Bạn đang đọc Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa – Chương 157: Nhà Trẻ
Tiêu Sở đi vào, nhìn thấy Lạc Hoài An mệt nhoài nằm dài trên ghế sofa mà thầm thở phào.
Lúc chiều nghe quản gia nói, Lạc Hoài An dắt Tiêu Manh đi mất, hắn lập tức có cảm giác bồn chồn lo lắng không thôi, đúng là dạo này mình chỉ toàn lo chuyện không đâu.
Lạc Hoài An mệt mỏi xoa mí mắt, uể oải nói: “Anh về rồi, nhưng sao lúc nhìn thấy em, anh lại có vẻ vui quá vậy?”
Tiêu Sở bước tới chỗ của Lạc Hoài An, rồi ngồi xuống cạnh y: “Anh nghe nói hồi chiều em dẫn Tiểu Manh đi, anh lo em lại dắt nó bỏ đi nữa.”
Lạc Hoài An ôm trán, nhíu mày nói, “Em vừa mới hết bệnh đây, lấy sức đâu mà bỏ chạy nữa! Anh cũng đừng lo vô cớ quá, bỏ nhà đi vừa vất vả muốn chết, vừa không có người hầu hạ, khổ lắm.”
“Em làm gì mà sao có vẻ mệt mỏi thế? Có muốn anh xoa bóp cho không?” Tiêu Sở hớn hở cười nói.
Lạc Hoài An mở to mắt nhìn lên trần nhà, làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “Mệt chết em luôn ấy, hôm nay em đi tìm nhà trẻ cho Tiểu Manh, nhưng tìm hết bảy tám chỗ, mà chỗ nào cũng nói đủ sỉ số hết, nên em đành phải chạy khắp nơi để tìm tiếp, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả gì, anh nói xem, chẳng phải chỉ đi nhà trẻ thôi sao? Sao lại còn khó hơn học đại học thế không biết, sau đó, em còn gặp phải cô kia đến nhà trẻ để đón con, xong em bị cổ mắng cho một trận ra hồn luôn.”
Tiêu Sở ngồi cạnh Lạc Hoài An, vươn tay ra xoa bóp chân giúp Lạc Hoài An, tò mò nói: “Cổ mắng em cái gì?”
Lạc Hoài An kích động ngồi dậy, giả theo giọng điệu của người phụ nữ kia nói: “Trời đất ơi, tới bây giờ cậu mới dẫn con trai tới đăng ký à?! Con trai cậu chắc cũng cỡ 3 tuổi mấy gần 4 tuổi rồi đúng không? Cậu làm cha kiểu gì mà tới bây giờ mới tìm nhà trẻ thế? Một chút tinh thần trách nhiệm cũng chả có, hiện tại tới tháng 6 nhà trẻ mới mở đăng ký, nhưng sẽ có một số nhà trẻ sẽ bắt đầu mở đăng ký tầm tháng 3 đó.
Nhóc con nhà cậu đã lớn đến như vậy mà còn chưa chịu đến trường, thì sợ là chỉ có thể làm học sinh chuyển trường (*) thôi.”
(*) Nguyên văn ở đây là “插班生” có nghĩa là: học sinh chuyển vào học khi đã khai giảng hoặc đã bắt đầu khóa học rồi.
Nhưng mà mình vẫn chưa biết nên để từ nào cho hợp nữa, nên mình để tạm từ đó nha, khi nào ngộ ra rồi thì mình sửa lại ạ.
“Con trai của tôi ấy! 1 tuổi rưỡi đã bắt đầu học lớp phụ huynh (**), bây giờ 2 tuổi rưỡi đang học lớp mẫu giáo rồi! Tuy rằng nó nhỏ tuổi hơn con trai cậu chút, nhưng thời buổi này, không thể để con nít chịu thiệt thòi được! Có câu, 3 tuổi quyết định cả cuộc đời, bây giờ còn không lo đào tạo, làm cho con mình chưa gì đã bị thua ở vạch xuất phát, thì coi chừng tới lúc nó lớn rồi, nó quay qua hận cậu luôn đấy!”
