Cướp Chồng Bạn Thân

Chương 9


Đọc truyện Cướp Chồng Bạn Thân – Chương 9

Thế rồi, khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị thì đùng một cái Nguyệt thông báo nó và Hải sẽ lấy nhau. Đó là vào một ngày tháng hai, mới qua Tết Nguyên đán được hơn một tháng. Nghe nó kể, mẹ nó đi xem ngày vào mười sáu tháng ba năm nay rất đẹp để tổ chức hôn sự. Nguyệt và Hải quen nhau cũng hơn ba năm từ lúc còn đi du học, yêu nhau cũng được một năm. Mà nhất là giờ đây Nguyệt đã hai mươi lăm tuổi. Người ta nói rằng đó là tuổi đẹp nhất để kết hôn.

Không hiểu sao nghe được tin đó miệng tôi cười mà thấy đắng ngắt. Nguyệt hạnh phúc lẽ ra tôi phải mừng cho nó mới phải. Thế nhưng còn Hải, anh đi lấy vợ thì ai buồn cho tôi? Trước kia tôi cứ nghĩ đơn thuần mình thích Hải, ngưỡng mộ anh. Vậy mà giờ tôi mới nhận ra hình như mình đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Ngày Nguyệt cưới, tôi dù rất buồn nhưng vẫn lăng xăng chạy đi chạy lại lo toan cho nó. Hai em trai của Nguyệt bên nước ngoài không về, hoặc không về kịp gì đó tôi cũng không tìm hiểu kỹ. Tôi không dự đám cưới Nguyệt ở dưới quê nhà nó, chỉ dự đám cưới bên nhà trai với tư cách là bạn cô dâu. Họ hàng nhà Nguyệt rất đông, nhưng tôi chẳng có tâm trí nào mà để ý tới. Đám cưới xong xuôi tôi cũng mệt phờ người.

Khi về đến phòng trọ, đột nhiên tôi bật khóc tu tu. Chai rượu trên tủ tôi lôi xuống uống cạn. Lúc này ở giữa căn phòng trống vắng tôi mới nhận ra hình như mình yêu Hải mất rồi. Tại sao anh lại lấy Nguyệt? Tại sao anh không chờ tôi? Tại sao Nguyệt có tất cả mà còn cướp đi anh của tôi. Ừ thì do tôi không giàu có như Nguyệt, không môn đăng hộ đối nhưng ánh mắt anh cũng thích tôi kia mà.

Tôi uống đến đâu, cổ họng cháy rực đến đấy. Bỗng dưng tôi lại căm ghét Nguyệt. Hôm nay trên sân khấu, nó mặc chiếc váy trắng đẹp xinh như công chúa. Rượu càng ngấm tôi càng nhận ra mình thực sự căm ghét nó. Sinh ra đã sống cuộc đời của một tiểu thư làm sao nó hiểu được sự khó khăn của tôi. Thứ gì của tôi nó cũng cướp hết, cướp bằng sạch. Nỗi căm ghét ban đầu chỉ là ít ỏi, nhỏ nhoi giờ đã bùng phát như ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả. Trong giây phút ấy, bỗng dưng tôi chợt muốn mạnh mẽ để lấy lại những gì mà lẽ ra tôi được hưởng.

Nguyệt lấy Hải chuyển đến căn chung cư của anh. Mẹ Hải vì sợ mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nên chấp nhận cho hai vợ chồng Nguyệt được ở riêng còn bà ở căn nhà trên phố cổ.

Một buổi tối sau đám cưới được của Nguyệt được ba tháng, tôi gõ cửa chung cư của nó. Cả mấy tháng nay tôi không gặp nó, nên có vẻ nó ngạc nhiên lắm thò đầu ra rồi cười nói:

– Ơ, Quý, sao tự dưng hôm nay đến hẳn đây tìm tao vậy? Có chuyện gì thế? Nhớ tao quá à? Cả tháng nay không gặp rồi. May thế, hôm nay anh Hải đi trực. Ngủ cùng tao nha.

Tôi gật đầu đáp:

– Ờ mà tao có chuyện quan trọng muốn nói này.

– Chuyện gì?


– Tao mua chung cư rồi.

