Đọc truyện Cuồng Phong Sa – Chương 20: Thiện ác khó phân biệt – Sự đời lắm trái ngang
Thật là một cảnh tượng kinh dị khó có thể quên được, Độc Thần chỉ thấy thân thể của Thiên Cơ Tử ngay khi bàn tay Bách Lý Hùng Phong chạm vào, tức khắc tan chảy như một người tuyết, chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.
Lão chớp mắt hai lượt, cố muốn tin đó là ảo giác, song sự thật đã rành rành ra đó, dù muốn hay không cũng bắt buộc phải tin.
Bách Lý Hùng Phong giật mình bởi cảnh tượng kinh dị ấy, chàng thừ ra một hồi lâu mới nói :
– Việc gì thế này?
Độc Thần liền tiếp lời :
– Lão phu cũng chẳng hiểu đây là việc gì?
Bỗng mắt lão rực lên, dán vào một viên minh châu to cỡ trứng ngỗng gắn nơi giữa bồ đoàn, thầm nhủ:
“Thiên Cơ Tử đem một viên minh châu to thế này đặt dưới đít chi vậy, chả lẽ viên minh châu này có chứa đựng bí mật gì hay sao?”
Đôi ngươi lão đảo tròn mấy lượt, lòng tham bừng dậy, thầm nghĩ:
“Chờ khi tên tiểu tử này không chú ý, ta phải cướp lấy viên minh châu này mới được”.
Bách Lý Hùng Phong định thần nói :
– Tiền bối xem này, chính giữa bồ đoàn sao lại có một viên minh châu thế nhỉ? Tại hạ…
Lời nói của chàng bị tiếng gọi của Vũ Văn Mộng cắt đứt, chàng quay ngoắt lại, thấy Vũ Văn Mộng đã ngồi dậy trên bàn đá.
Chàng mừng quýnh, vội vàng chạy tới :
– Mộng muội đã tỉnh rồi đấy ư?
Vũ Văn Mộng má đỏ hây hây, ánh mắt miên man nhìn Bách Lý Hùng Phong và nói :
– Chúng mình đã gặp nhau ở dưới âm gian hở?
Bách Lý Hùng Phong lắc đầu :
– Không đâu, muội muội đã được cứu, đâu có chết.
Chàng dìu Vũ Văn Mộng dậy, hớn hở nói :
– Hiền muội phải chăng cảm thấy đã khỏe?
Vũ Văn Mộng đứng lên, thử vận khí rồi nói :
– Ngoại trừ chân khí đã ngưng tụ, chẳng còn chỗ nào thấy khó chịu nữa cả.
Trên hai cổ tay nàng chỉ còn một vết trắng lờ mờ, phải nhìn kỹ mới thấy được.
Bách Lý Hùng Phong nói :
– Cũng nhờ Phùng lão tiền bối y thuật cao minh mới được như vậy đấy.
Chàng vừa định quay lại cảm tạ Độc Thần, trong thạch thất vụt tối om, đưa tay ra không thấy năm ngón.
Vũ Văn Mộng sửng sốt :
– Sao thế này? Phong ca, Phong ca đừng bỏ đi!
Bách Lý Hùng Phong nắm lấy cánh tay đưa tới vai nàng, ôm chặt nàng vào lòng, nói khẽ :
– Đừng sợ, ngu ca ở đây mà.
Đoạng chàng dương thanh nói :
– Phùng lão tiền bối đang ở đâu vậy?
Độc Thần trong bóng tối trầm giọng nói :
– Lão phu ở đây này!
Vừa dứt tiếng, bỗng mặt đất rung chuyển, thạch thất lay động, dưới đất vang lên tiếng ầm ì như sấm rền, một ngọn lửa phụt lên từ trong ống sắt dưới bồ đoàn, chiếc bồ đoàn lập tức bốc cháy.
Trong thạch thất bừng sáng, Bách Lý Hùng Phong chợt hiểu vì sao Thiên Cơ Tử lại phải ngồi trên chiếc bồ đoàn, vì sao mình vừa chạm vào thì thân thể Thiên Cơ Tử liền tan biến ngay.
Chàng thầm nghĩ:
“Thì ra dưới lòng đất là một hỏa huyệt! Nơi Thiên Cơ Tử ngồi chính là hỏa nhãn. Vậy thì hạt minh châu nhét trên miệng chiếc ống sắt chính là Tỵ Hỏa châu”.