(**) Lớp phụ huynh: lớp dành cho các bé tham gia hoạt động vui chơi ở trường mẫu giáo nhưng có sự góp mặt của phụ huynh.
Lạc Hoài An tức giận phồng má, Tiêu Sở buồn cười nhìn Lạc Hoài An: “Em tức cổ làm gì?! Tiểu Manh mới có 3 tuổi, dục tốc bất đạt (***) sớm quá với nó cũng không tốt.”
(***) Dục tốc bất đạt: đốt cháy giai đoạn (kéo gốc lúa lên để cho lúa mau lớn.
Ý nói nóng vội, đốt cháy giai đoạn, không theo quy luật phát triển của sự vật nên thất bại).
Lạc Hoài An xoay đầu nhìn Tiêu Sở, ánh mắt như đang lên án: “Em hồ đồ còn chưa tính, vậy mà đến cả anh cũng hồ đồ theo, có câu ngọc không mài không thành đồ vật! Bởi vậy cũng không thể đợi đến lúc học tiểu học được, mấy đứa nhỏ kia cái gì cũng biết, còn con trai tụi mình cái gì cũng chẳng biết.”
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An đang tức muốn bể phổi, mà bèn vuốt vuốt lưng của y: “Được rồi An An, nhà trẻ cũng chỉ dạy tí ti âm nhạc, mỹ thuật, ngôn ngữ, kiến thức phổ thông, thể dục, tính toán thôi, mà em thấy con trai tụi mình có giống như không biết gì không? Hơn nữa, chắc lúc em còn nhỏ cũng chưa từng đến nhà trẻ đâu đúng không?”
Lạc Hoài An nắm lấy tay Tiêu Sở: “Thể dục, chính xác là thể dục! Tiểu Manh còn chưa chạy nổi một vòng, mà đến lúc ngồi được thì sẽ không chịu đứng dậy nữa, nếu cứ tiếp tục như thế, nhất định sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tiêu Sở vỗ vai Lạc Hoài An: “An An đừng chuyện bé xé ra to được không? Tiểu Manh đâu có lười như em nói đâu.”
Lạc Hoài An cúi đầu: “Chẳng lẽ không đúng sao? Áo đến thì duỗi tay cơm đến thì há mồm.”
Tiêu Sở vỗ nhẹ vai y: “Nếu bây giờ nó không áo đến thì duỗi tay cơm đến thì há mồm, vậy em hi vọng nó giặt quần áo, nấu cơm cho em ăn sao? Chuyện này cũng khó làm quá rồi.”
Lạc Hoài An hung dữ lườm Tiêu Sở: “Con hư tại mẹ! Anh cứ chiều chuộng nó thế, nên nó mới lười biếng tới vậy đó.”
Tiêu Sở cúi mặt, hình như đâu phải có mỗi mình nuông chiều con đâu?
“Nếu em thật sự muốn cho Tiểu Manh đi nhà trẻ, thì cũng không có gì khó hết, thích cái nhà trẻ nào cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ đi tài trợ cho vài triệu, rồi xem thử người ta còn dám không nhận con của tụi mình không?” Tiêu Sở cười nói.
Lạc Hoài An dữ tợn trừng Tiêu Sở: “Tư bản chết tiệt, hừ.”
Vất vả lắm mới xử lý xong cho Lạc Hoài An, Tiêu Sở đi về phía phòng của Tiêu Manh, mười ngón tay nhỏ của nhóc con đang lụi cụi bấm điện thoại liên hồi, như thể đang chơi game gì đó.
Nhìn thấy Tiêu Sở tới, Tiêu Manh cũng chỉ lười biếng liếc qua một cái: “Cha lại bị ba ba mắng nữa hả? Thôi đừng để tâm, cũng không phải lần đầu cha bị mắng, nên chắc giờ cha cũng quen luôn rồi!”
