Đọc truyện Cuồng Phong Sa – Chương 43: Lãnh Nguyệt, Cô Tinh – Cách biệt thiên thu vẫn nặng tình
Ánh trăng vàng ảm đạm soi dài trên bãi cát vàng mênh mang.
Một bóng người thất thểu cất bước, như suy tư, như tìm kiếm chi đó?
Đó là một người đàn bà áo đen, tóc dài buông xõa. Ai vậy?
Chính là Lãnh Nguyệt kiếm khách Quan Mộng Bình, suýt nữa đã táng mạng tại Bạch Đà sơn, được Thiết Phất sư thái cứu thoát mang về Kim Sa Cổ Sát.
Sau khi uống Hóa Độc đan do Không Liễu đại sư đã lấy của Độc Thánh Giả trao cho, tuy giải trừ được chất độc trong người, song vì liều mạng ác chiến với Vũ Văn Thiên, công lực bị tiêu hao quá độ và cộng thêm bị kích động dập dồn, bà đã trải qua một cơn bệnh nặng.
Vì nóng lòng phục hận, bà vừa dưỡng thương vừa tiếp tục khổ luyện thần công Kim Sa môn.
Trong thời gian này, bà đã quyết định một số việc phải làm như sau:
Thứ nhất phải tìm gặp ái tử với Huỳnh Long kiếm quyết, luyện thành tuyệt nghệ hầu hoàn thành ý nguyện báo thù suốt mười tám năm dài.
Thứ nhì, phải thanh toán Vũ Văn Thiên để lót đường báo thù cho ái tử, bởi bà hiểu rất rõ bản chất gian hùng của Vũ Văn Thiên, đã trở mặt thành thù nhất định y sẽ chẳng tiếc mọi thủ đoạn độc ác nhằm đối phó với bà. Nếu để cho y ung dung bố trí, lôi kéo thêm nhiều vây cánh thì càng bất lợi cho bà, phải trừ khử Vũ Văn Thiên càng sớm càng hay, hoặc ít ra phải chặt bớt vây cánh đắc lực của y. Bằng không, dẫu ái tử có luyện thành Huỳnh Long kiếm quyết, bị Vũ Văn Thiên khích động khắp nơi, tất sẽ gây ra nhiều trở ngại lớn lao.
Thứ ba, bà hiểu Kim Sa môn tuy làm kinh khiếp võ lâm thiên hạ, song bởi là đệ tử của Phật môn, không được phạm sát giới một cách bừa bãi. Do đó bà đã không chịu tiếp nhận y bát của Kim Sa môn, mà giao lại chức Chưởng môn cho sư muội Thiết Phất sư thái. Bởi báo thù là phải đổ máu, lẽ nào mình lại có thể để cho thanh danh Kim Sa môn vấy máu vì mình?
Việc báo thù của mình dứt khoát không thể mượn vào tay kẻ khác, cũng chẳng thể làm liên lụy đến sư muội, bởi sư muội phải giữ gìn thanh danh của Kim Sa môn, không thể vì việc riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến tương lai của Kim Sa môn, nên bà không thể và cũng không cần đến sự giúp đỡ của sư muội.
Thứ tư, đó là niềm tâm sự lớn nhất của bà! Người đã chết thì tình càng sâu nặng, bà nhất định phải tìm ra bằng được di cốt của vong phu. Bằng không, dẫu báo được thù, tiết được hận cho Cư lang thì việc cúng tế cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ái tử đã trở thành cô nhi, lẽ nào ngay cả di cốt phụ thân cũng chẳng biết ở đâu?
Thế nhưng, mười tám năm nay, bà đã phái xuất rất nhiều tâm phúc để điều tra tìm kiếm, song chung quy vẫn vô hiệu.
Giờ đây, đứng trước trận đấu sinh tử với Vũ Văn Thiên, bà phải hoàn thành tâm niệm xót xa này.
Bởi thế, bà đã âm thầm rời khỏi Kim Sa tự ngay trong cái đêm trăng buồn thảm này, chỉ để lại cho sư muội Thiết Phất một lá thư chí tình chí nghĩa và đầy máu lệ, bái biệt linh tháp chứa di hài của ân sư Tam Âm thần ni, như cánh sao côi tiến vào đại mạc.
Song sự việc cách đã quá lâu, gió cát vô định, cảnh vật đã hoàn toàn đổi khác.
Bà chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ lúc bấy giờ, một cánh rừng thưa, ở giữa có một hồ nước bình lặng.
Sau khi cùng Cư lang xuống ngựa, đã phát hiện ra một vị lão hòa thượng mình trần, chắp tay nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh bên bờ hồ… Đó chính là Không Không đại sư, người đã bồng đứa con sơ sinh của mình mang đến Nhật Nguyệt sơn trang…
Bà chỉ biết nơi ấy cách Ngọc Môn quan không xa lắm, song vì lúc bấy giờ bị ảnh hưởng bởi cơn đau sắp lâm bồn, lại liên miên gặp cường địch truy kích, Cư lang thảm tử, lòng tan dạ nát, ngay phương hướng còn chẳng nhớ rõ, kể chi đến việc xác định vị trí?
Thế nhưng, bà vẫn cương quyết một lòng, nhất định phải tìm cho ra cái nơi đoạn trường thương tâm ấy. Bà chỉ cần giẫm chân khắp phạm vi ba trăm dặm ngoài Ngọc Môn quan, tất phải có đều phát hiện. Đành rằng bà cũng hiểu rất rõ, dẫu có tìm được nơi ấy, di hài của Cư lang còn nguyên chốn cũ thì cũng đã tiêu tan theo cát vàng từ lâu rồi.
Bà đã quên mất việc tìm kiếm ái tử trước! Và sơ suất việc Vũ Văn Thiên nhất định phải có hành động theo dõi, mai phục và đột kích bà.
Mặc dù thỉnh thoảng bà cũng phát hiện có tiếng phi kỵ từ xa hoặc tiếng lạc reo khẽ theo gió vẳng đến, song bà cho đó là việc thông thường, miễn đừng tiến đến gần hoặc có thái độ khả nghi.
Bà đâu biết mình vừa rời khỏi Kim Sa tự thì hành tung đã bị thiết kỵ Mông Cổ và Hồng Cân đội của Bạch Đà sơn phát hiện, bởi biết bà lợi hại nên không dám khinh cử vọng động, chỉ giám thị từ xa và phi báo về Bạch Đà sơn.
Ngày nắng rực, đêm gió rét, cuồng phong bão táp bà đều bất chấp, chỉ mong tìm gặp chốn đau thương kia khóc một trận cho hả…
* * * * *
Khắp nơi trong Bạch Đà sơn trang đều nồng nặc mùi tử khí, Vũ Văn Thiên đã bế quan luyện công rồi.
