Đọc truyện Cút Ngay! Đại Sắc Lang – Chương 7
Trong giới thời trang, công ty Đế Bối Nhi cũng xem
như có tiếng tăm không nhỏ. Danh tiếng này là do công ty không ngừng phát
triển, mở rộng nghiệp vụ mà làm nên. Vài năm gần đây, những sản phẩm của công
ty đã phổ biến trên toàn cầu, riêng ở khu vực Đông Nam Á đã tập trung khoảng
hơn một trăm chi nhánh.
Công ty chủ yếu thịnh hành thời trang cho giới trẻ,
hàng năm đều tổ chức các show diễn thời trang lớn; các tác phẩm tham gia đều
được chọn lọc cẩn thận, không chỉ quảng bá sản phẩm mà còn chiêu mộ nhân tài về
làm nhà thiết kế riêng cho công ty.
Phòng kế hoạch chịu trách nhiệm chuẩn bị trang phục
theo mỗi quý, đồng thời quảng cáo, truyền bá sản phẩm mới.
Lần này, hẹn gặp cô là người giữ một vị trí rất quan
trọng trong công ty – trưởng phòng kế hoạch Thi Dịch Phàm – đồng thời cũng
chính là đàn anh thời trung học của Đường Tâm Nhu.
Đường Tâm Nhu có nằm mơ cũng không ngờ rằng Dịch
Phàm – người mình vụng trộm thầm mến thời còn đi học lại xuất hiện ngay trước
mắt.
“Tâm Nhu, Dịch Phàm sau khi tốt nghiệp trung học thì
đi bồi dưỡng nghiệp vụ, sau nhiều năm không gặp, bây giờ anh ấy đã là nhà thiết
kế nổi tiếng trong giới thời trang.” Đường Thu Sinh vỗ vai bạn tốt, giới thiệu
thân phận anh với cô em gái.
“Đã lâu không gặp em, Tâm Nhu.” Thi Dịch Phàm mỉm
cười chào cô, phong thái chín chắn cùng sự nghiệp thành công làm anh đẹp trai
hơn trước nhiều.
“Chào anh.” Đường Tâm Nhu rụt rè gật đầu, gặp lại
thần tượng hồi còn đi học làm cô kinh ngạc không dứt, hơn nữa căn phòng sang
trọng này khiến cô không thể xử sự như bình thường, mà trở nên thận trọng, e dè
hơn.
Dịch Phàm và anh ba là điển hình của hai mẫu đàn ông
hoàn toàn khác biệt. Anh ba cởi mở phóng khoáng, bạn bè xung quanh tính cách
cũng tương tự; còn Dịch Phàm mang vẻ hào hoa phong nhã làm người ta có ấn tượng
sâu đậm.
“Dịch Phàm bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt
chút thời gian đến xem trang phục em thiết kế, còn không mau cám ơn người ta
đi.”
Đường Tâm Nhu ngại ngùng kèm theo chút hồi hộp, hai
má đỏ lên, gật đầu đáp:
“Cám ơn anh, Dịch Phàm.”
“Đừng khách sáo, sau nhiều năm không gặp, em trở nên
hấp dẫn hơn nhiều.”
Đáy mắt trong veo lóe sáng khác thường, nhiều năm
không gặp, cô bé trước đây mặt mũi thường xuyên lấm bùn đã trở thành một thiếu
nữ mười tám duyên dáng, yêu kiều rồi.
Đường Thu Sinh đứng một bên tiếp lời: “Em gái tớ từ
nhỏ đã đáng yêu, bây giờ lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. Đứa con gái yêu của
cha mẹ tớ lại sống một mình ở Đài Bắc nên họ thật sự rất lo nó có bị đói hay
mắc bệnh không. Lần này tớ lên đây là muốn xem nó có tự chăm sóc được cho bản
thân không.”
“Em đâu phải trẻ con!” Tâm Nhu lẩm bẩm một câu.
“Em đó, từ nhỏ đã ngây thơ, làm việc lại dễ xúc
động, chỉ cần không để ý là em đã phạm sai lầm rồi.”
