Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm

Chương 12


Bạn đang đọc Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm – Chương 12


83
Tôi sợ ngây người, sao tự dưng tên này lại đòi tỏ tình, rõ ràng trước đó đâu có dấu hiệu gì.

Nghĩ vậy tôi soạn tin nhắn gửi sang.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Sao cậu lại muốn tỏ tình chứ?!
【g5d6o4gpu1】: Chẳng phải bác sĩ bảo tôi đọc mấy sách tâm lý kia sao?
【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Đúng vậy.

【g5d6o4gpu1】: Nhưng trong sách toàn khuyên tôi phải mạnh dạn tự tin lên chứ đừng nhẫn nhịn, vì vậy tôi quyết định tỏ tình với cậu ấy.

【g5d6o4gpu1】: Bác sĩ, chẳng lẽ anh chưa đọc mấy quyển kia à?
Đậu móa, đương nhiên là tôi chưa đọc rồi, tại thấy chuyên gia giới thiệu nên mới đưa cho hắn thôi.

Nhưng hình tượng “bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm” của tôi không thể sụp đổ được, thế là thuận miệng bịa tiếp.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Đương nhiên đọc rồi mới giới thiệu cho anh chứ.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Nhưng tôi nghĩ chuyện này phải tiến hành từng bước mới được.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Theo nội dung trên trang chủ của anh thì anh và cậu ấy không thân nhau lắm đúng không?
【g5d6o4gpu1】: Ừ, bình thường tôi rất ít nói, cậu ấy cũng chẳng để ý tôi chút nào cả.


【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Thế thì đúng rồi, anh thử nghĩ mà xem, nếu một người chẳng thân thiết gì bỗng nhiên tỏ tình với anh thì anh đâu thể nào đồng ý được, thậm chí còn thấy phản cảm là khác, huống chi các anh còn cùng giới tính nữa!
【g5d6o4gpu1】: Bác sĩ, vậy tôi phải làm sao? Anh sẽ giúp tôi chứ?
Tôi cũng đang muốn biết phải làm sao đây này.

Sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là khuyên hắn dẹp ý định tỏ tình này, chuyện khác từ từ tính sau cũng chưa muộn.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Tôi cảm thấy nếu giờ anh tỏ tình chắc chắn sẽ thất bại.

Thay vì làm chuyện vô ích, chi bằng trước tiên giao tiếp với cậu ấy nhiều hơn rồi tính, sau khi tiếp xúc nhiều, biết đâu cậu ấy không giống như anh tưởng tượng thì sao.

Đúng rồi!
Hiện giờ Văn Tự có ý với tôi chưa biết chừng chỉ là ảo tưởng về tôi mà thôi, hắn ít tiếp xúc với tôi như vậy nhất định là chưa hiểu hết con người tôi.

Người ta nói xa thơm gần thúi, vậy chẳng phải ở gần sẽ hết thơm sao?
Sau đó tôi sẽ tỏ ra thật kém cỏi trước mặt hắn và bộc lộ hết mọi khuyết điểm, để xem hắn có vỡ mộng không!
【g5d6o4gpu1】: Vâng, nghe lời bác sĩ.

84
Đúng là Văn Tự nghe lời “bác sĩ” răm rắp, mấy ngày kế tiếp hắn thường xuyên mượn cớ thảo luận bài học để tìm tôi, còn tôi cũng không từ chối mà làm ra vẻ lôi thôi lười biếng vụng về hậu đậu trước mặt hắn, mục đích là để hắn vỡ mộng về tôi.

Nhưng hiệu quả không được tốt lắm, tôi bày đồ la liệt trên bàn, chỉ vài phút sau hắn đã dọn dẹp ngăn nắp cho tôi.

Khi lấy nick bác sĩ tâm lý nói chuyện với Văn Tự, sự lười biếng vụng về của tôi qua mắt hắn thế mà biến thành —— đáng yêu?!
! ! Người này đúng là hết thuốc chữa thật rồi!
85
Thứ Bảy tuần này là sinh nhật Cố Dương, ký túc xá chúng tôi và bạn học Cố Dương tổ chức sinh nhật cho hắn ở một nhà hàng có chủ đề đại dương gần trường.

Sau khi ăn uống no say, có người rủ tới quán bar gần đó đi tăng hai, tất nhiên mọi người đều không phản đối, dù sao cũng là cuối tuần nên chẳng ai muốn về ký túc sớm cả.