Nhưng ngoài sơn trang lại vó câu rộn ràng, liên miên bất tận, vào trang là để báo tin, truyền lệnh, xuất trang là canh gác, tuần tra.
Hiện thời, trên danh nghĩa là do Độc Thánh Giả “tọa trấn sơn trang” thay mặt ban lệnh, song mọi sự đều phải xin ý kiến Tố Thủ La Sát Lương Thiến Văn trước.
Y luôn luôn tỏ dạ trung thành rất mực, chẳng dám mảy may chuyên quyền. Chẳng rõ y nhờ vào đâu? Lương Thiến Văn ngày càng thêm thân thiện tử tế với y, đến mức kề tai thủ thỉ như thương lượng điều cơ mật mà sợ bị tiết lộ vậy.
Chẳng phải mọi người không sinh lòng ngờ vực, song chỉ dám xầm xì bàn tán chứ chưa thấy tận mắt thì ai dám nói gì?
Bởi mọi người biết y chẳng những dùng độc kỳ tuyệt, công lực cao thâm, mà lại có những tiểu xảo vô cùng độc đáo. Chẳng hạn như vụ cài tâm phúc nội gián của Quan Mộng Bình, cả thảy mười bốn người đều do y phanh phui và trừ diệt.
Do đó, chẳng một ai dám mạo phạm đến “thân tín” của Sơn chủ và kẻ được Sơn chủ phu nhân hết lời ca tụng.
Một hôm vào buổi trưa có tin báo khẩn cấp :
– Báo cáo Sơn chủ phu nhân! Báo cáo tôn giả! Các vị Hồi Lỗ đại sư đã cùng với Trại chủ Lạc Nhật Đô Thiên Thần Ma Thuần Vu Liệt và Thuần Vu công tử đến viếng.
Lương Thiến Văn với Độc Thánh Giả đang ngồi đối diện tại Đà Phong đại điện, liếc mắt đưa tình chuyện trò vui vẻ.
Nghe báo, hai người đều ra chiều mừng rỡ.
Độc Thánh Giả vội tiến đến trước mặt Lương Thiến Văn, giơ cao tay trái lớn tiếng giới thiệu :
– Vị này chính là Thuần Vu minh chủ, Trại chủ Lạc Nhật!
Lại quay sang một thiếu niên vạm vỡ, vận giáp vàng ngắn để hở chân tay, ngồi trên lưng con tuấn mã trắng như tuyết theo sát sau lưng Thuần Vu Liệt, chìa tay nói :
– Vị này là Thuần Vu Hào thế huynh, hổ tử của Thuần Vu minh chủ.
Đoạn chìa tay một vòng nói tiếp :
– Còn đây là một bộ phận Thiết Giáp Thần Kỵ lừng danh của Thuần Vu minh chủ.
Lương Thiến Văn đã nhìn rõ Đô Thiên Thần Ma Thuần Vu Liệt là một ông lão uy mãnh, mặt vuông râu rồng, mũi to như nắm đấm, mặt đỏ như lửa, tóc vàng xoăn tít.
Còn Thuần Vu Hào là một thiếu niên mày rậm mắt tròn, có vẻ rất kiêu căng và thô lỗ, tuổi chừng trên dưới hai mươi.
Lương Thiến Văn trân trọng cất tiếng :
– Đại giá đến đây quả là vinh hạnh cho Bạch Đà sơn, ngoại tử đang hồi tọa quan nên không thể thân nghênh, xin mời!
Đoạn lại hướng về phía đội Thiết Giáp Thần Kỵ đứng quanh Thuần Vu Liệt, gật đầu cười nói :
– Đa tạ các vị đã phải cực nhọc, xin mời!
Đô Thiên Thần Ma bật cười vang dội :
– Sơn chủ phu nhân bất tất phải đa lễ, lão phu bởi có giáp trên người nên chưa tiện hành lễ, xin phu nhân thứ cho!
Đoạn khoát tay, tất cả các đội kỵ mã liền cởi bỏ hết giáp sắt, lộ ra bộ đồ bó chẽn sát người của Mông Cổ.
Đồng thời đã có bốn kỵ sĩ lanh lợi tiến đến cởi giáp cho cha con Thuần Vu Liệt. Mọi người thân mật vui vẻ cười nói cùng tiến vào sơn trang.
Ba mươi sáu kỵ sĩ thiết giáp đã có các cao thủ Bạch Đà sơn tiếp đãi.
Tiệc rượu thịnh soạn được bày tại Đà Phong đại điện. Thuần Vu Liệt chễm chệ ngồi vào chiếc ghế thủ tọa khách ra chiều hết sức hào phóng, thò tay vén bộ râu xồm xoàm, nốc rượu ừng ực, lời nói như sấm rền, quả thực kinh người.
Lương Thiến Văn nâng ly cười nói :
– Kính ngưỡng uy danh tuyệt học của Minh chủ đã lâu, thiếp thân dám xin thay mặt ngoại tử kính minh chủ vài đấu.
Không cần mời rượu thì Thuần Vu Liệt cũng đã nốc hết hơn mười đấu rồi, bật cười nói :
– Xin báo cho Sơn chủ phu nhân được biết, theo lời tường thuật của Hồi Lỗ đại sư khiến cho lão phu nhớ đến một việc nhỏ hồi mười tám năm về trước, giờ đây lại hết sức đắc dụng.
Nói đoạn, lại tiếp tục ngấu ngốn ăn uống.
Lương Thiến Văn lặng chờ, vừa định lên tiếng hỏi thì nghe Hách Liên Hồng buông tiếng cười khan :
– Thuần Vu minh chủ đã cho chúng tôi biết rồi. Mười tám năm trước, thủ hạ của Thuần Vu minh chủ trong một chuyến thả chăn ngoài Ngọc Môn quan đã gặp cơn bão cát, bởi tìm đàn cừu thất lạc mà ngẫu nhiên phát hiện có dấu tích giao chiến của giới võ lâm bên cạnh một hồ nước trong rừng, hiện trường có để lại ba cái thi thể và cách đó không xa có một thiếu niên bị chôn vùi trong cát, hỏi ra mới biết hắn là Lãnh Hồng…
Lương Thiến Văn kinh ngạc :
– À, Thiên Sơn tam kiếm! Anh em họ Lãnh, đệ tử của Lãnh Kiếm Cô Lão.
Hồi Lỗ lạt ma bật cười :
– Ba anh em chúng đã chết mất hai, còn lại cái xác thứ ba thật là hữu dụng.
