Bạn đang đọc Cướp Vợ – Chương 6: Mùa Đông Không Lạnh
Ba Tu, mùa đông năm 1996…
4 giờ chiều giờ địa phương, xe của đoàn tình nguyện đã có mặt tại buôn làng Ba Tu, thuộc thị xã Ngọc Yêu, huyện Tu Mơ Rông, thành phố Kon Tum. Những tình nguyện viên lần này hầu hết đều là người đến từ các nước khác, chủ yếu là Mỹ và Thụy Sỹ, chỉ có một thông dịch viên duy nhất từ Sài gòn ra.
Mặc dù trước đây, đã có rất nhiều đoàn tình nguyện trong và ngoài nước đến giúp đỡ buôn làng. Nhưng hôm nay, khi vừa nhìn thấy xe của đoàn tình nguyện tiến đến, người dân trong bản vẫn hiếu kỳ, họ nhanh chân chạy ra đầu buôn chào đón. Bọn trẻ con mặt mũi lắm lem, miệng cười tít mắt, nét mặt vui mừng như trẫy hội khi nhận được những nắm kẹo ngọt lịm đủ màu sắc, chúng hò reo, thoái chí chạy nhảy xung quanh chiếc xe Bus, khiến cho không khí tĩnh lặng giữa mùa đông ảm đảm bắt đầu được hâm nóng lên thật sự…
Dù đã được cảnh báo trước về Ba Tu, một trong những ngôi làng nghèo khó nhất Việt Nam, Will vẫn không khỏi cảm thấy sửng sốt và hoang mang trước điều kiện sống và sinh hoạt của người dân nơi đây. Đảo mắt xung quanh một góc nhỏ trong buôn làng, Will cảm thấy ngậm ngùi chua xót cho những số phận nghèo khó. Buôn Ba Tu trông đìu hiu và cô quạnh nằm len lõi giữa những con suối và kênh rạch chằng chịt, địa hình hẻo lánh. Buôn làng nằm trên vùng đất có nguồn tài nguyên thiên nhiên tiềm ẩn nhưng không được khai thác. Người dân nơi đây sống chủ yếu bằng nghề trồng trọt, nhưng do chưa được thủy lợi, nên lúa và hoa màu chỉ trồng được một vụ, năng suất bấp bênh. Cuộc sống của người dân rất thiếu thốn và nghèo đói.
Trẻ em lớn lên không được đến trường vì phải theo cha mẹ ra đồng làm việc, khiến cho tỷ lệ mù chữ của buôn xếp vào loại cao nhất nước. Nhận thức về sức khỏe và cuộc sống của người dân còn rất hạn hẹp vì những tục lệ cổ hũ vẫn còn ăn sâu vào tâm trí con người nơi đây. Điều kiện sống tiềm ẩn nhiều nguy cơ nhiễm bệnh và ảnh hưởng đến sức khỏe. Đặc biệt là nguồn nước bẩn đã bị nhiễm phèn nhưng không được sự quan tâm và trợ giúp…
Làng vẫn chưa có mạng lưới điện nên thứ ánh sáng duy nhất vào ban đêm chỉ có đèn dầu và đuốt, đêm đến trở nên dài dằng dặc vì không có ánh đèn. Trong buôn hơn 300 hộ dân nhưng không có bất cứ trạm y tế hay bệnh viện nào lân cận. Đường xá đi lại khó khăn, cuộc sống vô cùng bức bí.
Nhận thấy Ba Tu là nơi rất cần được quan tâm và giúp đỡ, nên hàng năm, đoàn tình nguyện Heart đều ưu ái ghé thăm nơi đây. Mục đích chính của đoàn tình nguyện lần này nhằm hỗ trợ thuốc men, khám chữa bệnh cho người dân, xây dựng trạm y tế mới, thiết lập nguồn nước sạch, sửa chữa những ngôi nhà cũ dột nát, cung cấp kiến thức về an toàn, bảo vệ sức khỏe cho người dân….
Sau một hồi vui đùa cùng bọn trẻ, Will và các thành viên trong đoàn lần lượt khiêng vát hành lý xuống xe. Từng thùng lớn nhỏ dụng cụ làm việc, đồ cứu trợ được mang vào cất giữ trong nhà Rông của làng. Tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng cho ngày làm việc
đầu tiên, bắt đầu từ ngày mai..
—-
Đêm tối đen như mực…
Nga trằn trọc, trở người qua lại liên hồi. Đôi mắt đen láy không gợn sóng nhìn vô thức về phía ánh đèn dầu được vặn nhỏ lửa. Nga vốn không ngủ được trong bóng đêm, nên lúc nào cũng phải để đèn đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ, suốt hơn 1 tuần về lại Sài Gòn, được ngủ trên chiếc giường thân quen cùng mẹ, nên giờ đây, khi nằm một mình lẻ loi như thế này, Nga cảm thấy không quen lắm. Cảm giác lạ chỗ cũng giống như lần đầu tiên cô đến đây. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây đã tròn 1 năm kể từ ngày Nga đến nhận công tác ở nơi này. Cô rất vui khi được đóng góp công sức nhỏ bé của mình trong việc dạy chữ, truyền kiến thức cho các em nhỏ . Không biết tự bao giờ, cô đã xem nơi đây là ngôi nhà thân yêu thứ hai của cuộc đời mình. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhà vẫn cứ day dẳng trong trái tim cô. Đặc biệt ngay trong lúc này, cô vừa nhớ thương vừa phập phồng lo sợ ẹ già và anh trai. Không biết họ sẽ xoay xở như thế nào nếu như ba cô biết chuyện, cô bỏ trốn….
Nga đang cảm thấy vô cùng lo lắng, nỗi sợ hãi men theo trong từng hơi thở nặng nề trên khuôn ngực phập phồng của cô. Nga lo lắng nhiều cũng chẳng sai, bởi lẽ, từ nhỏ, không biết bao nhiêu lần, cô phải chứng kiến cảnh ba mình nổi cơn thịnh nộ, và đối với cô, cảnh tượng đó đáng sợ biết nhường nào….
Cùng thời điểm đó ….
RẦM!!!
Chiếc TV 13 inches nhỏ cũ kĩ bất ngờ bị ném tung ra khỏi nhà, kèm theo sau đó là tiếng la hét như muốn vỡ tung lồng ngực của ông Thiên.
“Ai, ai dám cả gan cho phép con Nga bỏ nhà đi? Nói mau, không thì tao đập tanh bành cái nhà này…”
Ông Thiên trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng giận dữ và hung hãn, miệng sùi bọt mép liên tục tra hỏi tung tích của Nga. Suốt ngày hôm nay, dù không thấy bóng dáng Nga, nhưng ông cứ đinh ninh rằng cô vẫn còn ở Sài Gòn, có lẽ chỉ sang nhà bạn hay đến nhà thờ. Thế nhưng, đến giờ này đã hơn 10 giờ đêm mà vẫn không thấy cô đâu. Ông mới vỡ lẽ, cô đã bỏ trốn đi mất rồi. Thế là bao nhiêu dự định gả chồng cho Nga đều tan thành mây khói. Ông tức giận điếng người. Ông biết nếu không có sự cho phép của bà Nguyệt và sự giúp sức của Nhân thì không tài nào Nga về lại trên đó được. Nên giờ đây, ông điên tiếc, trút mọi cơn thịnh nộ lên đầu vợ và con trai cả.
“Bây là lũ khốn nạn, bây ngon lắm, dám qua mặt cả tao…Hôm nay, tao không dạy cho bây một bài học thì tao không là Trần Thái Thiên…”
Vừa nói, ông Thiên vừa ném bàn ghế, chén bát xuống sàn nhà, đập tan nát mọi thứ đang trông tầm mắt của mình. Ngôi nhà vốn tan hoang, nay lại càng thêm hoang tàn…
Tiếng đồ đạc bị đập phá, tiếng chửi bới của ông Thiên, tiếng khóc rấm rứt của Ngân và Nam hòa thành một âm thanh réo rắt thê lương. Nhân cung tay lại nhìn ông Thiên, ánh mắt không giấu được vẻ bất lực và mệt mõi. Anh sợ rằng nếu ở đây lâu, anh sẽ không kiềm chế được hành động của mình nên anh nắm lấy tay hai đứa em, tháo chạy ra khỏi nhà bỏ trốn. Dụ đoán đêm nay sẽ phải tá túc nhà người bạn thân ở đầu hẻm.
