Cuồng sủng

Chương 10


Đọc truyện Cuồng sủng – Chương 10:

 
Dưới cái nóng rực của tháng tám, Thẩm Tinh Lê gần như là bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện.
 
Cũng không thể nói là hiểu chuyện được, nói chính xác thì “hiểu lý lẽ” phù hợp hơn. Đương nhiên cô cũng biết khóc rống lên, tham ăn, ham mê TV….
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì cả kỳ nghỉ hè đều phải ở nhà, mang theo trẻ con thật sự là rất vất vả. Bà nội thương lượng với Tinh Tinh: “Hôm nay bà nội phải làm cơm, quét dọn vệ sinh, còn phải giặt quần áo cho cháu. Thật ra thì bề bộn nhiều việc, không có thời gian chơi với cháu. Nhưng cháu không được đi ra ngoài có biết chưa? Cháu nhìn xem, thật ra bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ ôm những người bạn nhỏ không có ai nhận trên đường đi.”
 
Thẩm Tinh Lê bị dọa đến rụt đầu.
 
“Không chạy ra ngoài thì không sao.”
 
“Vâng.” Cô nghe hiểu lý lẽ thì sẽ rất nghe lời, chiếu theo lời bà nội nói mà làm.
 
Điều này thật sự khiến người lớn vui mừng.
 
Quả nhiên Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn ở nhà, vẫn luôn vẽ tranh trên cái bàn học nhỏ của mình. Rất nhanh đã dùng hết một hộp màu nước, bà nội lại mua cho cô một hộp nữa, còn có một cái bản vẽ.
 
Thẩm Linh Kiều thì được mẹ mang đến nhà dì nhỏ ở hai ngày, buổi tối ngày hôm trước hai mẹ con còn thử quần áo trong phòng khách. Bởi vì em gái Trương Mai Mai của Trương Lị Lị từ Nhật Bản về, cũng xem như là du học về, Trương Lị Lị không muốn mất thể diện trước mặt em gái.
 
Thẩm Linh Kiều thử rất nhiều váy, cực kỳ tò mò hỏi: “Dì nhỏ có nghe hiểu được tiếng Trung Quốc không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Lị Lị buồn cười: “Đương nhiên rồi, cũng không phải là người nước ngoài.” Bà ta ngồi xổm xuống chỉnh váy cho cô bé, còn nói: “Đến nhà bà ngoại đừng nói lung tung, phải nhớ lễ phép, đừng làm mẹ mất mặt.”
 
“Vâng.” Thẩm Linh Kiều thoạt nhìn tràn đầy lòng tin, điệu múa cô biểu diễn ở nhà bà ngoại đều chuẩn bị xong rồi.
 
“Cũng đừng làm bẩn váy biết chưa? Quần áo này giặt rất phí sức đấy.”
 
“Biết rồi mẹ.” Thẩm Linh Kiều nằm sấp trong lòng mẹ làm nũng.
 
Thẩm Tinh Lê đứng bên cạnh nhìn một lúc, trẻ con thật sự rất tò mò, cũng rất hâm mộ váy mới xinh đẹp và chị họ sắp đi du lịch.
 
Nhưng mà dường như thím không thích thú đoái hoài đến cô, cô bé cảm thấy vô vị nên không đến gần nữa, ngoan ngoãn quay về đi ngủ.
 
Hôm sau cô giáo Tiểu Mã tự mình đến thăm tiểu Tinh Tinh, bà nội hỏi: “Thế này có thể múa được chưa?”
 
Thẩm Tinh Lê chủ động kéo ống quần lên, trên đầu gối vẫn còn kết vảy màu đậm, ở trên làn da trắng nõn của cô bé hết sức rõ ràng: “Còn đau không?”
 
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, nói không đau. Đã sớm quên rồi, trẻ con không có già mồm như vậy, khóc xong là tốt rồi.

 
Nhưng cô giáo Tiểu Mã vẫn lo lắng, sợ quay lại phòng học, vết thương kết vảy này bị đụng phải, rách ra chảy máu sẽ rất đau.
 
Bà nội nói: “Vậy thì không vội đi học. Ở nhà cũng giống nhau thôi.”
 
Cô giáo Tiểu Mã áy náy, nhìn ánh mắt khát vọng của Thẩm Tinh Lê. Nói thật, cô đến đơn vị đào tạo đã lâu như vậy rồi nhưng Thẩm Tinh Lê là người bạn nhỏ đầu tiên tích cực muốn học tập như vậy.
 