Hách Liên Hồng tiếp lời :
– Thì ra mười tám năm trước, các đại môn phái Trung Nguyên đã liên thủ tham gia truy kích vợ chồng Tinh Nguyệt song kiếm…
Lương Thiến Văn chợt hiểu :
– À! Thiếp thân hiểu rồi, thi thể ấy chính là Bách Lý Cư!
Hồi Lỗ lạt ma bật cười đắc ý :
– Tất nhiên rồi! Không thì có ích lợi gì? Sãi gia bởi đến muộn một bước, bằng không mảnh ngọc thạch, ha… ha ha, e rằng hôm nay không phải kinh sư động chúng thế này đây.
Ý muốn nói nếu khi xưa y đến kịp ra tay cướp đoạt thì mảnh ngọc thạch đã thuộc về y lâu rồi.
Thuần Vu Liệt cười vang :
– Đó chỉ là sự ngẫu nhiên thôi, lúc ấy thủ hạ của lão phu chỉ vì nhất thời kiếu kỳ nên mới đem thi thể của Bách Lý Cư về bẩm báo với lão phu. Lão phu nhất thời động niệm, đã đem hỏa thiêu, tro xương bỏ vào trong hũ.
Lương Thiến Văn đã vỡ lẽ cái gọi là “hết sức hữu dụng”, mừng rỡ cười nói :
– Vậy thì hay quá, chỉ cần lấy cái đó làm mồi, tung tin ra, còn sợ ả tiện tỳ họ Quan với tên nghiệt chủng Bách Lý Hùng Phong không tự động đến nạp mình nữa ư?
Độc Thánh Giả mỉm cười :
– Thuần Vu minh chủ và Hồi Lỗ đại sư đã có bàn luận rồi, chỉ cần như thế, như thế… phu nhân sẽ như nguyện.
Lương Thiến Văn rạng rỡ. Hồi Lỗ lạt ma bật cười :
– Xin cho Sơn chủ phu nhân được biết, Thuần Vu lão huynh nghe đâu lệnh ái tài sắc song toàn, có ý muốn kết thành thân gia với Vũ Văn sơn chủ. Và Thuần Vu lão huynh cũng có một cô công chúa vừa xinh đẹp lại thông minh, nếu đôi bên bằng lòng, sãi gia xin đứng ra làm mai cho Vũ Văn thế huynh (chỉ Vũ Văn Thù), hai bên tha hồ mà uống rượu mừng cũng không uổng chuyến đi này!
Lương Thiến Văn cười sung sướng :
– Thật là điều tốt lành, có điều nhà chúng tôi trèo cao quá, đợi ngoại tử xuất quan xong sẽ tức khắc quyết định ngay. Thiếp thân hết sức vui mừng, trước tiên xin mọi người hãy cạn thêm vài ly…
– Ha ha ha!
Trong tiếng cười rộn rã, mỗi ngưồi đều ôm ấp mưu đồ riêng…
* * * * *
Bạch Đà sơn trang như rồng mây tụ hội, ngày đêm người ngựa rậm rịch, chiêng trống vang rền. Tất cả những ai đã nhận được thiếp mời của Vũ Văn Thiên đều lần lượt kéo đến.
Khắp Bạch Đà sơn trang kết hoa giăng đèn, cử hành lễ đính hôn cho Vũ Văn Mộng, ái nữ của Vũ Văn Thiên với Tiểu Ma Quân Thuần Vu Hào, có danh xưng Phò mã Mông Cổ, con trai độc nhất của Đô Thiên Thần Ma Thuần Vu Liệt.
Hoàn toàn là do Lương Thiến Văn quyết định và lo liệu.
Vũ Văn Mộng tuy dưới sự chữa trị tận tình của Độc Thánh Giả, nhan sắc đã khôi phục được tám phần, chỉ còn ít vết sẹo mờ nữa thôi. Song nàng rất ít khi được tỉnh táo, thường lải nhải cười khóc một mình, vui buồn bất chợt…
Nàng nói đến hai tiếng nhiều nhất là Hùng Phong hoặc là Phong đệ…
Lương Thiến Văn tất nhiên rất hiểu tâm sự của con gái, biết Vũ Văn Mộng đã tha thiết yêu Bách Lý Hùng Phong. Mà Bách Lý Hùng Phong lại là kẻ thù căm hận nhất của bà, lẽ nào bà chấp nhận được? Song bà hiểu, nếu thẳng thắn dùng lời khuyên giải thì cũng bằng thừa, trái lại còn khiến con gái bệnh nặng thêm. Do đó bà quyết định đặt trước việc đã rồi, thừa lúc con gái thần trí chưa tỉnh táo mà gả cho Thuần Vu Hào.
Thế là các nhân vật võ lâm có mặt tại Bạch Đà sơn trang đều trở thành tân khách. Mọi người chỉ còn chờ Vũ Văn Thiên xuất quan.
Vũ Văn Thiên vì tranh thủ thời gian, đã không tiếc khổ cực ngồi trong Thủy Hỏa Quan suốt bốn mươi chín ngày đêm, gắng nhanh chóng luyện thành Tuyệt Diệt thần công.
Dưới sự điều động chung của Độc Thánh Giả, Hồi Lỗ lạt ma và Thuần Vu Liệt, cơ hồ tung hết lực lượng ra bao vây lấy khu vực có Quan Mộng Bình xuất hiện.
Quan Mộng Bình đã giẫm chân khắp mọi nơi trong phạm vi ba trăm dặm ngoài Ngọc Môn quan với thời gian hơn một tháng trời.
Và cuối cùng bà đã có mặt tại một nơi hoàn toàn giống như trong trí nhớ…
Một hồ nước trong xanh bình lặng nằm trong cánh rừng thưa, bà tưởng chừng lại quay về hồi mười tám năm trước…
Bà thê thiết gọi :
– Cư lang! Cư lang! Mộng Bình của chàng đã đến rồi đây. Chàng ở đâu? Dường như thiếp đã trông thấy chàng, chàng có trông thấy thiếp chăng? Cư lang…
Đoạn bưng mặt khóc nức nở, bao thương nhớ khổ đau đã chất chứa trong lòng suốt mười tám năm dài, trong khoảnh khắc đã bừng dậy như nước vỡ bờ. Trong cơn đau thương chất ngất, tựa hồ trông thấy Bách Lý Cư mỉm cười tiến tới :
– Mộng Bình… Bình muội đừng đau lòng nữa…
Và Cư lang đã âu yếm vuốt ve bà.
Nhưng đột nhiên, Cư lang trở nên máu me đầm đìa, mặt mày trắng bệch, không ngớt thổ huyết… và nghiến răng trừng mắt giận dữ nhìn bà, chẳng nói chẳng rằng.
