Cuồng sủng

Chương 18


Đọc truyện Cuồng sủng – Chương 18:

 
Buổi sáng thứ bảy, Thẩm Tinh Lê ngủ lấy lại sức, mãi tới mười giờ mới rời giường. Bà nội không gọi cô, nghĩ thầm cô gái nhỏ sắp lên sơ tam rồi, học tập rất mệt mỏi, áp lực cạnh tranh cũng lớn, không bằng để cho cô ngủ thêm một lúc.
 
Thế nhưng chờ đến khi Thẩm Tinh Lê ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là mười giờ rồi, mặt trời bên ngoài chói chang, cô bỗng nhiên từ trên giường bật dậy: “Huhu, sắp trễ rồi.” Cô gái nhỏ mặc quần áo mang giày vào rồi xông ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị bà nội kéo lại: “Cơm cũng chưa ăn, đi đâu?”
 
“Bà nội cháu muộn rồi, bà đừng la cháu.”
 
Bà nội Thẩm dở khóc dở cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Hôm nay là thứ bảy, cháu quên rồi sao?”
 
“Ơ ~~~” Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hóa ra là cô nhớ nhầm, ngủ đến ngớ ngẩn rồi.
 
Ngày thứ bảy này giống như là không không có được, cô tháo cặp sách xuống, cơ thể mềm mại lập tức nhào về phía cái giường nhỏ của mình, thoải mái than thở: “Oa ~~~”
 
Bà nội Thẩm dịu dàng nhìn về phía Tinh Tinh, có chút đau lòng. Gần đây cô bé học tập rất vất vả, ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày nghĩ đến làm bài thi. Nhìn xem cô bé sợ đến mức, sáng sớm tỉnh lại đã muốn nhanh đến lớp rồi.
 
Bà cười cười nhìn chăm chú một lúc, dự định một chút nữa đi mua thức ăn thì mua nhiều đồ ngon, bồi bổ cho cô gái nhỏ một chút, học tập vất vả quá ~
 
Thế là bà cụ kéo chiếc xe nhỏ ra cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Tinh Lê rửa mặt, thay quần áo ở nhà thoải mái, một lần nữa ngồi vào bàn học.
 
Tiểu Tinh Tinh mười lăm tuổi là một học sinh trung học, cũng là một thiếu nữ xinh đẹp. Thân hình của cô rất đẹp, phần lưng ưỡn rất thẳng, cổ cũng thon dài xinh đẹp, tay và chân đều thon dài, nhưng tuyệt đối không phải là cái loại khô gầy kia, mà là có một chút thịt rất khỏe mạnh. Mùa hè quần đùi áo tay ngắn, làn da trắng vô cùng, gương mặt mũm mĩm hồng hồng, hiển nhiên là một thiếu nữ đầy sức sống.
 
Trước khi bà nội về, cô nhanh chóng làm xong một bài thi thử môn Vật lý, sau khi đối chiếu đáp án phía sau sách, điểm số là 92 như trong dự liệu, nếu là thi thật thì hẳn là cô sẽ xếp trong năm vị trí đầu của cả lớp.
 
Trắc nghiệm và câu tự luận về điện xoay chiều làm sai rồi. Nhưng mấy vấn đề này cũng không lớn, cũng là câu hỏi là giáo viên nói dễ sai nhất, chỉ cần nhớ kỹ loại đề này là được rồi.
 
Thẩm Tinh Lê nghiêm túc sửa lại đề bài làm sai, viết lỗi sai lên trên đề, nói với chính mình sau này kiên quyết không được sai nữa.
 
Một lúc sau, bà nội vào cửa, gọi cô ra ngoài ăn dưa hấu.
 
Nhưng điện thoại vang lên, Thẩm Tinh Lê nói: “Bà nội ơi cháu đến ngay” sau đó nhận điện thoại, là Tằng Hồng gọi tới.
 
Hỏi thăm tình hình thông thường gần đây của cô, Thẩm Tinh Lê vốn đứng đó, nghe thấy tình hình mẹ muốn trò chuyện tiếp, trong thời gian ngắn thì chưa xong nên mang một cái ghế đẩu tới, ngồi trước điện thoại.

 
Đối với sinh hoạt và học tập của Thẩm Tinh Lê, Tằng Hồng không lo lắng. Thế là không tự chủ được liền nói đến tình hình gần đây của con trai nhỏ A Lực. Năm nay A Lực lên lớp ba tiểu học, có chút nghịch ngợm. Lúc Tằng Hồng giận chẳng qua sẽ đánh cậu bé, sau đó cậu bé liền nói: “Nếu mẹ không thích con thì vứt con đi là được rồi, đưa chị về.”
 
