Cướp đoạt

Chương 11


Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 11:

Anh không thể cắt thịt thay máu đổi cốt tủy, biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác có thể nói chuyện yêu đương với cô, trừ phi kiếp sau không làm anh em, nếu không giữa bọn họ ai cũng đừng mơ được giải thoát.
 
Một đáp án đơn giản nhất, nhưng Dịch Như Hứa lại chậm chạp nói không nên lời.
 
Hiện tại em không muốn để ý đến anh, cách xa em một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô muốn nói lời này, nhưng có lẽ bởi vì trong lòng cô còn một người khác, dưới tình huống như vậy lại nói với anh lời này, chính bản thân cô cũng rõ ràng, dường như có chút đả thương người.
 
Tuy rằng Dịch Như Hứa bị lời nói lạnh băng của anh dọa cho sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh giữa mùa hè nóng bức, nhưng đầu óc cô vẫn duy trì lý trí, cô biết ngoại trừ việc tự mình động thủ dạy dỗ thì anh sẽ không làm gì khác.
 
“Anh, anh tức giận sao?” Cô hỏi dò, cố gắng vòng qua đề tài này.
 
“Ừ.” Anh lạnh lùng ừ một tiếng.
 
“Vì sao nha?” Dịch Như Hứa giả bộ thuận theo, ý đồ trấn an cơn giận, nếu cô không nói  như vậy, chiếc máy rung trong cơ thể sẽ không thể yên lặng.

 
“Anh đang nghĩ vì sao em không chịu nghe điện thoại của anh, hơn nữa còn để anh phải chờ lâu như vậy, khoảng thời gian này em có thể ăn xong một bữa cơm rồi.”
 
Rốt cuộc Dịch Vu Lan vẫn anh ruột của cô, anh nhìn đồng hồ, quay lại ra hiệu cho người bạn đang chờ anh quay về tham dự cuộc thảo luận của hội học sinh, thả nhẹ thanh âm nói với cô:
“Đi ăn trước đi, việc này lát nữa chúng ta sẽ nói sau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh.”
 
“Ừ?”
 
“…Máy rung… quá mạnh.”
 
“Được rồi, chờ một chút… Như vậy đã được chưa?”
 
“Vẫn có chút không thoải mái.”
 
“…Được chưa?”
 
“Chậm hơn nữa đi, em đi đường rất khó chịu.”
 
“Được rồi, anh tạm thời tắt nó đi, vật nhỏ, nó dùng để nhắc nhở em không được đi lung tung với bạn bè, ăn cơm đúng giờ và phải nghĩ tới anh, lát nữa ăn món gì nhớ chụp ảnh gửi cho anh.”
 
“Vâng, em biết rồi, anh.” Dịch Như Hứa đỏ mặt, chiếc máy kia làm ầm ĩ trong cơ thể lâu như vậy bất chợt ngừng lại, dư vị vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
 
“Vừa rồi rốt cuộc vì sao không nghe điện thoại của anh?” Dịch Vu Lan vẫn còn rối rắm vấn đề này, anh không bỏ qua được, rõ ràng thời điểm nghỉ hè Dịch Như Hứa cũng không làm như vậy, cô đột nhiên hành xử không nghe lời như thế, thật sự rất kỳ quái.
 

Anh cực kỳ chú ý đến từng chi tiết nhỏ, trên thế giới này không ai chú ý tới nhất cử nhất động của em gái hơn anh.
 
“Chỉ là… Không nghe thấy, buổi sáng vẽ tranh, điện thoại cài đặt chế độ im lặng.” Cô nói dối, nhưng dường như anh không hề phát hiện ra, điều này khiến cho cô có cảm giác mình đã thành công giấu diếm được người lớn trong nhà.
 
“Sao không nói sớm, anh cũng không ăn thịt em.” Dịch Vu Lan cảm thấy mình sắp bị lăn lộn tới mức thần kinh suy nhược rồi, anh thoải mái xoay người lại, dựa lưng lên bức tường, ngón tay vô thức gõ vách tường hai cái, sau đó nâng chân trở về phòng họp, chuẩn bị tiếp tục xử lý các công việc còn đọng lại trong ngày khai giảng.
 
“Như Như ngoan, anh phải đi làm việc rồi.”
 
“Vâng, anh đi làm đi… anh cũng phải ăn cơm đúng giờ, biết không?”
 
“…Được.”
 
Những người trong hội học sinh thấy anh khi ra ngoài thì sắc mặt xanh mét, hiện tại lại cười cười nói nói ngay cả răng nanh cũng giấu không được, đám người đồng loạt lắc đầu với vẻ mặt người này lại bắt đầu rồi.
 
Sau khi nói mấy câu, cúp điện thoại, cuối cùng Dịch Vu Lan cũng ngẩng đầu nhìn thấy mấy người bên kia. Anh phát hiện những người chung quanh đều đang nhìn mình, không một chút để tâm, anh thoải mái ngồi xuống hỏi: “Sao thế? Đều nhìn tôi làm gì?”
 
“Để tôi đoán xem, tôi cược 200, vừa rồi đại thần lại gọi điện thoại cho cô em gái bảo bối của cậu ta.” Trên mặt Chu Hưng Dương đầy vẻ “Chậc chậc, xem này, chứng muội khống của cậu ta lại phát tác rồi”.
 
“Còn cần phải đoán sao? Ngoại trừ em gái, cậu đã nhìn thấy cậu ta nói chuyện điện thoại với ai mà có thể cười tới như vậy chưa?” Lục Lăng khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ lắc đầu “Chẳng lẽ là bạn gái?”
 

“Haiz, sao lại không thể là bạn gái?” Dịch Vu Lan tung hứng di động lên xuống, ngồi trước bàn bắt đầu lật mở tư liệu, tốc độ đọc sách vừa nhanh vừa chuẩn, ngay cả mắt cũng không thèm nâng, nói: “Chẳng lẽ các cậu cho rằng người như tôi sẽ không tìm được bạn gái sao?”
 
“Thôi đi, làm gì có ai không biết đầu tiên cậu là anh trai của em gái cậu, sau đó mới là Dịch Vu Lan – đại thần toàn năng? Lúc trước chúng tôi từng thảo luận về vấn đề này, hơn nữa đều nhất trí cho rằng, nếu không nhìn thấy em gái cậu lấy chồng, cậu khẳng định sẽ không an tâm tìm chị dâu cho con bé.”
 
Những người xung quanh liên tục tán thành.
 
Dịch Vu Lan tạm dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ: “Không đúng, tôi yêu em gái rôi rất nhiều, nhưng tình yêu tôi dành cho chị dâu của con bé cũng tuyệt đối không tầm thường.”
 
Bốn phía an tĩnh, ngay cả những người không tham dự vào cuộc thảo luận vừa rồi cũng dừng động tác trong tay, nhìn về phía anh.
 
Đại thần có bạn gái?
 
Em gái đại thần cũng biết sao?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.