Bạn đang đọc Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm – Chương 17
117
Trước khi Văn Tự mở miệng giải thích, tôi đẩy hắn sang một bên rồi túm chặt cổ áo sơmi của mình.
“Lúc nãy tớ bận trả lời tin nhắn, ai ngờ hai đứa nhỏ phía sau đùa giỡn nhét bóng vào áo cậu, giờ nằng nặc đòi lại nên tớ mới lấy ra giùm tụi nó, chuyện chỉ có vậy thôi.
” Văn Tự thì thầm giải thích với tôi.
Lúc này tôi mới ngoái đầu nhìn ra sau, đúng là có hai thằng bé đang bám vào thành ghế, hai cặp mắt to tròn long lanh nhìn tôi, xem ra tiếng ồn ào nghe thấy trong mơ là của tụi nó.
Phắc, suýt nữa còn tưởng Văn Tự giở trò lưu manh nữa chứ.
Tôi trừng hai thằng quỷ nhỏ nghịch ngợm kia rồi quay đầu bảo Văn Tự: “Vậy cậu gọi tớ dậy là được rồi, để tớ tự lấy.
“
Nói xong tôi vén áo sơmi lên lấy quả bóng đàn hồi kia ra, nhân tiện cài lại nút áo sơmi.
Tôi cầm quả bóng nói với hai thằng bé: “Nè mấy đứa, mai mốt đừng có nghịch nữa nghe không, trả lại cho các em đấy.
“
Thằng bé bên trái nhận lại quả bóng rồi ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn anh, để cảm tạ em sẽ nói cho anh một bí mật.
“
“Hả?” Tôi không khỏi nghi hoặc, một đứa bé thì có bí mật gì muốn nói với tôi chứ.
Thằng bé kia ra vẻ thần bí bảo tôi kề tai lại gần, tôi đành phải làm theo, sau đó nghe nó thì thầm: “Lúc nãy anh ngồi bên cạnh hôn lén miệng anh đấy!”
Nói xong nó kéo bạn mình chạy mất.
Nghe được “bí mật” này, phản ứng đầu tiên của tôi là vội vàng quay đầu nhìn xem có ai ngồi phía sau không, lỡ bị những người khác nhìn thấy thì toang!
Tôi và Văn Tự ngồi ở dãy kế cuối, cũng may phía sau không có ai, chắc hai thằng bé kia nghịch ngợm chạy tới đây chơi.
Đệt, hèn gì lúc nãy tôi mơ thấy mình và Văn Tự hôn nhau, thì ra hắn lại hôn trộm tôi để nâng cao kỹ thuật hôn à.
Tên này thật quá quắt, lúc nào cũng thừa dịp tôi bất cẩn để làm loạn cả.
118
“Đứa bé kia nói gì với cậu thế?” Giọng Văn Tự kéo tôi về thực tại.
Nhìn bộ dạng đàng hoàng đứng đắn của hắn, tôi thật sự không tin được đây là kẻ lưu manh hôn trộm trai khác trong rạp chiếu phim.
Nhưng nếu giờ tôi vạch trần hành vi của hắn thì chưa biết chừng Văn Tự sẽ bất chấp hết để tỏ tình với tôi, thậm chí còn có thể dùng vũ lực nữa, thế thì tôi làm sao khuyên hắn trở lại làm người bình thường nữa chứ.
Vì vậy tôi đành giả ngu.
“À, không có gì, nó chỉ trêu tớ thôi.
“
119
Xem phim xong cũng đã gần mười giờ, trên đường về trường chúng tôi nhìn thấy một quán đồ nướng thơm nức mũi bên đường, đúng lúc đang đói nên tôi mời Văn Tự ăn đồ nướng.
Giờ này quán đồ nướng rất đông khách, đợi hồi lâu chủ quán mới bưng đồ ăn cho chúng tôi, tôi lập tức cầm xiên mực lên cắn một cái, hạnh phúc vô bờ bến.
Văn Tự chăm chú nhìn tôi rồi nói: “Đây là lần đầu tớ ăn đồ nướng đấy.
“
Thật ra Văn Tự nói vậy tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, nhìn hắn không giống người hay ăn hàng lắm.
Tôi định bảo hắn vậy thì ăn nhiều một chút.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì Văn Tự đã nói tiếp: “Hôm nay cũng là lần đầu tớ xem phim với người khác, cảm giác vui lắm.
” Nói xong hắn còn tự nhiên cầm khăn giấy lau khóe miệng tôi, nói chỗ này bị dính nước sốt.
“! ! À.
” Tôi ngẩn người một hồi mới trả lời, chẳng hiểu sao mặt hơi nóng lên, chắc tại thời tiết nóng quá thôi.
120
Chiều thứ Bảy, ký túc xá đông đủ hiếm thấy.
Lúc này Cố Dương thấy tin tức nói ban đêm gần núi Ngân Loan có thể gặp mưa sao băng, lúc nào hắn cũng đầy lòng hiếu kỳ nên nhanh chóng tổ chức cho cả phòng đến núi Ngân Loan ngắm sao băng.
