Đọc truyện Cuồng Phong Sa – Chương 13: Quá khứ mịt mờ xa – Chị em sao thù hận
Nữ nhân vận toàn đen và che mặt bằng vải đen bước đi như lướt gió, chân không chạm đất, tuy trông đi rất chậm, song tốc độ lại nhanh khủng khiếp.
Còn cách Tố Thủ La Sát không đầy bảy thước, nàng ta dừng lại, vòng tay trang trọng xá, nói :
– Tiện thiếp xin cung nghinh đại tỷ hồi gia.
Tố Thủ La Sát đanh mặt :
– Ai đã cho ngươi biết là ta ở đây?
Nữ nhân áo đen nói :
– Việc đại tỷ ở Già Âm am, tiện thiếp hôm qua mới biết, nên tiếp giá muộn, xin đại tỷ lượng thứ.
Tố Thủ La Sát nói :
– Ta không dám nhận sự khách sáo của ngươi như vậy đâu. Ngươi hãy về đi, ta muốn ở lại đây vài hôm nữa.
Nữ nhân áo đen từ tốn :
– Sơn chủ đã xuất quan, đặc mệnh tiện thiếp đến đây đón đại tỷ trở về Bạch Đà sơn, mong đại tỷ có thể…
Tố Thủ La Sát tức giận :
– Vũ Văn Thiên muốn ta trở về, sao không đích thân đến đây lại bảo người đứng ra làm người tốt để làm gì? Người về đi!
Nữ nhân áo đen nói :
– Sơn chủ vì phải tiếp vị cao tăng từ Tây Tạng đến, nên đã bảo tiện thiếp đến đây trước, rồi người sẽ theo sau đến ngay.
Tố Thủ La Sát buông tiếng cười khẩy :
– Ngươi muốn đến đây đón ta, làm ra vẻ rình rang như vậy để làm gì? Hay là muốn để cho ta thấy? Chả lẽ Lương Thiến Văn này cả đời chưa từng gặp qua sự thể, giờ đây cần ngươi cho thấy gì chứ?
Nữ nhân áo đen cúi đầu :
– Tiện thiếp biết tội, nhưng đây nguyên là chuẩn bị cho đại tỷ, nếu đại tỷ không bằng lòng, tiện thiếp lập tức bảo chúng quay về…
Tố Thủ La Sát mắt ánh vẻ sắc lạnh :
– Ngươi là Thiên Tâm giáo chủ, còn ta thì không phải. Ta đâu có diễm phúc ngồi lên kiệu của ngươi. Ngươi hãy về nói lại với Vũ Văn Thiên, ta muốn xuống tóc làm ni cô, không muốn can thiệp đến việc làm của y nữa. Kể từ nay y làm Sơn chủ của y, ngươi làm Giáo chủ của ngươi, ta làm ni cô của ta, chẳng ai dính dáng đến ai nữa cả. Cứ xem như mười tám năm về trước ta chưa hề cứu ngươi vậy.
Nữ nhân áo đen giật nảy mình, giọng não nùng :
– Tiện thiếp tổ chức Thiên Tâm giáo cũng đã được sự đồng ý của Sơn chủ, đó là vì để báo thù cho tiện thiếp. Còn về cái ơn tương cứu của đại tỷ hồi mười tám năm về trước, tiện thiếp không bao giờ dám quên, lúc nào cũng tìm cách đáp đền…
Tố Thủ La Sát cười khẩy :
– Hừ! Ngươi không hại chết ta là đủ rồi, ta nào dám đòi hỏi ngươi đền đáp.
Giọng nói của bà vô cùng sắc bén, câu nào cũng hàm ý mỉa mai, song Thiên Tâm giáo chủ vẫn điềm tĩnh, lặng thinh một hồi, đoạn nói :
– Nếu đại tỷ kiên trì không trở về Bạch Đà sơn, tiện thiếp cũng không dám gượng ép, thế nhưng…
Già Âm sư thái bỗng nạt ngang :
– Sao mà lôi thôi thế? Gì mà thế nhưng với không thế nhưng, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi còn lải nhải chi nữa?
Nữ nhân áo đen nghe tiếng ngẩng lên, từ sau tấm lụa che mặt phóng ra hai luồng nhãn quang sắc lạnh, chòng chọc nhìn vào mặt Già Âm sư thái.
Già Âm sư thái giật mình khiếp hãi bởi ánh mắt ngập vẻ căm thù và hung ác kia, liền ngoảnh đi nơi khác.
Nữ nhân áo đen trầm giọng :
– Đây là việc giữa tôi với Lương đại tỷ, sư thái nói vậy há chẳng phải phạm giới vọng ngôn của Phật môn ư? Lần này tôi vị tình sư thái là sư phụ của Mộng nhi nên không chấp nhất, mong sư thái hãy tự trọng.
Vừa rồi nàng ta cung kính, nhún nhường, nói năng dịu nhẹ với Lương Thiến Văn, giờ đây hoàn toàn khác hẳn, giọng nói đầy uy nghiêm khiến người đối diện không dám cãi lại.
Tố Thủ La Sát tức giận :
– Ngươi nói chuyện với ai thế? Còn chưa mau xin lỗi Già Âm sư thái ư?
