Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 12:
Thư viện ở trường Nhất Trung Nam Thành không lớn, được chia thành khu mượn sách và khu tự học.
Bên chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ trong khu tự học, có một vài học sinh cuối cấp đang cúi đầu chăm chỉ học tập.
Ân Chi Dao ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, nguệch ngoạc chép lại bài văn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Trình Vọng đang ngồi bên cạnh cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Vọng hoàn thành một mặt của một bài kiểm tra toán học rất nhanh chóng rồi lật sang trang khác.
Ánh hoàng hôn phản chiếu qua cửa sổ chiếu trên gò má anh tuấn của anh, giống như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, yên lặng.
Đầu ngón tay thon dài của anh cầm một góc bài kiểm tra, tay còn lại cầm bút, nhanh chóng tính toán trên tờ giấy nháp.
Nét chữ rất đẹp dù chỉ là viết tay.
Tâm tư của Ân Chi Dao đều đặt trên người thiếu niên bên cạnh, biết rõ là anh cầm bút, gõ một cái vào đầu cô.
“Ôi.” Cô bị đau kêu lên.
Trịnh Vọng gõ vào vở của cô: “Em đang vẽ hay là đang viết chính tả bài văn vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bài văn á.”
“Viết lại.”
“Cái gì! Tại sao!”
“Quá lộn xộn, viết lại.” Trình Vọng nhắc lại: “Viết nắn nót vào.”
Ân Chi Dao đã sao chép nó lần thứ ba, nhưng Trình Vọng cứ yêu cầu cô viết lại, thật là quá đáng!
“Cô giáo dạy tiếng Anh không quy định chữ phải như thế nào.” Cô nhìn vào chữ viết tiếng Anh nguệch ngoạc của mình, lẩm bẩm: “Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
“Anh cũng có thể mặc kệ em.” Trình Vọng đứng dậy nói: “Tự mình em chép lại, không giúp em nữa.”
Tim Ân Chi Dao đập loạn xạ, theo bản năng vươn tay nắm lấy góc áo anh, bĩu môi, ấm ức nói: “Viết lại là được.”
Trình Vọng lại ngồi xuống, lật trang mới, sau đó mở sách giáo khoa ra đặt trước mặt cô, kiên nhẫn dặn dò: “Vừa viết vừa đọc thầm, viết từng chữ rõ ràng, đừng viết nguệch ngoạc, chép là để ghi nhớ lại.”
“Yêu cầu nhiều như vậy.”
“Không phải là nói em phải học thuộc bài văn trong vòng một tuần sao sao? Chép xong mấy lần là gần như có thể thuộc lòng được.”
Ân Chi Dao lập tức phản bác: “Làm sao có thể được! Anh chép mấy lần là có thể thuộc lòng hả?”
Trình Vọng: “Anh nhìn một lần là nhớ rồi.”
Ân Chi Dao: …
Cô ngoan ngoãn nghe lời Trình Vọng, vùi đầu chuyên tâm chép bài. Chép xong một lần, cô phát hiện Trình Vọng cũng làm xong đề kiểm tra toán, lấy ra một đề cương ôn tập tổng quát khác, bắt đầu làm.
Tốc độ giải đề này cũng quá nhanh rồi.
Anh nói: “Nếu cuối tuần không có việc gì làm, anh sẽ đến tìm em.”
Ân Chi Dao ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Vọng vừa giải đề vừa nói: “Em giúp anh giữ chiếc ván trượt, vẫn chưa tìm được cách cảm ơn. Trùng hợp chỉ số IQ của anh trai không thấp, có thể phụ đạo cho em.”
“A, để em suy nghĩ đã.” Ân Chi Dao tiếp tục làm bài tập, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười.
“Được, suy nghĩ đi.” Trình Vọng lười biếng nói: “Quỷ nhỏ còn rất kiêu ngạo.”
…..
Sau giờ ăn tối, số học sinh đến trong phòng tự học cũng nhiều hơn. Bởi vì Trình Vọng là lớp trưởng, cho nên có rất nhiều người quen biết đều chào hỏi.
Một cô gái mặc váy kẻ ô đi đến trước mặt Trình Vọng, ngồi xuống: “Này, Trình Vọng, cậu cũng đến đây ôn bài.”
Trình Vọng không ngẩng đầu lên, mà khẽ “Ừm” một tiếng.
Trong nháy mắt Ân Chi Dao liền đứng ngồi không yên, cô nghiêng đầu nhìn nữ sinh kia.