Hình như cô bé không bài xích chút nào. Không giống với những người bạn nhỏ khác, đều là bị phụ huynh thúc, đánh, ép đến lớp. Không ít bé vừa múa vừa chùi nước mũi đâu.
 
Cô giáo Tiểu Mã thấp giọng nói: “Bà nội Tinh Tinh, bà yên tâm. Mấy tiết học Tinh Tinh bỏ lỡ tôi đều sẽ bổ sung cho cô bé, dùng tiêu chuẩn cao nhất, chất lượng dạy học tuyệt đối không kém hơn.”
 
Bà nội khách sáo nói: “Không sao.”
 
Thẩm Tinh Lê lưu luyến không rời tạm biệt cô giáo Tiểu Mã, đồng thời tặng cho cô ấy một bức tranh mà mình đã vẽ rất lâu.
 
Cô giáo Tiểu Mã suýt chút nữa cho rằng đây là bức tranh cắt xuống từ trên poster nào đó, nhưng nghĩ đến, Tinh Tinh và bà nội cũng không có khả năng sẽ làm chuyện như vậy.
 
Nhưng đây quả thật là bức tranh do bạn nhỏ năm tuổi vẽ sao?
 
Cũng không phải nói bức tranh này đáng kinh ngạc như gặp thiên nhân thế nào, dù sao thì kết cấu, màu sắc còn có rất nhiều chỗ không hợp lý, kém hơn họa sĩ chuyên nghiệp rất nhiều, bút pháp cũng non nớt.
 
Nhưng nhìn như vậy cô giáo Tiểu Mã vẫn kinh diễm.
 
“Đây là con vẽ sao?”
 
Tinh Tinh chớp mắt, cười nói: “Đúng thế.”
 
“Cô có thích không?” Tinh Tinh lại hỏi, giống như lấy lòng.
 
Bức tranh trên một tờ giấy A4 nghiêm chỉnh là lớp học mầm non, mười lăm người bạn nhỏ và một cô giáo dạy múa xinh đẹp.
 
Ở góc nhìn này có thể nhìn thấy bóng lưng của mọi người, bọn trẻ mặc váy hồng nhỏ, từng bé mập mập lùn lùn vô cùng đáng yêu, giống như từng cây nấm nhỏ, cô giáo thì như cây dương liễu, nhưng lại không phải kiểu dẻo dai, ngược lại dáng người thẳng tắp, trong cương có nhu.
 
Cô bé đều bắt lấy tất cả tinh túy.
 
Trong phòng học sáng rực có màn cửa màu xanh lam tung bay theo gió, bình nước nhỏ của bọn trẻ sắp xếp chỉnh tề bên cửa sổ, ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân nhỏ của mình.
 
Ngoài cửa sổ là mặt trời sáng tỏ chiếu rọi.
 
Thậm chí Thẩm Tinh Lê còn vẽ chạc cây hòe gai cao vút bên ngoài phòng học, dáng vẻ nhánh cây luồn vào cửa sổ sinh động như thật.

 
Cho dù tỉ lệ không đúng lắm, kết cấu cũng khôi hài nhưng hoàn toàn có thể thấy được sự quan sát cẩn thận của cô bé năm tuổi này.
 
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ thầm, người bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê này còn không giống với những đứa trẻ khác, ví dụ như lúc cô bé nhảy múa, cô giáo không cho động đậy thì sẽ không động đậy, dù là bạn bè bên cạnh đùa giỡn với cô bé, gãi eo cô bé thì quả lê mập đều có thể nhịn được thì nhịn, nhiều lắm thì nhéo cái bụng nhỏ bị gãi ngứa của mình một cái.
 
Giống như cô bé vẽ tranh, trẻ con năm tuổi vẽ ra bức tranh này không đơn giản, ít nhất phải hai ngày mới vẽ xong, cô bé lại có thể ngồi yên lặng hoàn thành công việc.
 
Bình thường bà nội bận bịu đủ chuyện, cũng mặc kệ rốt cuộc là Thẩm Tinh Lê vẽ cái gì, chỉ biết cô bé mập vò đầu, vẽ “lung tung”. Lúc Tằng Hồng đưa cô bé tới cũng đã nói, thật ra Tinh Tinh rất ngoan, nếu không có thời gian chơi với cô bé thì chuẩn bị cho cô bé một cuốn vở, một hộp màu nước là được rồi, để tự cô bé vẽ tranh chơi.
 
