồng lực đạo cực kỳ uy mãnh mà người động thủ phát chiêu ắt hẳn không phải ai khác ngoài nhân vật vừa tự xưng là Nhất Võng Đả Tận Trình Thế Hào.

Bất chợt bị dồn vào tuyệt lộ, Đình Phương đâu còn sự chọn lựa nào khá ngoài việc phải chấp nhận đấu pháp của đối phương.

Đang đà vận dụng Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thân pháp, Đình Phương vì không còn lối để thoát thân nên đành dịch người chuyển qua phương vị khác.

“Vút”

Ngọn chưởng kinh của lão Trình Thế Hào vì thế cũng mất đối tượng, chỉ lao sượt qua người Đình Phương, quật luôn vào vách của thạch động.

“Ầm”

Tiếng chạm kinh thật lớn, khiến Đình Phương càng thêm rung động khi nghe lão Trình Thế Hào đột ngột cười dài :

– Một khi ta đã bảo đây là chỗ được dành sẵn cho ngươi thì chí ít ngươi cũng nên hiểu ý ta muốn gì. Đấy, với tiếng động ngươi vừa nghe, bốn bề đều là những vách đá dày như thành lũy, liệu ngươi còn có ý nghĩ đào tẩu nữa không? Ha.. ha..

Lão đã có sẵn mọi chuẩn bị – Đình Phương thầm nghĩ – và Đình Phương cùng Đoan Mộc Tuyết quả tự chui đầu vào rọ, bỗng đem sinh mạng đến nạp cho lão.

Đình Phương giận dữ lao vào lão :

Thật đáng xấu hổ khi Đoan Mộc Tuyết cứ luôn đặt hết mọi kỳ vọng vào lão.

Kỳ thực nàng cũng như ta đều quên câu Tri nhân tri diện bất tri tâm, không hề biết từ lão đã là hạng đầy tham vọng, khẩu Phật tâm xà. Ta quyết liều mạng cùng lão.

Đỡ!

“Ào…”

Bao nhiêu phẫn nộ Đình Phương đều dồn vào cả một chiêu công phu Phích Lịch Lôi Phong, khiến quanh thạch động chợt phát lên hàng loạt những tiếng nổ lách tách, gây tâm trạng bỡ ngỡ đầy kinh ngạc cho lão Trình.

Lão kêu khẽ :

– Ngươi là thế nào với Phích Lịch Lôi Quân?

Nhưng khi thấy ngọn chưởng kinh Phích Lịch Lôi Phong vẫn cuồn cuộn vỗ đến, lão hậm hực tung kinh :

– Dù thế nào ngươi cũng chỉ là một tiểu tử máu đầu còn chưa ráo, chưa đủ tư cách huênh hoang trước mặt ta đâu. Mau nằm xuống cho ta!

“Bùng”

Đình Phương thoáng lảo đảo. Nhưng dù sao cũng phải lấy làm lạ vì phát hiện lão cũng lảo đảo không kém gì Đình Phương.

Diễn biến này làm Đình Phương phấn khích, lập tức chủ động lão vào lão :

– Dường như không phải ta là người chưa đủ tư cách theo lão vừa nói? Hãy thử lại một lần nữa xem sao. Đỡ!

“Ào”

Sắc diện lão sa sầm và cứ thế lão cuồng nộ lao ập trở ngược vào Đình Phương :

– Là ta khinh suất, chưa kịp vận dụng đủ chân lực thế thôi. Ngươi đừng vì thế mà vội cao ngạo. Đỡ!

“Bùng” Song chưởng lại cùng nhau lảo đảo, tạo niềm hưng phấn tột cùng cho Đình Phương lúc tiếp tục lao vào :

– Bất luận lão có hay không có khinh suất, ta chỉ cảm thấy rằng nếu ta không thể thoát nơi này thì lão cũng không thể. Hãy đỡ!

“Ào”

Diện mạo lão có phần trầm mặc, khiến cung cách lão phát chiêu cũng tỏ ra cẩn trọng hơn. Lão nghiến răng :

– Dường như ta chưa đánh giá đúng về ngươi. Nhưng lần này thì không như thế nữa đâu. Xem chiêu!

