Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 29
Chuyển ngữ: Mic
Sáng hôm sau, Ân Chi Dao xin lỗi Hứa Nhã Đồng, nói cho dù thế nào thì cũng không nên ra tay đánh cô ấy, cũng tình nguyện bồi thường tiền thuốc men, nếu cần thiết.
Hứa Nhã Đồng vì để thể hiện sự rộng lượng của mình nên nhẹ phẩy phẩy tay: “Bỏ đi, mình cũng không có việc gì, không so đo với cậu.”
Nói rồi cô nàng từ trong hộc bàn rút ra một bộ đồng phục được đóng gói mới tinh, đưa trả cho Ân Chi Dao: “Mình từng nói sẽ đền cho cậu một bộ mới.”
Ân Chi Dao nhìn bộ đồng phục đó, đáp: “Không cần đâu, mình tìm được đồng phục rồi.”
“Tìm được rồi?” Hứa Nhã Đồng ngạc nhiên: “Sao có thể chứ, bộ đồng phục đó rõ ràng…”
Ân Chi Dao kéo đồng phục đang mặc trên người: “Dù gì cũng đã tìm được rồi, cho nên cậu không cần đưa cho mình bộ mới đâu.”
Dứt lời, cô quay người về chỗ ngồi của mình.
Hứa Nhã Đồng nhìn thấy hình vẽ bằng bút bi ở chéo áo đồng phục, nhất thời ngạc nhiên đến độ không nói thành lời.
Đây chính là bộ đồng phục mà Ân Chi Dao đã cho cô mượn!
Cô giật mình nhớ lại tình hình hôm ấy, bộ đồng phục này, là Trình Vọng mang đi.
Lại nhìn Ân Chi Dao lần nữa, ánh mắt Hứa Nhã Đồng thoáng chốc có vài phần phức tạp.
….
Đầu tháng mười hai, trường tổ chức một trận đấu bóng rổ cho khối mười hai, mục đích là vừa khích lệ học sinh mười hai chăm chỉ học tập, đồng thời cũng phải để ý đến rèn luyện sức khỏe.
Trận đấu còn chưa bắt đầu mà trên khán đài đã ngồi đầy các học sinh tới xem thi đấu, Ân Chi Dao kéo Dụ Bạch chiếm được vị trí tốt nhất.
Kiều Chính Dương mặc áo thể thao dài tay ôm sát, cùng một đám anh em khí thế hừng hực tiến vào sân.
Bộ đồ thể thao trên người xanh xanh đỏ đỏ, hệt một con két.
Ân Chi Dao rất trông chờ Trình Vọng anh tuấn đẹp trai trong bộ đồ bóng rổ màu lá phong đỏ kia, chẳng qua chờ một lúc lâu vẫn không thấy Trình Vọng ra sân.
Kiều Chính Dương quay đầu phát hiện Ân Chi Dao và Dụ Bạch ngồi ở hàng đầu của ghế khán giả, dứt khoát chạy tới ngồi xuống cạnh hai cô.
Nói một cách chính xác, chính là ngồi xuống cạnh Dụ Bạch, hăm hở bắt chuyện với Dụ Bạch—
“Dụ Bạch này, có lẽ em đã từng nghe em gái anh nhắc tới anh rồi nhỉ.”
Dụ Bạch còn chưa lên tiếng thì Ân Chi Dao đã chẳng chút cảm xúc nói: “Ngại quá, cậu ấy chưa bao giờ nghe.”
Kiều Chính Dương phớt lờ, tự mình giới thiệu: “Anh là anh trai vừa anh tuấn đẹp trai vừa thông minh chính trực của Ân Chi Dao, Kiều – Chính – Dương!”
Ân Chi Dao: “Hello, ngài đây có chuyện gì sao, không có chuyện có thể đi cho!”
Kiều Chính Dương đẩy mặt cô ra, tiếp tục quan tâm nói: “Dụ Bạch này, anh thấy sắc mặt em không tốt cho lắm, có phải có chỗ nào không khỏe không.
Vào đông rồi, phải mặc nhiều một chút, chăm sóc tốt sức khỏe của mình nhé.”
