Cuồng Tà Tuyệt Đản

Chương 6: Hồi 6


Đọc truyện Cuồng Tà Tuyệt Đản – Chương 6: Hồi 6

Kẹt một tiếng cửa phòng nhè nhẹ mở ra.

Đặng Tiểu Nhàn nhẹ bước vào trong, hai tay bưng một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ trắng tinh như tuyết đứng ở trước giường, nhìn thiếu niên áo trắng trên mặt hiện ra một thứ tình cảm cực kỳ phức tạp.

Thiếu niên áo trắng vẫn nhắm nghiền đôi mắt chẳng hề động đậy.

Hồi lâu…

Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đặt bộ quần áo trên giường, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên mặt thiếu niên nọ, lấy tay đặt trên trán hắn xem thử đầu có nóng không, rồi lẩm bẩm nói thầm :

– Tốt rồi.

Đặng Tiểu Nhàn quay mình đi ra vừa đến cửa phòng đột nhiên mỉm cười, nụ cười cực kỳ lạ lùng.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng đã đóng sập lại.

Thiếu niên áo trắng thở phào nhẹ nhõm đôi mắt chớp chớp hình như nghĩ ra một chuyện gì đó thần sắc bỗng nhiên biến đổi, đôi mắt nhòe lệ như muốn khóc.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Thiếu niên áo trắng thở nhẹ một tiếng từ từ hỏi :

– Ai?

Đặng Tiểu Nhàn đứng phía ngoài cửa cười đáp :

– Ta đây, có thể vào được không?

Thiếu niên áo trắng trợn mắt liếc nhìn ra cửa rồi nói nho nhỏ tự nghe :

– Đang thay quần thì lại bị phá rối! Hừ! Ngươi chẳng phải vừa vào lúc nãy là gì?

Một thoáng im lặng.

Đặng Tiểu Nhàn đập cửa la lớn :

– Người đẹp như vậy mà xấu bụng ghê. Ta biết rõ là ngươi đã tỉnh dậy rồi mà.

Tiểu tử này thật là con quỷ linh tinh, chẳng việc gì mà hắn ta không chừa mặt.

Thiếu niên áo trắng không còn cách nào đành nói :

– Vào đi!

“Kẹt” lên một tiếng, cửa phòng lại mở.

Đặng Tiểu Nhàn lướt mình vào trong thuận tay đóng cửa phòng lại, ngồi phịch xuống ghế đối diện với thiếu niên áo trắng. Thấy rượu và đồ ăn còn thừa lại tối hôm qua còn bày đầy trên mặt bàn chưa kịp dọn đi, liền vội vàng ngồi vào bàn ăn uống vô cùng khoái trá, chẳng buồn nhìn đến thiếu niên nọ.

Thiếu niên áo trắng giận dữ nghiến răng, trầm giọng nói :

– Ta có điều này muốn hỏi ngươi…

Đặng Tiểu Nhàn vừa ăn vừa trả lời :

– Có gì nói mau, cứ úp mở mãi.

Thiếu niên áo trắng đỏ mặt hỏi tiếp :

– Ngươi… ngươi… tối hôm qua… ngủ ở đâu…?

Khuôn mặt Đặng Tiểu Nhàn chẳng hề vội vã trả lời tỉnh bơ :

– Ngủ ở đây, bên cạnh ngươi đó.

Hừ lên một tiếng, thiếu niên áo trắng từ trên giường nhảy dựng dậy, thân hình run lên nhè nhẹ, mắt long lanh ngấn lệ đưa tay chỉ vào Đặng Tiểu Nhàn run run cất giọng :

– Ngươi… ngươi đã làm gì ta?

Đặng Tiểu Nhàn lắc đôi vai cười một cách vô cùng thích thú :

– Chuyện này còn phải hỏi tự ngươi nghĩ ra cũng được mà.

Thiếu niên áo trắng rơm rớm nước mắt hét lớn :

– Nói! Ngươi phải nói cho ta biết ngươi cuối cùng đã làm gì ta?

Đặng Tiểu Nhàn vô cùng đắc ý cười một cách khả ố trả lời tiếp :

– Kỳ thực thì cũng chẳng có gì, chỉ bất quá là ta lột hết y phục của ngươi ra, từng đốt xương trên mình ngươi, có bao nhiêu sợi lông tơ, ta đều đếm kỹ càng, e rằng ngay chính cả bản thân ngươi cũng chưa chắc biết được đúng không nào?

Thiếu niên áo trắng giống như bị trúng huyệt, cả người cứ run bắn lên từng hồi bất giác “òa” lên một tiếng đưa tay che mặt bật khóc nức nở như mưa.

Đặng Tiểu Nhàn cứ điềm nhiên ngồi đó rồi nói :

– Cái đó ngươi nên tự trách mình mới phải, tại sao lại không nói sớm cho ta biết ngươi là nữ nhân? Lại nữa ta chẳng có công phu để ôm ngươi trong lòng mà không động tình như Liễu Hạ Huệ đâu, xem ra lão chẳng phải là không động lòng mà… vì lão có bịnh chẳng thể làm loạn lên được.

Thiếu niên áo trắng trợn ngược đôi mày trầm giọng quát lớn :

– Câm mồm!

Đặng Tiểu Nhàn lè lưỡi nói tiếp :

– Ha! Ngươi làm gì dữ vậy? Nếu có trách thì nên trách cha mẹ ngươi có ai bảo sinh ra ngươi đẹp quá làm chi. Đứng trước sắc đẹp như vậy, ta… ta đương nhiên cầm… cầm lòng sao được…, ngươi đừng xem ta là nhỏ. Giả sử ta lập gia thất trước đây hai năm thì… bây giờ đã có… có hài tử để ẵm trên tay rồi.

Thiếu niên áo trắng khóc mãi không thôi, nước mắt nước mũi chảy ra ràn rụa chắp tay đau khổ khẩn cầu hắn :

– Ta cầu khẩn ngươi đừng nói nữa mà, có được không?

Đặng Tiểu Nhàn cười nói :

– Đằng nào thì chúng ta cũng đã làm chuyện đó rồi, có nói hay không nói cũng đều như nhau thôi.

Thiếu niên áo trắng gục đầu trên giường, khóc than kêu trời kêu đất :

– Trời ơi, ta biết làm sao đây, làm sao đây?

Đặng Tiểu Nhàn xoa hai tay làm ra vẻ thương hại đáp :

– Làm sao à? Xem ra thì ngươi chỉ còn có cách gả quách cho ta thôi.

Thiếu niên áo trắng oán hận nói lớn :

– Xú lang, ta có chết cũng chẳng lấy ngươi đâu.

Đặng Tiểu Nhàn chợt nhảy dựng lên há miệng hét lớn :

– Thiệt là không biết xấu mặt, ngươi cho rằng ta muốn cưới người lớn tuổi hơn ta chắc? Ta còn trẻ khỏe như vầy, thì ngươi đã là lão bà rụng răng xấu xí, đẹp đôi quá hả?

Đột nhiên…

Đao quang lóe lên, Thiếu niên áo trắng đã rút từ dưới gối ra một con dao trủy thủ, lạnh lùng bảo :

– Ta… ta giết ngươi.

Khuôn mặt Đặng Tiểu Nhàn tươi cười đáp :

– Ta chết cũng chẳng ân hận gì! Nhưng chỉ tiếc cho ngươi còn trẻ đẹp như vậy mà phải cô quạnh một mình.