Nữ sinh kia dường như đã ngồi vào chỗ bên cạnh anh, đã lôi cuốn sách giáo khoa ra khỏi cặp sách của mình.
Vị đàn chị này đang ngồi bên cạnh Trình Vọng. Ân Chi Dao cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vị trí thư viện là công cộng, ai cũng có thể ngồi, cô không có lý do gì để đuổi người ta rời đi.
Trình Vọng thấy cô gái nhỏ lại đang thất thần không tập trung, gõ một cái lên đầu cô, nhắc nhở: “Nghiêm túc viết đi.”
Ân Chi Dao nhanh chóng vùi đầu vào việc chép bài.
Cô gái mặc váy kẻ sọc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này.
Phải biết rằng Trình Vọng ở trong lớp hầu như không có bạn khác giới. Cho dù có, thì cũng chỉ giới hạn trong công việc của lớp.
Anh là người hiền hòa, hiếm khi tức giận, đối xử với các cô gái rất lịch sự. Nhưng đôi khi… Lịch sự lại đồng nghĩa với việc xa lánh.
Thậm chí mấy cô gái còn muốn anh xấu xa một chút, giống như những đứa con trai làm chuyện xấu “bắt nạt” mọi người trong lớp kéo tóc, nắm tay bọn họ.
Tuy rằng con gái sẽ giả vờ giận dỗi nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tình cảm giữa hai người đã thân thiết hơn.
Trình Vọng chưa bao giờ giống như thế, anh lịch sự đến mức mọi cô gái đều cảm thấy… muốn gần cũng không gần được.
Vì vậy việc tự học của anh không thể nào liên quan đến… một bạn nữ.
Cô gái mặc váy kẻ sọc giả vờ nói đùa, tò mò hỏi Trình Vọng: “Trình Vọng, em ấy là…?”
Trình Vọng không quen thân với cô gái, cô ta ngồi bên cạnh anh, anh không quan tâm lắm.
Nhưng nghe câu hỏi của cô ta, anh cảm thấy hơi mạo phạm, mặc dù không cần giải thích gì với cô ta, nhưng theo phép lịch sự, anh vẫn thản nhiên nói: “Đàn em lớp 10.”
Tất nhiên, cô gái mặc váy kẻ sọc biết rằng đó là đàn em. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, cô gái này là học sinh mới vào trường.
Cô ta ngượng ngùng nở nụ cười hỏi: “Cô ấy sẽ không phải là… bạn gái của cậu chứ?”
Nghe thấy hai chữ “bạn gái”, Ân Chi Dao đang chép bài dừng lại, gần như ngừng thở, trái tim đập thình thịch.
“Chị đừng nói bậy!” Không đợi Trình Vọng mở miệng, Ân Chi Dao đã lập tức phản bác: “Em không phải!”
Trình Vọng không cảm thấy có gì. Con gái trong lớp bát quái cũng là chuyện bình thường. Anh thân là lớp trưởng, không cần phải quan tâm đến chuyện đó.
Nhưng anh không ngờ phản ứng của Ân Chi Dao lại lớn như vậy, giống như làm bạn gái anh khiến cho cô rất uất ức, hận không thể nhanh chóng phân rõ mối quan hệ với anh.
Trình Vọng ném bút, dựa vào lưng ghế ngồi, đầu lưỡi áp vào phía sau hàm răng, chợt cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.
Con sói mắt trắng nhỏ này, may mà anh vẫn đang lo lắng về thành tích của cô, thì ra vốn trong đầu óc cô không muốn bị người khác đàm tiếu.
Giống như làm bạn gái của anh sẽ khiến cô rất mất mặt vậy.
Thảo nào… Thấy anh thì luôn trợn mắt, sắc mặt không tốt chút nào.
Cô gái mặc váy kẻ sọc thấy Ân Chi Dao phản bác mạnh mẽ như vậy, thật ra thả lỏng rất nhiều, nói với Trình Vọng: “Trình Vọng, cuối tuần có phim điện ảnh mới. Cậu có thời gian không, chúng ta cùng nhau đi xem phim?”
Ân Chi Dao lại dỏng tai lên nghe.
“Không phải chỉ có một mình tớ, có rất nhiều bạn học trong lớp chúng ta đi. Kiều Chính Dương cũng sẽ đi. Trình Vọng, cậu có muốn cùng đi không?”
