Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 82


Đọc truyện Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! – Chương 82

Edit: Cam

Beta: Linh cute 211 + Miêu Nhi

“Phản thần Thẩm Hữu Đức dấy binh khởi nghĩa ở Lĩnh Nam, tự phong Văn Đức hoàng đế, quốc hiệu vì đức, hợp nhất bảy mươi vạn quân Lĩnh Nam chỉ huy bắc hạ!”

“Phản quân bảy ngày liền hạ ba thành! Ký thành, Vấn thành, Vận thành đều bị phản quân chiếm lĩnh, dân chúng còn chủ động mở cửa thành, xếp hàng hoan nghênh. Binh tướng thủ thành không một chút chống cự, chủ động chắp tay nhường cho!”

“Dân chúng truyền tai nhau rằng Thẩm Hữu Đức chính là chân long thiên tử, là trời cao phái tới cứu vớt vạn dân đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Trước khi hắn khởi binh, liên tục xuất hiện các dị tượng như cá vàng nhả gấm, chân long tráo đỉnh, giống như là trong sách trời…… Tất cả đều để chứng minh hắn là do trời cao sinh ra! Dân chúng tin tưởng việc này không một chút nghi ngờ, coi hắn như là vị chúa cứu thế.”

Triều đình một mảnh xôn xao, nghị luận sôi nổi, Nhân Tĩnh đế ngồi trên long ỷ cả người phát run: “Ngươi dám. Ngươi dám……”

Nhưng ngoại trừ hai chữ này, hắn không nói được lời nào khác. Chuyện tạo phản cũng không hề hiếm thấy, triều đại nào mà không có mấy tên nghịch thần lòng muông dạ thú chứ? Kể cả lúc hắn đăng cơ, huynh đệ ruột không phục còn mang binh tạo phản. Có thể nói hoàng đế đã nhìn quen lắm rồi, bao gồm cả chuyện Hạng thị nổi loạn ở phương Bắc, khởi nghĩa nông dân ở phía Tây cũng chưa khiến hắn để ở trong lòng, nhưng cuộc tạo phản này không hiểu sao lại làm cho hắn cảm thấy lo lắng bất an.


Làm hoàng đế đã hai mươi năm nên hắn hiểu đạo lý lòng dân là như thế nào, cái gì mà chân long thiên tử trời sinh, chắc chắn là lừa gạt dân chúng, tất cả là để khiến bọn họ kính sợ, không dám mạo phạm mà thôi. Vị trí hoàng đế này ai cũng có thể ngồi, không có cái gọi là chính thống hay không chính thống, có triều đại nào mà ngôi vị hoàng đế không phải từ trong tay người khác? Đều xem ai có thể nắm được lòng dân thôi, dân ủng hộ ai thì người đó chính là chính thống.

Trước kia Trần thị bọn họ là chính thống, nhưng hiện tại có người được lòng dân hơn bọn họ thì hắn làm sao có thể không nóng nảy, không kinh hoàng cho được?

Tất cả mọi người đều bị tin tức bất thình lình này làm cho hồ đồ, một dự cảm bất thường lan tràn trong lòng mọi người.

“Thẩm Hữu Đức này xuất hiện từ đâu?”

“Giống như xuất hiện ở trong hư không, trước kia chưa từng có bất cứ tin tức gì của hắn. Dựa theo thám tử của chúng ta, người này trí dũng song toàn, lại tinh thông các thành tựu về văn hoá, giáo dục, võ công; tuyệt đối không phải người có xuất thân bình thường!”

“Sợ là lần phản loạn này cũng đã dự mưu từ sớm!”

“Phản loạn không đáng sợ, đáng sợ chính là người này có danh tiếng cực cao, hắn rất được lòng dân.”


Đại thần trong triều xì xào bàn tán, tất cả đều không còn bộ dạng bình tĩnh tỉnh táo như ngày xưa. Đại hoàng tử sải bước, ôm quyền chờ lệnh: “Phụ hoàng, nhi thần xin được nhận lệnh đi bình định Lĩnh Nam, đuổi bắt loạn thần tặc tử!”

Lời vừa nói ra, mấy vị hoàng tử khác cũng sôi nổi bước ra khỏi hàng, tranh nhau xin lệnh bình định, không cam lòng làm người ở sau. Chuyện này nếu xử lý tốt, không chỉ danh tiếng trong triều nâng cao một bậc, địa vị trong lòng phụ hoàng cũng chắc chắn tăng thêm!

Đối với việc này, Nhân Tĩnh Đế hết sức vui mừng, đang chuẩn bị nói cái gì đó lại có cấp báo đưa tới, hắn vội vàng mở ra xem. Vừa xem xong tức khắc khiếp sợ đầy mặt, không dám tin lại nhìn lại một lần, vẫn không thể tin được thứ mình vừa chứng kiến: “Sao có thể? Thẩm Hữu Đức thế nhưng là nữ tử?”

Lời vừa nói ra, triều đình lại nổ tung nồi: “Điều này sao có thể? Những quân sĩ kia như thế nào lại phục tùng một nữ tử chứ? Dân chúng làm sao lại tin tưởng nàng là chân long thiên tử? Không phải là tin tức giả chứ?”

“Thật nực cười! Nữ tử sao có thể xưng đế? Thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

“Nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con, tuân thủ bổn phận, vậy mà lại đi ra chiến trường xuất đầu lộ diện, rất trái với luân thường đạo lý!”