Thiếu nữ áo trắng không nói một lời cánh tay phải lẹ làng vung ra, ánh đao loang loáng nhanh như điện xẹt đâm thẳng tới trước ngực Đặng Tiểu Nhàn.

Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi, phút chốc đã đứng sau lưng cô nương nọ, nhè nhẹ thở dài nói tiếp :

– Nếu như ngươi chẳng chịu lấy ta, muốn đi với kẻ khác thì cũng chẳng sao cả. Tại… tại sao phải nhất định sát hại ta vậy?

Thiếu nữ áo trắng vừa khóc vừa bảo :

– Ngựa tốt không thắng hai cương, liệt nữ chẳng lấy hai chồng, ngươi yên tâm suốt đời này ta sẽ chẳng lấy kẻ khác đâu mà sợ.

Đặng Tiểu Nhàn chẳng những không cười, mà lại như muốn khóc không ngờ rằng sự việc đã nghiêm trọng đến mức như vậy.

Đao quang lóe lên, chủy thủ lại tiếp tục đâm tới.

Đặng Tiểu Nhàn chấn động tâm thần, vội vàng phân thân nghiêng người sang bên trái nhanh lẹ vô cùng, ai ngờ chân vừa nhấc lên chỉ nghe một tiếng “binh” vai trái đã lãnh trọn một chưởng, nửa thân người như tê dại thân hình loạng choạng muốn ngã, ánh đao quang cứ loang loáng làm hoa cả mắt, lưỡi chủy thủ sắc bén bên trong tay thiếu nữ áo trắng đã bay đến sát ngực của Đặng Tiểu Nhàn.

Thiếu nữ áo trắng xem ra có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng tâm trí võ công lại cực kỳ cao siêu. Chủy thủ trong tay vung ra chỉ là hư chiêu, bức hắn phải tránh đồng thời tính kỹ bước lui của đối phương xuất tiếp một chưởng cũng lúc chủy thủ đột ngột biến chiêu, cách đánh vô cùng hữu hiệu.

Đặng Tiểu Nhàn cười nhạt :

– Ngươi thật sự muốn giết ta sao?

Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng đáp :


– Không sai, có gì di ngôn lại không? Nói mau!

Đặng Tiểu Nhàn cất tiếng cười ung dung :

– Nhờ ngươi nói với nam nhân trong thiên hạ, cứu ai thì nên cứu nhưng tuyệt đối không được cứu nữ nhân. Ngươi động thủ đi.

Một tiếng “keng” vang lên ngọn chủy thủy trong tay thiếu nữ áo trắng đã rơi xuống đất.

Đặng Tiểu Nhàn cười hì hì trêu chọc :

– Ta đã nói mà, đâu có lẽ nào tiện nội lại đi giết trượng phu? Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm Phan Kim Liên sao?

Thiếu nữ áo trắng thất thanh khóc lớn :

– Ngươi đã cứu ta, ta làm sao có thể giết ngươi, có lẽ ta phải tự giết ta cho rồi.

Nói vừa dứt lời nàng nhẹ nhàng tung mình người đã bay ra ngoài cửa.

Đặng Tiểu Nhàn la lớn :

– Lão bà ngươi không thể trốn theo trai như vậy, lẽ nào nỡ để lão công công ta đây cô đơn một mình suốt đời hay sao?

Đặng Tiểu Nhàn đoán chắc nàng ta chưa thể di xa nên mới nói ra những lời hồ đồ để chọc tức thiếu nữ nọ. Nào ngờ đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì trong lòng chợt lo lắng, liền chạy ra ngoài.

Thời gian khoảng cạn chén trà thì thấy Đặng Tiểu Nhàn cúi đầu lủi thủi bước quay trở về. Mồ hôi chảy ròng ròng, ngay cả một cái bóng cũng chẳng kiếm thấy.

Vừa bước vào cửa do không chú ý suýt chút nữa là bị vấp ngã nhào, thế là hắn bực tức trầm giọng nói :

– Đồ chết bà, mình xui xẻo bị cái con bà nó cho ăn gáo nước lạnh buốt răng.

Càng nghĩ càng thêm giận dữ, tức quá hắn đá vào ngạch cửa một cái cho bõ ghét.

Chỉ nghe “cộp” một tiếng rồi thấy Đặng Tiểu Nhàn lấy hai tay xoa xoa mu bàn chân phải chân trái gập xuống, đau buốt vô cùng, nhưng hắn mỉm cười mím răng chịu đau lết đến bên giường. Đặng Tiểu Nhàn vừa ngồi trên giường vừa xoa bóp chỗ chân đau trong lòng thầm nghĩ:

“Tục ngữ nói “Nữ nhân là kẻ gây ra tai họa” thiệt chẳng sai chút nào, ai mà gặp là người ấy bị xui xẻo liền, người ta đã đi rồi có nghĩ thì cũng chẳng ích gì. Hôm qua lại bị khốn khổ suốt đêm ngủ chẳng xong. Bây giờ phải chợp mắt chút chớ kệ bà nó! Sao cũng mặc”.

Đặng Tiểu Nhàn nghĩ xong liền ngã mình trên giường gối đầu ngủ thiếp đi. Một lát sau đã vang lên tiếng ngáy như sấm của hắn.

Một thoáng im lặng.

Bỗng nhiên…

Có tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng từ xa vọng tới và dừng lại ngay trước cửa phòng.

Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười từ từ mở mắt, thì ra tiểu tử này chỉ giả bộ ngủ trong bụng nghĩ thầm:

“Nữ nhân tâm, kim đáy biển. Ha! Ngươi đuổi theo nàng, nàng chạy thục mạng, ngươi không chú ý đến, nàng liền mở cửa ra nhìn ngươi! Con bà nó, nữ nhân chính là thế đấy”.

“Kẹt” một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.

Thiếu nữ áo trắng đứng ngay giữa cửa, thật là quái lạ!

Nàng ta không khóc mà trái lại cười một cách yêu kiều, nụ cười tươi tắn mê hồn khiến cho ai nhìn cũng đều say đắm.

Đáng tiếc là Đặng Tiểu Nhàn không xem thấy bởi vì hắn đang ngáy to khép chặt đôi mắt làm ra vẻ đang ngủ say. Thiếu nữ áo trắng đứng nhìn Đặng Tiểu Nhàn rồi mỉm cười nhủ thầm:

“Thật là… cái đồ cứ ăn cho no… rồi lại ngủ kỹ…”

Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng bước đến bên giường mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn đăm đăm không chớp, một lúc lâu mới gọi nhỏ :

– Nè, ngươi tỉnh dậy đi chứ!

Thiếu nữ không gọi có lẽ tốt hơn, bởi vì càng gọi thì hắn càng ngáy to hơn.

Thiếu nữ liếc mắt nhìn, trọng bụng bỗng nảy ra một kế mỉm cười :

– Được rồi ta sẽ cho ngươi dậy luôn.

Thiếu nữ áo trắng quay người cầm lấy hồ rượu đang định đổ vào mũi vào miệng hắn…

– Mưu hại trượng phu mình phải xử như thế nào đây?

Trong khi đang nói, Đặng Tiểu Nhàn đã ngồi bật dậy thu thế như muốn đánh.

Thiếu nữ áo trắng la lên một tiếng vội lùi lại phía sau.