Tằng Hồng cởi giày, quất một cái lên lưng con trai: “Con còn dám nói.”
 
A Lực vốn cũng không sợ bị đánh, vô cùng rắn chắc, mẹ càng đánh cậu bé càng khỏe hơn.
 
Nhiều năm như vậy cậu bé nghe nói, bởi vì mình mà bố mẹ đưa chị gái đến nhà bà nội, khiến cô tuổi còn nhỏ đã rời xa quê hương, rất khó chịu. Lúc nghỉ đông và nghỉ hè, bố muốn đón chị gái về, mấy năm trước cô còn rất vui, sau đó không về nữa. Thẩm Tinh Lê nói: “Con ở với bà nội. Dù sao ở đây được một hai tháng cũng phải trở về.”
 
Lúc cô nói lời này thì vô tâm, nhưng bố mẹ nghe thấy lại cực kỳ khó chịu.
 
Có lúc cảm thấy con gái đang trách cứ bọn họ.
 
Bởi vậy lúc nào cũng vào lúc A Lực không nghe lời mà so sánh cậu bé với chị gái.
 
Khiến cho cậu bé cũng vô cùng áy náy.
 
Nói thật, Tằng Hồng phàn nàn những chuyện này với Tinh Tinh cũng vô dụng, bởi vì Thẩm Tinh Lê cũng không hiểu rõ tình hình ở đó của bọn họ, cô ngồi trên ghế đẩu, ôn tập đề bài làm sai, hơi do dự mở miệng: “Mẹ, hay là mẹ và A Lực trò chuyện với nhau một chút đi, con thật sự không biết hình thức chung sống của mọi người, không có cách nào phát biểu ý kiến được.”
 
Giọng điệu của cô rất dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại, không có tính lấn lướt gì.
 
Tằng Hồng sửng sốt một giây, trong lòng cực kỳ khó chịu, thuận miệng quan tâm hai câu rồi cúp máy.
 
Không biết có phải là có tật giật mình hay không, bà luôn cảm thấy Thẩm Tinh Lê như dao, hung hăng đâm vào trong lòng mình.
 
Không được, bà khó chịu phải nằm một chút mới được….
 
*
 
Trong phòng Thẩm Tinh Lê có một cái máy tính để bàn, mua vào hai năm trước. Là bà nội và Thẩm Vĩnh Long mua cho Thẩm Tinh Lê, lúc trước A Lực sắp lên tiểu học, hô hào đòi mua máy tính, nhưng thật ra là vì chơi game. Một cái máy tính cũng không rẻ, cho dù là máy lắp ráp. Bà nội Thẩm kiên quyết: “Nếu như A Lực muốn mua thì Tinh Tinh cũng phải có. Con bé lên sơ trung càng cần một cái máy tính để tìm tư liệu học tập hơn.”
 
Vợ chồng Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng nghĩ thấy cũng đúng, đồng thời mang tâm tình áy náy, cắn răng mà mua một cái cho Thẩm Tinh Lê.
 
Hiệu quả rõ rệt, đổ máu nhiều một lần, cũng làm cho đôi vợ chồng này càng thêm quan tâm con gái.
 
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Lê lên mạng tìm cụm từ “Tuổi dậy thì”.
 
Cũng không có quá nhiều giải thích, chỉ là giải thích đơn giản. Nhưng có chuyên gia đề nghị nếu như trẻ con bước vào thời kỳ nổi loạn, phụ huynh có thể dẫn con cái đến xin ý kiến của bác sĩ tâm lý, tiến hành hướng dẫn.

 
Thẩm Tinh Lê cũng không hiểu vì sao những đứa trẻ khác lại có thời kỳ nổi loạn chứ? Cuộc sống học tập cho giỏi không tốt sao? Vì sao nhất định phải nổi loạn? Thật là khó hiểu mà.
 
Giữa trưa, Thẩm Linh Kiều tới đã cho cô một bài học sinh động.
 
Mấy năm nay Trương Lị Lị và bà nội Thẩm tranh đấu gay gắt, liều mạng muốn cho đứa trẻ mình nuôi xuất sắc hơn. Thẩm Tinh Lê thi lên cấp, Trương Lị Lị lập tức muốn để cho Thẩm Linh Kiều lấy một cái giải thi đấu.
 
Đương nhiên, Thẩm Linh Kiều cũng không chịu thua kém, sau khi tốt nghiệp trung học thì thuận lợi thi vào một trường học vũ đạo nào đó.
 
Nghe nói là cái nôi của nghệ thuật vũ đạo.
 
Bà nội Thẩm nói: “Tinh Tinh nhất định phải thi vào một trường trung học, hăng hái tranh giành cho bà nội.”
 
