Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 16:
Kiều Chính Dương hẹn Trình Vọng đến quảng trường thi đấu. Trình Vọng hơi dao động, quay đầu lại hỏi Ân Chi Dao: “Em đã học thuộc bài văn chưa?”
“Dạ…”
Ân Chi Dao cầm quyển sách tiếng Anh, đang do dự, thì nghe thấy anh nói: “Nếu học thuộc rồi, anh dẫn em đi chơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thuộc rồi ạ!”
Cô đọc thuộc lầu đoạn văn đầu tiên, nội dung phía sau thì có chút lắp bắp.
Trình Vọng nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ lóe lên những ngôi sao nhỏ đầy khao khát, cũng không muốn làm cô mất hứng, vì vậy anh đẩy xe đạp ra khỏi sân: “Trước khi đi ngủ lại đọc lại một lần nữa.”
“Vâng!”
Kiều Chính Dương thấy vậy, rất là mất hứng, chán ghét nói: “Chúng ta đi thi đấu, cậu dẫn nó đi làm gì, vướng tay vướng chân.”
Ân Chi Dao tức giận trừng mắt nhìn anh ta, tên này thực sự là càng nhìn càng đáng ghét.
Anh ta không khách khí đáp lại: “Nhìn cái gì, về làm bài tập của mày đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Chi Dao quay đầu lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trình Vọng: “Em muốn đi.”
Tất nhiên là Trình Vọng vui vẻ dẫn cô đi cùng, sảng khoái nói: “Lên xe.”
Ân Chi Dao mím môi cười, vui vẻ ngồi vào ghế sau xe của Trình Vọng, lè lưỡi với Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương khó chịu nói: “Cậu thật sự dẫn nó đi à?”
Đang nói chuyện thì xe đạp phóng đi.
Kiều Chính Dương không thể chậm trễ, chỉ có thể lấy xe đạp của mình trong sân đạp đuổi theo, mắng Ân Chi Dao: “Quan hệ tốt với cậu ấy như vậy, thì dọn đến nhà cậu ấy mà ở luôn đi, đừng có mà tu hú chiếm tổ chim khách nhà tao.”
“Anh nghĩ tôi muốn đến sao. Nếu như anh có thể thuyết phục mẹ tôi để tôi trở về nơi ở trước đây, sống cùng với tiện ca của tôi, tôi không muốn ở lại thêm một phút nào!”
Kiều Chính Dương lập tức im lặng, có chút phiền muộn. Vài phút sau, mới nói thêm: “Lúc mày chưa đến, cuộc sống của tao rất vui vẻ. Mày đã quấy rối cuộc sống của tao, còn cướp bố của tao nữa. Bây giờ ông ấy quan tâm đến mày còn nhiều hơn cho tao nữa.”
Ân Chi Dao rũ mi xuống nhìn anh: “Ồ cục cưng Kiều thật là đáng thương. Sự cưng chiều của bố đã bị người khác chiếm đoạt.”
“Mày muốn chết hay không!” Kiều Chính Dương thẹn quá thành giận, dùng lốp trước xe đạp đụng vào cô một cái: “Mày thử nói thêm một lần nữa xem!”
Ân Chi Dao bị anh ta đụng trúng, trọng tâm không ổn định, hét lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy eo của Trình Vọng.
Trình Vọng tăng tốc xe, bỏ qua Kiều Chính Dương, đồng thời nói với cô: “Đừng buông tay.”
Lúc Ân Chi Dao phản ứng lại mình đã ôm anh, cô có chút xấu hổ, muốn buông ra. Nhưng khi nghe Trình Vọng nói câu này, cô lại do dự một chút…
Vẫn ôm anh.
Xe đạp chạy qua vài dãy phố, đến gần trường đại học Nam Thành.
Nơi này có một khu riêng dành riêng cho các thiếu niên trượt ván, rất nhiều người yêu thích trượt ván đến đây tổ chức các cuộc thi đấu nhỏ.
Nơi này có một sân trượt ván hình lòng chảo, bên trên lưu lại có vô số hết hằn bánh ván trượt và lốp xe đạp. Dưới đáy thì có các thanh song song và các dụng cụ hình nón giống như chướng ngại vật.
Trong sân trượt ván hình lòng chảo có mấy cậu bé và hai ba cô gái, mặc quần áo sặc sỡ, đạp lên ván trượt lướt như bay.
Trình Vọng và Kiều Chính dừng xe đạp bên đường. Đúng lúc này, một cậu bé mặc áo hoodie rộng thùng thình chạy đến chào họ.
“Này, anh Trình, anh Chính, đến rất đúng lúc, sắp có một trận thi đấu với những người từ trường cấp ba bên cạnh ngay đây, ơ…”
Chu Minh Sóc nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao: “Ai dẫn theo bạn gái đến đây vậy?”