Một tiếng “choang” vang lên chiếc hồ rượu đã bị rớt xuống đất vỡ tan, hai tay ôm lây ngực liếc xéo hắn một cái :

– Làm người ta sợ chết đi được, thì ra ngươi đâu có ngủ?

Đặng Tiểu Nhàn làm mặt xấu rồi lại cười ha hả :

– Hiền thê ta chạy mất, ta làm sao có thể ngủ yên được?

Hắn cứ nhìn trân trân vào người thiếu nữ, suy nghĩ giây lâu rồi nét mặt bỗng hiện ra vẻ nghi ngờ hỏi :

– A! Ngươi cao hứng lắm phải không? Có chuyện gì vậy hả?

Thiếu nữ áo trắng đỏ bừng mặt, chậm rãi cúi đầu xuống.

Đặng Tiểu Nhàn không hiểu hỏi lại :

– Ngươi làm sao mà chẳng nói gì vậy?

Thiếu nữ áo trắng xấu hổ cúi đầu lắp bắp :

– Ngươi… ngươi… ngươi tuyệt nhiên không… không ăn hiếp ta…

Đặng Tiểu Nhàn sa sầm nét mật cố làm ra vẻ tức giận :

– Chúng ta đã là phu phụ rồi, ngươi lại muốn lờ đi à?

Thiếu nữ áo trắng tát nhẹ vào má hắn một cái, rồi dịu dàng trách hắn :

– Có đùa thì cũng phải có mức độ vừa phải thôi chứ, vừa rồi ngươi làm ta sợ hết hồn. Bây giờ ta mới biết ngươi chẳng những không ăn hiếp ta, ngay cả lúc thay y phục bó thuốc cho ta ngươi cũng đi mời những nữ nhân trong quán giúp ta, đúng hay không?

Đặng Tiểu Nhàn chỉ mỉm cười không đáp.

Thiếu nữ áo trắng mỉm cười nói tiếp :

– Không những thế mà ngươi còn ở phòng bên cạnh lát lát lại bưng nước, mang thuốc, báo hại ngươi phải bận rộn suốt đêm…

Thiếu nữ áo trắng đôi mắt chứa chan tình ý nhìn hắn, nói với vẻ vừa yêu vừa giận :

– Xem vẻ mặt ngươi có vẻ bại hoại, không ngờ rằng lại là vị chính nhân quân tử.

Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả :

– Bây giờ ngươi mới biết, thế ngươi tên là gì?

Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng mắng :

– Thô lỗ! Hỏi tên nữ nhân thì cũng phải khách sáo văn vẻ một chút nếu không suốt đời chẳng lấy được ai cả.

Đặng Tiểu Nhàn bộ dạng giống như tiểu sinh mới học diễn kịch, bước lên trước vài bước cúi mình thấp xuống thi lễ đoạn hỏi lớn :

– Tiểu sinh Đặng Tiểu Nhàn xin cúi đầu ra mắt, xin hỏi tiểu thư quý tính phương danh. Như vậy được chưa?

Thiếu nữ áo trắng cười muốn chảy cả nước mắt, gập cả người lại mà cười. Hồi lâu mới từ từ nói :

– Đồ chết toi làm người ta cười đau cả bụng. Hừ! Đặng Tiểu Nhàn, tên sao kỳ vậy. Ta họ Bạch tên là Hàng Tố.

Đặng Tiểu Nhàn nghiêm mặt hỏi :

– Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni với ngươi có thù?

Bạch Hàng Tố lắc đầu :

– Không có.

Đặng Tiểu Nhàn kinh ngạc hỏi :

– Vậy thì…

Bạch Hàng Tố đỏ mặt đáp :

– Ả bắt ta lấy ả? Ta không chịu, đúng vậy, không phải ta không chịu mà ta không thể lấy ả. Ngươi minh bạch chưa?

Đặng Tiểu Nhàn ngơ ngác hỏi :

– Vậy thì tại sao ngươi không nói sự thật cho ả?


Bạch Hàng Tố rầu rầu kể tiếp :

– Ả có cho ta cơ hội nào để nói đâu, cứ hễ động thủ là đánh, mở miệng là chửi. Ta lại cứng đầu thế là chẳng buồn nói chi cả.

Đặng Tiểu Nhàn nhìn nàng ta không chớp mắt rồi thực thà nói :

– Nói thật đó, lúc đó nếu như ta là nữ nhân ta cũng sẽ ép ngươi lấy ta.

Bạch Hàng Tố liếc hắn một cái nói tiếp :

– Lại nữa rồi. Miệng chó lại mọc ngà voi nữa rồi.

Đặng Tiểu Nhàn cười hì hì :

– Đại tiểu thư, nếu như miệng chó có thể mọc ra ngà voi thì Đặng Tiểu Nhàn này đã nuôi chó từ lâu rồi.

Bạch Hàng Tố nhịn không được cười nói :

– Lẻo mép rồi!

Đặng Tiểu Nhàn nghiêm chỉnh bảo :

– Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni là thần quỷ phương nào đi chăng nữa, chỉ thấy cái dáng vẻ khinh thường mọi người của ả, trong lòng ta lập tức giận bừng bừng. Thế nào cũng có ngày ta dạy cho ả một bài học nhớ đời.

Bạch Hàng Tố từ tốn khuyên hắn :

– Thân thế của ả ta cũng chẳng biết rõ cho lắm, ngày hôm qua ta tình cờ đụng phải ả ở trên đường, nhưng mà võ công của ả vô cùng cao minh, mới chỉ qua ba chiêu ta đã bị ả tóm lấy. Thêm rắc rối một chuyện sao bằng bớt đi một chuyện phiền muộn, ngươi hãy bỏ qua cho xong! Đa sự chỉ cho thêm mệt.

Đặng Tiểu Nhàn không hề muốn bỏ qua chuyện này, nhưng nghĩ đến sự an toàn của Bạch Hàng Tố hắn cũng cố gắng nhẫn nhịn cười bảo :

– Được ta nghe lời ngươi, ngày mai chúng ta ra đi.

Bạch Hàng Tố trong lòng vô cùng sung sướng. Nàng biết rằng Đặng Tiểu Nhàn đã vì mình mới không đi tìm cách chọc tức Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni.

Đôi mắt nàng chớp chớp có ý chọc hắn :

– Nói thật ra ả đó đến ngay bây giờ ta cũng chẳng sợ ả bởi vì…

Đặng Tiểu Nhàn vội vàng gặng hỏi :

– Tại vì sao?

Bạch Hàng Tố nhìn Đặng Tiểu Nhàn với vẻ tinh nghịch :

– Ngươi có thể cưới cô ta.

Đặng Tiểu Nhàn như muốn nhảy dựng lên chỉ vào mũi nàng ta nói :

– Ngươi dám nói móc ruột ra, xem ra ta không trị nổi ngươi à!

Bạch Hàng Tố vội vòng tay cúi mình xin lỗi hắn :

– Lần sau người ta không dám nữa mà.

Đặng Tiểu Nhàn nhìn thấy cô nàng giả làm ra vẻ đáng thương như vậy không nhịn được cười :

– Ngươi dám đánh cuộc với ta không, nếu như ta khống chế được Hắc Phượng Hoàng ngươi phải quỳ xuống đây mà kêu ta bằng sư phụ…

Bạch Hàng Tố đột nhiên hỏi lại :

– Nếu như ngươi thua thì sao?