Cô giáo Tiểu Mã vui vẻ nhận lấy bức tranh tên là “Người bạn nhỏ múa ba lê” này, lại mở một cuốn tập của cô bé ra.
 
Cái gì cũng có, có ăn cơm ở nhà, bà nội hiền hòa cùng với hai cô bé.
 
Bà nội đang nói chuyện với thím bán cá.
 
Anh trai chơi game.
 
…..
 
Bà nội khiêm tốn cười nói: “Đều là trẻ con vẽ lung tung, cô vui vẻ là được rồi.”
 
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ là, Tinh Tinh cố gắng như vậy, bây giờ xem ra, vẽ tranh nhất định có thiên phú, phải giúp cô bé tiếp tục phát triển mới tốt.
 
*
 
Trương Lị Lị và Thẩm Linh Kiều từ nhà bà ngoại trở về, đi học múa vào thứ sáu thì phát hiện ra chân của Thẩm Tinh Lê còn chưa lành, bị cô giáo Tiểu Mã khuyên nghỉ ngơi thêm một tuần.
 
Trương Lị Lị nghĩ thầm, vốn không thích hợp với múa thì hà tất phô trương làm gì?
 
Được rồi, chờ Kiều Kiều thi cấp lấy được giấy chứng nhận, mẹ chồng sẽ thấy rõ đứa nào mới là thực lực chân chính.
 
Trương Lị Lị muốn để cho Kiều Kiều dựa vào múa để được thêm điểm, vào học ở một trường trung học không tệ, nói không chừng sau này sẽ thi vào Học viện Vũ đạo đấy.
 
*
 
Thẩm Tinh Lê được cô giáo Tiểu Mã khen ngợi, cực kỳ vui vẻ, cô cũng vẽ tranh anh trai, không kịp chờ đợi mà muốn tặng cho anh.
 
Bà nội sợ cô qua đó thì ngây ngốc nên cho cô một nắm hạt dưa, để cô mang đi cùng Ngôn Gia Hứa cắn hạt dưa nói chuyện.

 
Rất hợp lý.
 
Bảo mẫu của bà nội nhà Ngôn vừa nhìn thấy là tiểu Tinh Tinh tới thì rất tự nhiên mở cửa cho cô, bảo cô bé vào, không cần phải nói, vừa nhìn đã biết là tìm Ngôn Gia Hứa, cười nói: “Anh trai ở trên lầu, đi đi.”
 
Thẩm Tinh Lê xem tác phẩm hội họa của mình như một niềm kinh hỉ, giấu ở phía sau, một tay còn che cái túi nhỏ của mình, phòng ngừa hạt dưa rơi mất.
 
Đi thẳng đến phòng Ngôn Gia Hứa, trong phòng không có ai.
 
Máy tính để mở.
 
Thẩm Tinh Lê gọi một tiếng: “Anh Gia Hứa.”
 
Không có ai trả lời.
 
Cô để bức tranh lên bàn, tìm tìm, lại nhìn thấy anh ở ban công.
 
Thiếu niên đứng ngược sáng, chỉ cho cô một bên gò má, anh mặc áo thun đen, quần thể thao ngắn, thẳng tắp mà thon dài.
 
Dáng dấp của Ngôn Gia Hứa cực kỳ đẹp đẽ, cho dù là Thẩm Tinh Lê chỉ có năm tuổi nhưng cũng kiên quyết giương cờ giá trị nhan sắc cho anh.
 
Chạng vạng tối, một nửa bên mặt của anh đắm chìm trong quang ảnh, sống mũi cao và xương lông mày lại lộ ra dịu dàng như vậy, bờ môi hồng mím thành một đường, tóc đen trên trán che khuất đi đôi mắt sáng tỏ mà đen nhánh kia.
 
Rất giống thiếu niên đẹp đẽ trong manga.
 
Đương nhiên tất cả những điều này rơi vào trong mắt Tinh Tinh, đại danh từ chỉ có “Anh trai xinh đẹp” mỏng manh lại đơn thuần.
 
Nhưng ấm áp, quen thuộc.
 
