Đọc truyện Cuồng Phong Sa – Chương 3: Ngựa hí chuông lạc đà ngân vang – Bầy sói sám tung hoành trên sa mạc
Trời hưng hửng sáng, từng cụm mây vàng lững lờ trôi trên nền trời xanh thẫm. Bình minh chưa ló dạng, không khí trong mát dị thường.
Bãi sa mạc mênh mang trải rộng dưới trời xanh, dấu tích của trận bão đêm qua chỉ là những mô cát mà thôi.
Bãi sa mạc tĩnh lặng, những áng mây vàng nhạt dần, tận cuối chân trời bừng lên triệu tia nắng ấm…
Thình lình, sau một mô cát vang lên tiếng khóc trẻ con, phá tan bầu không khí tĩnh mịch buổi hoàng hôn trên sa mạc.
Mô cát động đậy, một cánh tay run rẩy từ trong ấy thò ra.
Đó là một cánh tay đầy vết máu, thon thả mượt mà như ngọc chuốt.
Quan Mộng Bình mồ hôi đầm đìa, mặt mày dính đầy cát, vùng vẫy ngồi dậy.
Bên cạnh nàng là con hắc mã nằm thẳng đơ. Trận bão ác liệt đêm qua đã cướp đi tính mạng của con ngựa trung thành đã từng theo Bách Lý Cư qua hàng vạn dặm đường.
Khi nó ngã quỵ, Quan Mộng Bình bị hất xuống, thời may lại rơi ngay chỗ lõm dưới bụng ngựa cho nên mới thoát chết trong cơn bão khủng khiếp.
Tóc nàng rối bời, óng ả rủ xuống bờ vai, một số lòa xòa trước trán, song nàng không có thời gian để sửa lại.
Lúc gần sáng nàng bị cơn đau kéo ra khỏi cơn ngất xỉu và đã sinh ra một đứa con trai.
Nàng xé váy bọc lại, dùng răng cắn đứt cuống rốn sau đó ôm vào lòng cho bú.
Mọi đớn đau dường như đã qua đi, nhìn đứa bé nhắm mắt vùi đầu vào ngực, nàng cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Nhẹ nhàng vỗ về đứa bé trong lòng, nàng dựa vào bụng ngựa, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng như dòng nước mát. Tuy sắc mặt nàng nhợt nhạt bơ phờ, song lại biểu hiện một vẻ trong sáng và thiêng liêng khôn tả.
Đó là biểu hiện cao quý nhất của người mẹ hiền, trên cõi đời không tình thương yêu nào sánh bằng.
Nàng ngẩng lên nhìn ánh bình minh lẩm bẩm :
– Cư lang, chàng có biết con của chàng đã chào đời trên vùng sa mạc thênh thang này, nó đang đối mặt với ánh nắng ban mai. Cũng giống như chàng, cả đời đối mặt với ánh sáng, chưa bao giờ bước vào bóng tối…
Qua lớp mây tản mạn, nàng tưởng chừng trông thấy Bách Lý Cư đang mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười thâm tình này đã từng khiến nàng từ bỏ tất cả để theo chàng trôi giạt khắp chân trời góc biển.
Nàng chưa bao giờ oán trách, chưa bao giờ bất mãn, bởi nàng biết rằng sự sống của mình là dựa vào tình yêu của chàng. Nàng là chiếc bóng của chàng, vĩnh viễn không thể nào rời xa chàng được.
– Cư lang, Cư lang…
Nàng trìu mến réo gọi, khẽ nói :
– Chàng có trông thấy con của chúng ta chăng? Nó giống hệt như chàng. Mai này lớn khôn cũng sẽ giống như chàng, anh tuấn, phong nhã, nhân từ…
Nàng rân rấn nước mắt, giọng u oán :
– Cư lang, chàng hãy xem con này, chính là một đứa con trai mà chàng kỳ vọng. Nếu như anh linh của chàng ở không xa, không bao lâu chàng sẽ nghe thấy cái tên Bách Lý Hùng Phong chấn động con tim mỗi một nhân vật võ lâm…
Mây tan loãng dần rồi biến mất trên nền trời xanh thẫm. Ảo ảnh trước mắt Quan Mộng Bình tiêu tan. Nàng cất tiếng réo gọi thảm thiết :
– Cư lang, chàng hãy về đây, về nhìn con…
Nàng bồng con đứng dậy, ngước mặt nhìn trời, ánh ban mai soi trên gương mặt đứa bé, làm cho nó nhắm nghiền mắt khóc ré lên.
Dưới ánh nắng rực rỡ, nối ruồi đỏ hình hạt đậu nằm giữa hai chân mày của đứa bé lại càng thêm tươi thắm hơn.
– Cưng ngoan, cưng đừng khóc!
Quan Mộng Bình âu yếm dỗ dành con trẻ trong vòng tay, nước mắt tuôn lã chã, rửa trôi những hạt cát vàng bám trên mặt.
Tiếng khóc vẫn chưa ngớt, Quan Mộng Bình đưa tay áo lên lau nước mắt, từ trong chiếc túi da đeo bên lưng lấy ra một miếng bạch ngọc hình chiếc khóa lắc qua lắc lại trước mặt đứa bé.
Nàng cúi xuống, mái tóc dài xõa ra như một chiếc dù, che chắn ánh mặt trời soi trên mặt con thơ.
Tiếng khóc ngơi dần, đứa bé mở choàng đôi mắt đen láy, chằm chặp nhìn vào miếng bạch ngọc đung đưa trước mặt.
– Con cưng của mẹ ngoan lắm!
Quan Mộng Bình dịu dàng nói.
– Mai sau khôn lớn con phải đi theo con đường trên mảnh ngọc báu này mà tìm đến chỗ cất giấu kiếm quyết và bí kíp của Huỳnh Long Thượng Nhân…
Tâm trí nàng dường như chìm đắm trong mộng tưởng, quên mất hiện mình đang ở đâu, thậm chí không hề bận tâm đến nhiệt độ đang tăng cao dần.
