Cuồng Sóng

Chương 38: Thưởng Cho Cậu Một Món Quà


Đọc truyện Cuồng Sóng – Chương 38: Thưởng Cho Cậu Một Món Quà


Editor: Meow
Đây đúng là nỗi đau của những phóng viên đã Làm như không thấy mấy người Hạ Hành ở vòng loại.

Họ cứ ngồi xổm, hoặc vào ngồi quán cà phê hay quán cơm nhỏ ở gần đấy, bí mật theo dõi nhất cử nhất động của câu lạc bộ, ngay cả đi vệ sinh cũng chả dám đi, sợ chỉ trong một làn khói, câu lạc bộ Bò nướng bơ sẽ vườn không nhà trống.

Mấy ngày nay rất nhiều người đến câu lạc bộ, nhưng mà hình như không phải là người nổi tiếng hay hãng quảng cáo nào.

Họ chụp hết những người này lại, đem về tra mà sợ hết hồn, đều là thao tác viên cao cấp của hạm đội liên bang đã xuất ngũ!
Như này, so với cái kim bài huấn luyện viên Lâm Hải Quỳnh đến học viên dự bị còn chả xong kia, chắc chắn không cùng đẳng cấp.

Gần giống như nhà toán học cấp quốc gia thi đấu với thằng nhóc học sinh cấp ba, xem xem ai có thể chứng minh giả thuyết Goldbach trước.

Trưởng nhóm ký giả tự nhủ, nhất định vào trước vòng đấu lần này, chắc chắn họ sẽ làm được một bài viết lớn về [Tuyệt thế tra nam].

Vé vòng trong lần này rất bỏng tay, đặc biệt là trận có [Tuyệt thế tra nam].

Người hâm mộ phi hạm đều dự đoán, liệu [Tuyệt thế tra nam] có thể lần nữa tránh né nhiều chiếc phi hạm của Triệu Như Tùng vây công, tiến vào chung kết hay không.

Dù sao lấy tính cách có thù tất báo của Triệu Như Tùng, bị [Tuyệt thế tra nam] làm mất hết mặt mũi tại vòng loại, thù này kết quả sâu, thực sự không có cách nào “let it be” được!
Cả khán đài sân thi đấu bùng nổ rung trời, từng đợt hô hào [Tuyệt thế tra nam] vang lên.

Khiến người nghi ngờ chữ này có thể gây nghiện.

Phần ghế khách quý được Triệu Như Tùng bao trọn có ba người ngồi.

Một là bưng rượu đỏ, nhưng chưa uống một giọt nào – Triệu Như Tùng, một mặt cười lạnh chờ Hạ Hành bị vây công – Tô Nguyệt, một cúi đầu chơi đánh bài online – Lâm Hải Quỳnh.

“Lần này chúng ta có thể dùng ba tiểu đội loại được [Tuyệt thế tra nam] sao?” Triệu Như Tùng cau mày hỏi.

Đầu tư vào giới thi đấu phi hạm nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gã sốt sắng như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người chỉnh thảm như vậy.

Một tiểu đội có ba chiếc phi hạm, ba tiểu đội có chín chiến hạm.

Có thể nói Triệu Như Tùng hầu như bao trọn vòng đấu lần này.

“Ông chủ Triệu à, yên tâm đi.

Trừ chín chiến hạm tham gia lần này, tôi còn liên hệ với những câu lạc bộ phi hạm khác.” Lâm Hải Quỳnh không vội vàng nói, “[Tuyệt thế tra nam] có lợi hại hơn nữa, cũng không có ai muốn là địch của ông chủ Triệu ngài mà theo nó đâu.”
Lúc này Triệu Như Tùng mới thở phào một hơi.

“Thằng Hạ Hành chết chắc rồi.” Tô Nguyệt đã không thể chờ nổi mà muốn xem trận đấu ngay bây giờ.

Bỗng Triệu Như Tùng như nhìn thấy gì, cầm ống nhòm lên, hết sức nghiêm túc quan sát đối diện.

“Sao vậy?” Lâm Hải Quỳnh hỏi.

“Hình như tôi thấy thư kí của Chủ tịch tập đoàn Thuẫn Lực Giang Vân Dương.

Nhưng mà…!mới vòng đấu loại thôi, hắn tới đây làm gì?” Triệu Như Tùng ngoắc ngón tay, trợ lí lập tức đưa ống nhòm tới.

Đó là phòng riêng của tập đoàn Thuẫn Lực, bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy được bên trong.

“Nếu thư ký Giang Vân Dương đến đây, vậy có nghĩa là Giang Vân Dương cũng đến?” Triệu Như Tùng chỉnh lại cà vạt.

Lâm Hải Quỳnh ngước mắt, khẽ cười nói: “Giang Vân Dương đến thì sao? Ông chủ Triệu, ông cầm ống nhòm nhìn hắn, ông nghĩ người ta không nhìn thấy sao?”
Triệu Như Tùng vừa nghe, mặt mày lúng túng không sao giấu được, vội vàng thả ống nhòm xuống.

Nhưng đã chậm, từ phía xa xa, thư ký Giang Vân Dương đã thấy được phản quang của ống nhòm, cười nói: “Chủ tịch, ban nãy Triệu Như Tùng vừa cầm ống nhòm nhìn qua đây.

Ngài thử đoán xem, giờ gã đang nghĩ gì?”
Giang Vân Dương cười lạnh, nói: “Chắc gã đang nghĩ, có phải tôi cũng đang ở đây hay không? Rồi lại nghĩ, tôi đến đây làm gì.”
Hai người nhìn nhau cười.

Sau hậu đài sân thi đấu, các tuyển thủ đang nhận phỏng vấn từ các ký giả của tập đoàn Thuẫn Lực.

Lần này, tập đoàn Thuẫn Lực đã dành riêng một nhóm ký giả đến phỏng vấn [Tuyệt thế tra nam], nhưng tiếc là đoàn đội này, trừ Vương Thiên Chuy, căn bản không có một ai chịu phối hợp.

Hạ Hành đi đầu, mở một cái ghế xếp, đặt ở phòng nghỉ ngơi của đội mình, mang kính râm bịt nút tai, nằm xuống, đánh một giấc.

Cái điệu bộ này là muốn “Ngủ thẳng cẳng” éo quan tâm gì luôn.