Già Âm sư thái thoáng ngẩn người đoạn nói :
– Hay nhỉ, Quan Mộng Bình ngươi dám đối với bần ni như vậy ở trước Già Âm am, ngươi ỷ vào cái gì hả?
Thiên Tâm giáo chủ Quan Mộng Bình buông tiếng cười khẩy :
– Tôi ỷ vào cái này đây!
Nàng khẽ phất tay áo trái, một làn gió nhẹ thoảng qua, ba chữ trên tấm biển đá trước cửa am liền như bị cạo nhẵn nhưng lại chẳng có chút bột đá nào rơi xuống cả.
Tay hữu nàng phất lên, một chòm kim sa lóng lánh tung ra.
Tiếng lào rào vang lên, trên tấm biển đá nơi nguyên trước có khắc ba chữ Già Âm am lại hiện ra ba chữ Thiên Tâm giáo màu vàng kim.
Hai động tác trên chỉ diễn ra trong thoáng chốc, loáng cái dòng chữ trên biển đá đã thay đổi rồi.
Già Âm sư thái tái mặt :
– Đại Mạc Kim Sa công! Quan Mộng Bình, ngươi đã luyện thành toàn bộ tuyệt nghệ của Tam Âm thần ni rồi ư?
Đoạn đổi giọng gay gắt nói tiếp :
– Nhưng ngươi biểu diễn trò ấy ở trước mặt bần ni là với ý gì?
Quan Mộng Bình nghiêm giọng :
– Đó là bảo sư thái chớ lắm lời kẻo gặp tai họa.
Tố Thủ La Sát tức giận :
– Ngươi ỷ vào võ công cao siêu đã hủy hoại Già Âm am, không những làm nhục Già Âm sư thái, mà còn làm nhục đến ta.
Đoạn tiến tới ba bước nói :
– Nào nào, ta cũng muốn thử xem võ công của ngươi đã đến trình độ nào rồi?
Quan Mộng Bình nói :
– Tiện thiếp không dám động thủ với đại tỷ.
Tố Thủ La Sát cười giận dữ phóng ra một chưởng nói :
– Ngươi không dám động thủ với ta nhưng ta thì dám động thủ với ngươi.
Làn chưởng phong ghê gớm ấy đã cuốn tung y phục của Quan Mộng Bình, nhưng nàng chỉ buông thõng hai tay, di bộ thoái lui, tránh khỏi một chưởng của đối phương.
Tố Thủ La Sát đánh hụt một chưởng, tiến nhanh ba bước, chưởng thức chợt trầm xuống, vạch thành hình vòng cung, giữa chừng ngũ chỉ chầm chậm vươn ra tựa như năm cánh hoa lan nở xòe.
Đó chính là tuyệt kỹ độc môn Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của Tố Thủ La Sát, tổng cộng gồm có mười tám thức, tư thế linh hoạt, thủ pháp thần diệu, liên tiếp tấn công toàn là yếu huyệt của đối phương, vô cùng ác hiểm, chỉ chút bất cẩn là tán mạng ngay.
Thế nhưng Quan Mộng Bình vẫn buông thõng hai tay, dựa vào bộ pháp thần diệu và khinh công tuyệt đỉnh, luồn lách trong bóng chỉ chập chùng, luôn tránh khỏi sự nguy hiểm một cách rất sít sao.
Lương Thiến Văn đã dựa vào mười tám thức Lan Hoa Phất Huyệt Thủ này thành danh trong võ lâm, giành được uy danh Tố Thủ La Sát đó cố nhiên là bởi thủ pháp của bà rất các hiểm, song cũng vì khinh công của bà cao minh, có thể bằng bàn tay nhỏ nhắn mà đe dọa tính mạng kẻ khác, nên mới có danh hiệu là Tố Thủ La Sát.
Nào ngờ giờ đây bà đã liên tiếp tung ra mười hai thức mà Quan Mộng Bình vẫn chỉ né tránh mà không hề hoàn thủ, đã tiếp được mười hai thức Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của bà.
Đó chẳng phải là một điều mỉa mai ghê gớm đối với bà ư?
Tố Thủ La Sát tức tối thét lớn, chững bước trong thức thứ mười ba. Bóng chỉ vụt tắt, Quan Mộng Bình cũng dừng bước lại ngay.
Quan Mộng Bình cung kính nói :
– Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của đại tỷ quả không hổ là Thiên Hạ Đệ Nhất Chỉ Pháp, tiện thiếp suýt nữa đã không chống lại được mà phải xuất thủ rồi.
Quan Mộng Bình càng tỏ ra cung kính thì cảm giác mỉa mai lại càng mãnh liệt, Lương Thiến Văn điên tiết thét lớn :
– Tức chết đi được!
Già Âm sư thái phi thân lướt tới, nói :
– Quan Mộng Bình, hãy tiếp bần ni mấy chiêu xem thử!
Chuỗi tràng hạt trong tay bà kèm theo tiếng gió vun vút quét thẳng tới hệt như một ngọn roi thép, chiêu thức vô cùng hùng hậu.
Quan Mộng Bình lạng người tránh khỏi, trầm giọng :
– Già Âm sư thái đừng buộc tôi phải xuất thủ.
Già Âm sư thái tuy là người trong Phật môn nhưng cá tính vô cùng cuồng ngạo, tựa như một nồi pháo, châm ngòi là nổ ngay.
