Đọc truyện Cuồng Sóng – Chương 5: Kề Sát Hôn Ôn Nhu Một Đao 2
Editor: Meow
Hạ Hành dần nhìn thấu đường đi của đối phương.
Mỗi lần trung đội một thu nhỏ vòng vây, chiến hạm [Cuồng sóng -21] kia sẽ như dao găm sắc bén mà đâm vào ngực đối thủ.
Quỹ tích phi hành cũng góc độ công kích đó, chỉ có người không nghĩ tới, không có y không làm được.
Trong chiến trường mô phỏng mặt trăng nghênh đón một trận đấu thanh thế thật lớn.
Ban đầu trung đội còn giữ được đội hình công kích [Cuồng sóng -21] bắt đầu thay đổi nhiều cách thức phi hành, mỗi một lần luôn vạn phần hung hiểm, thoạt nhìn như đã bắn trúng, thế nhưng đều chuyển nguy thành an.
Ngược lại, trung đội một bị làm xoay qua xoay lại, có chút chật vật?
Hơn hai mươi phút sau, [Cuồng sóng -21] đã hoàn toàn cắt đứt mạng lưới hợp tác của đội chiếm hạm trung đội một, mỗi chiếc hạm bị tách rời đều luống cuống không biết làm sao.
Hạ Hành không nghĩ tới, trên cõi đời này còn có chiến hạm có thể được thao tác viên điều khiển hoàn mỹ như vậy: “[Cuồng sóng -21] này là bàn tay thần chuyển thế sao? Thế mà có thể phá tan một đội hình chiến hạm hoàn chỉnh như vậy?”
Bất chợt, [Cuồng sóng -21] ở góc va chạm gần như thẳng đứng, vọt về phía đội trưởng trung đội một [Phượng hoàng zero].
Hạ Hành cắn răng, lòng không ngừng nói với [Phượng hoàng zero]: “Bình tĩnh bình tĩnh…!Nó không dám đâm vào thật…!Nó chỉ đang hù dọa mà thôi! Nó không dám…”
Thế nhưng [Cuồng sóng -21] căn bản không có ý định dừng lại, khiên phòng ngự hai chiếc chiến hạm mạnh mẽ đụng vào nhau!
“Thao! Vậy mà thực sự dám đâm! Đây là muốn đồng quy vu tận sao!”
May sao phi công [Phượng hoàng zero] trình độ cao, vô cùng mạo hiểm mà né được.
Mồ hôi lạnh trên lưng Hạ Hành còn chưa kịp chảy xuống, đã thấy [Phượng hoàng zero] bất ngờ đụng phải chiến hạm đồng đội, hệ thống làm lạnh chiến hạm kia bị hỏng, cần tạm thời rút lui chữa trị.
Thì ra đây mới là mục đích thực sự của [Cuồng sóng -21] khi tính toán đâm vào [Phượng hoàng zero].
“Người này thật cuồng…” Hạ Hành nuốt nước bọt.
Cũng thật lợi hại.
Tất cả mục đích công kích hay phòng ngự đều rất rõ ràng, nhưng lại khó lòng phòng bị.
Tim Hạ Hành còn chưa nhảy về lòng ngực, [Cuồng sóng -21] đã dứt khoát ám sát ba lượt, đạn năng lượng xuyên không mà đến, bay với góc độ vừa xảo quyệt lại mạo hiểm mà trúng ngay ba chiếc chiến hạm trung đội một.
Phát đạn này cũng mang hàm nghĩa, trung đội một [Phượng hoàng zero] sẽ nhanh chóng chỉ còn lại một mình.
Bên phải hệ thống, khu bình luận, người xem điên cuồng comment:
[Sao mà làm được?]
[Không thấy rõ!]
[Quá nhanh…!quả nhiên “Cuồng sóng -21” kia không phải là người.]
[Người bên kỹ thuật có đây không! Cầu tua chậm lại gấp 10 lần.]
[Cút! Cậu nghĩ kỹ thuật viên chúng tôi là đang chiếu phim à.]
Ngay sau đó, [Cuồng sóng -21] tiếp một phát đạn, bắn trúng mục tiêu là chiến hạm đang chạy đến tiếp viện, cùng lúc chiến hạm kia mất thăng bằng, nhanh chóng xoay chuyển, chiến hạm đến hỗ trợ cho [Phượng hoàng zero] không bắn trúng nó, ngược lại đã trúng chính đồng đội mình.