Nói rồi chỉ vào biểu ngữ màu đỏ của trận đấu: “Sức khỏe mới là tiền vốn của sinh mệnh! Em nhìn anh đi, sức khỏe cực tốt, nhìn cơ bắp tay anh này…”
Dụ Bạch nở nụ cười thương mại chuẩn mực của cô nàng, nói: “Em không sao ạ, cảm ơn anh Kiều đã quan tâm.
Anh Kiều mặc phong phanh quá, cũng phải chú ý giữ ấm nhé.”
Anh – Kiều!
Kiều Chính Dương chẳng khác nào vịt trời lần đầu tiên ùm xuống nước vào ngày xuân, vui đến quên trời quên đất, suýt nữa thì đứt bóng tại chỗ.
Dụ Bạch tiếp tục: “Anh Kiều, anh mau xuống sân đi, đừng để đồng đội chờ sốt ruột, cố lên nhé!”
“Không vội không vội, thêm wechat trước nha, em Dụ Bạch.” Nói rồi anh chàng móc điện thoại ra: “Anh quét mã em.”
Dụ Bạch hoàn toàn không hề để lộ tí nào cảm giác không tình nguyện trong lòng, lấy di động ra cho mã code.
Kiều Chính Dương cầm điện thoại, vừa lòng thỏa nguyện xuống sân.
Dụ Bạch rốt cuộc lộ ra vẻ mặt chán ghét, nói với Ân Chi Dao: “Chán anh cậu ghê luôn á.”
Ân Chi Dao nhếch môi: “Mình thấy hai người kẻ tám lạng người nửa cân, còn anh Kiều…ọe ~~”
Dụ Bạch vừa che Kiều Chính Dương, vừa nói: “Cậu không hiểu chuyện này, mặc kệ có chán đi nữa thì chỉ cần có cảm tình với mình thì mình đều phải thu nhận vào hậu cung.”
Ân Chi Dao thật chưa từng gặp qua cô gái nào lại quang minh chính đại rành rành nhường này, cô nhìn xung quanh, trông thấy rất nhiều nữ sinh đều lộ ra ánh mắt khinh thường, có chút không ưa hành động vừa rồi của Dụ Bạch: “Chả trách các bạn nữ lại ghét cậu đến vậy.”
“Sợ gì chứ.” Dụ Bạch tin tưởng Ân Chi Dao, cũng chỉ để lộ bản chất thật với cô: “Chỉ cần người thích mình nhiều hơn người không ưa mình là được.”
“Nhưng vì sao cậu lại muốn được nhiều người yêu thích như vậy chứ.”
“Câu hỏi này của cậu rất lạ ấy, lẽ nào thêm một người thích mình thì không tốt ư?”
“Ý của mình là….người nhà mình, bạn tốt nhất, còn có người mà mình thầm ngưỡng mộ thích mình thì không phải đủ rồi sao, cần nhiều người yêu thích đến thế có tác dụng gì đâu.” Ân Chi Dao khó hiểu nói: “Nhất là kiểu người như Kiều Chính Dương…mê gái chẳng đáng tiền.”
Dụ Bạch có chút cạn lời, im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu cậu từng trải qua cảm giác bị coi thường, không được yêu thích, cuộc sống gia đình có cũng được mà không có cũng không sao thì sẽ hiểu việc được người khác yêu thích và quan tâm hạnh phúc nhường nào.”
Vừa dứt lời thì cô nàng đã lập tức đổi đề tài: “Không nhắc chuyện này nữa, xem thi đấu nào!”
Ân Chi Dao thấy cô ấy không muốn nói nhiều nên cũng dứt khoát không hỏi nữa.
Trận đấu đã bắt đầu hiệp đầu, Kiều Chính Dương giữ vai trò chủ lực, nhưng Trình Vọng mãi vẫn không ra sân.
Ân Chi Dao kiên nhẫn chờ đợi, nhưng tới khi trận đấu kết thúc vẫn không hề thấy anh xuất hiện.
Sau khi hết trận, cô tìm Kiều Chính Dương hỏi: “Sao anh Trình Vọng không tham gia thi đấu?”