Các ký giả gõ cửa một hồi, ba người bên trong vẫn bất động, mà bọn họ lại không thể tông cửa mà vào, vậy là trái với kỷ luật hội trường, sẽ mất tư cách phỏng vấn vĩnh viễn.

Cuối cùng cũng đến giờ các tuyển thủ vào khoang, cửa phòng nghỉ mở ra, nhưng lúc này nhân viên kiểm soát không cho phép các ký giả quấy rầy tuyển thủ dự thi.

Vì vậy nhóm ký giả chỉ có thể giương mắt lom lom nhìn đội Hạ Hành đút tay vào túi, đi lướt qua mặt của họ.

Họ chỉ có thể tranh thủ chụp vài tấm ảnh hậu trường rồi hỏi vài câu.

Nhưng mà dù hỏi bất kì vấn đề gì, đều không nhận được câu trả lời.

Hạ Hành cúi đầu, nhìn quang não nhảy ra một tin nhắn của Hà Hoan.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy cái tên “Hà Hoan” này hiện lên, Hạ Hành cảm thấy tim mình như bị ai nhéo lấy một cái.

Đúng là có độc.

Phản ứng đầu tiên của hắn là không để ý đến người này, lơ y đi.

Nhưng mà trong lòng như bị ai gãi vậy, rất ngứa, rất muốn biết tên này nói cái gì.

Vì vậy Hạ Hành tự động mở tin nhắn ra.

Hà Hoan: [Kết thúc ván đấu, thưởng cho cậu một thứ.]
Hạ Hành cong khóe miệng: [Anh cứ như vậy tin chắc tôi có thể thắng?]
Hà Hoan: [Thắng có thưởng, thua cũng có thưởng.]
Hạ Hành: [Khác nhau chỗ nào?]
Hà Hoan: [Nếu thắng, thì món quà kia có thể làm cho cậu vui đến hét to.

Còn thua, thì tôi đem mình làm quà thưởng cho cậu đó.]
Hạ Hành đen mặt, không hổ là Hà Hoan, lập tức trả lời: [Yên tâm, ông sẽ không bao giờ nhận anh đâu!]
Nhóm ký giả tập đoàn Thuẫn Lực nheo mắt nhòm: “Sao tôi cảm giác cái bộ đồng phục của câu lạc bộ Bò nướng bơ nhìn quen quen nhở?”
Đại ca nhiếp ảnh vỗ đùi: “Tôi tôi tôi…!tôi nhớ rồi! Này không phải là mấy nhóc shipper chúng ta gặp hôm bữa à?”
Trưởng nhóm ký giả xém xỉu mất, họ đã từng đi qua ngay trước mặt đối tượng phỏng vấn, thế mà không chụp được một tấm hình hay hỏi được một vấn đề nào.

Mà hiện tại, họ chỉ có thể thầm mong [Tuyệt thế tra nam] bị hạ luôn, ít nhất còn có thể kéo lại được chút mặt mũi.

Hạ Hành mặc đôi giày được Hà Hoan chọn giúp hắn ngày đó, bước vào khoang, ngồi xuống vị trí phi công.

Vương Thiên Chuy vào sau, ngẩn người: “Tiểu Hạ Hành, không phải cậu thích ngồi vị trí pháo thủ sao?”
“Kỹ thuật bay của anh nát như vậy, vừa vào đã đâm bừa.

Cứ để tôi đi.” Hạ Hành tháo kính râm xuống, tiện tay nhét vào túi.


Vương Thiên Chuy lại trúng tên lần nữa.

Ngôn Dụ Phong cùng Diệp Dương cũng vào chỗ của mình.

Họ đã dự liệu trước, tất cả phi hạm của Triệu Như Tùng đều sẽ vây công họ, hơn nữa lần này không như vòng loại đầu, vòng đấu lần này có 24 chiếc phi hạm, trong đó đã có 9 chiếc của Triệu Như Tùng.

Theo như video phát lại của vòng loại, Vương Thiên Chuy đã xác định được có ba chiếc phi hạm là [Thiên chi kiêu tử], [Ám tuyết] và [Thiên Mã ngân hà] có kỹ năng vượt trội hơn những phi hạm khác, hơn nữa khả năng hợp tác đoàn đội rất tốt.

Nếu không đoán sai, thì đoàn đội mà Lâm Hải Quỳnh dẫn theo chính là ba chiếc phi hạm này.

“Nhóc Hạ à, cậu có hối hận vì đã chọc trúng tổ ong vò vẽ ở vòng loại không?” Ngôn Dụ Phong nghịch tóc, cười hỏi.

Hạ Hành nghiêng đầu, cười nói: “Lâm Hải Quỳnh gì đó cùng lắm là tập hợp một nhóm ô hợp bị loại khỏi quân dự bị đến thi đấu, mà bồi luyện cùng chúng ta đều là những thao tác viên chiến hạm đường hoàng xuất ngũ.”.

truyện kiếm hiệp hay
Vừa nhắc tới khoảng thời gian huấn luyện trước đó, Diệp Dương thật muốn khóc luôn.

Mấy thao tác viên xuất ngũ kia đúng thật không phải người, hành cậu đến không còn khả năng phản kháng.

“Thực ra thì không cần phải áp lực lớn như vậy đâu! Nghe nói ông chủ lớn đã sớm sắp xếp xong xuôi.” Vương Thiên Chuy thần bí nói.

“Sắp xếp cái gì?” Diệp Dương tò mò hỏi.

“Còn có thể là cái gì.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.” Ngôn Dụ Phong cười nói.

Hạ Hành chỉ muốn nhanh chóng bắt đầu thi đấu, chả quan tâm mấy thứ nhảm nhí này kia.

Tất cả phi hạm đã vào vị trí, cùng đợi hiệu lệnh bắt đầu thi đấu.

Hạ Hành mím chặt môi nhìn chằm chằm màn hình.

Bắt đầu đếm ngược, khán giả trên sân điên cuồng hò hét, ngay cả chủ tịch Thuẫn Lực là Giang Vân Dương cũng bị nhiễm bầu không khí sôi động, ngón tay đặt trên đầu gối gõ theo từng làn sóng hô hào của khán giả.

Theo số giây nhảy về 0, hai mươi bốn chiếc phi hạm vọt vào sàn đấu cảnh tượng giả lập.

Hạ Hành đoán không sai, toàn bộ phi hạm dưới cờ Triệu Như Tùng đã vây công lại đây, ba chiếc hợp thành một tiểu đội, tổng cộng ba tiểu đội, phối hợp tương đối ăn ý.

