Đọc truyện Cuồng Phong Sa – Chương 38: Bão tố, phong ba – Tình thù khó phân giải
Vũ Văn Thiên chẳng thèm ngó ngàng đến Bạch Vân Ngạc, đôi mắt rực hung quang nhìn quét khắp hiện trường, dừng lại trên người Độc Thánh Giả, cười nói :
– Tôn giả từ xa đến, xin thứ cho Vũ Văn Thiên đã thất nghinh.
Đoạn trỏ Quan Mộng Bình nói tiếp :
– Ả tiện nhân này, có lẽ tôn giả đã trừng trị thay cho lão phu?
Độc Thánh Giả vòng tay :
– Không dám! Được Sơn chủ mến mộ mới gọi, nào không dám tận hết sức hèn. Việc hôm nay hoàn toàn là do Sơn chủ phu nhân tự quyết, thật hổ cho lão phu bất tài…
Vũ Văn Thiên nhủ thầm:
“Người này chẳng những độc, mà lại còn hiểm, một câu nói là đổ trút sạch”.
Vội vòng tay nói :
– Tôn giả khách sáo quá, chúng tôi cũng đang muốn thưởng thức tuyệt học của tôn giả, lượng hẹp không phải là quân tử, không độc chẳng phải là trượng phu. Xin tôn giả hãy đại triển thần thông bắt lấy mụ tặc ni này.
Hắc y ni cô tay cầm tay cầm thiết phất kia chính là môn hạ của Tam Âm thần ni, sư muội của Quan Mộng Bình, Chưởng môn của Đại Mạc Kim Sa môn, biệt hiệu Thiết Phất sư thái danh phù kỳ thực, chẳng những tay cầm phục ma thiết phất, vẻ mặt cũng nghiêm lạnh như sắt thép.
Từ nãy giờ, bà chỉ một mực lạnh lùng lặng thinh, như chớ hề hay biết diễn biến xung quanh, chỉ lo ngầm vận huyền công để kiểm tra xem Quan Mộng Bình có trúng độc hay không.
Khi bà đã khẳng định Quan Mộng Bình trúng phải kịch độc, bởi công lực thâm hậu nên chưa phát tác, bèn nhanh chóng quyết định phải cấp tốc rời khỏi đây, tìm nơi an toàn để khử độc chữa thương cho Quan Mộng Bình.
Chỉ nghe Độc Thánh Giả bật cười quái dị :
– Cung kính chi bằng tuân lệnh, Vũ Văn sơn chủ đã không chê tài nghệ hèn mọn của lão phu, đành bêu xấu vậy!
Đoạn phất tay áo, lộ ra đôi tay màu xanh biếc, mỗi tay có cầm hai quả cầu bằng thủy tinh.
Độc Thánh Giả chậm rãi tiến về phía Thiết Phất sư thái, nhướng mày cười nói :
– Ni cô, hãy nhìn lão phu đây, tốt hơn nên thúc thủ nghe theo sự định đoạt của Sơn chủ đi thôi.
Thiết Phất sư thái mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ:
“Chi bằng bắt giữ lấy lão quái vật này, kềm chế được lão thì còn sợ gì không có thuốc giải?”
Đoạn vỗ một chưởng lên lưng Quan Mộng Bình, đồng thời giải khai huyệt mê cho bà và lạnh lùng nói :
– Sư tỷ không nên làm khổ mình như thế này, sư phụ trước lúc lâm chung vẫn còn khuyên dặn… Vì tiết hận cho sư tỷ, bần ni đành đại khai sát giới thôi.
Quan Mộng Bình đã tỉnh lại, hai mắt đỏ ngầu, răng ngà cắn chặt, ánh mắt ngập đầy oán hận quét nhìn khắp hiện trường, đoạn chốt chặt vào Vũ Văn Thiên, từng bước tiến tới.
Vũ Văn Thiên có cảm giác như bị rắn cắn, quát lớn :
– Bạch đạo hữu, đã đến lúc báo thù cho con rồi đấy, hãy xử tội ả tiện nhân này trước…
Tuyệt Trần Cư Sĩ Bạch Vân Ngạc giận run :
– Vũ Văn Thiên, thù giết con là việc khác, ngươi hãy bỏ Hà nhi xuống, Bạch mỗ muốn lãnh giáo tuyệt học của Bạch Đà một phen, nếu Bạch mỗ thua kém một chiêu nửa thức, mọi sự xin nghe theo…
Vũ Văn Thiên ném Bạch Hiểu Hà cho Bất Lão Thần Tiên, cười vang rồi nói :
– Bạch Vân Ngạc, thật uổng phụ hư danh, không dám báo thù giết con, trái lại còn dám xấc xược với lão phu, nếu ngươi khiếp hèn thì hãy cút khỏi nơi đây mau, để lão phu xử trị ả tiện nhân bội phu này.
Bạch Vân Ngạc vừa nhúc nhích thì Bạch Hiểu Hà đã bị Bất Lão Thần Tiên đón lấy, đặt lên Thiên Linh Cái nàng, cười nham hiểm và nói :
– Lão Bạch, xin hãy dừng bước, con bé này cũng dễ thương đấy chứ, hãy mau theo lời của Sơn chủ, cút!