Mặt Đường Tâm Nhu đỏ lên, liếc mắt lườm anh ba. Anh
không có chuyện gì khác để nói hay sao mà suốt ngày nhắc lại chuyện hồi nhỏ của
cô trước mặt Dịch Phàm. Đúng là chả nể mặt cô gì cả. Cô lơ đãng nhìn sang Dịch
Phàm, thấy gương mặt tươi cười của anh ấy thì lại xấu hổ cúi xuống.
Ngồi bên cạnh cô, Đinh Vũ lặng lẽ quan sát tất cả,
từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Ba người nói bao nhiêu chuyện nhưng lại không nhắc
đến bộ thiết kế khiến Tâm Nhu thấy hơi lo lắng.
“Xin hỏi, không biết anh Dịch Phàm có ý kiến gì về
tác phẩm thiết kế của em không?” Cô lo lắng không yên, băn khoăn hỏi.
“Ý tưởng thiết kế rất mới, trong đó có vài chi tiết
anh muốn hẹn em cùng nói chuyện, vậy có tiện không?”
Tâm Nhu mừng rỡ, vội vàng gật đầu: “Tất nhiên, bất
cứ lúc nào em cũng có thời gian.”
Ánh mắt sắc lẻm của Đinh Vũ càng sẫm lại, hắn vẫn
duy trì vẻ trầm mặc như lúc đầu.
Đường Thu Sinh quay ra cười với em gái: “Anh đã nói
rồi mà, em không cần phải lo lắng. Anh thấy cũng không còn sớm nữa, chúng ra
không nên làm lỡ thời gian của Dịch Phàm. Em cùng Đinh Vũ lên xe trước đi, chờ
anh và Dịch Phàm nói nốt vài câu sẽ lập tức ra ngay.”
“Vâng.” Tâm Nhu nhận lấy chiếc chìa khóa xe, đứng
dậy cùng Đinh Vũ, “Anh ba, Dịch Phàm, bọn em đi trước đây.”
“Đi nhanh đi, anh sẽ ra ngay thôi.” Đường Thu
Sinh vẫy tay đáp lại.
Đợi cho hai người đi hẳn, Đường Thu Sinh lập tức nắm
lấy thời gian, không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Nói thật đi,
cậu cảm thấy thế nào?”
Trong văn phòng chỉ còn hai người bạn đồng môn bọn
họ, Thi Dịch Phàm cũng không muốn che giấu chuyện gì, thân mình thoải mái dựa
vào lưng ghế, mười ngón tay đan trước ngực, tự nhiên bày ra tư thế nhà kinh
doanh.
“Chúng ta là bạn học cũ, tớ cũng không gạt cậu, ý
tưởng thiết kế của em gái cậu rất mới nhưng – Thi Dịch Phàm lắc đầu nói – Thứ
lỗi cho tớ nói thẳng, ý tưởng mới vượt quá sức tưởng tượng của người bình
thường, vả lại cũng không thích hợp.”
“Ý cậu là không thể tuyển dụng lâu dài?”
“Đúng vậy, thật ra ưu điểm lớn nhất chính là người
mẫu rất đẹp.”
“Này, cấm cậu có ý gì với người mẫu đấy nhé.” Đường
Thu Sinh khẩn trương cảnh cáo.
Thi Dịch Phàm hứng thú nhướn mi.
“Hóa ra là cậu thích mẫu người này?”
“Tớ chưa từng gặp mĩ nữ nào như vậy, trên người cô
ấy tản ra khí chất tao nhã kèm theo vẻ lạnh lùng. Cô gái trong mộng ở ngay
trước mắt, tớ đang cố gắng theo đuổi cô ấy, cậu đừng tranh với tớ đấy.”
“Yên tâm đi, tớ không có hứng thú với đàn bà cao gầy
lạnh lùng, tớ cảm thấy em gái cậu rất đáng yêu.”
Đường Thu Sinh vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, cố ý
cường điệu thêm: “Đó là chuyện đương nhiên, em gái tớ từ nhỏ đến giờ không biết
đã có bao nhiêu nam sinh theo đuổi.” Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Thi
Dịch Phàm.
“Cô ấy có bạn trai rồi sao?”
Tuy rằng Thi Dịch Phàm cố ý tỏ vẻ thờ ơ nhưng cùng
là đàn ông, Đường Thu Sinh sao lại không nhìn ra hắn rất có cảm tình với Tâm
Nhu. Đường Thu Sinh giả vờ thở dài.
