Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 31
Chuyển ngữ: Mic
Kiều Chính Dương vốn định thể hiện một chút tình cảm của người làm anh, đút cho cô một ít kem, kết quả cô không thể ăn, Trình Vọng cũng không ăn cùng cô.
Một mình Kiều Chính Dương xử hết ba suất kem to, lạnh tới nỗi mồm miệng tê cứng.
Đời này không thể ăn kem thêm lần nào nữa.
Trình Vọng lo lắng cơ thể Ân Chi Dao không thoải mái, vốn muốn đưa cô về nhà nhưng Ân Chi Dao hình như không sao, vẫn muốn đi dạo một lúc nữa.
Hai chàng trai đi theo cô tới một cửa hàng trang sức bằng bạc.
Ân Chi Dao nhìn hoa tai màu sắc đẹp đẽ, thích vô cùng, có điều cô không xỏ lỗ tai nên chỉ có thể ngắm cho vui.
“Anh Trình Vọng không phải có xỏ lỗ tai sao.” Ân Chi Dao kiễng chân, sờ dái tai anh.
Trình Vọng không kịp đề phòng bị cô nhỏ sờ dái tai liền giật mình.
Dái tai là nơi mẫn cảm nhất trên người anh.
Mặt anh tức thì đỏ hồng, giữ tay cô, trầm giọng nói: “Đừng động tay động chân.”
Ân Chi Dao chớp mắt: “Anh, em mua một đôi hoa tai cho anh nha.”
“Để ông nội anh thấy thì huyết áp lại tăng.”
“Vậy….vậy chỉ có thể để sau khi lên đại học thì đeo.” Ân Chi Dao cười nói: “Đừng để ông nội anh trông thấy.”
Kiều Chính Dương bật cười: “Thế giới của anh Trình Vọng của mày rất to, đâu chỉ xỏ lỗ tai, trên người cậu ấy còn có hình xăm đấy.”
“Hả! Thật sao?”
“Đúng vậy, mày có muốn xem không?”
“Muốn!”
Kiều Chính Dương: “Vọng ca, cho em kiki của cậu thưởng lãm chút đi.”
Trình Vọng liếc cô một cái: “Em chắc chắn muốn xem à?”
“Được thật ạ?”
“Vị trí không tiện lắm.”
“Ở đâu vậy ạ?”
“Ngay trên mông.”
“………..”
Ngoài miệng Ân Chi Dao nói không nhìn, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
Mà hậu quả của chuyện này chính là dẫn tới việc cô ngày ngày đều quan sát anh, một đôi mắt đen lay láy luôn luôn kìm lòng không nổi bay tới…phía dưới.
Hiển nhiên, Trình Vọng liếc mắt liền biết trong đầu cô nhóc này tuyệt đối đang tưởng tượng tưởng voi, nhưng anh có thể quản trời quản đất lại không thể quản người ta nghĩ gì, nên chỉ có thể mắt điếc tai ngơ để mặc cô.
Ngày tháng năm thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã sắp đón chào một tháng sáu vừa căng thẳng vừa hồi hộp.
Tại đại hội tuyên thệ lần cuối, hiệu trưởng có một diễn thuyết tràn đầy nhiệt huyết, cổ vũ tinh thần cho học sinh mười hai.
“Hôm nay, tại nơi này, các em rời xa mái trường.
Nhưng đây tuyệt đối không phải điểm đích mà là một hành trình mới, một khởi đầu mới của các em.
Cho dù kết quả thế nào, các em đều sẽ đón chào một cuộc đời hoàn toàn mới.”
“Múa bút thành văn trên lớp, học bài sang sảng lúc tinh mơ, niềm hân hoan hay nỗi thất vọng khi cầm bảng thành tích, mỗi một phút giây, mỗi một khoảnh khắc, mong các em hãy mãi mãi ghi nhớ vì đó chính là những hồi ức quý giá nhất của các em.”
“Sau khi trưởng thành, thật thà sẽ càng lúc càng ít, còn mưu tính càng lúc càng nhiều.
Nhưng thầy hi vọng, các em sẽ vĩnh viễn giữ được bầu nhiệt huyết, dùng tấm lòng chân thành để nhìn đời, mong các em một khi trở lại trường vẫn là những cô cậu học sinh năm nào.”