Ý nghĩ vừa lướt qua, chàng lớn tiếng nói :
– Phùng Kim Nhận, lão đã lấy trộm Tỵ Hỏa châu rồi hả?
Độc Thần mặt co thắt, mắt rực lên nhìn chòng chọc và ngọn lửa từ trong ống sắt bốc lên, không hề chú ý đến lời nói của Bách Lý Hùng Phong.
Lửa phụt lên, mang theo nham thạch bốc cao đến tận nóc nhà, văng bắn khắp cả thạch thất, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Chiếc ống sắt bị cháy đỏ lòm, nóng chảy dần…
Bách Lý Hùng Phong thảng thốt :
– Địa hỏa bùng nổ rồi!
Thạch thất chao đảo, tưởng chừng như động đất, tiếng ầm ì vang lên không ngớt, đá vụn từ trên vách rơi xuống mịt mù, tưởng chừng như sắp đến ngày tận thế.
Độc Thần thét lớn, ném viên Tỵ Hỏa châu xuống đất, phi thân vọt đi.
Bách Lý Hùng Phong thấy hướng đi của lão chính là Luyện Tâm thất, đó là một con đường chết, dứt khoát chẳng tài nào thoát ra được.
Chàng vội xô Vũ Văn Mộng một cái nói :
– Hiền muội hãy nấp vào bàn thờ đá chờ ngu ca!
Đoạn khom mình xuống nhặt lấy Tỵ Hỏa châu, phi thân lao đi.
Tuy chàng cất bước sau, nhưng chàng đã quen thuộc địa hình, chỉ hai lần nhảy vọt đã đứng cản trước mặt Độc Thần.
Độc Thần đang lao đi như điên, trong bóng tối cũng chẳng rõ trước mặt là ai, thấy có người cản đường liền vung chưởng đánh ra.
Bốp một tiếng giòn giã, song chưởng chạm nhau trong bóng tối, người Độc Thần chao đảo lùi về sau một bước.
Lão chợt tỉnh, vừa hãi vừa giận quát :
– Ai đấy?
Bách Lý Hùng Phong lên tiếng :
– Phùng lão tiền bối, phía trước không có lối, chẳng đi được đâu.
Độc Thần gầm lên :
– Ngươi đã tiếp chưởng của ta đấy ư? Hừ, hãy tiếp lão phu thêm một chưởng nữa.
Một chiêu Ngọa Quan Thất Xảo được tung ra, trong tiếng gió vù vù, Bách Lý Hùng Phong tiếp liền năm chưởng.
Rầm một tiếng vang rền, cửa đá vỡ nứt đổ sụp xuống, trong phòng liền bừng sáng bởi ánh lửa từ phòng bên chiếu sang.
Độc Thần chưng hửng, tức tối nói :
– Lão phu không tin võ công của ngươi lại tinh tiến đến như vậy, hứ, xem chưởng đây!
Bách Lý Hùng Phong đảo mắt thấy trong địa hỏa thất lửa bắn ra tung tóe, từng mảnh nham thạch lớn từ trên vách rơi xuống. Lòng chàng đang lo nghĩ đến Vũ Văn Mộng, tức giận nói :
– Tiền bối không chịu nghe lời tại hạ nói thì thôi.
Trước mắt bóng chưởng chập chùng ập tới, bức chàng lùi ra sau một bước.
– Ối chà…
Tiếng kêu của Vũ Văn Mộng từ phòng bên vọng sang, Bách Lý Hùng Phong giật mình, liền bị một chưởng của Độc Thần đánh trúng ngực.
Chàng hự lên một tiếng, lửa giận bùng lên, chàng quát lớn, vung cánh tay phải bổ thẳng ra như một thanh kiếm.
Thế này là tuyệt nghệ của Hải Tâm sơn, song chưởng chàng lướt qua song chưởng đan chéo của đối phương, xâm nhập từ cánh bên, một chưởng chém vào vai phải Độc Thần.
Độc Thần mắt giăng đầy tia máu, người chao đi một cái, hộc ra một ngụm máu tươi :
– Ngươi…
Bách Lý Hùng Phong gầm lên :
– Tiền bối muốn sống hay muốn chết?
Độc Thần ngã phịch xuống đất, run giọng :
– Hãy cứu lão phu!
Bách Lý Hùng Phong chẳng chút do dự, chộp áo Độc Thần cặp vào nách, phi thân lao vào địa hỏa thất.