Kiều Chính Dương đang xoay bóng, thể hiện sự “đẹp trai” giữa một nhóm các bạn nữ, nghe vậy thì không vui nói: “Vừa mở miệng chính là anh Trình Vọng, sao mày lại thích cậu ấy đến vậy chứ!”
Vốn chỉ là một câu nói vu vơ nhưng rơi vào tai Ân Chi Dao chính là chọt trúng tâm sự trong lòng cô nên vội nói: “Ai thích anh ấy chứ! Không nói thì thôi!”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
Kiều Chính Dương đặt bóng xuống, giải thích: “Sáng nay có điện thoại gọi tới, nói ông nội Trình Vọng bị cao huyết áp nhập viện nên cậu ấy sáng sớm đã tới bệnh viện rồi.
Lúc này chắc là vẫn đang chăm sóc ông nội cậu ấy.”
Sau khi tan học, Kiều Chính Dương cùng mấy cậu bạn trong tiểu khu như Đỗ Gia Dĩnh kết thành nhóm chuẩn bị tới bệnh viện xem thử Trình Vọng.
Ân Chi Dao lưng đeo ba lô, hớt ha hớt hải đuổi theo Kiều Chính Dương: “Anh, hôm nay em với anh cùng về nhà.”
“Anh?”
Kiều Chính Dương nghi ngờ liệu có phải có con gì bò trong tai nên nghe nhầm không: “Con nhóc này, đây là lần đầu tiên mày kêu tao là anh đấy!”
Ân Chi Dao ngượng ngùng: “Không phải, trước đây cũng từng gọi mà.”
“Làm gì có, tuyệt đối không có.”
“Chuyện này không quan trọng.” Nói rồi Ân Chi Dao tự nhiên quen thuộc ngồi lên yên sau xe đạp Kiều Chính Dương: “Chở em về nhà.”
“Tụi anh bây giờ không về.” Đỗ Gia Dĩnh nâng giỏ trái cây trong tay: “Chủ nhiệm bảo bọn anh tới bệnh viện hỏi thăm tình hình Trình Vọng.”
“Vậy….” Ân Chi Dao gượng gạo nói: “Vậy em đành đi theo các anh vậy.”
Khóe miệng Kiều Chính Dương giựt một cái, không nói gì, chở cô tới bệnh viện.
Để không làm phiền bệnh nhân, mấy cậu trai cũng không đi lên mà ở dưới lầu khu nhập viện gọi điện cho Trình Vọng.
Vóc dáng anh gầy gò, sắc mặt cũng không tốt, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi rõ rệt, sắc môi cũng có chút tái nhợt.
Mấy cậu bạn vội vây quanh hỏi thăm tình hình.
“Ông nội Trình sao rồi?”
“Qua cơn nguy hiểm rồi chứ?”
“Sao lại đột nhiên bị cao huyết áp vậy?”
…….
Ân Chi Dao nhìn mấy anh chàng dồn dập hỏi thăm tình hình, Trình Vọng cũng trả lời không nhiều nên cô dứt khoát đứng phía sau, im lặng không lên tiếng.
Trình Vọng đáp lại đơn giản: “Tuổi ông đã cao, bình thường vẫn luôn dùng thuốc để ổn định, trước mắt đã qua cơn nguy hiểm.”
“Vậy thì tốt.”
Mọi người trò chuyện vài câu, lại nói sẽ chép lại bài học hôm nay cho anh, sau đó tạm biệt.
Kiều Chính Dương vốn cũng chuẩn bị rời đi nhưng Ân Chi Dao hiển nhiên không muốn, dùng sức kéo kéo tay áo anh.
Kiều Chính Dương khẽ ho một tiếng, nói với mấy người Đỗ Gia Dĩnh: “Thế nào nhỉ, các cậu về trước đi, mình ở đây một lát, nếu Trình Vọng muốn về nhà thì bọn mình có thể cùng đi.”
Các bạn tạm biệt họ rồi rời đi.
Trình Vọng nhìn anh em hai người, cảm thấy ấm áp, nhẹ cười nói: “Khao cả hai cơm tối.”
Kiều Chính Dương và Ân Chi Dao nhìn nhau, vui vẻ đồng ý.