[Cuồng sóng -21] thêm một phát bắn, chiến hạm kia nổ, rút khỏi đợt diễn tập.
[Phượng hoàng zero] hoàn toàn trở thành người cô đơn.
Diễn tập tiếp diễn dưới tràng cảnh một chọi một.
Phải biết với ba phát bắn vừa rồi của [Cuồng sóng -21], nếu không thể đảm bảo cho chiến hạm đối thủ mất đi năng lực công kích, thì khả năng bị vây công là rất lớn.
Trong chớp mắt, đưa ra phán đoán như vậy, hơn nữa còn rất chuẩn xác…!Hạ Hành thấy thật gay cấn, tầm mắt không thể khống chế mà đuổi theo nó.
[Cuồng sóng -21] này trong mỗi một giây lâm vào sinh tử, nó đều sẽ mang tâm thế liều chết xông vào, làm cho đối thủ đứng trước cảnh muốn đồng quy vu tận cảm thấy sợ hãi.
Hết lần này đến lần khác đẩy đối thủ vào trạng thái lo sợ, chính là thời khắc ám sát tuyệt vời cho [Cuồng sóng -21].
Nó như chuồn chuồn lướt nước, cũng như Thần chết lướt qua, đối thủ sẽ hoảng loạn mà đâm vào hố thiên thạch.
Bây giờ là màn quyết đấu một chọi một của hai đội xanh đỏ.
Hai chiếc chiến hạm đẩy nhanh tốc độ phi hành quanh mặt trăng ba vòng, [Phượng hoàng zero] hoàn toàn không tìm được cơ hội ám sát [Cuồng sóng -21], ngược lại còn bị nó dắt mũi mà bắn mặt trăng thành từng cái hố.
Hạ Hành rung đùi, hắn cảm thấy, [Cuồng sóng -21] cũng không phải là bị động bị đuổi, mà là đang chờ cơ hội, một kích trúng mục tiêu!
Ngay tại lúc [Phượng hoàng zero] dùng hỏa lực ép sát nó đến hố thiên thạch, [Cuồng sóng -21] bỗng lợi dụng hố nhỏ cạnh đó, lướt qua trượt lên phía trên.
Nó nắm vững góc độ cũng quán tính đến lô hỏa thần thanh, vọt đến chiến hạm địch.
Khi Hạ Hành cho rằng nó sẽ ám sát [Phượng hoàng zero], không ngờ [Cuồng sóng -21] đã mở năng lượng cho khiên phòng ngự đến mức tối đa, rồi như thái sơn áp đỉnh mà đâm thẳng vào đỉnh đầu [Phượng hoàng zero].
[Phượng hoàng zero] nhanh chóng mở khiên năng lượng, nhưng song phương vị trí khác biệt, trực tiếp bị [Cuồng sóng -21] đâm rơi xuống đáy hố thiên thạch.
Con mẹ nó! Tâm Hạ Hành cũng theo [Phượng hoàng zero] mà cuống cả lên, nhanh rút lui! Bằng không tên này sẽ xuất đại chiêu!
Lần đầu tiên Hạ Hành cảm giác hít thở không thông, hồi hộp cắn môi đến gần như bật máu.
Khi [Phượng hoàng zero] vừa bay khỏi hố, [Cuồng sóng -21] đã bay sát mặt đất vọt tới!
Hạ Hành với góc nhìn người xem cũng không dự liệu được, thậm chí còn hoài nghi [Cuồng sóng -21] đây là muốn tự sát.
Không! Không! Không! Nó không dám đụng! Nó chỉ là dọa [Phượng hoàng zero].
Nhưng khi khoảng cách giữa [Cuồng sóng -21] và [Phượng hoàng zero] ngày càng gần, mắt thấy khiên năng lượng của hai chiến hạm sắp chạm vào nhau, tim Hạ Hành đã nhảy đến cổ họng, trước mặt như hiện ra cảnh tượng chân thực khi [Cuồng sóng -21] va vào, cùng bị phá hủy!