Còn về phần bà Nguyệt, từ lúc ông Thiên biết chuyện đến giờ, bà chỉ dám ẩn mình phía sau hè. Bà biết ông sẽ xé nát bà ra nếu nhìn thấy bà ngay lúc này. Bà ngồi đó, người thấp thỏm dõi mắt nhìn vào nhà, khuôn mặt phiền muộn với ánh nhìn mông lung, hai tay liên tục đập nhẹ vào chân vì bị muỗi đốt. …
Chỉ có Ngọc vừa mới đi chơi nhà bạn về nên không biết sự việc gì xảy ra. Cô ngơ ngác nhìn đống đổ nát phía trước sân nhà, lắc đầu ngán ngẫm.
“Có chuyện gì mà bố giận dữ vậy bố?” Ngọc vừa đá chống xe đạp vừa hỏi vọng vào nhà.
Ông Thiên nghe thấy tiếng người nên đi nhanh ra phía trước, tay chống hông, vẻ mặt hằn học.
“Mày có biết con Nga bỏ trốn khi nào không?”
“Sao con biết được” Ngọc không nhìn ông Thiên, trả lời gọn lỏn, ngồi bệt xuống thềm gắn lại dây xích xe đạp, tay chân lấm lem dầu mỡ. “Sao bố không hỏi mẹ và anh Nhân?”
“Con mẹ nó. Trốn đâu hết trơn rồi…” Ông Thiên vừa nói vừa đá mạnh vào cửa.
RẦM!!!
Bà Nguyệt ở sau hè giật thót tim vì tiếng động lớn, bất thình lình lấy tay bụm miệng lại để ngăn tiếng kêu giật mình.
“Chịu…” Ngọc bỏ vào nhà rửa tay, để lại ông Thiên đứng đó chửi rủa liên hồi.
“Lũ khốn nạn, đừng để tao nhìn thấy tụi bây tối nay, không, tao giết hết!!!”
Ngọc đứng rửa tay sau hè, ngước nhìn lên bầu trời đen mịt mù rồi thở dài mệt mỏi…
Lại một đêm mất ngủ…
…..
Tại nhà Rông dành cho các thành viên đoàn tình nguyện….
Sau một ngày ngồi xe đường dài, mọi người đều đã thấm mệt, nên khi vừa đặt lưng xuống sàn là ngủ say sưa như chết. Trong căn phòng khoảng 40 m2 được ngăn làm hai vách, mọi người ngủ tập thể trên nền gỗ mát lạnh…
Will co người trong tấm chăn mỏng, cà ngày đường anh không ngủ được chút nào, vậy mà bây giờ vẫn không tài nào chợp mắt được. Anh miên man với những suy nghĩ mông lung trong đầu, những sự việc không đầu không đuôi trong không gian tĩnh mịt, chỉ còn có thể cảm nhận bằng thính giác đối với mọi thứ xung quanh.
…
Đôi mắt nâu cuối cùng cũng dần khép hờ lại, trong lúc thần trí đang chìm vào mộng mị, Will nghe văng vẳng bên tai tiếng đàn vĩ cầm da diết. Âm thanh của tiếng vĩ trong suốt như pha lê, dịu dàng như làn gió nhẹ, ấm áp như hơi thở, nhưng lại man mác một nỗi buồn xa xăm…
Trong lúc thần hồn nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn có thể nhận ra nhạc khúc bất hữu…
CANON…
….
….
LTG: Trên thực tế, Ba Tu là buôn làng có thật và hiện nay vẫn là một trong những buôn nghèo khó nhất ở Kon Tum.
inch: đơn vị đo lường của Mĩ và Anh.
—-
Sáng nay, Trịnh Hà Tuấn bận rộn hơn thường ngày. Sau một hồi quần quật với đống giấy tờ công văn trên bàn. Anh vội vàng đi đến nhà Rông, nơi mọi người đang chờ được khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí.
Từ xa, Tuấn đã thấy một hàng dài người già , trẻ, lớn, bé đang đợi để được khám bệnh. Mới hơn 8h mà mọi người đã tụ họp khá đông, chứng tỏ dân trong buôn rất nôn nóng được kiểm tra sức khỏe. Tuấn cảm thấy an tâm phần nào vì sau bao nhiêu tháng ngày tuyên truyền giáo dục chăm sóc sức khỏe. Bà con trong buôn đã biết quan tâm đến sức khỏe của mình hơn…
Lẽ ra, anh đã phải ở trong buôn để tiếp đón đoàn tình nguyện quốc tế. Nhưng vì Nga, mà anh bỏ mặc tất cả, giao phó hết công việc cho Trung Kiên, người phiên dịch đến từ Sài Gòn lo liệu. Vì thế, sáng nay, anh đã thức rất sớm để hoàn thành công việc và dành thời gian đến chào hỏi phái đoàn.
“Anh Tuấn, đây là lịch làm việc của phái đoàn trong suốt thời gian ở buôn”. Vừa thấy dáng Tuấn, Kiên đã tươi cười chào hỏi và chìa tờ giấy thời gian biểu của đoàn tình nguyện.
“Ừ, để anh xem sau. À, Kiên, anh cám ơn em vì đã thay anh sắp xếp công việc chào đón đoàn tình nguyện đến buôn ngày hôm qua nhé.” Tuấn nhìn Kiên với vẻ mặt ái nái.
“Không có chi đâu anh. Cũng không có gì nghi thức lắm. Em cũng thay mặt đoàn, cám ơn anh về nơi ăn ở.”
“Trời, em đừng quá khách sáo, tấm lòng của mọi người trong đòan thật đáng quý. Họ đến đây vì buôn làng, một chút công việc đó có đáng là bao…”
Đây vốn dĩ là công việc của Tuấn. Mỗi năm, anh đều chuẩn bị để đón khoảng 1 hoặc 2 đoàn tình nguyện như thế này đến thăm Ba Tu. Dù đến từ nơi khác nhưng Tuấn luôn xem Ba Tu là nhà của mình. Anh luôn cố gắng làm mọi việc có thể, để giúp đỡ và cải thiện cuộc sống của người dân nơi này tốt hơn. Có thể nói, Tuấn như là một người trưởng buôn. Dù thật ra, anh chẳng giữ chức vụ gì. Tuy nhiên, mọi việc lớn nhỏ trong buôn đều được quyết định và sắp xếp theo những chỉ dẫn của anh. Sau già làng, anh là người có tầm ảnh hưởng nhất buôn, được tất cả mọi người trọng dụng và yêu quí….
—-
Sau hơn một tuần xa Ba Tu và những đứa học trò nhỏ trong lớp học tình thương do Tuấn và Nga lập ra, Nga rất nôn nóng được gặp lại các em. Bọn trẻ được gặp lại cô giáo Nga thì vui mừng ra mặt, tíu tít kể đủ mọi chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian cô giáo vắng mặt ở đây. Từ việc thầy Tuấn nghiêm khắc như thế nào? Đến việc các em được nhận kẹo bánh của đoàn tình nguyện ra sao?…Trông bọn trẻ vô cùng náo nức và phấn khích trước sự xuất hiện của đoàn tình nguyện ở đây.
Vì công việc vẫn còn tồn đọng trong suốt thời gian Nga vắng mặt, nên cô cũng chưa có thời gian đến chào hỏi phái đoàn và tham gia giúp đỡ họ, nên mọi việc đều do Tuấn giải quyết. Nga nhìn thấy sự tháo vát và trách nhiệm trong công việc của Tuấn mà thầm cảm phục. Một mình anh, có thể đảm nhiệm khối công việc dành cho những 4 đến 5 người. Được làm việc cùng Tuấn, Nga cảm thấy vô cùng may mắn, cô đã học hỏi được rất nhiều từ anh.