Không ít học sinh cuối cấp bị lời này của hiệu trưởng cảm động đến rơi nước mắt.
Không chỉ lớp mười hai mà các học sinh lớp mười và mười một đứng nghe ở phía sau cũng kích động đến rơi lệ.
“Cuối cùng, hãy ôm những người bên cạnh mình một lần nữa, dù đó là bạn bè tri kỷ, anh em thân thiết, bạn trai hay bạn gái, hãy ôm họ thật chặt, nói với họ lời tạm biệt, tạm biệt thời thanh xuân của các em.”
“Bởi vì ngày mai chính là một trận chiến, chỉ có bản thân các em đơn độc chiến đấu, hơn nữa, còn là chiến đấu vì chính bản thân của các em.”
Những lời cuối cùng hoàn toàn kích động đến tất cả các học sinh, bởi vì Nhất Trung Nam thành vô cùng khắc khe đối với việc yêu sớm, trong trường tuyệt đối tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nam sinh nữ sinh yêu đương.
Cho dù là bạn bè bình thường, hơi quá thân thiết thì sẽ liền được giáo viên “hẹn” nói chuyện.
Một câu “bạn trai hay bạn gái” kia của hiệu trưởng đã đánh động vào các cặp đôi lén lút quen nhau trong khối mười hai bùng nổ.
Họ nước mắt ầng ậng ôm lấy nhau, quang minh chính đại trước ánh mắt của các giáo viên và hiệu trưởng phát “cơm tró”.
Các giáo viên lúc này cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn khẽ nở nụ cười bao dung nhìn họ.
Toàn bộ hội trường to rộng biến thành đại dương từ biệt, các học sinh lớp mười và mười một hò hét cổ vũ họ, mỗi một tiếng đều là Cố lên, kích động trái tim của từng người.
Kiều Chính Dương đỏ mặt ôm qua loa lấy lệ đám anh em Đỗ Gia Dĩnh, tìm kiếm Trình Vọng khắp nơi nhưng đều không thấy, không ngờ lại trông thấy Dụ Bạch trong đám đông.
“Bạn của em gái!” Kiều Chính Dương chạy về phía cô ấy.
Dụ Bạch giật mình kêu lên một tiếng, vội trốn vào trong đám đông: “Không không, anh trai này, chúng ta không quen.”
Ân Chi Dao và Dụ Bạch bị tách ra, cô đang nhìn xung quanh để tìm Dụ Bạch, không ngờ vừa đảo mắt đã trông thấy Trình Vọng.
Anh mặc chiếc áo khoác đồng phục rộng rãi màu xanh trắng của trường, bên trong là áo sơ mi sạch sẽ.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ đúng lúc dừng trên gương mặt anh, hàng mi như thể phát sáng, phản chiếu lên đồng tử màu nâu nhạt.
Chàng thiếu niên cô thích vẫn sạch sẽ rạng ngời như trước.
“Kiki, anh phải đi rồi.”
“Anh đi rồi sẽ không còn ai tiếp tục giao bài tập cho em nữa.”
Ân Chi Dao rất muốn tỏ ra thoải mái, nhưng giọng nói khàn đặc lại không lừa được ai.
Cô dụi dụi mắt, nói: “Em mừng vô cùng.”
Trình Vọng cười khổ: “Xem ra em đã sớm trông mong anh đi cho rồi.”
“Làm gì có.”
Trình Vọng bước tới trước mặt cô, dang hai tay ra: “Thế có muốn ôm anh trai một cái không.”
Tim Ân Chi Dao đập thình thịch, căng thẳng liếc nhìn anh, thấy anh vẫn mỉm cười như cũ thì do dự một lúc, buồn bực nói: “Đành phải…miễn cưỡng ôm anh một cái vậy.”
Cô đang định nhón chân thì Trình Vọng đã chủ động cúi người, dùng sức ôm lấy cô.
Mũi chân cô nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.
Đây đại khái là cái ôm chính thức lần đầu tiên của họ, Ân Chi Dao biết, đây tuyệt đối là cái ôm tượng trưng cho tình bạn.
Nhưng cô vẫn không thể kìm lòng ghì chặt lấy cổ anh, hít thật sâu không khí phảng phất quanh anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh.