Sau một hồi lẩm bẩm, nàng lại buồn bã buông tiếng thở dài :
– Đáng tiếc là số con lận đận, dẫu tương lai có thành tựu thì cũng không bao giờ gặp mặt được phụ thân. Con là một cô nhi…
Nàng nhắm mắt, bên tai vang lên tiếng khẩn cầu của Bách Lý Cư trước lúc lâm chung tức thì lòng nàng đau như dao cắt, cánh tay rã rời buông thõng xuống.
Bao sự việc xảy ra trong những ngày qua đã làm cho tâm lực nàng rũ rượi, cộng thêm suốt cả ngày trời không được uống một giọt nước, khiến cho nàng choáng váng cơ hồ muốn ngất đi.
Song tiếng khóc của trẻ thơ khiến nàng tỉnh táo trở lại. Nàng âu yếm ôm con vào lòng, nhét núm vú vào miệng nó, thằng bé liền nín ngay tức khắc, thiêm thiếp ngủ đi trong tiếng ru ngọt ngào của người mẹ hiền.
Mảnh bạch ngọc hình chiếc khóa rơi xuống mặt cát, dưới ánh nắng lấp lánh hiện lên những đường hoa văn li ti.
– Ôi…!
Quan Mộng Bình thở dài não nuột rồi cúi xuống nhặt lấy mảnh ngọc, lẩm bẩm một mình :
– Nếu như ta chết trên sa mạc thì mảnh ngọc báu mà võ lâm từng tìm kiếm không ngớt sẽ mãi mãi theo ta vùi chôn trong lòng cát…
Gương mặt nhợt nhạt của nàng thoáng hiện một nụ cười chua chát, cất mảnh ngọc trở vào trong túi da, hướng ánh mắt mệt mỏi về phía những ụ cát chập chùng.
Ánh nắng chói chang làm cho bãi cát bốc hơi ngùn ngụt. Quan Mộng Bình vặn mình mấy cái, ngả người nấp vào một bóng râm sau ụ cát.
Ánh mắt nàng trống rỗng, đôi mắt giăng đầy những tia máu thờ thẫn nhìn những làn hơi nóng ngùn ngụt bốc lên cao.
Thình lình, xa xa vọng lại tiếng gào rú từng hồi ầm ĩ như sấm rền, phá tan bầu không khí tĩnh mịch của vùng sa mạc.
Quan Mộng Bình sửng sốt ngẩng nhìn, chỉ thấy nơi tận cùng bãi cát một đàn thú đen ngòm đang nhanh chóng lao đến gần. Tiếng chạy rầm rập hỗn loạn làm rung chuyển cả bãi sa mạc.
Quan Mộng Bình khiếp hãi hét lên :
– Bầy sói!
Quả đúng là một bầy sói hoang hàng ngàn hàng vạn che lấp cả một vùng sa mạc.
– Trời! Chết mất!
Nàng từng nghe về hai tai nạn lớn trên vùng sa mạc, đó là bão cát và bầy sói hoang, không bất kỳ sức mạnh nào có thể chống lại được.
Nhất là bầy sói hoang kết đàn thành hàng ngàn vạn con, nơi nào chúng đi qua là xương trắng phơi đầy, không một sinh vật nào có thể sống sót, tất cả đều trở thành vật hy sinh dưới nanh vuốt của chúng.
Tất cả những ai đi qua vùng sa mạc, hễ nhắc tới bầy sói là chẳng một ai không tái mặt.
Thấy bầy sói ồ ạt xông tới, Quan Mộng Bình cơ hồ ngất xỉu. Nàng siết chặt con thơ vào lòng như sợ bầy sói cướp mất.
Bầy sói hoang đang trên đà phóng nhanh đột nhiên chậm lại. Con sói xám đầu đàn to lớn cất tiếng tru dài. Bầy sói tản ra bao vây Quan Mộng Bình vào giữa.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến cho Quan Mộng Bình cơ hồ không tin vào mắt mình, những ngỡ là trong chiêm bao. Nàng thử cắn vào môi, thầm nghĩ:
“Không phải trong mơ. Ta vẫn còn sống, bầy sói này…”
Cát bụi tung lên bởi bước chân của bầy sói, mịt mù theo gió vờn bay. Bầy sói vây quanh không tiến thêm nữa, tưởng như đang hộ vệ cho nàng vậy. Bầy sói chầm chậm di động, một số ngồi xuống, một số cùng đùa nghịch với nhau, một số thì nằm trên cát hướng về phía mặt trời gào hú như điên dại.
Lũ chúng như chớ hề trông thấy người đàn bà yếu đuối và đứa trẻ sơ sinh. Quan Mộng Bình thầm nhủ:
“Nghe nói loài sói hoang này hết sức tàn ác, hễ gặp sinh vật là tấn công cả đàn cho đến chết mới thôi. Tại sao hôm nay lại hiền lành như vậy, hay là chúng no rồi chăng?”
Nàng chưa từng bước chân đến vùng sa mạc, nào biết lũ sói hoang này là một loài thú cực kỳ tàn bạo, ngay cả đồng loại mà còn tàn sát lẫn nhau, đâu có vì đã ăn no mà không xâm phạm con người bao giờ?
Quan Mộng Bình vừa thấy hơi yên tâm, bỗng thấy con sói xám đầu đàn từ từ tiến lại gần.
Nàng thoáng biến sắc, trở tay định lấy ám khí song thò vào lòng mới sực nhớ ám khí của mình đã bị Bách Lý Cư lấy mất rồi. Chẳng là chàng vì lo cho sức khỏe của vợ, không muốn cho nàng động võ. Song lúc này lại báo hại nàng tay không tấc sắt, không có một món vũ khí nào trông nhờ được cả.