Kim đồng hồ vừa nhích sang số 11, Nga đã thấy dáng Tuấn thấp thoáng ngoài cửa lớp. Bọn trẻ mừng rỡ ôm tập chạy ù ra khỏi cửa nhanh đến độ không kịp nhìn thấy Tuấn để chào hỏi. Anh chỉ trông theo dáng chúng rồi quay sang nhìn Nga mỉm cười, nụ cười lôi cuống với chiếc lúm đồng tiền sâu hõm bên má phải. Chính nụ cười này cũng đã từng thêu đốt biết bao trái tim của các cô sơn nữ.
Suốt hơn 1 năm làm việc ở đây, dường như trưa nào Tuấn cũng ghé sang lớp Nga đợi cô, rồi cùng nhau đi ăn trưa. Bữa cơm trưa thường diễn ra ở nhà SaNi, cô bạn ở cùng với Nga. Do cha mẹ SaNi không may qua đời sớm, nên cô sống một mình. Từ ngày có Nga đến ở cùng, cô cũng cảm thấy bớt trống vắng. Hai người cùng trạc tuổi nhau nên rất tâm đầu ý hợp, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau như chị em ruột thịt.
Không biết vô tình hay cố ý, mà phần thức ăn dành cho Tuấn luôn được SaNi chuẩn bị rất kỹ càng, trang trí vô cùng đẹp mắt, dù thức ăn rất đạm bạc. Hôm nay, SaNi trổ tài nấu món cá kho và canh chua thơm, món mà Tuấn rất thích. Nga nhìn miếng cá to trong bát cơm của Tuấn rồi tủm tỉm cười. SaNi thấy vậy thì cuối đầu bẽn lẽn, khóe môi hồng cong nhẹ trông thật đáng yêu. Dù SaNi chưa bao giờ tâm sự với Nga đều gì, nhưng qua cử chỉ quan tâm và ánh mắt trìu mến mà cô dành cho Tuấn. Nga mơ hồ nhận ra rằng trái tim trong sáng của SaNi đã bắt đầu biết đến hương vị của tình yêu…
Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ và rộn tiếng cười. Nga vốn là người ít nói, thế nhưng khi ở cạnh SaNi và Tuấn, Nga lại là người nói nhiều nhất. SaNi vốn rất ít lời, có cuộc sống nội tâm. Còn Tuấn thì lại càng trầm lặng và kiệm lời. Tuy nhiên, khi bên cạnh Nga, anh lại biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh cười nhiều, sôi động hẳn lên. Thỉnh thoảng, trong cuộc chuyện trò rôm rã của cả ba người, anh lại trao ánh nhìn ấm áp và dịu dàng đến Nga. Những lúc như vậy, khuôn mặt Nga bỗng sựng lại, đôi mi dài cong nhẹ khẽ cụp xuống và đong đưa qua lại, cử chỉ đó không khó để người đối diện hiểu rằng, cô đang rất bối rối…
—–
Những ngày làm việc tiếp theo của Will tiếp tục trôi qua nhịp nhàng, anh làm việc hăng say không nề hà mệt mõi. Nhiệm vụ của anh ở Ba Tu lần này là thiết lập ra nguồn nuớc sạch cho buôn làng. Nhìn sự nhiệt thành trong công việc của anh, không ai có thể tuởng tuợng đuợc rằng, con trai cung của một gia đinh danh giá, có thể hòa mình vào nhóm nguời dân đen nghèo noi rừng sâu nuớc thẳm, một cách nhiệt tình đến thế. Will luôn muốn thử nghiệm những công việc mới và khám phá nhiều đều mới lạ noi miền son cuớc heo hút này. Sau giờ làm việc, Will lại mang máy ảnh đi dạo quanh buôn để tác nghiệp hoặc choi đua cùng với đám trẻ con trong buôn làng. Bọn trẻ trông có vẻ rất quí mến anh. Sự xuất hiện của anh và đoàn tình nguyện viên làm cho không khí vốn tinh lặng ở buôn làng trở nên sôi động hẳn lên….
Hon 1 giờ trua, Will mới chịu nghỉ tay, dừng công việc đang dang dỡ để dùng bữa ăn trua đon giản, chỉ có một vài khoanh bánh mì nguội và thịt đóng hộp mà đoàn đa mang sang Việt Nam. Anh rửa vội tay rồi ngồi bệt duới gốc cây sồi lâu năm dùng bữa trua một cách ngon lành. Dù là mùa đông, nhung những tia nắng mặt trời ấm nóng giữa trua, cung khiến tấm lung rộng cao lớn của anh uớt đẫm mồ hồi. Chiếc nón luỡi trai màu xanh rêu là vật dụng ngụy trang hiệu quả nhất giúp anh thoát khỏi những tia nắng mặt trời chói lọi.
Trong lúc thuởng thức chiếc bánh mì cuối cùng, tay Will bỗng thựng lại. Hình ảnh cô gái dân tộc Xo- đăng có nụ cuời tuoi trong nắng vụt thoáng qua truớc mắt anh, nhanh đến nỗi anh chỉ kịp ghi lại khóe môi hồng mịn màng xinh xắn ấy. Cô gái đó quả thật trông rất quen thuộc đối với anh.
Will quay nguời nhìn theo dáng chiếc xe Jeep đa chạy xa khuất với vẻ mặt mông lung, ánh mắt màu nâu quyến ru khẽ nhíu lại, anh tập trung cao độ nhu cố gắng rà soát lại bộ nhớ của mình . Anh không thể nhớ chính xác nguời con gái trong chiếc xe Jeep đó là ai ? Nhung anh chắc chắn rằng, truớc đây, mình đa nhìn thấy cô ấy ở một noi nào đó …
…..
Đêm tĩnh mịt
Trong ngôi nhà sàn nhỏ cũ kỹ được xây lên từ những thanh gỗ sằn sùi với mái che bằng lá tre khô xám xịt . Bên trong chỉ có một vách ngăn duy nhất cho phòng ngủ và phòng sinh hoạt . Giữa nhà là chiếc bàn nhỏ thấp chân kiểu Nhật được gọt đẽo từ bàn tay của người thợ mộc không chuyên . Nga ngồi lặng lẽ bên chiếc đèn dầu say mê đọc sách .Cô lật từng trang từ điển Anh – Việt một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tránh làm SaNi thức giấc ngay phòng bên cạnh.
Nga vốn rất yêu thích môn Anh ngữ . Từ khi còn học Trung Cấp, cô đã rất có năng khiếu với bộ môn này và thường xuyên mài mò tự học mỗi đêm. Vì thế, vốn tiếng Anh của cô rất khá . Cô luôn cố gắng tìm tòi đọc sách và học hỏi thêm để nâng cao trình độ giao tiếp bằng tiếng Anh của mình .Lần về Sài Gòn vừa rồi, cô rất vui sướng vì đã mua được một số sách Anh ngữ cũ với giá rẽ hời . Cô lật từng trang với vẻ mặt hăm hở nhất rồi khẽ đọc những từ khó phát âm nhiều lần. Giữa đêm khuya vắng lặng, giọng đọc thanh thoát của cô hoà cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài.
—
Cùng lúc ấy, tại một nơi nào đó, có một chàng trai trẻ đang co người trong chiếc chăn mỏng màu nâu nhạt . Lại một đêm anh mất ngủ, dù cả ngày phải làm việc cực nhọc nhưng đêm đến, anh vẫn không tài nào chợp mắt được . Đôi mắt nâu trong bóng đêm lấp lánh như những vì sao trên bầu trời cao .