Đặng Tiểu Nhàn nói rõ từng tiếng :

– Một ngày ba lần ta sẽ cúi đầu gọi ngươi là bà tổ.

Bạch Hàng Tố lắc đầu cười nói :

– Ta còn chưa già mà đã bị ngươi kêu bằng lão tổ, như vậy nè, nếu ngươi thua thì đầu khỏi cần cúi cứ kêu ta một tiếng tỷ tỷ được không.

Đặng Tiểu Nhàn gật đầu.

– Được, quân tử nhất ngôn.

Bạch Hàng Tố tiếp lời :

– Tứ mã nan truy.

Nói xong hai người đưa tay làm bằng.

* * * * *

Nước sông trong đến nỗi có thể nhìn xuống tận đáy, cá bơi có thể đếm được.

Hàng liễu rũ hai bên bờ cứ phất phơ theo gió.

Bạch Hàng Tố nằm dưới bóng cây dương liễu, lấy tay che nắng mặc nguyên cả bộ quần áo đang ngủ.

Đặng Tiểu Nhàn cởi bỏ giầy vớ cao hứng bắt cá mò tôm trong nước, miệng cứ ư ử hát thầm một khúc nhạc :

– Tháng giêng ơi là tháng giêng, dắt theo người em gái nhỏ, ư ử, ư ư là nhìn hoa đăng, hoa đăng…

Bỗng nhiên…

Tiếng ca đột nhiên dừng lại tựa như có người cầm dao cắt đứt nửa chừng.

Đặng Tiểu Nhàn như bị ma bắt, mắt trợn miệng há người cứng đờ như tượng gỗ, nhìn đăm đăm xuống mặt nước bất động.

Bóng đen phản chiếu xuống mặt nước xem ra vô cùng yểu điệu, cực kỳ khả ái khiến cho người nhìn thấy như đắm như say.

Nữ nhân xinh đẹp từ từ nhấc đôi tay ngọc lên tư thái vô cùng dịu dàng, mỹ miều, tựa như Lăng Ba Tiên Tử giáng trần, ban ân tứ phúc cho kẻ phàm phu tục tử ở dưới nhân gian.

Nhưng đôi bàn tay thon dài đẹp như ngọc này lại chẳng hề mang đến cho hắn một chút hạnh phúc nào cả mà chỉ mang đến cái họa sát thân. Bởi vì lát nữa đây nó sẽ lấy đi tính mạng của Đặng Tiểu Nhàn. Tiếng cười trong trẻo ngân lên như tiếng chuông bạc bên tai, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ bóng đen nọ :

– Hừ, sao lại ngồi ngẩn ngơ như thế, coi chừng bị cảm lạnh bây giờ, đứng nhanh lên đi chứ.

Đặng Tiểu Nhàn chợt nhảy bổng lên, như là đang ngồi trong lò lửa vậy, nhãn quan phắt lại nhãn châu như muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, trố mắt kinh sợ nhìn người áo đen y như vừa gặp quỷ đến bắt hồn miệng la lên thất thanh đôi chân vội vàng lùi ra sau.

Kỳ thực trên mặt nước sông như gương soi đã báo trước cho Đặng Tiểu Nhàn người ấy chính là Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni.

Nhưng hắn cố ý làm ra vẻ sợ hãi ngốc nghếch, đôi mắt thất thần nhìn sững nàng ta hồi lâu rồi lắp bắp mở miệng thốt lên :

– Nàng ta… nàng ta chẳng phải là nam nhân… mà… mà cũng là… giống… cái… như ngươi mà thôi…

Mai Đông Ni gật đầu cười lạnh lùng :

– Ta biết, nhưng ta đến đây đâu phải để kiếm cô ta.

Đặng Tiểu Nhàn vẻ mặt sầu khổ, thiểu não nói :

– Vậy… vậy thì ngươi tìm ra sao?

– Không sai, ngươi thật thông minh.

Mai Đông Ni chầm chậm hạ đôi ngọc thủ xinh đẹp xuống, không ngừng trợn mắt liếc nhìn Đặng Tiểu Nhàn, rồi tiếp tục hé mở đôi môi xinh xắn lạnh lùng thốt :

– Là một hán tử chân chính thì phải lên đây lẹ lên chứ! Bộ ngươi tính trốn dưới nước suốt đời hay sao?

Đặng Tiểu Nhàn vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Bạch Hàng Tố đang nhìn về phía mình mỉm cười chọc tức hắn, hắn không nén nổi cơn giận bừng bừng bốc lên trong bụng mắng thầm:

“Con xú a đầu kia! Ta chết thì ngươi cao hứng quá há! Cười cười cười! Có ngậm miệng lại không hả? Mọi việc đều do cái con bà mi hại ta cả nếu… nếu không ta đâu có khốn khổ như vậy”.

Mai Đông Ni dựng ngược đôi mày đen nhánh, lạnh lùng cười :

– Cũng được, ngươi không chịu lên cũng chẳng sao, ta sẽ xuống đó vậy.

Mai Đông Ni vừa nói vừa định bước xuống, đương nhiên chẳng phải là hư trương thanh thế.

– Khoan đã.

Đặng Tiểu Nhàn đảo mắt một cái trong lòng nghĩ:


“Ở trên bờ còn có thể kiếm cách đối phó với ả, chứ ở trong nước chẳng khác nào chui đầu vào tử lộ…”

Nghĩ đến đây hắn lấy tay phủi đít quần cười nói :

– Một mỹ nhân xinh đẹp như ngươi đây mà để cho nước thấm ướt hết xiêm y, lộ ra nguyên hình thì thật là tội của ta lớn lắm, cô nương xinh tươi ơi, lùi ra xa vài bước để ta đi lên với chứ.

Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni lạnh lùng đáp :

– Hừ, ta há lại sợ ngươi bay lên trời sao?

Nói dứt lời nàng tung mình nhẹ nhàng, thân ảnh vô cùng lanh lẹ, người đã bay ra cách đó hai trượng thần thái ung dung phi phàm thiên hạ có một không hai.

Đặng Tiểu Nhàn không khỏi rùng mình, ớn lạnh chỉ cần nhìn thuật khinh công của nàng ta, hắn cũng tự cảm thấy mình đã nắm chắc phần thua, hắn thất thểu đứng như sắp lên đoạn đầu đài, bước chân nặng nề chậm chạp bước lên bờ.

Mai Đông Ni thấy Đặng Tiểu Nhàn đã xỏ xong giầy vớ liền giơ tay chỉ về phía hắn lạnh lùng quát :

– Ngươi tên gì, nói mau!

“Ồ!” Đặng Tiểu Nhàn suýt chút nữa đã cười phá lên, nhìn thấy thần sắc cô nàng giống như là lão già ngồi ở công đường tra vấn phạm nhân.

Đặng Tiểu Nhàn trong lòng thực sự oán ghét cô ả, chợt nghĩ ra một mẹo để chọc tức ả liền nói lớn :

– Tại hạ họ Liễu tên là Xuân Tăng.

Bạch Hàng Tố ngạc nhiên trong bụng thầm nghĩ:

“Tiểu tử này đang định làm trò quỷ gì vậy? Tự nhiên lại đi thay tên đổi họ?”

Mai Đông Ni cũng vô cùng kinh ngạc miệng cứ lẩm bẩm :

– Liễu Xuân Tăng, tên gì mà quái dị thế!