Không còn thì giờ cho nàng thương cảm nữa. Nàng đảo mắt, liếc thấy chiếc móng thép cột bên yên ngựa long lanh tỏa sáng. Nàng cắn răng, chộp lấy chiếc móng thép giật mạnh, bựt một tiếng sợi dây đai đứt ngang. Cánh tay trắng nuột của nàng hằn lên vài sợi gân xanh.
Con sói già mình toàn lông xám, chiếc lưỡi đỏ lòm thò ra, bước vòng quanh Quan Mộng Bình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.
Quan Mộng Bình tay trái ẵm con thơ ôm sát vào lòng, quát mắng :
– Con súc sinh kia, mi mà tiến lại gần chút nữa là ta sẽ đập chết ngay!
Con sói xám như đùa cợt với nàng, chỉ đi loanh quanh ở vòng ngoài tám thước chứ không nhào tới.
Một hồi lâu, Quan Mộng Bình bỗng thấy choáng váng, suýt tí nữa đã té quỵ xuống đất. Nàng thở mạnh hai hơi, đưa lưỡi liếm lấy liếm để đôi môi khô khốc thầm nhủ:
“Cho dù không có bầy sói này thì thân ta ở trên bãi sa mạc thênh thang cũng sẽ chết vì đói khát thôi…”
Ý niệm chưa dứt, ngoài xa đột nhiên vang lên một tiếng hú dài lảnh lót.
Con sói xám đầu đàn liền ngẩng lên hướng về phía mặt trời tru lớn, chừng như để đáp lại tiếng hú kia.
Quan Mộng Bình thấy con sói xám khi ngẩng lên, nơi cổ có một vết xích dây da. Nàng không cần nghĩ ngợi, lập tức quát to một tiếng, vung tay ném chiếc móng thép ra, chỉ thấy một vệt sáng như mũi tên bật khỏi dây cung nhắm yết hầu con sói xám bắn tới.
Con sói hết sức lanh lẹ, vừa nghe tiếng gió liền khẽ sủa lên một tiếng và thuận thế ngửa cổ phóng lên cao tám thước tránh khỏi sự đột kích của Quan Mộng Bình.
Bốn chân vừa chấm đất, nó liền cất tiếng sủa điên cuồng, thấy rõ cả những chiếc răng nhọn hoắt, lông nó dựng đứng như những mũi kim nhọn. Ngay lập tức bầy sói cất tiếng tru lên inh ỏi, đinh tai nhức óc.
Quan Mộng Bình không ngờ con sói lại có thể tránh thoát sự đột kích mạnh mẽ của mình một cách khéo léo như thế, nàng bất giác tái mặt khiếp hãi, toàn thân cứng đờ bởi tiếng sủa dữ dội của đàn sói.
Ngay khi ấy, một bóng người màu xám từ ngoài mười trượng lướt tới, trên không vang tiếng niệm Phật rổn rảng :
– A di đà Phật…
Tiếng niệm Phật như tiếng chuông gióng giả, dù đang khi đàn sói hàng vạn con đua nhau sủa mà vẫn nghe rõ mồn một, lởn vởn bên tai không dứt.
Quan Mộng Bình chong mắt nhìn, chỉ thấy bầy sói láo nháo đều nằm phục xuống đất, một vị lão tăng vận áo cà sa màu vàng đủng đỉnh bước tới.
Đôi mày của lão hòa thượng dài chấm má, gương mặt phảng phất ánh hào quang và chằng chịt nếp nhăn, đầy từ bi hiền hậu.
Quan Mộng Bình ngạc nhiên nhìn lão hòa thượng. Nàng cảm thấy hơi quen nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Lão hòa thượng vỗ nhẹ lên lưng con sói xám đầu đàn đang nhào tới, trầm giọng :
– A già ma tỷ, ma già ma tỷ, a độ ma tỷ, chi bát la ma tỷ, năng mô túy đô đế, sa phọc đát la…
Đó là kinh Đại Đà La Ni bằng tiếng Phạn, giọng nói trang nghiêm và thấp trầm tựa như tiếng sấm rì rầm làm cho con sói cong đuôi ngoan ngoãn nằm phục xuống đất.
Cảnh tượng lạ lùng ấy đập vào mắt Quan Mộng Bình khiến cho nàng kinh ngạc đến mức thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Nàng sực nhớ ra vọt miệng nói :
– Thì ra là ông ta!
Có lẽ vị hòa thượng này chính là người ngồi trên phiến đá bên bờ hồ chiều hôm qua mà vợ chồng Quan Mộng Bình đã trông thấy chết cứng.
– A di đà Phật!
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực đứng trên mô cát trầm giọng nói :
– Nữ đàn việt cực nhọc quá!
Chỉ vài lời ngắn ngủi mà chất chứa đầy lòng từ thương, khiến Quan Mộng Bình chợt nghe lòng chua xót, cảm thấy lão hòa thượng đứng trước mặt như một người thân duy nhất có thể nương tựa, và cũng như một vị cứu tinh có thể tin cậy.
Nàng liền quỳ mọp xuống đất, nước mắt đầm đìa nói :
– Lão thần tiên, xin người hãy cứu giúp cho…
Lão hòa thượng nhướng mày, tay áo phất nhẹ, một luồng gió dìu dịu từ trong ống tay áo tuôn ra đỡ Quan Mộng Bình đứng lên. Lão lắc đầu nói :
– Nữ đàn việt chớ sợ. Lão nạp là Không Không, chủ trì Pháp Vân tự trên Ba Nhan Khách Lạp Sơn vùng Thanh Hải, chứ không phải thần tiên…
Thoáng dừng, mỉm cười tiếp :
– Đêm qua ở bên Hàn Đầm nhận ba lạy của nữ đàn việt, lão nạp đã lỡ mất tiên nghiệp rồi…
Quan Mộng Bình bàng hoàng :
– Tiểu nữ thật đáng chết…
Không Không hòa thượng hướng ánh mắt về cõi xa xăm, trầm giọng :
– Luật nhân quả thảy đều có tiền định. Nữ đàn việt khỏi phải tự trách. Lão nạp đến đây một mặt là để đáp tạ nữ đàn việt, mặt khác là muốn yêu cầu nữ đàn việt một việc.