Bà thấy ngôi Già Âm am của mình đã khổ công xây dựng bị một nắm kim sa của Quan Mộng Bình hủy hoại, thật đau đớn còn hơn bị giết chết.
Phen này bà quyết lòng liều mạng, nghe nói liền vung tay, chuỗi tràng hạt duỗi thẳng ra, sử dụng chiêu thức của đoản kiếm, công liền hai chiêu về phía đối phương.
Quan Mộng Bình phất nhẹ tay áo, phá liền hai chiêu, quát :
– Già Âm sư thái đừng bức người quá đáng!
Già Âm sư thái bị hóa giải hai chiêu, tức giận quát :
– Ta phải bức cho con tiện nhân ngươi chết đi mới được.
Quan Mộng Bình là Thiên Tâm giáo chủ, thâu tóm những cao thủ tuyệt đỉnh trong thiên hạ, dự định nắm trong tay toàn cõi võ lâm, hùng tâm ấy chính là nguyện vọng lớn nhất của bà.
Vì nguyện vọng ấy, bà đã nhẫn nhục trộm sống, hy sinh bản thân, song bà chưa bao giờ cho rằng hành động của mình là sai trái, nên cũng rất căm thù ai gọi bà là tiện nhân.
Mặc dù đối với Tố Thủ La Sát, bà tự xưng là tiện thiếp, nhưng đó là vì cảm kích ơn cứu mạng của Lương Thiến Văn, chứ bà há thể để kẻ khác gọi bà như vậy?
Do đó Quan Mộng Bình giận dữ nói :
– Lão tặc ni, ta phải đánh gãy răng mụ mới được.
Chỉ thấy thân hình bà nhấp nhoáng, đã sấn tới bốn bước, xâm nhập vào trong không môn của Già Âm sư thái, một chưởng đánh vào má của lão ni cô.
Già Âm sư thái giật mình cả kinh, vội ngửa người ra sau, đồng thời tả chưởng tung ra nhanh nhẹn vỗ vào Mạch Môn đối phương. Quan Mộng Bình buông tiếng cười khẩy, cổ tay lập tức trầm xuống, liền tức khắc vỗ về phía trước.
Bốp một tiếng, song chưởng chạm nhau trong khoảng không, đôi vai Già Âm sư thái chao đảo, không đứng vững được lùi sau hai bước.
Quan Mộng Bình lạnh lùng nói :
– Miệng lưỡi của mụ lợi hại nhưng tay chân thì tệ quá.
Già Âm sư thái đỏ bừng mặt quát lớn :
– Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta.
Bà vẫy mạnh chuỗi tràng hạt, lập tức chuỗi tràng hạt được xâu thành bởi một trăm hai mươi hạt niệm châu đứt làm hai đoạn, những hạt niệm châu đồng loạt bắn ra như mưa về phía đối phương.
Tuyệt kỹ này của bà tên gọi là Vạn Phật Triều Thánh, bởi vị trí của mỗi hạt châu đều khác nhau nên phát ra trước sau cũng khác nhau. Cộng thêm bà dùng ám kình khiến cho từng hạt châu va chạm nhau trên không rồi chuyển hướng bao trùm lên từng bộ vị của đối phương, thật vô cùng lợi hại.
Quan Mộng Bình rú lên lanh lảnh, hữu chưởng từ tay áo vụt thò ra, cùng lúc với bà phi thân vọt lên không, một đạo sáng vàng lóe lên, vụt biến thành vạn tia sáng vàng.
Trên không vang lên tiếng gió rít liên hồi, kim quang vụt tắt, một trăm hai mươi hạt niệm châu thảy đều rơi xuống đất.
Quan Mộng Bình lạnh lùng nói :
– Thủ pháp ném ám khí của mụ còn kém xa thuật Kim Sa Mãn Địa của bổn môn. Già Âm, mụ hãy xem những hạt niệm châu dưới đất kìa!
Già Âm sư thái liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy một trăm hai mươi hạt niệm châu tạo thành một hình bầu dục gắn trên thềm đá, trên mỗi hạt niệm châu đều có một hạt kim sa lóng lánh.
Những hạt niệm châu ấy đều do bà thu hái từ những quả bồ đề thượng hạng tôi luyện mà thành, giờ đây lại bị Quan Mộng Bình hủy hoại khiến lòng bà đau như dao cắt. Người bà run lên, hú lên một tiếng rùng rợn, chiếc áo nâu sồng chợt phồng lên, mặt bà toát ra một màu xanh nồng, ngay khi bà chắp hai tay vào nhau đẩy về phía trước, Mộc Linh chân khí liền được phát ra.
Mộc Linh chân khí này của bà được sắp hàng thứ hai trong Ngũ Hành chân khí, khi phát ra có thể khiến cho đá tan thép nứt một cách dễ dàng.
Song Lương Thiến Văn hiểu rõ Quan Mộng Bình thân hoài kỳ công Đại Mạc Kim Sa công của Tam Âm thần ni, môn Kim Sa công ấy tuy không nằm trong Ngũ Hành chân khí nhưng lại lợi hại hơn nhiều.