Khán giả đã cảm thấy rất căng thẳng ngay từ giây thứ nhất bắt đầu, mắt thấy [Tuyệt thế tra nam] đã khởi động toàn bộ khiên năng lượng, mạnh mẽ chống lại lửa đạn của chín chiếc kia.

“Đậu má! Quả nhiên chó già Triệu Như Tùng kia dùng chiến thuật đánh hội đồng!”
“Chống cự kiểu này rất hao phí năng lượng đó! Giá trị chiến tổn[1] quá cao!”
[1] tổn thất sau cuộc chiến
“Ông mày muốn xem giao tranh, không phải đập hội đồng!”
“Nhưng quy tắc thi đấu là như vậy mà, ai bảo [Tuyệt thế tra nam] không có đồng đội chứ!”
Hạ Hành gầm nhẹ một tiếng: “Trả lại hệ thống pháo thủ cho tôi nhanh!”
Vương Thiên Chuy tỉnh hồn, cấp tóc chuyển giao hệ thống.

Diệp Dương cắn chặt răng, kéo căng khiên năng lượng không dám buông lỏng tí nào.

Mới qua ba mươi giây thi đấu, năng lượng đã tuột xuống 85%.

Như không hấp bánh bao mà muốn giành lấy hơi[2], Diệp Dương cũng ảo tưởng lấy được MVP phòng ngự sư!
[2] chắc là kiểu không làm mà hưởng
Hạ Hành như biết được Diệp Dương đang nghĩ gì, trầm giọng nói: “Hôm nay tất cả chúng ta đều sẽ được MVP!”
Lời vừa nói ra, cả đội đều tinh thần phấn chấn, bao gồm cả Vương Thiên Chuy đặc biệt mặc bộ âu phục bản giới hạn đã mướt mồ hôi.

Hạ Hành bay xoay một vòng lớn, ngay lúc tiếp nhận hệ thống pháo thủ, phi hành xuyên qua giữa khoảng trống ba chiếc phi hạm, làm chúng nó hoàn toàn không chờ được cơ hội ám sát đội Hạ Hành.

“Đẹp!” Giang Vân Dương trên khán đài sáng bừng mắt.

Hạ Hành lại bay một vòng vừa nhanh vừa phức tạp, tất cả mọi người nhìn theo chỉ biết “Ồ” lên một tiếng, ước gì thời gian quay lại, rồi chậm đi một chút, để nhìn rõ Hạ Hành bay một lần nữa.

Ngay khi [Tuyệt thế tra nam] nghênh ngang vọt đi, khán giả còn đang duỗi dài cổ ngóng theo, nó lại bất thình lình quay trở về, như tên điên mà vọt vào vòng vây của đối thủ, một chiêu này của Hạ Hành quá bất ngờ, hơn nữa còn rất gọn gàng lưu loát, không ngừng xả súng, chỉ nghe thanh âm hệ thống vang lên:
[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Phỉ thúy tâm].

[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Hoàng Hà đại đạo].

Chỉ trong một nháy mắt như vậy, [Thiên chi kiêu tử] đã mất đi hai đồng đội, điều này làm nó vô cùng luống cuống, bắn loạn về phía [Tuyệt thế tra nam], đều bị Diệp Dương vững vàng chặn lại.

Ngôn Dụ Phong thở dài: “Diệp Dương, thỉnh thoảng để lọt tí đi, để tôi có việc làm với chứ.”
Những phi hạm khác của Triệu Như Tùng nhanh chóng chạy đến bảo vệ [Thiên chi kiêu tử].

Lúc này, bất ngờ xuất hiện một chiếc phi hạm không hề báo trước, bắn rơi [Thiên chi kiêu tử].

“Đệt mẹ? Ai đây?” Hạ Hành có cảm giác như vừa may áo cưới cho người.

Vương Thiên Chuy run run vội vàng rút một tờ giấy trong áo âu phục: “Chiếc phi hạm này là [Đạp vân cửu thiên], đồng minh của chúng ta.”
Hạ Hành không kiên nhẫn để nghe hết, quản cái gì đồng với chả minh, hắn chỉ muốn tiêu hao ít năng lượng nhất có thể, một lần giải quyết được một tên!
Khi hợp tác cùng Hà Hoan, Hạ Hành rất ấn tượng với chiêu hồi mã thương của y, như bị in vào trong đầu vậy, hắn xoay ngược một cái, nghịch hướng tạt qua!
Diệp Dương căng chặt thần kinh, dịch chuyển khiên năng lượng mười mấy lần trong vòng một giây.

Vài phát đạn bắn đã xuyên vào khoang thể bọn họ, nhưng đều tránh được chỗ trí mạng, Ngôn Dụ Phong cấp tốc sửa chữa.

Khán giả nhìn mà toát mồ hôi lạnh.

“Đệt, coi như bị hội đồng cũng không đến mức phải tự sát chứ!”
“Này là bị bắn thành cái sàng luôn rồi!”
“Phi công [Tuyệt thế tra nam] có bị thần kinh không!”
Nhưng Hạ Hành đã lái phi hạm bay vọt qua, hệ thống ngay lập tức liên tục thông báo.

[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Lãnh phong xuất sao].

[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Cự thú cuồng bạo].

[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Ám tuyết].

Khán giả cảm thấy như đang mơ rồi đó, không phải [Tuyệt thế tra nam] bị bắn trúng à? Sao chỉ chớp mắt đã bay ba chiếc phi hạm của Triệu Như Tùng rồi?
Sau hai giây đồng hồ yên lặng cùng bàn tán xôn xao, rồi chợt bạo phát từng đợt vỗ tay cùng tiếng hô hào.

Thật sự là làm fan ai cũng không bằng fan [Tuyệt thế tra nam], kinh tâm động phách, rung động tâm can đến vậy!
Triệu Như Tùng làm đổ cả ly rượu đỏ, phát run cả người.

Tô Nguyệt vốn đến để xem Hạ Hành ngủm củ tỏi, giờ đã sắp cắn nát môi dưới, cười lạnh nhìn về Lâm Hải Quỳnh ngồi phía sau: “Huấn luyện viên kim bài? Ngài xem đi! Mấy cái phi hạm anh sắp xếp, đã bị hạ hết còn có ba chiếc thôi đó!”
Lâm Hải Quỳnh vẫn ngồi chỗ cũ, chậm rãi lắc ly rượu đỏ, nheo mắt lại.