Chỉ trong thời gian ngắn đó, trong địa hỏa thất ngập đầy dung nham. Bách Lý Hùng Phong giẫm chân trên nham thạch, lao về phía bàn đá.
Gian thạch thất lại chao đảo, hệt như chiếc thuyền con trong cơn mưa bão, có nguy cơ đắm chìm bất kỳ lúc nào.
Một tảng đá lớn ngay trên nóc rơi ngay trên đỉnh đầu Bách Lý Hùng Phong, chàng vội vung hữu chưởng lên đánh nát tảng đá đó.
Thuận đà chàng vọt ngang lên, tránh khỏi một luồng dung nham bắn tới, đáp xuống cạnh bàn đá.
Bấy giờ trên bàn đá phủ đầy đá vụn, cơ hồ phủ kín cả chiếc bàn.
Bách Lý Hùng Phong lòng nóng như lửa đốt, cất tiếng gọi :
– Mộng muội! Mộng muội!
Chàng tung chân đá văng lớp đá vụn cạnh bàn, bỗng mắt hoa lên, một cái bóng xanh đen nhắm mặt chàng bắn tới.
Chàng quát khẽ một tiếng, nghiêng đầu sang trái, xòe thẳng bàn tay bổ chếch ra.
Bóng đen ấy vô cùng linh hoạt, vụt cất cao lên, mình gác lên lưng bàn tay chàng.
Bách Lý Hùng Phong rùng mình, nghe lưng bàn tay lành lạnh, thì ra đó là một con trăn toàn thân vằn vện màu xanh đen. Trên đỉnh đầu nó có một cái sừng màu đỏ, phía dưới cằm hình tam giác có một cái bướu hình chiếc túi, hình dáng vô cùng quái dị.
Mình trăn vừa gác lên lưng bàn tay, Bách Lý Hùng Phong lẹ làng xoay tay đập xuống bàn đá. Bỗng nghe cổ tay tê dại, cả cánh tay như bị ngâm trong băng tuyết, chàng biết mình đã bị cắn, thế đập xuống vẫn giữ nguyên, bốp một tiếng, con trăn một sừng, cả đầu và sừng đều bị lún vào trong bàn đá.
Chàng chẳng chút lãng phí thời gian, cúi xuống nhìn vào gầm bàn, thấy Vũ Văn Mộng nghiêng người nằm co ro dưới gầm bàn, tay nắm chặt một thanh kiếm bao đỏ, chẳng hề nhúc nhích.
Bách Lý Hùng Phong hoảng hốt gọi :
– Mộng muội! Mộng muội làm sao vậy?
Không nghe tiếng trả lời, Vũ Văn Mộng vẫn nằm im lìm.
Bách Lý Hùng Phong vội đưa tay lay :
– Mộng muội sao lại…
Chàng bỗng im bặt, trước mặt chàng là một gương mặt vô cùng gớm ghiếc. Trên góc trán Vũ Văn Mộng nứt một đường dài, máu me đầy mặt, bên má phải sần sùi đầy vết thẹo, mặt bên kia treo đầy những bọt nước to như quả nho, vô cùng gớm ghiếc.
Bách Lý Hùng Phong thừ ra hồi lâu, cơ hồ không tim vào những gì mắt mình đã trông thấy.
Chàng lẩm bẩm :
– Việc gì thế này?
Chàng chẳng rõ vì sao Vũ Văn Mộng lại trở nên như thế này, còn thanh kiếm bao đỏ kia từ đâu mà có?
Mãi đến khi một viên đá vụn từ trên cao rơi xuống trúng vào lưng, Bách Lý Hùng Phong mới bừng tỉnh.
“Hay là nàng đã bị con trăn quái dị kia cắn phải, độc tính đã khiến cho nàng như thế này đây?”
Chàng nghe lòng vô cùng đau xót, cúi xuống nhìn Độc Thần đang cắp dưới nách, thầm nhủ:
“Nếu không vì cứu lão ta thì đâu xảy ra sự việc như thế này?”
Nghĩ vậy chàng thật muốn một chưởng đập nát đầu Độc Thần hoặc ném lão vào trong hầm lửa.
Song Bách Lý Hùng Phong đã không làm như vậy, nếu như chàng muốn giết chết Độc Thần, khi nãy cứ để mặc cho lão chạy vào con đường chết là xong.
