Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 163: Bước Ngoặt


Bạn đang đọc Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa – Chương 163: Bước Ngoặt


Trời sẩm tối, Mạc Ninh Viễn sóng vai dạo bước cùng Giang Minh Dịch: “Trác Hạo Hi với Mộc Cẩn Hiền cũng kết hôn rồi, em tính chừng nào thì gả cho anh đây?!”
Mạc Ninh Viễn khoanh tay, quay đầu qua mỉm cười: “Muốn kết hôn với em thì còn phải xem anh chịu chi bao nhiêu tiền sính lễ nữa, nếu như con số mà anh chi ra không làm mẹ em động lòng nổi thì e là không được rồi.”
Giang Minh Dịch khoát tay lên vai Mạc Ninh Viễn: “Vậy em nói xem, anh nên chi bao nhiêu để mẹ em động lòng đây?”
Mạc Ninh Viễn nhún vai, đôi mắt lóe lên: “Anh muốn thăm dò thông tin nội bộ sao?! Anh nghĩ em sẽ nói cho anh biết không?”
Giang Minh Dịch chớp chớp mắt: “Sau này mọi người đều là người một nhà cả, mà không thể nói gì được sao?”
Mạc Ninh Viễn ngoắc ngoắc ngón tay, Giang Minh Dịch đưa đầu qua: “Mẹ của em là nữ cường đó, nên anh cũng không thể xem như mấy bậc phụ huynh ở nông thôn được đâu.” Mạc Ninh Viễn không những nhấn mạnh mà đến câu sau còn bỗng dưng cất giọng cao lên, khiến Giang Minh Dịch bị dọa đến choáng.

“Anh Minh Dịch ơi.” Một giọng nói vui mừng vang lên ở sau lưng.

Mạc Ninh Viễn quay đầu lại, một gương mặt xa lạ đập vào mắt, dù chưa từng gặp bao giờ, nhưng Mạc Ninh Viễn vẫn đoán ra ngay được thân phận người vừa đến, Trần Thanh Vũ, nghe nói là mối tình đầu của Giang Minh Dịch, lúc đó Giang Minh Dịch vẫn luôn yêu đơn phương người ta.

Quả nhiên là nhìn cũng từa tựa mình ha, Mạc Ninh Viễn nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, hình như là mình từa tựa cậu ta mới phải nhỉ.
Giang Minh Dịch nắm tay Mạc Ninh Viễn, chột dạ gọi: “Ninh Viễn.”
Mạc Ninh Viễn như bị giật mình mà ngẩng đầu lên: “Hả?! Có gì không?”

Trần Thanh Vũ đi về phía của Giang Minh Dịch: “Anh Minh Dịch, lúc em về nước có nghe nói anh xuất ngoại, còn tưởng sẽ không gặp được anh, nhưng lại không ngờ là anh về đó, mà vị này ai vậy anh? Trước giờ chưa từng thấy, trông cũng khá quen.”
Giang Minh Dịch vừa định nói, Mạc Ninh Viễn đã lập tức mở miệng: “Bọn tôi là bạn bè thôi.”
Giang Minh Dịch đau lòng nhìn Mạc Ninh Viễn, thầm lo lắng tâm trạng của y.

“Thì ra vậy!” Trần Thanh Vũ vui vẻ tươi cười, hoàn toàn không ý thức được Mạc Ninh Viễn và Giang Minh Dịch đang ngầm nổi bão.

“Anh Minh Dịch, mấy năm rồi em không về đây, mà quê hương thay đổi nhiều quá nên em chưa quen, anh làm hướng dẫn viên cho em được không?” Trần Thanh Vũ cực kỳ mong đợi nhìn Giang Minh Dịch.

Mạc Ninh Viễn đột nhiên cảm thấy mình đứng ở đây hơi bị dư thừa: “Thôi, tôi còn có việc, hai người cứ tán gẫu đi nha.”
“Ninh Viễn.” Giang Minh Dịch vừa định xoay người qua, thì ống tay áo đã bị Trần Thanh Vũ kéo lại, cậu vô tội nhìn hắn: “Anh Minh Dịch muốn đi đâu vậy?”
Giang Minh Dịch cười gượng gạo, gạt tay Trần Thanh Vũ ra: “Xin lỗi, công ty của tôi dạo này rất bận, e là không làm hướng dẫn viên cho cậu được rồi.”
Trần Thanh Vũ chớp mắt, trong đôi mắt như đọng một tầng hơi nước: “Nhưng Tiểu Phỉ nói với em là anh vừa hoàn thành một hạng mục lớn, kiếm được rất nhiều tiền, cho nên dạo này đang nghỉ ngơi mà!”
Giang Minh Dịch thấy bóng lưng Mạc Ninh Viễn đang chạy càng ngày càng xa, trong lòng càng thêm thấp thỏm hơn: “Xin lỗi Thanh Vũ, tôi thật sự có chuyện mà, dạo này Tiểu Phỉ rảnh lắm, nếu cậu sợ buồn thật thì rủ Tiểu Phỉ đi với cậu đi, dù sao nó cũng không làm gì hết.”
Trần Thanh Vũ nắm chặt tay Giang Minh Dịch: “Tại sao anh Minh Dịch không chịu quan tâm em gì hết vậy?!”