“Không có, cho nên cả nhà chúng tớ mới lo lắng đến
tận bây giờ, ngay cả một bóng đàn ông bên người cũng không thấy. Vừa rồi cậu
cũng thấy rồi đấy, em gái tớ đáng yêu như vậy, đàn ông vừa nhìn đã yêu, sao
không khiến cho người ta lo lắng, đề phòng nó bị người xấu lừa gạt chứ?”
Đường Thu Sinh chú ý vẻ mặt của Thi Dịch Phàm, biết
rằng lời nói của mình đã có tác động đến hắn.
Thi Dịch Phàm có sự nghiệp thành đạt, nhân phẩm
không tồi, lại là bạn cũ hồi trung học, nếu cậu ấy có ý với Tâm Nhu thì thật
tốt quá. Thật ra hôm nay hắn sắp xếp cuộc hẹn này còn có mục đích khác, không
phải vì thiết kế của em gái mà muốn tạo cơ hội cho hai người gặp mặt. Hắn biết
trước đây Tâm Nhu rất có thiện cảm với Dịch Phàm, hơn nữa hắn được cha mẹ nhờ
cậy, lần này hắn đến Đài Bắc không chỉ để mở chi nhánh mà còn mang trọng trách
âm thầm tìm vị hôn phu tốt cho em gái.
Vừa đúng lúc hắn gặp lại Thi Dịch Phàm – bạn cùng
trường trung học nhiều năm không gặp, vừa đi nước ngoài trở về, liền nảy ra ý
định này.
Hắn chắc chắn Thi Dịch Phàm sau khi thấy Tâm Nhu
nhất định sẽ thích, hơn nữa điều kiện Thi Dịch Phàm tốt như vậy rất thích hợp
làm em rể hắn, cho nên hắn mượn danh nghĩa thiết kế trang phục để giới thiệu
hai người. Mọi việc dường như rất suôn sẻ.
Trang phục thiết kế của Tâm Nhu có được chọn hay
không không quan trọng, quan trọng là Thi Dịch Phàm có động lòng hay không.
Hắn hiểu rõ em gái mình có sức quyến rũ rất lớn với
đàn ông, ai gặp cũng có cảm tình, ngay cả bốn anh em nhà bọn họ đều thương yêu
em gái hết mực. Chỉ cần là đàn ông độc thân thấy Tâm Nhu hai mắt liền sáng lên.
Mà thực tế chứng minh hắn đã đoán đúng, thấy Thi Dịch Phàm nhìn em gái hắn chăm
chú, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công.
Phương thức tiếp cận ngay cả đương sự cũng không hay
biết gì, Đường Thu Sinh đắc ý tự khen mình cao minh.
Hắn cầm lấy chén nước, uống một ngụm, tiếp tục nói:
“Cho nên tớ mới nhờ cậu đừng từ chối nó, nghĩ cách làm cho nó hiểu được giới
thiết kế cạnh tranh tàn khốc, chờ nó chết tâm sẽ ngoan ngoãn lập gia đình, ở
nhà giúp chồng dạy con.”
Thi Dịch Phàm dường như cũng ngộ ra: “Cậu hi vọng tớ
nhận Tâm Nhu để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, sau đó khiến cô
ấy hiểu được sự thật tàn khốc, chuyện này so với việc cô ấy ở bên ngoài bị
người khác lừa gạt thì tốt hơn nhiều phải không?”
“Đúng vậy, chính là ý này, cậu thấy thế nào? Nể tình
bạn học cũ mà giúp tớ lần này đi!”
Thi Dịch Phàm cười đáp: “Trong phạm vi quyền hạn, tớ
có thể sắp xếp thử xem.”