Ký túc xá chúng tôi đoàn kết nhất ở chỗ mọi thành viên đều tham gia câu lạc bộ ngoài trời của trường, các loại trang thiết bị đều có đủ cả.
Muốn đợi ngắm sao băng nhất định phải cắm trại trên núi Ngân Loan, thế là mọi người chuẩn bị đồ đạc rồi lập tức xuất phát.
121
Núi Ngân Loan cách trường khá gần, chúng tôi đến chân núi vào khoảng bốn giờ chiều.
Vì ban đêm đi đường núi không an toàn nên chúng tôi phải tranh thủ lên núi ngay.
Cũng may đi đường hết sức thuận lợi, chỉ có điều leo lên tới đỉnh núi tôi đã mệt rã rời.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều của mình.
Ai ngờ khi tôi lấy từng bộ phận của lều vải ra thì phát hiện hai thanh giá đỡ bị gãy, phắc, có cần phải xui vậy không.
Nhận ra tình cảnh của tôi, Văn Tự ngồi xổm xuống nghiên cứu một hồi, nhìn vẻ tập trung của hắn tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn hy vọng.
Nào ngờ cuối cùng hắn đưa ra kết luận: “Bó tay rồi, đêm nay cậu ngủ chung với tớ đi.
“
“! ! ” Tôi nghĩ mình còn có thể giãy dụa một chút, “Ừm, để tớ thử lại lần nữa xem sao.
“
Lúc này Tề Dật Minh đã dựng lều xong, hét vang lều của hắn là đệ nhất, sau đó hắn cũng phát hiện ra tôi gặp sự cố nên đi tới tìm hiểu tình hình, hắn nói: “Thôi cậu ngủ lều Văn Tự đi, tớ nhớ lều cậu ấy to nhất đám tụi mình mà.
“
Chỉ có một người còn dễ từ chối, hai người đã nói vậy mà tôi vẫn không đồng ý thì sẽ rất kỳ quái.
Không còn cách nào, tôi đành phải nói với Văn Tự: “Vậy làm phiền cậu nhé.
“
“Có gì đâu.
” Nói xong Văn Tự bắt đầu điên cuồng hì hục dựng lều.
Tôi cũng không thể ngồi chơi mà đi tới phụ hắn một tay.
122
Khi mọi người dựng lều xong và chuẩn bị đâu vào đấy thì đã hơn sáu giờ chiều.
Lúc này ai cũng đói nên lấy đồ ăn mình đem theo ra chia nhau ăn.
Cố Dương ngồi cạnh tôi nói: “Anh, lều anh bị hư mà sao không nói với em, đêm nay ngủ chung với em đi.
“
Tôi nhìn sang lều tai mèo của Cố Dương, không hổ là sinh viên mỹ thuật, ngay cả lều vải cũng đầy màu sắc hoạt hình, nhưng hai người ngủ chung trong lều vải hình tròn này thì chật chết, hơn nữa tôi đã đồng ý với Văn Tự rồi.
Nghĩ vậy tôi bảo Cố Dương: “Không cần đâu, lều Văn Tự khá rộng, anh ở đó được rồi.
“
Cố Dương bất đắc dĩ bĩu môi: “Thế cũng được.
“
123
Về sau còn có những người khác lần lượt lên núi, chắc cũng muốn đợi ngắm sao băng.
Tiếc là đến hơn mười giờ đêm vẫn không thấy sao băng đâu, mà tin tức dự báo thời gian xuất hiện là khoảng tám giờ.
Lúc này mọi người đã chờ mệt mỏi, cộng thêm cả ngày lặn lội đường xa nên cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, Tề Dật Minh dẫn đầu nói: “Tớ không đợi nữa đâu, đi ngủ trước đây.
“
Vừa có người mở đầu, mọi người cũng lục tục kéo nhau về lều.
Tôi do dự một hồi mới theo Văn Tự về lều của hắn.
124
Tuy trước đây từng ngủ chung giường với Văn Tự nhưng lúc đó tôi vẫn chưa biết hắn là gay, hơn nữa giường hắn rất lớn nên lúc ấy nằm cách nhau một khoảng.
Chứ đâu giống bây giờ hai thanh niên trai tráng ngủ chung một lều, mặc dù lều hắn không thể gọi là nhỏ nhưng vẫn hơi chật.
Tôi quay lưng về phía Văn Tự, chỉ muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ để trốn tránh hiện thực bế tắc này.
Tiếc là đêm hè oi bức, tiếng ve kêu rỉ rả bên tai, nằm hồi lâu vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Văn Tự: “Ninh Nhiên, cậu không ngủ được à?”
Tôi hơi ngoái đầu lại nhìn hắn rồi đáp: “Ừ, mà sao?”
Văn Tự nhìn tôi, im lặng giây lát mới nói: “Vậy tụi mình làm chuyện gì thú vị đi.
“
“! ! “
Trong lòng tôi giật thót, chuyện, chuyện thú vị gì mới được chứ?!.