“Ta đã cứu lão rồi, vì sao lại giết lão kia chứ?”
Chàng ổn định lại tâm trí, thầm nghĩ:
“Nếu Mộng muội là do con trăn độc cắn phải, Phùng Kim Nhận có thể cứu chữa được cũng nên”.
Chàng lại nghĩ:
“Mộng muội dù có thoát khỏi nơi đây tất cũng chẳng còn muốn sống nữa với gương mặt đã bị tàn phá thế này”.
Chàng hiểu, một người con gái còn xem sắc đẹp hơn cả tính mạng. Nếu dung nhan đã bị hủy hoại thì cuộc sống sẽ trở nên đau khổ tột cùng.
Sau một hồi ngẫm nghĩ chàng quyết định:
“Ta phải buộc Độc Thần giải độc cho nàng trước khi nàng tỉnh lại, bằng không ta thà bị chôn thây trong hầm lửa còn hơn”.
Chàng mang theo Tỵ Hỏa châu bên mình, những hòn lửa tung bay vừa bắn đến cách người chàng một thước, liền bị vòng sáng từ người chàng tỏa ra cản lại.
Chàng cúi xuống nhặt thanh kiếm trên tay của Vũ Văn Mộng, mới hay bao kiếm màu đỏ được điêu khắc giống hệt như vảy rắn, và có bốn chữ Xích Dương Thần Kiếm.
Chàng kinh ngạc:
“Ồ! Có lẽ đây là thanh kiếm đã chém giao long khi xưa của Xích Dương Tử, sao Mộng muội lại tìm thấy được nhỉ?”
Chàng chẳng bận tâm đến vấn đề ấy, bồng Vũ Văn Mộng lên, đi về phía Luyện Tâm thất.
Băng qua gian Luyện Tâm thất ngổn ngang người đá, chàng lại quay về đến Thiên Cơ thất.
Có lẽ nơi đây cách xa hỏa nhãn cho nên không hề bị ảnh hưởng, vẫn tĩnh lặng như trước.
Chàng đặt Vũ Văn Mộng nằm trên chiếc giường đá có lót cỏ mềm, khi ánh mắt lướt qua mặt nàng, chàng lại nghe lòng đau nhói, chẳng đành nhìn vào gương mặt xấu xí kia.
Nhớ đến hồi gặp Vũ Văn Mộng lần đầu, nàng đã đeo chiếc mặt nạ xấu xí, nhưng so ra vẫn còn khá hơn bây giờ.
Chàng hậm hực ném Độc Thần xuống đất, sờ lên vỏ bao Xích Dương kiếm, nói :
– Ta thật muốn chém lão ra làm hai đoạn quá.
Song chàng đang chán chường, không muốn tuốt kiếm ra, tiện tay ném thanh Xích Dương kiếm lên trên giường đá, đi về pho tượng đá thứ mười bốn.
Xô pho tượng ra, chàng thấy rèm nước vẫn rả rích chảy.
Chàng cúi xuống hớp lấy vài ngụm nước, đoạn ngẩng lên mới hay hai quả trái đỏ giờ đã biến mất.
Chàng thoáng ngơ ngẩn, cũng chẳng bận tâm đến, xé lấy một mảnh chéo áo và thấm ướt, ngậm lấy một ngụm nước, quay về phía Vũ Văn Mộng.
Lúc này những vết máu trên mặt nàng đã khô đặc, trở nên màu tím đen, trông càng xấu xí khôn cùng.
Bách Lý Hùng Phong dùng mảnh vải ướt nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho nàng, bàn tay chạm vào những vết sẹo lồi lõm, chàng bất giác rùng mình.
Niềm xốn xang và lòng thương xót khiến chàng bất giác đặt lên môi nàng một nụ hôn, song nụ hôn không còn tha thiết ngọt nồng như khi nãy, mà giờ đây đầy đau xót lẫn thê lương.
Ngay khi bốn vành môi vừa chạm nhau, Bách Lý Hùng Phong bỗng nghe phía sau ngực tê dại, lập tức nhũn người ra.
Độc Thần Phùng Kim Nhận đứng bật dậy trong chuỗi cười đầy đắc ý.
Vừa rồi lão đã thừa lúc Bách Lý Hùng Phong không đề phòng, liên tiếp phóng ra ba mũi ngân châm trúng vào huyệt đạo Bách Lý Hùng Phong.