Pháo thủ [Phượng hoàng zero] cũng rất mạnh, trong lúc này vẫn không buông tha công kích, tiếc là góc độ không tốt, liên tiếp bị phòng ngự sư [Cuồng sóng -21] cản lại.
Ngay tại thời điểm Hạ Hành cho rằng [Cuồng sóng -21] muốn cùng đối thủ đồng quy vu tận, bỗng nhiên nó liên tục oanh tạc xuống hố, mượn lực bay lên, bất ngờ xuất một phát bắn tỉa, tài tình mà cường thế giải quyết [Phượng hoàng zero].
Hạ Hành chứng kiến hết thảy, trong đầu không ngừng quay chậm lại từng động tác đó.
Bây giờ hắn không biết nên nghĩ gì, càng không biết phải nói cái gì.
Đây vốn là một buổi diễn tập mà ưu thế rõ ràng thuộc về trung đội một, nhưng [Cuồng sóng -21] kia, thật đúng là ngăn cơn sóng dữ, diệt toàn quân trung đội một.
Hạ Hành đưa tay lên tim, từ từ hô hấp, nhưng cũng không thể ngăn chặn lực lượng từ tận đáy lòng.
[Mẹ kiếp…!đây đúng chuẩn kề mặt vừa hôn, ôn nhu một đao!]
[Tim tôi còn đập bịch bịch nè! Hèn gì mọi người thường nói, không nên xem hết diễn tập của “Cuồng sóng -21”, sẽ chết sớm đó!]
[Đối đầu với “Cuồng sóng -21” chẳng khác nào đánh với Thần chết, còn thật oanh oanh liệt liệt mà bị đánh về điểm xuất phát!]
Hạ Hành nhắm mắt, không thể nào bình ổn được nhịp tim.
Nhớ lại cảnh tượng [Cuồng sóng -21] tiến hành ám sát cùng phá vòng vây, hắn nhận ra rằng, chiến hạm này đã tính thật kĩ từng đường đi nước bước, tinh chuẩn đến không mắc một sai sót nào, dường như nó đã dự đoán trước hết thảy.
Nếu như nó là đối thủ, thì thật là đáng sợ.
Còn nếu là đồng đội, thì thật quá vinh hạnh.
Lúc này, [Cuồng sóng -21] lại bắt đầu phát thông báo đến toàn hệ thống: [Thua thật chật vật, khổ sở nha, nhớ an ủi tiểu pháo thủ của cậu đó.]
Cách một màn hình Hạ Hành cũng có thể cảm nhận được [Cuồng sóng -21] này không có ý tốt.
Người này, thật là xấu xa.
[Phượng hoàng zero] vô cùng rộng lượng đáp lại: [Khổ sở cái rắm! Biết vì sao chúng ta bị đánh tan tác không…!Vì chúng ta không biến thái như ai kia!]
Trong nháy mắt, toàn khu bình luận khu Đông thống nhất xoát bình luận “Ha ha ha ha ha ha”.
Tuy Hạ Hành nhìn câu “chúng ta không biến thái như ai kia” cũng rất buồn cười, nhưng nhìn màn hình đầy “ha ha”, hắn cảm thấy dù gõ gãy cả bàn phím cũng không thể biểu đạt nổi tâm tình.
Chợt [Cuồng sóng -21] gửi đến một thông báo khó hiểu đến toàn hệ thống.
[Tôi biết cậu đang nhìn tôi, tôi cũng đang chờ cậu.]
Nhìn câu nói kia, Hạ Hành ngơ ngác, ý gì đây? Tuyên chiến với ai sao?
Khi hắn muốn tìm chút manh mối bên khu bình luận, thì phát trực tiếp đã kết thúc, hệ thống hạm đội khu Đông đã đóng.
Hạ Hành nghiêng mắt, che mắt cười.
“Kệ nó đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.”
Phía trụ sở khu đông, người đến gõ cửa khoang đội trưởng đội một Hứa Xung.
Ngoài cửa vang lên thanh âm lười biếng.
“Ây, Hứa đội, sao ở trong lâu vậy còn chưa chịu ra, xin lỗi, lại lại giết cậu lần nữa rồi? Hay là ngồi trong đó nói chuyện yêu đương?”
“Cậu cái đồ cẩu độc thân sao hiểu được thú vui của bọn tôi!” Hứa Xung cao giọng nói.