Ba người ra khỏi bệnh viện, bên ngoài có không ít tiệm cơm, chẳng qua đều là một vài món đơn giản, không có gì ngon.
Họ đi vào một cửa hàng bán cháo vịt quay, gọi cháo rau và một set vịt quay với thịt xá xíu, cháo sánh đặc đựng trong bát bằng sứ.
Trình Vọng trước tiên lấy chén của Ân Chi Dao, sau khi tráng sạch bằng nước trà thì múc một bán cháo đầy cho cô: “Em kiki đang tuổi lớn, nên ăn nhiều.”
“Cảm ơn.”
Kiều Chính Dương cười giễu cợt: “Nó không thể lớn quá, cậu xem nó tới nhà chúng tớ, béo lên một vòng, tuyệt đối không dưới năm kg.”
Ân Chi Dao chán ghét liếc anh một cái: “Làm gì năm kg, anh đừng có mà nói bừa!”
“Vậy ba kg rưỡi bốn kg chắc có nhỉ.”
“Quá lắm…hai kg rưỡi.” Ân Chi Dao ỉu xìu nói: “Được rồi, không ăn nữa, cai nước ngọt.”
Dứt lời, cô quả thực đặt đũa xuống.
Kiều Chính Dương lập tức đem chén cô bưng tới trước mặt mình: “Em kiki ngoan ngoãn giảm béo, có đồ ngon phải tặng cho anh trai.”
Ân Chi Dao lom lom nhìn Kiều Chính Dương hết một hớp cháo lại một miếng vịt quay, nuốt nước miếng, rồi lại mong mỏi nhìn Trình Vọng.
Kiều Chính Dương nhìn ra được ý đồ của Ân Chi Dao, dùng khuỷu tay chọt chọt Trình Vọng, cười nói: “Cậu không khuyên nó à?”
“Mình khuyên gì đây.” Trình Vọng cười lại múc một chén cháo: “Người vì giảm béo mà không ăn, dinh dưỡng không đầy đủ, tóc lưa thưa, trao đổi chất kém, lão hóa xấu xí cũng đâu phải tớ.”
Ân Chi Dao nghe thấy liền vội vàng cướp lấy chén cháo trong tay anh, cầm muỗng từng hớp từng hớp đầy bắt đầu ăn.
Kiều Chính Dương bái phục sát đất, ngưỡng mộ vỗ vai Trình Vọng: “Bảo sao nó lại không thích cậu chứ, quá cao tay.
Truyền thụ đê!”
Ân Chi Dao theo bản năng bác bỏ: “Em không thèm thích anh ấy!”
“Ai cần em thích chứ.” Trình Vọng gắp một cái chân vịt, đặt vào chén Ân Chi Dao: “Ăn của em đi.”
Ân Chi Dao im lặng húp cháo.
Kiều Chính Dương thử dò hỏi: “Trình Vọng, bệnh cao huyết áp của ông cậu tái phát, có phải bởi vì chuyện ở văn phòng lần trước.”
Lời này vừa thốt ra thì cô nhóc liền ngẩng phắt lên.
Ánh mắt Trình Vọng rơi trên bàn ăn, bình thản đáp: “Tóm lại cũng không phải vì việc này, mình dạo này vẫn luôn khiến ông thất vọng, ví dụ như lần trước đánh nhau với Hà Lạc Nam.”
“Ừm, tính cách cậu dạo này xuống dốc dữ dội, chửi bậy cũng được đi, cậu còn đánh nhau.” Kiều Chính Dương cười: “Giáo viên phụ huynh ai lại không biết cậu là học sinh giỏi, ông mình ngày ngày cứ nhắc tới cậu, bảo mình học hỏi cậu.”
Trình Vọng thản nhiên ăn cơm, mặt không chút biểu cảm: “Ông nội có rất nhiều yêu cầu đối với mình, mình cũng tận lực để có thể trở thành người như kỳ vọng của ông.
Nhưng mặt nạ đeo lâu quá, khi tháo xuống, người khác không nhận ra.”
