Bạn đang đọc Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa – Chương 45: Ánh Mắt Mới Là Vấn Đề
Trác Hạo Hi sững sờ nhìn Mạc Ninh Viễn, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp lạ lẫm, chưa kịp phân biệt rốt cuộc là tư vị gì, Trác Hạo Hi bỗng cảm giác lạnh cả sống lưng, tựa như cả người bị rắn độc để mắt tới.
Trác Hạo Hi buồn rầu cau mày, cậu từ nhỏ đã là như vậy a, tốt không linh nghiệm xấu linh nghiệm, bây giờ có linh cảm điềm xấu, thì sẽ không có chuyện tốt.
Trác Hạo Hi quay đầu lại, chỉ thấy Giang Minh Dịch đứng cách họ mười mấy mét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ, Trác Hạo Hi từ trước tới nay chưa từng gặp qua ánh mắt sắc bén thế này, tựa như mình và người kia có thù sâu oán nặng.
Trác Hạo Hi cảm thấy mình khá giống ếch xanh nằm ở trong phòng thí nghiệm, mặc người chém giết, Trác Hạo Hi cảm thấy lạnh cả người, từ lòng bàn chân mà xông thẳng lên đầu.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, sát tinh Giang Minh Dịch này, gọi một bàn lớn đồ ăn mà không ăn, đuổi theo ra đây nhìn cậu cùng Mạc Ninh thân mật sao? Trác Hạo Hi cảm giác đầu óc cậu phình to, hay là do cậu nhất thời xúc động, chọc một tên, a, không, là hai tên đặc biệt không thể trêu vào.
Mạc Ninh Viễn vẫn chưa thỏa mãn lè lưỡi, lướt qua môi Trác Hạo Hi, cười mà nói: “Mùi vị cũng không tệ.”
Trác Hạo Hi không cần nghĩ, cũng biết sắc mặt mình lúc này thế nào, đỏ như đào mận, nói không chừng nhìn vào sẽ giống như ngượng ngùng lúc thuở mới biết yêu, Trác Hạo Hi ở trong lòng đành chịu thở dài, da mặt mỏng a! Không còn cách nào! Nếu như da mặt cậu có thể dày như Mộc Cẩn Hiền, thì đã có thể thái sơn băng vu tiền (?) mà mặt không biến sắc
Mạc Ninh Viễn híp mắt, ánh mắt thâm thúy mà sâu thẳm nhìn Trác Hạo Hi, hơi thở như hoa lan thổi ở bên tai Trác Hạo Hi, ôn nhu mà nói: “Hạo Hi, cậu đỏ mặt.”
Trác Hạo Hi cười gượng, “Hôm nay thời tiết hơi nóng, nên chắc là mặt của tôi cũng hơi đỏ lên.”
Mạc Ninh Viễn khoanh tay, bên trong cặp mắt đào hoa mang theo cười tà, “Hạo Hi, ý cậu đang nói là tôi sưởi ấm cho cậu sao?”
Trác Hạo Hi sững sờ, toàn thân không cầm được rùng mình một cái, cậu cứ tưởng rằng cậu đang trêu chọc một con dê, sau đó không cẩn thận rước phải một con sói, nhưng rút cuộc là cậu trêu chọc phải một con bái (*), nên kết quả là rước lấy một con sói.
(*) Con bái: Một giống thú như chó sói, từng được coi là giống thú trong truyền thuyết, không đi được mà phải nhờ chó sói cõng dùm.
Hiện nay đã giải thích được bái là sói bị khiếm khuyết bẩm sinh ở chân nên phải nhờ sói khác cõng là một loại sói biến dị.
Người xưa thường nói rằng khả năng duy nhất dẫn đến xích mích chính là không muốn cùng nhau ân ái.
Trác Hạo Hi nháy mắt, trước có hổ, sau có sói, vốn dĩ nghĩ rằng cứu được thiên sứ, lại hóa ra là tên điểu nhân, cuộc sống đúng là không dễ dàng.
Trác Hạo Hi ở trong lòng phát ra n lần cảm khái.
Trác Hạo Hi nhìn Mạc Ninh Viễn, có chút ưu thương mà nói: “Ninh Viễn, Giang tiên sinh ở đây! Chúng ta có nên lên tiếng kêu hắn hay không?” Trác Ninh Viễn hỏi ý nói.
Mạc Ninh Viễn bưng lấy mặt Trác Hạo Hi, “Hạo Hi, tôi đứng ở trước mặt cậu, vậy mà trong mắt cậu còn có người khác, thật là làm cho tôi đau lòng a!”,
Trác Hạo Hi nhìn Mạc Ninh vì bất mãn mà nâng lên quai hàm, đôi mắt mang theo sát khí, trái tim phanh phanh nhảy, một bức họa mỹ nam giận dữ rất đẹp, nhưng ở trong mắt Trác Hạo Hi, lại kinh khủng như mười dặm mồ mả.
Lăn lộn ở bên ngoài ai mà không có chút bản lĩnh, có thể ở bên cạnh Giang Minh Dịch đương nhiên sẽ không phải là kẻ yếu, có câu nói rất đúng, vật tụ theo loài, người phân theo nhóm, vậy mà cậu lại quên, nên dù thế nào cũng chỉ có thể nói là tự làm tự chịu, cuộc sống a! Thật là không dễ dàng tí nào!!!
Trác Hạo Hi thở dài, “Cái này cũng không có cách, người kia của anh tồn tại quá mạnh mẽ.”
Mạc Ninh Viễn cúi đầu cười cười, “Hạo Hi, cậu là đang nói mê sảng sao?, người kia của tôi, người kia của tôi chính là cậu a! Giang Minh Dịch kia đã là quá khứ rồi.”
Mạc Ninh Viễn nói câu này giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn để Giang Minh Dịch đang đi tới có thể nghe được.
Trác Hạo Hi vẻ mặt đau khổ, nói với Gianh Minh Dịch: “Hi, Giang tiên sinh, anh ăn nhanh vậy, ăn ngon có không?”
Giang Minh Dịch lạnh lùng mà nhìn Trác Hạo Hi, “Ăn chẳng ngon tí nào, Trác tiên sinh, mắt nhìn của cậu thật vô dụng, lần sau có mời Ninh Viễn, cậu nên mời chỗ cao cấp một chút, đỡ phải khiến đẳng cấp của Ninh Viễn bị hạ thấp cùng với cậu.”
Trác Hạo Hi che lấy mắt phượng, cười như không cười nhìn Giang Minh Dịch, “Thời đại này, nhìn đồ ăn bằng mắt không quan trọng, nhìn người bằng mắt mới là quan trọng, Giang tiên sinh, anh cũng đừng lẫn lộn đầu đuôi như vậy.”
Trác Hạo Hi ôm vai Mạc Ninh Viễn, dùng giọng nói mềm mại hỏi: “Ninh Viễn, anh nói xem em nói như vậy có phải không a?”
Trác Hạo Hi tựa ở trên ngực Mạc Ninh Viễn, “Hạo Hi, em nói vậy thì hiển nhiên là vậy rồi.”
Giang Minh Dịch: “…”.