Một tiếng cười nhẹ truyền đến, cách khoang mô phỏng, nghe rất từ tính.
Hứa Xung trợn trắng mắt, nói với pháo thủ, phòng ngự sư cùng chữa trị sư: “Đi, ra ngoài nghe cái tên quỷ sứ kia cười nhạo.”
Khi cửa khoang mở ra, cười nhạo đâu không thấy, chỉ thấy Hà Hoan đứng nơi đó.
Diễn tập ngày hôm nay, Hứa Xung điều khiển [Phượng hoàng zero], còn [Cuồng sóng -21] là Hà Hoan.
Hà Hoan giang tay cho Hứa Xung một cái ôm.
“Làm gì? Khỏi an ủi ông!” Hứa Xung đẩy Hà Hoan một cái, nhưng không thực sự đẩy ra.
“Ôm một cái.” Hà Hoan còn làm bộ cọ cọ bả vai Hứa Xung.
Những bạn nhỏ vừa vào đội nhìn một màn này đến choáng váng.
“Lão Hứa, nghe nói cậu phải đi thay quân ở mặt trăng.
Chúc cậu thuận lợi bình an.”
Hà Hoan không còn thái độ trêu đùa vừa nãy, ôm một cái thật chân thành.
Hứa Xung thở ra một hơi, đáp: “Cảm ơn cậu, đã tận lực mà đánh một trận diễn tập, ngược đám người của tôi từ đầu đến chân một lần.”
Hà Hoan vẫn cười cười: “Không điên không là quỷ, không quỷ không là cuộc sống.”
“Hừ…!Cậu người này, nói chuyện cứ thần thông quảng đại.”
Hứa Xung nghĩ nghĩ, nói: “À đúng rồi, lát nhớ đi làm theo dõi tâm lý hàng tháng.
Để cho mọi người đều biết cậu không có gì bất thường.”
Hứa Xung vỗ vai Hà Hoan, ôm vai pháo thủ của mình rời đi.
Pháo thủ nhỏ giọng nói: “Hứa đội…!Sao em cảm thấy Hoan ca không như anh nói…!Không bình thường.”
Khi còn thuộc quân dự bị, pháo thủ của Hứa Xung đã biết Hà Hoan, từng nghe qua giọng của y khi giảng bài, thanh âm ôn nhu rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn đem những lý luận tác chiến chán ngắt giảng đến thật sinh động, là nhân vật truyền kỳ trong hạm đội.
Biết được hôm nay Hà Hoan sẽ đích thân ra trận luyện tập cho họ, pháo thủ trẻ tuổi kích động đến mức suốt đêm khó ngủ.
Hứa Xung vỗ đầu nhóc kia một cái, thở dài: “Hắn nho nhã lễ độ là để dối trên lừa dưới.
Nhìn hắn ôn hòa thân cận như vậy là diễn cho em xem.
Tóm lại…!em không phải khẩu vị của hắn đâu.”
“Ồ? Vậy khẩu vị của anh ấy là kiểu gì?”
“Kiểu cường tráng.” Hứa Xung hừ một tiếng.
Pháo thủ sờ đầu, này là muốn kiểu nào chứ?
Hôm nay là cuối tháng, mỗi tháng đều phải tiến hành giám sát tâm lý, không muốn cũng phải đi.
Cũng giống như kỳ nghỉ đông sắp hết, lũ nhóc mới hối hả làm bài tập.
Hà Hoan đi vào sâu trong căn cứ, đến nơi một loạt các khoang giám sát như những phòng ngủ nhỏ.
Có mấy thao tác viên cũng đang xếp hàng, tất cả đều vội vội vàng vàng tranh thủ ngày cuối cùng trong tháng để hoàn thành buổi giám sát tâm lý hàng tháng.
Vừa thấy Hà Hoan, mọi người đều mang theo biểu tình tôn kính cùng sùng bái.
“Hoan ca, hôm nay anh dẫn đội thi đấu thật lợi hại!”
“Chúng tôi đều không nghĩ đến còn có thao tác như vậy!”
Hà Hoan mỉm cười đáp: “Thao tác nguy hiểm, mọi người chớ làm theo.”
“Ha ha ha! Chúng tôi nếu muốn bắt chước thì cũng không có khả năng làm được!”