“Thật tốt quá! Tớ biết cậu rất nghĩa khí mà! Tốt
rồi, kế hoạch của tớ là thế này, như thế… như thế…”
Đường Thu Sinh đem chủ ý trong lòng nói cho Thi Dịch
Phàm, hiện tại hai người đã có tình ý với nhau, kế tiếp chờ em gái hắn đồng ý
là xong. Hắn làm anh trai chẳng những có thể giải quyết nỗi băn khoăn, mà còn
có thể bàn giao với cha mẹ, không chừng ít lâu sau còn được thấy dáng vẻ Tâm
Nhu mặc váy cưới, cũng không chừng hai anh em đồng thời hoàn thành việc chung
thân đại sự. Tưởng tượng Đinh Vũ mặc váy lụa trắng, tay ôm bó hoa cưới, Đường
Thu Sinh không nhịn được mà cười toe toét.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Đinh Vũ và Tâm Nhu liền
đi về hướng bãi đỗ xe. Dọc đường đi, Tâm Nhu không ngừng cười nói.
“Dịch Phàm hình như rất hứng thú với thiết kế của
tôi! Cô nghĩ anh ấy có ký hợp đồng cùng tôi không? Nói không chừng, lần này
thần may mắn thực sự chiếu cố tôi rồi. Nhưng có phải tôi suy nghĩ quá nhiều
không nhỉ, nhỡ người ta chỉ nói khách sáo như vậy thôi thì sao?”
Đinh Vũ làm mặt lạnh lùng, không nói một câu, trên
mặt viết rõ hai chữ “hờn giận”. Loại quần áo cho ăn mày mà có người coi trọng
mới lạ, chỉ có cô gái ngu ngốc này mới tưởng thật, đến lúc bị người ta bán đi
rồi cũng không biết.
“Dịch Phàm không hổ là quản lý của một công ty lớn,
cách nói năng và bộ dáng thật không giống người thường, thoạt nhìn đã thấy là
người lời hứa tựa ngàn vàng, hẳn anh ấy sẽ không nói lấy lệ đâu. Nếu Dịch Phàm
thật sự liên lạc lại, cô bảo tôi phải làm gì bây giờ?”
Dù sao thì cũng không liên quan đến mình, hắn không
cần quan tâm. Nhưng nghe cô mở miệng Dịch Phàm, ngậm miệng Dịch Phàm, trong
lòng lại xuất hiện một ngọn lửa không tên thiêu đốt. Cô gái chết tiệt này sao
cứ gọi tên người ta thân thiết như vậy!
“Cô nói xem khi nào thì Dịch Phàm hồi âm? Vừa rồi
anh ấy muốn tôi chọn thời gian, có phải là muốn nói chuyện hợp tác không nhỉ?
Oa! Nếu vậy không phải là tôi sẽ hết khổ rồi sao! Này? Sao cô không nói gì
thế?”
Cô gái chậm chạp này dông dài ít nhất mười phút, giờ
mới phát hiện ra hắn không nói chuyện, thật đúng là nha đầu chết tiệt!
“Vũ, sao trông cô giống như đang mất hứng
vậy?” Một tay kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng hỏi.
Đinh Vũ hất tay cô ra, đi thẳng về phía trước, ngay
cả quay đầu lại cũng không quay làm cô ngẩn người chạy theo.
Người cao thì bước chân cũng dài hơn, cô phải đi năm
bước mới theo kịp một bước của hắn.
“Vũ, tại sao cô không để ý đến tôi? Đợi tôi với, tôi
đã chọc giận cô sao?” Cô cố gắng nhớ xem mình khi nào, vì chuyện gì, như thế
nào mà làm cô ấy mất hứng nhưng nghĩ cả buổi cũng không ra. Thái độ lạnh lùng
của Đinh Vũ khiến cô vô cùng hoảng loạn.
“Vũ, nói cho tôi biết đi, mà thôi, cô cứ mắng tôi đi
nhưng đừng phớt lờ tôi được không? Tôi thấy buồn lắm.”
Cô theo sát phía sau Đinh Vũ, gấp gáp không biết
phải làm thế nào cho phải.
Mỗi khi bạn tốt giận cô, cô đều không có cách giải
quyết, càng không chịu nổi vẻ lạnh lùng không nói một lời, việc này so với việc
cho cô một đấm còn khổ sở hơn. Hơn nữa cô cũng không hiểu sự tình như thế nào,
càng không nhịn được muốn biết nguyên nhân, bằng không trong lòng sẽ rất khó
chịu.
“Vũ…” Cô nắm chặt tay hắn không buông.
