Cuồng Sát Dâm Ma

Chương 10: Mày Đánh Tao Vui Lắm Mà


Đọc truyện Cuồng Sát Dâm Ma – Chương 10: Mày Đánh Tao Vui Lắm Mà


” Bốp “
Một tiếng đầu của thiếu niên kia bị khúc cây không khách khí nện lên.

” Ahhh , đau !.

.

đau!.

đau qua ” thiếu niên ôm lấy cái ót mà kêu đau đớn.

“” Ahhhh thằng quái vật mày làm gì ” Dương Tĩnh Hân giật mình quay đâu nhìn thấy là thằng em trai một mắt đỏ rực mà giật mình rồi hướng Dương Thần quát.

Dương Thần không để ý đến nàng mà cầm khúc cây nhào tới hai tay đang ôm lấy đầu của mình thằng kia.

“” Bốp , binh , binh , bốp , bốp !.


Dương Thần một mắt đỏ rực khuôn mặt dữ tỡn cái lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào , tay cầm khúc cây mạnh mẽ không ngừng đập lên đầu và trên mình của thằng kia.

“” Đau đau , phụt ! Hân ! cứu ! anh ư! ư! “
Theo những cú nện mạnh mẽ lên đầu và thân thể hắn , thì miệng hắn cũng chảy ra máu tươi , hai tay cố gắng che đầu của mình mà mở miệng ra cầu cứu thanh âm đứt quảng.

“” Thằng chó , thằng súc sinh , nhanh ngừng tay không tao điện báo lên phường ” Dương Tĩnh Hân nghe ban trai mình là thằng Nhí kêu cứu , thì mới bình tĩnh mà chửi lấy Dương Thần tay móc ra điện thoại mà hâm dọa.

“” Bịch “
Một tiếng Dương Thần quay đầu dùng con mắt đỏ rực của mình liếc qua Dương Tĩnh Hân tay cầm điện thoại , thì tay cầm khúc cây nhắm ngay cánh tay đó mà đập tới , theo phản xạ Dương Tĩnh Hân đưa tay cầm điện thoại mà đở.

“” Ahhh , thằng chó mày dám đánh tao , mày về nhà tao nói với cha là mày chết chắc thằng chó ” Dương Tĩnh Hân cánh tay cầm điện thoại bị lực của khúc cây đánh bay đi cái điện thoại , làm nàng kêu đau một tiếng khuôn mặt vặn vẹo quát to lên.

Dương Thần cũng không sợ mà hắn nhớ lại cảnh hồi nhỏ bị nàng tát vào mặt và những cú đá vào mình thân thể , rồi đi nói với cha là bị mình phá đồ chơi bị ổng đánh và bỏ đói.


Dương Thần càng hồi tưởng thì khuôn mặt xấu xí càng dữ tỡn cà thọt chạy tới bên nàng một tay nắm lấy tóc của nàng kéo lại , tay cầm khúc cây nện tới.

” Bốp “
“” Ahhh , đau quá ô!.

ô!.

ô!.

đau !.

ôôô.

.

đùi tao đau !.

aaaa!.

ôôôôô!.

” Dương Tĩnh Hân đùi phải bị khúc cây nện lên mà hai tay ôm lấy cái đùi bị đánh ôm lấy khóc lớn.

“” Thằng chó tao đánh chết bà mày ” Không biết thằng Nhí lúc nào đứng lên mà quát to một tiếng từ sau lưng đạp mạnh vào lưng của Dương Thần.

” Bịch “
Một tiếng Dương Thần sau lưng bị một đạp mà cấm đầu lên trước vài bước , Dương Thần quay đầu nhìn lấy thằng Nhí một tay còn đang che lấy cái ót đang không ngừng chảy máu , áo của hắn sau lưng củng đã ướt sủng vì máu từ cái ót của nó chảy xuống.

“” Mẹ ! mày ! tao !.

cho !.

mày !.

chết ” Dương Thần nghiến rắng khuôn mặt dữ tỡn nói ra từng tiếng , tay cầm khúc cây cà thọt hướng thằng Nhí đi tới.