Giờ đây, Già Âm sư thái trong cơn thịnh nộ đã dốc hết công lực toàn thân đánh liều một phen, thực chẳng phải là một hành động sáng suốt, bà vội vàng phi thân lao tới hét lớn :
– Sư tỷ chớ…
Bàn tay óng ánh của Quan Mộng Bình tống thẳng ra, trên không liền vang lên tiếng rít lảnh lói, Lương Thiến Văn chưa kịp nói dứt lời đã thấy làn khí màu xanh tụ quanh người Già Âm sư thái bị đánh tan.
Một tiếng nổ vang rền, Già Âm sư thái rú lên thảm thiết, hai cánh tay bị gãy lìa, người bị hất bay ra sau bốn trượng, ngã nằm úp dưới đất.
Lương Thiến Văn giật thót người như phải điện, thờ thẫn nhìn vào chiếc áo cuộn lên như làn sóng của Quan Mộng Bình từ từ yên lặng rồi mới bừng tỉnh trở lại.
Không cần quay lại nhìn, bà biết Già Âm sư thái kể như đã vô dụng, cánh tay bị gãy, chân khí bị chấn vỡ, nếu không chết thì võ công cũng bị mất hết.
Lương Thiến Văn căm hận nhìn Quan Mộng Bình :
– Ngươi tàn nhẫn thật!
Bà nhấn mạnh từng tiếng, vẻ rất khiếp người. Quan Mộng Bình bởi có vải lụa che mặt nên không hiểu như thế nào, song qua sự lay động nhè nhẹ của khuôn vải lụa chứng tỏ tâm trạng của bà cũng rất là khích động.
Lương Thiến Văn gắt giọng :
– Tiện nhân, ngươi phải bị thiên lôi đánh chết mới đúng.
Quan Mộng Bình giọng lạnh lùng :
– Bà ta muốn giết tôi, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, bằng không thì kẻ chết bây giờ không phải bà ta, mà chính là tôi.
Lương Thiến Văn cười khẩy :
– Ngươi có lương tâm quá nhỉ? Kỳ thực lòng dạ ngươi còn ác độc hơn cả lang sói.
– Lương tâm của tôi đã chết theo niềm hy vọng của tôi hồi mười năm về trước trên vùng sa mạc rồi!
Lương Thiến Văn giọng căm hận :
– Ta hận lắm! Năm xưa sao ta lại cứu ngươi, không để mặc ngươi chết trên vùng sa mạc kia đi! Báo hại ta đến nông nỗi này, và còn làm hại nhân sĩ võ lâm trong thiên hạ.
– Đại tỷ đã cứu mạng tôi, tôi sẽ tìm cách đáp đền, còn về những nhân sĩ võ lâm, hết thảy đều là lũ đáng chết.
Lương Thiến Văn bất giác rùng mình bởi sự tàn nhẫn trong lời nói của đối phương, thoáng sững người nhảy bổ tới nói :
– Hãy giết chết ta đi! Con hồ ly tinh mê hoặc người kia!
Quan Mộng Bình thở dài :
– Trên cõi đời này có ai hiểu được nỗi đau khổ của ta?
Bà thấy Lương Thiến Văn đã như điên cuồng, hoàn toàn không lo hộ vệ bản thân, tấn công một cách liều mạng. Quan Mộng Bình thầm thở dài, phi thân lùi tránh.
Lương Thiến Văn gào to :
– Ta không muốn sống nữa, ngươi hãy giết cả ta đi!
Quan Mộng Bình bị bức lui liên tiếp bảy bước, những đòn tấn công tới tấp của Lương Thiến Văn hệt như một con dã thú nổi điên, không ra chiêu thức gì cả.
Quan Mộng Bình thoái lui liền tám bước, vừa định chế ngự Lương Thiến Văn, chợt trông thấy Bách Lý Hùng Phong đang nằm dưới đất.
Gương mặt tuấn tú kia tựa như một tia chớp lóe lên trong ký ức, soi sáng toàn bộ dĩ vãng trong ấy.
Bà nhớ lúc tuổi mình vừa độ đôi tám, đúng lúc hoa tươi hé nhụy, đã gặp Cô Tinh kiếm khách Bách Lý Cư lừng danh thiên hạ.
Lúc bấy giờ Bách Lý Cư tuổi hãy còn trẻ, nhưng bởi diện mạo tuấn tú và kiếm thuật cao minh mà lừng danh thiên hạ, chàng đi đến đâu là giai nhân đua nhau đón tiếp không kể xiết.
Tuy vậy, Bách Lý Cư chẳng chút bận lòng, thậm chí ngay cả Trung Nguyên Nhất Mỹ đương thời cũng bị chàng hờ hững từ chối. Thế nhưng người được xem là võ lâm Đệ Nhất Mỹ Nam Tử, và cũng là kẻ bạc tình có lòng dạ sắt đá nhất, lại tặng cho bà một nụ cười ở bên bờ Lạc Thủy. Đôi mày chàng chau chặt thế kia, chẳng hiểu do đâu mà chàng lại có lắm âu sầu đến vậy?
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bà hiểu mình đã bị đắm sâu trong nụ cười của chàng, thế nhưng mối tình ấy lại không được phụ thân bà chấp thuận, vì ông là đệ nhất phú hào và cũng là Đệ Nhất Cao Thủ vùng Lạc Dương, có danh hiệu là Lạc Dương Đại Hào Quan Thạch Đình.
