Cuồng Sóng

Chương 20: Ông Đây Nổ Chết Mi


Đọc truyện Cuồng Sóng – Chương 20: Ông Đây Nổ Chết Mi


Editor: Meow
Cố Hoài hừ lạnh một tiếng: “Anh hỏi Chu Hồng đi, tôi không muốn giải thích.”
Chu Hồng đến trước mặt Trần Ngọc, một tay nắm thành đấm vào lòng bàn tay khác.

“Ngọc ca, nhìn hiểu chưa?”
Trần Ngọc trầm mặc hai giây, mới mở miệng nói: “Hà Hoan dùng phần đuôi khiên năng lượng va vào phần sau hệ thống làm lạnh của Hạ Hành…”
Anh ho khan một tiếng.

“Hà Hoan này…!đúng là ngày càng thiếu đánh.”
“Chúng ta đã không hi vọng có người có thể giáo huấn hắn.

Cái chúng ta mong là, có một ngày y yêu mà không được, hỏi trời không thấu đất chẳng hay, người kia cũng không đáp lại y.

Đây là flag mà tôi lập cho y.” Thanh âm Chu Hồng đầy u oán.

Chu Hồng còn nói: “Ôi…!Đột nhiên cảm giác có người vô cùng muốn đấm Hà Hoan.”
“Vậy chúng ta mau chặn y lại.”
Hạ Hành nghiêng đầu, nghĩ hồi lâu.

Hà Hoan chỉ liên tục va vào mình, sao bạn y lại nói y bắt nạt mình?
Đến giờ Hạ Hành vẫn cảm thấy, mình thua thì không nên đổ người ta bắt nạt.

Mà Chu Hồng vừa làm gì? Quả đấm đập vào lòng bàn tay?
Chết tiệt! Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy đó!
Hạ Hành giận dữ lao xuống, nghiến răng nghiến lợi, mặt nhỏ cũng giận sắp nổ tung.

“Hà Hoan! Lăn ra đây cho ông! Ông đây giết chết mi!”
“Hạ Hành! Chớ xúc động!” Trần Ngọc kéo hắn lại.

Nhưng Hạ Hành đã tức đến đỏ mắt.

Chu Hồng cũng xông lên, kéo Trần Ngọc đang muốn khuyên can lại: “Ngọc ca, đừng đi! Cứ để cho Hạ Hành đánh Hà Hoan đi! Chúng ta đã sớm muốn thấy y bị đánh rồi!”
Thanh âm Trần Ngọc vang bên tai Hạ Hành: “Cậu đánh không lại y, còn muốn để Hạ Hành bị y bắt nạt luôn sao?”
Chu Hồng kịp phản ứng, thêm Cố Hoài, ba người cùng tiến lên, đè Hạ Hành lại.

“Anh em! Anh em! Đánh với y không đáng đâu! Đến lúc đó bị đè lên đất khóa thập tự, dù nhóc cậu có chịu thua, cũng không hòa hoãn được đâu!”
Hạ Hành vừa nghe, lửa giận càng cháy dữ dội hơn: “Ai muốn giảng hòa với y! Ông muốn hắn chết! Muốn hắn chếttttt!”
“Lão đệ bớt giận! Tên kia vô liêm sỉ vậy đó! Chúng ta đây đều là người đứng đắn, nhìn tên vô liêm sỉ kia mà không tức giận sao?” Cố Hoài cũng ra sức dỗ hắn.

Trần Ngọc há miệng, Hạ Hành vừa nhìn biểu tình anh, đã biết anh muốn nói là “Cậu đánh không lại Hà Hoan đâu.”
“Như vậy mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được chứ!”

Một khoang mô phỏng khác mở ra, Hà Hoan mỉm cười, chậm rãi bước xuống.

Biểu tình y thoải mái vui vẻ khi vừa thắng, một chút cũng không cảm thấy mình xấu xa, nhàn nhã mở một chai nước ngọt.

“Nhóc con, cậu thua.

Nhớ kỹ khế ước bán thân.” Hà Hoan nói.

“Ký con khỉ! Ký cái đầu anh ấy!”
“Gì mà khế ước bán thân.

Cậu có thể ngậm miệng ngọc lại không? Là hợp đồng thuê mướn, hợp đồng đó.” Cố Hoài gắng cứu vãn lại đề tài.

“Mẹ nó, tiểu Hạ Hành ăn gì lớn lên, sao khỏe như vậy! Hay là tôi già rồi.” Chu Hồng la hét.

“Không không không, là chúng ta không ngăn được lửa giận bùng phát của hắn với Hà Hoan.”
Nhưng Hà Hoan còn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, chậm rì rì thêm dầu vào lửa: “Không phải khế ước bán thân, chẳng lẽ là giấy đăng kí kết hôn? Vậy thì tôi không ý kiến gì, tiểu quỷ này dáng dấp không tệ.

Vai ra vai, eo ra eo…”
“Tôi giết anhhhh.”
Hạ Hành gào thét, Chu Hồng cùng lão Cố cũng gầm lên: “Hà Hoan chết tiệt! Im dùm đi!”
“Giết tôi là không thể nào.