Lòng bà đầy uất ức, xót đau, mở to mắt toan phân bày :
– Cư lang! Cư lang… hãy nghe thiếp nói…
Chợt nghe có tiếng vó ngựa khác lạ pha lẫn với tiếng lạc reo hối hả đặc biệt của đà đội Bạch Đà sơn và đang từ bốn phương tám hướng tiến về phía bà.
Bà nở nụ cười xót xa :
– Cư lang ơi! Vì tìm di hài của chàng mà thiếp cơ hồ quên mất việc báo thù tiết hận. Thiếp đây cũng đang định lên Bạch Đà sơn, chích huyết moi tim Vũ Văn Thiên để tế chàng. Rồi sau đó vào Trung Nguyên cắt đầu bọn chín đại môn phái mang đến đây để an ủi linh hồn chàng. Giờ thì chúng đã tự kéo đến đây, xin chàng đừng giận thiếp, hãy xem thiếp giết sạch bọn chúng rồi sẽ xuống suối vàng tạ tội với chàng.
Bà ra chiều điềm tĩnh lạ thường, song trong lòng thì sát cơ sôi sục, thù hận ngút trời. Bà đứng lặng chờ đợi.
Tiếng vó câu gần như ngưng lặng cùng một lúc. Dưới ánh trăng mờ, đoàn kỵ mã đã dừng lại cách Quan Mộng Bình hơn ba mươi trượng, có lẽ vì e ngại sự lợi hại của bà.
Quan Mộng Bình với ánh mắt sắc lạnh, vẻ khinh bỉ quét nhìn bọn chúng một lượt, nhận ra ngoại trừ nhóm vận giáp sắt là kỵ sĩ Mông Cổ, kỳ dư toàn là người của Bạch Đà sơn trang.
Bà lạnh lùng hướng về đội kỵ mã Bạch Đà sơn do Tứ Đại Gia Thần cầm đầu, đanh giọng nói :
– Vũ Văn Thiên đâu? Sao không chịu cút ra đây?
Đoạn lại quát :
– Triệu Vô Huyền! Nhiệm vụ ta giao đã thi hành ra sao? Hà tất bán mạng cho tên độc tài Vũ Văn Thiên?
Tôn Chấn Nhạc thở mạnh một hơi dài :
– Bọn này không có bán mạng cho Giáo chủ, nhưng Tôn lão tam này cũng được một phen chém giết sướng tay.
Triệu Vô Huyền vội với ánh mắt nghiêm khắc ngăn cản Tôn Chấn Nhạc lên tiếng, y hít vào một hơi, khom mình vòng tay trên lưng con bạch đà nói :
– Chúng thuộc hạ bốn người đã vượt muôn vạn dặm trường, càn quét Trường Bạch, hủy nhục Thiếu Lâm, bảo họ… phải tự động đến trình diện, có điều là Chưởng môn nhân của chín đại môn phái thảy đều đi vắng, có lẽ bỏ trốn mất…
Quan Mộng Bình đanh giọng :
– Kể như đã nhọc công các vị, bọn chúng trốn không khỏi đâu, không ai trốn khỏi được hết, đích thân ta sẽ lần lượt thanh toán từng tên. Các vị hẳn đã biết tính ta, chớ mà tự tìm lấy cái chết.
Triệu Vô Huyền trầm giọng :
– Sơn chủ có lời mời… phu nhân hồi trang để giải quyết dứt khoát, kính xin phu nhân di giá một chuyến.
Quan Mộng Bình nghiến răng nạt :
– Láo! Ta với Vũ Văn thất phu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta muốn tìm y thanh toán thì sẽ tự đến, đâu cần các ngươi đến đây lôi thôi.
Triệu Vô Huyền trầm giọng :
– Chúng thuộc hạ phụng lệnh hành sự, nếu… Giáo chủ cự tuyệt e có điều bất tiện.
Quan Mộng Bình cười gằn :
– E bất tiện cho các ngươi chứ gì? Muốn chết thì cứ việc thử xem, ta đây giết người dễ dàng lắm!
Nói đoạn, ánh mắt sắc lạnh chốt chặt vào Tứ Đại Gia Thần, bốn người không khỏi rùng mình kinh hãi. Họ biết rõ dù bốn người liên thủ cũng không thể chống nổi mười chiêu của Quan Mộng Bình, đừng kể là một chọi một. Vả lại nhiệm vụ của họ chỉ là theo dõi và bao vây Quan Mộng Bình, chứ chưa có lệnh bảo họ phải động thủ.
Phải chờ có quyết định tối hậu của Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên thì mới có thể hành động. Trong lúc này ngay cả Thiết Giáp Thần Kỵ cũng kể như bù nhìn, không thể vọng động. Nếu khích nộ Quan Mộng Bình, bà mà ra tay thì chớ hòng ngăn cản nổi.
Do đó Triệu Vô Huyền đành vờ sợ sệt nói :
– Quan giáo chủ thần công thông huyền, anh em chúng tôi tự biết mình sức hèn kém, tuy nhiên…
Y đưa tay chỉ vào đội Thiết Giáp Thần Kỵ nói :
– Đây là Thiết Giáp Thần Kỵ, sở thuộc của Thuần Vu trại chủ, hẳn Giáo chủ cũng biết về Chư Thiên Liệt Hỏa trận, nếu Giáo chủ vọng động, dù công lực cao đến mấy cũng…
Bỗng nghe tiếng vó câu hối hả, phía bắc bụi tung mù mịt, thoáng chốc đã hiện ra bóng dáng chừng mười kỵ mã.
Triệu Vô Huyền thở phào :
– Quan giáo chủ, Sơn chủ phu nhân đã đến!
Quan Mộng Bình vừa nghe nói có Lương Thiến Văn đến, lửa giận lập tức bừng lên, lạnh lùng nói :
– Ta chờ đây! Dù ta có chết thì cũng phải giết sạch lũ chó săn các ngươi trước, còn con trai ta… Hùng Phong, không một ai thoát được đâu, hãy nạp mạng đây…
Chưa dứt lời người đã cất lên cao, hai tay vung vẫy, lập tức có bốn cao thủ Bạch Đà sơn rú vang gục ngã.
Tiếp theo người ngựa nhốn nháo, tiếng la hét vang dội, người ngã xuống, ngựa tung vó. Trong tiếng rú thảm liên hồi, liên tiếp có mười mấy cao thủ Bạch Đà sơn táng mạng dưới Thiên Ảo chỉ và Kim Sa công của Quan Mộng Bình.
Trong tình thế hỗn loạn này, bọn Thiết Giáp Thần Kỵ Mông Cổ cũng chỉ đành phóng ngựa chạy lòng vòng, la hét inh ỏi, vì sợ làm thương tổn đến người nhà nên không dám tung hỏa khí ra, chỉ dựa vào kỵ thuật và mã đao thì làm sao chống đỡ nổi một cao thủ tuyệt đỉnh đang trong cơn căm hận như Quan Mộng Bình?