Bởi khoảng cách không đầy bốn thước, Bách Lý Hùng Phong không sao tránh được, tức khắc huyệt đạo bị phong tỏa.
Phùng Kim Nhận tặc lưỡi chanh chách nói :
– Tình tứ thật, sung sướng thật…
Lão bỗng im bặt, trố to mắt sửng sốt nhìn vào mặt Vũ Văn Mộng. Hồi lâu, lão mới nói :
– Ủa! Sao nàng ta lại như thế này?
Trông thấy gương mặt xấu xí kia, lão chòng chọc nhìn hồi lâu, đột nhiên dưới đáy lòng lão chớm nở một cảm xúc kỳ lạ chưa từng có trong lão hàng mấy mươi năm qua.
Lão không ngờ rằng hôm nay lão lại nảy sinh hứng thú đối với phụ nữ, trông thấy gương mặt xấu xí kia, cơn thèm muốn nhục dục bừng dậy trong lão.
Cũng giống như lão chung đụng với chất độc, loài nào càng có chất độc mạnh thì lão càng có hứng thú, khi ra tay bắt cũng có khoái cảm đặc biệt.
Lão mím môi, bên mép râu bị cháy vàng kia, một dòng nước dãi chảy ra…
– Hắc hắc!
Đôi mắt lão đỏ quạch, từng bước tiến về phía Vũ Văn Mộng.
Lúc này trong mắt Phùng Kim Nhận, Vũ Văn Mộng không phải là một người thiếu nữ, mà là một con rắn độc vô cùng xấu ác.
Lão đi đến cạnh giường đá, chầm chậm đưa tay ra.
Bách Lý Hùng Phong nằm ngửa dưới đất, thấy rõ hành động của Độc Thần, trong lòng hết sức kinh hoàng nhưng chẳng biết làm sao được, đành nghiến răng cất tiếng :
– Phùng Kim Nhận, lão mà dám động đến nàng, ta sẽ phanh da xẻ thịt lão thành trăm mảnh.
Độc Thần cười khằng khặc, ngoảnh mặt qua nói :
– Nàng là cô vợ trẻ cưng yêu của lão phu, hồi mười tám tuổi lão phu đã si yêu rồi, không ai có thể cướp mất nàng được đâu…
Thần trí lão đã mê loạn. Lão nghiến răng trèo trẹo, ngũ chỉ vươn tới, chộp vào ngực áo Vũ Văn Mộng xé mạnh…
Soạt một tiếng, chiếc áo nam trang trên người Vũ Văn Mộng đã bị Độc Thần xé rách, lộ ra chiếc áo ngực màu hồng phấn.
Bách Lý Hùng Phong thét lớn, ước gì được chết ngay tức khắc để khỏi phải nghe thấy tiếng động nát lòng kia.
Phùng Kim Nhận bị tiếng thét của Bách Lý Hùng Phong làm cho giật mình, sau một thoáng lưỡng lự, giằng tay toan xé đi chiếc áo ngực của Vũ Văn Mộng.
Choang một tiếng vang khẽ như long ngâm ngay bên cạnh lão, trước mặt hồng quang loang loáng bay tới.
Phùng Kim Nhận đã bị tình dục làm cho đầu óc mê loạn, tuy thấy rõ hồng quang bay tới, nhưng lão chỉ chớp mắt một cái chứ không nghĩ đến việc tránh né, lập tức bị lưỡi kiếm cắm vào trong ngực.
Lão há to mồm phát ra một tiếng rú thảm thiết, tay trái bụm vào ngực, người lảo đảo lùi sau bốn bước.
Thanh Xích Dương kiếm xuyên suốt từ ngực trước ra sau lưng lão, chỉ còn lại chuôi kiếm ló ra ngoài.
Từng giọt máu màu đỏ thẫm chảy dọc theo mũi kiếm rơi xuống…
Vũ Văn Mộng ngồi bật dậy trên giường đá, chòng chọc nhìn vào Phùng Kim Nhận, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn bạo.
Bách Lý Hùng Phong nằm dưới đất, kinh ngạc trố to đôi mắt nhìn về phía Độc Thần Phùng Kim Nhận.
Độc Thần toàn thân run rẩy, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, mắt đờ đẫn nhìn lên vách đá, mặt co giật liên hồi, môi mấp máy nói :
– Bách… Lý… Hùng Phong… Lão phu… thật có lỗi với ngươi…
Đôi mắt trống hoác của lão chầm chậm di chuyển sang Vũ Văn Mộng, sau đó híp lại.