Đinh Vũ muốn giật ra nhưng làm thế nào cũng không
rút ra được, suýt nữa thì quên mất sức cô rất khỏe. Đôi mắt sắc nhọn hung hăng
quét tới, đang muốn đuổi cô đi thì lại thấy đôi mắt to vô tội vương vài giọt
nước, khiến hắn sững sờ ngay tại chỗ.
“Sao cô lại khóc?”
“Bởi vì cô không thèm để ý đến tôi!” Cô tủi
thân đáp.
“Vậy có cần thiết phải khóc không?”
“Vì tôi rất buồn mà!”
Nghe ngữ khí chống đối cùng hốc mắt hồng hồng kia,
lông mày hắn nhăn lại thành hình chữ bát (八). Bởi định khóc mà hai lỗ mũi bé nhỏ run run, vẻ mặt vô cùng buồn cười.
Nếu muốn làm bé con khóc tướng thì cô đã thất bại nhưng đủ để tâm trạng hắn tốt lên.
Hắn nhíu mày hỏi: “Buồn từng nào?”
“Rất buồn, rất buồn, rất buồn.” Mỗi lần lặp lại, ngữ
khí của cô càng thêm trịnh trọng, như thể sợ hắn không biết cô thật sự rất
buồn.
Nghe cô nói vậy, trong lòng Đinh Vũ dâng lên thứ cảm
giác tự hào, cũng bớt giận không ít, hắn không ngờ lại có thể làm cô thương tâm
đến vậy.
“Bộ dáng khóc lóc của cô thật khó coi.” Nhẹ giọng
trách đồng thời vươn một bàn tay lau nước mắt cho cô, ra lệnh, “Đừng khóc nữa.”
“Cô không giận tôi nữa sao?”
“Tôi đâu có tức giận, tất cả là do cô tự suy diễn
thôi.”
“Vừa nãy rõ ràng mặt cô rất tức giận mà! Tôi gọi cô
nhưng cô không thèm để ý lại còn gạt tay tôi ra, không phải tức giận thì là
gì?” Cô chu miệng lên, uất ức phản bác.
“Tôi vui vẻ, không được sao? Vả lại sau khi
nghe cô nói, giờ tôi cảm thấy tức giận rồi.”
“Không được! Cô đừng phớt lờ tôi mà, Vũ!”
Thấy cô thức thời làm tâm trạng hắn vô cùng sung
sướng, muốn đem cô gái nhỏ trước mặt ôm vào lòng, mà hắn đã thật sự làm như
vậy, cánh tay ôm cô vào lòng, khẽ mắng một câu: “Đồ ngốc!”
Đinh Vũ cười? Đường Tâm Nhu mừng thầm, nhìn chằm
chằm gương mặt tươi cười của Đinh Vũ, cũng vui vẻ nở nụ cười. Tuy rằng không rõ
vừa rồi cô ấy tức giận cái gì nhưng không quan trọng, chỉ cần Đinh Vũ không
phớt lờ cô là được rồi.
“Chúng ta đi hóng gió đi!” Hắn nói.
“Được! Chờ anh ba quay lại rồi đi…”
“Chỉ hai chúng ta đi thôi.” Hắn ngắt lời cô.
“Nhưng mà…”
Hắn lạnh lùng hỏi: “Có muốn đi không? Không muốn thì
thôi.”
“Muốn, muốn…” Tâm Nhu vội vàng gật đầu, sợ cô lại
tức giận, bây giờ mới phát hiện ra Đinh Vũ cũng có lúc không thể động tới,
không biết vì sao cô lại rất để ý việc này.
Nhìn thấy nụ cười mê đảo chúng sinh của cô, Tâm Nhu
vứt sự do dự ra khỏi đầu, quyết định không để ý đến anh ba mà cùng Đinh Vũ lái
xe đi hóng gió.
Dù sao thì anh ba nhất định sẽ thông cảm! Cùng lắm
là bị mắng một trận, còn hơn là chọc giận Đinh Vũ, thật đáng sợ.
Trong lòng lẩm nhẩm: “Xin lỗi, anh ba.”
Cô trọng bạn khinh anh, thật xin lỗi.
***
Đêm khuya yên tĩnh, ngoại trừ vầng trăng đang chiếu
sáng ngoài cửa sổ, ai ai cũng đang chìm trong mộng đẹp.