Khi điều khiển, hệ thống chiến hạm sẽ trực tiếp liên kết đến đại não, điều này yêu cầu phi công phải có năng lực mạnh mẽ cùng lực chú ý cao độ.
Có không ít thao tác viên chiến hạm vì vấn đề tâm lý mà xuất ngũ.
Ví như pháo thủ trước kia của Hứa Xung, do chịu áp lực quá lớn, liên tiếp một tháng mất ngủ.
Cũng bởi vậy mà độ xứng đôi với Hứa Xung tụt không phanh, so với cổ phiếu rớt giá còn lợi hại hơn, chỉ có thể rời đi.
Hà Hoan thản nhiên bước vào khoang giám sát, xác minh thân phận, trong khoang truyền đến thanh âm ôn hòa, như làm người đến cảm thấy thoải mái thả lỏng.
“Diễn tập hôm nay, thao tác của ngài vô cùng nguy hiểm.
Hà Hoan, anh là muốn theo đuổi cảm giác kích thích cận kề cái chết sao?”
Hà Hoan rất tự nhiên khoang tay trước ngực, bình tĩnh trả lời: “Không, trung đội một hiện nay 60% là người mới, thiếu kinh nghiệm.
Tính cả Hứa Xung, bọn họ cũng không giết được tôi, tôi biết giới hạn tử vong nằm ở đâu.”
Người giám sát lại hỏi vấn đề đã hỏi qua vô số lần.
“Anh sợ chết không?”
Hà Hoan máy móc trả lời: “Tôi đã đi qua vũ trụ, dù mặt trăng hay sao hỏa, cũng sống sót trở về từ Cuộc chiến Hắc yểm, đã nhìn thẩy cảnh biển tuyệt vời nhất, trời đêm đẹp nhất, từng uống nước tinh khiết nhất trên sao hỏa…!Tôi nghĩ mình không còn gì hối tiếc, vì thế cái chết cũng thật giản đơn.”
Kết quả giám sát tâm lý, Hà Hoan vừa khít hợp lệ.
Nếu nhiều hơn một chút y sẽ phải tiếp nhận trị liệu chuyên biệt, còn ít đi một chút thì lại quá bình thường.
Khi y vừa rời khoang giám sát, kết quả giám sát đã trực tiếp gửi đến cấp cao khu Đông – trung tướng Lạc Thiên Hà.
Thư ký Lạc Thiên Hà nhìn qua bản báo cáo, nhíu mày nói: “Thưa ngài, tôi đã xem buổi diễn tập của Hà Hoan, phong tác tác chiến rất hung hăng, khiến người ta cảm thấy không có gì trói buộc được, việc này rất đáng sợ.
Một người, xem cái chết nhẹ nhàng như uống một tách trà, vậy cậu ấy còn quan tâm đến gì chứ? Có lúc, tôi hoài nghi hay là cậu ấy không có cảm xúc con người, nhưng lại rất biết ngụy trang cho mình trong phạm vi của một người bình thường.”
Lạc Thiên Hà cười nhạt: “Thiên tài cùng kẻ điên, chỉ cách nhau có một ly.
Nếu cậu ấy biết ngụy trang cho mình không quá khác người, chứng tỏ vẫn chưa quá điên.”
Tối hôm đó, Hà Hoan đang ăn cơm ở căn tin căn cứ, chợt quang não nhảy ra một phần tài liệu.”
Hiệu suất làm việc của Cố Hoài vẫn rất tốt, sáng về căn cứ nhờ hắn điều tra, nhanh như vậy đã có kết quả.
Hà Hoan buông đũa, mở tài liệu, đập vào mắt là một tấm hình.
Trong hình là một thiếu niên mặc đồng phục rằn ri của quân dự bị, nở nụ cười ngây thơ tràn trề sức sống.
“Hà Tà, cười gì vậy? Nhìn sợ quá.”
Người kia bưng phần ăn ngồi xuống đối diện Hà Hoan, là thao tác viên cấp A Chu Hồng, cũng là đội trưởng trung đội ba.
“Tôi cũng không cười với cậu, sợ cái gì chứ.” Hà Hoan còn không thèm nhấc mắt.
“Diễn tập hôm nay cậu thật ghê gớm nha, đánh cả đội lão Hứa đến không còn manh giáp.” Chu Hồng nói.