86
Các quán bar gần khu đại học có bầu không khí và an ninh khá tốt, khách ra vào đều là sinh viên đại học cả.

Sau khi ngồi vào bàn, Đoàn Lâm Trạch vốn đã quá quen với nơi này nhanh chóng gọi rượu, trái cây và các món ăn nguội, lúc này Cố Dương thấy đám sinh viên bàn bên cạnh đang chơi trò thật hay thách nên rủ chúng tôi chơi theo.

Tôi thấy bàn kia có mấy gương mặt rất quen, hình như cùng khoa với mình thì phải.

Nhưng tôi cũng chẳng nghĩ nhiều vì bên này chúng tôi đã bắt đầu chơi.

87
Mới đầu mọi người còn khá dè dặt, hầu hết đều chọn nói thật, câu hỏi đặt ra cũng rất bình thường, chẳng hạn như lần này chai rượu chuyển tới tôi, người đặt câu hỏi là Đoàn Lâm Trạch, hắn hỏi tôi: “Ninh Nhiên, nụ hôn đầu của em còn không?”

Chậc, hỏi hay ghê nhỉ, mới đây vừa bị mất rồi.

“Không.

” Tôi thành thật đáp.

Mọi người lập tức ồ lên, Cố Dương bên cạnh đột nhiên kích động bảo tôi: “Phắc, nụ hôn đầu của anh mất lúc nào thế? Sao không nói với em một tiếng chứ!”
“! ! ” Sao phải nói cho cậu biết hả.

Nhưng tôi chưa kịp nghĩ xem nên trả lời Cố Dương thế nào thì mọi người đã quay sang nhìn nam sinh bàn bên vọt thẳng tới trước mặt Cố Dương, sau đó đè hắn ra cưỡng hôn.

Tôi chết sững, gay bây giờ! ! đều chơi chiêu này sao?
88
Sau đó nam sinh bàn bên giải thích mình chơi thua nên phải hôn một nam sinh ở bàn chúng tôi, vì vậy mới làm thế, còn xin lỗi Cố Dương nữa.

À, thì ra không phải gay.

Nhờ vậy bầu không khí ở bàn chúng tôi cũng nóng lên, chơi cực kỳ hăng say.

89
Mọi người hào hứng chơi mấy vòng, nào là uống rượu giao bôi, hôn má, sờ cơ bụng, trò nào cũng có.

Lúc này ngồi bên phải tôi là Cố Dương, bên trái là Văn Tự một mực im lặng, chẳng biết hắn hên hay sao mà chai rượu không chuyển tới hắn lần nào.

Tôi đang nghĩ thầm như vậy thì chai rượu vận mệnh lại chuyển tới chỗ tôi.

Phắc.


Vì mọi người đều chơi mạo hiểm nên tôi không thể thua kém được, thế là tôi cũng chọn mạo hiểm.

Sau đó tôi nghe thấy người đặt câu hỏi lèm bèm nói: “Vậy cử Ninh Nhiên báo thù cho chúng ta, sang bàn kế bên hôn một nam sinh bất kỳ đi!”
“! ! ” Tôi thấy đây không phải báo thù mà là có thù với tôi mới đúng.

90
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định uống rượu, ai thích trò mạo hiểm này thì chơi đi.

Nào ngờ Tề Dật Minh nhanh tay cầm chai rượu trên bàn rồi hét lớn: “Mau lên Ninh Nhiên! Đừng hòng uống rượu! Mau báo thù cho bọn tớ đi, hay là chơi không nổi rồi hả?”
Thằng ôn dịch này, thật muốn đập hắn một trận!
Không đợi tôi cướp lại chai rượu từ tay Tề Dật Minh, những người khác đã hè nhau đẩy tôi sang bàn bên cạnh.

Đệt, lần này thì toang thật rồi!
Nhưng trong lúc hỗn loạn tôi chợt thấy một người rất quen ngồi trên ghế salon ở bàn bên kia, khuôn mặt băng giá này ngoài Văn Tự ra còn ai vào đây nữa.

Hắn tới lúc nào vậy, rõ ràng mới nãy còn ngồi cạnh tôi mà.

Chẳng lẽ vì tôi phải hôn nam sinh bàn bên nên hắn mới chạy sang đó sao?
“! ! “
Đại ca à, không phải cậu ngồi đó thì tớ sẽ hôn cậu đâu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.