…
Và đến khi giấc ngủ chập chờn âm thầm xâm chiếm mất thần trí, anh lại rơi vào trạng thái giữa chừng không, tiếng nhạc vĩ cầm da diết lại dịu dàng rót nhẹ vào tai anh. Nó khiến cho giấc nồng của anh trở nên êm dịu và bình yên . Suốt tuần nay, dường như đêm nào anh cũng nghe tiếng vĩ cầm lạ này . Và rồi như một thói quen, mỗi tối, anh lại thao thức và đợi chờ…
Trong giấc ngủ bình yên với những cơn mộng mị ngọt ngào, nhân ảnh cô gái Xơ – đăng có nụ cười tươi trong nắng lại xuất hiện trước mắt anh một lần nữa. Chỉ anh và cô giữa khung cảnh hoang vu và ảo ảnh của núi rừng Ba Tu. Anh đứng đó, khẽ nhìn cô từ khoảng cách thật gần. Gần đến độ, tưởng chừng chỉ cần một cái với tay, cũng có thể chạm đến …
Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, những cơn gió lao xao khiến những nhánh tre non đong đưa, va chạm vào thành cửa. Ánh trăng khuyết mờ ảo chiếu ánh sáng vàng nhẹ lên khuôn mặt nam nhân điển trai đang say sưa ngủ, như muốn nhìn rõ hơn khuôn miệng nam tính màu cánh hoa anh đào đang khẽ cong lên….
Trời đã về khuya, sương bắt đầu rơi nặng hạt trên những cánh hoa mận trắng muốt. Thế nhưng, tiếng vĩ cầm da diết âm trầm vẫn tiếp tục vỗ về giấc mộng của mọi nhân sinh trên thung lũng hoang sơ này …
—-
Một tuần làm việc sôi động và bận rộn, đoàn tình nguyện được nghỉ ngày cuối tuần. Các thành viên dành thời gian sắp xếp những công việc cá nhân hoặc nghỉ ngơi thư giãn. Đặc biệt, hôm nay, mọi người trong đoàn vô cùng háo hức khi được tham quan thành phố Kon Tum. Vì từ Ba Tu ra thành phố khá xa nên mọi người đã chuẩn bị và khởi hành từ rất sớm. Duy chỉ có mình Will thì ở lại buôn. Suốt tuần qua, anh liên tục mất ngủ, nên thần thái không được tốt. Vả lại, cũng còn nhiều dịp để ra Kon Tum nên anh cũng không nôn nóng lắm.
Thật ra, Will đã dành kế hoạch cho ngày cuối tuần để đến tham quan một nơi không quá xa Ba Tu. Đó là một cánh đồng màu xanh bạc ngàn từ quả đồi mà anh đã nhìn thấy trên đường đi đến đây. Vì tầm nhìn từ rất xa nên anh không rõ đó là loại cây gì? Nhưng phong cảnh hoang vu, hữu tình của cánh đồng xanh ngát được trồng theo kiểu bậc thang tuyệt đẹp đó, đã cuốn hút anh từ cái nhìn đầu tiên. Nó hối thúc anh phải tìm đến ngay khi có thể.
Dù không rành rẽ về đường xá ở đây, nhưng Will vẫn đánh liều tìm đến một mình. Anh rời buôn, lên đường du ngoạn từ rất sớm, khi sương vẫn còn đọng trên kẽ lá hai bên đường. Hành trang mang theo vỏn vẹn chỉ với chiếc ba lô nhỏ màu đen và chiếc máy ảnh chuyên nghiệp quen thuộc. Khoác lên dáng người cao lớn chiếc áo sơ mi màu xanh lơ kẽ sọc trắng, trông anh không khác gì một người mẫu chuyên nghiệp, vô cùng điển trai và quyến rũ…
May mắn thay, đoạn đường đến ngọn đồi đó cũng khá dễ dàng. Mặc dù đường đi hơi gập ghềnh quanh co uốn lượn nhưng không quá nhiều ngõ cụt hay ngã rẽ phức tạp. Nên sau 2 giờ đồng hồ, cuối cùng, Will cũng đến được nơi mình muốn đến. Không quá khó để anh nhận ra, nơi đây là buôn của một dân tộc khác qua trang phục của họ. Nếu như dân tộc Xơ- đăng ở Ba Tu mặc phục trang màu đen xen kẽ sọc ngang, có thêu họa tiết màu đỏ và vàng; thì phục trang của dân trong buôn lân cận này lại là màu màu xanh da trời, xen kẽ những hoa văn màu đỏ và xanh lá cây. Sau một hồi tìm hiểu, anh được biết đây là buôn Ba Tu 2 và dân địa phương ở đây chủ yếu là người Phù Lá.
Dạo quanh buôn một hồi lâu, Will nhanh chân tiến về phía quả đồi rộng bao la trước mặt. Đám trẻ con sau một hồi chơi đùa cùng anh, cũng chạy theo sau, miệng cười hớn hở với ánh mắt hiếu kỳ. Chúng sững lại nhìn Will, khi bắt gặp khuôn mặt ngỡ ngàng của anh đang chăm chú ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp ngay trước mặt. Một đồi chè xanh ngát, bạt ngàn được trồng theo từng bậc thang hình vòng cung, một cách ngay ngắn và khéo léo. Anh khoan khoái nhắm mắt lại, hít thở thông khí trong lành. Thoang thoảng trong không gian se se lạnh của buổi đầu đông, là mùi thơm nhẹ nhẹ của hương chè. Thật là dễ chịu, anh khẽ thốt lên rồi tiến đến dạo quanh cánh đồng chè.
Thật ra, khi vừa đặt chân vào Ba Tu 2, anh đã cảm nhận ngay sự khác biệt của nơi này so với buôn làng ngay bên cạnh. Dù chỉ cách nhau hơn 2 tiếng đồng hồ đi bộ nhưng cuộc sống của người dân nơi đây có vẻ sung túc và chỉnh chu hơn rất nhiều. Buôn có nhiều nhà được xây bằng gạch, nhiều xe máy và xe lam…Bây giờ, anh có thể trả lời được thắc mắc này. Đó chính là nhờ vào chè…
Đã hơn 10 giờ trưa, nhưng mọi người vẫn hăng say với công việc hái chè, tay thoăn thoắt hái những ngọn chè non, rồi ném điệu nghệ vào trong chiếc gùi cao to, đang được đeo sau lưng. Họ vừa làm việc, vừa nói cười rất vui vẻ. Bất ngờ hơn, Will còn nhìn thấy nhiều người Xơ- đăng đang làm việc ở đây. Anh tự hỏi họ đến đây làm việc mỗi ngày bằng phương tiện gì? Chắc chắn không phải bằng xe ô tô, vì Ba Tu chỉ có một chiếc Jeep duy nhất của Tuấn, người quản lý của buôn. Càng không phải xe máy, vì buôn chẳng có chiếc xe gắn máy nào… Nếu phải cuốc bộ mỗi ngày để đến đây làm việc thì quả thật rất mệt. Vừa nghĩ anh vừa cảm thấy ái ngại cho họ.
Dù chỉ mới ở Ba Tu được một tuần, ít tiếp xúc với nhiều người, ngoài những cộng sự làm việc cùng nhóm với anh. Nhưng Will vẫn chú ý đến những người Xơ- đăng đang làm việc ở đây, với hy vọng có thể nhận ra người quen thì hay biết mấy. Anh tiếp bước tiến xa hơn ra giữa đồng chè, vừa ngắm cảnh vừa tác nghiệp một cách đầy phấn khởi.
Lọt vào len máy ảnh là một màu xanh tươi mát, điểm xuyết cùng những đóa hoa chè trắng muốt mịn màng, hơi cuối đầu e ấp dưới những chiếc lá non. Thật bất ngờ hơn, khi đây chính là loài hoa lạ mà Will đã nhìn thấy ở Sài Gòn. Thì ra đấy chính là hoa chè…
Camila Sinensis…
….
..
.