Tuy nhiên, thợ săn sói vẫn còn tỉnh, không gian yên
tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống hắn cũng có thể nghe thấy, Đinh Vũ
quay đầu nhìn cô gái đang khò khò ngủ bên cạnh. Ngày qua ngày, hắn cùng cô
chung giường, nhìn rõ toàn bộ tư thế ngủ từ trên xuống dưới của cô.
Hắn xoa cằm, râu phải thường xuyên cạo, lông chân
cùng lông ngực phải nhổ định kì, còn phải chăm sóc da mặt đúng giờ, bao nhiêu
công đoạn phức tạp này đều lợi dụng lúc Tâm Nhu ngủ say mà tiến hành.
Hắn lặng lẽ xuống giường, đi vào phòng tắm, tháo tóc
giả xuống, cởi lớp da không một tì vết che ở yết hầu ra, khôi phục lại dáng vẻ
đàn ông vốn có.
Đinh Vũ nhìn vào gương, chậm rãi vuốt chòm râu mới
mọc ở cằm, âm thầm bội phục Hạo Liệt phát minh ra đạo cụ công nghệ cao giúp hắn
có thể đóng vai phụ nữ một cách hoàn mĩ mà không phiền phức.
Dùng miếng da giả này giống như đang bôi một lớp kem
dưỡng da, thoạt nhìn thì không khác biệt là mấy, ngay cả râu mép vừa thô vừa
cứng cũng bị che lấp hết.
Lớp da giả tại yết hầu được dán vô cùng cẩn thận,
theo như Hàn Hạo Liệt nói là do bạn làm diễn viên của hắn ở Đức chế ra, muốn
bao nhiêu cũng có…
Mà Đinh Vũ khâm phục nhất chính là bộ da giả trên
tay vô cùng mềm mại, so với da phụ nữ còn mềm hơn, trang bị ở trên người còn có
thể sử dụng trong thời gian dài.
Bình thường hắn chỉ có thể thừa dịp đêm khuya cạo
râu, nhổ lông chân, rửa mặt chải đầu qua loa nhưng giả trang làm con gái một
thời gian, hắn cần tắm nước lạnh cho thoải mái.
Dội nước lạnh lên toàn thân khiến hắn cảm thấy thật
thoải mái, khẽ thở nhẹ. Hắn có thể yên tâm tắm là vì sau mấy ngày ở chung, hắn
phát hiện cố gái Đường Tâm Nhu này một khi đã ngủ thì giống hệt lợn chết, ngủ
một mạch đến tận sáng.
Sau khi tắm nước lạnh, hắn quấn khăn bông quanh
người, đi về phía tủ lạnh, lấy ra một lon bia, đang muốn mở miệng uống thì cảm
thấy có sự khác thường. Đinh Vũ nhạy bén dừng động tác, lẳng lặng đưa mắt tìm
kiếm trong bóng tối.
Hắn khẳng định trong phòng khách có người, hơn nữa
theo sự dao động của không khí truyền tới thì có thể thấy người này đang đến
gần hắn.
Hắn rất nhanh xoay người trở lại, tấn công đối
phương, đánh bay con dao nhỏ trên tay kẻ xâm nhập.
“Hả? Ngươi là đàn ông!” Đối phương kinh ngạc
kêu to.
Không thể lầm được, rõ ràng chỉ có một cô gái mới
đúng, sao lại nhảy ra một người đàn ông?
Tình huống bất ngờ này khiến cho đối phương hoàn
toàn không có thời gian trở tay. Tên kia vốn tưởng chỉ cần ứng phó qua loa,
nhưng Đinh Vũ nhanh như chớp tấn công hắn khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Đinh Vũ đã sớm thích nghi được với bóng tối, nhìn rõ
vị trí đối phương, thừa dịp tên kia vẫn còn đang thất kinh nhanh tay ra quyền.
Lúc này trong góc, một bóng đen nhảy ra, đánh về phía hắn, thừa dịp Đinh Vũ sơ
hở lập tức giải nguy cho đồng bọn.
Hóa ra là có hai người!
Đinh Vũ lạnh lùng hỏi: “Mai Côi Chi Lang?”
Thân thể đối phương chấn động, động tác cũng trở nên
ngập ngừng, có thể thấy bọn họ rất kinh hãi trước câu nói của Đinh Vũ.