Mắt Thẩm Tinh Lê cười cong cong, cho dù là vì dỗ cho bà nội vui vẻ: “Được, cháu nhất định sẽ làm được!”
 
Thẩm Tinh Lê ăn xong một miếng dưa hấu, đang lau bàn, Thẩm Linh Kiều đeo cặp sách tới, mặt mũi tràn đầy sự mệt mỏi.
 
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Linh Kiều mượn giường của Thẩm Tinh Lê để nghỉ ngơi. Bởi vì nhảy múa rất nhiều năm, trên người Thẩm Linh Kiều có rất nhiều vết thương, trên ngón chân quấn đầy băng vết thương, đầu gối có vết tím xanh, trên cánh tay cũng quấn lấy băng vải màu da.
 
Bao gồm cả cánh tay và bắp đùi của cô ấy, bởi vì liên quan đến luyện tập vũ đạo, mặc dù rất thẳng, dáng dấp cũng đoan trang. Nhưng luyện tập quá nghiêm khắc, có rất nhiều cơ bắp. Thật ra cũng xinh đẹp, nhưng với thẩm mỹ của con gái mà nói thì có chút không tiếp nhận được. Nhất là khi cô ấy nhìn thấy dáng người thiếu nữ xinh đẹp của Thẩm Tinh Lê, cơ thể mềm mại, một đôi chân dài giống như bước ra từ trong manga. Làn da trơn bóng không tì vết, trên mặt cũng toàn mang theo nụ cười, vốn dĩ không khổ cực vất vả gì lớn.
 
Áp lực nhảy múa quá lớn.
 
Hai năm trước Thẩm Tinh Lê không múa ba lê nữa, bởi vì cô chủ yếu chuyên tâm vào thành tích văn hóa. Bà nội Thẩm không như Trương Lị Lị, liều mạng muốn đặt lý tưởng của mình lên người con cái, lúc nhỏ Thẩm Tinh Lê học múa, bà nội luôn ôm suy nghĩ lạc quan, dù cho Thẩm Tinh Lê múa rất bình thường nhưng bà cũng vui vẻ khen ngợi cô.
 
Dùng lời nói của bà nội: “Không cần có nhiều thành tựu lớn, diễn viên múa chỉ có mấy người, Tinh Tinh của chúng ta học múa ba lê đừng căng thẳng, dù cho cháu chỉ vì phong thái mà rèn luyện cơ thể thì bà nội cũng vui.”
 
Từ bỏ lòng ham muốn công danh lợi lộc, mấy năm đó Thẩm Tinh Lê quả thực trôi qua nhẹ nhàng hơn Thẩm Linh Kiều. Mà cô còn có thời gian học tập vẽ tranh, thành tích thi cử cũng không tệ.
 
Tóm lại, Thẩm Tinh Lê có thể dễ dàng làm được một vài chuyện.
 
Thế nhưng vì sao mẹ mình không thể rộng lượng giống như bà nội? Thẩm Linh Kiều có chút thất vọng.
 
Buổi chiều trước khi đi, hai chị em ở trong phòng tán gẫu.
 

Thẩm Linh Kiều trưởng thành, đương nhiên sẽ không chịu mẹ của mình sắp xếp tranh cao thấp với em gái khắp nơi, đối với con một mà nói, có đồng bọn không dễ dàng gì. Huống hồ tính cách Thẩm Linh Kiều đã thay đổi tốt hơn, mặc dù lúc nhỏ có chút kiêu căng nhưng sau khi lớn lên có chủ kiến của riêng mình thì không như vậy nữa.
 
Vả lại Tinh Tinh cũng không có đáng ghét như lời mẹ nói, thật ra cô rất đáng yêu, rất hiền lành cũng rất đơn thuần.
 
Thẩm Linh Kiều vừa khiêu vũ, vừa phải lo lắng người lớn nói phương hướng nghề nghiệp của vũ đạo, sau này không cạnh tranh được có thể sẽ nghèo rớt mồng tơi.
 
Mục tiêu duy nhất trước mắt của Thẩm Tinh Lê chính là thi vào trường trung học. Đơn giản, rõ ràng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
 
Kiều Kiều rất hâm mộ lựa chọn tương lai cho chính mình của Tinh Tinh, kiên định như thế.
 
Thẩm Tinh Lê cười nắm tay chị họ: “Cố lên nha!”
 
“Ừm.” Thẩm Linh Kiều đeo túi xách lên, bước lên xe buýt.
 
*
 
Thẩm Tinh Lê quay về phòng của mình tiếp tục làm bài tập, trễ nải cả một buổi chiều rồi, giờ phút này trời đã tối tăm mờ mịt, nhà nhà đều sắp ăn cơm rồi. Cô vững vàng làm bài tập muốn làm xong tất cả đề thi thử trước giờ cơm tối.
 