Lần đầu tiên, cũng tựa như lần cuối cùng, cô ôm thật chặt thật chặt.
Trình Vọng cảm thấy cổ có hơi ươn ướt, hỏi: “Kiki, em khóc đấy à?”
“Tuyệt đối không có.”
“Cảm thấy ươn ướt.”
“………” Cô sượng mặt nói: “Nước miếng.”
Hai ngày thi đại học đó phần lớn các trường học tại Nam thành đều bị trưng dụng để làm phòng thi, vì vậy, Ân Chi Dao cũng có được hai ngày rảnh rỗi.
Buổi trưa và buổi tối hằng ngày, cô đều ngoài người sau bệ cửa sổ trong phòng, nhìn anh và Kiều Chính Dương cùng nhau đi về.
Cô không dám quấy rầy Trình Vọng, cũng không tiện đi hỏi anh thi thế nào rồi.
Tất cả đều chờ thi xong rồi nói.
Trong tiểu khu, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, qua buổi chiều thì thông thường sẽ có trẻ con nhà hàng xóm dưới lầu í ới gọi bạn ra chơi.
Ân Chi Dao vừa nghe thấy tiếng bạn nhỏ ấy liền tức tốc chạy xuống, ngoắc tay nói với em ấy: “Đừng ồn đừng ồn, ở đây có hai anh trai phải thi đại học, các em yên lặng một chút.”
Bạn nhỏ nhìn Ân Chi Dao, hỏi: “Thi đại học là gì ạ?”
“Chính là một cuộc thi vô cùng quan trọng, thi xong chính là trưởng thành, sau khi trưởng thành thì có thể rời nhà đi tới nơi rất xa.”
Bạn nhỏ như thể đã hiểu gật gật đầu: “Được ạ, chị, vậy tụi em không làm ồn.”
Ân Chi Dao liền từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, chia cho mấy đứa bé: “Mau đi chỗ khác chơi nhé, hôm nay và ngày mai đừng ở xung quanh đây làm ồn nha.”
Các bạn nhỏ nhận lấy kẹo, vui vẻ rời đi.
Mãi tới tối hôm thi đại học kết thúc, Ân Chi Dao chưa từng nói câu nào với Trình Vọng.
Kiều Tích Thành ở trong nhà hồi hộp đợi kết quả, lúc chạng vạng nhận được điện thoại Kiều Chính Dương gọi tới –
“Ba, thi xong rồi!”
Kiều Tích Thành đặt báo xuống, căng thẳng hỏi: “Sao rồi?”
“Ổn! Chờ con trai ba cầm giấy báo đậu đại học đi!”
Kiều Tích Thành nghe thấy lời này thì sắc mặt có chút hoảng hốt: “Con lần nào thi xong lại chẳng nói thế, có lần nào thi cho ba hài lòng không!”
“Đó là do ba yêu cầu cao, rõ ràng con chỉ có tài năng tầm Phúc Đán, ba không nên bắt con thi Harvard, tới lúc đó cái chờ ba chỉ có thất vọng thôi.”
“Thằng nhóc lắm điều.”
“Kiki đâu ạ?”
Ân Chi Dao từ sớm đã ngồi chồm hổm bên cạnh điện thoại, Kiều Tích Thành thấy vậy liền đưa điện thoại cho cô: “Nói mấy câu với anh con đi.”
Ân Chi Dao nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng thì Kiều Chính Dương đã biết cô muốn tìm ai, nói: “Anh Trình Vọng của mày không tới trường thi, không liên hệ được, đoán chừng tèo rồi.”
“Á!!!”
Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy giọng Trình Vọng truyền tới: “Dọa trẻ nhỏ vui lắm sao?”
“Vui chứ, há há.” Kiều Chính Dương nói: “Mày nghe rồi đó, anh Trình Vọng của mày rất ổn.”
“Kiều Chính Dương, anh đi chết đi.”
Một chữ “chết” này vừa thốt ra thì Kiều Tích Thành liền vội che miệng cô lại: “Đại cát đại lợi, hôm nay không được nói gì ngoài bốn chữ này.”
Kiều Chính Dương: “Nói với ba giúp tao, tối nay tao không về.”
“Các anh đi đâu à?”