“Các người xác định ông chủ [Tuyệt thế tra nam] là Cố Hoài?”
“Tôi xác định khẳng định là như thế!” Triệu Như Tùng quay đầu lại nói.

Lâm Hải Quỳnh đứng dậy, nhìn [Tuyệt thế tra nam] lại mở một đợt tấn công khác, hoàn toàn không theo sách vở bài bản nào, nhưng luôn rút lui kịp thời vào thời khắc nguy hiểm nhất.

Này nhìn như phong cách của một người – dù không muốn mạng nhưng không ai có thể lấy mạng được.


“Hà Hoan.” Lâm Hải Quỳnh nói ra cái tên đó.

“Cái gì?” Triệu Như Tùng nhìn sang.

Lâm Hải Quỳnh nhắm mắt nở nụ cười: “Ông chủ Triệu…!ông chủ thực sự của [Tuyệt thế tra nam], không phải là Cố Hoài.

Tôi không ngờ, thật không ngờ tới…!Dĩ nhiên có người có thể bay ra phong cách của y…”
“Anh đang nói gì đấy! Thế tóm lại là giờ có thể xử được chiếc tra nam chết tiệt kia không!” Tô Nguyệt nghĩ được ấm ức phải chịu ngày đó, giờ bả vai còn đau đây này.

Ông ngoại bảo nó nhẫn, nhưng Hạ Hành là cái thá gì chứ, vì sao mà nó phải nhẫn!
“Ván này sợ là khó rồi.

Là lỗi của tôi, coi thường đối thủ.” Lâm Hải Quỳnh nói.

Bất chợt, toàn trường bùng nổ tiếng gào thét.

[Tuyệt thế tra nam] bị hai phi hạm đuổi bắn, đồng minh [Đạp vân cửu thiên] chạy đến hỗ trợ hấp dẫn lửa đạn.

Hạ Hành nhếch miệng, nói: “Diệp Dương, tập trung khiên năng lượng vào phần đuôi, chừa trung ương lại!”
“Oke!” Diệp Dương không hỏi nguyên nhân, toàn tâm toàn ý phục tùng mệnh lệnh Hạ Hành.

Ngay khi Diệp Dương vừa dịch chuyển khiên năng lượng, tạo thành kẽ hở, thì đối thủ mạnh nhất của họ là [Thiên Mã ngân hà] nắm chặt cơ hội đúng như dự đoán, mở một đợt nả pháo, bắn khu trung ương của [Tuyệt thế tra nam] thành cái sàng.

“Ông trời của tôi ơi! Tuyệt thế tra nam đang làm gì! Sao không mở khiên năng lượng!”
“Đây là tự sát! Đệt mẹ nó! Đây là lần thứ mấy nó tự sát trong vòng đấu này rồi!”
“Mỗi lần đều nói tra nam muốn tự sát, nhưng mà có thấy nó chết lần nào đâu!”
Dưỡng khí nhanh chóng trôi đi, mà áp suất trong khoang cũng sắp đến cực hạn.

Khi mà khán giả còn đang lòng run sợ mà dự đoán, Hạ Hành đã điều khiển phi hạm bay ngang vọt đến trước mặt [Thiên Mã ngân hà], khiên năng lượng bỗng biến hóa, chắn đến trung ương, Ngôn Dụ Phong dùng tốc độ khiến người than thở nhanh chóng sửa chữa trong khoang.

Mà Hạ Hành như cá vẫy đuôi, [Thiên Mã ngân hà] không kịp phản ứng, đang muốn rút lui, nhưng [Tuyệt thế tra nam] bất ngờ lật người bay lên phía trên nó, quyết bám riết, [Thiên Mã ngân hà] muốn bỏ rớt nó nhưng bỏ không được!
“Tóm lại là chiếc tra nam chết tiệt kia đang làm gì!” Tô Nguyệt ngồi ở hàng khách quý nhìn mà chói cả mắt.

Lâm Hải Quỳnh thở dài: “Thế mà lại học được cả tuyệt kỹ này.”
Gã vừa dứt lời, [Thiên Mã ngân hà] đã bị Hạ Hành bắn trúng.

Lâm Hải Quỳnh mở miệng nói: “Cái này gọi là kề sát hôn, ôn nhu một đao.

Không phải ai cũng có thể học được.”
“Tôi không quan tâm chiêu này tên gì! Tôi chỉ muốn biết anh có khả năng loại được hắn hay không!” Tô Nguyệt giận đến tóc dựng ngược luôn rồi.

Bên kia, đồng minh của Hạ Hành [Đạp vân cửu thiên] không cẩn thận bị bắn trúng pháo thủ, bị chiếc phi hạm cuối cùng trong vòng đấu này của Triệu Như Tùng là [Phượng hỏa liệu nguyên] chèn ép, nếu không xử được Hạ Hành, thì phải diệt đồng minh của hắn.

Nhưng Hạ Hành đã lập tức vòng tới gần [Phượng hỏa liệu nguyên], bay nghiêng về phía sau, một kích ám sát, bắn xuyên vị trí chữa trị sư đến pháo thủ, chết thật lãng xẹt.

Triệu Như Tùng lung lay, xém xỉu.

Giờ thì, trong vòng đấu này, chín chiếc phi hạm của gã đã ra đi cả chín.

“Chúng ta đi, đi mau.” Triệu Như Tùng nói.

Gã thực sự không muốn ngồi lại đây nhìn [Tuyệt thế tra nam] chiến thắng, cũng không muốn ngồi chờ một đám ký giả tới châm chọc.

“Sao đi! Vẫn chưa kết thúc mà!” Tô Nguyệt không tin, còn lại những phi hạm kia không biết đường hợp tác mà diệt Hạ Hành à?
Lâm Hải Quỳnh gắt gao nhìn chằm chằm [Tuyệt thế tra nam], cười lạnh: “Không, cuộc tranh tài hôm nay đã kết thúc, chúng ta đi thôi.”
Triệu Như Tùng không ngờ ngay cả Lâm Hải Quỳnh cũng nhận thua.

Ba người thừa dịp ký giả chưa chạy tới hỏi cảm nghĩ của Triệu Như Tùng khi lần nữa nhìn thấy đoàn đội của mình bị quét sạch là như thế nào, len lén lên xe, cấp tốc rời đi.