Lão quá cẩn trọng đến nổi chưởng kinh song phương chưa kịp chạm vào thì lão đã thu hồi, đồng thời còn tự ý dịch người qua phương vị khác.


“Vút”

Điều này là khá bất ngờ với Đình Phương, nên Đình Phương bị hụt đà, bỗng bật chồm về phía trước.

Có tiếng lão cười lạnh ngay phía sau Đình Phương :

– Gà là gà và phụng là phụng vẫn là phụng. Ta bảo ngươi chưa đủ tư cách thì cứ biết là chưa đủ. Và đây là bằng chứng. Trúng!

“Ào”

Toàn thân vụt lạnh toát khi nhận thấy chỉ thoáng chốc là lực đạo của lão đã xuất hiện sát sàn sạt cạnh thân hầu như Đình Phương không còn cách nào tự cứu.

Nhưng vào lúc tối hậu, đa phần là nhờ vào bản năng khi nhận thức của Đình Phương hầu như chẳng còn, đôi chân khập khiễng của Đình Phương chợt dịch chuyển Nhất Ảnh quỷ do luyện đến thuần thục mãi thành thói quen.

Nhờ đó, Đình Phương nghĩ lại vẫn cảm thất rùng mình, ngọn kình hiểm ác kia chỉ lao sượt qua người Đình Phương mà thôi, giúp Đình Phương thoát chết trong gang tấc.

Phát giác Đình Phương vẫn ngang nhiên toàn mạng, lão Nhất Võng Đả Tận Trình Thế Hào giận dữ lao hùng hục vào Đình Phương :

– Không lẽ ngươi là kẻ mạng lớn, đến tử thần cũng chê không chịu rước ngươi đi? Thử thoát một lần nữa xem sao? Đỡ!

“Ào…”

Đã một lần bị lão dùng kế trá ngụy, dụ bản thân vào cảnh thập tử nhất sinh, nên Đình Phương lần này đã tỏ ra cảnh giác, cứ tiếp tục vận dụng Cửu Âm Nhất Ảnh Quỷ thân pháp, tạm tránh được chiêu nào của lão thì đỡ lo cho thân chiêu đó.

“Vút”

Vì thế lão bị hụt chiêu và dường như đến lượt lỡ đà, đang chấp chới sắp bật chồm về phía trước.

Đình Phương nhìn thấy liền bật cười :

– Có vay ắt có trả. Dường như cổ nhân có từng nói câu này thì phải? Hãy đỡ! Ha… ha…

Và Đình Phương cứ thế quật cho lão một kình.

“Ào”

Nhưng đúng lúc sắp bị chưởng kình đoản mạng, toàn thân lão đột ngột bay vút thẳng lên cao, khiến chưởng kình của Đình Phương cứ theo đà lao mãi vào chỗ trống không và mất tác dụng.

Đình Phương cũng phải ngấm ngầm thán phục phản ứng quá ư vi diệu của đối phương :

“Lão dù sao đâu phải ngẫu nhiên được liệt vào hàng bốn nhân vật thế ngoại cao nhân Trường – Hận – Thiên – Thu? Thân thủ của lão quả cao minh ngoài sức tưởng!”

Đình Phương đang nghĩ chợt nghe tiếng lão quát như tiếng sấm, xuất phát từ trên cao vọng xuống :

– Ngươi ngông cuồng hơi sớm đấy tiểu tử. Vì đây mới là lúc ta cho ngươi nếm mùi lợi hại của ta. Xem chiêu.

“Ào…”

Một áp lực to tát như một ngọn tiểu sơn chợt phát sinh và từ bên trên bắt đầu đè áp vào phương vị Đình Phương đang đứng.

Đình Phương kinh hãi ngẩng đầu lên và không thể không thấy đôi bàn tay đỏ tợ chu sa đang được lão vận dụng tạo ra một lưới kình đổ ập vào người Đình Phương.

Mục kích thứ công phu kỳ quái này nhất là bản thân đang bị lưới kình vô hình trói chặt, làm cho không thể nhích chân cử động thân về bất kỳ phía nào, Đình Phương vừa sợ vừa phẫn nộ, bất chợt bật tung cả hai tay lên cao :

– Cửu Diêm La! Đi!

