Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 37:
Đầu kia trầm mặc một lát, mới đáp: “Ừ.”
Dịch Như Hứa cảm thấy trạng thái của anh có phần kỳ quái, giọng nói không chút sức lực, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, hôm nay cô ra cửa sớm như vậy, thế nhưng cả ngày ngay cả một tin nhắn, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô.
“Thật vậy chăng? Nghe giọng nói em cảm giác anh đang không thoải mái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Dịch Vu Lan trầm mặc càng lâu hơn, anh đè thấp giọng cười một tiếng “Chuyện đó cũng có thể nghe qua lỗ tai? Anh vừa ngủ thiếp đi nên có chút mê man.”
“Thật sự ngủ tới mức mê man?”
“Ừ, thật sự mê man.”
“Không đúng, cho dù ngủ tới mê man giọng nói của anh cũng không phải như vậy.” Từ nhỏ đến lớn, Dịch Như Hứa đã ngủ với anh suốt mười mấy năm. Khi ngủ mê man giọng điệu nói chuyện của anh thế nào, không ai rõ ràng hơn cô, sợ rằng ngay cả chính bản thân Dịch Vu Lan cũng không biết.
“Anh, rốt cuộc anh khó chịu ở đâu vậy?”
“Không có.” Đầu bên kia truyền tiếng bao nilon sột soạt “Anh không khó chịu.”
Dịch Như Hứa càng thêm xác định chắc chắn anh đang sinh bệnh, không chỉ giọng khàn khàn, vừa rồi anh còn đưa di động ra xa khụ một tiếng, anh cho rằng anh cố ý tạo ra tạp âm là cô không thể nghe được sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh trai ở nhà một mình, không có ai chăm sóc.
Dịch Như Hứa đột nhiên hối hận, tại sao sáng nay trước khi ra cửa cô không đi nhìn anh một cái, nếu từ tối hôm qua anh đã bắt đầu sinh bệnh, kéo dài tới hiện tại, không biết đã nghiêm trọng tới mức nào?
Hôm nay anh có ăn cơm không? Có uống thuốc không? Có phải ban ngày ngủ mơ mơ màng màng cả ngày, cho nên mới không liên lạc với cô hay không?
Thật khó để nói rốt cuộc một cặp song sinh có thần giao cách cảm hay không, nhưng giờ phút này chuyện Dịch Như Hứa lo lắng, thật sự đã xảy ra, mà cảm giác lo âu thúc đẩy cô gọi điện thoại về nhà lúc 1 giờ sáng này, cũng hoàn toàn chính xác.
“Anh, có thể mở video nhìn một chút không?” Dịch Như Hứa không yên tâm về anh, lần đầu tiên chủ động yêu cầu kết nối video call.
Quả nhiên, Dịch Vu Lan có chút do dự, đại khái anh cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, cô em gái vẫn luôn có phần ngốc nghếch ở trong mắt anh, giờ phút này lại nhạy bén tới mức đáng sợ.
Sáng sớm hôm nay Dịch Vu Lan đã cảm thấy chóng mặt, sau khi đo nhiệt độ cơ thể thì mới phát hiện bản thân phát sốt.
Khi Dịch Như Hứa rời đi anh không biết, điều này khiến cho tâm trạng của anh thật sự xuống dốc, cho nên ngay cả thuốc cũng không uống mà trực tiếp đi ngủ.
Buổi chiều cảm thấy khá hơn một chút, kiếm thứ gì đó ăn uống lại nghỉ ngơi một hồi, kết quả 10 giờ tối tỉnh lại, anh phát hiện cả người nóng như lửa đốt.
Có lẽ đầu óc thật sự cháy hỏng rồi, anh tự mình lái xe tới bệnh viện, trong kỳ nghỉ tháng 11, xe cộ qua lại đông đúc, thời điểm tới bệnh viện truyền nước, đã là hơn 12 giờ.
Anh vừa mới thiếp đi trong chốc lát, di động liền đổ chuông, là em gái gọi điện.
Anh còn tưởng rằng giờ này cô đã ngủ rồi.
Dịch Vu Lan không muốn để cô nhìn thấy mình đang ở trong bệnh viện một mình, sợ cô ở bên ngoài lo lắng, đành phải cứng rắn cự tuyệt lời mời gọi video duy nhất của cô từ trước tới nay.
“Lần sau đi Như Như, lần sau lại chủ động gọi video với anh, em muốn xem cái gì anh đều cho em xem.”
Anh vẫn còn tinh lực nói giỡn, hiện tại Dịch Như Hứa gấp muốn điên rồi, cô không thể nói rõ rốt cuộc mình gấp gáp chuyện gì, dù sao cô cũng gần như bật khóc.
“Anh còn nói! Anh uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, yên tâm, hiện tại anh đang ở bệnh viện.”
“Tại sao lại tới bệnh viện! Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Khi Dịch Như Hứa phục hồi tinh thần, cô phát hiện giọng nói của mình đã mang theo nức nở. Cô lau sạch nước mắt, đứng dậy lo lắng đi tới đi lui, Dịch Vu Lan vừa nghe giọng nói của em gái, anh lập tức nhận ra mình nói lỡ miệng.
“Không có việc gì Như Như, chỉ sốt một chút thôi, hiện tại đang truyền nước.”
“Chỉ sốt một chút đâu cần tới bệnh viện truyền nước!” Cô cũng không biết mình đang ấm ức điều gì, có lẽ là cô ấm ức thay anh, trong lòng bắt đầu tự trách.