Quan Mộng Bình đáp nhanh :
– Xin lão thần tiên cứ sai bảo, tiểu nữ tuyệt đối…
Không Không hòa thượng từ trong ống tay áo thò ra cánh tay phải gầy guộc và nói :
– Xin nữ đàn việt hãy uống viên dược đơn này trước đã. Trận bão cát đêm qua đã cuốn nữ đàn việt đi ra ngoài trăm dặm. Cũng may lão nạp nhờ có đàn thú này giúp sức, nếu không chẳng dễ gì tìm được…
Quan Mộng Bình không thể nào ngờ được chỉ trong một đêm mà mình bị cơn bão cuốn đi ngoài trăm dặm. Thế nhưng lời lẽ của lão hòa thượng kiên định như vậy, khiến nàng chẳng thể nào không tin.
Không Không hòa thượng hai tay trao túi nước và đơn dược cho Quan Mộng Bình :
– Xin nữ đàn việt hãy trao đứa bé này cho lão nạp, uống vào dược đơn để giúp cho khí huyết vận hành kẻo gió lộng nắng gắt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Quan Mộng Bình chẳng chút ngại ngần, trao ngay con trẻ cho lão hòa thượng và đón nhận viên dược đơn cùng túi nước của đối phương.
Không Không hòa thượng đón lấy đứa bé. Đôi mày dài xếch lên, đăm đăm nhìn vào nốt ruồi son to bằng hạt đậu ở giữa chân mày của Bách Lý Hùng Phong, buông tiếng thở dài :
– Đứa bé này sát nghiệt rất nặng, thật là hiếm thấy. Song sự kỳ lạ của căn cốt chính lão nạp đây hàng trăm năm cũng chưa từng thấy.
Kể cũng lạ, đứa bé mở to mắt thao láo nhìn lão hòa thượng, chẳng có vẻ gì sợ hãi mà miệng lại còn ọ ẹ nữa.
Không Không hòa thượng vuốt đầu đứa bé mỉm cười khẽ nói :
– Vì ngươi, lão nạp đành phải ở lại trần thế thêm hai mươi năm nữa. Ôi! Ý trời là như vậy, lão nạp biết nói sao đây?
Quan Mộng Bình uống xong thuốc, nghe những lời lẽ quái dị của lão hòa thượng liền ngạc nhiên hỏi :
– Lão thần tiên, người…
Không Không hòa thượng bật cười :
– Ha ha… Nữ đàn việt có được quý tử này, bao nhiêu khổ cực phải chịu đựng cả đời cũng rất xứng đáng.
Liếc nhìn đứa bé trong tay rồi tiếp :
– Lão nạp có một lời thỉnh cầu mạo muội, chẳng hay nữ đàn việt có thể chấp thuận chăng?
Quan Mộng Bình qua thần tình của Không Không hòa thượng đã đoán biết ông ta sắp định nói gì. Nàng đảo mắt nhìn bầy sói xung quanh nghĩ thầm:
“Cho dù ông ta không phải thần tiên nhưng có thể khiến cho đàn sói phải vâng lời, có thể lăng hư nhiếp hành những mười trượng, tài năng ấy cũng đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh rồi. Nếu như ông ta muốn thu nhận Phong nhi làm đồ đệ thì quý hóa biết bao…”
Nàng đã từng chịu sự truy đuổi của võ lâm Trung Nguyên, thân trải biết bao sự hiểm nguy, nhất là tối qua chứng kiến tận mắt cái chết của chồng, và nhìn thấy tuyệt thế võ công của Hải Thiên song kỳ, Bất Lão Thần Tiên và Bàn Tinh Già, khiến nàng càng nhận hiểu hơn sự khó khăn của công cuộc báo thù trong tương lai.
Do đó nàng bèn gật đầu đáp lời :
– Lão thần tiên bất luận có điều chi dạy bảo thì tiểu nữ cũng xin chấp thuận.
Không Không hòa thượng nghiêm nghị :
– Lẽ ra tối qua lão nạp đã tây quy Niết Bàn, song khiến xui lại nghe thấy cái chết đầy oan khúc của Bách Lý đàn việt, quần ma lộng hành, chính nghĩa trong nhân gian đã bị chao đảo, khiến cho lão bất giác nảy sinh lòng phẫn khái, do đó lỡ mất kỳ hạn tiên nghiệp…
Lão khẽ buông tiếng thở dài rồi tiếp :
– Lão tăng vốn đã nhảy ra ngoài bụi trần hơn bốn mươi năm, nay vì việc này mà phải trở lại phàm trần nữa.
Quan Mộng Bình nghĩ đến cái chết của chồng, mắt đỏ hoe nói :
– Nếu lão thần tiên thương tình mà thu nhận Phong nhi làm đồ đệ thì tiên phu ở chốn suối vàng cũng hết sức cảm kích ân đức của lão nhân gia…
Không Không hòa thượng nhắm mắt lẩm bẩm :
– Bách Lý Hùng Phong! Bách Lý Hùng Phong! Ườm, một cái tên đầy hào khí!
Lão mở mắt ra và tiếp :
– Đứa bé này quả cũng có duyên với lão tăng, ý của lão tăng là trước hết giao đứa bé này cho tệ hữu Tuyệt Trần Cư Sĩ ban cho phép Thối Cốt gây dựng căn cơ cho nó ngay từ bé…
Quan Mộng Bình sửng sốt :
– Tuyệt Trần Cư Sĩ? Người được xưng là thiên hạ Đệ Nhất Kỳ Nhân này là bạn của lão thần tiên ư?