Thế là hai người bỏ trốn trong một đêm sao thưa thớt…
Niềm suy tư dào dạt, Quan Mộng Bình nghĩ đến đây, trên lưng bỗng đau nhói, đã bị Lương Thiến Văn đánh trúng hai chưởng.
Lương Thiến Văn há to hàm răng trắng, ngoạm vào sau gáy Quan Mộng Bình, cảm giác sung sướng và thỏa mãn khiến Lương Thiến Văn mỗi lúc càng cắn mạnh hơn…
Lát sau đầu lưỡi của bà cảm thấy nong nóng và mằn mặn của máu tươi, mũi ngửi thấy mùi da thịt của Quan Mộng Bình càng bừng dậy thú tính trong bà.
Bao hận thù chất chứa cộng thêm thú tính thôi thúc, khiến bà ra sức hút máu, mặc cho dung dịch ấm nóng kia chảy qua yết hầu vào trong bụng…
Mặt Quan Mộng Bình thoáng co rúm, cánh cửa hồi ức bị cơn đau khiến cho đóng sập lại nhưng lại lập tức mở ra.
Mối tình nồng thắm của Bách Lý Cư tựa như bao sợi tơ vàng quấn chặt con tim bà, khiến bà mãi mãi không thể rời xa được chàng. Song mối tình ấy lại không được Lạc Dương Đại Hào chấp thuận, bởi chàng là kẻ bạc tình có tiếng trong thiên hạ, bậc cha mẹ nào lại bằng lòng giao phó con gái cho một người như vậy? Huống chi chàng lại là một kiếm khách cô độc phiêu bạt khắp nơi.
Thế nên hai người đã dắt nhau bỏ trốn, đi khắp chân trời góc biển để tìm kiếm hạnh phúc.
Quan Mộng Bình lẩm bẩm :
– Nhưng bọn người tự nhận là chính phái lại không để cho chúng mình tiếp tục được sống, dưới sự cản trở biết bao lần, bọn chúng đã dùng máu tươi đổ đầy lối đi, dùng xác chết chất thành chướng ngại để ngăn cản chúng mình tiến bước… Bọn chúng muốn chứng kiến chúng mình gục ngã mới cảm thấy sung sướng, mới ngưng chỉ liều mạng, đó là tại vì sao? Vì sao chứ?
Máu chảy ra nhanh khiến bà cảm thấy choáng váng, không phải nói là có cảm giác lâng lâng ngây ngất, thần trí bà đang đắm chìm trong những ngày tháng hoan lạc của quá khứ.
Mặc dù về sau bà đã phải theo Bách Lý Cư bôn ba trôi giạt, trải qua biết bao gian nguy nhưng bà chưa bao giờ oán trách.
Quan Mộng Bình lẩm bẩm :
– Cư lang, thiếp chưa bao giờ oán trách chàng… Chính chàng mới là người phải chịu nhiều đau khổ, vì thiếp mà chàng đã bị người anh khốn kiếp của thiếp giết chết. Cư lang, thiếp đã thề… kể từ đó không mang họ Quan nữa, mà đổi lại là họ Quản…
Thốt nhiên, sau lưng bà vang lên tiếng gọi của hai đồng tử :
– Giáo chủ, Giáo chủ…
Bọn đồng tử thấy Lương Thiến Văn hung dữ, độc ác muốn hút hết máu của Quan Mộng Bình mà bà lại giống hệt pho tượng đá để mặc cho Tố Thủ La Sát hút máu.
Mặc dù chúng đã được sự căn dặn của Quan Mộng Bình là không được nhúng tay giúp đỡ, và cũng biết Lương Thiến Văn là vợ của Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên, song chúng không thể khoanh tay đứng nhìn Giáo chủ bị hút hết máu mà chết.
Tiếng gọi của chúng tựa như tiếng chuông vọng vào cõi lòng Quan Mộng Bình, khiến bà lập tức quay về hiện thực.
Nỗi đau đớn sau lưng khiến bà theo bản năng tức tốc vận khí hộ thân, co tay thúc ngược ra sau.
Rắc, xương sườn Lương Thiến Văn bị gãy mất ba khúc, bà hự lên một tiếng đau đớn, người bị văng bắn ra xa hơn một trượng, va vào thạch trụ trước am, ngất xỉu tại chỗ.
Quan Mộng Bình ánh mắt sắc lạnh, đưa tay sờ lên cổ, chỉ thấy đầy máu và tám chiếc răng cắm vào thịt, cơn đau nhói khiến bà thoáng chau mày.
Bà quay phắt lại chỉ thấy Lương Thiến Văn nhũn người dựa vào thạch trụ, ánh nắng soi lên vết máu trước ngực mà chiếc miệng há rộng lộ rõ phần hàm không răng, khiến gương mặt trắng nhợt của thị càng thêm khủng khiếp.
Quan Mộng Bình đứng lặng một hồi, đôi mắt lộ ra dưới tấm vải che mặt vút qua một chút áy náy, lẩm bẩm :
– Bà không thể trách tôi được, chính bà đã ép buộc tôi phải làm như vậy…
Đoạn đôi mày bà xếch ngược lên, mắt ánh lên sắc lạnh, xoay người một vòng, thấy hai tiểu ni từ sau cửa thò đầu ra.
Quan Mộng Bình buông tiếng cười gằn, tám chiếc răng cầm trong tay phóng vút đi, hai tiểu ni chưa kịp hét lên đã bị bắn vào họng, ngã lăn ra chết tốt.