Tiêu Sở đen mặt nhìn Tiêu Manh: “Tiểu Manh à, ba ba của con ấy! Lo cho tương lai của con, nên muốn dẫn con tới nhà trẻ đó.”
Tiêu Manh phồng má: “Ba ba cũng thật là, nghe người khác nói dăm ba câu thôi mà đã đòi dẫn con tới nhà trẻ sao? Nghe nói mấy bậc phụ huynh có con mới được 1 2 tuổi, đã nhờ người xin đặt gạch lớp phụ huynh trước rồi, những đứa bé kia cũng thật đáng thương, mới sinh ra đã bị bắt học cho tới hơn 20 tuổi, thật tội nghiệp quá đi! Lỡ như sau này trên đường đời xảy ra chuyện gì, thì chắc cả đời này không có ngày nào được yên ổn mất.”
Tiêu Sở bó tay cười cười: “Con đang nói bậy bạ gì đấy? Chỉ là đến trường thôi, chứ có phải bắt đi tù đâu mà con nói thấy ghê vậy.”
Tiêu Manh trợn mắt, ra vẻ ông cụ non nói: “Chẳng lẽ cha chưa từng nghe nói, trường học là nhà tù trá hình sao? Cái thứ trường quý tộc gì đó! Cũng chỉ là loại nhà tù hạng sang thôi.”
Tiêu Sở nhìn Tiêu Manh: “Con trai à, ba ba chỉ vì tương lai của con, nên mới quyết tâm muốn dẫn con tới nhà trẻ thôi, con ở đó nhớ phải ngoan ngoãn, đừng để ba ba con lo lắng, với nhớ cố gắng hòa đồng với mấy đứa nhỏ nữa đấy nhé! Rối tới lúc con về, cha sẽ kêu người nấu mấy món hầm thuốc bắc để bồi bổ cho con ha.”
Tiêu Manh nhăn mặt lại, trừng Tiêu Sở: “Cha thấy con trai cha thông minh đến vậy, còn cần đến nhà trẻ không?”
Tiêu Sở tươi cười nhìn Tiêu Manh, chỉ vào cái mũi nhỏ của nhóc nói: “Nếu ba ba con cảm thấy cần, vậy thì sẽ cần, còn ba ba con cảm thấy không cần, thì cũng sẽ không cần.”
Trên trán Tiêu Manh hiện lên vài vạch đen, khinh bỉ nói: “Sao cha không có tí liêm sỉ nào hết vậy?!”
Tiêu Sở ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tiêu Manh: “Liêm sỉ à?! Thứ đó thì cha không cần, vì so với nó, bị ba ba con dùng nước bọt dìm chết còn đáng sợ hơn.”
Tiêu Manh cúi mặt xuống: “Sao cha nhát gan thế? Tiểu Manh bo xì cha luôn.”
Tiêu Sở bước chân vào nhà, thấy Lạc Hoài An ngồi trên giường bẻ bẻ khớp tay, tựa như đang tính toán gì đó: “Sao vậy? Em khỏi lo chuyện Tiểu Manh đi học đâu, anh sẽ giải quyết hết cho.”
Lạc Hoài An lắc đầu: “Em không có lo chuyện này, nhưng anh biết không?! Nhà trẻ bắt đầu vào học lúc 8 giờ sáng, mà anh nói xem người lớn hiện tại đi làm đã 9h đi 5h về rồi, mà mấy đứa nhỏ này mới học mẫu giáo thôi đã bắt 8 giờ đi, trước đây em thấy mấy đứa học sinh cấp ba, 6 giờ đã phải rời giường, nhưng không ngờ nhà trẻ cũng phải dậy sớm đến thế.”
Tiêu Sở mỉm cười: “Em đau lòng con bọn mình sau này phải dậy sớm, hay là lo em phải dậy sớm để đưa Tiểu Manh đến trường đây?!”