Bạch Vân Ngạc tức điên người, trừng mắt ngầm lên :
– Vũ Văn Thiên quân thất phu ti tiện, Bạch mỗ liều mạng với ngươi…
Phi thân lao bổ về phía Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên quát lớn :
– Hãy phế con bé kia trước đã…
Lữ Vi Hóa hô nhanh :
– Tuân lệnh! Lão Bạch…
Bạch Vân Ngạc đã tung người lên cao, lòng tan dạ nát, đau khổ hạ xuống, ngước lên trời hét lớn :
– Bạch Vân Ngạc lại có ngày hôm nay ư?
Vũ Văn Thiên cười rợn :
– Hay lắm! Khôn hồn thì hãy đi tìm tên tiểu tử Bách Lý Hùng Phong, lão phu xin thực hành theo lời hứa, bằng không ngươi muốn rời khỏi đây cũng phải để lại chút gì đó, Bạch Đà sơn há chẳng phải là chốn không người?
Quan Mộng Bình đã ngưng tụ đầy đủ Đại Mạc Kim Sa công nhưng bà đã nhận ra mình đã trúng phải kịch độc, không thể ngưng tụ chân khí một cách nhanh chóng và thi triển tùy ý như mọi khi, nên định nhân lúc chất độc chưa phát tác, thí mạng cùng chết với Vũ Văn Thiên.
Chỉ nghe bà buông tiếng cười thảm não, trỏ vào Vũ Văn Thiên nghiến răng nói :
– Vũ Văn Thiên, hôm nay không phải là ngươi chết thì là ta, hãy nạp mạng đây!
Vừa nói đã liên tiếp tung ra tám chưởng.
Vũ Văn Thiên đứng thẳng người như cột trụ, vung chưởng nghênh tiếp, và toét miệng mắng :
– Tiện nhân vô sỉ, không chịu sớm chôn thây chung với Bạch Lý Cư, lại cố muốn phơi xác tại Bạch Đà sơn, vậy thì chiều ý mi thôi.
Liên tiếp giở ra sát thủ, bóng chưởng chập chùng, cương khí bao quanh, kình phong như sấm, giao đấu kịch liệt với Kim Sa chưởng của Quan Mộng Bình.
Bên kia, Thiết Phất sư thái chẳng nói chẳng rằng, ra tay như chớp, thi triển Giáng Ma Bồ Đề Thủ, bí kíp thất truyền của Tam Âm thần ni tới tấp tấn công Độc Thánh Giả.
Độc Thánh Giả buông tiếng cười quái dị liên hồi, trong cổ họng phát ra tiếng như sáo trúc, thi triển bộ pháp Thiên Ma Ảo Ảnh trong Du Già Môn, thân hình nhẹ như làn khói, hết sức huyền diệu.
Thiết Phất sư thái nhất thời cũng không nhận ra sự biến hóa ảo diệu của đối phương, lại e ngại đối phương bất ngờ phóng độc, không dám áp sát đối phương, luôn giữ ý đề phòng hầu kịp thời ứng biến nên chẳng thể giở hết toàn lực.
Do đó, dẫu Kim Sa chưởng có uy lực ghê gớm, Giáng Ma Bồ Đề Thủ thần diệu tuyệt luân, trong nhất thời cũng chẳng thể đắc thủ.
Vũ Văn Thiên với Quan Mộng Bình cùng quần nhau vô cùng quyết liệt, bởi đôi bên đã tình đoạn nghĩa tuyệt, thù sâu hận nặng, toàn giở ra những tuyệt chiêu sát thủ kinh hồn bạt vía.
Hai nam hai nữ, bốn cao thủ tuyệt đỉnh đương thời cùng giở hết khả năng và sở học, chưởng phong mỗi lúc càng dồn dập, càng mạnh mẽ.
Những người như Bạch Vân Ngạc và Lữ Vi Hóa đều bị chưởng phong bức lui.
Tất nhiên, Bạch Vân Ngạc rất hiểu tình thế trước mắt cực kỳ hung hiểm, song vì vừa bị sỉ nhục một cách thậm tệ chưa từng có trong đời, sống đến từng này tuổi lần đầu tiên bị người khinh bỉ bảo “cút”, đến như Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa, khi xưa đã từng bại dưới tay mình, nay cũng cậy thế khinh thị.
Mà mình ngay cả một cô cháu gái cũng bảo vệ không xong, để lọt vào tay kẻ khác làm con tin uy hiếp, và bản thân cũng như con chim trong lồng, thịt trên thớt tùy người cắt xẻo.
Nỗi căm tức ấy làm sao chịu nổi, ông thật muốn xuống tay tự tuyệt. Song, đành lòng nào bỏ lại Bạch Hiểu Hà một mình bơ vơ?
Ông chỉ còn lại niềm hy vọng duy nhất, đó là bằng bất cứ giá nào cùng phải đọat lại Bạch Hiểu Hà.
Song qua nhận định tình hình trước mắt, Bạch Hiểu Hà đang nằm trong tay của Lữ Vi Hóa, khó có thể đoạt lại bằng sức mạnh, mà dù có thành công bằng mưu trí thì cũng khó lòng vượt thoát khỏi trùng vây của bấy nhiêu cao thủ Bạch Đà sơn.
Mắt thấy bốn cao thủ đang hăng say ác đấu, lôi cuốn hết sự chú ý của mọi người, ông chợt nảy sinh ý định…
Thứ nhất, thừa lúc đôi bên ác đấu, tìm cách ngấm ngầm giúp sức cho Quan Mộng Bình và Thiết Phất sư thái, chỉ cần kềm chế được Vũ Văn Thiên là mọi sự kể như dễ dàng giải quyết.