Đặng Tiểu Nhàn giả bộ nghiêm mặt cố nén cười nói tiếp :

– Xem ra có lẽ ta với ngươi có duyên với nhau, ngay cả tên họ cũng hợp với nhau vô cùng. “Hàn mai đông thiên khai hoa. Liễu thụ xuân thiên nẩy mầm”. Ni cô mùa đông phối hợp với hòa thượng mùa xuân thật là duyên trời kết hợp, trăm năm chẳng phải, nhưng mà…

Mai Đông Ni cực kỳ giận dữ toàn thân run lên trầm giọng quát :

– Câm mồm! Nếu thứ ngươi ngoan ngoãn theo ta có thể ngươi sẽ được sung sướng.

Đặng Tiểu Nhàn vội vàng xua tay làm bộ làm tịch :

– Đi theo ngươi? Không được, không được, khi ta còn chưa xuất thế, thân mẫu ta đã chỉ vào bụng cầu thần cho ta một hiền thê rồi. Nếu như ngươi định cưới ta làm trượng phu thì cứ gọi lão công hoài. Vậy thì làm sao, thôi xin hẹn kiếp sau tái ngộ vậy.

Mai Đông Ni tức giận khóe mắt lộ ra sát cơ lạnh lùng hét :

– Xuất ngôn nói năng lộn xộn, đáng bị đánh đòn.

Đặng Tiểu Nhàn thấy trong mắt đối phương hiện ra tinh quang lấp lánh chiếu đầy vẻ sát cơ không khỏi chấn động toàn thân trong bụng thầm la “không xong” rồi co giò định chạy.

Mai Đông Ni thấy tình trạng này thì cất lên tiếng cười thích thú.

Nàng ta tuy nở nụ cười tươi như hoa, nhưng đối với Đặng Tiểu Nhàn và Bạch Hàng Tố lại cảm thấy lạnh toát cả người, hồn xiêu phách lạc.

Chỉ thấy Mai Đông Ni nhẹ nhàng di động ngọc cước như làn khói thoảng, bóng người lướt qua nhan như điện chớp, thân mình đã bay ra ngoài mấy trượng, đến sát bên cạnh Đặng Tiểu Nhàn.

Đặng Tiểu Nhàn trợn tròn đôi mắt nhìn mãi không hề chớp, một lúc nhưng cũng không thể nhận ra Mai Đông Ni đã dùng thân pháp gì mà chỉ nhẹ nhàng một bước liền ở ngay bên cạnh mình cách nhau chỉ có vài bước.

Đặng Tiểu Nhàn gan dạ phi thường, trong lúc nguy cấp hai tay lẹ làng vung ra thế chưởng mạnh như núi hộ vệ toàn thân.

Mai Đông Ni cười lạnh một tiếng tả thủ nhẹ nhàng đẩy ra, lập tức một luồng kình lực mãnh liệt đã ập tới đồng thời hữu thủ vung ra nhằm ngay mặt đối phương chụp tới.

Đặng Tiểu Nhàn kinh hồn bạt vía ngã người ra sau, song cước búng mạnh xuống đất thân hình đã vọt ra ngoài một trượng.

Nào ngờ Mai Đông Ni nhẹ nhàng đuổi theo nhanh như chớp lóe sao sa, thân hình mềm mại như cành liễu phất phơ trước gió chập chờn như bóng ma bám theo Đặng Tiểu Nhàn như hình với bóng, đợi cho hắn vừa đứng thẳng người lại, ngọc chưởng của Mai Đông Ni đã đưa ra.

Liền nghe…

Một tiếng “binh” vang dội ngực của Đặng Tiểu Nhàn đã hứng trọn một chưởng.

Chỉ thấy…

Dư chấn vang vang, bóng người bay ra, Đặng Tiểu Nhàn đã như con diều đứt dây bị sức chấn động hất ra ngoài một trượng.

Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni thấy Đặng Tiểu Nhàn nằm thẳng cẳng dưới đất, chẳng hề động đậy bèn lạnh lùng cười nói :

– Thiên đường có lối ngươi chẳng chịu đi, Địa ngục không cửa vẫn cứ xông vào, giờ này năm sau chính là ngày giỗ đầy năm của ngươi đó.

– Đánh cho ngươi mấy cái vào mông bây giờ.

Nói vừa dứt lời, đã thấy Đặng Tiểu Nhàn lồm cồm bò dậy, khuôn mặt tươi cười chỉ vào Mai Đông Ni tiếp :

– Lão tử đây Diêm vương chê không nhận, phán quan cũng không cần, mà xú nha đầu ngươi muốn lấy mạng ta. Chẳng dễ dàng như vậy đâu.

Bạch Hàng Tố đang âm thầm rơi lệ thấy vậy không khỏi vui mừng ra mặt, thầm nguyện cầu Bồ Tát hộ mạng cho hắn.

Mai Đông Ni nghĩ thầm trong bụng:

“Một chưởng vừa rồi của ta có thể khai sơn phá thạch, uy lực chuyển núi dời non, cho dù hắn có cương khí hộ thân cũng khó tránh khỏi cái chết. Tiểu tử này xem ra chẳng hề hấn gì, chẳng lẽ… hắn có tà thuật?”

Đặng Tiểu Nhàn thấy Mai Đông Ni cứ đứng sững như trời trồng mặt lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi cảm thấy vui mừng hai tay liền chắp sau lưng rồi ngước mặt nhìn trời cố làm ra vẻ nhàn nhã khiến cho người ta chẳng thể biết hư thực ra sao.

Thực ra trong bụng hắn cũng hồi hộp tim đập thình thịch, người vốn được làm bằng thịt mà ai lại chẳng sợ bị đánh, chỉ bất quá là do hắn lì đòn hơn người ta mà thôi.

Mai Đông Ni cau đôi lông mày đen nhánh lạnh lùng quát bảo :

– Được lắm! Nhà ngươi khá đấy, ta xem thử ngươi chịu được bao lâu, nhìn đây.

Mai Đông Ni nạp khí vào Đan Điền, dồn lực vào hai tay, người đã theo cùng tiếng, nhanh như ánh chớp hữu chưởng lẹ làng vung ra kình phong cuồn cuộn quét tới gió lốc ào ạt khắp nơi nhằm vào những yếu huyệt trước ngực Đặng Tiểu Nhàn lướt tới.

Đặng Tiểu Nhàn cảm thấy chưởng thế của nàng ta phát ra cực kỳ nhanh lẹ thủ pháp vô cùng quái dị. Hắn muốn lẩn trốn nhưng cảm thấy không cách gì trốn khỏi chưởng ảnh, mắt cứ trợn miệng vẫn há đứng im chịu trận.

“Binh” một tiếng chấn động vang lên trước ngực Đặng Tiểu Nhàn lại lãnh thêm một chưởng.

Ngọn chưởng lần này cực kỳ mãnh liệt dù cho đối phương là đại la thần đi nữa cũng bị sức chấn động làm cho tâm mạch đứt đoạn, ngũ tạng đảo lộn thổ huyết mà chết. Thật lạ lùng, Đặng Tiểu Nhàn chẳng những không bị chấn động mà cứ đứng yên tại đó chẳng hề thối lui cứ ung dung mỉm cười khinh thường nhìn Mai Đông Ni.

Chuyện này càng làm cho hung tính của Mai Đông Ni bị kích động dữ dội, bao nhiêu công phu luyện tập bấy lâu đều bị trút vào song chưởng liên hoàn xuất thủ chiêu nọ nối tiếp chiêu kia, chưởng phong rít lên vèo vèo cuồng phong cuồn cuộn tứ phía thanh thế kinh người.