Bao nhiêu công phu chân lực đều được Đình Phương cuống cuồng đẩy ra, theo khẩu quyết tâm pháp Cửu Quỷ Diêm La đã một lần luyện và chưa lần nào vận dụng.

Một lớp kình cuồn cuộn liền xuất hiện, như cuồng phong dấy động mặt biển tạo thánh đợt sóng cả chực cuốn phăng những gì tình cờ xuất hiện trên đường đợt sóng trào qua. Và hiện trạng này cũng cuốn phăng hóa giải và phá hủy toàn bộ màn lưới kình do lão Nhất Võng Đả Tận Trình Thế Hào vừa tạo ra uy hiếp Đình Phương.

“Ầm…”

Ngọn sóng kình còn lên cao và chỉ suýt nữa va đầu vào trần động cứng bằng đá, nếu như lúc tối hậu lão không kịp vươn tay chộp đúng vào vòng sắt không hiểu được ai đính vào đó và đính để làm gì.

Chính Đình Phương cũng kinh ngạc tột cùng, không thể nào ngờ uy lực của Cửu Quỷ Diêm La công lại lợi hại đến như vậy.

Đối phương của Đình Phương là Nhất võng Đả Tận Trình Thế Hào còn kinh ngạc bội phần nhiều hơn, bằng cớ là lão cứ đeo mình mãi trên cao, hai mắt thì trợn tròn, nhìn Đình Phương như nhìn một quái vật, và miệng lão thì bắt đầu lắp bắp :

– Cửu Quỷ Diêm La..! Cửu Quỷ Diêm La công?!! Độc Cước Quỷ…, ngươi đã tìm thấy… đã đắc thủ di học quỷ dị của lão Độc Cước Quỷ?

Mục kích cảnh tượng này bất luận là ai dù khiêm tốn đến đâu cũng phải tỏ ra đắc ý, Đình Phương nhoẻn cười :

– Lúc cao hứng, chỉ suýt nữa Đoan Mộc Tuyết đã để lộ toàn bộ xuất xứ võ học của ta. Nếu lúc đó ta không nhanh miệng ngăn lại thì bây giờ dễ gì xảy ra cảnh huống này??

Nét mặt lão vụt đanh lại :

– Ta thừa nhận với thân thủ lúc này của ngươi, ta kể như thúc thủ, vô kế khả thi và không thể nào miễn cưỡng ngươi phải tuân theo ý muốn trước đó của ta. Tuy nhiên, số phận ngươi vẫn do Trình Thế Hào ta định đoạt. Ngươi đừng sớm vọng tưởng. Hừ Đình Phương thập phần kinh nghi, chưa tin lắm vào lời nói này của lão, chỉ đến khi lão tự vỗ một kình vào trần động, cạnh vòng sắt lão đang đeo bám thì Đình Phương dù có hối cũng đã muộn.

Vì trần động đã vụt tách thành hai mảnh ngay sau khi loạt kình làu vỗ vào, để lộ một bí khẩu không lớn hơn thân hình lão là bao nhiêu nhưng lại vừa đủ cho lão đột ngột quăng mình vào đó mất dạng.

Đình Phương thất kinh lập tức tung bắn người lao lên :

– Người như lão vẫn dám dùng thủ đoạn bất minh như thế này ư? Mau đứng lại!

Nhưng trần động đã khép lại, xóa hết toàn bộ dấu tích từng có trước đó của lão. Đình Phương hậm hực chộp mạnh vòng sắt, cũng đeo mình và toàn vỗ một kình vào trần động như lúc mới nãy lão đã làm.

Tuy nhiên cả trần động chợt lung lay. Sau đó chao đảo và bắt đầu quăng quật Đình Phương về mọi hướng.

Cảm nhận đã có điều bất ổn, Đình Phương vội phóng tầm mắt nhìn xuống, ngó bao quát khắp lòng thạch động.

Cả thạch động cũng chao đảo, lắc lư và điều kỳ lạ nhất bỗng xảy ra. Là ánh sáng có trong lòng thạch động chợt mờ dần, sau cùng là biến mất, chỉ còn lại màn đêm đen vĩnh hằng đe dọa và phủ ập quanh nơi Đình Phương đang hiện diện.