Trình Vọng nhìn chằm chằm vào Ân Chi Dao. Vốn trước đó đã nói sẽ dạy phụ đạo cho cô, nhưng lúc này trong lòng anh cảm thấy có chút không vui, anh thuận miệng đáp: “Đi, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Ân Chi Dao nắm chặt cây bút trong tay, các khớp tay đều trắng bệch.
Cuộc hẹn với cô, không quan trọng …
Ân Chi Dao càng ngày càng không vui, đơn giản thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi. Trình Vọng gọi cô lại: “Em còn chưa chép xong.”
“Không viết nữa, dù sao cũng không có gì quan trọng.”
Nói xong, Ân Chi Dao cầm cặp sách nhỏ của mình lên, đứng dậy rời đi. Lúc cô rời đi, cái ghế còn vang tiếng.
Tất nhiên tính tình Trình Vọng cũng không tốt, anh liền đẩy sách bài tập tiếng Anh lớp 10 trong tay ra, im lặng cúi đầu làm đề của mình.
Ân Chi Dao vừa đi, cô gái mặc váy kẻ sọc rất vui vẻ. Nhưng thấy cả người Trình Vọng phát ra ý lạnh, nhìn vào đã biết anh đang cực kỳ bực dọc.
Cô ta cũng không dám quấy rầy anh.
Lúc Trình Vọng làm đề xong cũng thu dọn đồ đạc rời đi. Toàn bộ quá trình đều không nói một câu.
Cô ta và Trình Vọng học cùng lớp ba năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Trình Vọng bực dọc như vậy.
*
Ân Chi Dao không muốn gặp Trình Vọng trên đường về nhà, vì vậy cô chỉ đơn giản nhắn tin cho Tô Văn Nhuế, định quay về nhà anh trai mấy ngày.
Mặc dù Tô Văn Nhuế không muốn, nhưng cũng không ép buộc cô.
Ân Chi Dao ngồi xe buýt, xuống trạm Thiên Kiều, đi thẳng đến quán bán đồ ăn của Tạ Uyên.
Tạ Uyên đang nấu món phở xào, ánh sáng bóng đèn vàng ấm áp chiếu lên làn da màu vàng lúa mạch của anh ấy, rất là nam tính.
Ân Chi Dao không nói gì, bước tới cầm lấy dĩa phở xào, giao cho khách theo số bàn.
Tạ Uyên quay đầu lại nhìn gương mặt tức giận của cô gái nhỏ, lại tỏ vẻ tức giận.
“Ai chọc ghẹo em vậy?”
Ân Chi Dao không trả lời.
Tạ Uyên buông khăn lau xuống, cởi tạp dề treo lên cột, đi qua các quầy bán đồ ăn sôi động, đi thẳng đến cạnh Ân Chi Dao, hô to: “Cẩu muội.”
Ân Chi Dao lau bàn gọn gàng, không để ý đến anh ấy.
Tạ Uyên nhanh chóng cầm lấy cái giẻ lau trong tay, nhỏ giọng nói: “Không phải anh không tới trường đóng giả phụ huynh cho em, còn tức giận sao?”
Ân Chi Dao ném chiếc khăn lau ẩm ướt lên người Tạ Uyên, tức giận nói: “Em thực sự ghét những người thất hứa.”
Tạ Uyên xoay người treo khăn lay lên, lấy một hộp kẹo sôcôla bột phỉ từ trong cặp sách ra, đưa cho Ân Chi Dao: “Mua cho em, đền lỗi.”
Ân Chi Dao là một cô gái rất dễ dỗ dành. Đương nhiên Tạ Uyên cũng biết cách làm cho cô vui, nhưng lần này, Ân Chi Dao nhìn thấy những viên kẹo sôcôla, trong lòng cũng không tỏ ra vui vẻ gì mà bĩu môi: “Em không muốn ăn.”
Lòng đau, có ăn ngọt cũng không có khẩu vị.
Ân Chi Dao mang túi xách, đi về phía hẻm Ngô Đồng.
“Đến mức như vậy sao.” Tạ Uyên đuổi kịp cô, mang túi xách nặng trịch giúp cô: “Mặc dù không đến trường gặp giáo viên, nhưng biểu hiện nghe điện thoại cũng không tệ lắm đúng không.”
Mặc dù Ân Chi Dao không phải tức giận bởi vì chuyện Tạ Uyên nuốt lời. Nhưng khi nghe thấy lời này, cô vẫn nói: “Biểu hiện không tệ? Anh hại em phải chép bài văn hai mươi lần, còn phải học thuộc lòng nữa!”
“Trong lớp không chú ý nghe giảng, chịu chút vị đắng thì tính là gì.”