Hay chúng ta so một trận nữa đi.”
Hà Hoan thả chai nước xuống, hai tay đặt lên đầu gối, người nghiêng về trước, nhìn Hạ Hành đang bị Chu Hồng cùng Cố Hoài đè trên đất, nở nụ cười.

Nụ cười lộ rõ sự khiêu khích.

“So thì so! Nếu ông thắng, mi ngồi im đó chờ chết cho ông!” Hạ Hành hét.

Trần Ngọc che mắt, Chu Hồng nhìn đau đớn, Cố Hoài lòng thầm rơi lệ.

“Cậu đáp ứng y làm gì!” Chu Hồng thấp giọng nói.

“Tôi mới không sợ, cùng lắm là chết!” Hạ Hành lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người dùng phi hạm trêu đùa.

Hà Hoan đứng lên, đi đến ngồi xuống trước mặt hắn, vươn ngón tay câu lấy cằm Hạ Hành.

“Thua, tôi không muốn mạng cậu.

Cậu cùng tôi…!Vậy là đủ.”

Hà Hoan nắm tay trái đập lên bàn tay phải mấy cái.

“Gì?” Hạ Hành nghiêng đầu.

“Chính là, cho tôi đi cửa sau của cậu đó.”
Hà Hoan híp mắt cười, như hồ ly thành tinh.

Hai giây yên tĩnh, Hạ Hành lần nữa bùng nổ.

“Aaaaa buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Hà Hoan không để ý tới hắn, trực tiếp vào khoang mô phỏng.

Chu Hồng không nhịn được nói: “Hà Hoan tên này thường không kiêng kị gì, mà vừa nãy cũng hơi quá đáng đó.”
“Hạ Hành này, tôi nói nghe…!Y chỉ đùa thôi, không phải thật, cậu chớ tin.” Cố Hoài nghiêm túc nói.

Trần Ngọc cũng gia nhập hàng ngũ du thuyết: “Hà Hoan kia sống vì mục đích tức chết người.

Chính là cái loại các ngươi muốn ta chết, nhưng ta vẫn cứ nhởn nhơ đó…!Cậu hiểu không?”
Hạ Hành ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra.”
“Chúng ta làm sao bây giờ? Buông tay sao?”
Chu Hồng cùng Cố Hoài đều nhìn về phía Trần Ngọc.

Trần Ngọc thở dài: “Buông đi.

Các cậu còn có thể giữ hắn cả đời sao?”
Cố Hoài nói bên tai Hạ Hành: “Em trai à, một lần ngã một lần khôn, lần sau đừng kích động như vậy.”
Chu Hồng cũng an ủi nói: “Đi cửa sau kia, cũng có thể hiểu theo ý là y muốn tặng đại lễ cho cậu.

Tỷ như phòng xe gái đẹp!”
Hạ Hành hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng ép lửa giận xuống.

“Buông tôi ra đi.

Tôi muốn vào khoang, nổ chết tên kia.”
Chu Hồng, Cố Hoài còn đang do dự không biết nên thả không, Trần Ngọc đã chú ý đến ánh mắt Hạ Hành thay đổi.

Như chú báo nhỏ đã ghìm chặt con mồi, cực kỳ bĩnh tĩnh.


“Được rồi, buông hắn ra đi.” Trần Ngọc nói.

Lúc này hai người mới buông Hạ Hành ra.

Thời điểm Hạ Hành mở cửa khoang muốn đi vào, Trần Ngọc giữ bả vai hắn lại.

“Hạ Hành.”
Hạ Hành xoay người, nhìn ánh mắt Trần Ngọc, đáy lòng tức giận tức khắc biến thành kính cẩn nghe lời.

“Trần hội trưởng, anh yên tâm em sẽ không…”
“Cậu cũng gọi tôi Ngọc ca như mấy người Chu Hồng đi.”
Hạ Hành trợn to mắt, vừa rồi còn là dã thú nhỏ giận dữ, nháy mắt thành tiểu lông vàng ngoan ngoãn: “Thật? Em có thể gọi anh Ngọc ca?”
“Ừ.

Tôi gọi cậu lại là muốn nhắc nhở, phong cách điều khiển phi hạm của Hà Hoan chẳng hề hoa mỹ.

Y chưa bao giờ khoe kỹ năng, tất cả thao tác đều chỉ vì đánh giết cùng phòng ngự.

Không nên dùng thái độ thi đấu với y.”
Hạ Hành dừng một chút: “Vậy thì…!thái độ gì?”
Trần Ngọc đến gần hắn, hạ thấp giọng: “Xem y là kẻ địch sao Hỏa, giết y.”
Hạ Hành lòng lộp bộp, nắm chặt tay.

“Em biết.”
Hạ Hành lần nữa ngồi vào ghế điều khiển, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

“Địch nhân sao Hỏa sao? Ông đây xử chết mi.”
Hạ Hành nghiến răng nghiến lợi nói.