Ân Chi Dao biết thiếu niên chơi trượt ván trong cơn mưa tầm tã kia, nụ cười ngả ngớn hoạt bát trên gương mặt anh khi đó mới là bản chất thật của anh.
“Vọng ca, đừng nghĩ nữa.” Kiều Chính Dương mặc dù bình thường đều lông bông không nghiêm túc, nhưng cậu ta cũng thật lòng quan tâm Trình Vọng: “Lên đại học sẽ được tự do hơn rất nhiều.”
Trong đôi mắt Trình Vọng vụt qua một chút đắng chát: “Đúng vậy, đại học sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Dứt lời, anh duỗi tay xoa đầu Ân Chi Dao: “May mà anh có em kiki.”
“Hửm?”
Ân Chi Dao bị thịt vịt dính vào kẽ răng, đang trộm dùng khăn giấy khựi ra, nghe vậy ngơ ngác ngẩng lên, nhưng chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Trình Vọng chăm chú nhìn mình.
“Ít ra, trước mặt em ki ki, anh không cần mang mặt nạ.”
Ân Chi Dao vội thả khăn giấy xuống, trong đều nghĩ tới mới rồi liệu anh có thấy mình đang khẩy răng không nhỉ.
Kiều Chính Dương chộp bả vai Trình Vọng, nói: “Trước mặt anh em bọn mình, làm chính cậu là được, bọn mình vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của cậu.
Khụ, sau này Vọng ca cậu Đông Sơn tái khởi, nếu giàu sang phú quý đừng quên nhé.
Căn nhà lớn xa hoa của Vương Phủ Hoa Viên, nhớ chừa một phòng cho tớ.”
Khóe miệng Trình Vọng cuối cùng nở nụ cười hiếm hoi: “Được.”
Ân Chi Dao vội phản bác: “Anh cho anh ấy một căn phòng, nhưng chỉ cho em ngủ ổ chó!”
Kiều Chính Dương nói: “Có ổ chó để ngủ là tốt rồi, còn muốn thế nào.”
“Em không ngủ ổ chó.” Ân Chi Dao nói với Trình Vọng: “Em cũng muốn một phòng.”
Kiều Chính Dương cười lạnh: “Mày không phải muốn một phòng, tao thấy mày muốn cùng một phòng với cậu ấy á.”
Ân Chi Dao bỗng ngẩn ra, mặt đỏ bừng, hung dữ lườm anh chàng một cái.
Kiều Chính Dương chết tiệt.
Toàn nói …đúng.
Trình Vọng trái lại không hề nghĩ nhiều, lại múc một chén cháo cho Ân Chi Dao: “Được, căn phòng lớn nhất để lại cho em kiki.”
“Đuổi Kiều Chính Dương ra ổ chó.”
“Được, em nói gì cũng được.”
……
Chiều hôm sau, Ân Chi Dao tới quán của Tạ Uyên, lặng lẽ không lên tiếng ngồi bên bàn, ngượng ngùng liếc nhìn anh.
Đuôi mắt Tạ Uyên thoáng liếc thấy Ân Chi Dao liền đặt di động xuống.
Anh cũng không gọi cô, xoay người đập hai cái trứng, làm một tô mì sốt trứng nóng hổi, bưng đến trước mặt cô.
Ân Chi Dao cầm đũa, thở phù phù bắt đầu ăn.
Tạ Uyên ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô, cuối cùng mở miệng: “Chậm thôi, không phỏng miệng?”
Ân Chi Dao ánh mắt trông đợi ngượng ngùng liếc nhìn anh: “Anh, anh không giận em?”
Tạ Uyên vẫn như cũ không chút biểu cảm: “Xin lỗi bạn học rồi?”
“Xin lỗi rồi, sau này em sẽ không tùy tiện đánh người.” Cô nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Nhất là con gái.”
Tạ Uyên nói: “Học hành cho tốt, đừng gây chuyện.”
“Dạ.”
Lúc này, Ân Chi Dao từ trong cặp lấy ra một xấp tài liệu ôn tập, đẩy tới trước mặt anh: “Anh, anh nói với em, “hào phong tần tá lực, tống ngã thượng thanh vân*”.
Anh không thể chỉ nói suông, cũng phải làm một tấm gương cho em mới được.”