Lời vừa nói ra, một số nam sinh mang theo ván trượt đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ân Chi Dao định giải thích thì nghe thấy Trình Vọng và Kiều Chính Dương đồng thời nói:
“Em gái tôi.”
Nói xong hai người nhìn nhau.
Chu Minh Sóc có chút khó hiểu: “Hai người… Rốt cuộc là em gái của ai vậy?”
Dưới tình thế cấp bách, Kiều Chính Dương vội vàng nhận Ân Chi Dao. Lúc phản ứng lại thì cảm thấy rất xấu hổ, chỉ vào Trình Vọng, nói: “Của cậu ấy, của cậu ấy…”
“Hóa ra là em gái của Trình Vọng.” Chu Minh Sóc cười: “Vậy nhất định là cô gái nhỏ này không tình nguyện rồi.”
Ân Chi Dao tò mò hỏi: “Này, làm sao anh biết?”
“Tất nhiên anh biết mấy các cô gái đều không muốn làm em gái của cậu ấy.”
Ân Chi Dao nghĩ nam sinh này thật có ý tứ, gật đầu đồng ý: “Đúng rồi.”
Vậy mà Chu Minh Sóc chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Làm em gái không thú vị, ai mà chả muốn làm bạn gái của Trình Vọng chứ.”
Trái tim Ân Chi Dao bịch một tiếng, suýt chút nữa sặc nước miếng: “Ý tôi không phải như vậy!”
Trình Vọng kéo Ân Chi Dao về phía mình, nói với Chu Minh Sóc: “Được rồi, da mặt em ấy mỏng, đừng có đùa như vậy.”
“Còn rất che chở nha.”
Chu Minh Sóc không nói đùa nữa: “Đợi lát nữa thi đấu, phần thưởng là một chiếc ván trượt SFG hoàn toàn mới, hai người có muốn thử không?”
Kiều Chính Dương ngửi thấy mùi phần thưởng, háo hức muốn giành chức quán quân. Trình Vọng quay đầu sang nói với Ân Chi Dao: “Em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung, chờ anh Chính của em thắng ván trượt về cho em.”
Kiều Chính Dương ngay lập tức phản bác lại: “Ai nói muốn đưa cho nó! Cậu đừng có hứa loạn.”
“Cậu đã có một chiếc ván trượt, thắng được thêm một cái, không cho em ấy thì cho ai.”
“Tớ giữ không được sao?” Anh ta chán ghét nhìn Ân Chi Dao: “Giao cho nó, phung phí của trời.”
Ân Chi Dao lè lưỡi với anh: “Không hiếm lạ gì!”
Trình Vọng đưa Ân Chi Dao đến ngồi ở khu vực khán giả bên cạnh sân trượt ván hình lòng chảo, ngồi ở vị trí phía trước: “Đừng chạy lung tung, khu vực này tốt xấu hỗn loạn. Nếu có người bắt chuyện với em, không có ý tốt thì nhanh chóng hét lên gọi anh nha.”
“Vâng!”
Trình Vọng cầm ván trượt ra khỏi sân, thỉnh thoảng không yên tâm quay đầu lại nhìn cô, xem cô có chạy lung tung hay không.
Ân Chi Dao biết Trình Vọng hoàn toàn xem cô như một đứa em gái, hơn nữa anh còn không hề sợ bất kỳ gièm pha nào từ người đối diện đối với sự chăm sóc này…
Mặc dù có chút không cam lòng nhưng cũng may, sẽ không giống như anh đối xử với những cô gái khác thích anh, những cô gái tỏ tình với anh… Lạnh nhạt, xa lánh.
Ân Chi Dao vừa lưu luyến loại chăm sóc đặc biệt này, vừa tâm nguyện khó yên.
Bí mật thích một ai đó, thật là một chuyện khó khăn.
Sợ anh biết là sẽ xa lánh mình, lại muốn trở thành người đặc biệt nhất trong mắt anh.
Nhưng dù thế nào thì sự sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong, cô không muốn giống như những cô gái bị anh lịch sự từ chối, vĩnh viễn mất đi cơ hội tiếp xúc với anh.
Ân Chi Dao mím môi, thầm hạ quyết tâm chôn sâu bí mật này.
….
Trong sân trượt ván hình lòng chảo, hình bóng của Trình Vọng nhanh chóng lóe lên. So với lúc trượt ván trên mặt đất bằng phẳng, nhìn anh bây giờ càng thêm tiêu sái. Anh lướt ván trượt nhảy lên một khối gỗ, sau đó xoay người lại, lướt lên đài cao nhất của sân trượt hình lòng chảo, rồi xoay người trượt xuống.