Nơi khóe mắt, hai giọt lệ máu chảy dài xuống má…
Lão vịn tay vào vách, hơi thở dồn dập, đột nhiên ngửa cổ cười vang, tiếng cười khản đặc và đứt đoạn ngập vẻ thê lương.
Đang cười, lão bỗng gào lớn :
– Lão phu dẫu có là ác nhân lớn nhất trên cõi đời, nhưng chết dễ dàng và nhanh chóng quá…
Vũ Văn Mộng nhếch môi cười lạnh lùng :
– Để lão chết như vậy quả là dễ dàng và nhanh chóng, thật đấy, theo như tính ta là phải cắt xẻo lão thành muôn ngàn mảnh…
Nàng chưa kịp dứt tiếng, Độc Thần bỗng hét lớn một tiếng, rút thanh kiếm cắm trong ngực ra, ném mạnh xuống đất, hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã lăn xuống đất.
Những ngón tay cong vòng như cái móc của lão vô vọng quơ một cái trên không rồi nằm im bất động.
Thanh Xích Dương kiếm cắm trên nền đá, chuôi kiếm vẫn còn khẽ rung động, trong thạch thất tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng đá rơi thỉnh thoảng vang lên khe khẽ…
Vũ Văn Mộng lạnh lùng bước xuống giường đá, đến bên cạnh Bách Lý Hùng Phong :
– Phong ca bị làm sao vậy?
Bách Lý Hùng Phong đáp :
– Ngu ca bị Phùng Kim Nhận ám toán, huyệt đạo sau lưng bị ngân châm của lão ta phong bế, không làm sao giải khai được.
Vũ Văn Mộng lẳng lặng rút ba mũi ngân châm cắm sau lưng Bách Lý Hùng Phong ra, sau đó nhặt lấy thanh Xích Dương kiếm vào bao, chậm rãi trở lại ngồi bên giường.
Bách Lý Hùng Phong thoáng vận khí chạy một vòng trong cơ thể, đoạn mới đứng lên.
Chàng lảng tránh nhắc đến hành vi của Độc Thần vừa rồi, e xúc phạm đến lòng tự ái của Vũ Văn Mộng, đồng thời cũng không muốn nói ra việc nhan sắc của nàng đã bị hủy hoại.
Trầm ngâm một hồi, chàng nói :
– Chúng ta hiện đang bị nhốt trong một thạch thất cùng tận nhất, mặc dù không bị ảnh hưởng bởi địa hỏa, nhưng nó có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, khi đó khó có thể thoát thân được cho nên ta phải gấp rút tìm cách rời khỏi…
Vũ Văn Mộng ngắt lời :
– Phong ca có trách tiểu muội chăng?
Bách Lý Hùng Phong ngớ người :
– Trách hiền muội ư? Việc gì ngu ca phải trách hiền muội chứ?
Vũ Văn Mộng cụp mắt xuống, lảng tránh ánh mắt của chàng, khẽ nói :
– Chính là việc vừa rồi đây, mai sau Phong ca không trách tiểu muội chứ?
Phải biết thuở xưa người con gái rất xem nặng quan niệm tiết trinh, ngay cả chân tay cũng không được động chạm vào, nếu ai cố ý thì bị xem là hành vi lăng nhục.
Bách Lý Hùng Phong ngượng ngùng :
– Cũng tại ngu ca hết cả, nếu ngu ca không cứu lão thì Mộng muội đâu có bị làm nhục như thế này? Lẽ ra ngu ca phải xin hiền muội tha thứ mới đúng… Ngu ca cũng chẳng hiểu vì sao hiền muội lại khỏe trở lại, cứ ngỡ là hiền muội bị bất tỉnh, thật lo đến mức muốn chết đi cho rồi.
Nghe những lời lẽ chân thành ấy, Vũ Văn Mộng liền nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong khóc rấm rức :
– Phong ca tốt với tiểu muội quá!
Bách Lý Hùng Phong khẽ vỗ lên lưng nàng, phân vân nên chăng cho nàng rõ về việc nhan sắc đã bị hủy hoại.
Vũ Văn Mộng rời khỏi vòng tay chàng, thẹn thùng nói :
– Tiểu muội chưa bao giờ như thế này, dạo gần đây ngớ ngẩn quá, cứ hay khóc hoài…
Với ánh mắt ngập vẻ thẹn thùng, nàng đưa tay lên lau nước mắt, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào mặt, nàng biến sắc im bặt.