Lạc Hoài An chớp mắt: “Thôi chuyện này để sau hẳn nói, giờ đi ngủ đi.”
Tiêu Sở nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An, thì cười bất đắc dĩ: “Anh biết em thích ngủ nướng, vì thế việc đưa đón con để anh kêu người khác làm là được rồi.”
Lạc Hoài An nằm trốn trong chăn: ” Tiêu Sở à! Anh có thấy em rất lười không?!”
“Không phải là thấy, mà em vốn dĩ đã rất lười rồi.
“Tiêu Sở ranh mãnh nói.
Tiêu Sở nhìn người rụt vào trong chăn, mà bất đắc lắc đầu: “Mới nói em có hai câu mà cũng dỗi nữa, đúng là lòng dạ em còn nhỏ hơn lỗ kim ấy.”
“Em hẹp hòi vậy đó, biết anh là nhất là số một rồi! Chao ôi, anh quả là tên có mắt như mù mà, mặc kệ anh luôn.” Lạc Hoài An quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý tới Tiêu Sở.
“Được rồi, được rồi, là tại anh hết, em đừng giận nữa nha.” Tiêu Sở cười theo nói.
“Đúng rồi, mấy ngày nay em không thấy Tiêu Dật, cậu ta đi đâu rồi anh?” Lạc Hoài An nhìn trần nhà hỏi.
Tiêu Sở nhíu mày, nói: “Được rồi, sao lại nghĩ tới nó vậy? Do phòng thí nghiệm của nó có việc nên phải chạy về đó thôi.
Lạc Hoài An chớp chớp mắt: “Tại cậu ta đã cứu em nhiều lần rồi, nên em suy nghĩ có nên lấy thân báo đáp không!”
Trong lòng Tiêu Sở nhảy dựng lên, oán niệm trong thâm tâm với Tiêu Dật lại tăng lên thêm mấy lần: “Em nói bậy bạ gì vậy? Em là chị dâu của nó, nên đương nhiên nó phải cứu em rồi.”
“Em chỉ đùa chút thôi mà, anh kích động như này làm gì?” Lạc Hoài An hả hê cười.
Tiêu Sở gõ đầu Lạc Hoài An: “Không được đùa như vậy nữa.”
Lạc Hoài An quay mặt sang: “Dù gì người ta cũng là em họ của anh, mà anh làm sao vậy? Lúc cần người ta thì làm một cú điện thoại, kêu cậu ta về như gọi hồn, còn tới lúc không cần, lại không thèm ngó tới mà đá đít đuổi cậu ta đi, bởi vậy hỏi sao Tiêu Dật lại nói anh qua cầu rút ván, bỏ đá xuống giếng, mượn tay gϊếŧ người.”
Tiêu Sở nhíu mày, không vui nói: “Nó dám nói xấu anh với em?” Tiêu Dật khốn khϊếp này, Tiêu Sở thầm hung tợn nguyền rủa Tiêu Dật cho một trận.
Lạc Hoài An mỉm cười nhìn hắn: “Tiêu Dật nói, cây ngay không sợ chết đứng, anh bất nhân thì không thể trách cậu ta bất nghĩa được, cậu ấy nói anh là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, hai mặt, là tên không đáng tin nhất.”
Tiêu Sở trợn mắt, oán hận nói: “Thằng khốn này.”
Lạc Hoài An thân thiết sáp lại gần: Chẳng lẽ cậu ta nói không đúng sao?”
Tiêu Sở ôm Lạc Hoài An vào lồng ngực: “Đương nhiên là không đúng rồi, anh mà là loại người như vậy à?”
Lạc Hoài An nằm trong lòng Tiêu Sở đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng sao em lại thấy mỗi lời Tiêu Dật nói ra đều như châu ngọc vậy nhỉ?!”
Tiêu Sở cười trừ, trong lòng hung hăng nghĩ tới Tiêu Dật, cái thứ khốn nạn lâu rồi không nhớ tới này.