Đọc truyện Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! – Chương 11
Edit: Nguyệt
Beta: Miêu Nhi
Mạc Dao bị cảnh sát đưa đi, tất nhiên là có công sức của Văn Khanh trong đó. Cô đã ghi âm cuộc nói chuyện với Mạc Dao ở hiện trường rồi giao cho cảnh sát, cô muốn cô ta phạm phải tội xúi giục xâm phạm thiếu nữ vị thành niên.
Pháp luật có quy định, hành vi gây nguy hiểm cho người khác dưới sự uy hiếp có thể vô tội, nhưng mà hành vi cố ý xúi giục lại chính là phạm tội. Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, Mạc Dao bị phán tù treo một năm, tuy hình phạt không nặng nhưng vì hành vi của mình mà cô phải trả giá thích đáng.
Sau khi bước ra từ cục cảnh sát, Mạc Dao ở trường học mấy ngày liền chịu không nổi. Dù trước đây cô ta vừa xấu vừa béo, người ta nhiều lắm chỉ ngầm bàn tán đôi chút, hoặc có khi làm lơ coi như không biết. Nhưng bây giờ bạn bè ở trường lại không kiêng kị gì mà chỉ trỏ nói cô hãm hại thầy Kiều, không có lòng tự trọng… ngay trước mặt cô. Mạc Dao làm sao chịu nổi nỗi nhục như thế? Cho nên cô làm đơn xin nghỉ học.
Chuyện cô nghỉ học thế nhưng lại làm cho cả trường vỗ tay ăn mừng, bao gồm cả các thầy cô.
Sự kiện lần trước của thầy Kiều đã gây ra ồn ào không nhỏ trên mạng, mặc dù sau đó thầy ấy đã được chứng minh là bị oan nhưng Mạc Dao không hề lên tiếng xin lỗi, nhà trường cũng không dám kỷ luật cô vì lo lắng xử phạt không đúng lại gây ra thị phi.
Trước đây cô được chú ý trên internet, bọn họ còn cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng bây giờ chỉ cần Mạc Dao chịu yên phận là cảm tạ trời phật lắm rồi chứ đừng nói đến chuyện cô nghỉ học, đương nhiên là một việc đáng ăn mừng.
Sau khi nghỉ học, Mạc Dao lại không đi làm được. Nhà đã bị người bố nghiện bài bạc bán rồi cầm tiền chạy mất. Trước đó, cô có nhận một ít quảng cáo trên weibo nên bây giờ vẫn còn tiền dự phòng, không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Chút tiền ấy cũng đủ cho Mạc Dao thuê nhà và trang trải sinh hoạt vài tháng. Từ nghèo thành giàu thì dễ thích ứng, nhưng để từ giàu xuống nghèo lại rất khó. Cô ta đã quen lối sinh hoạt phung phí, bây giờ muốn chắt chiu từng đồng quả thật không làm được. Nhưng danh tiếng trên mạng đã tệ đến nỗi không một ai muốn mời Mạc Dao đóng quảng cáo, cộng thêm việc bị đuổi khỏi công ty, thật sự là hết đường xoay xở. Cô ta tất nhiên bỏ qua việc quay về trường học, dù sao cũng học không vào, lại còn phí tiền.
Giữa lúc khó khăn, cô bỗng nhiên tìm được một chiếc phao cứu sinh.
Cái phao ấy chính là Hứa Thịnh. Anh vừa đẹp trai tuấn tú lại giàu có, đối xử với cô lại hết mực dịu dàng chăm sóc, bất kì thứ gì cô ưng ý đều hào phóng vung tay mua cho cô. Cảm thấy chưa từng có ai đối tốt với mình như vậy, nâng niu bản thân trong lòng bàn tay, đối xử với cô ta như một cô chúa thực thụ, Mạc Dao rơi vào bể tình như một lẽ đương nhiên. Lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình xinh đẹp, nếu không chắc hiện tại đã không nơi nương tựa.
Công việc của Hứa Thịnh rất bận rộn, nhưng có thời gian rảnh là hắn lại đến bên Mạc Dao, mua cho cô nhiều biệt thự xa hoa – thứ mà cô vẫn luôn hâm mộ Quý Văn Khanh. Còn mua rất nhiều đồ hiệu, trang sức đắt tiền, thậm chí là cho tiền tiêu vặt hàng tháng khiến cô rất thỏa mãn, cảm thấy đây là ông trời bù đắp cho mình sau bao khó khăn gian khổ.
Sau khi ở bên Hứa Thịnh ba tháng, Mạc Dao phát hiện mình có thai. Cô vui mừng khôn xiết, định báo tin tốt này với Hứa Thịnh thì lại bất ngờ đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
“Đánh chết mày, cái đồ hồ ly tinh dám dụ dỗ chồng tao! Tiện nhân! Tao sẽ đánh chết mày, con hồ ly tinh! Đánh chết mày!”
Người tới chính là vợ danh chính ngôn thuận của Hứa Thịnh, cô ta vừa mắng vừa đánh tới tấp lên người Mạc Dao.
Mạc Dao ngây ra, Hứa Thịnh lớn hơn cô 8 tuổi, nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện anh ta đã kết hôn! Hơn nữa còn bị vợ anh ta tìm tới tận cửa!
Phải mất một lúc để tiếp nhận sự thật hoang đường này, Mạc Dao không cam lòng, lại càng hận Hứa thịnh. Hận là vì bị Hứa Thịnh lừa, không cam lòng là vì Hứa Thịnh đối xử rất tốt với cô. Nhưng có lẽ cô yêu tiền của Hứa Thịnh thì đúng hơn, sống trong vinh hoa phú quý đã quen, giờ muốn bảo cô buông tay ư, đừng hòng!