Quan Mộng Bình trầm giọng quát :
– Tinh Nguyệt bát kiếm đâu?
Tiếng nói của bà đầy uy nghiêm, tám đồng tử liền ứng tiếng từ những phương vị khác nhau lao tới.
Chúng đều tay cầm đoản kiếm, mỗi lưỡi kiếm đều có màu sắc khác nhau, đứng thành hình vòng cung trước mặt Quan Mộng Bình.
Quan Mộng Bình ra lệnh :
– Các ngươi hãy bao vây ngôi am này, không để cho một người nào thoát ra khỏi nơi đây.
Tám đồng tử nhất tề ôm kiếm khom mình thi lễ, kiếm quang lấp lánh dưới ánh ban mai. Quan Mộng Bình lạnh lùng nói tiếp :
– Hãy giết hết tất cả ni cô trong am, không được để người nào sống sót.
Tám đồng tử thảy đều giật mình, nhưng khi chúng trông thấy ánh mắt sắc lạnh của Giáo chủ, không một ai dám có ý kiến, tám người chia thành tám hướng phi thân vào trong am.
Quan Mộng Bình chầm chậm ngẩng lên, đưa mắt nhìn những ngọn đèn đỏ hình sao lẩm bẩm một mình :
– Ta phải làm cho tất cả những nhân vật võ lâm thiên hạ đều kinh hoàng trước ngọn đèn thiên tâm màu đỏ này, bọn chúng phải ngày đêm thấp thỏm lo âu, trả giá cho việc sát hại Cô Tinh kiếm khách của chúng, sự đền bù duy nhất đó là cái chết.
Trong am chạy ra một tiểu ni máu me đầy mình, trong tiếng kêu thảm thiết vướng ngã bên ngạch cửa, sau đó bị một đồng tử cầm lưỡi kiếm màu đen một nhát đâm chết.
Tiếng rú vang lên liên tục trong am, thoáng chốc tám đồng tử đều cầm đoản kiếm chạy ra đứng xếp hàng trước cửa am.
Quan Mộng Bình chầm chậm ngoảnh lại nói :
– Trong đó có bao nhiêu người?
Đồng tử tay cầm đoản kiếm đỏ cung kính đáp :
– Tổng cộng có mười tám ni cô, tất cả đều bị chúng đệ tử giết chết hết rồi.
Quan Mộng Bình tiếp :
– Vậy thì cái am ni cô này để lại làm gì? Hãy thiêu rụi cho ta!
Tám đồng tử chưa kịp ứng tiếng đã nghe một tiếng quát lớn :
– Các ngươi dịnh làm gì đó?
Quan Mộng Bình nghe tiếng ngoảnh lại, chỉ thấy Bách Lý Hùng Phong chẳng rõ đứng dậy từ bao giờ và đang lao tới.
Bà trông thấy gương mặt hao hao giống Bách Lý Cư, bất giác buột miệng nói :
– Người… chưa chết ư?
Ngay khi ấy bà chợt trông thấy nốt ruồi đỏ nơi giữa chân mày Bách Lý Hùng Phong, lập tức bao nhớ nhung suốt mười tám năm dài khiến bà cơ hồ không kềm chế nổi tình cảm của mình muốn nhào tới với người thanh niên ấy.
Song ý muốn đó lập tức được bà nén lại, bà cắn chặt răng, hai tay nắm chặt cố kềm chế cơn khích động trong lòng.
Dưới tận đáy lòng bà vang lên những tiếng réo gọi liên hồi, đó là niềm thương nhớ vô hạn của người mẹ hiền bấy lâu nay, song bà không biểu lộ ra ngoài, chỉ nhìn đứa con trai yêu quý với ánh mắt sâu lắng.
Bách Lý Hùng Phong thấy người đàn bà vận đồ đen nhìn mình với ánh mắt kỳ dị thế kia, lòng nghe băn khoăn lạ lùng.
Trong ký ức, dường như chàng đã từng gặp bà, nhưng trong ấn tượng lại chẳng có chút bóng dáng nào cả. Chàng ngơ ngẩn hỏi :
– Bà là ai?
Tám đồng tử cùng trừng mắt giận dữ nhìn chàng, trong số ấy có một đồng tử cầm đoản kiếm buộc dây lam lên tiếng mắng :
– Tiểu tử, ngươi đui mù, ngay cả…
Quan Mộng Bình bỗng nạt ngang :
– Lam Tinh! Im ngay cho ta!
Tên đồng tử được gọi là Lam Tinh ngẩn người, tựa hồ không ngờ Giáo chủ lại quát mắng mình như vậy, liền biến sắc mặt và im lặng không dám lên tiếng nữa.
Quan Mộng Bình nói :
– Các ngươi hãy lui về đội đi!
Đồng tử kiếm buộc dây đỏ ngạc nhiên :
– Giáo chủ…
Mắt Quan Mộng Bình chiếu ra tia sáng rợn người, lạnh lùng nói :
– Hồng Tinh! Ngươi có điều chi muốn nói!