Một lúc sau, khi mọi chuyển động lắc lư của thạch động không còn nữa, lúc Đình Phương còn đang đeo mình và phập phồng chờ đợi điều tồi tệ nhất chắc chắn sẽ xảy ra, thì ở cách Đình Phương một quãng xa về bên tả bỗng có giọng nói đắc ý của lão Trình Thế Hào vang vào :

– Mùi vị của thạch thất sắp chìm hoàn toàn dưới đáy hồ là thế nào? Nghe bảo ngươi không am hiểu thủy tính? Vậy thì ngươi chết chắc rồi. Ha… ha..

Phẫn nộ, Đình Phương lập tức quăng mình tạo đà và buông tay khỏi vòng sắt để thần tốc lao về phía vừa phát ra thanh âm của lão.

“Vút”

Nhưng khi lao đến nơi, Đình Phương với mục lực vừa kịp làm quen với màn đêm chỉ kịp thấy một huyệt khẩu vừa to bằng miệng bát đã đột ngột đóng kín lại ngay trước mũi.

“Cạch”

Vùa mãn đà vừa không kịp tìm đâu ra chỗ bám tay vào, Đình Phương đành tuyệt vọng để cho thân hình nặng nề rơi xuống.

Nhưng như thế vẫn chưa hét, Đình Phương còn nghe chuỗi thanh âm loảng xoảng đột ngột vang lên.

Kinh nghi khôn xiết, Đình Phương vừa ổn định cước bộ và đứng trên nền động liền ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn mơ hồ vào chỗ vừa vang lên chuỗi thanh âm loảng xoảng.

Từ hướng đó liền vang lên chuỗi cười ngặt nghẽo của lão Trình Thế Hào :

– Ngươi đã bị ta lừa rồi. Ha… ha…! Và bây giờ, vì vòng sắt phát động cơ quan đã được ta thu hồi, bản thân ngươi kể như bị sanh cầm vĩnh viễn, trừ phi ngươi ngoan ngoãn giao cho ta hai vật. Một là khẩu quyết bổ khuyết cho Tà công Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn, hai là di học Cửu Quỷ Diêm La của Đại quái nhân Độc Cước Quỷ độ nào. Ha… ha…

Đình Phương bàng hoàng tột độ. Hóa ra cả thạch động quả nhiên đang từ từ chìm xuống đáy hồ như lão nói. Bằng cớ là ở trên kia, ngay phía ngoài của trần động, lão có thể ung dung chạy qua đảo lại, lừa Đình Phương từ chỗ có vòng sắt lao qua một chỗ hoàn toàn không có gì. Để bây giờ, như lão vừa đắc ý tiếc lộ, mọi cơ may để Đình Phương tự tìm lối thoát ra ngoài đã bị chính Đình Phương bỏ lỡ. Và thạch động thật sự đã biến thành chỗ sanh cầm vĩnh viễn Đình Phương.

Bị lão lừa quá dễ như thể lão lừa một đứa trẻ lên ba, Đình Phương đương nhiên rất phẫn nộ.

Nhưng toan phác tác thì câu nói mới rồi của lão chợt làm cho Đình Phương tỉnh ngộ.

“Thạch thất sẽ không chìm hoàn toàn và bản thân ta sẽ không chết nếu lúc nào đó lão vẫn còn muốn chiếm hữu những sở học thượng thừa của ta. A ha, đấy là điểm yếu của lão, chí ít vẫn giúp ta cùng lão chí trì cục diện này cho đến lúc…

phải, cho đến lúc ta có thể nghĩ được cách tự thoát thân. Ha… ha…”

Sợ nói thành tiếng hoặc cười thành tiếng sẽ làm cho lão thêm nghĩ ngợi, vả lại hễ nói ra thì ắt thế nào cũng để lộ sơ hở, Đình Phương đành chọn biện pháp yên lặng, không một lời đáp lại, cho dù lão vẫn đang huyên thuyên tìm đủ cách hăm dọa sẽ lấy mạng Đình Phương.

Thấy dọa mãi vẫn không xong, vì thủy chung Đình Phương không hề lên tiếng, lão hậm hực bỏ đi, để lại một mình Đình Phương chìm hoàn toàn vào bóng đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.