Muốn làm được vậy, trước tiên cần phải tạm dẹp bỏ niềm đau bởi mối thù giết con, chờ sau này sự thật sáng tỏ hẵng tính, trước mắt phải giúp cho Quan Mộng Bình.
Thứ nhì, gắng xông vào trong nội viện kềm chế Lương Thiến Văn hoặc con gái y thị, dùng để trao đổi Bạch Hiểu Hà. Hành động này cũng rất là mạo hiểm, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của số đông cao thủ thế này, muốn xông vào nội viện khác nào phải chống chọi với hàng trăm ngàn địch thủ.
Thế nhưng, ngoại trừ hai con đường ấy, chỉ còn lại con đường “cút”, mà cũng chính là con đường mà mình khó có thể nhẫn nhục chấp nhận.
Thà tìm thấy sự sống trong cái chết! Dẫu biết rõ cực kỳ khó khăn, vì uy danh một đời, đành mạo hiểm một phen thôi! Ông chú mắt đảo quanh, ngầm lấy món ám khí tà môn Vô Hình châm bình sinh hiếm có dịp sử dụng cầm sẵn trong tay.
Bấy giờ Vũ Văn Thiên với Quan Mộng Bình, Thiết Phất sư thái với Độc Thánh Giả đã giao đấu với nhau hơn trăm chiêu rồi. Trong kình phong cuồn cuộn, chỉ thấy bốn bóng người thấp thoáng, chẳng phân biệt được ai với ai cả?
Bạch Vân Ngạc kêu khổ thầm, ông biết những cao thủ tuyệt đỉnh này đang trong cuộc đấu sinh tử hẳn không tiếc tiêu hao chân khí, thảy đều xuất thủ với nội gia cương khí, như vậy quanh họ ắt phải có nhiều lớp cương khí bao bọc, ít ra cũng phải dày từ mười đến hai mươi trượng.
Nếu muốn phóng ám khí, mình phải có công lực tương đương hoặc hơn hẳn công lực của bốn người hợp lại. Bằng không ám khí chưa đến gần đã bị cương khí dội rơi rồi.
Giả sử dù có xuyên qua được cương khí, tất nhiên cũng bị giảm mất nửa phần lực đạo.
Món ám khí độc môn Vô Hình châm của ông gồm hết mọi sở trường của Mai Hoa châm, Ngư Cốt thích, Long Tu châm và Tảo Bạch đinh, nhờ Chưởng môn nhân Đường gia ở Tứ Xuyên đích thân chế luyện thành.
Tổng cộng chỉ có ba bộ, mỗi bộ chín mũi, ngoại trừ truyền cho độc tử Bạch Hào một bộ để phong thân cứu mạng, khi xưa bản thân ông cũng đã dùng hết một bộ, cứu vãn được một trận đại kiếp võ lâm và ngay chính bản thân mình.
Giờ chỉ còn lại một bộ duy nhất, đã gần ba mươi năm không sử dụng tới, bởi đứng trước giờ phút sinh tử nên đành đánh liều thi thố một phen.
Món ám khí Vô Hình châm này độ dài chỉ hơn hai tấc, đầu châm có tẩm chất cực độc, một bên có móc câu, nhỏ như lông bò, được chế luyện bằng bí pháp độc môn của Đường gia, khi phát ra toàn dựa vào nội gia chân lực, dồn vào chưởng tâm và ngũ chỉ, mới có thể điều khiển một cách tùy ý một cách linh động.
Với công lực của Bạch Vân Ngạc, có thể phát huy uy lực của món ám khí này đến cực độ, chuyển phá nội gia chân khí và bàng môn độc thủ, có thể nói dù cứng rắn đến mấy cũng bị xuyên thủng.
Bởi quá nhỏ bé, lại là màu trắng, với thủ pháp độc môn phóng ra, thật chẳng thể nào phát hiện được. Phải đến khi mũi kim châm xuyên vào cương khí hộ thân hoặc cắm vào xương thịt thì mới hay biết, cho nên được gọi là Vô Hình châm.
Thế nhưng, trước trận đấu quỷ khốc thần kinh này, khiến Bạch Vân Ngạc cũng phải đâm ra bồn chồn bối rối.
Bởi lẽ, ông phải hành động sao cho Lữ Vi Hóa cùng với mấy trăm cao thủ Bạch Đà sơn đang bao vây bốn mặt tám hướng không hề hay biết hầu kịp ra tay ngăn cản, kể cả bốn người đang giao đấu, vì nếu họ phát hiện ra hành vi ám toán của ông, thảy đều là người tự phụ cực cao, Quan Mộng Bình và Thiết Phất sư thái có thắng cũng chẳng vẻ vang gì còn Vũ Văn Thiên và Độc Thánh Giả nhất định sẽ tức giận liều mình, vậy thì có nghĩa là phải chuốc lấy sự công kích toàn lực của Bạch Đà sơn.
Vả lại, bốn người đang giao đấu thân pháp quá nhanh, không tài nào phân biệt được một cách chuẩn xác, nếu mạo muội ra tay, chỉ một chút sai lệch là có thể ngộ thương đến Quan Mộng Bình hoặc Thiết Phất sư thái… Do đó, ông cứ bồn chồn phân vân mãi.
