Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 17: Phúc Khí


Bạn đang đọc Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy: Chương 17: Phúc Khí


La Hiểu Yến ngủ một giấc cho đến giữa trưa hôm sau, mở mắt phát hiện mình nằm trên một cái giường xa lạ, An Noãn thì đang ngủ trên đầu giường.
“Noãn Noãn, đây là đâu?”
An Noãn giựt mình đứng dậy, rót cho cô ly nước ấm, tức giận nói: “Chị đêm qua say rượu, đây là phòng nghĩ của Thiên Đường.”
La Hiểu Yến cười tự giễu: “Chị không nghĩ đời này có thể ở trong phòng khách quý của Thiên Đường. Thiên Đường đối với nhân viên thật tốt.”
An Noãn bước tới đưa ly nước đến trước mặt La Hiểu Yến, lúc này cô mới thấy bên má đang sưng của An Noãn, vẻ mặt kích động hỏi: “Noãn Noãn, mặt của em bị sao vậy? Ai đánh?”
“Không sao, em đã hết đau.”
La Hiểu Yến mặc kệ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có phải đêm qua chị gây loạn, hại em bị đánh, chị muốn đi tìm Phan quản lý, hỏi xem tại sao ông ta nhẫn tâm đánh em.”
Xem ra La Hiểu Yến không còn nhớ gì chuyện đêm qua, An Noãn chạy nhanh ngăn cô ấy lại, giải thích: “Không phải Phan quản lý, em gặp một kẻ lưu manh, khi dễ chúng ta, Thiên Đường đã xử lý, mọi chuyện đã qua rồi.”
La Hiểu Yến vừa nghe vừa cuối đầu: “Thực xin lỗi, là chị không tốt, không nên uống rượu, Noãn Noãn, thực xin lỗi.”
Hai tay An Noãn nhẹ nhàng ôm lấy La Hiểu Yến, an ủi: “Hiểu Yến, chị đừng như vậy, em không trách chị. Chị nói cho em biết, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Chị không phải đã gặp người đàn ông kia?”

La Hiểu Yến ngẩng đầu, tầm mắt mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chị chưa từng nghĩ, gặp lại anh ta trong hoàn cảnh như vậy, anh ta cùng bạn đến Thiên Đường bàn chuyện làm ăn, mà chị là phục vụ ở Thiên Đường. Từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn chị dù chỉ một lần, giống như không biết chị là ai. Anh ta thản nhiên nhìn những người đàn ông bên cạnh đùa giỡn chị, lại ở bên cạnh uống rượu cười lạnh. Chị thật muốn một dao giết chết anh ta, nhưng lại không thể làm được, chị còn có cha mẹ, chị không muốn tổn thương họ một lần nữa.”
So với đêm qua, La Hiểu Yến đã bình tĩnh trở lại, nước mắt cũng không rơi một giọt.
“Noãn Noãn, chị thật vô dụng. Chị thật muốn giết chính mình. Chị con mẹ nó trong lòng vẫn còn nhớ thương anh ta.”
An Noãn không tiếng động thở dài, bao nhiêu tình cảm nói không nhớ là không nhớ sao. Không phải vì yêu quá sâu đậm, nên mới phạm sai lầm lớn sao.
“Noãn Noãn, em gặp lại người đàn ông kia?Em đối với anh ta còn cảm giác không?”
An Noãn hít một hơi thật dài, cúi đầu nói: “Em đối với hắn ngoài hận chỉ còn có hận.”
“Thực hâm mộ sự thản nhiên của em, làm chị cũng thấy đỡ được phần nào.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếp theo là nhân viên phục vụ bước vào, cung kính nói với hai người: “An tiểu thư, La tiểu thư, Phan quản lý đã cho người chuẩn bị cơm trưa, mời hai người xuống dùng cơm.”
La Hiểu Yến không hiểu, cô lúc trước có gặp qua Phan quản lý vài lần, trong trí nhớ đó là một người đàn ông có năng lực, lại rất tốt đối với nhân viên.
Cô đang còn nghi hoặc, An Noãn đã nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi cảm ơn Phan quản lý, cơm trưa không cần, chúng tôi đi liền bây giờ.”
“Nhưng..” Người phục vụ trong nhất thời không biết khuyên thế nào, liền đi về báo với quản lý.
Còn đang sửa soạn chưa kịp ra cửa, Phan quản lý đã đến, mười phần khách khí đem hai phong thư giao cho hai người.
“Hai vị tiểu thư, chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, là Thiên Đường quản lý không tốt, đây là một chút bồi thường, hy vọng hai người nhận lấy. Về phần La tiểu thư, cô có thể ở nhà tịnh dưỡng vài ngày, khi nào thoải mái hãy đến làm.”
“Điều này sao có thể, Phan quản lý, ông khách sáo quá.” La Hiểu Yến co chút không tự nhiên, phong thư kia thật dày thật làm cho người ta động lòng, nhưng nếu lấy thì cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc này, An Noãn đi qua đoạt lấy phong thư của La Hiểu Yến, cầm 2 cái đưa lại cho Phan quản lý.
“Phan quản lý cái này không cần, hy vọng sau này ông chiếu cố cô ấy nhiều hơn.”
Nghĩ người phụ nữ của Mạc tiên sinh đã nói vậy, sao dám không nghe.
Đi ra khỏi Thiên Đường, La Hiểu Yến còn có chút thất thần, tất cả đều thật giống như nằm mơ.