“Là cái bẫy! Đi mau.”
Khóe miệng Đinh Vũ nhếch lên, chờ đợi con mồi xuất
hiện đã lâu khiến nhiệt huyết toàn thân hắn dâng trào, sao có thể dễ dàng bỏ
qua cho bọn chúng. Móng vuốt sói vươn ra, xem tụi mày định trốn đi đâu.
“Bốp!”
Đỉnh đầu Đinh Vũ đột nhiên truyền đến một cơn đau
đớn kịch liệt, làm hắn nhất thời không chống đỡ nổi mà quỳ rạp trên mặt đất.
“Thằng trộm chết dẫm! Dám xông vào trộm đồ này!”
Đường Tâm Nhu cầm cây gậy trong tay hét lớn một tiếng.
Mai Côi Chi Lang nào dám lưu lại thêm nữa, lập tức
lợi dụng cơ hội tẩu thoát.
“Đứng lại! Không được chạy!” Đường Tâm Nhu coi
người dưới chân như tấm thảm, giẫm qua, tiếp tục đuổi theo hai gã trộm kia.
Đuổi tới ngoài cửa, đối phương chia làm hai hướng
chạy, trong khoảnh khắc Tâm Nhu không biết đuổi theo bên nào. Cơ hội bắt trộm
vuột mất, cô đang ảo não hết sức bỗng nhiên nhớ ra!
Không sao! Trong phòng khách còn một con sói bị cô
đánh bất tỉnh.
Bởi vậy, cô vội vàng quay lại phòng, phát hiện người
đã không thấy bóng dáng đâu, lúc này đột nhiên nhớ tới Đinh Vũ. Nguy rồi, không
phải…
“Đinh Vũ! Đinh Vũ!” Cô đi khắp nhà gọi, nếu Đinh Vũ mà
có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Khi cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng thì cửa
phòng tắm khẽ mở hé ra một khe hở, bên trong truyền đến giọng nói của Đinh vũ.
“Tôi ở trong này.”
Tâm Nhu vô cùng vui mừng hỏi: “Đinh Vũ, cô không sao
chứ?”
“Vừa rồi tôi đang tắm thì nghe thấy tiếng ồn, rốt
cục có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có trộm.”
“Cái gì? Trời ơi, thật đáng sợ…” Hắn học tiếng kinh
hô của phụ nữ.
“Đừng sợ, kẻ trộm bị tôi đánh chạy hết rồi,
tôi chỉ muốn xem xem cô có việc gì không thôi?”
“Tôi không sao, còn cô?”
“Tôi đương nhiên không sao, vừa rồi tôi dùng cây gậy
đánh vào đầu tên trộm, còn giẫm mạnh lên hắn, đáng tiếc vẫn để bọn chúng chạy
thoát. Cô đừng lo lắng, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô. À, cô không
sao thật chứ?”
Bên trong phòng tắm quá tối cho nên cô định tiến lên
vài bước.
“Đừng đến đây, bây giờ tôi không mặc quần áo đâu.”
“Vậy được rồi, chỉ cần xác định cô không sao là tốt
rồi, sau này cửa phải khóa chặt, ngoại trừ tôi thì trăm ngàn lần đừng cho người
khác vào.”
Dặn dò xong xuôi, Tâm Nhu liền cầm gậy đi tới từng
xó xỉnh, xác định không có ai trốn trong nhà. Tên trộm thứ ba nhất định là thừa
dịp cô đuổi theo liền đào tẩu, cô không ngừng mắng chửi, nếu cô mà bắt được
nhất định sẽ cho hắn biết tay.
Cửa phòng đóng lại không tiếng động, Đinh Vũ thê
thảm ngồi xổm trên mặt đất, chịu đựng cơn đau buốt trên đỉnh đầu.
Cô gái chết tiệt! Ra tay nặng như vậy, muốn hại chết
hắn sao?
Hắn một tay ôm đầu một tay xoa xoa tấm lưng âm ỉ đau
do bị cô giẫm lên, miệng hung hăng chửi thề. Được lắm! Mối hận hôm nay khó có
thể quên, cô không thể không bồi thường hắn.
Đáng giận! Đau chết mất thôi!