Ngẩng đầu một cái, trong biệt thự đối diện vườn hoa, căn phòng lầu hai sáng đèn lên.
 
Ngôn Gia Hứa về rồi.
 
Năm ngoái Ngôn Gia Hứa làm sinh viên trao đổi đến Anh một năm, sau đó lại xin thêm nửa năm nữa, mãi cho đến hết học kỳ đại học năm 4 mới về.
 
Trường đại học chính quy của anh là đại học Khai Thành, cũng coi như là đại học tốt nhất ở Khai Thành, bởi vì đi Anh, bố mẹ anh có phê bình úp mở đối với lựa chọn tự chủ của anh, nhưng nhìn thấy thật ra sự lựa chọn của Ngôn Gia Hứa cũng không tồi, đồng thời có thể là một trường học nước ngoài nào đó do bọn họ sắp xếp không có cách nào với tới nên cũng không có ý kiến gì, thậm chí có chút bất ngờ.
 
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Ngôn Gia Hứa liền xuất hiện phía trước cửa sổ, nhưng mà anh để trần nửa thân trên, phía dưới mặc một cái quần thể thao màu xám rộng rãi, anh vừa mới tắm rửa xong, lộ ra cơ ngực gầy gò, còn có vòng eo thon mạnh mẽ.
 
Anh vừa nghe điện thoại vừa nhìn tư liệu trong tay, hẳn là có người gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện nên chưa kịp mặc áo.
 
Phi lễ chớ nhìn!
 
Dọa cho cô gái nhỏ lập tức ngồi co quắp trên mặt đất, miệng lớn thở phì phò. Đang yên đang lành sao lại không mặc quần áo!
 
Không, là tại sao không kéo màn cửa.
 
Một lúc sau, cái đầu nhỏ nào đó lại dần dần ló lên, cẩn thận quan sát tình hình đối diện.
 
Lúc này Ngôn Gia Hứa đã mặc một chiếc áo thun màu trắng.
 
Cúi đầu, tiếp tục gọi điện thoại. Chỉ cho cô một bên mặt đẹp đẽ, tóc đen nhánh còn ướt ngăn mắt của anh lại.
 
Ơ.
 

Bà nội ở bên ngoài gọi cô: “Tinh Tinh ra đây, đưa một chút nho qua cho bà nội Ngôn của cháu, ngọt ghê gớm.”
 
“Vâng!” Cô đáp lời, sau đó kéo cửa sổ ra, thò người ra ngoài.
 
Hướng về phía đối diện gọi hai tiếng: “Này ~~”
 
Ngôn Gia Hứa nghe thấy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa vặn trông thấy thiếu nữ nào đó đặt bàn tay nhỏ lên miệng làm thành hình cái loa, anh mím môi cười.
 
Thẩm Tinh Lê: “Có ăn nho không!”
 
Ngôn Gia Hứa cười gật đầu, bình tĩnh nói: “Mười phút sau cậu hẵng gọi lại.”
 
“Được.”
 
Thẩm Tinh Lê đã không kịp đợi nữa, ôm một giỏ nho đã rửa sạch đi xuống, cô không đi về phía đối diện mà ngồi lên ghế dài trong vườn hoa. Nhìn thấy quả nho căng đầy, màu đỏ tím, hiện ra sáng bóng, được bà nội ướp lạnh trong tủ lạnh đến chiều, chắc chắn vừa lạnh vừa ngọt.
 
Con mèo nhỏ nào đó nhịn không được, lúc chờ người ta liền lấy nho cho vào miệng.
 
Một chùm nho đều sắp bị cô bốc hết rồi.
 
Năm phút sau, trước mặt xuất hiện một đôi giày chơi bóng quen thuộc, cùng với quần thể thao. Còn có mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt.
 
Ngôn Gia Hứa đã cao đến gần một mét chín khoan khoái đứng trước mặt cô, cong khóe miệng cười nhạt, sờ sờ đầu cô cưng chiều:
 
“Là đến ăn cho anh xem à?”
 
“Biểu diễn kết thúc rồi sao? Có cần anh vỗ tay không?”
 
Thẩm Tinh Lê: “….”
 
Cô biết là Ngôn Gia Hứa đang nói đùa.
 
Nhưng Tống Vũ tổng kết, nếu như em coi Ngôn tiểu gia ngông cuồng trên sân bóng kia là người đứng đắn thì sai rồi.
 
Toàn bộ sự ôn hòa đời này của anh đều cho hai loại người.
 
Một loại là trẻ con, đặc biệt là quả lê mập, gọi là ôn nhu.
 
Một loại là những người râu ria, gọi là không thèm để ý.
 
Thật ra vị tiểu gia này, là một người buông thả.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.