“Ăn uống hát ca.” Kiều Chính Dương đáp: “Mày tới chơi không?”
“Tôi?”
“Anh Trình Vọng của mày kêu mày tới giúp cậu ấy chặn hoa đào.
Tối nay nói không chừng có biết bao nhiêu nữ sinh muốn giở trò lưu manh với cậu ấy, cậu ấy có hơi sợ.”
“Tôi lập tức tới đó!”
Ân Chi Dao cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy lên lầu, thay đồ trang điểm một lượt, lấy ra chiếc váy trắng mới mua kia.
Tô Văn Nhuế thấy cô đeo ba lô xuống lầu thì nói: “Không được đi, anh con thi xong ra ngoài thư giãn, con theo đuôi làm gì.”
Kiều Tích Thành đỡ lời: “Có anh nó ở đó, em yên tâm đi, sẽ trông chừng con bé mà.”
Ân Chi Dao cũng liên tục gật đầu: “Con sẽ đi theo anh không rời nửa bước.”
Tô Văn Nhuế rốt cuộc thả lỏng, bảo: “Vậy….không được uống rượu, về sớm một chút, trông chừng anh con, đừng để thằng bé uống rượu.”
“Được ạ!”
Ân Chi Dao nhanh chân chạy ra khỏi tiểu khu, dựa theo tin nhắn Kiều Chính Dương gửi cho cô, tìm được KTV họ đang có mặt.
Lúc sắp tới nơi thì cô gửi tin cho Kiều Chính Dương, bảo anh xuống lầu chờ cô.
Thế nhưng, vừa xuống xe cô lại trông thấy Trình Vọng đứng ở đối diện đường.
Trình Vọng thấy cô liền giơ tay: “Kiki.”
Ân Chi Dao cất bước định chạy qua, Trình Vọng chỉ đèn giao thông: “Gấp gì chứ.”
“Hừ!”
Ân Chi Dao ngoan ngoãn chờ sáu mươi giây để đèn đỏ chuyển xanh, xuyên qua từng người giữa giao lộ đông như mắc cửi, nhìn về phía xa kia.
Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn ràng, gấp gáp vội vã chạy về phía anh. (Mic: trong đầu tui tự nhiên nhảy lên bài “Dùng tất cả mọi thứ của anh chạy về phía em” ấy lị)
Khóe môi Trình Vọng vẫn hàm chứa ý cười như cũ, chăm chú nhìn cô.
Khi không mặc đồng phục, dường như trong một đêm anh đã trưởng thành, không còn cảm giác của một học sinh cấp ba trên người.
“Trang điểm à?”
Ân Chi Dao không ngờ vừa liếc mắt đã bị nhận ra, cô chỉ đánh một lớp nền thôi mà.
“Không phải Kiều Chính Dương bảo em tới làm con rối à, đương nhiên phải trang điểm chứ.” Cô nói: “Nếu không làm gì có sức thuyết phục.”
“Em không trang điểm cũng rất có sức thuyết phục rồi.”
Ân Chi Dao đánh giá câu này là lời khen cô, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Một tay Trình Vọng ôm vai cô, rất tự nhiên dẫn cô đi về phía KTV.
“Kiều Chính Dương kêu anh xuống chờ em sao? Tự anh ta không tới.”
“Anh chủ động xuống đón.” Trình Vọng bình thản giải thích: “Tối nay thân phận con rối của em chính là bạn gái anh.
Anh không xuống đón em thì sao đủ sức thuyết phục.”
“Hừ!”
Tim Ân Chi Dao đập THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH, không ngờ anh lại còn thẳng thắn như vậy: “Anh bỗng dưng có bạn gái, các chị ấy không nghi ngờ sao?”
“Không hề gì.” Trình Vọng nói: “Họ còn từng hoài nghi anh và Kiều Chính Dương là một cặp.”
“…………”
Họ bao một phòng lớn siêu cấp, trong phòng có ít nhất ba mươi người, ngồi xung quanh sofa, người hát hò, người chơi trò chơi, người thì uống rượu……..
Thấy Trình Vọng dẫn một cô gái đi vào thì ánh mắt của các chị gái tựa như dao sắc lướt về phía Ân Chi Dao, quan sát cô từ trên xuống dưới, như thể lăng trì.