Những tiếng “bình” “bịch” không ngớt vang lên bên tai, chấn động vang lên đến trời, những ngọn chưởng cứ nhằm những tử huyệt mà phóng tới liên miên bất tận.

Bóng người bay loang loáng nhanh như điện chớp, chưởng thế mạnh như núi đổ, kình phong ào ạt xô tới như những ngọn sóng vô tận, càng đánh càng lẹ vô cùng. Trong khoảnh khắc Mai Đông Ni đã liên tiếp công ra hơn bốn mươi chiêu.

Bóng chưởng kín mít chẳng hở chỗ nào, Đặng Tiểu Nhàn giống như con quay khổng lồ cứ xoay tròn theo thế chưởng, trúng thế chưởng càng mạnh vòng quay càng nhanh. Tuy bị trúng chưởng nặng nề như vậy nhưng hắn chẳng hề thọ thương, cũng chẳng táng mạng dường như càng bị đánh càng lên tinh thần hơn.

Bạch Hàng Tố cứ lo lắng hộ hắn ta, nhưng thấy hắn cứ như Trình Giảo Kim đánh mãi không chết mới tạm yên lòng mặt mày có phần tươi tỉnh.

Mai Đông Ni càng đánh trong lòng càng kinh sợ, lúc mới đầu nàng chẳng cảm thấy gì cả, dần dần mới phát hiện ra Đặng Tiểu Nhàn mỗi khi bị trúng một chưởng thân hình sinh ra phản ứng, phát ra một sức phản chấn, xuất thủ càng mạnh thì sức phản chấn lại càng mãnh liệt.

Qua bốn mươi chín chiêu không những không đánh ngã được Đặng Tiểu Nhàn, trái lại còn bị sức phản chấn phát ra từ thân thể hắn dội lại làm cho cổ tay tê buốt, đau thấu đến tim gan.

Mai Đông Ni ngẩn người đứng lặng âm thầm nghĩ ngợi:

“Tà môn, đây là công phu gì vậy. Thật là mình chưa hề được thấy, cũng không nghe nói quá bao giờ”.

Đặng Tiểu Nhàn muốn xuất thủ phản kích nhưng chẳng tìm ra cơ hội, đột nhiên thấy thế chưởng đối phương bất ngờ chậm lại đứng ngẩn người suy nghĩ trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, chẳng chịu bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.

Thân hình lăn tròn một cái, Đặng Tiểu Nhàn đã thoát ra khỏi chưởng phong hai tay nhanh lẹ vươn ra bốc vội lấy hai nắm bùn ở bờ sông vung ra ném thẳng vào mặt Mai Đông Ni, bùn vừa ra khỏi tay đã nghe tiếng hét lớn của hắn :

– Xem pháp bảo.

Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni nghe tiếng hét, tung mình tánh khỏi nhưng đã trễ, một nắm bùn đen bay vút vào mặt. Mắt, mũi, miệng đều dính đầy bùn.

Đặng Tiểu Nhàn đắc thủ được một chiêu, hai tay nhanh như điện xẹt cứ bốc từng nắm, tằng nắm bùn ném liên tiếp về phía Mai Đông Ni.

Bùn đất từ trên trời không ngừng giăng xuống, Mai Đông Ni tối tăm mặt mũi, mắt chẳng thể mở được, miệng cũng không chửi được, mũi cũng cơ hồ nín thở. Mùi bùn đất tanh hôi khó ngửi làm cho người muốn nôn ọe, hận Đặng Tiểu Nhàn đến tận xương tủy, song cước đạp mạnh xuống đất, người nàng đã bay ra xa vài trượng.

Đặng Tiểu Nhàn vô cùng khoái trá vỗ tay cười lớn :

– Xú nha đầu phiến tử, tạp chủng ngươi chớ chạy, lão tử đây sẽ biến ngươi trở thành con cóc xấu xí đầy bùn. Ha… ha… ha…

Bạch Hàng Tố cười chảy nước mắt, gập cả người lại mà cười, trong lòng thầm nghĩ:

“Con nữ sát tinh này ai thấy cũng phải sợ thất kinh hồn vía, lại bị tiểu tử này chọc phá đến nỗi thất điên bát đảo đứng ngồi không yên, thật là ác nhân sẽ có ác nhân ma trị mà!”

Bỗng nhiên…

Nghe “soạt” một tiếng ngân quang lóa mắt, một vầng sáng vung lên, Mai Đông Ni nhẹ nhàng rút kiếm. Thanh Tam Xích Thanh Phong đã cầm trong tay nghiến chặt hàm răng ngọc, oán hận hét lớn :

– Tiểu cẩu, ta không giết mi thề chẳng làm người.

Nàng lắc tay một cái kiếm quang đã di chuyển, kiếm phong rít lên “vù vù” nhanh như chớp lóe sao sa, xuất chiêu Tiểu Chỉ Nam Thiên nhằm vào giữa tim Đặng Tiểu Nhàn đâm tới.

Đặng Tiểu Nhàn thất thần vội vàng phi nhanh ra sau trầm giọng hét :

– Khoan đã!

Mai Đông Ni tuy thu thế kiếm nhưng mũi kiếm vẫn chĩa thẳng vào ngực Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng quát :

– Có gì nói mau, người đừng tưởng có thể thoát khỏi lưỡi kiếm này đâu, cô nương đây quyết không để cho ngươi có cơ hội đó đâu.

Đặng Tiểu Nhàn trong bụng thật sự phát run lên, hắn tuy chẳng sợ bị đánh nhưng đối với bảo kiếm lạnh như băng này hắn kỵ vô cùng, lưỡi kiếm tuy trắng nhưng máu sẽ nhuộm đỏ nó, lúc đó chỉ cần nháy mắt là sẽ gặp ngay Diêm vương ở trước mặt.

Đặng Tiểu Nhàn đương nhiên chẳng chịu bó gối chờ, cái gì là chết vinh hơn sống nhục, hắn không cần biết, mắt cứ đảo quanh tìm kế hoãn binh, trước tiên hãy cứ để cho nàng ta bình tâm bớt giận cái đã.

Hai tay Đặng Tiểu Nhàn chắp lại khuôn mặt tươi cười nói với Mai Đông Ni :

– Chúng mình có thù oán với nhau sao?

Mai Đông Ni vốn tính nóng nảy nhưng hay nói thẳng ra chứ không biết nói quanh co nhiều lời. Nghe hỏi liền nghĩ ngợi một chút, quả thật giữa họ không oán không thù, bèn trả lời :

– Không có!

Đặng Tiểu Nhàn vội lợi dụng cơ hội nắm lấy lời nói của nàng ta, được thể liền nói một hơi :

– Ngươi xem xem, chúng ta đánh nhau dữ dội thế, mà ta với ngươi chẳng oán chẳng thù. Đại tiểu thơ mau tra kiếm vào vỏ đi, vũ động đao kiếm mà chi, ta trông thấy nó thì sợ lắm.


Mai Đông Ni cười lạnh một tiếng trầm giọng quát :

– Câm mồm, ta với mi tuy không oán không thù, nhưng ngươi đã cả gan dám cản đường ta, đốt cháy đuôi ngựa cu ả ta, nướng chín mông tuấn mã của ta, báo hại tuấn mã của ta thất kinh suýt chút nữa hất ta té ngã xuống đất. Hôm nay nếu có băm ngươi ra làm trăm mảnh cũng chưa làm cho lòng ta hả giận.