Hiện trường đã vô kế khả thi, chỉ còn cách xông vào nội viện. Đột nhiên, lòng ông dâng lên một ý định kinh khiếp…
Vì sao lão quái vật chuyên dùng độc kia lại bỏ cái dài mà lấy cái ngắn? Không dùng chất độc để đối phó với Thiết Phất sư thái, mà lại sử dụng nội công chưởng chỉ nghênh tiếp? Chả lẽ lão quái vật định trổ tài đa năng trước mặt Vũ Văn Thiên ư? Hay là y đã ngấm ngầm hạ độc thủ rồi?
Ông đoán rất đúng, cả hai đều có!
Độc Thánh Giả bên ngoài là theo sự thỉnh mời của Vũ Văn Thiên mà đầu nhập Bạch Đà sơn, kỳ thực trong thâm tâm có nhiều âm mưu to lớn, cho nên mới gây ra những điều kinh hiểm, gay cấn và rùng rợn.
Y quả thực là định khi gặp gỡ Vũ Văn Thiên lần đầu, giở hết sở học, không tiếc sức giao đấu với Thiết Phất sư thái, để cho mọi người trong Bạch Đà sơn trang đều biết y chẳng những tinh về dùng độc, trùm khắp thiên hạ, mà kể cả võ công cũng là một bậc cao thủ tuyệt đỉnh có hạng.
Một mặt ngầm tung ra kỳ độc vô hình, lợi dụng chưởng phong xô về Thiết Phất sư thái.
Mục đích của y là làm cho Vũ Văn Thiên trở xuống đều phải kính phục y, không dám khinh thường, giành được lòng tin của Vũ Văn Thiên trước thì mới dễ dàng từng bước thực hiện âm mưu.
Bề ngoài y giả vờ không sử dụng chất độc, chỉ dùng lực đấu chiến với Thiết Phất sư thái, chờ khi chất độc vô hình phát huy tác dụng, Thiết Phất sư thái trúng độc mà không hay biết, tất nhiên sẽ yếu sức dần, cuối cùng ra một đòn giành lấy thắng lợi, chẳng chút lộ ra dấu tích dùng độc, khiến mọi người tưởng y công lực tuyệt luân, bằng vào tài nghệ thực sự khắc địch thủ thắng.
Sự tính toán của y quả hết sức chu đáo, song y chưa đánh giá được công lực của Thiết Phất sư thái cao hơn y một bậc, đã được trọn vẹn tâm pháp chân truyền của Tam Âm thần ni, ngoại trừ hỏa hậu chưa đủ, chẳng khác nào Tam Âm thần ni thứ nhì.
Đại Mạc Kim Sa công vốn có tác dụng như huyền công Tiểu Thừa của Phật gia, bách bệnh bất xâm, thủy hỏa không tổn thương được, tuy không thể khắc chế chất độc vô hình của Độc Thánh Giả, song hộ thân cương khí cũng có thể ngăn cản được chất độc vô hình, trong nhất thời không thể xâm nhập một cách nhanh chóng được.
Sau hai trăm chiêu, Độc Thánh Giả mới nhận ra công lực của đối thủ vượt ngoài dự kiến của y, bằng vào sức lực quyết khó chống chọi được đến ba trăm chiêu. Thiết Phất sư thái tựa hồ càng đấu càng mạnh, công lực cao thâm khôn lường, dường như trúng độc cũng không nặng, nếu cứ tiếp tục thế này chẳng những không hại được người mà bản thân đã phải ngã gục trước.
Thiết Phất sư thái thì lại lần hồi hiểu thấu được sự biến hóa của võ công đối phương, đã giành được tiên cơ là có thể chủ động, nâng cao công lực đến tột độ, định cấp tốc khống chế đối phương để bức lấy thuốc giải, rồi giúp sư tỷ Quan Mộng Bình đánh bại Vũ Văn Thiên, sau đó…
Khi Thiết Phất sư thái chiếm được thượng phong, thì Quan Mộng Bình lại yếu thế dần. Vốn ra, công lực của bà tương đương với Vũ Văn Thiên, mỗi người có sở trường riêng. Luận về chưởng lực và thân pháp, bà cao hơn Vũ Văn Thiên nửa bậc.
Chính vì lẽ ấy mà Vũ Văn Thiên đã phải bế quan khổ luyện Kiếm Cương để bổ khuyết, động cơ ban đầu chỉ là để quan niệm ưu việt của đàn ông, lòng tranh cường hiếu thắng của kẻ tự phụ cực cao, lại có hùng tâm độc bá thiên hạ, duy ngã độc tôn, định với Quan Mộng Bình phu phụ đồng giá, sánh vai khang lệ mà lãnh đạo thiên hạ võ lâm. Quan Mộng Bình là đàn bà, tất nhiên y vẫn không mất cái địa vị Thiên Hạ Đệ Nhất nhân.
Giờ đây trở mặt thành thù, Kiếm Cương của y đã bị Không Không đại sư phá bỏ, mất đi điểm tựa, dưới cơn thịnh nộ mới đích thân lặn lội đến Thiên Long tự, dùng mảnh ngọc thạch dụ hoặc Đệ Nhất Cao Thủ Tây Tạng, Hồi Lỗ đại lạt ma tìm đến Vạn Câu động…
Ngờ đâu, mai phục giữa đường lại gặp phải Không Liễu đại sư tưởng đâu đã lìa trần từ lâu, người đứng đầu trong Phật môn nhị thánh. Dưới Đại Chiên Đàn Công và Giáng Ma Bồ Đề Thủ của Không Liễu đại sư, Vũ Văn Thiên đã không tiếp nổi mười chiêu, đành bỏ chạy thoát thân.