Mặt nàng lộ vẻ mừng rỡ :
– Vậy thì lão thần tiên chính là vị Thánh tăng theo lời đồn đã quy tiên rồi.
– A di đà Phật!
Không Không hòa thượng lắc đầu.
– Không Liễu chính là sư huynh của lão tăng, chứ không phải lão tăng…
Đoạn lão ngẩng lên nhìn trời rồi lại tiếp :
– Lão nạp đã có hẹn trước với Tuyệt Trần Cư Sĩ khi trời đứng bóng sẽ đưa đứa bé này đến Thanh Hải Nhật Nguyệt sơn…
– Ồ!
Quan Mộng Bình sửng sốt.
– Mau như vậy hả? Tiểu nữ phải…
Không Không hòa thượng ái ngại :
– Lão nạp tuy là người trong Không môn song cũng hiểu câu tình thân khó lìa. Ngặt vì Tuyệt Trần Cư Sĩ sắp sẽ tọa quan đầy ba năm vào giờ Thân hôm nay, hơn nữa phép Thối Cốt kia không giống như phép Thế Hồ Quán Đỉnh của Phật môn, cần phải thi thuật trong vòng mười giờ sau khi đứa trẻ chào đời, bằng không…
Quan Mộng Bình lén cắn môi, cố nén nỗi đau xót trong lòng. Nàng hiểu mình chỉ cần nhìn con thơ thêm một lần là không nỡ trao ngay cho người xa lạ mang đi.
Nàng từ trong túi da lấy ra một mảnh ngọc hình chìa khóa, chậm rãi nói :
– Đây là vật cha nó phải đổi bằng tính mạng, lão thần tiên hãy lấy đeo trước ngực nó, mai sau…
Mắt nàng chợt đỏ, không nén được hai hàng nước mắt chảy dài.
Không Không hòa thượng tuy là kẻ ngoài thế tục, sớm đã nhảy ra khỏi vòng ân oán. Song ông rất hiểu tâm trạng của người phụ nữ vừa mất chồng, lại phải trao đứa con sơ sinh cho người khác là đau khổ đến dường nào.
Lão hòa thượng đón lấy mảnh ngọc, thở dài rồi nói :
– Sau khi lão nạp mang đứa bé đến nơi sẽ lập tức quay về sắp xếp cho nữ đàn việt. Ở đây có hai ngàn con sói hoang, lão nạp ra lệnh cho chúng hộ vệ. Vào lúc mặt trời lặn, lão nạp sẽ từ Thanh Hải Nhật Nguyệt sơn trở về đến nơi…
Từ Ngọc Môn quan đến Nhật Nguyệt sơn cũng phải bảy tám trăm dặm đường, vậy mà Không Không hòa thượng bảo rằng chỉ cần chưa đầy một ngày trời mà có thể hoàn tất một chuyến khứ hồi, thật không thể nào tin được.
Thế nhưng Quan Mộng Bình đã từng chứng kiến lão hòa thượng tiềm tu bên cạnh Hàn Tuyền, lại mắt thấy bầy sói răm rắp vâng lời, nên chẳng chút nghi ngờ lời nói của Không Không hòa thượng.
Nàng buồn bã nói :
– Vậy xin lão thần tiên cứ đi!
Không Không hòa thượng thoáng nhìn mảnh ngọc trong tay, đoạn nhét vào trong y bào, mắt hướng về cõi xa xăm, giọng cảm thán :
– Mắt thấy giang hồ lại một phen hỗn loạn, thiên đạo tuần hoàn đã định bày như vậy, lão nạp biết nói sao hơn…
Mặt ông thoáng vẻ mơ màng, lướt qua như điện chớp, ngoảnh lại nói :
– Trước lúc có ánh sáng tất phải có bóng tối, phu nhân cần cố chịu đựng mười tám năm thì mới thấy được ánh mặt trời. Ôi, lão tăng lại lắm lời nữa rồi…
Vừa dứt tiếng, phất nhẹ tay áo, đã bồng đứa trẻ đi xa hơn mười trượng.
Quan Mộng Bình ngẩn người, thầm suy ngẫm về những lời lẽ của Không Không hòa thượng, nhất thời chưa nghĩ tới lão hòa thượng lại bỏ đi ngay. Đến khi giật mình bởi tiếng sủa của bầy sói thì Không Không hòa thượng đã đi xa rồi.
Nàng lớn tiếng gọi :
– Lão thần tiên, nó…
Một chấm đen biến mất nơi tận cùng của bãi sa mạc, gió nóng bốc lên vùn vụt thổi tan biến tiếng gọi của nàng.
Quan Mộng Bình thờ thẫn ngồi xuống. Một nỗi trống vắng trỗi dậy trong lòng xen với niềm thương cảm lẫn nghi hoặc, chẳng hiểu đó là mùi vị gì.
Nàng lẩm bẩm :
– Mười tám năm! Mười tám năm! Ông ấy nói gì phải chịu đựng mười tám năm mới thấy được ánh mặt trời.
Ngẫm nghĩ một hồi, bỗng biến sắc mặt và buột miệng nói :
– Ông ấy muốn nói là mười tám năm sau mình mới có thể gặp lại con trẻ ư?
Một nỗi sợ hãi chưa từng có khiến nàng toàn thân run rẩy. Nàng lẩm bẩm tiếp :
– Không, mình không thể để cho ông ấy đem con đi những mười tám năm…
Sắc mặt nàng trắng bệch, lảo đảo đứng dậy lớn tiếng gọi :
– Hãy trả lại con ta đây…
Thần trí của nàng vốn đã không được ổn định bởi bao sự kiện không may xảy đến liên tiếp, giờ lại bị một cú sốc này nữa, tâm thần nàng liền rối loạn.