Sau một hồi rảo bước khắp nơi trên cánh đồng chè bao la, mắt Will dừng lại nơi cuối đồi, khóe môi anh khẽ cong lên, khuôn mặt ẩn chứa sự phấn khởi, giống như vừa tìm thấy một thứ gì đó rất quan trọng. Anh đứng lặng yên trong vài phút rồi tiến về phía cô gái Xơ-đăng đang hái chè nơi cuối đồi…
Cô gái đang say sưa làm việc, có mái tóc đen tuyền óng ả được bới gọn phía sau, ẩn trong chiếc nón cùng màu của phục trang Xơ- đăng. Đôi mắt tròn trong vắt khẽ khép hờ dưới hàng mi cong nhẹ, chăm chú vào những ngọn chè xanh mướt. Khuôn miệng xinh tươi đỏ hồng như những trái dâu tươi mềm mại, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú với làn da sáng trắng, ửng hồng dưới ánh mặt trời…
Vì đang chú tâm vào công viêc, nên cô không hề biết rằng, có một nam nhân đang chăm chú ngắm nhìn cô. Chỉ đến khi nghe tiếng gằn giọng nhẹ, cô mới tò mò ngước mặt lên. Đôi mắt tròn đen láy không một gợn sóng nhìn Will với ánh mắt tò mò, sau vài giây dò xét, cô cười thật tươi rồi cất tiếng hỏi, giọng ngập ngừng.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho anh?”
Will hơi bất ngờ trước sự thân thiện và câu hỏi đột ngột của cô nên có phần bối rối. Anh gãy đầu rồi trả lời ngập ngừng, kèm theo nụ cười tươi có phần hơi gượng gạo.
“Đây là chè gì?”
“Chè xanh, đây là loại chè nổi tiếng nhất vùng này.” Cô đưa cho anh một ngọn chè non vừa mới hái.
“Anh ngửi thử đi, thơm lắm đó.” Cô nhìn anh mỉm cười rồi lại cắm cúi quay trở về với công việc của mình.
“Rất thơm…”
Will vừa ngửi vừa gật gù tán đồng. Đoạn, anh hái thử vài ngọn chè rồi giơ lên cho cô xem,
“Như thế này đúng không?”
Cô nhìn những ngọn chè lẫn lộn lá xanh đủ loại trong lòng bàn tay Will rồi tủm tỉm cười. Thật ra, khi vừa nhìn thấy động tác thoăn thoắt hái chè, người mới bắt đầu thường đinh ninh rằng công việc này thật đơn giản. Tuy nhiên, nếu tinh mắt để ý vào gùi chè đầy ấp sau lưng. Mọi người sẽ nhìn thấy tất cả những ngọn chè non đều chỉ có ba lá xanh lơ. Và để chế biến ra những sản phẩm chè ngon và chất lượng nhất, tất cả những ngọn chè lạc loài bốn lá đều sẽ được loại bỏ đi….
“Để tôi chỉ anh cách hái nhé!”
—-
Sau một ngày trời đứng giữa cái nắng chói chang để hái chè, Will cảm thấy hơi đau ở đầu, nhưng nét mặt vẫn rất vui. Hôm nay, anh được học hái chè và biết thêm nhiều thông tin về chè rất thú vị, những điều mà trước đây anh không hề biết. Thật ra, anh cũng không là một người mộ đạo chè cho lắm. Nếu có thì cũng là loại chè dạng bột đã qua chế biến và hầu hết đều được mua từ Trung Quốc..
“À, tôi quên mất, cô tên gì?”. Will nheo mắt hỏi. Vì mãi mê hái chè, mà anh quên mất việc hỏi tên cô gái mới quen.
“Nga”
“Na?…đọc như vậy có đúng không?”.
Nga cười toe khi nghe giọng nói ngọng nghịu của Will, cô cố phát âm rõ hơn để anh có thể đọc đúng tên mình.
“Không, Ng…a”
Sau một hồi chỉnh sửa, cuối cùng Will cũng đã có thể phát âm đúng tên Nga. Anh giả vờ đặt tay lên trán làm động tác lau mồ hôi, cố tình trêu Nga. Cô nhìn điệu bộ của anh mà không nhịn được cười.
“Tôi là William, rất vui được biết cô!”
Dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều tà, Will và Nga lững thững bước đi trên con đường mòn nhỏ hẹp. Thỉnh thoảng, Will lại quay sang nhìn Nga thầm kín, đôi môi khẽ cong nhẹ như đang nghĩ suy điều gì đó…
—-
Đồi chè Ba Tu 2 vốn thuộc về quyền sở hữu của gia đình ông Trịnh Hà Nam, cha của Trịnh Hà Tuấn. Địa chất của Ba Tu 2 vốn rất thích hợp để trồng chè, vì thế dân làng nơi đây may mắn có được công việc làm ổn định, đời sống có phần sung túc hơn Ba Tu 1, nơi địa chất xấu không thể trồng chè. Có rất nhiều người dân Ba Tu 1 đến đây để làm việc mỗi ngày. Thậm chí, có người còn rời làng, sang đây để định cư và lập nghiệp.
Công việc Nga đang làm, một phần là nhờ sự trợ giúp của Tuấn. Nga vốn muốn kiếm một công việc gì đó để làm. Thật ra, cô muốn kiếm một ít thu nhập để gửi về giúp gia đình. Công việc dạy chữ của cô vốn là công việc thiện, không màn đến thù lao. Vì thế, cô đã học cách làm ra những sản phẩm bằng vải với chất liệu và kiểu dáng của trang phục người Xơ- đăng như ví, giỏ xách, khăn quàng cổ…rồi mang ra chợ Kon Tum để bán. Nhưng vì cung thì nhiều, mà cầu thì ít, nên hàng làm ra cũng chẳng bán được bao nhiêu.
Như thấy được sự vất vả của cô, Tuấn đã đề nghị Nga sang Ba Tu 2 hái trà vào hai ngày cuối tuần. Mỗi lần, cô đi làm, Tuấn đều đích thân đưa đón cô đến đấy. Thu nhập của cô, chắc cũng ko đủ tiền xăng mà Tuấn đã đưa đón. Ái ngại vì điều này, nên cô luôn tìm cách từ chối khéo, nhưng Tuấn vẫn luôn giữ nguyên ý đính của mình. Vì thế, đã có nhiều lúc, cô phải lẻn đi làm từ khi trời còn rất sớm. Vậy mà cứ đến giờ tan tầm, cô lại thấy Tuấn đứng chờ nơi đầu làng…
LTG: Will không biết tiếng Việt, anh giao tiếp với Nga và mọi người bằng tiếng Anh .
-Camila Sinensis: hoa chè.
7 giờ đêm…
Trăng sáng vằng vặc như ban ngày, tỏa thứ ánh sáng dìu dịu xuống mọi ngõ ngách của buôn làng Ba Tu.
Will ngồi ngay bậc thang cao của nhà Rông cùng vài người bạn. Cả hội thi nhau chơi đàn guitar, hát hò và trò chuyện rôm rã.
Làm việc cùng nhau gần 2 tháng, vậy mà cho đến tận đêm nay, các bạn chung đoàn với Will mới phát hiện ra giọng hát trầm ấm và khả năng chơi đàn guitar thiên phú của anh. Ngay khi giọng nam âm trầm đầy cảm xúc vừa cất lên, hòa cùng tiếng đàn guitar nhè nhẹ. Cả hội nhanh chóng rơi vào không khí trầm mặc, hưởng thức bài hát một cách chăm chú và mê say. Trong đôi mắt long lanh như mặt nước biển lặng của vài cô gái, khẽ rung lên một gợn sóng nhẹ….
” I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
To days I still recall
…”
Will ngồi hơi nghiêng người, vòng tay dài rắn rõi ôm trọn cây đàn guitar, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào dây đàn, điều khiển những nốt nhạc thăng trầm bằng động tác thật dứt khoát. Đôi mắt nâu đen khi khoản lại nhìn xa xăm rồi nhắm hờ mắt lại theo từng mạch cảm xúc.
Từng cơn gió đông mang theo hơi nước lạnh buốt, thổi bay mái tóc bồng bềnh của Will, bám vào những sợi tóc màu nâu đen mượt. Dưới ánh sáng ngọt dịu của vầng trăng non, nhân ảnh Will trông tuyệt hảo và hoàn mĩ như một bức họa.
Và tuyệt tác này đã thu trọn vào đôi mắt đen trong veo của một người con gái Xơ -đăng, đang đứng lặng lẽ bên ngoài cổng nhà Rông tự khi nào…
——
Nga cài chốt cửa cẩn thận.