Tứ Đại Gia Thần là những kẻ cầm đầu, chức trách và thân phận không cho phép họ được do dự, đồng thanh cất tiếng hú vang, như bốn cánh chim ưng lao vào tập kích Quan Mộng Bình.
Quan Mộng Bình đang khi hăng máu, lao thẳng về phía Tứ Đại Gia Thần…
Một tiếng rống vang động như sấm, Chấn Thiên Chưởng Triệu Vô Huyền mồm hộc máu tươi, lộn người thoái lui.
Ỷ Thiên Kiếm Tiền Khởi Phong trường kiếm vuột khỏi tay, hổ khẩu rỉ máu.
Thê thảm nhất là Tôn lão tam và Lý lão tứ công lực thấp kém hơn. Tôn Chấn Nhạc tay phải bị gãy nát, tay trái tê buốt, nằm co rúm dưới đất không ngớt la hét.
Lý Long Phan thì bị Quan Mộng Bình bẻ gãy chân trái và ném ra ngoài xa hai trượng, rống lên đau đớn.
Quan Mộng Bình với một địch bốn, đã dùng hết mười hai thành công lực, cũng bị chấn động đến khí huyết sôi trào, tóc tai tung xõa, chẳng thèm đếm xỉa đến bọn Triệu Vô Huyền, lại lao tới xuất thủ, bốn cao thủ Bạch Đà sơn liền táng mạng.
Tiếng vó ngựa đã đến gần, liền có tiếng quát vang :
– Tránh ra, hãy để lão phu gặp gỡ ả hung phụ họ Quan kia một phen.
Quan Mộng Bình đã trông thấy hơn mười kỵ mã lao tới, người lên tiếng là một ông lão râu ria xồm xoàm, mình khoác giáp sắt.
Quan Mộng Bình biết đại địch đã đến, liền hít sâu một hơi dài, ngưng công điều tức đứng lặng nhìn đối phương.
Chỉ thấy một lạt ma cao lớn cùng với mấy người ăn mặc quái dị nối tiếp theo sau, chính là Hồi Lỗ lạt ma, Hỏa Tôn Giả, Hách Liên Hồng với Tứ Đại Phân Cung gồm Liệt Bá Chân, Cách Nhi Đô, Khoa Đa Phu và Bốc La Ma và cha con Đô Thiên Thần Ma Thuần Vu Liệt.
Hai kỵ mã đến sau chính là Độc Thánh Giả và Lương Thiến Văn. Và phía xa còn sáu kỵ mã nữa, có lẽ là thị nữ của Lương Thiến Văn.
Hồi Lỗ lạt ma xua tay ngăn cản Thuần Vu Liệt, cười khanh khách nói :
– Minh chủ hãy khoan, để sãi gia đây thọ giáo trước đã…
Bốn chủ trì của Tứ Đại Phân Cung liền hăm hở :
– Chúng thuộc hạ xin chờ lệnh!
Ngoại trừ Lương Thiến Văn, Quan Mộng Bình không quen biết một ai, song biết đó đều là cao thủ. Thấy Lương Thiến Văn ra chiều kiêu căng đắc ý, bèn giận sôi gan trỏ vào Lương Thiến Văn quát :
– Vũ Văn Thiên đâu? Quân thất phu hèn nhát, không dám tự mình đứng ra, lại để cho ngươi quyến rủ ong bướm…
Lương Thiến Văn tái mặt :
– Tiện tỳ Quan Mộng Bình kia! Ngươi chết đến nơi còn khua môi múa mép. Vũ Văn Thiên đã sắp xuất quan đến nơi chỉ lát nữa đây thôi. Tiện nhân ngươi muốn chờ Vũ Văn Thiên đến chính tay giết chết hay muốn chết ngay tức khắc.
Quan Mộng Bình giận run :
– Bản thân ngươi không dám động thủ, hà tất xui kẻ khác chết thế? Ai không sợ chết cứ việc tiến lên trước cũng được, mà chờ đến sau khi Vũ Văn Thiên nạp mạng cũng được…
Ngoài xa bụi tung mù mịt, tiếng cười vang dội của Vũ Văn Thiên theo gió vọng đến.
Ước chừng không dưới mấy mươi kỵ mã.
Quan Mộng Bình nhủ thầm:
“Người của Bạch Đà sơn ngoài bọn Chu Du chưa thấy hiện thân, hầu hết đều đã có mặt tại đây, sao Vũ Văn Thiên còn dẫn theo nhiều người thế nhỉ?”
Đương nhiên bà không hề hay biết, chính Vũ Văn Thiên đã có kế hoạch chờ khi xuất quan sẽ thảm sát bà để thị uy, nhất cử trấn khiếp thiên hạ, khiến người võ lâm Trung Nguyên nhất trí tôn y làm Minh chủ, nên đã phát thiếp mời họ đến Bạch Đà sơn trang và cùng kéo đến đây.
Sáu kỵ mã đã đến gần, quả đúng là các thị nữ của Lương Thiến Văn.
Lương Thiến Văn trỏ vào Quan Mộng Bình, cười khẩy nói :
– Quan Mộng Bình, ngươi có biết di hài của Bách Lý Cư ở đâu chăng? Có muốn gặp một lần nữa không? Nếu Vũ Văn Thiên đến nơi là phải hiệp táng ngươi với di hài của Bách Lý Cư đấy!
Đoạn khoát tay, một thị nữ thận trọng từ trên yên lấy xuống một cái hũ sành được bọc bằng vải trắng, đó chính là Linh Hạp Tứ mà người Mông Cổ dùng để đựng tro xương.
Quan Mộng Bình hai mắt trợn trừng nhìn vào chiếc hũ sành, người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, với giọng run run nói :
– Họ Lương kia, ngươi dám… dối gạt ta…
Một mặt từng bước tiến tới, Thuần Vu Liệt cười hô hô :
– Quan… giáo chủ, đúng ra phải gọi là Bách Lý phu nhân chứ? Thi hài của Bách Lý Cư quả đúng là do thủ hạ của lão phu tìm thấy và mang về trại ngựa Lạc Nhật, lão phu đã hỏa thiêu và cất giữ, quyết chẳng dối gạt phu nhân đâu.
Quan Mộng Bình thờ thẫn :
– Tôn giá là ai?
Thuần Vu Liệt ngạo nghễ :
– Lão phu chính là Thuần Vu Liệt, bởi chuyên dùng hỏa khí nên được mọi người gọi là Đô Thiên Thần Ma, ha ha…
Cánh của Hồi Lỗ lạt ma cũng cả cười và tự báo danh tính, dường như đều muốn cho Quan Mộng Bình phải biết rõ vậy.