Bách Lý Hùng Phong biết nàng đã hiểu ra sự thật, bèn nói :
– Mộng muội…
Vũ Văn Mộng như bị sét đánh, hai mắt mở to ngập vẻ bàng hoàng, những ngón tay sờ vào mặt không ngớt run rẩy, run giọng nói :
– Mặt của tiểu muội, mặt của tiểu muội…
Nàng hét lớn :
– Mặt của ta làm sao rồi? Trời hỡi…
Bách Lý Hùng Phong nghe thấy lòng vô vàn xốn xang, ôm lấy Vũ Văn Mộng vỗ về :
– Mộng muội đừng buồn, ngu ca nhất định sẽ tìm cách…
Vũ Văn Mộng hớt hải thoát khỏi vòng tay chàng như gặp phải rắn độc, hét lớn :
– Đừng chạm vào tôi!
Nàng đưa tay áo lên che mặt, đồng thời thụt lùi ra ngoài :
– Đừng động đến tôi, không được động đến tôi!
Ánh mắt nàng ngập vẻ tuyệt vọng lẫn kinh hoàng, giọng nói như rên xiết chứng tỏ nỗi lòng nàng đau xót tới dường nào.
Bách Lý Hùng Phong cố dịu giọng :
– Mộng muội đừng buồn nữa, có ngu ca ở đây…
Vũ Văn Mộng thấy chàng tiến về phía mình, ré lên :
– Không được đến gần, nếu chàng mà tiến tới nữa, tôi sẽ đâm đầu vào tường chết.
Bách Lý Hùng Phong thoáng biến sắc mặt không dám tiến tới nữa. Chàng đau khổ nói :
– Mộng muội chả lẽ không tin lời nói của ngu ca sao? Ngu ca chỉ cần còn một hơi thở nhất định sẽ tìm bằng được linh dược khôi phục lại nhan sắc…
Vũ Văn Mộng ngẩn ra, lát sau lắc đầu :
– Không! Không! Điều ấy chả thể có được, tôi không cần chàng thương hại đâu!
Bách Lý Hùng Phong chân thành :
– Ngu ca không phải thương hại Mộng muội đâu, ngu ca thương yêu Mộng muội thật lòng đấy, ngu ca nhất định phải khôi phục lại nhan sắc cho hiền muội.
Vũ Văn Mộng cười như điên dại :
– Thương yêu tôi? Chàng còn có thể thương yêu một kẻ xấu xí gớm ghê vậy ư? Lần đầu tiên gặp tôi, chàng đã chê tôi xấu xí rồi, bây giờ còn thương yêu tôi được ư?
Nàng cười như điên, nước mắt vừa tuôn xối xả.
Bách Lý Hùng Phong thừ ra một lúc, bỗng tức giận :
– Tôi yêu thương một người đâu dựa trên sắc đẹp, sao nàng lại có thể sỉ nhục tôi, khinh miệt tôi như vậy chứ?
Vũ Văn Mộng nín cười, ngơ ngẩn nhìn vào gương mặt đỏ gay của Bách Lý Hùng Phong, nước mắt không ngớt tuôn chảy, thấm ướt cả cánh tay áo che trên mặt.
Nàng bật khóc nức nở, nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong, nghẹn ngào nói :
– Tiểu muội phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Bách Lý Hùng Phong lòng đau như cắt, trầm giọng :
– Hiền muội không nên tự giày vò mình nữa, ngu ca xin hứa với hiền muội sẽ không bao giờ chê bỏ hiền muội đâu.
– Nhưng mà… nhưng mà mặt mày tiểu muội thế này, làm sao xứng đáng với Phong ca?
Bách Lý Hùng Phong quả quyết :
– Đừng quá chú trọng đến sắc đẹp, ngu ca không bận tâm đâu.
Vũ Văn Mộng sụt sịt khóc :
– Sắc đẹp là sinh mạng thứ hai của người con gái, tiểu muội như thế này thì làm sao có thể sống nổi. Còn dám gặp ai nữa chứ?
Bách Lý Hùng Phong thở dài :
– Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, con người ta sống đâu chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt, từ nay về sau hiền muội có thể che mặt hoặc dịch dung khi cần đi ra ngoài… Nghe đâu Bắc Thiên Sơn có loài linh chi màu tía, lá của nó rất linh hiệu dùng để khôi phục nhan sắc, mai này ngu ca sẽ đến Thiên Sơn hái về cho hiền muội.