Mà Hạ Hành đang lái [Tuyệt thế tra nam] theo cạnh [Đạp vân cửu thiên] đã mất đi pháo thủ, đứa nào vừa đánh chủ ý lên [Đạp vân cửu thiên], hắn sẽ ra tay bắn chết.

Thần cản giất thần, phật cản giết phật.

Ba chiếc phi hạm nhanh chóng bị hắn tiễn đi, những phi hạm khác vừa nhìn, tất cả đều vì bảo mệnh mà cố gắng cách xa [Tuyệt thế tra nam] cùng [Đạp vân cửu thiên].

“[Tuyệt thế tra nam] thật nghĩa khí!”
“Ừ ừ, vốn là [Đạp vân cửu thiên] phải bị loại rồi đó, như vậy thì [Tuyệt thế tra nam] cũng coi như bớt được một đối thủ tại đấu bán kết! Tất cả đồng minh đều chỉ nhất thời mà thôi, trước khác sau khác.”
“Tôi chỉ cảm thấy thủ đoạn [Tuyệt thế tra nam] xử lí [Thiên Mã ngân hà] thật quá biến thái! Giết địch một vạn tổn hại tám ngàn!”
“Tổn tám ngàn chỗ nào? Cậu không thấy chữa trị sư [Tuyệt thế tra nam] rất lợi hại sao! Bị đánh thành như vậy vẫn có thể nhanh chóng tu bổ! Đó đâu còn là người, là thần đó!”
Chỉ như vậy, Hạ Hành dẫn theo đội [Tuyệt thế tra nam] của hắn, cùng vời đàn em [Đạp vân cửu thiên] vừa thu nạp, hùng dũng hiên ngang khí thế bừng bừng mà tiến vào vòng sau.

Bảng xếp hạng nhảy ra, không có gì bất ngờ MVP lại thuộc về Hạ Hành.

Ở bảng xếp hạng chữa trị sư, Ngôn Dụ Phong cũng đứng top.

Sau đó là phòng ngự sư.

Vòng đấu trước đó, vì Diệp Dương đã xài hết toàn bộ năng lượng của khiên năng lượng, phải đội bảng.

Giờ cậu đang nắm chặt tay, cực kỳ căng thẳng.

Hạ Hành liếc mắt nhìn số năng lượng còn dư của bọn họ – 63%, hắn không tin toàn trường còn ai có thể dư nhiều hơn họ.

Bảng xếp hạng phòng ngự sư —— cuối cùng thì Diệp Dương cũng được đứng đầu bảng.

“Á! Tôi là phòng ngự sư đỉnh nhất toàn trường!”
Hạ Hành cười: “Nói nhảm, chúng là đều là giỏi nhất.”
Trong bầu không khí vui sướng này,Vương Thiên Chuy lại cảm thấy buồn bã.

Vì hắn vẫn không xứng vào bảng xếp hạng.

“Tôi cảm giác mình là đang kéo chân sau.” Vương Thiên Chuy thở dài.

“Không, giờ là chiến trường của anh, người môi giới.” Hạ Hành đứng dậy, móc kính râm trong túi quần, đeo vào, “Toàn bộ phỏng vấn sau thi đấu đều giao cho anh.”
Bộ dạng của Hạ Hành quá bụi đời, luôn cảm giác nên đi theo cạnh hắn châm cho hắn một điếu xì gà.

“Phỏng vấn nhờ cả vào anh, tôi có một bức họa phải tham gia triển lãm.” Ngôn Dụ Phong vỗ vỗ vai Vương Thiên Chuy.

“Em còn rất nhiều bài tập phải làm đó! Vương búa lớn, nhờ anh nhá!” Diệp Dương giơ hai ngón tay cái.

“Tôi không gọi là Vương búa lớn!” Trán Vương Thiên Chuy giật giật gân xanh.

“Ồ nha! Vương Thiên Lôi, dựa cả vào anh!” Diệp Dương nhanh chóng sửa chữa.

“Tôi cũng không gọi là Vương Thiên Lôi!” Vương Thiên Chuy sắp điên rồi.

“Ui thế à? Vậy rốt cuộc tên anh là gì?” Ngôn Dụ Phong nghi ngờ hỏi.


“Tôi gọi Vương Thiên Chuy! Đập chết cậu cái tên mất trí!”
Giang Vân Dương ngồi ở ghế khách quý của tập đoàn Thuẫn Lực, tay chống cằm, nhìn bóng lưng Hạ Hành.

“Rất thú vị.”
“Có thể quét sạch đoàn đội do Lâm Hải Quỳnh sắp xếp, đương nhiên là thú vị.” Thư ký cúi người, thêm rượu vào ly của Gian Vân Dương.

“Không không không.” Giang Vân Dương lắc đầu, “Đây mới là thao tác viên mà hạm đội liên bang đang cần đến.”
Thư ký nhíu mày: “Đúng vậy.

Cuộc tranh tài trước đó hắn cũng đã đại sát tứ phương.

Sao hạm đội liên bang lại yên tĩnh như vậy, không thu viên ngọc này đến tay?”
“Trừ khi, trong hạm đội liên bang có người đang che chở hắn.” Giang Vân Dương đứng dậy, một hơi uống cạn ly rượu đỏ, “Tổ chức tiệc rượu cho cẩn thận, đừng để [Tuyệt thế tra nam] xem thường chúng ta.”
Hạ Hành biết những ký giả kia sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa đồng phục của câu lạc bộ Bò nướng bơ nhìn như mấy anh shipper, rất nổi bật, hắn một đường đi nhanh về phía trước, ký giả đã đuổi theo đằng sau.

“Ở đó! Bò nướng bơ ở đó! Đừng để hắn chạy!”
Hạ Hành cạn lời, ông chạy làm chi? Mấy người dựa vào cái gì mà nghĩ ông phải chạy!
Hạ Hành đang muốn xoay người giơ ngón giữa về nhóm ký giả, chợt phát hiện nhóm ký giả đông đúc cùng khí thế hùng hổ chạy tới, nháy mắt kinh hãi.

Làm sao giờ? Trốn trong nhà vệ sinh? Vậy cũng vô ích thôi!
Hay nhảy lầu? Có lầu đâu mà nhảy!
Thôi thì cải trang? Có mỗi cái kính râm cải sao được!
Hạ Hành chuyển từ đi nhanh, đến chạy mất dạng chỉ trong 3 giây.