Mạc Dao vừa nghe Hứa Thịnh đã kết hôn thì ngây người hoảng hốt, cô đương nhiên không phải đối thủ của vợ Hứa Thịnh, đánh trả cũng không được.
Đột nhiên Mạc Dao cảm thấy bụng dưới quặn đau, sau đó hạ thân trào ra một chất lỏng đỏ tươi.
“A, con tôi…”
Vợ của Hứa Thịnh nghe thấy thế liền tức điên lên, tiện nhân này đến cả con cũng đã có! Trong phút chốc, lí trí đã bị cơn giận che lấp, từ trong túi xách lấy ra một lọ axit rồi tạt lên khuôn mặt Mạc Dao.
Khi Hứa Thịnh nghe tin, hắn liền gấp gáp chạy tới, nhìn thấy mặt đất đầy máu và Mạc Dao với khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng đang bất tỉnh.
Hứa Thịnh tuy đau lòng khi chim hoàng yến mà hắn hết lòng cưng chiều thành ra như vậy, nhưng hắn không đưa cô đi bệnh viện mà chỉ mời bác sĩ gia đình tới chữa trị.
Bởi vì diện tích bỏng nặng, nếu đưa đi bệnh viện thì sẽ có cảnh sát tham gia, đến lúc đó chuyện vợ hắn làm sẽ bị bại lộ. Dù hắn chẳng vui vẻ gì với việc vợ hắn gây ra, nhưng hắn với vợ kết hôn là vì lợi ích của hai nhà, nếu xảy ra chuyện thì sự nghiệp của hắn sẽ đi tong ngay nên việc này chỉ có thể lấp liếm cho qua. Còn về Mạc Dao, hắn sẽ nghĩ cách bồi thường sau.
Mạc Dao tỉnh lại, phát hiện con đã mất, gương mặt xinh đẹp cũng đã bị hủy hoại, cô thiếu chút nữa phát điên lên. Cô đổ mọi hết tội lỗi lên đầu Hứa Thịnh, vừa đánh vừa mắng.
Nếu không phải vì Hứa Thịnh, cô làm sao có thể đi đến bước đường cùng này?
Hứa Thịnh ban đầu còn cảm thấy áy náy, nhưng Mạc Dao cứ như người điên vô cớ gây rối làm hắn không chịu nổi. Với lại hắn thích cô ta là vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà giờ khuôn mặt kiều diễm kia đã bị bỏng, lúc này nhìn thôi cũng đủ thấy sợ rồi. Hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, chút mến mộ còn lại đã hết sạch. Một chút áy náy cũng đã sớm tiêu tan, hắn cũng chẳng ở lại nữa.
Lúc Mạc Dao ở bên Hứa Thịnh căn bản là vô lo vô nghĩ, giờ hắn biến mất, cô cũng không thể kiếm được người thay thế. Hứa Thịnh cho cô không ít tiền nhưng cô lại tiêu xài hoang phí không hề để dành, hiện tại cô không có tiền, nhan sắc cũng bị hủy hoại, tuy rằng Hứa Thịnh mang tiếng là để lại cho cô căn biệt thự, nhưng tên đăng ký lại là tên của hắn ta, muốn bán lại cũng không bán được, không một xu dính túi trong một căn nhà lớn thì có ích gì?
Văn Khanh cũng biết kết cục của Mạc Dao, nhưng lại không nghĩ tới hiện giờ cô ta thảm như vậy. Tuy ban đầu cô có làm chút việc để Mạc Dao làm chuyện gì không thuận lợi, nhưng sau này Văn Khanh hoàn toàn mặc kệ, có kết cục như vậy là do cô ta tự gieo gió gặt bão. Nhiệm vụ đã hoàn thành, Văn Khanh cũng không quan tâm Mạc Dao nữa.
Sau đó cô thi đại học đậu thủ khoa, bố mẹ Quý vui mừng khôn xiết, mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích để ăn mừng.
Kì thi đại học qua đi, ba Quý thực hiện lời hứa cho Văn Khanh quản lý một công ty mỹ phẩm để rèn luyện.
Văn Khanh lấy một viên mỹ dung đan nghiền thành bột để nhân viên kỹ thuật ở công ty nghiên cứu rồi dựa theo đó chế tạo mỹ phẩm. Qua nửa năm, quả nhiên thành công. Sau khi được tung ra thị rường, những mỹ phẩm này liền nổi tiếng trên toàn thế giới.
Công ty mà Văn Khanh quản lý trong bốn năm ngắn ngủi đã chiếm lĩnh một nửa thị trường mỹ phẩm chăm sóc da toàn cầu. Vốn chỉ là một công ty con nhỏ bé thuộc tập đoàn Quý thị nay đã trở mình thành một hình mẫu công ty ưu việt, một xí nghiệp nổi danh xuyên quốc gia.
Ba Quý thấy Văn Khanh tài giỏi thì rất tự hào và yên tâm, dần dần giao lại công ty cho Văn Khanh quản lí.
Văn Khanh có sự nghiệp thăng hoa rực rỡ, nổi tiếng là nữ doanh nhân thành đạt nhưng lại không muốn kết hôn.
Diệp Thiên nhiều lần ngỏ ý nhưng đều bị từ chối. Ba mẹ Quý thúc giục vài lần không được, cũng đành chiều theo ý cô.
Văn Khanh nhận nuôi 2 đứa trẻ mồ côi, một trai một gái, tận tâm nuôi dưỡng và cuối cùng giao lại sản nghiệp cho hai đứa con nuôi này. Sau khi ba mẹ Quý qua đời, Văn Khanh cũng rời khỏi, cô qua đời vào lúc 60 tuổi.