Cô cho rằng Ngôn Gia Hứa cố ý trốn đi, vui vẻ bừng bừng nhào tới, kéo cửa ban công ra, cơ thể mũm mĩm lập tức ôm lấy chân Ngôn Gia Hứa, chớp mắt nói: “Nhìn đi, em tìm được anh rồi.” Kề sát bên chân là sự ấm áp.
 
Trong phút chốc thiếu niên yên tĩnh mới gỡ cô bé trên người ra.
 
Anh ho một tiếng, Thẩm Tinh Lê trông thấy trước mặt có một đôi giày da màu đen và quần tây. Lạ lẫm và uy nghiêm, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, có chút nghiêm túc.
 
Ngôn Thận, cũng chính là bố của Ngôn Gia Hứa.
 
Tổng giám đốc xí nghiệp Ngôn thị.
 
Người đàn ông không nghĩ tới sẽ có một cô bé chợt xông đến, cũng sửng sốt một cái, lập tức nhếch miệng, nhạt nhẽo nở nụ cười, tựa như là bị hơi thở mềm mại của trẻ con lây nhiễm mà tâm tư cũng mềm mại theo.
 
Từ khi Tinh Tinh xông đến thì Ngôn Gia Hứa không nói thêm gì nữa.
 
Nhìn như thiếu niên lạnh lùng vô tình, thực tế, ngón tay ấm áp vẫn luôn nắm vuốt cổ tay nhỏ của cô.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hải quân nhỏ, áo có cổ màu xanh lam.

 
Trên đầu là một viên nhỏ nhỏ tròn trịa, vô cùng đáng yêu.
 
Tinh Tinh sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Ngôn Gia Hứa, cuối cùng nâng lá gan lên, lễ phép nói: “Chào bác trai~~”
 
Ngôn Thận đứng lên, đi về phía bọn trẻ, nói: “Chào cháu người bạn nhỏ.”
 
Tinh Tinh chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngượng ngùng trốn sau lưng Ngôn Gia Hứa.
 
Ngôn Thận không để ý lắm hỏi: “Con có thể nói suy nghĩ cho bố biết. Học tập ở đâu, bố và mẹ con tôn trọng ý kiến của con.”
 
Ngôn Gia Hứa lại không chịu nói, lắc đầu: “Một lúc nữa con ra ngoài chơi bóng rổ.” Ý là bảo bố đi đi.
 
Ngôn Thận bất đắc dĩ, nhún vai.
 
Lại nhìn tiểu Tinh Tinh, muốn làm ra hình tượng người bố hòa ái dễ gần, ông đưa tay nhéo nhéo cái viên trên đầu cô, rất tùy ý, giống như đang đùa với chó.
 
Ngôn Gia Hứa quả quyết kéo Tinh Tinh ra phía sau mình.
 
Ngôn Thận cười một cái tự giễu: “Bố là nước lũ mãnh thú sao?” Không nghĩ tới con trai lúc nào cũng lạnh lùng, lại cũng có thể dịu dàng che chở cho một cô bé như vậy, còn là trẻ con nhà hàng xóm.
 
Nếu như, nếu như lúc trước sinh cho Ngôn Gia Hứa một người em gái thì sẽ như thế nào? Quan hệ gia đình có căng thẳng như vậy không?
 
Ngôn Gia Hứa ngậm chặt miệng không nói, Ngôn Thận bất đắc dĩ giải thích: “Đừng bài xích như vậy, bố chỉ muốn đùa cô bé một chút thôi.”
 
Ngôn Gia Hứa cẩn thận che chở đồ ngốc trong lòng, từng câu từng chữ nói mạnh mẽ: “Đây không phải là đùa giỡn, đối với em ấy mà nói thì không buồn cười.”
 
“Bố cũng đừng làm vậy với em ấy, em ấy sẽ không thoải mái, sẽ khóc, bố có thể dỗ được không?”
 
Một loạt vấn đề khiến Ngôn tổng á khẩu không trả lời được.
 
……
 
Tinh Tinh đợi người đi rồi thì con mắt cong cong, hỏi Ngôn Gia Hứa: “Anh ơi, chúng ta đi chơi đi được không?”
 
Ngôn Gia Hứa gật đầu: “Được.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Kiều Kiều: Tôi muốn thi vào Học viện Vũ đạo đấy.
 
Tinh Tinh: Ngại quá, tôi là tiểu thiên tài hội họa đấy.
 
Kiều Kiều: Tức giận nha ~~

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.