Đều tại cô, vì sao cô không ở nhà với anh!
“Như Như, truyền nước xong anh sẽ trở về.”
“Phải truyền bao lâu nữa mới xong?”
“Lập tức, lập tức, đoán chừng chỉ hai mươi phút nữa là có thể trở về.” Dịch Vu Lan vừa mới truyền nước được hai mươi phút, mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Không được, em phải trở về, em không yên tâm để anh ở nhà một mình.” Sau khi Dịch Như Hứa hạ quyết tâm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, cô muốn nhanh chóng trở về chăm sóc anh trai, không cần bận tâm bất cứ điều gì khác.
“Đừng, một mình em trở về anh cũng không yên tâm, trên đường ngồi xe nhỡ bị lạc thì phải làm sao?”
“Sao có thể bị lạc! Đây cũng không phải lần đầu tiên em ra ngoài một mình.”
“Nhưng trước kia em cũng chưa từng tới Đôn Hoàng, ở đó trời xa đất lạ, hơn nữa lại là điểm du lịch, người tới người lui rất hỗn loạn, nếu trên đường gặp phải người xấu thì phải làm sao? Hiện tại em thành thật ở đó đừng đi đâu, xong việc lại cùng mọi người trở về, nghe lời.”
“Không được, hiện tại em lập tức quay về.”
“Dịch Như Hứa?”
“Ai bảo anh sinh bệnh mà không nói với em! Hiện tại còn hung dữ như vậy!” Lúc này Dịch Như Hứa thật sự rất đau lòng, một chút nức nở trực tiếp biến thành nghẹn ngào, từ giọng nói cũng có thể nghe ra, cô thật sự lo lắng tới mức phát giận, không biết hiện tại rốt cuộc là ai đang hung dữ với ai.
Dịch Như Hứa chưa bao giờ nhìn thấy Dịch Vu Lan bị đau đầu nhức óc, tố chất thân thể của anh đặc biệt tốt, ba bốn năm không sinh bệnh là chuyện bình thường. Ngày thường ấn tượng của cô về anh chưa bao giờ dính dáng tới bệnh viện, lần này người cũng đã nhập viện, tất cả tâm tình phức tạp của cô trong khoảng thời gian trước lập tức biến mất ngay cả bóng dáng cũng không còn, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của anh.
“Nhóc con, anh chỉ bị cảm mạo bình thường dẫn tới phát sốt, không chết được.” Dịch Vu Lan hơi sững sờ, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên kể từ ngày quan hệ với cô, anh có thể cảm nhận chân thật rằng em gái vẫn còn yêu anh.
“Anh biết em lo lắng, nhưng em không thể trở về một mình trong đêm có biết không? Thoạt nhìn bộ dáng em rất dễ bắt nạt, người xấu thích nhất là bắt cóc những người như em, hơn nữa em nói đây không phải lần đầu tiên em ra ngoài một mình, nhưng nhà ga chỉ cần hơi lớn một chút cũng có thể xoay em đến chóng mặt, em quên chuyện lần trước em chạy theo người ta xuống gara ngầm rồi sao?”
“Em biết! Nhưng anh đang bị bệnh!” Dịch Như Hứa cố nén sợ hãi, vừa khóc vừa kiểm soát những suy nghĩ điên cuồng vì lo lắng cho anh “Em sẽ nghĩ cách, anh, anh đợi em… ngày mai em sẽ về đến nhà.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Dịch Vu Lan hoài nghi cô đi tìm bạn học nhờ đặt vé, từ nhỏ Dịch Như Hứa đã bị anh nuôi dưỡng chiều chuộng tới độ không có khả năng chăm sóc cho bản thân, anh hiểu cô hơn bất cứ ai khác.
Bộ dáng thật sự giống như gấp gáp trở về nhìn mặt anh lần cuối, Dịch Vu Lan nhịn không được bật cười, cảm thấy em gái mình thật đáng yêu.
Trước khi tốt nghiệp cao trung, anh vẫn luôn một mình bước trên con đường học thần, sau khi vào đại học, để hoạch định cho cuộc sống tương lai, Dịch Vu Lan mau chóng điều chỉnh tâm thái bắt đầu phát triển theo hướng tinh anh. Sống lâu như vậy, lớn bằng từng này, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, sinh bệnh thật tốt.
Bệnh viện thật sự là một nơi tốt.
Tuy nhiên cho dù có tốt cũng không nên ở lâu. Anh thu hồi ý cười nhìn băng dán cố định kim truyền trên tay mình, trầm ngâm một lát, anh chau mày, tự mình rút kim, đứng dậy bước ra ngoài.
Hộ sĩ nhìn thấy soái ca bên cửa sổ vừa mới ngồi xuống chưa tới nửa tiếng đã định rời đi, cô vội vàng đuổi theo gọi: “Này, còn chưa hết một lọ đâu!”
“Trong nhà có việc gấp.”
Dịch Vu Lan chịu đựng cơn đau đầu, thầm nghĩ không thể trị, lỡ ngày mai tỉnh dậy khỏi ốm rồi thì phải làm sao.
Kết quả cố kìm nén cảm giác buồn nôn lái xe trở về nhà, anh cảm thấy vừa rồi nhất định là đầu óc mình bị em gái đả kích, cho nên mới ngây ngốc muốn lái xe trở về nhà.