Cô cầm một gói đồ nhỏ lên rồi đặt xuống bàn. Bất giác, cô lại nhớ đến gương mặt của người mà cô muốn trao gói đồ này đêm nay. Anh ta hát hay quá! Cô khẽ thốt lên. Tuy cô đã từng nghe bài hát này rất nhiều lần, do chính ca sĩ nổi tiếng biểu diễn. Thế nhưng cô vẫn không có được cảm xúc tuyệt vời như đêm nay. Có lẽ, chính anh đã thổi hồn vào ca khúc này.
Hôm nay, anh đã giúp cô hái được rất nhiều chè. Dù mới hái lần đầu, nhưng anh đã khá thành thạo và tỏ vẻ rất thích thú. Đã vậy, anh lại không chịu nhận công hái, mà dồn phần chè của mình vào giỏ của cô. Cuối giờ, cô đã xin bà chủ một ít chè tươi để mang về nhà, định bụng sẽ rửa sạch rồi gói mang sang biếu anh. Thế nhưng, khi cô vừa đến cổng nhà Rông, thì đã bị tiếng hát trầm cảm của anh làm dừng chân lại. Cô lắng nghe say sưa đến độ, viên bác sĩ già trong đoàn phải chạm nhẹ vào vai. Lúc đó, cô mới biết có người đang đứng trước mặt mình.
“Cô đang tìm ai?”
Cô nhìn vào nhóm thanh niên đang ngồi trước hiêng nhà Rông với vẻ dày dặt.
“Ồ không, tôi chỉ đi ngang qua. Chào ông!”
—–
Đêm ở Ba Tu lành lạnh dễ chịu, Will co người trong tấm chăn mỏng, anh mơ hồ nhớ về lần đầu tiên gặp Nga.
Đó là một buổi trưa đầu đông rợp nắng nhẹ. Khi anh vẫn còn đang ở Sài Gòn, trong lúc chuẩn bị quay về khách sạn, anh dừng lại ở công viên Tao Đàn, nơi đang có nhóm đông người tụ tập, ngước mắt lên tấm băng rôn ngay trước mắt…
HỘI CHỢ QUỐC TẾ LẦN 4
Lướt qua gian hàng mua bán. Đập vào mắt anh là màu trắng tinh khôi như những hạt tuyết tháng 10. Một loài hoa lạ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, những cánh hoa trắng mịn mỏng manh trông thật yếu đuối, nhưng lại có thể mạnh mẽ bao bọc những hạt nhụy dài vàng chói bên trong. Thật lạ là loài hoa này lại có xu hướng ẩn mình dưới những kẽ lá, e ấp dịu dàng như một cô gái tuổi xuân thì.
Theo thói quen nghề nghiệp, anh đưa chiếc máy ảnh chuyên nghiệp lên, hướng ống nhìn về phía những đóa hoa lạ, đang được cắm trong một chiếc thùng màu trắng, đặt trên chiếc bàn nhỏ xinh. Tay xoay chiếc len máy ảnh để có được góc hình ưng ý nhất, chưa kịp ấn vào nút chụp hình, thì trong khung hình của anh đã xuất hiện đôi bàn tay trắng ngần nõn nà với những ngón tay thon dài, đang cố ý che khuất những đóa hoa. Anh nhíu mài, rời mắt khỏi len kính, chiếu ánh nhìn về phía đôi bàn tay lạ…
Một cô gái xinh xắn, duyên dáng trong tà áo dài trắng thướt tha…
Kịt !!! Một bức ảnh được ghi lại mà chưa có sự cho phép của chủ nhân.
Đó cũng là lần đầu tiên anh chụp chân dung một người…
Có nằm mơ, Will cũng không ngờ mình lại gặp Nga tại vùng đất hoang sơ này. Đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Có lẽ, anh phải thầm cảm ơn những đóa hoa chè, vì nhờ loài hoa đó mà anh có thể nhớ ra mình từng gặp Nga ở Sài Gòn. Anh thầm nhủ, liệu có nên nói cho Nga biết rằng, anh đã từng nhìn thấy cô trước đây, và vẫn còn đang cất giữ tấm hình đó?
Bất chợt, trong lòng Will bỗng dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả, anh mong chờ cơ hội được gặp lại Nga một lần nữa. Nhưng anh không quá lo lắng về điều này. Vì hôm nay, anh đã đưa cô về đến tận cửa nhà, sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại nhau. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp lạ, giống như vừa gặp lại một người bạn phương. Anh thầm cười bản thân mình trước cảm xúc lạ lùng này.
Will nghiêng người nhìn chiếc đồng hồ báo thức màu trắng ngay bên cạnh, đã 11 giờ đêm. Đôi mắt nâu dần khép lại bình yên. Trong giấc ngủ chập chờn đang từ từ ập đến, anh vẫn không quên thứ mà mình đang mong chờ.
Không biết đêm nay, anh có được hưởng thức tiếng đàn vĩ cầm một lần nữa không nhỉ?
Ngay ngày hôm sau, một sự cố đột xuất đã xảy ra trong đoàn tình nguyện. Kiên, nguời phiên dịch duy nhất trong đoàn phải quay trở về Sài Gòn gấp do mẹ anh bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Nhà lại chỉ có hai mẹ con nên anh vội vàng quay về nhà, gấp đến độ không kịp nói lời chào tạm biệt đến mọi nguời. Văn phòng ở Sài Gòn sẽ tìm nguời thay thế anh trong thời gian sớm nhất. Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi nguời phiên dịch mới, anh đa nhờ Tuấn tìm một người nào đó trong buôn để thông dịch tạm thời vài ngày. Tuấn biết tiếng Anh nhưng không thông suốt lắm nên Nga là nguời đầu tiên mà anh nghĩ đến, cô cũng là nguời duy nhất trong buôn có thể sử dụng tiếng Anh.
“Để anh nhờ cô giáo Nga thay thế.”
“Thế thì tốt quá! Vậy mọi thứ trong cậy vào anh!”
“Thôi, em sửa soạn hành lý đi, để anh đua em ra bến xe.”
“Đuợc không anh? Em biết anh rất bận.”
“Không sao đâu Tuấn, chờ anh báo Nga rồi anh em mình lên đuờng.”
—–
Từ khoảng cách rất xa, Nga đa có thể nhận ra Will qua dáng nguời cao lớn nổi trội của anh. Vừa nhìn thấy Nga xuất hiện ở đây, Will đa tròn mắt nhìn cô rồi nở nụ cuời thân thiện, trong giọng nói ẩn chứa sự bất ngờ không giấu vẻ hân hoan.
“Chúng ta lại gặp nhau, đúng là có duyên thật!”
Nga mỉm cuời thay cho lời chào, nhìn quanh đống dụng cụ làm việc đang hết sức bừa bãi trên khoảng đất trống truớc mặt. Cô gio tay vén lại mái tóc dài ngang lung đang bay phất pho trong gió.
“Lần sau, đi làm phải cột tóc lại…” Will nháy mắt, trong giọng nói ẩn chứa sự trêu ghẹo.
Anh cầm những ống nhựa dính đầy bùn sình do bẩn nhu cảnh báo với Nga truớc. Thật ra, công việc của Nga không liên quan gì đến những dụng cụ bám bầy cát bụi này. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn có vài sự cố xảy ra.
Nhiệm vụ của Nga ở đây là thông dịch lại những gì cần thiết cho dân địa phương để họ nắm rõ cơ cấu của hệ thống nuớc sinh hoạt. Phòng khi chúng bị tắt nghẽn hay cần sửa chữa thì họ có thể tự mình xoay sở.