Ân Chi Dao không tranh luận với anh ấy, uể oải bước đi trên con đường nhỏ lát đá sau cơn mưa.
Chớp mắt một cái, chợt nhìn thấy cánh tay anh ấy giấu trong áo khoác, quấn một vòng băng trắng.
“Tiện ca!” Cô kêu lên, cầm lấy cánh tay bị bó thạch cao của anh: “Cánh tay của anh bị sao vậy! Bị đứt sao! Bị người chặt đứt à?!”
“Chặt đứt cái đầu em.” Tạ Uyên kéo móng vuốt chó của cô ra: “Chỉ là gãy xương mà thôi.”
“Sao lại bị gãy xương! Anh đánh nhau với người khác hả?!”
“Không có đánh nhau, đạp xe đạp bị ngã.”
Ân Chi Dao thở phào nhẹ nhõm đập mạnh vào vai anh ấy: “Thật hay giả vậy, anh đi xe đạp có thể bị ngã, anh xem em là con nít sao?”
“Ngày mưa đường trơn trượt.” Tạ Uyên nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, anh kế của em còn bắt nạt em không?”
“Dạo này anh ta rất ngoan, không gây phiền phức cho em, cũng không cãi nhau với em nữa.”
“Như vậy là được rồi.” Tạ Uyên gật đầu: “Bất luận là ai đối xử không tốt với em, bắt nạt em, nhất định phải nói cho anh biết, biết không?”
“Em biết rồi, giữa chúng ta không có bí mật.”
“Ngoéo tay.” Tạ Uyên cố chấp nói.
Ân Chi Dao kéo ngón út của Tạ Uyên trong thạch cao ra: “Ngoéo tay một cái, trăm năm cũng không được thất hứa.”
…..
Ân Chi Dao trở về phòng, mở cặp sách, tìm kiếm một hồi, rồi đặt mông xuống ghế.
Xong rồi, bỏ quên sách bài tập tiếng Anh ở chỗ Trình Vọng rồi!
Mới vừa lúc nãy còn thề thốt trước mặt miss Trương sau này nhất định sẽ học tốt môn tiếng Anh. Nếu ngày mai không thể nộp bài tập tiếng Anh trong sách bài tập….
Hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
Ân Chi Dao lấy điện thoại ra, mở danh bạ điện thoại, sau đó nhìn dãy số của cái tên mà cô đã cẩn thận lưu vào.
*
Bầu trời đêm sau cơn mưa như được gột rửa, không khí trong lành và mát mẻ.
Trình Vọng mở cửa sổ nhìn tòa nhà nhỏ kiểu phương tây ở đối diện, chỉ thấy cửa sổ lầu hai tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Anh nhìn thời gian, mới tám giờ, chắc sẽ không đi ngủ sớm như vậy nhỉ.
Trình Vọng lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Chính Dương: “Em gái cậu đâu?”
Kiều Chính Dương mắng: “Em gái cậu á.”
Trình Vọng: “Tớ đang hỏi, em gái của cậu đâu rồi?”
Kiều Chính Dương: “Con bé bạo lực kỳ quặc đó không phải là em gái của tớ!”
“Bớt lắm mồm đi.” Giọng điệu của Trình Vọng mang theo mấy phần vội vàng và tức giận: “Em ấy vẫn chưa về nhà à?”
“Ừ.”
“Đã tám giờ, tại sao em ấy chưa về?!”
“Cậu lo lắng cái gì, nó trở về nhà cũ của nó rồi, đêm nay sẽ không ở đây.”
Nghe vậy, Trình Vọng an tâm một chút, nhưng lại nghe Kiều Chính Dương nói: “Tối nay cuối cùng ông đây cũng có thể mặc quần đùi ở nhà rồi. Đm, ở nhà của mình mà cũng không thoải mái được.”
Trình Vọng dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà, lười biếng nói: “Nhà cậu không chỉ có một mình em gái cậu.”
“Còn có gì?”
“Còn có một người mẹ kế xinh đẹp như hoa.”
Kiều Chính Dương: ….
Thật là bực bội!
Sau khi cúp điện thoại, Trình Vọng lấy bút và bài tập về nhà trong cặp xách ra, lại thấy trong đó có một cuốn sách bài tập tiếng Anh lớp 10.
Trong vở bài tập còn có phần gấp đánh dấu, hẳn là bài tập về nhà tối nay.
Ánh mắt Trình Vọng thoáng dịu lại, mở sách bài tập ra, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc.”