– Ôi thật thế á? Mua bao giờ vậy? Chung cư nào vậy?

Tôi hất hàm đáp lại:

– Mới mua thôi, nhưng trả góp, cùng chung cư, cùng tầng với mày. Nhưng căn hộ của tao ở cuối hành lang kia.

Nguyệt nghe xong, há hốc mồm kinh ngạc rồi nhảy cẫng lên nói:

– Thật không? Thật hả Quý, thế là từ nay tao với mày được ở gần nhau rồi. Không phải chạy xa gần chục cây số để gặp nữa. Mày… mày nói thật hả Quý.

– Thật. Tao điêu mày được gì. Mai đẹp ngày tao mới chuyển.

Nói rồi tôi đẩy nó vào trong, nhìn bức ảnh cưới đẹp đẽ treo trên phòng khách mà thấy nực cười trong lòng.

Đêm ấy tôi với Nguyệt gần như không ngủ. Nó nằm gác chân lên tôi rồi nói:

– Lâu lắm rồi mới được ngủ với mày, nhớ vãi.

– Thôi đi bà tướng, lúc ôm chồng đi ngủ có nhớ đến tao không? Hay lúc chồng mày trực mày mới nhớ?


– Có, có mà nhớ lắm.

– Bớt điêu đi.

Nó cười như vớ được vàng, nó kể cuộc sống hôn nhân của nó màu hường lắm. Nó giục tôi mau lấy chồng mà tận hưởng dư vị của vợ chồng son. Nó còn kể, mẹ chồng nó rất rất tốt. Bà thương nó như con gái vì trước kia bà từng bị sẩy thai một bé gái nên bà khao khát có con gái đến nhường nào.

Nhìn mặt nó hạnh phúc ngập tràn, trong tim tôi lại như có ai xát muối. Người ta hay nói rằng ông trời không cho ai tất cả, nhưng hình như điều này sai với nó. Nó có một nhan sắc xinh đẹp, một gia đình hạnh phúc, một bộ óc thông minh, một người chồng xuất sắc và đến ngay cả mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của nó cũng đáng ngưỡng mộ.

Càng nghĩ tôi càng không thấy cam tâm.

Đêm ấy không hiểu sao hai mắt tôi cứ thao láo nhìn Nguyệt nằm ngủ. Mãi đến gần sáng tôi mới thiếp đi. Khi còn đang ngủ ngon lành Nguyệt đã dậy lay lay tôi rồi nói:

– Quý ơi, dậy đi.

Tôi uể oải nhìn nó đáp lại:

– Hôm nay tao nghỉ làm để dọn nhà mới mà. Mày cứ đi làm đi, tao mệt quá, tao nằm ngủ một tý rồi tý tao dậy sau. Đêm qua thức rõ muộn.

– Thế dậy ra đóng cửa cho tao rồi ngủ tiếp. Chìa khoá tao vứt ở bàn nhé. Lúc nào đi ra khỏi nhà khoá cửa lại cho tao.

Nguyệt đi làm, tôi lại nằm vật ra giường ngủ thêm. Chẳng biết ngủ đến bao giờ chỉ khi nghe tiếng lạch cạch bên ngoài tôi mới bật dậy. Vừa đốc chăn ra đã thấy Hải mở cửa bước vào. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt chạm vào nhau. Đêm qua ngủ tôi chỉ mặc chiếc váy màu trắng mỏng tanh, còn không mặc cả áo con. Bỗng dưng tôi xấu hổ đỏ mặt lắp bắp nói;


– Anh… xin lỗi anh đêm qua em ngủ với Nguyệt mà tâm sự muộn quá nên ngủ giờ mới dậy.

Nói xong không đợi Hải trả lời tôi đã chui vào nhà về sinh xối nước rồi thay đồ. Lúc ra Hải cũng đã ra phòng khách hình như tìm tài liệu gì đó. Hải thấy tôi, hình như anh cũng không để ý chuyện ban nãy mà bình thản nói:

– Hôm nào hai đứa gặp nhau là cũng thức thâu đêm suốt sáng vậy luôn hả.

– Dạ vâng. Mà giờ này em tưởng anh đi làm chứ?