Một cái bóng ngắn không ngừng lay động dưới ánh nắng mặt trời. Quan Mộng Bình cúi xuống nhìn chiếc bóng của mình, dang hai tay kêu gào :
– Hài tử, đừng đi. Hãy lại đây! Con yêu quý của mẹ…
Nàng chệnh choạng tiến tới vài bước, nhảy bổ vào chiếc bóng của mình gào lên :
– Hài tử, con đừng chạy, con đừng chạy chứ. Mẹ sẽ đưa con đến chỗ giấu báu vật của Huỳnh Long Thượng Nhân, để cho con học thành võ công đệ nhất thiên hạ.
Cứ thế nàng rượt đuổi bóng mình dưới ánh nắng rát bỏng, không ngừng chạy lòng vòng trên bãi cát vàng.
Đàn sói hoang thảy đều trố to mắt với vẻ giới bị nhìn Quan Mộng Bình đang mồ hôi nhễ nhại rượt đuổi bóng mình.
Liên tiếp quay suốt hơn hai mươi vòng, Quan Mộng Bình thủy chung vẫn không tài nào đuổi bắt được bóng mình. Vừa sốt ruột lại vừa nóng bức, một luồng khí huyết xông lên, tức thì mắt nàng tối sầm và ngã xỉu dưới đất.
Ngay khi ấy, ngoài xa bỗng xuất hiện một hàng bóng người, tiếng lạc thánh thót reo văng vẳng trong không gian, tưởng chừng như một cơn gió lành lạnh vừa lướt qua vùng sa mạc giữa trưa này.
Đàn sói hoang vừa nghe thấy tiếng lạc reo, tất cả đều ngửa cổ lên trời tru vang. Chỉ thoáng chốc, hai hàng lạc đà đến gần. Có thể thoáng thấy trên mình mỗi con lạc đà đều có một người vận áo dài trắng và lưng thắt dải lụa màu vàng kim.
Những người này đều dửng dưng trước đàn sói hung hãn, chả có vẻ gì sợ hãi cả. Trong khi lạc đà đang dần tiến đến gần, họ đều đứng cả dậy, mỗi người đưa một cây sáo bạc lên miệng. Tức thì tiếng sáo trỗi dậy hòa hợp lẫn nhau tạo thành một nhạc khúc lảnh lót.
Thình lình, hai tiếng rống đinh tai từ trong bầy sói phát ra, bóng trắng nhấp nhoáng, hai con tuyết viên (vượn tuyết) toàn thân lông trắng muốt nhanh như chớp nhảy bổ vào đàn sói. Chỉ thấy bốn con sói hoang mang theo một vệt máu tươi văng ngược lên cao.
Đàn sói láo nháo. Con sói xám khổng lồ giống như là chúa tể phát ra một tiếng tru dài, dẫn đầu phóng về phía hai con vượn tuyết.
Hai con vượn tuyết sau khi phóng vào bầy sói, như thể sói vào đàn dê, thoáng chốc đàn sói đã ngã lăn ra chết hơn một nửa, xác nằm ngổn ngang, máu đổ lênh láng.
Ngay khi hai con vượn tuyết lại toan đuổi theo bầy sói đã rút lui, một tiếng quát thấp trầm từ trong chiếc liễn xa phía sau hai mươi con lạc đà vọng ra :
– Quay lại đây!
Hai con vượn tuyết liền hú lên lảnh lót, toét chiếc miệng đỏ lòm, phóng như bay đáp xuống bên cạnh chiếc liễn xa (xe có kéo mui).
Hai mươi ngươi áo trắng đứng trên lưng lạc đà lập tức ngưng ngay tiếng sáo, mặt tái xanh nhìn về chiếc liễn xa.
– Hừ!
Từ trong chiếc liễn xa màu đen có dán hình vẽ màu vàng kim và một con lạc đà trắng bên cánh cửa phát ra một giọng nói nghiêm lạnh.
– Lũ ngu ngốc các ngươi chả lẽ không biết phu nhân đã ngủ hay sao? Có việc gì mà lại dám thả tuyết viên ra như thế này?
Màn cửa vụt vén lên, một người đàn ông vô cùng tuấn nhã chừng ba mươi tuổi từ trong bước ra.
Những thấy y kết tóc bằng kim hoàn, mình vận cẩm bào màu vàng, lưng thắt dải lụa, chân mang giày da hươu viền vàng. Toàn thân y tuy ăn vận toàn màu vàng, song lại chẳng có vẻ gì là dung tục mà rất tôn nghiêm và uy vũ.
Lúc này mặt trời đang đứng giữa đỉnh đầu, gương mặt của y được soi rọi dưới ánh sáng chói lọi thoáng hiện lên màu bạc phơn phớt. Đôi ngươi sắc lạnh phảng phất ánh sáng xanh biếc.
Ngẩng đầu lên, y trông thấy bầy sói đang nhốn nháo. Cạnh chiếc mũi thẳng thớm của y liền hằn lên hai đường cong tàn nhẫn và lạnh lùng. Chiếc môi mỏng mảnh kia khẽ nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng muốt. Y cất tiếng :
– Lũ súc sinh này rất đáng chết, dám cản đường Vũ Văn Thiên ta…
Nghiêng đầu tiếp :
– Long đệ, hãy lại đây!
Một thanh niên gầy nhom tuổi trạc hai mươi từ trên lưng con lạc đà trắng ở phía sau liễn xa phóng xuống, ứng đáp :
– Tỷ phu, việc gì vậy?
Vũ Văn Thiên dõng dạc :
– Đệ vừa mới học xong Bạch Đà chưởng, bây giờ có dịp để luyện tập rồi…
Người thanh niên ốm yếu với nước da sạm nắng, cả cười :
– Ha ha… Ý của tỷ phu là muốn đệ vào trong bầy sói để mà luyện chưởng, thật là…
Ánh mắt Vũ Văn Thiên bỗng lóe lên ngạc nhiên nói :
– Ủa! Lũ sói hoang trong sa mạc rất hung ác tàn bạo, xưa nay bất kể người hay thú hễ gặp phải là không tránh khỏi tai họa, sao hôm nay bầy sói này lại như vậy kìa? Hay là chúng đã thừa lệnh người bảo vệ cái gì đó sao?