Ngân quang lóe lên, thế kiếm chớp nhoáng, thanh Tam Xích Thanh Phong trong tay Mai Đông Ni đã xoay ngược phóng ra.

Đặng Tiểu Nhàn vội vã tung người tránh thế kiếm, cúi gập đầu xuống đất điềm nhiên nói :

– Sát nhân bất quá cũng chạm đầu xuống đất thôi. Đại tiểu thư đã cho ta ăn mấy chục chưởng, cơn giận cũng đã trút vào đó rồi. Tại hạ tự biết mình có lỗi nên chẳng dám hoàn thủ mong đại tiểu thư mở rộng lòng trời, từ bi thương xót lưu cho ta một con đường sống, đại ân đức này vĩnh viễn không bao giờ dám quên.

Mai Đông Ni vốn tính ưa nói ngọt chứ không ưa ngang ngạnh, miệng tuy nói cứng nhưng trong lòng lại mềm xèo, thấy hắn đã nhận tội trước mặt mình, lời nói lại mềm mỏng cực kỳ đáng thương hại, lòng cũng muốn xuôi nhưng ngoài mặt cố ý giả bộ làm dữ lạnh lùng quát :

– Muốn ta tha mạng cho ngươi cũng được, nhưng phải quỳ gối xuống dập đầu, lạy ta ba lạy kêu lên ba tiếng “Đại cô nương” rồi lấy tay chùi sạch vết bùn dơ trên người ta.

Đặng Tiểu Nhàn ngẩn ngơ một hồi, lặng im không nói câu nào.

Mai Đông Ni cười lạnh lùng :

– Quyết định nhanh lên ta chẳng có thời gian để lôi thôi với ngươi đâu.

Đặng Tiểu Nhàn thở dài một tiếng thê thảm nói :

– Trương Lương còn phải xách giày, Hàn Tín cũng phải luồn dưới háng tiểu nhân để mong được sống, còn ta đây bất quá chỉ là một kẻ giang hồ lãng tử không chốn nương thân vô danh tiểu tốt. Hôm nay để bảo toàn tính mạng phải quỳ xuống đất khấu đầu bái lạy nữ nhân cũng chẳng có gì phải hổ thẹn. Tùy lúc tùy thời, lúc co lúc duỗi mới chính là đại trượng phu vậy.

Nói vừa dứt lời đã thấy Đặng Tiểu Nhàn quỳ mọp xuống dưới chân Mai Đông Ni, lau một cách cẩn thận, kỹ lưỡng những vết bùn dính trên đôi ủng của Mai Đông Ni.

Bạch Hàng Tố không ngừng liếc xéo Đặng Tiểu Nhàn khinh bỉ mắng thầm:

“Đồ vô dụng!”

Mai Đông Ni thấy Đặng Tiểu Nhàn bị mình hạ nhục đang quỳ sát đất như vậy nhịn không được liền phá lên cời thích thú.

Đặng Tiểu Nhàn cũng cười, nhưng mà là cười thầm trong lòng, chẳng ai có thể nhìn thấy và cũng chẳng cách nào nghe thấy được, đôi mắt hắn đảo nhanh rồi nghĩ:

“Lão quái nhà ta còn biết phép Phong Huyệt Di Mạch, ta đồ rằng con xú nha đầu phiến tử mi sẽ bị lộn đầu đến tám đời cho coi”.

Đặng Tiểu Nhàn càng nghĩ càng cao hứng, trong lúc vui mừng nhất thời dùng sức quá mạnh suýt nữa đã bẻ trật cổ chân của Mai Đông Ni.

Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni đau đớn vô cùng mím miệng giận dữ định đưa chân đá cho hắn một cái chết tươi, nào ngờ bàn chân chưa kịp nhấc lên, đột nhiên cảm thấy huyệt Âm Lăng Tuyền như bị tê đi phân nửa, thân người bị mất cảm giác thần sắc bỗng nhiên biến đổi, thất thanh la hoảng :

– Ngươi…

Đặng Tiểu Nhàn ngẩng đầu lên làm mặt xấu với Mai Đông Ni nửa như nói móc nửa như cay độc :

– Đại tiểu thư, chân của ngươi cong vòng như vầy thiệt là khó coi, khó coi quá. Ta có hảo tâm sợ ngươi lấy chồng không được, cho nên mới ra tay sửa lại giúp ngươi đó.

Đặng Tiểu Nhàn đang nói lung tung nhưng vẫn không ngừng tay, nhanh như chớp điểm tiếp vào các huyệt Tôn Tị, Lương Khâu, Phục Thổ cơ hồ như hệ thống huyệt đạo ghi trong Túc Dương Minh Kinh trên chân Mai Đông Ni đều bị hắn ta điểm hết. Đặng Tiểu Nhàn đứng bật dậy vỗ tay cười lớn :

– Ngã này, ngã này.

Mai Đông Ni dường như nghe theo lời hắn. “Phịch” một tiếng, liền té ngồi xuống đất chổng bốn vó lên trời.

Mai Đông Ni tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có không ít kinh nghiệm giang hồ, hiểu biết cũng khá rộng, tính tình tinh ranh cổ quái, lắm mưu nhiều mẹo lại mang trong mình võ công tuyệt thế, người trong giới võ lâm không ai nghe thấy tên là không táng đởm kinh tâm, lui bước xá dài ba cái. Không ít những nhân vật đã thành danh trong giới giang hồ đã bị đại bại trong tay nàng.

Mai Đông Ni ngay cả nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng một kẻ nhìn bề ngoài khiến cho người ta vui thích, kỳ thực hắn là một tiểu tử vô danh bại hoại nhất trần đời, bị hắn xỏ mũi trêu tức mà chẳng làm gì được.

Nàng không dám tin điều này, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt làm sao lại có thể không tin?

Mai Đông Ni tức giận đến nỗi khuôn mặt tái mét, toàn thân run lên từng hồi mà chẳng biết làm cách nào hơn đành phải nằm im ở đó.

Đặng Tiểu Nhàn trợn trừng mắt nhìn Mai Đông Ni rồi cười với vẻ vô cùng khoái trá :

– Ngươi tuy thông minh lắm, nhưng đem so với ta thì còn kém xa. Đại tiểu thơ nhà ngươi vừa mới cho ta ăn bốn mươi mấy chưởng, bây giờ ta lấy lại cả vốn lẫn lời nè!

Bạch Hàng Tố cũng là nữ nhân, nữ nhân thì đương nhiên thông cảm với nữ nhân, liền bước tới ngăn Đặng Tiểu Nhàn :

– Mặc kệ ả, nam nhân ai lại đi đánh nữ nhân bao giờ. Ngươi mà làm như vậy, suốt đời sẽ chẳng lấy được ai cho mà xem!

Đặng Tiểu Nhàn gật gù nói với Bạch Hàng Tố :

– Xem ra cũng là phận nữ nhi với nhau cả, cũng để cho ta khỏi mang tiếng ế vợ, vốn lời đầy đủ chỉ cần phát cho hai cái tượng trưng thôi. Thế nào? Vừa ý ngươi chưa?

Mai Đông Ni la lên :

– Ngươi dám!

Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả :

– Dám hay không thì ngươi sẽ biết ngay thôi.