Vũ Văn Thiên vừa tức vừa thẹn, đang đêm quay về Bạch Đà sơn, định bế quan trùng luyện Kiếm Cương một thời gian lâu, quyết luyện thành Tuyệt Diệt thần công hầu đánh hạ Không Liễu đại sư, hoàn thành tâm nguyện Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.
Lúc này, y khổ chiến với Quan Mộng Bình. Nếu là lúc bình thường, Quan Mộng Bình trong vòng ba trăm chiêu là có thể khắc chế được Vũ Văn Thiên rồi.
Song vì bà quyết liều mạng, nóng lòng tốc chiến tốc quyết, vừa ra tay đã vận công lực đến cực độ, trong hai trăm chiêu tuy khiến Vũ Văn Thiên thủ nhiều công ít, bà dường như chiếm được thượng phong. Song dưới sự ứng phó toàn lực với Huyền Thiên cương khí, Ngân Lưu Thiên Ảo chưởng và Đồ Long thủ của Vũ Văn Thiên để cầu tự bảo, công lực của bà bị tiêu hao quá mức, chất độc trong tạng phủ kinh mạch bắt đầu hoành hành.
Quan Mộng Bình bắt đầu thấy mình đuối sức dần, nếu cứ thế tiếp tục, nhất định sẽ kiệt lực gục ngã.
Và nếu Vũ Văn Thiên nhận ra bà đã trúng độc, ắt sẽ toàn lực phản kích, bà khó thể toàn mạng.
Lòng bà nóng như dầu sôi lửa bỏng, bao hận thù, bao tủi nhục đã khiến cho con tim bà cơ hồ rạn nứt.
Thế nhưng, hình bóng của người chồng Bách Lý Cư cùng với đứa con trai Bách Lý Hùng Phong yêu quý đã khiến bà kiên trì tuyệt đối không bị ngã xuống.
Lòng bà gào lên thảm thiết:
“Cư lang! Cư lang ơi! Chàng sống khôn thác thiêng, hãy phù hộ thiếp báo thù cho chàng, thiếp phải giết sạch tất cả mọi kẻ thù. Thiếp mà chết đi thì mọi sự kể như chấm dứt, chàng chết cũng không được nhắm mắt… Hùng Phong, con ơi! Mẹ phải nhìn thấy con báo thù cho cha, rửa nhục cho mẹ, quản cư thiên hạ, quán xuyến võ lâm, để mọi người biết con trai của Bách Lý Cư và Quan Mộng Bình, nhìn thấy con cưới vợ… thì mẹ chết mới cam tâm…”
Đồng thời tấn công như điên như dại. Vũ Văn Thiên một đời gian hùng, vô cùng kín đáo sâu sắc, dưới sự tấn công của Quan Mộng Bình tuy có phần luống cuống, song đã nhận ra thần sắc khác lạ của Quan Mộng Bình suy kiệt dần.
Y căm giận reo thầm:
“Hay cho ả tiện nhân, cho mi biết Vũ Văn Thiên này lợi hại nhất thiên hạ, mãi mãi đè mi ở bên dưới…”.
Thoáng chốc lại trải qua mấy trăm chiêu.
Quan Mộng Bình đã lực bất tòng tâm, ra chiêu sút kém, chiêu thế nặng nề và chậm dần.
Chất độc đã phát tác, khiến tạng phủ bà co rúm, kinh mạch tắc nghẽn, toàn thân như bị rắn cắn, nhức nhối khôn cùng.
Toàn thân bà ướt đẫm mồ hôi lạnh ướt đẫm xiêm y, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt xanh biếc, chỉ cần một hơi chân khí tan đi là ngã gục tắt thở tức khắc.
Vũ Văn Thiên công liền ba chưởng bức lui Quan Mộng Bình, cất tiếng cười vang.
– Tiện nhân vô sỉ hãy xem ta tiêu khiển ngươi đây! Ta phải rút gân mi, lột da mi, đập gãy xương mi, thả rắn độc vào trong bụng mi, moi tim mi để tế cáo tiên tổ, lấy máu mi để rửa sạch nỗi nhục cho Bạch Đà sơn trang…
Vừa nói, liền tung ra sát thủ, bức lui Quan Mộng Bình hơn một trượng.
Choang! Xích Dương kiếm đã cầm trong tay Vũ Văn Thiên.
Kiếm khí rợn người, Vũ Văn Thiên cười vang :
– Ả tiện nhân Quan Mộng Bình kia, hãy xem bảo kiếm gia truyền của ta lấy mạng ả tiện phụ bội phu đây.
Quan Mộng Bình trong tình trạng kịch độc công tâm, lại bị chưởng lực của Vũ Văn Thiên chấn dội, khóe môi rỉ máu, chân khí chực tan. Chỉ nhờ vào ý chí mạnh mẽ trong tiềm thức chống chọi nên chưa ngã gục.
Bà trừng mắt căm giận nhìn Vũ Văn Thiên, trỏ vào y gào lên :
– Quân thất phu họ Vũ Văn kia, ngươi có thấy Cư lang ta đứng sau lưng ngươi chăng? Người muốn giết chết mi, ta phải giết chết mi.