Suốt cả buổi chiều, Nga di chuyển liên tục, hết thông dịch bên chỗ Will, lại chạy sang trạm y tế đang xây, rồi đến chỗ bác si Hammer. Hai chân cô vốn có sức chịu đựng rất tốt, đứng cả ngày hái chè mà không hề hấng gì. Nhưng hôm nay, lại mỏi rã rời. Cô chợt thấy thuong anh chàng thông dịch viên vừa rồi, nhung có lẽ anh là nam nhi nên sức chịu đựng dẻo dai hon thì phải? Cũng may, mọi nguời đều biết Nga là thông dịch viên không chuyên, nên đa cố gắng nói giọng chậm lại để cô có thể bắt kịp thông tin chính xác. Cuối cùng, cô cung hoàn thành nhiệm vụ khá trơn tru…
—
Trời xế chiều, nắng nhạt dần…
Mọi nguời tản ra về mọi nẽo. Duy chỉ mình Will vẫn lúi cuối dọn dẹp. Nga buớc đến phụ anh một tay, không nề hà bùn đất bám đầy bàn tay trắng nõn nà.
“Không sao, tôi làm đuợc rồi…Tay đó dành để hái chè.” Anh trêu, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt lộ màu nâu rõ rệt duới ánh mặt trời.
“Còn tay anh dùng để choi đan guitar ” Nga lè luỡi trêu, tiếp tục làm việc. Tay thoăn thoắt nhanh hon cả anh.
Will dừng tay, thở phì vì mệt, nhìn cô với đôi mắt dò xét. Thoạt ngoài nhìn Nga hoi nghiêm nghị, chỉ khi cuời, khuôn mặt lại bừng sáng. Vậy mà, cung nghịch ngầm lắm đây.
Từ nhỏ, Nga đa là một cô bé nghịch ngợm nhất nhà. Cô hay tìm cách trêu anh trai và các cô em gái. Khi thì giấu dép họ, hay đem đến thì hù dọa ma. Nhiều lần bị bà Nguyệt đánh đon, cô sợ nhung lại quên ngay.
“Tối qua cô đa đến nhà Rông?”
Nga gật đầu, vẫn cắm cúi làm việc. Bỗng cô sực nhớ ra, mình đa nhìn lén ai kia hát đem qua, giờ lại “không đánh mà khai”, thật là “đẹp” mặt quá đi!
Nga nghiêng đầu lãng tránh ánh mắt nâu đang dò xét.
“Cô tìm tôi?”
“Ừm” Cô ậm ừ, không nhìn Will.
“Có việc gì không?” Will tò mò.
“Tôi định biếu anh gói chè xanh hôm truớc anh hái.”
“Vậy à!” Will nhìn Nga đang cắm cúi làm việc rồi khẽ mỉm cuời.
Lần đầu tiên Nga hái chè, cô cung làm nhu vậy. Cô thấy chè mình hái ngon và đặc biệt hon cả những loại chè thuợng hạng khác, khi nhâm nhi có cảm giác thật lạ. Có lẽ, vì mang tâm lý đây là thành quả lao động của mình nên đặc biệt cảm thấy ngon chăng?
“Truớc đây tôi cung làm nhu vậy. Uống tách chè đầu tiên mình hái”
“Sao cô không vào nhà?”
Nga nhoẻn miệng cuời, giọng lí nhí. Mái tóc bay phất pho theo làng gió đông mát lạnh.
“Vì thấy mọi nguời đang vui, tôi không muốn cắt ngang…”
“Tối nay, tôi sang nhà cô lấy đuợc không?”
“Sáng mai, tôi mang ra đây cho anh cung đuợc mà “
“Tối tôi qua “Anh nháy mắt.
Nga nhìn Will với vẻ mặt hiếu kỳ. Có lẽ, anh nôn nóng đuợc huởng thức tách chè đầu tiên mình hái nên có vẻ hăm hở. Bất chợt, cô cuời, nụ cuời tuoi trong ánh mặt trời cuối đông….
Đôi mắt nâu vô tình nhìn thấy. Đầu vẫn cuối xuống làm việc, nhung tâm trí thì đa để noi đâu…
….
“Nga”
Tuấn đến tự khi nào. Đứng bên cạnh chiếc Jeep vẫy tay gọi Nga. Hôm qua, anh bận ra Kon Tum nên không đến đón Nga đuợc. Sáng ra, đa nghe nhóm phụ nữ trong buôn bỏ nhỏ với mình rằng, Nga đa hái chè và đi về cùng một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi. Anh thấy lòng mình chùng xuống, giờ đây, lại nhìn thấy cảnh này…
Nhung sau đó, anh lại cho rằng mình quá nhạy cảm, tuy trong lòng vẫn vô cùng khó chịu và bất an. Phải mau tìm thông dịch viên thay thế mới đuợc, anh mím môi.
Nga lên xe, nhìn qua cửa sổ, vẫy tay chào Will.
Tuấn đóng cửa mạnh tay hon thuờng ngày.
Will đứng trông theo dáng xe khuất dần.
Lần nào, cô cung có vệ si kè kè bên cạnh…
—–
—-
Tối,
Trời đem nay hơi lạnh, sương rơi từ rất sớm làm vạn vật chìm dần trong màu trắng đục mờ ảo. Trăng luỡi liềm trôi từ từ vào làng mây trắng bồng bềnh rồi tắt hẳn.
Trời như thế này mà đuợc ủ ấm trong tấm chăn ấm áp thì còn gì bằng. Thời tiết ủ dột đem nay có vẻ không thích hợp lắm ột buổi viếng thăm, Nga nghĩ thầm. Biết vậy, nhưng cô vẫn chờ. mắt vẫn trông về phía cổng tre. Đã 8 giờ, không biết anh có lạc đuờng không nhỉ?
Ngọn đen dầu treo phất pho truớc cửa chính bay nhẹ nhẹ trong gió.
Và anh đến, nở nụ cuời ấm áp trong bóng tối chập chờn ánh đen vàng vọt. Nga
cầm đen buớc tới, hỏi giọng quan tâm.
“Anh không bị lạc đuờng chứ?”
“Sao lạc đuợc, Ba Tu bé tẹo.”
New York bao la nhu vậy mà anh còn thuộc nằm lòng mọi ngõ ngách. Huống hồ chi buôn làng nhỏ này.
Nga cuời gãy nhẹ vào đầu, cho rằng mình đa hỏi một câu quá ngớ ngẫn. Rồi cô nhanh chân trở vào trong nhà. Sau đó, mang ra một gói chè xanh đuợc bao bọc trong một tờ giấy mỏng màu trắng đục, với chiếc no rom đuợc cột điệu đa. Chứng tỏ, nguời gói đa rất tỉ mỉ và thành tâm.
“Cám ơn” Will giơ gói chè lên.
“Hy vọng là anh thích hương vị của nó.” Nụ cuời tươi trong bóng tối chập chờn.
…
Hai ánh mắt nhìn nhau trong vài khoảnh khắc…
Nga bối rối, đầu hơi cuối xuống, hai tay đan xen nắm chặt vào nhau, giọng guợng gạo.
“Anh về… cẩn thận.”
Will có vẻ muốn nấn ná thêm, đánh liều hỏi.
“Trời thiệt….đẹp, cô có muốn đi dạo không?”
Nga mắt tròn mắt dẹp nhìn anh. Trời thế này mà anh bảo là đẹp? Sau một hồi do dự, vậy mà cung có nguời đồng ý rồi lủi thủi buớc theo sau anh…
Trăng động lòng, từ từ nhẹ buớc ra khỏi làng mây, soi sáng cho hai bóng nguời đang buớc đi chênh vênh trên con đuờng làng nhỏ hẹp…
Anh nói đúng, thời tiết…đẹp mà!
Mấy hôm nay, Nga vô cùng bận rộn. Vừa lên lớp, cô vừa kiêm luôn phần phiên dịch vì thông dịch viên mới vẫn chưa đến. Thỉnh thoảng, cô vẫn ghé nơi Will đang làm việc khi anh cần đến.
Nga vẫn còn nhớ lúc nhìn thấy Will cầm chiếc bình đựng nước trong veo với nắp đậy màu đen, cô đã tủm tỉm cười. Cô ngại hỏi về cách anh pha chè, và cô cũng không biết tục lệ pha chè của từng quốc gia như thế nào. Nhưng khi nhìn bình nước chè đầy ấp lạnh lẽo, cô chắn chắn rằng anh không thể nào thưởng thức hết được hương vị thật sự của nó. Thế nhưng, cô cũng không tiện hỏi. Chỉ nhìn anh rồi mỉm cười ngớ ngẩn. Anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, rồi như đoán được ý cô, anh giơ bình nước lên, nhoẻn miệng cười.