Có lẽ vì đàn sói lúc này đã tạo thành năm vòng tròn vây bọc Quan Mộng Bình vào giữa, toàn bộ giơ móng vuốt hướng ra ngoài, dường như chúng hiểu rằng đội bạch đà này chẳng phải tay vừa nên chẳng dám chủ động tấn công.
Vũ Văn Thiên nhìn một hồi, cũng chưa trông thấy Quan Mộng Bình đang nằm sóng soài dưới đất, y buông tiếng cười lạnh lùng :
– Long đệ, xem trong vòng một khắc ngươi có thể xuyên phá được năm đạo lang trận này hay không, để vào xem có cái gì trong đó?
Lương Long đưa tay sờ mũi :
– Ha ha… Đệ không tin lũ sói này đã được người ta huấn luyện, tỷ phu hãy xem đây.
Vừa dứt tiếng, Lương Long đã như cơn gió lốc xông vào đàn sói.
Vũ Văn Thiên chắp tay sau lưng, khóe môi treo một nụ cười lạnh lẽo, mắt nhìn Lương Long thi triển Bạch Đà chưởng pháp vũ lộng thần oai trong đàn sói hoang.
Vút! Một mũi tên reo rạch không bay đến, tiếp theo nơi tận cùng bãi sa mạc vang lên tiếng vó câu rầm rập, một hàng bóng ngựa xuất hiện phi nhanh về hướng này.
Chỉ trong nháy mắt, trong cát bụi mịt mù, hơn năm mươi con khoái mã đã cách nhau với đội lạc đà không đầy mười trượng.
Vũ Văn Thiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trên lưng đàn khoái mã toàn bộ đều là những đại hán vạm vỡ vận áo chẽn màu đen và khoác áo choàng đỏ.
Trên lưng họ có giắt đại đao. Cán đao lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chỉnh tề và đồng nhất, phối hợp với chiếc áo choàng phất phới, hình thành một bức tranh Đại Mạc Phi Kỵ hoành tráng và anh vũ.
Vũ Văn Thiên chau mày :
– Đà nô, ngươi hãy đi hỏi xem những người này đến đây để làm gì?
Một người áo trắng bên hàng lạc đà phía trái cung kính vâng lời, tay phải kéo mạnh dây cương quát lên một tiếng, con lạc đà liền lao nhanh về phía đội kỵ mã đang ào ạt tiến tới.
Vũ Văn Thiên đưa mắt nhìn Lương Long mình đầy máu tươi đang dấn thân trong bầy sói, cao giọng nói :
– Long đệ, đã hơn thời gian tàn nửa cây nhang rồi, chưa chịu nhanh lên đi!
Lương Long phóng liền bảy chưởng, bổ nát đầu bảy con sói, tiếng vào vòng sói thứ ba, lớn tiếng nói :
– Đệ đã bổ chết tám mươi bảy con sói rồi! Ha ha! Bây giờ là con thứ chín mươi sáu.
Có lẽ trong lúc hắn ta đang nói đã liên tục thi triển ba chiêu sát thủ, quyền kình cuồn cuộn như sấm chớp, liên tiếp đánh chết thêm chín con sói nữa.
Nhưng Vũ Văn Thiên lại chau mày nói :
– Tay trái ngươi nên dùng Ngân Thụ Phi Hoa, tay phải chém nghiêng sáu tấc, biến Long Thành Phi Đà thành Hãn Hải Vô Nhai. Hắc! Đại Bạch ngươi định làm gì vậy?
Y hắng giọng, nghoảnh sang nói với tên đà nô đang dẫn theo một kỵ sĩ áo đen trở về :
– Họ đã nói gì vậy?
Tên kỵ mã áo đen râu ria xồm xoàm, tướng mạo cực kỹ uy mãnh. Y trông thấy Lương Long đang tung hoành trong bầy sói, liền ra chiều sửng sốt, đến đỗi quên cả chào hỏi Vũ Văn Thiên để khiến con tuyết viên đứng sau lưng chủ gầm lêm một tiếng và nhảy bổ tới.
Đại hán râu xồm nghe Vũ Văn Thiên hét cản con tuyết viên, liền vội khom mình nói :
– Tại hạ Kim Luân Tướng Phàn Uy, Đội trưởng đại đội một Thần Kỵ đội, phụng mệnh tệ chủ Long lão gia, xin được cung nghênh Bạch Đà sơn chủ đến tệ trại nghỉ ngơi. Long lão gia đã bày sẵn yến tiệc để tẩy trần cho Sơn chủ…
Vũ Văn Thiên gật gù :
– Ườm, Long Phong đâu?
Kim Luân Tướng Phàn Uy hốt hoảng :
– Tệ lão gia vì đang lâm trọng bệnh nên không thể viễn nghênh, mong Sơn chủ thứ tội cho.
Vũ Văn Thiên lạnh lùng :
– Ta từ Bách Linh miếu trở về liên tiếp gặp gỡ với thập bát Hồng Cân đội cùng với Sa Mạc Khôi Lang Khách, tất thảy đều nói Long Phong là một vị đấu hùng, quả nhiên…
Kim Luân Tướng Phàn Uy thất kinh :
– Sơn chủ bao giờ hồi giá Bạch Đà sơn, tệ lão gia chớ hề hay biết. Mãi đến khi Hồng Cân đội và Khôi Lang (sói xám) Khách bị Sơn chủ diệt trừ, thì Long lão gia mới được hay tin…
Vũ Văn Thiên bỗng buông tiếng cười khẩy. Chẳng thấy y làm một động tác nào mà người đã lao vào trong bầy sói.