*Trích Lâm Giang Tiên của Tào Tuyết Cần
Gió ơi cho mượn sức gió
Đưa tơ tới tận đỉnh trời
Bản dịch của Nguyễn Quốc Hùng
Cô quan sát sắc mặt Tạ Uyên, tiếp tục nói: “Đây là bản vở ghi của học sinh có thành tích tốt nhất trường bọn em, anh thông minh hơn em, nhất định không có vấn đề.”
Tạ Uyên thôi học vào năm lớp mười một, chỉ cần anh nỗ lực, chăm chỉ ôn tập, thi đại học chắc hẳn không khó.
“Hơn nữa, cho dù không đậu thành nhân cao khảo(1) thì còn có thành nhân tự khảo(2).” Ân Chi Dao khẩn thiết nói: “Anh không muốn em ở đây cả đời, vậy anh đi cùng em.”
(1)Thành nhân cao khảo: tương tự với kỳ thi đại học, hình thức nghiêm ngặt.
Kỳ thi được tổ chức trên quy mô toàn quốc vào tháng 10 hàng năm, mỗi một tỉnh thành, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương sẽ thống nhất số điểm trúng tuyển, có điều kỳ thi này sẽ không quá khó như thi đại học, cũng không cần thi quá nhiều môn, thông thường chỉ cần ba môn là đủ, toán văn anh, mỗi môn 150 điểm, tổng điểm 450, mỗi môn đạt từ 130 điểm trở lên trên cơ bản đều sẽ đậu, với người từ 25 tuổi trở lên còn được cộng 20 điểm.
Tính công nhận của người đậu kỳ thi này cũng rất tốt, đi làm, thăng chức lên lương, thi công chức…đều không có vấn đề.
(Baidu)
(2)Thành nhân tự khảo: khác với kỳ thi đại học, không nghiêm ngặt, không giới hạn học lực, nhưng nếu muốn có chứng nhận thì cần phải thi trên 12 môn chuyên ngành khác nhau, toàn bộ đều đỗ thì mới được.
Giá trị bằng cấp tương đương với bằng đại học, đôi khi còn được hoan nghênh nhiều hơn, tỷ như so sánh với sinh viên đại học mới tốt nghiệp thì những người thành nhân tự khảo cần nghị lực rất lớn, nghiêm túc thi đậu từng môn một, tri thức lý luận không hề thua kém sinh viên đại học thông thường, thậm chí còn chắc hơn, cộng thêm kinh nghiệm xã hội cho nên được đánh giá rất cao.
Kỳ thi được tổ chức vào tháng 4 và tháng 10 hàng năm trên quy mô toàn quốc.
Mỗi lần có thể báo danh tối đa 4 môn, như vậy, nhanh nhất thì trong vòng 1 năm rưỡi sẽ có được chứng nhận.
Khóe mắt Tạ Uyên khẽ run run, cũng không đồng ý với cô.
“Anh, em về ôn tập bài vở.”
Ân Chi Dao nói rồi bước tới cạnh anh, dùng sức nhéo mặt anh: “Anh trai thối, em muốn cùng anh vào đại học.”
Khóe miệng Tạ Uyên rốt cuộc hiện lên nụ cười: “Anh sẽ suy nghĩ thử.”
Ân Chi Dao thấy anh cười, lúc này mới cọi như hài lòng mãn nguyện rời đi.
Nụ cười nơi khóe môi Tạ Uyên nhạt dần, anh lấy di động ra, lướt mở màn hình.
Hình ảnh trên màn hình là một bài báo cũ nhiều năm về trước.
Giáo viên toán ở một trường cấp hai nào đó bị một nữ sinh họ Hứa tố cáo sàm sỡ.
Hèn hạ, sau khi chuyện xảy ra trốn tránh truy bắt, nhảy lầu tự sát.
Đôi mắt anh lạnh lẽo như băng, dừng trên gương mặt cô gái đã được xử lý mosaic trong màn hình, nắm tay siết chặt thả lỏng, anh cầm lấy tài liệu ghi chép ôn tập trên bàn, tiện tay ném vào thùng rác..