Khi hắn vội vàng quẹo qua một cái ngõ, bỗng có một cánh tay duỗi tới, bịt kín miệng hắn.

Hạ Hành theo bản năng tính vặn cánh tay đối phương, nhưng mà người đánh lén hắn không chỉ tốc độ nhanh, mà sức lực cũng rất lớn, một phát đã đè Hạ Hành lên tường.

Đệt mẹ! Ai phách lối như vậy!
Hạ Hành vừa nhấc mắt, đối diện là một đôi mắt đang cười.

“Ưm ưm.”
Hà Hoan, sao lại là anh ta?
Không phải hôm nay tên này có diễn tập nên không đến được à?
Hà Hoan kề sát tai Hạ Hành, chỉ nói một chữ: “Ngoan.”
Hạ Hành ngơ ngác không biết nói gì, quanh mũi đều là hương vị của Hà Hoan.

Hương vị thuộc về hạm đội liên bang, nghiêm cẩn gò bó, cùng với cảm giác an toàn.

Hà Hoan gần như ôm Hạ Hành vào ngực mình, lúc phóng viên chạy qua cạnh y, Hà Hoan nghiêng mặt nhìn Hạ Hành, vừa khéo che trọn hắn.

Nhìn từ góc độ khác, tư thế này hoàn toàn giống như một đôi tình nhân đang hôn nhau.

Đám ký giả mở hết tất cả cửa, kêu to tên Hạ Hành.

“Đã từng hôn ai chưa?” Hà Hoan nhẹ giọng hỏi.

Thanh âm y rất nhẹ, tai Hạ Hành vì hơi phả ra mà hơi ngứa, nghĩ đến đây là hơi thở từ răng môi Hà Hoan, cái loại cảm giác tâm can lơ lửng lại đến nữa rồi.

“Mắc mớ gì đến anh.” Hạ Hành huýnh nhẹ Hà Hoan một cái, nhưng không đẩy người ra.

“Ý tôi là, sao cậu đến làm bộ hôn cũng không biết vậy? Mặt chếch sang tí đi.” Thanh âm Hà Hoan không lớn, mang theo ý cười đặc biệt của y, Hạ Hành nghe mà đỏ bừng cả mặt.

“Ai kinh nghiệm đầy mình như anh chứ.” Hạ Hoan quay mặt qua, đúng lúc đụng phải mũi Hà Hoan, “Mẹ…!Giả cái gì không giả, lại đi giả cái này?”
Hà Hoan cười: “Đừng xấu hổ, tôi cũng là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên gì cơ?”
“Hôn môi.”
Quỷ mới tin anh, anh mà lần đầu hôn môi? Thế thì tôi lần đầu làm người đây này! Ai tin!
“Thật mà.” Hà Hoan như biết Hạ Hành đang nghĩ gì vậy, nói thêm một câu.

Lòng Hạ Hành chợt trầm xuống, hắn nhìn thấy lông mi của y, làn mi kia đang dần đóng lại, như là muốn hôn tới vậy.

Tim Hạ Hành nhảy tưng tưng, môi Hà Hoan cách hắn chưa đến hai milimét, hắn gần như có thể cảm giác được nhiệt độ môi của y, thật là muốn cắn lên một cái.

Khi cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hạ Hành, hắn liền bị mình dọa sợ hết hồn.

“Cậu muốn hôn tôi à?” Hà Hoan hỏi.

Toàn thân Hạ Hành run lên, lập tức giãy giụa, nhưng bị Hà Hoan giữ chặt cổ tay, áp ở bên tai.

Tư thế này thật làm người khó chịu!
“Quỷ mới muốn hôn anh.” Hạ Hành nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bịt kín cái miệng của y.

“Nhưng mà tim cậu đập rất nhanh.” Ngón cái Hà Hoan vuốt nhẹ lên cổ tay Hạ Hành.

Hạ Hành lại thấy căng thẳng, nhích nhích cổ tay, nhưng Hà Hoan giữ rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích được.

Đm! Sao tên này khỏe thế? Ăn gì mà khỏe dữ vậy!
“Tìm được chưa?”
“Chạy đâu mất rồi? Hay là trốn trong nhà vệ sinh!”
Ngay lúc ký giả vọt vào nhà vệ sinh, Hà Hoan kéo Hạ Hành chạy.

Hà Hoan chân dài, lúc chạy rất có khí thế, tất cả mọi người đều rối rít tránh ra, đứng dạt vào lối đi.

Hạ Hành bị y lôi như vậy, cảm giác như muốn bay lên vậy.

Những ký giả đã kịp phản ứng, chạy như điên đuổi theo hai người.

“Đừng chạy! Trả lời chúng tôi mấy vấn đề là được rồi!”
“Muốn phỏng vấn tìm Vương Thiên Chuy ấy!” Hạ Hành cao giọng nói.

“Vương Thiên Chuy té xỉu rồi!”
“Gì?” Hạ Hành trợn tròn mắt.

Vương Thiên Chuy làm quản lí cũng thật giỏi! Trong lúc thi đấu thì ngồi trong khoang làm vật trang trí, giờ phỏng vấn có tí thì xỉu?
Họ chạy ra khỏi sân vận động, Hà Hoan liền ném mũ bảo hiểm cho Hạ Hành, hai người vừa lên xe vừa đội mũ, Cơn lốc sao Mộc rú một cái vọt ra ngoài, những ký giả theo sau chỉ biết hít khói.

Ngồi xe này bao nhiêu lần rồi, giờ mới là lần đầu tiên Hạ Hành cảm nhận được Cơn lốc sao Mộc xứng với cái tên của nó.

“Sao anh ra được!” Hạ Hành cao giọng hỏi, “Không phải hôm nay có huấn luyện à? Anh dùng hết ngày nghỉ phép rồi còn gì?”
“Tôi xin nghỉ đó.” Hà Hoan nói.

Đầu đội mũ bảo hiểm của Hạ Hành đụng đụng vào phía sau đầu Hà Hoan: “Lừa người! Anh xin nghỉ? Lấy lý do gì xin nghỉ?”
“Tôi đi gặp bác sĩ, vừa đo nhịp tim vừa nghĩ đến cậu.”
“Anh gặp bác sĩ nghĩ tôi làm chi!” Hạ Hành gõ một cái lên mũ bảo hiểm y.