Có hình ảnh so sánh hình ảnh của Kiều Chính Dương và những nam sinh vụng về khác ở xung quanh để so sánh, cô phát hiện ra kỹ năng trượt ván của Trình Vọng thực sự rất tốt.
Anh rất có cảm giác thăng bằng, vượt qua khu vực chướng ngại vật khó khăn này, giống như đang chơi đùa.
Ân Chi Dao phấn khích đứng lên vỗ tay tán thưởng anh mấy lần. Trình Vọng quay đầu lại, ra hiệu với cô, bảo cô ngồi xuống, đừng la hét thu hút sự chú ý của người khác.
Ân Chi Dao ngoan ngoãn ngồi xuống, kích động nhìn anh.
Trong mắt cô, Trình Vọng thực sự tỏa sáng.
Chu Minh Sóc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Ân Chi Dao, hét lớn gọi Trình Vọng đang trượt ván trong sân hình lòng chảo: “Anh Trình, yên tâm thi đấu đi, tớ sẽ giúp cậu canh chừng cô ấy.”
Trình Vọng gật đầu, đặt ván trượt dưới chân rồi trượt ra ngoài.
Chu Minh Sóc theo dõi động tác của anh, vừa tán thưởng vừa cảm thán: “Cậu ấy có thiên phú và trình độ như vậy, không thể đi thi đấu, thực sự là quá đáng tiếc.”
Ân Chi Dao quay đầu lại, chớp mắt hỏi: “Đi thi đấu?”
“Trình Vọng bắt đầu trượt ván từ khi còn rất nhỏ, rất lợi hại. Lúc học cấp hai, cậu ấy cũng được chọn vào đội chuyên nghiệp, nhưng mà sau đó cậu ấy rút lui.”
“Tại sao lại rút lui?”
“Trong nhà có chuyện.”
Ân Chi Dao ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Chuyện gì vậy?”
Chu Minh Sóc thấy Ân Chi Dao không biết, tất nhiên cũng không tiện nói chuyện của gia đình người ta ra ngoài. Anh ấy chỉ nói: “Em cũng biết đó, trượt ván này, có ai thực sự coi trọng nó. Mặc dù nó cũng là một môn thể thao, thế nhưng… Hầu hết mọi người đều nghĩ cái này chỉ là một trò chơi, bao gồm cả người lớn trong nhà.”
Ân Chi Dao trầm ngâm gật đầu.
Chu Minh Sóc nói tiếp: “Trình gia là một tập đoàn công nghệ lớn. Anh nghe nói, quản lý cấp cao đều có xuất thân kỹ thuật, chưa kể Trình Vọng là con một trong gia đình, lại có chỉ số IQ cao như vậy. Chơi trượt ván rất lãng phí.”
Ân Chi Dao cảm thấy anh ấy nói rất có lý, nhưng không dám gật bừa với câu nói cuối cùng: “Làm những gì mà mình thích, tại sao lại gọi là lãng phí?”
Chu Minh Sóc vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Người bạn nhỏ giác ngộ rất cao.”
Ân Chi Dao tránh thoát khỏi bàn tay của Chu Minh Sóc.
Không phải ai cũng có thể chạm vào đầu cô.
Cô luôn cảm thấy Trình Vọng không được vui vẻ như vậy, tuy rằng anh luôn cười nhưng thật ra trong lòng anh đang ôm rất nhiều chuyện.
Có lẽ, chỉ khi được làm điều mình thích, trong mắt anh mới có nụ cười chân thật nhất.
Ví dụ như vào lúc này, cả người của anh đang tỏa sáng lấp lánh.
….
Nhìn trận thi đấu sắp kết thúc, đội của Trình Vọng không thể nghi ngờ gì đã giành được điểm số cao nhất.
Mấy chàng trai đội đối thủ không chịu nhận thua, bọn họ luôn vô tình cố ý xông về phía Trình Vọng ở những nơi nguy hiểm nhất.
Ân Chi Dao nhiều lần nhìn thấy đến độ sợ hãi kinh hồn bạt vía.
Sân trượt ván hình lòng chảo rất dốc, nếu bị ngã mà không có bất kỳ sự phòng vệ nào, nếu bị thương thì sẽ rất nghiêm trọng.
Cô kích động nói với Chu Minh Sóc ngồi bên cạnh: “Bọn họ phạm quy, tại sao trọng tài không nói gì!”
Chu Minh Sóc lơ đễnh nói: “Không phải là một cuộc thi đấu chính quy, làm gì có trọng tài. Loại chuyện này xảy ra như cơm bữa. Người ta đụng em, em đụng lại họ. Nghiêm túc mới thua.”
“….”