– À ừ, nghỉ trưa nên anh tranh thủ về làm báo cáo, ở bệnh viện ồn nên không làm được.

– Vậy ạ? Vâng, anh làm đi ạ.

– Ừ.

Tôi nhìn Hải đột nhiên buột miệng hỏi:

– Mà anh ăn gì chưa?

– Anh chưa, sao thế?

– À, thế để em nấu rồi em mang qua cho. Em cũng mới mua căn hộ cùng tầng với hai vợ chồng anh. Ngay ở cuối hành lang kia.

Hải ngạc nhiên, anh hơi dừng lại đáp:


– Mới mua luôn hả em? Hai đứa giờ lại tha hồ mà buôn dưa lê bán dưa chuột nhé. Nhưng không cần phiền vậy đâu, tý anh tạt qua quán cơm đầu ngõ ăn cũng được.

– Cơm bên ngoài làm gì đảm bảo đâu anh. Không sao đâu, em đằng nào cũng nấu cho em nên nấu dư ra là được.

Nói xong tôi đi một mạch về chung cư. Chẳng phải Hải từng nói “bạn của Nguyệt cũng là bạn của anh sao?”. Tôi khẽ bật cười, phiền gì chứ? Chồng của Nguyệt cũng là chồng của em.

Vừa nghĩ đến đó, tôi lại tát cho mình một cái, nói năng xằng bậy quá rồi. Tôi mở tủ lạnh, lấy đồ ra chuẩn bị nấu cơm. Hôm nay tôi làm món cơm cuộn trứng, nghe nói hồi nhỏ Hải rất thích ăn món này. Khi làm xong mồ hôi cũng nhễ nhại, tôi bê sang căn hộ của vợ chồng Nguyệt rồi gõ cửa.

Vừa thấy đĩa cơm cuộn trứng trên tay tôi Hải bất chợt sững người lại. Tôi không để ý thái độ đó bước vào trong đặt lên bàn rồi nói:

– Anh ăn đi cho nóng. Em cũng về ăn rồi dọn qua nhà. Thôi em về dọn dẹp đây, hôm qua mới chỉ chuyển đồ đến mà chưa dám về nhà mới sáng nay mới về. Món này là món em thích ăn nhất không biết hợp khẩu vị anh không.

– Cảm ơn em nhé.

Tôi không đáp cười cười đi về căn hộ của mình. Đột nhiên có điện thoại của sếp tôi đến. Vừa nhấn nút nghe anh ta đã thở dài thườn thượt:

– Chục ngày trước thì nghỉ chuyển nhà, hôm nay thì nghỉ đưa mẹ đi khám bệnh. Em không đi làm anh thực sự sắp kiệt sức rồi. Thế tình hình mẹ em sao rồi?

– Mẹ em không sao, cảm ơn anh. Mai em chuộc lỗi với cả phòng bằng trà sữa nhé. Chứ thực sự chuyện bất khả kháng không nghỉ không được sếp ạ.

– Thôi được rồi, tháng này anh đang đề nghị xét khen thưởng cho em đấy. Tối gửi báo cáo làm hết cho anh.

– Dạ vâng.

Tôi vào bếp lấy đĩa cơm ăn ngon lành, ăn xong thì lên giường nằm cười sung sướng. Nếu như… nếu như sau này có gì xảy ra, đó không phải là lỗi của tôi mà là lỗi của Nguyệt. Là do nó không biết vun vén chăm sóc gai đình, là do nó tự kiêu tự đại cho rằng nó không cần làm gì chồng cũng yêu. Có con vợ nào buổi trưa vẫn cứ miệt mài ở công ty để chồng ăn cơm đường cháo chợ như nó không? Rõ ràng, Hải mua chung cư ở gần bệnh viện, nó cũng phải biết mỗi trưa anh đều tạt về nhà, khi thì làm việc không thì cũng nghỉ ngơi ở đây chứ? Là do nó ham công tiếc việc không hề nghĩ đến chồng. Tôi khẽ nhếch mép. Nó giỏi giang thì sao, Hải yêu nó thì sao? Tôi không tin rằng cuộc sống của nó sẽ hoàn hảo như vậy. Tôi không tin tình yêu mà Hải dành cho nó là là thứ tình yêu vĩnh cửu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.