Quan Mộng Bình lẩm bẩm :
– Hay! Hay! Cư lang… Hùng Phong con, hãy nhớ! Quan Mộng Bình chỉ cần còn một hơi thở, nhất định phải lần lượt lãnh giáo hết!
Thốt nhiên, bọn Thiết Giáp Thần Kỵ hốt hoảng hét báo :
– Thái Ất Chân Quân… Thất Tuyệt Kiếm… báo Minh chủ…
Liền thì một tiếng quái dị vang lên :
– Thuần Vu lão cẩu! Còn nhận ra bổn đạo gia đây không? Đã lâu không gặp, sẵn đây chúng ta thanh toán hết các món nợ cũ luôn thể…
Tiếp sau có tiếng thiếu nữ réo gọi :
– Sư phụ ơi!
Hai bóng người một trước một sau lướt qua đoàn người ngựa tiến vào hiện trường.
Chính là Thái Ất Chân Quân và Kiều Thiên Y.
Hồi Lỗ lạt ma trừng mắt :
– Chả lẽ chính là tên đạo sĩ mù mà ả nha đầu khùng điên kia đã nói tới?
Đô Thiên Thần Ma Thuần Vu Liệt cười vang :
– Thái Ất cẩu đạo, ngươi chưa chết ư? Khi xưa một trận hỏa đã thiêu đốt ngươi đến nỗi phải trốn vào Tạng Thổ, những tưởng ngươi đã chết rồi, không ngờ ngươi vẫn còn sống. Hồi Lỗ đại sư, cẩu đạo này chính là sư đệ bị trục xuất của Huỳnh Long tặc đạo, có điều xích mích với lệnh sư…
Hồi Lỗ lạt ma mắt rực hung quang nhủ thầm:
“Thì ra chính là tên tặc đạo đó. Năm xưa nếu không nhờ lập độc kế, suýt nữa mình đã phải gục ngã dưới tay hắn…”.
Đoạn cất tiếng cười vang :
– Hay lắm! Thuần Vu huynh xử lý hay là để sãi gia đây ra tay?
Thái Ất Chân Quân bĩu môi :
– Quả đúng là oan gia hẹp đường, ngươi chính là môn hạ của tên trọc Phiên Hồng Y lão ma thì hay quá, sư đệ của ngươi đã bị bổn đạo gia đưa xuống chầu Diêm Vương rồi đó, giờ đến lượt ngươi rồi đấy!
Vừa dứt lời đã vung chưởng lao tới tấn công Hồi Lỗ lạt ma, song chưởng đỏ rực, đã thi triển Xích Dương huyết chưởng. Lập tức hai người giao chiến kịch liệt.
Bỗng nghe Vũ Văn Thiên quát lớn :
– Lại là mụ tặc ni ngươi nữa! Phen này dù là có mặt lã trọc Không Liễu thì cũng đừng hòng thoát chết.
Tiếng nổ vang rền ở cách ngoài xa trăm trượng, Vũ Văn Thiên đã trao đổi ba chưởng với một ni cô áo đen trên không ngang ngửa nhau, cùng hạ xuống đất. Người ấy chính là Thiết Phất sư thái.
Trong chớp nhoáng, hai người lại liên tiếp trao đổi hơn mười chiêu nữa, gió cát mịt mờ, khó phân thắng bại.
Quan Mộng Bình quát lớn :
– Sư muội đừng có nhúng tay vào! Vũ Văn Thiên, ta liều mạng với ngươi.
Đồng thời đã cất người lên cao hơn mười trượng, lao qua đầu Hồi Lỗ lạt ma, lướt về phía Vũ Văn Thiên.
Lương Thiến Văn khoát tay quát lớn :
– Hãy tiến hết lên, không được để một ai thoát cả.
Thuần Vu Liệt liền dùng tay ra dấu với tám mươi mốt kỵ sĩ thiết giáp, chỉ thị tùy cơ hành sự, đoạn cùng với bọn Hách Liên Hồng tiến tới bao vây Quan Mộng Bình và Thiết Phất sư thái.
Hỏa Tôn Giả xuất kỳ bất ý điểm ngã Kiều Thiên Y, cắp lấy nàng mỉm cười đắc ý.
Độc Thánh Giả cùng Lương Thiến Văn thản nhiên liếc mắt đưa tình ra chiều khoái trá…
Vũ Văn Thiên như con hổ điên, Tuyệt Diệt thần công tuy là tốc thành, song uy lực cũng rất là mãnh liệt, một chọi hai mà không có vẻ kém thế.
Cao thủ các phái Trung Nguyên, từ Minh Viễn đại sư trở xuống thảy đều xem đến ngây ngẩn, tự than không thể bì kịp.
Tất cả các kỵ sĩ Mông Cổ và cao thủ Bạch Đà sơn đều im lặng chăm chú theo dõi cuộc chiến, bầu không khí nặng nề đến ngạt thở.
– Thiết Phất tặc ni cản tay vướng chân, các ngươi hãy bắt giữ cho ta, để ta xử lý ả tiện phụ bội phu này.
Mọi người đều biết, với sức một mình Vũ Văn Thiên dù có công lực cao đến mấy cũng khó mà ứng phó lâu dài được đối với hai cao thủ tuyệt đỉnh như Quan Mộng Bình và Thiết Phất sư thái.
Song vì ai nấy đều nuôi dạ riêng tư, định ngư ông đắc lợi nên đã bàng quan chờ cho Vũ Văn Thiên tiêu hao chân lực hầu dễ dàng thực hiện âm mưu.
Giờ thì y đã lên tiếng, tất nhiên chẳng tiện bàng quan nữa, Thuần Vu Liệt cười vang và nói :
– Lão phu đã nghe danh tuyệt kỹ của Kim Sa môn từ lâu, tiếc là chưa được lãnh giáo. Thiết Phất ni cô, Thuần Vu Liệt xin tiếp ba trăm chiêu Kim Sa công đây!
Trong khi đó đã vận đầy đủ công lực tiến tới. Hách Liên Hồng đã dùng tay ra hiệu với Tứ Đại Phân Cung chia làm năm phía hùng hổ vây lên.
Đừng tưởng họ hư trương thanh thế hoặc đột kích Quan Mộng Bình và Thiết Phất sư thái, mà là họ y theo gian kế của Độc Thánh Giả và Hồi Lỗ lạt ma, chờ cho cánh của Vũ Văn Thiên và Thuần Vu Liệt giao chiến với đối thủ đến khi đôi bên đều bị tổn thương nặng nề mới bất thần tung ra sát thủ diệt gọn, qua đó mà khủng bố tinh thần bọn kỵ sĩ Mông Cổ, bọn gia tướng Bạch Đà sơn và cao thủ các phái Trung Nguyên, xưng bá võ lâm.