Bà điên cuồng nhảy bổ vào Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên thấy Quan Mộng Bình lao vào hết sức hung hãn, dường như chẳng hề trúng độc thọ thương? Bất giác rúng động tâm thần, có kiếm trong tay mà quên vung ra, theo bản năng thoái lui ra ngoài hai trượng.
Quan Mộng Bình vồ hụt, tóc tai bù xù như truy hồn lợi quỷ hét lớn :
– Phải giết ngươi…
Lại lao đuổi theo! Vũ Văn Thiên định thần buông tiếng cười rộ :
– Tiện nhân muốn chết, xem kiếm đây!
Thốt nhiên, ngay khi Quan Mộng Bình đang ở trên không, Vũ Văn Thiên toan vung kiếm thì…
Bỗng nghe có tiếng hớt hải gọi :
– Mẹ ơi! Cha…
Một bóng người từ ngoài lao vào như điên cuồng, đó chính là Vũ Văn Thù, cũng tức là đứa con duy nhất giữa Vũ Văn Thiên và Quan Mộng Bình.
Đồng thời Tuyệt Trần Cư Sĩ Bạch Vân Ngạc cũng đã nhận ra tình thế nguy kịch, Quan Mộng Bình đã sắp kiệt sức, Vũ Văn Thiên có kiếm trong tay như hùm thêm cánh, mắt thấy Quan Mộng Bình sắp loang máu tại chỗ.
Bầu máu nóng bừng lên, ông quát lớn :
– Có ta đây!
Tung người lao bổ về phía Vũ Văn Thiên, người chưa đến song chưởng đã xô ra ào ạt.
Ngay khi ấy, Thiết Phất sư thái cũng đã phát giác không ổn, vội liên tục phóng ra ba chưởng cực mạnh, thừa lúc Độc Thánh Giả lách người tránh né, bật người tung ngược lên cao, ngoảnh lại trở tay phóng chưởng tấn công Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên đang cơn giận điên người, sát khí sôi sục, chuẩn bị một kiếm xuyên thủng Quan Mộng Bình, bỗng nghe tiếng gọi hớt hải, khiến kiếm thế y chững lại, rúng động cõi lòng.
Sực nhớ tới cảnh ái ân mặn nồng với Quan Mộng Bình khi xưa, lúc hoài thai Vũ Văn Thù, lâm bồn lại nan sản, tiếng rên rỉ đau đớn của Quan Mộng Bình tưởng chừng văng vẳng bên tai, lúc bấy giờ mình cũng lòng đau như cắt, ước gì có thể thay thế cho nàng…
Giờ đây, có thể nào một kiếm xuyên thủng Quan Mộng Bình ở ngay trước mặt ái tử chăng?
Vừa định thoái lui bỗng nhác thấy Bạch Vân Ngạc từ phía trái phóng tới, và Thiết Phất sư thái bật ngược đến nơi, đồng thời Quan Mộng Bình từ trên giáng xuống!
Kể như cùng một lúc bị ba cao thủ tuyệt thế có công lực tương đương với mình giáp công. Vừa kinh hãi vừa tức giận, Vũ Văn Thù từ phía sau phóng tới, e ái tử ngộ nạn, bởi sức tấn công khủng kiếp từ ba mặt, kể chi bị trúng thẳng, dù bị chưởng phong và cương khí quét phải thì cũng tan xương nát thịt rồi.
Trong cơn nguy bách, vội rống lên :
– Thù nhi hãy lui mau!
Vuột tay ném kiếm về phía Thiết Phất sư thái, vụt xoay người, tránh khỏi chưởng phong của Quan Mộng Bình, trong tiếng hú dài, trở bộ búng người, tung chưởng nghêng tiếp vào đòn tấn công từ bên trái của Tuyệt Trần Cư Sĩ.
Tiếng gào thét dữ dội, chưởng phong vụt vù…
Thiết Phất sư thái một chưởng chấn rơi thanh Xích Dương kiếm xuống đất, xuất chỉ nhanh như chớp phong bế huyệt Hội Âm và Đới Mạch của Quan Mộng Bình, đồng thời lướt tới đỡ bà từ trên cao rơi xuống.
Vũ Văn Thù vốn đã phóng tới toan ngăn cản phụ thân xuất kiếm giết mẹ, nghe tiếng quát của Vũ Văn Thiên, tuy chững lại song vẫn đến ngay chỗ đứng của Vũ Văn Thiên vừa rồi, và cũng chính là nơi chưởng lực giáng xuống của Quan Mộng Bình.
Nếu không nhờ Thiết Phất sư thái trong đường tơ kẽ tóc đã phóng bế huyệt đạo của Quan Mộng Bình, khiến chưởng lực của bà tự động tan đi, Vũ Văn Thù đã phải phơi thây dưới chưởng lực của mẹ mình rồi.
Vũ Văn Thù đương nhiên là hiểu rõ, nhận thấy nguy cấp vừa khóc vừa gào lên :
– Mẹ ơi…
Đoạn nhắm mắt chờ chết, nước mắt ràn rụa.
Bỗng, chưởng lực đột nhiên tan biến.
Thiết Phất sư thái tay bồng Quan Mộng Bình hạ xuống trước mặt y, y liền cất giọng gọi :
– Mẹ!
Dang rộng hai tay toan đón lấy Quan Mộng Bình.