Mạc Ninh Viễn khoanh tay bước đi trên đường, chợt cảm thấy thật lạnh lẽo, lạnh đến thấu cả tim mình, ngày xưa chỉ nghe nói thôi, cuối cùng hôm nay cũng được tận mắt nhìn thấy người đó, trước mắt Mạc Ninh Viễn không khỏi hiện lên gương mặt có nét tương tự với mình, đây chính là nguyên nhân lúc trước Giang Minh Dịch chọn mình đấy sao?
Mặc dù giống nhau, nhưng hình như khí chất lại không giống nhau, mặc dù không quen Trần Thanh Vũ, nhưng Mạc Ninh Viễn vẫn cảm nhận được đối phương là một người rất cởi mở, như thể cậu thiếu gia này chưa bao giờ trải qua sự đời vậy, vì thế nên bản thân không hận đời, cũng càng thêm cởi mở với người khác hơn.

“Ninh Viễn.” Giang Minh Dịch kéo tay Mạc Ninh Viễn lại mà thở hồng hộc.

“Sao anh lại đuổi theo tới đây, không tiếp khách của anh à? Người ta muốn anh làm hướng dẫn viên mà? Cơ hội tốt đến vậy thì đừng bỏ lỡ chứ, mỹ nhân thơm ngon xinh đẹp như vậy là khao khát của biết bao người luôn đó.” Mạc Ninh Viễn lạnh nhạt thốt.

Giang Minh Dịch buồn cười nhìn Mạc Ninh Viễn: “Nghe thấy mùi chua chua nhỉ?”
Mạc Ninh Viễn lườm hắn: “Anh đủ chưa? Hàng Authentic tới rồi đó, anh còn giữ hàng Fake lại làm gì?”
Giang Minh Dịch kéo tay Mạc Ninh Viễn: “Được rồi, hàng Authentic hàng Fake gì? Nói khó nghe quá.”
Mạc Ninh Viễn trợn mắt: “Em nói khó nghe lắm sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ vậy chắc?”
Giang Minh Dịch ôm lấy bả vai Mạc Ninh Viễn, kéo y đi về phía trước: “Anh thừa nhận anh chú ý tới em là vì em trông giống với Thanh Vũ, nhưng sau nhiều năm ở chung với em, thì người anh muốn theo đuổi cuối cùng vẫn là em, bây giờ với Thanh Vũ chỉ đơn giản là rung động thuở niên thiếu mà thôi, sau khi cậu ấy đi rồi, vì anh không có được cậu ấy mới trở nên chấp niệm đến vậy.”
Mạc Ninh Viễn cười lạnh: “Cứ giữ chấp niệm trong lòng mãi cũng không tốt, bởi vậy anh đi với cậu ta thì hay hơn.”
Giang Minh Dịch kéo Mạc Ninh Viễn lại: “Ninh Viễn đừng giận được không? Vừa rồi anh nhìn thấy cậu ấy, trong lòng đã không còn cảm giác rung động gì nữa rồi, anh chỉ lo em không vui thôi.”

Mạc Ninh Viễn cười lạnh, hừ một tiếng: “Anh thay lòng nhanh quá, bạc tình thật đấy!”
Vẻ mặt Giang Minh Dịch đau khổ nhìn Mạc Ninh Viễn, dè dặt nói: “Sao anh nói gì em cũng dỗi hết vậy Ninh Viễn? Chúng ta cũng bàn tới chuyện kết hôn rồi, nên em đừng vì người không liên quan mà tức giận nữa mà.”
Mạc Ninh Viễn giễu cợt nhìn hắn: “Người không liên quan? Đó là người không liên quan sao? Kêu Thanh Vũ, Thanh Vũ thân thiết đến vậy, còn là mối tình đầu của anh, là người mà anh luôn nhớ đến suốt mấy năm qua, tính ra người không liên quan phải là em mới đúng.”
Giang Minh Dịch ôm chặt Mạc Ninh Viễn trong lòng: “Anh sai rồi, em đừng giận được không Ninh Viễn?”
“Anh sai rồi, anh quả thật sai rồi, tại sao anh phải đuổi theo em rồi để lại cậu ta ở bên kia, anh hẳn là phải ở đó tiếp cậu ta chứ?” Mạc Ninh Viễn châm chọc nói.