Hên thật, Ân Chi Dao thấy may mắn vì mình đã trang điểm.
Mặc dù…lớp trang điểm này ít xịt, nhưng có còn hơn không.
Kiều Chính Dương trông thấy Ân Chi Dao thì liền kéo cô qua nói với đám nam sinh: “Chính thức giới thiệu với mọi người một chút, em gái mình, không phải em ruột nhưng quan hệ giữa hai người bọn mình còn thân hơn so với anh em ruột! Bọn mình….”
“Thật ra cũng không thân.” Ân Chi Dao giãy khỏi tay anh, một lần nữa quay trở lại sau lưng Trình Vọng.
Khóe miệng Kiều Chính Dương giật giật, cắn răng nghiến lợi nói: “Có “bạn trai” liền quên anh.”
Đỗ Gia Dĩnh kinh ngạc lên tiếng: “Trình Vọng, không phải…chuyện từ lúc nào?”
Trình Vọng giữ cổ tay Ân Chi Dao, kéo cô đến bên cạnh mình: “Mới đây.”
Ân Chi Dao cụp mắt nhìn tay anh đang nắm chặt mình, lòng bàn tay ấm áp hơi thô ráp, khiến cô như rơi từ trên mây xuống.
Mặc dù chỉ là con rối nhưng cảm giác được anh nắm tay ấy…rất chân thật.
“Ây dô, không tệ nha! Cậu âm thầm lặng lẽ, đủ nhanh!” Đỗ Gia Dĩnh nói: “Vậy nhất định phải mời chị dâu một ly rồi.”
Trình Vọng không chút do dự chắn rượu cho Ân Chi Dao: “Uống cái gì chứ, em ấy còn nhỏ.”
“Vậy cậu uống thay chị dâu nhỏ đi, phạt thêm một ly.”
Anh bưng ly rượu, không hề chần chừ uống liền hai ly, má đỏ hây hây, kéo Ân Chi Dao tới sofa trong góc rồi ngồi xuống cùng cô, khui cho cô một lon coca, lại đẩy khay trái cây đến trước mặt cô.
Ân Chi Dao nghe họ ca hát, Trình Vọng còn ngồi bên cạnh, ghé người vào tai cô: “Chán lắm đúng không, em ngồi với anh một lúc nữa, anh sẽ đưa em về.”
Ân Chi Dao liên tục gật đầu, hơn nữa lời lẽ còn chính nghĩa biểu đạt: “Nếu đã tới rồi thì phải có trách nhiệm đến cùng đối với “an toàn” của anh trai, lỡ như bị thọc gậy bánh xe thì toi.”
Khóe mắt Trình Vọng nhếch lên, ẩn chứa ý say ngà ngà: “Xem ra tìm em tới là đúng, còn rất có trách nhiệm.”
Ân Chi Dao: “Đạo đức của kẻ làm con rối.”
“Vậy tối nay đi với anh, nếu như anh bị chuốc say, em phải bảo vệ anh trai.”
“Cõng anh trên lưng.”
Ân Chi Dao vừa nói xong thì bàn tay nhỏ bé run run duỗi ra, siết lấy tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Trình Vọng:?
Ân Chi Dao căng thẳng suýt nữa thì sung huyết, nhưng vẫn gắng hết sức để chính mình trông rất chi bình thản: “Thời điểm biểu đạt kỹ thuật diễn chân chính.”
Tim Trình Vọng THỊCH mạnh một cái, tức thì, anh mất tự nhiên nói: “Cũng không cần thật đến vậy.”
Ân Chi Dao bĩu môi, thả tay anh ra, nói: “Biết anh sợ bị em chiếm tiện nghi chứ gì.”
Anh gõ trán cô: “Ngốc, là anh trai không muốn chiếm tiện nghi của em.”
Ban đầu, các bạn nữ cho cho rằng em gái Kiều Chính Dương và Trình Vọng đang đóng giả tình nhân, nhưng thấy hai người họ thân thiết như vậy, hơn nữa còn rất ngọt ngào tự nhiên.
Nhóm nữ sinh rục rịch muốn thổ lộ cũng đồng loạt tém tém.
Trong phòng đường như có không ít người đau lòng, bắt đầu uống rượu ca hát, chơi đến điên cuồng.