Bỗng nghe tiếng nổ vang rền đinh tay nhức óc, khiến Vũ Văn Thù cơ hồ đứng không vững.
Thì ra chưởng lực kinh hồn động phách giữa Vũ Văn Thiên và Bạch Vân Ngạc đã chạm nhau trên không.
Một bên là Bạch Đà sơn chủ uy chấn khắp miền đại mạc, một bên là Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Nhân kẻ đứng đầu trong Lục Tà. Sau khi chớp nhoáng trao đổi với nhau ba chưởng trên không, đôi bên đều nghe hai tay tê dại, huyết khí sôi trào, chân khí bị gián đoạn, đành phải thi triển Thiên Cân Trụy hạ xuống đất.
Bọn cao thủ Bạch Đà sơn đứng thừ ra giờ mới bừng tỉnh, lục đục ùa lên siết chặt vòng vây, ai nấy trừng mắt nhướng mày hăm hở chực sáp vào.
Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa buông tiếng cười nham hiểm :
– Bạch Vân Ngạc, ngươi không cần đến cái mạng già thật là hợp với lão phu. Sơn chủ! Xin hãy chỉ thị giải quyết con bé này, để cho Lữ Vi Hóa kết toán món nợ cũ khi xưa đã thua nửa chiêu với Bạch lão nhi.
Giọng điệu rõ ràng là muốn dùng Bạch Hiểu Hà để uy hiếp Bạch Vân Ngạc, ngặt vì cháu gái mình đang ở trong tay kẻ địch, Bạch Vân Ngạc tức tối :
– Lữ Vi Hóa, tên già xảo quyệt kia! Khi xưa so tài, niệm tình ngươi thành danh không phải dễ ta đã nương tay, ngươi chẳng biết cảm ân, trái lại xem là thù. Ngươi mà động đến một sợi lông của Hà nhi, Bạch mỗ sẽ phanh thây ngươi ra làm muôn vạn mảnh.
Khi nói nghiến răng kèn kẹt, hai mắt đổ lửa tiến về phía Lữ Vi Hóa, hận không thể ăn tươi nuốt sống được y.
Bỗng Vũ Văn Thiên quát lớn :
– Thù nhi lại đây!
Vũ Văn Thù đưa tay lau nước mắt, thờ thẫn bước tới.
– Cha!
Vũ Văn Thiên chộp vào hai vai y nhấc bổng lên, gắt gỏng :
– Thù nhi hãy nghe đây, mẹ của con… ả tiện nhân Quan Mộng Bình đã phản bội cha, kể như không còn nhìn nhận con nữa. Con cần cha hay là cần mẹ?
Tròng mắt Vũ Văn Thù đảo lia lịa, nước mắt luôn trào, miệng há lưỡi đớ, chứng tỏ bàng hoàng cực độ.
Vũ Văn Thiên không chờ y lên tiếng :
– Thù nhi! Con là đứa con trai duy nhất của Vũ Văn Thiên! Hãy xem cha con đây, hùng thị thiên hạ, ai dám phản bội ta, ta sẽ đánh tan xương nát thịt! Hãy tin ở cha, phải lấy làm hãnh diện được làm con của Vũ Văn Thiên. Hãy tránh xa, xem cha đây trị tội lũ chuột nhắt cả gan dám kéo đến phá rối gia đình ta.
Tiện tay ném mạnh, Vũ Văn Thù bay ra ngoài xa hơn ba trượng. Một cao thủ Bạch Đà sơn đón lấy, kề tai y nói khẽ :
– Cha ngươi đang muốn giết người, thiếu Sơn chủ hãy tránh ra kẻo vướng víu chân tay.
Vũ Văn Thiên mắt tỏa hung quang, mặt đầy sát khí gầm lên :
– Bạch Vân Ngạc, lão tặc không biết điều kia! Bổn Sơn chủ đã bao phen khách sáo với ngươi, vậy mà ngươi lại không biết phải trái, công nhiên giúp đỡ kẻ thù giết con, hãy tức khắc thúc thủ chịu trói, tiến thêm bước nữa thì…
Giọng nói đanh như thép dằn mạnh từng tiếng :
– Lữ Vi Hóa hãy nghe đây, bổn Sơn chủ đếm từ một đến ba, nếu Bạch Vân Ngạc không nghe lệnh thì lập tức… bổ con tiểu nha đầu ấy ra làm đôi.
Bạch Vân Ngạc vội xoay người, ánh mắt căm hận từ Lữ Vi Hóa chuyển sang Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên đón lấy thanh Xích Dương kiếm khi nãy đã bị Thiết Phất sư thái chấn rơi xuống đất do một gia tướng thuộc hạ trao cho, vung mũi kiếm lên chỉ vào Bạch Vân Ngạc mặt mày đang co giật, toàn thân run rẩy, quát :
– Bạch Vân Ngạc, đây là cơ hội cuối cùng bổn Sơn chủ dành cho ngươi! Nghe đây, một… hai…
Bạch Vân Ngạc run bắn người theo từng tiếng đếm của Vũ Văn Thiên.
Lữ Vi Hóa cười nham nhở, nắm chặt hai chân Bạch Hiểu Hà trút ngược xuống, chỉ chờ Vũ Văn Thiên đếm tiếng thứ ba là sẽ…
Khắp hiện trường im phăng phắc, bầu không khí như đã cô đặc, mọi người đều chăm chú nhìn về phía Bạch Vân Ngạc.