Đặng Tiểu Nhàn vừa nói vừa dùng chân hất nhẹ một cái, tấm thân đẹp đẽ mỹ miều đã bị lật sấp xuống, rồi giơ tay ra đánh mạnh vào mông của Mai Đông Ni hai cái.

Mai Đông Ni từ nhỏ đến giờ được nâng niu cưng chiều chưa từng bị ai làm cho xấu hổ nhục nhã như vầy, mặt liền đỏ ửng lên, hai hàng lệ tuôn chảy như suối, cắn chặt răng nén đau rồi mở miệng chửi mắng :

– Đồ chết bầm, xú cẩu đảng, con bà nhà ngươi, cái đồ trứng ung thịt thối…

Đặng Tiểu Nhàn quát lớn :

– Câm mồm.

Mai Đông Ni cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy xuống, nhưng đôi mắt vẫn cứ tuôn trào hai dòng lệ vẫn không ngừng rơi xuống, quay đầu đưa mắt căm hận nhìn hắn, ngang bướng thách thức :

– Ngươi muốn thế nào nữa đây?

Đặng Tiểu Nhàn cười nhạt :

– Hai cú đánh vừa rồi chỉ bất quá là chứng tỏ cho ngươi biết ta có cái sở thích là đánh vào mông nữ nhân. Nếu như ngươi còn dám chửi ta một câu…

Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni vẫn không chịu nhịn ngang ngược hét lớn :

– Ta cứ chửi xem ngươi có thể làm gì được ta.

Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng nói :

– Ta dĩ nhiên là chẳng thể làm gì ngươi. Bất quá là chỉ có thể nói cho ngươi biết, đánh vào mông nữ nhân là sở thích của ta, nhưng ta khoái nhất là, thích thú nhất là kéo quần của ngươi xuống đánh nhẹ vào cái đồ vừa trắng vừa mềm ở trước cái mông của ngươi đó. Đại tiểu thư, ngươi có muốn ta thử cho xem không nào?

Mai Đông Ni bỗng nhiên biến sắc, mặt mày tái xanh, miệng ngậm chặt lại sợ đến nỗi dường như nín thở không dám thốt ra lời nào.

– “Ồ! Chiêu này thật là hữu hiệu. Không biết tiểu tử quái quỷ này học được ở đâu để đối phó với nữ nhân thật là cực kỳ kinh nghiệm”.

Mai Đông Ni hai mắt tóe lửa, oán hận nhìn hắn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống con người đang đứng trước mặt, lẩm bẩm nói :

– Rồi sẽ có ngày ta giết được ngươi.

Đặng Tiểu Nhàn cười vang :

– Con nha đầu ngu ngốc kia, nếu như ngươi nói những lời này sớm hơn một chút, thì có thể nhắc nhở được ta, còn bây giờ ngươi phải thề không được giết ta, nếu không ta sẽ lột quần đánh vào mông ngươi ngay lập tức. Nhanh lên!

Thật là anh hùng thất thế phải thua kẻ tiểu nhân, cọp dữ sa cơ bị chó cười. Mai Đông Ni có muốn khóc cũng chẳng khóc được nữa, hận vô cùng nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn đành nói :

– Trên có hoàng thiên, dưới có hậu thổ, Mai Đông Ni đây thề không giết người nam nhân này, nếu trái lời thề thì trời tru đất diệt, vĩnh viễn không sống trên đời này nữa.

Đặng Tiểu Nhàn vui mừng nói :

– Đa tạ đại tiểu thư đã nới tay mở cho ta một con đường sống.

Mai Đông Ni cắn chặt răng rít lên :

– Ta tuy đã phát thệ không thể tự tay giết ngươi, nhưng ta cũng có nhiều cách có thể làm cho mi đi vào tử lộ, khiến cho mi hồn phi phách tán, chết càng thê thảm hơn.

Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười :

– Chuyện về sau ra sao, ai mà có thể biết trước được. Chúng ta hãy cứ đợi đấy đã, tính trước làm chi cho mệt.

Đặng Tiểu Nhàn đắc ý nhìn Bạch Hàng Tố rồi giục :

– Thôi, chúng mình đi đi.

Bạch Hàng Tố liếc nhìn Mai Đông Ni trong lòng cảm thấy thương xót, thở dài một tiếng, buồn rầu nói với Đặng Tiểu Nhàn :

– Cô nương này…

Mai Đông Ni lạnh lùng đáp :

– Mặc kệ ta, hảo ý của ngươi ta sẽ ghi nhớ.

Bạch Hàng Tố thấy Đặng Tiểu Nhàn đang quay lưng sửa lại yên ngựa liền vội vàng khoa chân bước tới nhanh như điện chớp xuất thủ điểm tới hai huyệt đạo trên người Mai Đông Ni, sau đó giải khai mấy huyệt đạo mà Đặng Tiểu Nhàn…

(Mất 2 trang)

– Đáng tiếc là ngươi dữ quá, lại quá ngang bướng, nam nhân không thể sống lâu dưới cái uy lực của ngươi, ngươi nói có đúng không?

Mai Đông Ni giống như bị kim chích vào người, đôi mày dựng ngược trầm giọng hết :

– Ngươi… ngươi xéo…

Tiếng “xéo” chưa kịp thốt ra khỏi miệng, nàng đột nhiên không nói được nữa, bởi vì đôi môi dày nóng như lửa của Đặng Tiểu Nhàn đã áp chặt gắn kín trên cái miệng nho nhỏ xinh xinh của Mai Đông Ni.

Trời đất quay cuồng, đôi mắt mở to, sự việc diễn ra quá đột ngột ngoài ý muốn của nàng, Mai Đông Ni dường như chịu đựng không nổi, toàn thân tựa hồ mê muội hẳn đi.

Nàng lại nghĩ.

“Hắn tuyệt nhiên chẳng phải là một mỹ nam tử, nhưng mà chỗ nào của hắn cũng đều giống như một nam nhân đích thực. Hơn nữa lại là một nam nhân khiến cho nữ nhân động tâm. Hắn thật bại hoại nhưng bại hoại đến độ làm cho nữ nhân thích thú. Hắn cực kỳ thông minh, thông minh đến nỗi làm cho nữ nhân mê mẩn tâm thần. Hắn thiệt to gan vô cùng, hàm chứa một sức mạnh khó nói, khiến cho nữ nhân không thể cưỡng lại được, cũng không cách nào kháng cự.

Nếu có thể cùng hắn kết thành phu thê, hài nhi do mình sinh ra sẽ được thừa hưởng sắc đẹp của mình lại có được trí thông minh của hắn thật là hay biết bao?”

Nghĩ mãi nghĩ mãi khuôn mặt nàng đột nhiên nóng bừng lên, áp lực trên đôi môi đỏ như son tự nhiên biến mất. Nàng vội vàng mở mắt ra nhìn đã thấy hắn dần dần đi ra.

Mai Đông Ni bỗng nhiên cảm thấy hương vị ngọt ngào trong lòng mình như trầm hẳn xuống, tựa như đã đánh mất một vật gì đó cũng không biết là có một sức mạnh nào khiến cho nàng quên đi ngượng ngùng cất giọng gọi lớn :

– Ngươi quay trở lại đây…

Lúc này Đặng Tiểu Nhàn thật là đã nghe rất rõ lời nàng. Hắn liền quay lại ngồi dựa sát vào người Mai Đông Ni trông giống như…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.