Đột nhiên, lại có tiếng gọi thê thiết theo gió vọng đến :
– Cư lang! Cư lang ơi… Chàng ở đâu? Cư lang ơi, thiếp là Lãnh Hồng đây… Chàng đừng bỏ rơi thiếp…
Tiếp theo lại có tiếng thiếu nữ hối hả gọi :
– Hùng Phong, Hùng Phong… chàng ở đâu? Mộng muội… nhớ lắm…
Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau. Tiếng nói ban đầu đã khiến cao thủ các phái Trung Nguyên, từ Minh Viễn đại sư trở xuống đều kinh hãi thất sắc, Lãnh Hồng đây phải chăng là Võ Lâm Nhất Mỹ Vệ Lãnh Hồng đó ư? Nàng ta chưa chết? Vì sao lại có mặt tại đây?
Tiếng nói của người sau không khỏi gây bối rối cho Lương Thiến Văn và Độc Thánh Giả đang lúc hí hửng.
Lương Thiến Văn hốt hoảng :
– Mộng nhi đó, sao nó lại chạy đến đây nhỉ? Thật là lũ vô dụng… đi mau!
Sau hàng loạt tiếng nổ vang, Vũ Văn Thiên cất tiếng hú dài rồi quát lớn :
– Tiện tỳ! Hãy xem kiếm… Ta phải giết ngươi!
Quan Mộng Bình khóe miệng rỉ máu, mắt rực thanh quang, tấn công tới tấp.
Thuần Vu Liệt đã thẳng thắn nghênh tiếp ba chưởng của Thiết Phất sư thái khiến cho cát bụi bay mịt trời, kình phong cuồn cuộn.
Vũ Văn Thiên thở hổn hển, mắt như rực lửa, có lẽ vừa bị thua kém, thanh Xích Dương kiếm không ngớt run rẩy… Y bỗng giận dữ gầm vang :
– Thuần Vu minh chủ! Hãy hỏa tốc lui ra, giặc trọc Không Liễu đã đến…
Đồng thời vung kiếm quát lớn :
– Tiện nhân! Phải giết chết ngươi mới được.
Mọi người lập tức ngửi thấy mùi đàn hương thoảng nhẹ, đồng thời một giọng nói hùng hồn vang lên :
– Thiện tai! Bụi hồng nổi lên đều do bởi tư tâm. Lão nạp đành phải dĩ sát chi sát, với thân mình mà gánh chịu thôi.
Một bóng người như áng mây đáp xuống hiện trường, chính là Không Liễu đại sư, và đặt Bạch Hiểu Hà trong tay xuống.
Không Liễu đại sư vung vẫy hai cánh tay áo, lập tức tách đôi Vũ Văn Thiên và Quan Mộng Bình, Thuần Vu Liệt với Thiết Phất sư thái, công lực của bốn người đều đã tiêu hao khá nhiều, mặt tái nhợt và hơi thở hổn hển.
Bạch Hiểu Hà vội vàng lao đến trước mặt Quan Mộng Bình, đỡ lấy bà và ngẹn ngào gọi :
– Mẹ!
Không Liễu đại sư chắp tay hướng về phía Vũ Văn Thiên đang trừng mắt giận dữ như hung thần, điềm đạm nói :
– Vũ Văn thí chủ xin hãy nghe lão nạp một lời, thí chủ đã uổng phụ một đời hùng anh, nói ra thì tội lỗi, lại không thể tu thân tề gia, vợ bị người ô uế, tính mạng cũng khó bảo toàn, bị người lợi dụng mà không hay, lại còn cậy tài hành hung, lão nạp thực lấy làm đáng tiếc…
Lại vung tay quát như sấm :
– Gian phu dâm phụ, còn định trốn ư?
Lương Thiến Văn và Độc Thánh Giả đang định bỏ trốn, tức khắc từ trên lưng ngựa ngã xuống một chỗ.
Hách Liên Hồng cùng với Tứ Đại Phân Cung vừa định đào tẩu cũng đứng sững lại như phỗng đá.
Vũ Văn Thiên giậm châm, lao tới hai tay xách lấy Lương Thiến Văn và Độc Thánh Giả, mắt trợn trừng gầm lên :
– Đúng vậy chăng? Khá khen cho các ngươi, tức chết đi được… Ụa ụa…
Phún ra hai ngụm máu tươi.
Không Liễu đại sư lại lên tiếng :
– Vũ Văn thí chủ, Phật gia tối kỵ vọng ngôn. Gian phu dâm phụ đã hiệp mưu phen này tiêu diệt luôn cả thí chủ, nên đã cho thí chủ uống vào thuốc độc bí chế của gian phu, khi nào tiêu hao hết công lực sẽ bị đứt ruột, toàn thân hóa huyết ra mà chết.
Vũ Văn Thiên gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, Xích Dương kiếm vung lên, xuyên thủng ngực Lương Thiến Văn liền với Độc Thánh Giả, phất mạnh tả chưởng, cổ hai người gãy ngoẹo. Rút kiếm, tung chân, máu văng tung tóe, xác hai người bị đá văng ra xa ngoài hai trượng, máu lênh láng trên bãi cát.
– Cư lang! Cư lang ơi…
– Hùng Phong! Hùng Phong ơi…
Đã thấy Vũ Văn Mộng chệnh choạng chạy tới, dang rộng hai tay như người điên dại…
Thốt nhiên, một tiếng hú dài vang vọng đến tận mây xanh, đinh tai nhức óc, tiếp theo là một tiếng hô lớn :
– Có ta đây!
Bạch Hiểu Hà vừa nghe tiếng, liền như chợt tỉnh cơn mơ, dang tay reo lên :
– Phong ca! Mẹ ơi, Phong ca đến rồi kìa…
Một bóng người lướt tới như trận cuồng phong, kiếm quang lấp loáng, khí thế cực kỳ kinh khiếp…
Quan Mộng Bình gắng gượng cất tiếng :
– Hùng Phong! Con…
Vũ Văn Thiên vung kiếm cười vang :
– Bách Lý Hùng Phong! Ngươi đến thật đúng lúc. Vũ Văn Thiên này một đời ân oán phân minh, sống có gì vui? Chết có gì đáng sợ? Hãy xem kiếm đây.
Bách Lý Hùng Phong hét vang :
– Hay lắm! Bách Lý Hùng Phong này sẽ báo thù tiết hận cho song thân, chẳng một ai thoát được hết.