Ân Chi Dao sợ Trình Vọng bị ngã, vì vậy hét lên: “Anh Trình Vọng, em không muốn có một chiếc ván trượt mới! Anh hãy cẩn thận một chút.”
Khoảnh khắc Trình Vọng quay người lại, anh cho cô một ánh mắt yên tâm.
Ân Chi Dao làm sao có thể yên tâm được, lo lắng đứng dậy theo dõi từng nhất cử nhất động của anh.
May mắn Trình Vọng nhanh nhẹn, hơn nữa đường đi của anh đều có trình độ khó cao, mấy chàng trai ở đội đối phương không thể theo kịp tốc độ của anh, lần lượt bị anh bỏ rơi ngã trên mặt đất, ngã thành một đoàn.
“Bây giờ em đã biết thực lực của anh Trình rồi chứ.” Chu Minh Sóc cười nói: “Em còn lo lắng cái gì nữa.”
Cuối cùng Ân Chi Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ngồi xuống.
Nhìn thấy ánh sao trong mắt cô, Chu Minh Sơn nói: “Cô gái nhỏ, em thật sự là em gái của anh ấy hả? Sao anh nhìn thấy, ánh mắt này của em, quả thực hận không thể một ngụm ăn sạch cậu ấy.”
“Đừng nói nhảm.” Ân Chi Dao vội vàng phản bác: “Anh Trình Vọng lợi hại như vậy, tôi sùng bái anh ấy không được sao!”
“Sùng bái là đúng rồi. Không phải nói con gái thích con trai đều bắt đầu từ sùng bái sao?”
“Tại sao anh lại đáng ghét giống y như Kiều Chính Dương vậy!”
Chu Minh Sóc thấy không thể trêu cô gái nhỏ được nữa, vừa cười vừa đỏ mặt nói: “Được rồi, anh không trêu chọc em nữa, nếu không lát nữa Trình Vọng lại trách anh.”
….
Đám người kia thấy không thể tấn công Trình Vọng được, cả đội kia quay sang chèn ép Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương tất nhiên không có kỹ năng như Trình Vọng, bị đám người này làm cho nổi giận lôi đình. Dưới tình huống trong lòng nóng nảy, không đề phòng, cả người bị rơi ra ván trượt khi đang vượt chướng ngại vật, ngã xuống đất, ôm đầu gối lăn hai vòng.
Ân Chi Dao thấy thực sự xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy, chạy về phía anh ta.
Bình thường ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng lúc này Ân Chi Dao vẫn muốn đứng về phía anh ta.
“Này, anh không sao chứ!”
Kiều Chính Dương nằm trên mặt đất, đau đớn: “Mẹ kiếp, gãy chân rồi!”
Trình Vọng cũng đã có chút tức giận rồi. Lại thấy Kiều Chính Dương bị mấy người này đụng ngã, anh dừng trượt ván, đi tới nắm lấy cổ áo của “hung thủ”, ném mạnh xuống đất, đá một phát vào bụng người đó.
Anh ra tay tàn nhẫn dứt khoát như vậy, cũng khiến cho Ân Chi Dao hơi bất ngờ.
Trình Vọng luôn luôn dịu dàng tao nhã, vậy mà… cũng sẽ đánh người!
Nhưng mà, diễn biến tiếp theo, càng khiến cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Trình Vọng đâu chỉ đánh một người, mà quả lực là cao thủ một tay đánh mười người.
Mấy chàng trai xung quanh thấy bạn mình bị thua thiệt, liền cùng xông lên. Kết quả là bị anh dùng hai ba chiếu đánh ngã lăn ra đất, động tác lưu loát liền mạch, quả thực còn mượt mà hơn cả tốc độ mạng 5G.
Anh đứng trước đám người này, đôi mắt đen láy lạnh lẽo mang theo sự uy nghiêm đáng sợ.
“Cút.”
Các nam sinh khác gặp phải người hung dữ, không dám ở lại, dìu nhau, giải tán ngay lập tức.
Ân Chi Dao chạy đến trước mặt Kiều Chính Dương, hỏi: “Anh có sao không?”
Trên trán Kiều Chính Dương đều là mồ hôi, dùng sức chống đỡ ngồi dậy: “Mẹ kiếp, trẹo chân rồi.”
Trình Vọng đến đỡ Kiều Chính Dương dậy đi đến bệnh viện đối diện quảng trường.
Kiều Chính Dương đi cà nhắc trên mặt đất, bước đi vô cùng khó khăn, không ngừng la hét:
“Đau quá!”
“A! Tớ sắp chết rồi!”
Trình Vọng mặc kệ cậu ta, thả lỏng một tay, xoay người nắm lấy cổ tay Ân Chi Dao: “Đi theo nhé.”