Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 39:
Những hạt mưa lớn ào ào đổ xuống, rơi trên mặt đường nhựa, bắn ra vô số bọt nước li ti, cặp vợ chồng lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm ly hôn, nhưng tất cả những gì bọn họ có thể làm là ký tên bên ngoài phòng mổ.
Nôn nóng chờ đợi, đêm khuya, hành lang bệnh viện yên ắng như một tử địa lạnh băng, thậm chí ngay cả bầu không khí cũng mang theo mùi thuốc khiến người ta hít thở không thông.
Rốt cuộc đèn giải phẫu cũng tắt, hai người vội vàng bước lên, người đàn ông nôn nóng mở miệng hỏi: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, gương mặt mệt mỏi vì phải thức đêm giải phẫu “Tình huống khá tốt, trước mắt vấn đề lớn nhất chính là cánh tay trái bị gãy xương tương đối nghiêm trọng, phần đầu bị chấn động não nhẹ, chờ hết thuốc tê sẽ tiếp tục tiến hành kiểm tra.”
“Chấn động não? Có nghiêm trọng không?” Người phụ nữ đôi mắt ẩm ướt nhìn con trai bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, trong giọng nói xen lẫn âm mũi nặng nề.
“Rất khó để nói một cách chính xác về vấn đề não bộ, chờ ngày mai cậu ấy tỉnh lại kiểm tra một chút sẽ biết. Yên tâm đi, cậu ấy chủ yếu bị thương ở tay, thông thường chỉ cần 3 đến 4 tháng là có thể khôi phục được rồi, tình huống của cậu ấy so với người còn lại cùng được đưa tới đây thì tốt hơn nhiều.”
Nói xong, bác sĩ thở dài, trong miệng thầm thì: “Cho nên mới nói, mua xe đắt tiền vẫn có đạo lý của nó, an toàn hơn nha.”
“Chuyện này…”
“Tôi đã nói mà, mua xe thì nên mua loại có tính an toàn cao, chính mình lái cũng yên tâm.”
Người phụ nữ có chút không nói nên lời, trong tình huống này mà cánh đàn ông bọn họ còn có thể bàn luận chuyện xe cộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tóm lại, vấn đề không lớn, yên tâm đi.”
“Cảm ơn bác sĩ!” Hai người liên tục nói lời cảm ơn, sau khi tiễn bác sĩ rời đi, người đàn ông lộ vẻ khó xử nhìn người phụ nữ nói: “Sáng mai tôi có một cuộc họp cực kỳ quan trọng phải tham gia, đêm nay không thể canh giữ ở đây được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sáng mai tôi cũng phải bay sang Mỹ, gặp mặt một vị khách hàng rất quan trọng!”
“Như Hứa đâu? Vì sao không có ai thông báo cho con bé?”
“Con bé cùng giáo sư và bạn học đi Đôn Hoàng vẽ tranh.” Dường như người phụ nữ cảm thấy phiền chán trước sự trì độn của người chồng cũ “Con cái đi đâu làm gì anh cũng không biết? Từ sau khi ly hôn anh có từng liên hệ với bọn nhỏ sao?”
Người đàn ông bị vợ cũ chỉ trích, cảm giác bực tức khi mới rạng sáng đã bị người gọi điện thoại đánh thức kéo tới bệnh viện, càng phóng đại lớn hơn “Còn không phải là cả hai chúng ta đều bận việc, không ai chăm sóc cho Vu Lan hay sao? Hiện tại mau mời hộ lý tới đây, tôi lười tranh cãi với cô, tiền tôi bỏ hết, được chưa?”
“Tôi thiếu chút tiền ấy của anh hay sao? Dịch Chính Quốc anh vì sao vẫn ích kỷ như vậy? Anh chỉ quan tâm người phụ nữ đó và con của cô ta, anh có từng để ý tới Vu Lan và Hứa Hứa không?”
“Đừng gây rối vô cớ! Chuyện này thì liên quan gì tới việc để ý hay không để ý? Cô quan tâm như vậy thì cô ở lại nơi này chăm sóc con đi.”
Người đàn ông bị vợ cũ làm cho cực kỳ cáu kỉnh, ngay cả việc liếc mắt nhìn bà nhiều hơn một cái cũng không muốn, ông cầm chiếc áo khoác trên ghế xoay người rời đi “Tiền thuốc men và các khoản phí điều dưỡng tôi ra hết, bảo hiểm xe và bảo hiểm bồi thường của Vu Lan tôi sẽ xử lý, tôi có người làm cảnh sát giao thông ở khu vực này, không cần cô lo, cô có thể tiếp tục công việc của mình.”
Khả năng làm việc của người đàn ông này rất cao, tuy nhiên tính tình lại thật sự quá tệ, kể từ ngày kết hôn cho tới bây giờ chủ nghĩa đàn ông vẫn luôn lớn như vậy, mỗi một giây đều giết chết sự nổi tiếng của ông.
Người phụ nữ trợn tròn đôi mắt nhìn chồng cũ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực không ngừng phập phồng. Một lát sau, bà móc gương ra lau sạch lớp trang điểm trên mặt, niết vết son trên môi, sau đó không cam lòng mà đuổi theo.