Vẫn là phó bản bão thiên thạch, nhưng lần này Hạ Hành không vội tăng nhanh tốc độ, mà để Hà Hoan vọt lên trước.

Hạ Hành liếm răng nanh nhỏ, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hà Hoan như biết rõ Hạ Hành bay theo sau y chờ tấn công, thế nên quỹ tích bay càng trở nên vòng vèo khó đoán.

“Đối thủ không đặc biệt, thắng cũng không vui.”
Tài truy kích của Hạ Hành tương đối cao, đặc biệt khi có thiên thạch không ngừng rơi xuống, liền linh hoạt vận dụng thiên thạch ép Hà Hoan đồng thời dành ra góc độ thuận lợi cho mình.

Nhưng Hà Hoan kia lại như đoán được ý định của Hạ Hành, làm hắn nhiều lần bắn tỉa đều hụt.

“Nhóc này được, cảm ứng không gian cùng thời gian đều rất tốt.

Đúng là thao tác viên chiến hạm trời sinh…!Đối với hắn, hệ thống phi hạm cấp độ quá thấp.” Huấn luyện viên Cố Hoài lại nổi bệnh nghề nghiệp.

“Ôi ôi ôi! Nếu hắn nguyện ý về làm thao tác viên chiến hạm, tôi tuyệt đối không để hắn trở về cái vị trí quân dự bị kia.”
Mặc dù là người Hà Hoan nhìn trúng, nhưng Chu Hồng thật muốn cướp người.

Mầm non tốt như vậy rơi vào tay Hà Hoan, cũng không phải hai chữ “Lãng phí” có thể khái quát, mà là thực sự phí của trời đó!

“Nhưng muốn đối phó với Hà Hoan…!Còn xa xa không đến.” Trần Ngọc nhíu mày, “Kĩ năng của y là trải qua bao nhiêu năm sinh tử, đại lãng đào sa…[1]”
[1] cụm này mình không hiểu lắm nên để y vậy, bạn nào biết cầu giúp đỡ TT
Trần Ngọc dứt lời, những người khác đều trầm mặc.

Hạ Hành bám chặt, dù thất bại nhiều lần, vẫn gắt gao cắn chặt.

Người này rất lợi hại, chỉ trong nháy mắt một chút góc thuận lợi cũng không để lại cho mình.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hành nhìn thấy năng lực cao siêu như thế.

Nếu là người bình thường, đã sớm bị Hà Hoan rút cạn kiên trì.

Nhưng Hạ Hành là càng đuổi càng tỉnh, càng đuổi càng xuất sắc.

Thậm chí có một lần, làn đạn của hắn đã lướt qua khiên năng lượng phía đuôi, thiếu chút nữa đã bắn trúng đuôi phi hạm y.

“Aiz! Đáng tiếc!”
Cố Hoài cùng Chu Hồng đồng thời thở dài.

Ngay lúc đó, Hà Hoan đã vận dụng một chuỗi mưa sao nhỏ làm thời cơ, phi hạm nhoáng một cái, cùng phi hạm Hạ Hành tạo thành một góc độ tuyệt vời.

“Nguy hiểm…”
Trần Ngọc còn chưa nói hết lời, Hà Hoan khởi pháo tung ra hàng loạt bom oanh tạc, Hạ Hành không thể không khởi động khiên phòng ngự chắn công kích.

Chỉ trong chớp mắt, Hà Hoan đã bay vòng qua Hạ Hành, tiến hành ám sát, khiên năng lượng Hạ Hành chưa kịp chuyển dịch, trực tiếp bị y bắn trúng.

Bả vai hắn khựng lại, có ảo giác như bị đối phương bắn trúng.

[Defeat] nhìn chữ trên màn hình, Hạ Hành mới tỉnh hồn lại.

Hắn lại thua rồi.

Hạ Hành thở dài, mở cửa khoang, nghe thấy ba người kia đang nói chuyện.

“À thì…!Chúng ta làm sao giảng hòa cho nhãi con kia?” Chu Hồng nhìn Cố Hoài, rồi nhìn qua Trần Ngọc.

Cố Hoài nói: “Hay là nói cấp trên tìm, tranh thủ thời gian tiễn tên vô liêm sỉ Hà Hoan kia về trước.”
Trần Ngọc lắc đầu: “Vô ích, Hà Hoan cũng không cần các cậu giảng hòa, các cậu có khóc đòi giúp cũng vô ích.”
“Thôi thì…!Hạ Hành còn trẻ, chịu chút thiệt chỗ Hà Hoan, cũng xem như trưởng thành hơn một chút nhỉ? Ha ha ha….” Chu Hồng lúng túng cười.

Hạ Hành tay đút túi, mở miệng nhắc ba người hắn còn ở đây này, đừng tám chuyện không tí kiêng dè như vậy: “Tôi không cần các anh giảng hòa.”
Cửa khoang đối diện đúng lúc mở ra.

Hà Hoan mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Hành mang theo tia thưởng thức.

“Nhóc quỷ à, cậu lại thua rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.