Lúc này, mọi người đều có thể tưởng tượng được hai điều sắp xảy đến…
Một là Bạch Vân Ngạc thúc thủ chịu trói. Với uy danh lừng lẫy của Tuyệt Trần Cư Sĩ mà lại chịu thúc thủ chờ chết, tự hủy một đời thanh danh dưới sự uy hiếp của kẻ khác thì quả là một điều kinh khủng.
Hai là Vũ Văn Thiên nói ra được là thực hành được, y vốn là kẻ giết người không gớm tay, nếu Bạch Vân Ngạc chống lại, tiếng thứ ba phát ra thì Bạch Hiểu Hà ắt phải bị Lữ Vi Hóa xé xác, máu me đầm đìa, cảnh tượng ấy thê thảm đến dường nào?
Kẻ dù núi Thái Sơn có sụp lở ngay trước mắt cũng chẳng biến sắc như Thiết Phất sư thái, biết rõ Vũ Văn Thiên là kẻ hung ác tàn bạo, nếu Bạch Vân Ngạc không chịu khuất phục, y nổi giận lên là rồi đời một thiếu nữ ngây thơ vô tội.
Vậy thì Bạch Vân Ngạc sẽ ra sao?
Bầu không khí mỗi lúc càng thêm ngạt thở.
Vũ Văn Thiên cố tình kéo dài tiếng thứ ba, hai mắt chốt chặt vào mặt Bạch Vân Ngạc.
Trong khoảng khắc này, đến như Thiết Phất sư thái cũng phải nghe lòng nóng như thiêu đốt, không dằn được cất tiếng nghiêm lạnh :
– Vũ Văn Thiên, các hạ là người hay là cầm thú? Hãy nghĩ lại xem, vừa rồi nếu bần ni cũng tàn ác như các hạ thì Thù nhi của các hạ còn sống được chăng? Còn chưa chịu buông tay cho bần ni ư?
Vũ Văn Thiên ngửa cổ cười vang :
– Thiết Phất tặc ni, bản thân của ngươi còn chưa tự bảo vệ được, sống chết còn tùy thuộc vào một câu nói của bổn Sơn chủ, lại còn định xen vào việc của người khác ư? Nếu mụ không biết điều thì bổn Sơn chủ sẽ cho mụ tặc ni ngươi nếm thử sự lợi hại của Bạch Đà sơn trước…
Đoạn khoát tay quát :
– Tả hữu nghe lệnh đây! Nếu mụ tặc ni này mà dám vọng động, cứ việc xông vào bắt sống để cho các ngươi cùng hưởng…
Hơn một trăm tên gia tướng Bạch Đà sơn đồng thanh hô vang như sấm rền, đoạn nhất tề sáp vào Thiết Phất sư thái.
Thiết Phất sư thái mặt đanh lại, lạnh như băng, hai mắt phóng ra hàn quang ghê rợn, chứng tỏ đã tức giận đến cực độ.
Vũ Văn Thiên lại vung kiếm lên, dằn mạnh từng tiếng :
– Bạch Vân Ngạc! Đại trượng phu hãy chọn lựa dứt khoát, muốn sống hay chết chỉ một lần cuối cùng, nghe đây, một… hai…
Bạch Vân Ngạc bỗng quát lớn :
– Sư thái hãy nguôi giận, đây là việc của Bạch mỗ, có Bạch mỗ gánh chịu.
Thì ra Thiết Phất sư thái đã lẳng lặng phi thân nhanh như chớp lao về phía Vũ Văn Thiên. Song đã bị tám tên gia tướng của Bạch Đà sơn đón cản lại.
Mấy tiếng nổ vang, chưởng lực đôi bên tạt ra bốn phía.
Thiết Phất sư thái bị bức hạ xuống đất, nhẹ vung tay, những sợi phất trần mảnh nhỏ lập tức bắn ra như mưa, ba gia tướng Bạch Đà sơn đứng gần nhất không kịp né tránh, hự lên mấy tiếng, lảo đảo chực té ngã.
Tiếng quát tháo inh ỏi, hai mươi mấy cao thủ Bạch Đà sơn từ bốn phương tám hướng tập trung tấn công về phía Thiết Phất sư thái.
Bạch Vân Ngạc gầm lên :
– Hãy dừng tay lại! Vũ Văn Thiên, ngươi hãy chứng tỏ bản sắc của bậc đại trượng phu một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Trước tiên hãy để cho vị sư thái này với Quan Mộng Bình rời khỏi Bạch Đà sơn, Bạch mỗ bằng lòng tùy ý định đoạt.
Vũ Văn Thiên cười rộ :
– Hay quá, Thiết Phất tặc ni thì có thể để cho sống nửa người, còn ả tiện nhân kia há thể buông tha một cách dễ dàng được? Bổn Sơn chủ quyết chẳng hư ngôn, chỉ cần Bạch lão cúi đầu nhận thua, đại trượng phu thì phải biết tức thời, bổn Sơn chủ nguyện sẽ đối xử như thượng khách, lệnh tôn nữ có thể lập tức an toàn dâng trả bằng hai tay. Nếu nói thêm một lời nữa, bổn Sơn chủ chỉ đành trừ cỏ tận gốc, chẳng chừa một ai hết!
Thốt nhiên tiếng niệm Phật hiệu văng vẳng vang lên :
– A di đà Phật! Thiện tai… thiện tai…