“Noãn Noãn, em đánh chị một cái, chị không phải đang nằm mơ chứ. Tối qua chị uống rượu gây sự ở Thiên Đường, Phan quản lý còn đối với chị tốt như vậy, vừa an bài phòng khách quý, lại cho phong bì đỏ, còn đặc biệt cho phép chị nghĩ ngơi. Chẳng lẽ anh ta đang coi trọng chị, muốn gợi sự chú ý của chị.”
An Noãn ngắt lời cô, tức giận nói: “Chị thôi tự kỷ đi, những chuyện này đều là giả, chị về nhà nghỉ ngơi đi.”
La Hiểu Yến lại thở dài, thản nhiên trả lời: “Không cần nghỉ ngơi, tôi nay chị đi làm. Chị cũng không phải là người yếu ớt, cũng không có bị thương.”
“Giả bộ siêng làm chi?”
“Noãn Noãn, em không hiểu, tuy rằng chị nghỉ không bị trừ lương, nhưng lại không có được tiền hoa hồng. Chị chỉ có ước muốn duy nhất là kiếm thật nhiều tiền. Loại người từng ngồi tù như chúng ta, nếu không có tiền trong tay, làm sao kiếm được đàn ông khác.”
An Noãn hơi mím môi, cúi đầu nói: “Nếu một người vì tiền của chị mà yêu chị, điều này còn ý nghĩa gì nữa.”
La Hiểu Yến cười nhẹ ra tiếng, nắm tay An Noãn, bất đắc dĩ nói: “Noãn Noãn, không phải ai cũng có phúc như em, có thể gặp người như Thường Tử Phi. Chị giờ không còn kỳ vọng vào tình yêu, chỉ hy vọng tìm một người đàn ông gả cho anh ta, sinh một đôi trai gái.”
An Noãn có chút cảm khái, trên thế giới này không phải người tốt sẽ được hồi báo. Giống như hai người, cả đời đều mang trên người cái danh tội phạm, bị xã hội kỳ thị, mặc dù bây giờ có đau khổ, có uỷ khuất cũng sẽ không làm được gì.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư đi rồi.”
Trương Húc nơm nớp lo sợ báo cáo.
Mạc Trọng Huy chỉ là lẳng lặng đứng sát ở cửa sổ sát đất, vô thần nhìn ngoài cửa sổ.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư cự tuyệt bồi thường của Thiên Đường, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.”
Mạc Trọng Huy trước sau không nói một lời nào.
“Còn La Hiểu Yến bạn của An tiểu thư, sau này sẽ xử lý như thế nào.”
Mạc Trọng Huy lúc nãy mới quay lại liếc Trương Húc một cái, giọng trầm thấp ra lệnh: “Cái gì cũng không được phép làm.”
“Tôi biết rồi.”
“Mạc tiên sinh khu đất ở phía Tây, tập đoàn Phi Vũ hình như cũng có hứng thú, nghe nói đang chuẩn bị cạnh tranh với chúng ta.”
Mạc Trọng Huy hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”
“Hay làm chút gì đó, làm mất lòng tự tin của họ.”
“Không cần, tôi muốn thấy anh ta có bao nhiêu bản lĩnh để dành khu đất kia.”
Trương Húc khoé miệng ngoéo một cái, đã lâu không thấy Mạc Trọng Huy hứng thú với việc gì. Mấy năm nay, Mạc thị tập đoàn phát triển nhanh chóng, sản nghiệp này người bình thường cũng không thể hình dung được cũng không thể đánh giá hết. Nhưng là hắn đối với tất cả vẫn không nhanh không chậm cứ điềm đạm. Hiện tại, trong mắt Mạc Trọng Huy lại như có lửa thiêu đốt, đại khái tất cả đều không qua được hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.