“Thường thôi, nếu đội của cậu diễn tập cùng tôi, cũng như vậy không còn manh giáp.”
“…” Chu Hồng nghẹn lời, “Chúng ta còn có thể vui vẻ làm bạn sao?”
“Được nha, chẳng lẽ cậu không được?”
“Đúng rồi, tôi nghe nói đợt diễn tập lần này, cậu đặc biệt xin cấp trên, cho phép phát trực tiếp với toàn hạm đội khu Đông.”
Nếu như nói là vì tạo uy cho trung đội một, tốt xấu gì cũng nên nhường người ta một chút.
Thế mà người này một chút cũng tha, diệt toàn quân.
“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Hà Hoan hờ hững đáp: “Muốn để cho một người biết đến tôi.”
Dù sao thì Chu Hồng cũng là bạn lâu năm của Hà Hoan, là một trong số ít người là lão hữu bền vững hơn thép của y: “Để người nào đó biết cậu? Cậu có bệnh không? Xem như được phát trực tiếp cũng không thể phát thông báo, phi công kiêm pháo thủ là Hà Hoan.”
“Dùng tên đi nhận thức một người, rất dễ phạm sai lầm.” Hà Hoan trả lời.
“Còn dám mở cả khu bình luận.
Phát trực tiếp lần này cả tại ngũ, xuất ngũ, thậm chí là quân dự bị cùng toàn thể nhân viên đều có thể xem.
Xem như chính phủ hạn chế bình luận, cậu cũng không sợ tin tức quan trọng của mình bị rò rỉ hả.”
“Nếu không mở khu bình luận, thì người kia làm sao nhìn thấy nhiều người sùng bái tôi, ca ngợi tôi chứ?”
“…” Chu Hồng bày tỏ hắn không thể nào tiếp tục thảo luận đề tài này.
“Tổ tông, để tôi nhắc cậu, cậu là thao tác viên cấp S hiếm hoi còn sót lại của khu Đông đấy, trừ khi đến tuổi nghỉ hưu.
Bất kể chuyện gì…”
“Không có pháo thủ xứng đôi, tôi cũng chỉ là một pháo lép*, không biết các cậu khẩn trương cái gì.” Hà Hoan lơ đãng cười.
* pháo xịt, không nổ được
“Cậu cũng biết rõ điệp viên kẻ địch có thể ẩn núp trong những người bình thường, còn dám làm chuyện như vậy…!Sơ ý một cái mạng nhỏ cũng bay luôn! Khi đó khu Đông chúng ta thật sự trở thành pháo lép!”
Hà Hoan đóng tài liệu, nhìn Chu Hồng: “Lão Chu, nếu đã quan tâm tôi như vậy, chi bằng bỏ vị trí phi công, về làm pháo thủ của tôi? Độ xứng đôi của hai chúng ta nhất định có thể trên 90%, cùng vân du thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
Chu Hồng đang húp canh thiếu chút phun ra: “Cái trò gì vậy? Cút con mẹ cậu thần tiên quyến lữ! Tôi đã có pháo thủ! Độ xứng đôi tận 93%, cao nhất toàn khu Đông! Hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, ôn nhu thiện lương có nội hàm! Anh mày đang hạnh phúc mỹ mãn, tự nhiên chạy đi cùng cậu tương ái tương sát? A! Xí! Chỉ có tương sát!
Hà Hoan đáp: “Lão Chu à, cậu đây là người no say không hiểu được nỗi khổ kẻ đói khát.
Cậu hạnh phúc mỹ mãn, tôi còn cô đơn đây này.”
“Được được được, tìm người nào, tôi muốn nhìn xem kẻ đáng thương nào sẽ nửa bước nhảy vào địa ngục đây.”
Hà Hoan mở tài liệu, chọn tấm hình bao quát nhất, đẩy đến trước mặt Hà Hoan.
“Ôi, nhóc nào đây, nhìn thật tràn trề sức sống, cậu tính làm gì người ta…!à cậu thưởng thức tài năng muốn bồi dưỡng sao.” Chu Hồng trái lương tâm nói.
“Còn nữa, người này cũng là thao tác viên sống sót sau Cuộc chiến Hắc yểm.”
Hà Hoan nói một câu này, ngón tay Chu Hồng khẽ run lên..