/*/
Sáng sớm hôm sau Dịch Như Hứa bắt đầu vội vã trở về, trên đường gọi điện thoại cho Dịch Vu Lan nhưng không được, bất đắc dĩ, cô giống như ruồi nhặng không đầu gọi thử cho mẹ, cuối cùng nhận được tin dữ tối hôm qua anh trai gặp phải tai nạn xe cộ.
Khi biết tin, Dịch Như Hứa toát mồ hôi lạnh, cả người gần như ngất xỉu, cô chống đỡ thân thể run rẩy chạy tới bệnh viện, dưới sự dẫn dắt của hộ sĩ, rốt cuộc tìm được phòng bệnh.
Người thanh niên ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm anh đã tỉnh lại, bác sĩ cũng đưa người đi làm kiểm tra, xác nhận ngoại trừ trí nhớ bị ảnh hưởng và gãy xương tay tương đối nghiêm trọng, những vị trí khác không có vấn đề gì lớn.
Dịch Vu Lan không hề cảm thấy ký ức của mình bị thương tổn, mặc dù đối với một số việc xảy ra gần đây, quả thật anh có chút nhớ không rõ, nhưng khi bác sĩ hỏi anh tên ba mẹ và thầy hiệu trưởng cấp 3, anh đều trả lời được hết.
Dù vậy, bác sĩ vẫn nói rằng tình trạng tổn thương ký ức của anh tương đối nghiêm trọng.
Bởi vì anh hoàn toàn quên mất mình vẫn còn một người em gái sinh đôi.
Mình có em gái sao? Dịch Vu Lan nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ vấn đề này, em gái trông như thế nào? Có đẹp không? Có phiền toái hay không? Tên gọi là gì?
Anh thật sự không nhớ rõ.
Hộ sĩ lại dẫn người tiến vào, Dịch Vu Lan quay đầu nhìn sang, phát hiện một cô gái mặc váy trắng khóe mắt ửng hồng, vừa nhìn thấy mình, nước mắt lập tức chảy dài.
“Anh, thật xin lỗi…” Cô gái đó giống như trẻ nhỏ chạy tới ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay không bị thương của anh bắt đầu bật khóc nức nở.
Dịch Vu Lan nhìn gương mặt với làn da trắng sứ phảng phất như được ngâm trong sữa bò, đẹp tới độ khiến trái tim anh đập rộn ràng, lại cảm thấy giọng nói mềm mại của cô lọt vào tai quả thực vô cùng êm ái.
Hình bóng của cô gái chợt thoáng qua trong tâm trí, đôi chân kia cũng quá dài và thẳng.
Dịch Vu Lan lại nhìn về phía bàn tay mình đang được cô nắm lấy, cảm thấy tay cô cũng mảnh mai xinh đẹp, trong veo như băng ngọc. Thật kỳ quái, từ chân cho tới sợi tóc mọc trên đầu cô gái này đều đúng với sở thích của anh.
“Nếu em không đi, đi Đôn Hoàng thì tốt rồi, thật xin lỗi anh, em, không bao giờ để anh ở nhà một mình nữa, huhu… sau này anh muốn đi đâu em cũng đi cùng anh, xin, xin lỗi…”
Dịch Như Hứa cảm thấy mình không thể sống nổi nếu phải chịu thêm bất cứ sự kích thích nào nữa, cô cũng không biết mình tới đây bằng cách nào, mơ màng hồ đồ, trong tai đều là những tạp âm kỳ quái, thân thể lúc nóng lúc lạnh, cho tới bây giờ lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi.
Cũng may thoạt nhìn anh không có thương tổn gì đặc biệt nghiêm trọng, kém xa hình ảnh cả người đầy miệng vết thương nằm hôn mê bất tỉnh trong tưởng tượng của cô.
Dịch Vu Lan đánh giá Dịch Như Hứa xong rồi, lễ phép nói ra cảm nhận của mình “Anh không thể chấp nhận việc đi đâu cũng có người đi theo, cho nên kỳ thật em không cần phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi đâu.”
Dịch Như Hứa sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, Dịch Vu Lan phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ tràn đầy vẻ mê mang, anh tạm dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Không sao đâu, nghe cảnh sát giao thông nói, tai nạn xe cộ lần này nguyên nhân chủ yếu là vì đối phương say rượu lái xe, thời điểm lái xe hình như tôi cũng nhìn di động một chút, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“…” Dịch Như Hứa vẫn ngơ ngác nhìn anh, như thể anh đã quên mất chuyện gì.
“Đúng rồi.” Dịch Vu Lan hơi do dự, sau đó vẫn quyết định nói cho cô biết tình huống của mình sớm một chút, rốt cuộc giữa anh em trong nhà không có gì phải giấu giếm “Em là em gái anh, đúng không?”
“Em tên là gì?”
Dịch Vu Lan nhìn Dịch Như Hứa, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Dịch Như Hứa cảm giác thân thể lạnh tới cực hạn rồi, dạ dày cũng bắt đầu cuồn cuộn cơn đau, mồ hôi từ thái dương chảy xuống khiến cơ thể cô dần dần co quắp.
Đau quá…
Lạnh quá.