“Buồn cười đến cực điểm! Một tiểu nữ tử có thể làm ra chuyện lớn gì? Thánh thượng không cần lo lắng, một mình ta đi cũng tóm được nàng ta về!”


Đại thần mồm năm miệng mười nghị luận, điều này khiến cho Nhân Tĩnh Đế bớt chút lo lắng, cơ thể vốn căng cứng đột nhiên thả lỏng ra. Nếu Thẩm Hữu Đức là nam nhân, chỉ dựa vào những dị tượng phúc thụy kia, không thể không nói nàng ta đã thành công được một nửa. Nhưng nàng ta lại là một nữ nhân, vậy thì một chút hy vọng cũng không có đâu, nữ tử cũng vọng tưởng xưng đế? Thật là nực cười!

Nhưng mà sự thật chứng minh buồn cười chính là bọn họ. Đại quân Văn Đức một đường thế như chẻ tre, như vào chỗ không người, hai tháng liền đánh tới hoàng cung.

Tình hình nguy cấp, người trong hoàng thành lúc này mới bắt đầu luống cuống: “Hoàng Thượng, làm sao bây giờ? Yêu nữ đã đánh tới ngoài thành!”

Nhân Tĩnh Đế gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, lại không có biện pháp nào, đám đại thần cũng lo sợ bất an, không biết làm như thế nào cho phải. Tốc độ của địch nhân quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp thì đã bị bao vây rồi! Hiện tại muốn chạy trốn thì trốn không thoát, muốn đánh thì đánh không lại, chỉ có thể ngồi chờ chết!

Đại thần thông minh đã bắt đầu cáo ốm không thượng triều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Trần triều đã không thể cứu vãn, Văn Đức đế thay thế chỉ là chuyện sớm hay muộn, đi theo triều Trần cùng nhau chờ chết không bằng nhân lúc còn sớm chọn một con đường khác.

Mặc kệ ngôi vị hoàng đế do ai ngồi, đều cần có người làm việc không phải sao? Nhìn tác phong làm việc của Văn Đức đế, nàng ta đúng là lòng dạ đàn bà. Sau khi đoạt ngôi sẽ miễn toàn bộ ba năm thuế lao dịch; đầu hàng không giết, ai đến cậy nhờ cũng không cự tuyệt…… Bởi vậy có thể thấy được, người này không phải hạng người tàn nhẫn độc ác, thế nên không cần lo lắng triều thần vô tội sẽ bị liên lụy, cứ phân rõ giới hạn với Trần triều sớm một chút, nói không chừng còn có thể được tân đế coi trọng.

Đại thần trong triều tâm tư khác biệt, từng người tự mưu tính phần mình, chỉ có thượng thư Thẩm Khác trong lòng một mảnh thản nhiên, trên triều ông sẽ làm bộ dạng u sầu đầy mặt như bao người khác, nhưng khi trở lại phủ của mình thì ông hận không thể cười thật to.

Vì cái gì?


Ai bảo ông sinh được một nữ nhi tốt!

Ngay từ đầu Thẩm Khác không biết Thẩm Hữu Đức chính là nữ nhi Văn Khanh, cũng lo lắng hãi hùng một hồi, cho đến khi quân binh của Văn Đức đánh đến dưới thành, ông nhận được một lá thư nên mới biết kẻ dấy binh tạo phản chính là nữ nhi của mình!

Trong thư hỏi ông có nguyện ý để Thẩm gia đeo bêu danh làm phản hay không, nếu nguyện ý nàng liền công bố xuất thân của mình, nếu không muốn, nàng liền dấu giếm thân phận nữ nhi của Thẩm gia, chỉ chăm lo ở trong tối mà thôi.

Nguyện ý, như thế nào lại không muốn? Bêu danh cái gì? Thẩm gia trở thành hoàng tộc, đó là chuyện rạng rỡ tổ tông! Nếu các lão tổ tông biết chắc chắn sẽ cao hứng đến mức từ dưới đất bò lên! Sao có thể không muốn chứ?

Thẩm Khác vô cùng cao hứng, vốn muốn dấu giếm người nhà, nhưng lại sợ để lộ tiếng gió nên mới cố nhịn. Chẳng qua là lúc ngủ cũng cười tỉnh, ông nhịn không được tiết lộ cho thê tử. Lý thị hoàn toàn không dám tin:”Chàng nói Văn Đức đế là Khanh Khanh nhà chúng ta? Khanh Khanh chúng ta trở thành nữ đế?”

“Không sai! Chính là Khanh Khanh! Nàng đã sinh được một nữ nhi tốt, đời này chuyện tốt nhất mà vi phu làm chính là cưới nàng!” Thẩm Khác cảm khái nói:”Thật không nghĩ tới, Thẩm gia chúng ta cũng có một ngày xoay người nắm quyền triều chính, đây đều là công lao của Khanh Khanh.”

Lý thị vẫn còn chóng mặt, hoàn toàn không biết nên hình dung cảm xúc bây giờ của mình như thế nào. Trước kia thứ bà mong muốn nhất chính là nữ nhi được gả vào hoàng gia một bước lên trời. Không nghĩ tới, khuê nữ của bà lợi hại như vậy, tự mình lên làm hoàng đế! Lúc trước nàng còn nói ngoài thánh thượng ra còn có ai là trên vạn người chứ? Chẳng lẽ là từ khi đó…

Mặc kệ như thế nào, khuê nữ của bà đúng là rất lợi hại, lấy thân phận nữ tử bước lên ngôi hoàng đế, quả thật từ trước đến nay chưa có ai làm được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.