Hồng Tinh là kẻ đứng đầu trong Tinh Nguyệt bát kiếm, tuổi tuy chỉ mười sáu nhưng võ công chẳng những đã được toàn bộ tuyệt truyền của Bạch Đà sơn, mà còn được sự truyền thụ của Tiền Thị trong Tứ Đại Gia Thần, thuộc hạ của Bạch Đà sơn chủ về môn Lãnh Hồng kiếm pháp, xưa nay rất được sự thương chiều của Thiên Tâm giáo chủ.
Gã chưa từng thấy Giáo chủ nổi giận với mình như thế bao giờ, không khỏi giật mình nói :
– Hồng Tinh không dám.
Quan Mộng Bình khoát tay :
– Vậy hãy lui ra cho ta.
Bách Lý Hùng Phong trông theo bóng dáng tám gã đồng tử phi thân ra ngoài am, chợt thấy hai mươi ngọn đèn đỏ hình sao cùng với chiếc kiệu ở giữa hàng thiếu nữ áo trắng, chàng thảng thốt hỏi :
– Bà là Thiên Tâm giáo chủ?
Quan Mộng Bình gật đầu :
– Hài tử! Ta chính là Thiên Tâm giáo chủ! Phải chăng ngươi là đồ nhi của Tuyệt Trần Cư Sĩ?
Bách Lý Hùng Phong tức giận :
– Ai là hài tử của bà? Bà nói năng phải khách sáo chút chứ.
Quan Mộng Bình lắc đầu :
– Hài tử! Sao ngươi xấu nết thế? Người luyện võ điều quan trọng nhất là tâm đ*o, sự khắc chế của cá tính cùng với sự tu dưỡng tâm tính là trên hết, chiêu thức về võ thuật chỉ là thứ yếu thôi.
Bách Lý Hùng Phong cười khẩy :
– Tại hạ chẳng phải thỉnh giáo với bà về vấn đề võ thuật, không cần bà phải chỉ giáo.
Quan Mộng Bình chau mày :
– Ngươi nóng nảy như vậy thì làm sao đạt được đến mức thượng thừa về võ đạo? Chả lẽ ngay như điều ấy mà sư phụ của ngươi cũng không cho ngươi biết ư? Ôi! Thật là đáng tiếc!
Bách Lý Hùng Phong nhướng mày :
– Đáng tiếc gì chứ?
Quan Mộng Bình lại buông tiếng thở dài :
– Ôi, Tuyệt Trần lão nhi thật uổng được xưng là võ lâm Đệ Nhất Kỳ Nhân, lại dạy dỗ ra một đồ nhi như vậy, thật uổng phí cho ngươi…
Ánh mắt bà ngập vẻ đăm chiêu, nhớ lại hồi mười tám năm về trước trên vùng đại mạc, mình đã ủy thác cho Không Không thần tăng, vốn kỳ vọng ông ấy cùng với Tuyệt Trần Cư Sĩ sẽ có thể nuôi dạy con trai mình trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất nhân, để mai sau trả thù cho phụ thân…
Không ngờ mười tám năm sau, bản thân mình được sự truyền thụ của Tam Âm thần ni trong Thần Châu nhị thánh vùng đại mạc luyện thành thần công cử thế vô địch, mà con trai mình lại như thế này.
Bách Lý Hùng Phong cười khẩy :
– Bà cho rằng chắc chắn thắng được sư phụ tôi ư?
Quan Mộng Bình thản nhiên :
– Ông ấy không phải là đối thủ của ta đâu, đương kim thiên hạ thắng được ta có lẽ chỉ có một người thôi.
Bách Lý Hùng Phong bất mãn :
– Thảo nào bà muốn chinh phục võ lâm! Nhưng mà có Bách Lý Hùng Phong này thì không dễ dàng như thế đâu.
– Những mong ngươi có thể giữ vững chủ trương của mình.
Quan Mộng Bình mắt thấy đứa con trai lìa xa từ khi còn trong tã ấp nay đã trưởng thành khỏe mạnh thế này, lòng nghe vô vàn an ủi nói :
– Ngươi có hào khí như vậy trong tương lai hẳn có thành tựu vô hạn, mong rằng ngươi không phải chỉ nói bằng miệng thôi, phải biết sự thành công là bằng vào thực tế.
Bách Lý Hùng Phong không ngờ Thiên Tâm giáo chủ lại nói ra những lời như vậy, bởi bà che mặt nên chàng không thể nào biết được vẻ mặt của bà.
Thừ ra một lúc, chàng buông tiếng cười khẩy nói :
– Trong Thiên Tâm giáo thảy đều là hạng tàn ác, bà khỏi cần vờ vĩnh.
Quan Mộng Bình sửng sốt :
– Thiên Tâm giáo chưa từng mạo phạm đến Tuyệt Trần Cư Sĩ, sao gọi là tàn ác? Chả lẽ ngươi…
Bách Lý Hùng Phong cười khẩy nói :
– Bà nói dễ nghe quá, tại hạ nếu không Thiên Tâm giáo đồ đánh cho thương tích đầy mình thì đâu có…
Chàng nói đến đây chợt ngẩn người, bởi chàng sực nhớ mình vốn đang bị trọng thương, sau khi bị Huyền Băng lão nhân đả thương mới đào tẩu. Nào hay giờ tỉnh dậy lại chạm mặt với Thiên Tâm giáo chủ tại trước ngôi am này, còn con Phi Phích Lịch đã mượn của Vũ Văn Mộng thì chẳng biết đi đâu mất rồi.