Y thong dong đảo một vòng trong bầy sói, đã thấy cặp lấy Quan Mộng Bình lướt ra.
Lương Long đưa tay lau mồ hôi trên mặt :
– Đệ thật không ngờ lũ sói này lại liều chết để bảo vệ cho một nữ nhân, cho nên nhất thời sơ suất, suýt nữa thì đã bị hại dưới móng vuốt của con sói xám to lớn kia rồi.
Vũ Văn Thiên cũng không ngờ lũ sói tàn bạo khó thể thuần phục này lại đi hộ vệ cho một phụ nhân. Y lạnh lùng nói :
– Lũ sói này từ nay sẽ không bao giờ còn có mặt trên vùng sa mạc này nữa đâu.
Thì ra hàng mấy trăm con sói chỉ trong khoảnh khắc không hiểu tại sao ngã lăn ra chết tươi, chớ hề kêu lên được một tiếng nào.
Kim Luân Tướng Phàn Uy tái mặt, mắt thấy đàn sói bình nhật hoành hoành trên sa mạc đã bị Vũ Văn Thiên giết chết bởi kỳ kỹ vô hình vô ảnh, tim y đập loạn xạ, rùng mình sởn gáy.
Vũ Văn Thiên buông giọng sắc lạnh :
– Vì lẽ nội tử có việc mừng, ta phải trở về Bạch Đà sơn gấp, không thể đến trại các ngươi được. Hãy chuyển cáo với Long Phong, bảo y trong vòng một tháng hãy rủ cùng Minh chủ Thiết Huyết minh Gia Luật Kỳ đến Thần Đà cung trên Bạch Đà sơn gặp ta! Ngươi hãy đi đi!
Kim Luân Tướng Phàn Uy vội cúi mình thi lễ, phi thân lên ngựa lui về đội ngũ.
Tiếng vó ngựa lại vang lên rầm rập rồi biến mất…
Vũ Văn Thiên cúi xuống nhìn Quan Mộng Bình, cõi lòng chợt xao xuyến. Y nhận thấy người đàn bà nay tuy máu me đầy mình song lại có một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ, nhất là hàng mi dài đen láy trông càng lôi cuốn biết dường nào.
Y thầm nghĩ:
“Giá mà nàng mở mắt thì sẽ ra sao, làn thu ba kia…”.
Y nhíu mày, nghĩ tới mấy mươi giai nhân trong Thần Đà cung. Bọn mỹ nữ Tây Vực mũi quặp mắt xanh kia đã khiến y có phần ngán ngẩm.
Y nghiêng đầu nhìn thấy Lương Long đang nhìn mình chằm chằm.
Lương Long bấy giờ mới lên tiếng :
– Tỷ phu, việc này chẳng liên can gì đến đệ cả, phải xem tỷ tỷ như thế nào…
– Việc gì vậy Thiên ca?
Một giọng nói yểu điệu từ trong chiếc liễn xa vọng ra. Bức màn lay động, thò ra một khuôn mặt đẹp tuyệt trần.
Vũ Văn Thiên liền cười đáp :
– Thiến Văn, nàng thức rồi đó à?
Mỹ nữ kia mỉm miệng cười, thoáng hiện hai lúm đồng tiền trên má. Những món trang khắc trên tóc khẽ lay động, đôi môi mọng đỏ mấp máy :
– Thiên ca đang ôm ai vậy?
– Một phụ nữ vừa mới được cứu thoát trong bầy sói.
– À! Chắc là đẹp lắm hở?
Vũ Văn Thiên giả lờ như không nghe thấy câu hỏi của nàng :
– Có lẽ y thị bị cơn bão đêm qua cuốn đến đây. May là chưa chết, cho nên…
Lương Thiến Văn nhướng cao đôi mày ngài, nũng nịu :
– Thiếp hỏi y thị đẹp lắm phải không?
Vũ Văn Thiên cười cười :
– Trên đời này còn có ai đẹp hơn nàng nữa kia chứ?
Lương Thiến Văn mím môi :
– Thật không đó? Hừ! Đàn ông các người chuyên đầu môi chót lưỡi.
Vũ Văn Thiên ngượng ngùng :
– Nếu nàng phật ý… thì ta cứ vứt bỏ y thị ở lại đây là xong.
– Thôi đi, thiếp đã sắp sinh đến nơi rồi, cứ để thị hầu tiếp chàng cũng được.
– Không!
Vũ Văn Thiên lắc đầu.
– Ta không dám đâu.
– Vậy chàng hãy đem y thị vào đây, bầu bạn với thiếp cũng được.
Vũ Văn Thiên so vai, bế Quan Mộng Bình đi vào trong liễn xa.
Lương Thiến Văn cười cười :
– Cảm phiền chàng và Long đệ đi chung với nhau vậy.
Sau khi nhìn khuôn mặt đẹp như hoa kia khuất mất trong xe, Vũ Văn Thiên lập tức trở lại vẻ lạnh lùng như trước. Thân hình nhấp nhoáng đã ngồi lên trên lưng con bạch đà ở sau liễn xa, lớn tiếng hô :
– Lên đường.
Lương Long thở phào, đoạn cũng nhảy lên một con bạch đà khác. Tiếng lạc reo vang, hai con vượn tuyết lập tức nhảy vào trong một cái lồng sắt phía sau đội lạc đà.
Mặt trời treo giữa bầu trời. Dưới đất một bãi xác sói. Máu đọng đặc tím bầm. Một cơn gió thổi tới, bốc lên mùi tanh tưởi.
Tiếng lạc xa dần, biến mất trên bãi sa mạc mênh mang…
Sa mạc lại trở về với vẻ hoang vắng muôn thuở, như chưa từng xảy ra sự kiện chi cả.
Sự hiu quạnh sẽ mãi mãi ngự trị trên vùng sa mạc hoang vu.
Thế nhưng trong giới giang hồ luôn tao loạn kia rồi sẽ ra sao?