“” Tao sợ mày ” Thằng Nhí nhìn đang ôm lấy đùi mình mà khóc Dương Tĩnh Hân , với lại mình cao to Dương Thần thêm nẩy bị đánh lén mới thảm vậy , nên lấy dũng cảm để cho Dương Tĩnh Hân nhìn , hắn liền nắm lại nắm đấm nhào tới Dương Thần đánh tới.

Dương Thần cũng cầm khúc cây to của mình dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể , rồi đợi thằng Nhí đấm tới , Dương Thần liền khom người xuống hai tay cầm khúc cây dùng toàn lực hướng cái chân mà nện hết sức.

“” Binh ” một tiếng khúc cây đánh lên cái chân của thằng Nhí ” Rắc ” lại thêm tiếng gãy xương vang lên.

“” Ahhhhhhhh ” Thằng Nhí té nằm xuống đất cái chân bị nện gãy liền co lại , hai tay ôm lấy chổ gãy mà thét lên như heo bị chọc tiết.

Dương Thần cũng không buôn tha mà cà thọt chạy tới hai tay cầm khúc cây nhắm ngay cái đầu mà nện toàn lực.

“” Bốp ! bịch! ahhh!.

bốp! bốp!.

phốc! phốc.

Dương Thần hai tay nắm khúc cây mà nhắm ngay đầu của Thằng Nhí mà nện liên tục , đến khi thằng nhí im lặng và tiếng khóc của Dương Tĩnh Hân của im lặng , hắn mới hơi bình tĩnh mà nhìn lại thằng Nhí dưới đất.

Bây giờ thằng Nhí đầu bị đánh vỡ nát , óc và máu đều chảy đầy đất còn thân thể đang không ngừng co giựt , mà trên người Dương Thần quần áo vì máu đầu của thằng Nhí văng mà dính đỏ hết cả quần áo , mặt hắn cũng có vết máu văng đến mà càng thêm dữ tỡn.

Dương Tĩnh Hân nhìn thân thể co giựt của thằng Nhí cái đầu bị đánh nát bét mà khuôn mắt trắng bệch , quên đi đau đớn mà thay vào là sợ hãi tuột độ mà nằm dưới đất cuộn tròn lại thân thể không ngừng rung rẩy lấy.

Dương Thần thì không có gì hắn cũng giết qua ông Tư một lần nên cũng không tỏ vẽ gì mà bình thản , với khuôn mặt đáng sợ dính lên những vết máu càng thêm âm trầm quay đầu nhìn lấy Dương Tĩnh Hân.

“” Không !.

ô!.

ô! ô.

.

không !.

ô.

.

ô.

.

đừng tới đây , không !.

ô! ! ô! không ” Dương Tĩnh Hân thấy bị Dương Thần nhìn mà sợ hãi vừa khóc vừa lắc đầu nói.

Dương Thần để cho thân thể rơi vài miếng thịt rồi hóa thành Ký sinh trùng để ăn đi thân thể của thằng Nhí , hắn thì từng bước từng bước nhưng là đang đạp lấy trái tim của Dương Tĩnh Hân.

“” Không!.

ô!.

ô!.

ô!.


đừng tới!.

.

ô!.

ô! ” Dương Tĩnh Hân nhìn đi lại Dương Thần mà dùng mình thân thể nhít lùi lại sau mà nhìn lấy Dương Thần khóc mà năng nỉ.

“” Mày!.

không !.

phải!.

lúc!.

trước! đánh! tao !.

thoải!.

mái! lắm!.

mà.

.

” Dương Thần đi đến Dương Tĩnh Hân rồi ngồi xuống tay nắm lấy tóc của nàng kéo lên ngang mặt mình để nàng nhìn khuôn mặt dính máu mà dữ tỡn , rồi mở miệng đầy răng nhọn của mình hướng khuôn mặt trắng bệch cơ thể rung rẩy của nàng mà nói từng chữ từng chữ một.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.