Giang Minh Dịch ôm lấy Mạc Ninh Viễn trong lồng ngực: “Được rồi, Ninh Viễn đừng dỗi nữa, anh thừa nhận là đã từng thích cậu ấy thật, nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi, nếu em thực sự không yên tâm thì mấy ngày nữa anh xuất ngoại với em luôn được không?”
Mạc Ninh Viễn khịt mũi: “Em đi tới đâu cũng muốn ở lại hết đó.”
“Được, được, em muốn thế nào thì sẽ thế đó.” Giang Minh Dịch vỗ vai Mạc Ninh Viễn nói.

Mạc Ninh Viễn mệt mỏi đi vào công ty, Lương Vi bước vào, Mạc Ninh Viễn bèn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thiếu gia.”
Mạc Ninh Viễn nhếch miệng cười: ” Vi Vi à, tôi vừa đi hỏi xong, tình hình kinh doanh của công ty chúng ta rất tốt, may mà có anh đó!”
Lương Vi mỉm cười: “Không có gì, là việc tôi phải làm thôi.”
Mạc Ninh Viễn ngồi trên ghế, ánh mắt mờ hồ: “Lương Vi này, nếu người anh thích cũng nói thích anh, nhưng bỗng một ngày mối tình đầu của người anh thích quay về thì sẽ làm thế nào?”
Lương Vi nhếch miệng: “Trần Thanh Vũ quay lại, nên thiếu gia đang mất lòng tin đấy sao?”
Mạc Ninh Viễn xoay đầu nhìn Lương Vi, hỏi: “Tôi biểu hiện rõ đến vậy hả?”
Lương Vi nhún vai: “Giang Minh Dịch vẫn làm hòa thượng mấy năm nay, ngoài vụ Trần Kỳ cấu kết với Lương Trầm ra, thì người có thể làm thiếu gia phiền lòng chỉ có vị Trần tiên sinh kia quay về thôi.”

Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu: “Vậy anh thấy tôi nên làm sao đây Lương Vi?”
Lương Vi dựa lên bàn: “Thường nói, mấy người phụ nữ vừa sống rộng rãi, vừa chịu hy sinh thì sẽ tự biết ý thức mà rời đi, không gây phiền phức cho người trong cuộc.”
Mạc Ninh Viễn phì cười: “Tôi cũng không phải phụ nữ, với lại tôi cũng không sống rộng rãi đến vậy.”
“Đã vậy thì thiếu gia cần gì phải ưu phiền, thứ vốn thuộc về mình, mà có kẻ muốn cướp, thì chẳng lẽ còn phải nhường nhịn sao?” Trong mắt Lương Vi tỏa ra nguy hiểm.

Mạc Ninh Viễn suy nghĩ lại rồi gật đầu, mối tình đầu thì sao chứ? Cũng chỉ có một cái mũi, hai lỗ tai thôi, chứ đâu có ba đầu sáu tay đâu? Chỉ là người này sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, mà lại cố tình xuất hiện vào lúc này thôi, phiền muốn chết.

Giang Minh Dịch ngồi trong xe, ngây ngốc nhìn tòa cao ốc trước mặt, vốn đã có hi vọng, nhưng không ngờ Trần Thanh Vũ lại xuất hiện làm mọi thứ bị lui về vạch xuất phát hết rồi.

Nhưng Mạc Ninh Viễn hoàn toàn không nên nghĩ lung tung chứ! Nếu Thanh Vũ không xuất hiện thì tốt rồi, hoặc là chờ mình gạo nấu thành cơm xong rồi xuất hiện cũng được mà!
Lương Vi nhìn Mạc Ninh Viễn, cúi đầu nói: “Thiếu gia, tôi phải đi rồi.”
Mạc Ninh Viễn ngẩng phắt đầu lên: “Anh muốn bỏ tôi sao Vi Vi?! Tôi không muốn anh bỏ đi đâu!”
Lương Vi chỉ đành mỉm cười: “Thiếu gia, người cậu nên tiếp không phải là tôi, hơn nữa, lúc trước mẹ cậu kêu tôi tới đây là để hi vọng cậu bớt gây chuyện lại, nhưng sự thật chứng minh, năng lực làm việc của thiếu gia rất tốt.”
Mạc Ninh Viễn bày ra vẻ mặt đau khổ: “Mà sao tôi không thấy gì hết.”
Lương Vi híp mắt lại, toàn thân tỏa ra khí chất khϊếp người: “Thiếu gia, tôi vẫn cảm thấy một người trong lúc hoạn nạn chấp nhận đồng cam cộng khổ với cậu còn đáng tin hơn một người suốt ngày nói yêu cậu đời đời kiếp kiếp nữa, mà trên đời này người đáng tin như vậy cũng không có nhiều, quả thực là khó mà tìm được, dữ lắm thì chỉ tìm được người ở mức tương đối đáng tin mà thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.