“Nghĩ đến dáng vẻ khi cậu nghiêm túc lái phi hạm, đầu lưỡi chạm vào răng nanh nhỏ.” Thanh âm Hà Hoan truyền đến từ nón bảo hiểm, lại thêm họ đang chạy với tốc độ nhanh, gió rất lớn, hơi không rõ lắm.

Hạ Hành ngơ người, số lần hắn ngồi cùng khoang điều khiển với Hà Hoan chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế mà thói quen nhỏ này của mình, vẫn bị y phát hiện được.

“Tôi vừa thử nghĩ, nếu đầu lưỡi của cậu để vào răng nanh nhỏ của tôi, thế là tim đập rất nhanh.

Nhịp tim không đều, nên bác sĩ cho nghỉ thôi.”
“Cút mịa anh đi! Ai tin anh là đứa ngu!” Hạ Hành lại giơ tay gõ lên mũ y một cái.

Ngờ đâu Hà Hoan đã đưa tay túm tay hắn lại.

“Mạch đập nhanh thế.

Cậu tin hay không cũng được, nhưng hình như cậu thích nghe tôi nói như vậy.”
“Đm anh! Mau dừng xe! Chúng ta đánh một trận! Không đánh ông cũng sắp bị chọc tức ra bệnh tim rồi!”
“Cậu đánh không lại tôi.” Thanh âm Hà Hoan nồng đậm ý cười.

“Tôi trẻ tuổi hơn anh.

Anh chờ đó, chưa đến năm năm nữa sức lực sẽ bắt đầu giảm sút, mà lúc đó tôi sẽ bước vào độ tuổi thể lực hoàng kim.

Đến lúc đó, xem anh làm sao thắng tôi!”
“Chậc, đến lúc đó, hi vọng cậu có thể chủ động xíu, để tôi bớt chút sức, có thể nằm hưởng thụ.”
“…” Hạ Hành đen mặt, luôn cảm thấy lời nói Hà Hoan còn có cái ý tứ xấu xa nào trong đó.


Hà Hoan dừng xe, vỗ Hạ Hành phía sau nói: “Đến rồi, xuống xe!”
Hạ Hành ngẩng đầu nhìn, thấy bọn họ đến một cửa hàng quần áo đặt làm riêng, tuy hắn không rõ cuộc sống người có tiền, nhưng cũng biết loại cửa hàng này rất đắt.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Hạ Hành cởi mũ xuống.

“Đương nhiên là làm quần áo cho cậu.

Đừng nói cậu không biết tập đoàn Thuẫn Lực sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu sau khi kết thúc vòng đấu loại nhé?” Hà Hoan gõ trên trán Hạ hành một cái.

“Ha? Tiệc rượu? Không hứng thú.” Hạ Hành thầm nghĩ, thà hắn về nhà chơi trò nuôi trẻ còn hơn.

Từ khi Hà Hoan nạp tiền cho, trò chơi này đã mở rộng thêm rất nhiều tính năng.

“Nhưng câu lạc bộ còn muốn kinh doanh, cậu cũng phải nể mặt tập đoàn Thuẫn Lực chứ, với lại thịt nướng với điểm tâm trong tiệc rượu rất ngon đó.”
“Đừng lấy đồ ăn dụ tôi, anh cứ nói thẳng nguyên nhân chính đi.” Hạ Hành lành lạnh nói.

“Được rồi, tiệc rượu lần này rất quan trọng để kéo tài trợ.” Hà Hoan dựa vào xe mô tô, “Cậu thích câu lạc bộ này không? Nếu như có một ngày tôi và Cố Hoài đều không có ở đây, có thể cậu sẽ phải tự kinh doanh nó.”
“Anh…!Anh có ý gì? Cái gì gọi là các anh đều không có ở đây?”
Hạ Hành bỗng sốt sắng lên, lẽ nào kẻ địch sao Hỏa có viện quân? Muốn phản công? Hay là Hỏa vệ một không còn thủ được nữa?
Hà Hoan cười đến trước mặt Hạ Hành: “Làm sao? Lo cho tôi? Tôi lợi hại như vậy…”
“Lợi hại hơn nữa, cũng có thể sẽ chết.” Hạ Hành nhìn thẳng vào Hà Hoan.

Hắn nghiêm túc, Hà Hoan biết mình không thể tiếp tục thăm dò hắn.

Hà Hoan cúi đầu, chậm rãi nói: “Thời gian tôi đóng giữ trên địa cầu sắp hết rồi, có thể sẽ phải đổi nơi.

Gần có lẽ là mặt trăng, xa hơn chút nữa có thể là trạm không gian, còn xa hơn nữa thì sẽ là Hỏa vệ một.

Nghe đến đây, Hạ Hành trầm mặc.

“Một lần đi như vậy, ngắn thì nửa năm, dài thì có thể sẽ là hai ba năm.

Khi đó tôi hoàn toàn không thể để ý đến câu lạc bộ, chỉ có thể giao cho cậu.

Ai bảo cậu là đội viên lợi hại nhất chứ.

“Tôi chỉ là ngoại viện.” Hạ Hành buồn buồn nói, “Còn gọi là nhân viên thời vụ.”
Hà Hoan nâng cằm, buồn cười nói: “Không phải cậu gọi tôi là ca ca à? Câu lạc bộ của ca, em trai là cậu đây lại không chịu quản?”
“Không phải anh đã nói muốn tôi làm pháo thủ của anh à? Giờ lại nói phải đi, tôi sẽ không đi theo anh đâu!”
Hạ Hành không biết tại sao tự dưng đi nói những lời này.

Hà Hoan vẫn cười.

“Giờ tôi không muốn cậu làm pháo thủ của tôi nữa.”
Những lời này giống như đao vậy, bất chợt đâm vào lòng Hạ Hành.

Hạ Hành ngơ ngác, đáng ra mình phải vui chứ, không cần phải chịu đựng Hà Hoan quấy rầy nữa, chờ Hà Hoan đi đến nơi khác, mình cũng có thể thanh tĩnh.

Nhưng vì sao…!vì sao lại khổ sở như vậy chứ?
Người này thật là hoa tâm, trước còn một lần lại một lần bảo muốn mình làm pháo thủ của y, giờ tự nhiên lại như thế.

Hạ Hành quay mặt đi, vốn là muốn to tiếng nói chuyện gì đó để che giấu tâm tình của mình, nhưng hắn không thể.