Xích Dương kiếm của Vũ Văn Thiên đã công ra, tả chưởng phóng kình như bài sơn đảo hải xô tới. Bách Lý Hùng Phong tả chưởng tiếp chưởng, trường kiếm bên tay hữu đưa thẳng ra, vụt giơ cao khỏi đầu, hô lớn :
– Phụ thân hãy xem Phong nhi báo thù cho người, tiết hận cho mẫu thân đây!
Hai bên xuất kiếm nhanh như chớp, kiếm quang chấp chóa.
Vũ Văn Thiên rú lên một tiếng đau đớn, bắp tay trái đã bị trúng một nhát kiếm, y điên cuồng vung kiếm quét ngang, kình phong dấy lên khắp mười trượng.
Bách Lý Hùng Phong trong tiếng hú dài, người vọt lên cao hơn hai trượng, vụt quay phắt, quát lớn :
– Vũ Văn lão tặc xem đây…
Chỉ thấy vạn đốm sáng lạnh như sao sa, đó chính tuyệt chiêu sát thủ tối hậu Huỳnh Long Phún Vũ trong Huỳnh Long kiếm quyết.
Vũ Văn Thiên vung kiếm tung người lên nghênh tiếp, hai người một trên một dưới, loáng cái đã xáp vào nhau.
Choang một tiếng kinh hồn, lửa văng tung tóe, thanh Xích Dương kiếm đã bị tiện làm đôi, vuột khỏi tay bay ngay đi. Ngay tiếp là một tiếng hú rợn người, thanh Huỳnh Long Kiếm của Bách Lý Hùng Phong đã xuyên thấu ngực Vũ Văn Thiên từ trước ra sau.
Hai bóng người hạ nhanh xuống đất. Bách Lý Hùng Phong rút kiếm ra, ngửa mặt lên trời gào lớn :
– Phụ thân đã trông thấy rồi chứ? Người ở đâu? Mẹ ơi…
Đột nhiên, máu từ trong miệng chàng phún ra xối xả, chỏi kiếm xuống đất để giữ thăng bằng. Vai trái của chàng đã bị Vũ Văn Thiên trước khi chết chộp trúng, cắm sâu vào thịt.
Vũ Văn Thiên ngực phún máu xối xả, song thân xác vẫn đứng sừng sững, mắt trợn trừng, hung hãn còn hơn cả khi còn sống.
Bỗng nghe Bạch Hiểu Hà gào khóc :
– Mẹ… Phong ca ơi…
Ôm chầm lấy Quan Mộng Bình. Quan Mộng Bình uể oải tựa đầu vào ngực nàng, môi nở nụ cười đau xót lẫn an ủi lẩm bẩm :
– Cư lang! Con trai chàng đã có thể khiến chàng yên lòng nhắm mắt rồi đó. Mộng Bình thật có lỗi với chàng… Phong nhi! Được thấy con dương danh thiên hạ, đại chấn hùng phong của nhà họ Bách Lý, song không được trông thấy con cưới vợ sinh con… mẹ cũng vui lắm rồi, phải đến bầu bạn với người cha cô quạnh của con… Phong nhi… Con không được làm hổ thẹn đến danh dự con trai nhà họ Bách Lý, làm cho mẹ… phải đau lòng…
Khi Bách Lý Hùng Phong đá văng xác Vũ Văn Thiên, lướt tới trước mặt Quan Mộng Bình thì bà đã tự cắn lưỡi, nói đến chữ “đau lòng” thì miệng ngậm đầy máu và tắt thở chết trong lòng Bạch Hiểu Hà.
Bách Lý Hùng Phong đau đớn ôm lấy xác mẹ, miệng hộc máu xối xả, vung kiếm hét lớn :
– Mẹ ơi! Hài nhi… phải giết sạch kẻ xấu trong thiên hạ…
Trước biến cố ấy, mọi người thảy đều lặng người thừ ra.
Bỗng nghe Không Liễu đại sư cất tiếng :
– Hùng Phong! Mọi người hãy lui ra mau…
Tiếng vó câu vang động, từ ngoài xa trăm trượng, bọn Thiết Giáp Thần Kỵ Mông Cổ thế như bài sơn đảo hải từ bốn mặt vây đến.
Mã đao lấp loáng, những vật đen bóng tung ra như mưa bấc.
Thân hình Không Liễu đại sư như ánh chớp lượn vòng trên không. Trong tiếng nổ long trời lở đất, lửa chớp rừng rực, khói đen mịt mù, mặt đất rung chuyển… ai nấy đều đinh tai nhức óc, kinh hồn bạt vía.
Khi mọi người bừng tỉnh thì tiếng vó ngựa đã xa dần, bốn bề khói lửa mịt trời, mới hiểu sở dĩ còn sống sót chính là nhờ Không Liễu đại sư đã tạo ra một lớp cương khí vô hình bao quanh họ.
Chỉ thấy Không Liễu đại sư ngồi xếp bằng trên mặt đất, chắp tay nhắm mắt nói :
– Thiện tai! A di đà Phật! Hùng Phong, con không thể chết được, vì cha mẹ, vì sư phụ con, vì chính nghĩa võ lâm, vì tình nhi nữ, con nhất định phải tiếp tục sống…
Mọi người kinh hãi quay nhìn, Bách Lý Hùng Phong một tay bồng xác mẹ, tay kia đảo kiếm đâm vào tim, song đã bị Không Liễu đại sư cách không giữ lại, mũi kiếm đã xuyên thủng áo song chưa chạm vào da thịt, Bạch Hiểu Hà đang khóc thét lên và giữ chặt lấy chuôi kiếm.
Bách Lý Hùng Phong hét vang một tiếng, bật ngửa ra đất.
Bỗng một tiếng hét lanh lảnh :
– Hùng Phong ơi… Ôi! Cuối cùng đã tìm được chàng rồi…
Một thiếu nữ băng qua khói lửa nhào lên mình Bách Lý Hùng Phong, không một ai quen biết nàng, đó chính là Long Linh Linh.
Không Liễu đại sư cất giọng ngậm ngùi :
– Bi hoan ly hợp, sinh tử đều là mệnh số. A di đà Phật! Mọi người cũng nên giải tán là vừa, thiện tai.
Vừa dứt tiếng đã thấy bóng người lao về mọi phía, băng qua khói lửa, biến mất trên bãi sa mạc mênh mông cát vàng…
Ngoài xa!
Một hàng lạc đà chầm chậm tiến bước…
Dưới ánh chiều tà, bên cạnh hồ nước xanh trong lặng lờ, một ngôi mộ mới vừa được đắp lên.
Một tấm mộ bia đề sáu chữ:
“Tinh Nguyệt Song Kiếm chi mộ”.
Hết