Vũ Văn Mộng tinh thần có phần ổn định hơn, ngẩng lên nói :
– Thật ư? Phong ca nghe ai nói vậy?
Bách Lý Hùng Phong chỉ vì muốn an ủi Vũ Văn Mộng nên mới buột miệng bịa ra, chứ có nghe nói đến linh chi màu tía với màu lam bao giờ đâu?
Chàng thoáng trầm ngâm :
– Đó là ngu ca nghe Độc Thần nói.
Vũ Văn Mộng chớp mắt tiu nghỉu :
– Nhưng lão ta đã bị tiểu muội giết chết rồi, tiểu muội…
Sực nghĩ đến vừa qua đã bị Độc Thần làm nhục, nàng hậm hực nói tiếp :
– Tiểu muội thà cam chịu như vậy trọn đời cũng không muốn để cho lão ta sống sót. Nếu như nhan sắc của tiểu muội không khôi phục được, tiểu muội thà đi làm ni cô.
Bách Lý Hùng Phong thầm nhủ:
“Nàng đã lo lắng cho ta, mạo hiểm vì ta nên mới bị nông nỗi này. Bằng mọi giá ta phải tìm được linh dược khôi phục nhan sắc cho nàng, thậm chí nếu cần hy sinh cả tính mạng”.
Chàng trầm ngâm giây lát nói :
– Hiện giờ địa hỏa thất hãy còn bốc cháy, chúng ta đành phải chờ ở đây cho đến khi tắt lịm mới đi được.
Đoạn chàng nhướng mày hỏi :
– Khi nãy việc gì đã xảy ra với hiền muội, cho ngu ca biết được chăng?
– À…
Trong mắt Vũ Văn Mộng vẫn còn dư hãi :
– Tiểu muội đã nấp dưới gầm bàn, thấy Phong ca đã đi khỏi, trong lòng rất sợ hãi nhưng chẳng có chút sức lực để mà bỏ chạy…
Nàng liếc nhanh về phía Bách Lý Hùng Phong, mặt đầy hổ thẹn, nói tiếp :
– Trong lòng lo sợ, cộng thêm đá vụn từ trên rơi xuống bàn như sấm rền, điều lạ lùng là tiểu muội lại có cảm giác cô quạnh…
Bách Lý Hùng Phong hiểu ý, bèn áy náy nói :
– Đó là lỗi tại ngu ca, lẽ ra ngu ca không nên đi cứu lão ta.
Vũ Văn Mộng nói tiếp :
– Ngay khi ấy thì tiểu muội cảm thấy có một vật gì chạm vào lưng, quay lại thì thấy thanh Xích Dương kiếm bị vùi lấp phân nửa dưới đá. Tiểu muội nhất thời hiếu kỳ đã rút nó lên, nào ngờ bên cạnh lại có một con độc giác quái xà, cho nên tiểu muội…
Bách Lý Hùng Phong cảm khái rút thanh Xích Dương kiếm cắm dưới đất lên nói :
– Bên cạnh thần vật lúc nào cũng có quái thú bảo vệ.
Chàng tra thanh kiếm vào bao đưa cho Vũ Văn Mộng :
– Thanh kiếm này là của hiền muội, hiền muội hãy giữ lấy. Ngu ca thấy thì chúng ta nên rời khỏi đây rồi đấy.
– Thanh kiếm này nên tặng cho Phong ca thì hơn. À! Tiểu muội có mang theo phiến và địch của Phong ca nữa này!
Bách Lý Hùng Phong nhủ thầm:
“Thanh kiếm này là của tổ phụ nàng, ta đâu thể nhận được…”
Ý nghĩ chưa dứt, bỗng nghe phía ngoài vang lên một tiếng nổ rền rĩ, tiếp theo là một tiếng nói vọng vào :
– Mộng nhi! Mộng nhi! Con ở đâu vậy?
Vũ Văn Mộng mừng rỡ :
– Cha tiểu muội đến rồi kìa!
Đoạn lớn tiếng nói :
– Cha ơi! Mộng nhi ở đây này!
Vừa dứt tiếng đã thấy bóng người nhấp nhoáng, Vũ Văn Thiên đã xuất hiện nơi cửa.