Bỗng nhiên trán bị Hà Hoan chọt một cái.

“Vẻ mặt này là sao đây? Tôi không có vứt bỏ cậu, chờ tôi đi, câu lạc bộ của tôi cho cậu, tiền cũng cho cậu nốt, toàn bộ mấy thứ quan trọng riêng tư của tôi đều để cho cậu luôn.”
“Ai muốn nhận mấy đồ anh cất riêng chớ! Chắc chắn không phải mấy thứ đồ đứng đắn!”
“Trong hạm đội mà nói, năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn.

Cho nên nhất định tôi sẽ bị phái đi nơi nguy hiểm nhất, cậu mà đi theo tôi thì sẽ không được sống cuộc sống yên tĩnh như này được nữa.

Lấy cứ điểm mặt trăng làm ví dụ, nếu cậu thật muốn làm pháo thủ của tôi, thì mỗi ngày sẽ phải sống trong căn phòng nhỏ như con nhộng, huấn luyện, diễn tập, ăn cơm, ngủ.

Còn những thứ khác nữa.

Không có tầng khí quyển, cậu sẽ thấy diện mạo chân thật nhất của vũ trụ, là bóng tối vô tận, rất cô độc.

Những thứ này không hợp với cậu.” Thanh âm Hà Hoan nhẹ nhàng ôn hòa.

Ở một nơi mềm mại nào đó trong đáy lòng Hạ Hành đang bắt đầu run run.

Hắn nhớ đến một ngày nào đó rất lâu trước đó, mình vừa lái máy bay vận tải từ mặt trăng về nơi xuất phát.

Quan Thành đứng ở cửa buồng lái, cười nói với hắn: “Bạn nhỏ có muốn đi cùng anh không? Anh không có kẹo dỗ nhóc, cũng chả có cuộc sống an nhàn đâu.”
Hạ Hành không chút do dự, đóng cửa máy bay vận tải, đi theo Quan Thành.

“Anh chờ…”
Anh chờ tôi một chút.

“Chắc không có khả năng rồi lái chiến hạm cùng cậu rồi.

Nhưng khiêu vũ cùng cậu chắc không có vấn đề gì nhỉ.” Hà Hoan cúi đầu, ghé vào tai Hạ Hành nói.

“Ai khiêu vũ với anh chứ!”
Nụ cười Hà Hoan càng rõ ràng hơn, một tay giữ eo Hạ Hành, kéo đến trước mặt mình.

“Bạn nhỏ à, trong đầu nhóc đang nghĩ đến cái điệu nhảy không hợp thiếu nhi nào đó? Tôi nói là bước nhảy Ân Tá.”
Bước nhảy Ân Tá là biến thể của Tango, chính thống hơn so với Tango, bước nhảy này theo đuổi sự nghiêm cẩn, cần sự phối hợp rất cao giữa hai bạn nhảy, cảm giác tiết tấu cùng lực độ càng cao càng tốt, thì nhìn sẽ rất thích mắt.

Dù sao thì trong hạm đội liên bang nam luôn chiếm đa số, vì thế mỗi năm khi tổ chức tiệc tối, phái nữ luôn rất được hoan nghênh.

Sư nhiều cháo ít, mấy tên đàn ông khác không thể ngồi không tám chuyện được, chả có gì vui, trò chuyện ba, bốn tiếng cũng rất lúng lúng.

Thế là “Bước nhảy Ân Tá” đã lưu hành từ đó, rất nhiều thao tác viên trẻ tuổi đều rất vui lòng cùng nhảy với đồng đội của mình.

Hơn nữa hai thao tác viên dáng người cao ngất nam tính nhảy “Bước nhảy Ân Tá”, tuyệt đối có thể mê đảo hết thảy phái nữ tại hiện trường.

Càng về sau, các nhân viên nữ đều rất thích đến tiệc tối, không vì gì khác mà chỉ là để xem “Bước nhảy Ân Tá”.

“Nhảy Ân Tá?” Hạ Hành cúi đầu nhìn xuống chân Hà Hoan.

Hà Hoan cũng theo tầm mắt hắn cúi đầu xuống: “Sao thế?”
“Người từng nhảy Ân Tá với tôi…!Bị giẫm đến sắp rơi móng chân.” Hạ Hành rất nghiêm túc mà đưa lời cảnh cáo.

Hà Hoan đưa tay điểm chóp mũi Hạ Hành một cái: “Đi thôi, đi chọn âu phục cho tiệc tối.

Đợi đến khi tôi đi thật, cậu phải đi tham dự hoạt động gì, tôi không tin thẩm mỹ của Vương Thiên Chuy đâu.”
Hạ Hành vừa nghe, cảm thấy cũng đúng.

Hà Hoan dẫn hắn vào cái tiệm kia, vừa vào đã thấy vô số hình ảnh 3D của cái bản thiết kế mới nhất.

Giờ dịch quần áo làm riêng khác rất nhiều so với mấy chục năm trước.

Trước kia đều phải đợi một hai tháng mới có thể nhận được thành phẩm.

Nhưng bây giờ, đều chú ý đến thời gian cùng hiệu suất.

Chọn xong mẫu, chọn đúng size, chỉ trong thời gian uống một ly cà phê, quần áo đã làm xong.

Vừa đi vào loại không gian cao cấp như vậy, Hạ Hành liền cảm thấy cả người đều không thoải mái, bầu không khí nơi đây nồng nặc mùi đốt tiền.

Hà Hoan ghé sát vào Hạ Hành, nói: “Cậu cứ xem như đang chơi trò nuôi trẻ ấy.

Con lớn rồi, nên đến cửa hàng trực tuyến mua quần áo cho nó.”
Hạ Hành đột nhiên cảm thấy không đúng: “Chờ đã, anh nói ai là con anh nuôi?”
“Ai nuôi ai không quan trọng lắm, cậu muốn nuôi tôi tôi cũng rất sẵn lòng.” Hà Hoan cười đáp.

Nhân viên cửa hàng mở ra vô số hình ảnh 3D, để Hạ hành chọn.

Hạ Hành nheo mắt nhìn quanh, cuối cùng kết luận: “Mấy bộ này có khác gì nhau đâu?”
Nhân viên cửa hàng đơ một cục, bất lực nhìn về phía Hà Hoan, Hà Hoan cười nói: “Phiền cô đi ra ngoài nhé, để tôi chọn giúp cậu ấy là được rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.