“Tôi không biết pha chè”
Khi Will vẫn còn ở cùng gia đình, mọi việc trong nhà đều đã có quản gia lo liệu, nên những việc như thế này, anh chưa hề làm qua. Anh cũng không phải là một người mộ chè cho lắm. Mặc dù bố anh là người rất am hiểu về trà đạo. Tuy nhiên, ông chỉ uống chè của người Anh. Còn anh thì chỉ uống chè kiểu Mĩ, có vị ngọt của đường và chanh, chỉ uống với đá lạnh và cũng chưa uống nóng bao giờ.
Kể cũng hay, thế là có cớ để ghé sang nhà Nga. Will cười thầm.
Nhờ Nga mà Will biết thêm nhiều thông tin thú vị về chè, về những thứ mà anh chưa từng biết đến trước đây. Càng hiểu thêm về nó, anh càng cảm thấy thú vị và dần trở thành một tín đồ mộ chè tự khi nào không hay.
Chè vốn là thức uống “khổ tận cam lai”, có nếm trãi vị đắng thì mới thấm thía được vị ngọt sau này. Giọng Nga
đều đều chậm rãi theo từng động tác pha chè một cách thành thạo.
Will cầm tách chè nóng mà Nga vừa pha trên tay, xoay xoay chiếc tách nhỏ xíu bằng sứ có hoa văn được vẽ bằng men xanh, mà Nga gọi là sứ Bát Tràng.
Will có cảm giác hưởng thức chè cũng giống như hưởng thức rượu vang. Đầu tiên là ngắm màu sắc của chè. Nước chè trong và sắc xanh là một trong những yếu tố hứa hẹn của một tách chè ngon. Giọng Nga đều đều đầy am hiểu. Nhìn cách cô pha chế, có thể hiểu được cô đã chế biến ra những giọt chè với tất cả sự thành tâm.
Nga đưa chén chè lướt nhẹ qua mũi rồi bảo anh làm theo. Một hơi nước ấm nóng mang theo hương chè dông vào khứu giác, chạm vào một vùng cảm xúc bình yên và xa lạ. Anh nhấp thử một ngụm chè, rồi lưu lại vị đắng trong miệng một hồi lâu. Lạ thay, sau đó mùi vị đắng cay lại nhạt dần. Bất ngờ hơn, sau đó dư vị cuối cùng lại là vị ngọt thanh tao lan tỏa nơi cuối họng. Anh ngạc nhiên nhìn cô, người cũng đang nhoẻn miệng cười nhìn anh, sau khi vừa được hưởng những giọt chè ngọt lịm rơi dần vào cuống họng.
“Cảm ơn cô.”
“Vì điều gì?” Nga nhấp một ngụm trà. Khóe mắt trong veo nhìn anh.
“Nhờ cô, hôm nay, tôi mới được biết đến một thức uống tuyệt vời, thứ mà tôi đã không để ý trong nhiều năm
qua. Dù nó quen thuộc ngay bên cạnh mình.” Anh xoay xoay tách chè trong tay.
Nga rót chè vào tách của Will, khói trắng bay nghi ngút, hơi ấm và mùi hương thơm ngát thật dễ chịu, quanh quẩn mãi trong căn phòng nhỏ hẹp…
Bất chợt, Will nhìn Nga hỏi như thăm dò.
“Cô có biết ai chơi vĩ cầm trong buôn này không?”
Bình trà lơ lửng trong không trung vài giây rồi được đặt nhẹ xuống. Tách!
“Sao anh hỏi vậy?”
“Vì thấy hay. Đêm nào, tôi cũng nghe.”
Nụ cười nhẹ thoáng trên đôi môi hồng kín đáo.
Ánh đèn dầu đong đưa theo làn gió.
Có tiếng cú kêu văng vẳng đâu đây.
“Tôi có thể hỏi anh một điều?” Nga hơi e dè.
“Tất nhiên.” Trong khóe mắt nâu long lanh như đang cười ẩn ý.
“Anh có nhiều nét giống người Việt.”. Đôi mắt đen trong veo lướt nhanh qua từng đường nét trên khuôn mặt điển trai nam tính của Will.
Will đặt nhẹ tách trà xuống bàn.
Cạch!
Gương mặt điềm tĩnh, khóe môi cong lên, anh gật gù.
“Một nửa trong tôi là người Việt Nam”
Nga tròn xoe mắt. Thảo nào, trước đây, cô cứ ngờ ngợ mỗi khi nhìn Will.
“Mẹ tôi là người Việt.”
Giọng Will âm trầm, đôi mắt ánh lên tia sáng, thái độ kính trọng khi nhắc đến mẹ mình. Bà Đinh Ái Hậu, mẹ anh là một người phụ nữ thuần Viêt, dù bà sang Mĩ định cư khi còn rất trẻ. Lớn lên tại Mĩ, hấp thụ nền văn hóa và giáo dục Mĩ nhưng bà vẫn giữ nguyên nét truyền thống của người Việt Nam. Nếu ai đã từng gặp bà, sẽ rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp thuần Việt cũng như cách sống đậm chất Việt của bà. Từ nhỏ, cha mẹ bà đã rất nghiêm khắc và kiên trì trong việc dạy tiếng Việt cho các con. Và bà đã không làm cho cha mẹ thất vọng, khi nói tiếng Việt sõi như một người Huế chính hiệu, nơi bà được sinh ra và lớn lên cho đến khi sang Mĩ định cư.
Trong gia đình, người làm bà Ái Hậu phiền lòng nhất lại là Will. Từ nhỏ, anh đã không chịu nói tiếng Việt, dù bà đã cố công dạy dỗ cách mấy. Trong khi những người con khác của bà đều tỏ ra rất thích thú khi được học tiếng Việt. Dù họ không giao tiếp được thành thạo nhưng ít nhiều nghe hiểu được ngôn ngữ mẹ đẻ…Tuy nhiên, bù lại, Will là người rất yêu quê hương mẹ và luôn nhớ về cội nguồn.
Cha Will, ông Anthony Tells, là một người Anh di dân sang Mĩ khi còn rất trẻ. Là kết tinh tình yêu giữa những người mang dòng máu, màu da khác nhau nên Will được thừa hưởng những ưu điểm tuyệt mỹ nhất của cả cha lẫn mẹ. Những đường nét trên cơ thể anh hài hòa cân đối như một bức họa. Anh sở hữu vẻ đẹp lãng tử, bí ẩn của phương Đông và những đường nét mạnh mẽ, quyến rũ của phương Tây. Đặc biệt là đôi mắt nâu trầm luôn thu hút ánh nhìn từ phía người đối diện.
“Thế anh nói được tiếng Việt không?” Nga nhìn anh hiếu kỳ như thể anh là một sinh vật lạ.
“Ăn cơm, ngủ, tôi mệt quá!…” Will ngọng nghịu nhớ từng từ. Giọng nói vô cùng dễ thương làm Nga rất thích thú.
Nga tự hỏi không biết anh có cảm giác giống cô không, khi nghe cô nói bằng ngôn ngữ của anh?
Còn gì nữa?” Nga thích thú, nhìn anh chờ đợi.
Vẻ mặt Will nghiêm lại, một ngụm chè vừa rơi từ từ vào cuống họng. Anh nhìn cô rồi chậm rãi trả lời. Trong câu
nói ẩn chứa nhiều cảm xúc và hàm ý dành cho người đối diện.
“Con gái Việt Nam …đẹp lắm!”
Khóe mắt trong veo gợn lên một làn sóng nhẹ, chủ nhân của nó cũng không giấu được vẻ bối rối, vội vàng đưa tách trà lên miệng.
Dù vậy, vẫn không giấu được ánh mắt đang chăm chú dò xét của người đối diện. Cô đang che giấu một nụ cười kín đáo.
Bên ngoài, những nụ hoa chè trắng muốt, bé xíu đang uốn mình dưới những tán lá ướt đẫm sương đêm…