Đúng lúc này, Ngô Băng Khiết có phần say chuếnh choáng đi tới cạnh Trình Vọng, nói với Trình Vọng: “Cậu ra đây, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Ân Chi Dao vừa nhìn đã nhận ra cô ấy là chị lớp trên mặc váy ca rô lúc trước hẹn Trình Vọng xem phim, vì vậy đề phòng chặn trước mặt Trình Vọng, che chở nói: “Chị muốn nói gì.”
“Không phải chuyện của em.”
“Đương nhiên liên quan tới em.” Ân Chi Dao hai má đỏ bừng, thì thào nói: “Anh ấy là bạn trai em.”
“Mánh khóe y hệt, lần trước ở rạp chiếu phim cũng từng dùng rồi, họ tin nhưng chị không tin đâu.” Ngô Băng Khiết ấm ức nói: “Trình Vọng, sau này có thể sẽ không còn cơ hội gặp mặt, ngay cả nghe mình nói một câu cậu cũng không đồng ý sao.”
Ân Chi Dao vội quay đầu nhìn Trình Vọng.
Anh im lặng đứng dậy bước ra ngoài phòng KTV.
Hai người họ đi được năm phút thì trong lòng Ân Chi Dao tựa như có con mèo nhỏ đang cào lung tung, vì vậy dứt khoát đi ra ngoài.
Cô xuyên qua hành lang liền trông thấy hai người đứng bên cửa sổ, ánh trăng treo cao trên trời tỏa ánh sáng trên mặt anh, vô cùng dịu dàng.
Ân Chi Dao trốn trong góc, len lén nhìn.
Không chút nghi ngờ, Ngô Băng Khiết đang tỏ tình với anh, có thể là mượn hơi men nên cô ấy hết sức dũng cảm: “Mình thích cậu ba năm rồi, câu chưa từng trả lời mình.
Hôm nay mình tìm cậu, thật ra…là muốn có được một cơ hội.”
Ánh mắt Trình Vọng dịu dàng, kiên nhẫn nghe cô ấy nói, không hề có chút coi thường hay mất kiên nhẫn nào.
Anh vẫn luôn là người hòa nhã lịch sự như thế, sẽ không khiến người khác khó xử.
Tim Ân Chi Dao tựa như vầng trăng trên trời kia, lơ lửng giữa tầng không.
“Mình biết cậu không có người cậu thích, cô bé mới rồi kia cậu chỉ xem cô ấy như em gái.
Mình nghĩ rằng, nếu cậu đã không thích ai thì mình có thể cố gắng lần nữa.
Thành tích của mình mặc dù không giỏi như cậu nhưng hiển nhiên cũng không quá kém, mình muốn cùng báo danh một trường với cậu, hi vọng có một ngày, cậu có thể để mắt đến mình.”
Trình Vọng kiên nhẫn nghe cô ấy nói xong, sau đó lên tiếng: “Ngô Băng Khiết, cảm ơn cậu, nhưng cũng như hiệu trưởng Lý đã nói, thi đại học là cuộc chiến của chính bản thân, chỉ có thể đơn độc chiến đấu, mình hi vọng cậu bước đi trên con đường của chính cậu chứ không phải vì mình hay vì ai khác, như vậy một ngày nào đó sau này, có lẽ cậu sẽ oán hận mình.”
“Không đâu!”
“Cậu là một cô gái rất tốt, sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Một chút hi vọng cũng không có sao?”
“Không có.” Câu này của Trình Vọng không chút do dự, “Xin lỗi.”
Ngô Băng Khiết nước mắt rưng rưng chực tràn: “Trình Vọng, vì sao chứ? Mình không đủ tốt sao?”
“Cậu rất tốt.” Trình Vọng sờ lồng ngựa bên trái của mình: “Nhưng tim mình không đập nhanh, xin lỗi.”
Ngô Băng Khiết không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc là cô gái như thế nào mới có thể khiến cậu rung động.”
Trình Vọng nghiêng đầu, trông thấy Ân Chi Dao đang núp trong góc, tựa như con mèo nhỏ đang âm thầm quan sát, nhìn anh chằm chằm.
Khóe môi anh hiện lên ý cười rất khẽ: “Đại khái tới một ngày nào đó cô ấy tỏ tình với mình, mình mới biết được.”.