Sau giây lát ngây ngẩn, chàng hỏi :
– Phải chăng bà đã cứu thương cho tôi?
Quan Mộng Bình áy náy, lắc đầu :
– Ta không biết ngươi thọ thương nên không ra tay cứu chữa.
Bách Lý Hùng Phong ngạc nhiên, nhủ thầm:
“Ta đã thọ thương bởi chưởng công hàn độc của Huyền Băng lão nhân, do ai chữa khỏi nhỉ? Chả lẽ tự động lành lặn?”
Lúc này chàng không kịp suy nghĩ kỹ, cười ngạo nghễ nói :
– Vậy thì tại hạ có thể lãnh giáo võ công của người tự xưng là đứng thứ nhì trong thiên hạ rồi.
Quan Mộng Bình quét mắt nhìn chỗ áo rách của chàng, nói :
– Hãy khoan! Ngươi bảo người của Thiên Tâm giáo đã đả thương ngươi nhưng thực ra đó là ai?
Bách Lý Hùng Phong cười khan :
– Hắc, tại hạ đâu có van xin lòng thương hại của bà, đây là Huyền Băng chưởng của Huyền Băng lão nhân, còn sau lưng là Thiên Độc chưởng gì đó của Độc Thần Phùng Kim Nhận.
Đoạn từ trong lòng lấy ngọn Ngọc Phiến xòe ra, tiếp :
– Dấu vết trên mặt đây là do Kiếm Cương của Vũ Văn Thù để lại, song tại hạ vẫn chưa chết.
Quan Mộng Bình giật nảy mình :
– Ngươi đã gặp Thù nhi ư? Y…
Bách Lý Hùng Phong cười ngạo nghễ :
– Quả nhiên bà là vợ của Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên! Có điều con trai bà không thắng nổi tôi, cuối cùng hắn đã bại dưới tuyệt nghệ của Tuyệt Trần Cư Sĩ mà bà khinh miệt.
Quan Mộng Bình trầm ngâm giây lát bỗng tức giận nói :
– Ta đã nghiêm chúng đối địch với đồ đệ của Tuyệt Trần Cư Sĩ trên Nhật Nguyệt sơn, vậy mà chúng lại còn dám đả thương người, chả lẽ không biết sự nghiêm khắc của giáo quy ư?
Bách Lý Hùng Phong nghĩ tới cảnh Bạch Hào bị truy sát dưới Nhật Nguyệt sơn, cười khẩy nói :
– Xem ra quý giáo cần phải cải cách lớn một phen mới được.
Quan Mộng Bình gật đầu :
– Quả là phải chỉnh đốn một phen…
Bách Lý Hùng Phong quả không tài nào nắm bắt được cá tính của Thiên Tâm giáo chủ, chàng nhủ thầm:
“Với một nữ lưu như bà ta mà lại muốn chinh phục toàn thể võ lâm, chẳng phải điên rồ là gì? Xem bà ta có vẻ bất ổn định, lời nói sau trước đảo lộn thế kia, hiển nhiên là tinh thần đã bị kích động quá mức”.
Quan Mộng Bình trầm tư một hồi đoạn nói :
– Thù nhi có bị thương gì chăng?
Qua giọng nói quan thiết của bà, Bách Lý Hùng Phong bất giác nghe lòng ngập niềm cay đắng, thầm nhủ:
“Ai cũng có cha mẹ, duy có ta thì suốt đời lang bạt”.
Vẻ đau khổ bộc lộ trên mặt chàng khiến Quan Mộng Bình cảm thấy vô cùng xót xa, bà thở dài dịu giọng nói :
– Hài tử, ngươi buồn vì thân thế của mình phải không?
Bách Lý Hùng Phong bực tức :
– Tại hạ không cần ai thương hại cả!
Đoạn hít sâu một hơi, từ trong tay áo rút ra ngọn Huyết Địch bảy lỗ, nói tiếp :
– Tại hạ xin lãnh giáo tuyệt nghệ của Giáo chủ đây.
Quan Mộng Bình thầm nghĩ:
“Y quả là một đứa trẻ đáng thương nhưng ta không thể nào cho y biết ta chính là mẫu thân y. Ôi, rõ là tạo hóa trớ trêu…”
Nghĩ đến đây bà nghe niềm căm hận ngập lòng:
“Nếu không phải vì bọn người khốn kiếp tự nhận mình là chính phái kia thì ta đâu trở thành thế này? Khiến cho chồng chết con lìa, cải giá người khác. Đến cả con ruột cũng đối địch với mình”.
Lòng căm thù bừng lên mãnh liệt, trong khoảnh khắc, lòng kiên quyết giết chết tất cả Chưởng môn của các đại môn phái và nô dịch toàn cõi võ lâm càng thêm sâu đậm hơn.
Bách Lý Hùng Phong vung vẫy Ngọc Phiến, Huyết Địch chỉ chếch lên không, trầm giọng :
– Xin Giáo chủ ban chiêu!
Quan Mộng Bình cười chua xót, tiến tới một bước nói :
– Ta nhường ngươi ba chiêu trước, trong vòng chiêu thứ tư, nếu ngươi tránh khỏi một cách an toàn thì bổn Giáo chủ sẽ chấp thuận ngươi một yêu cầu của ngươi, bằng không ngươi phải hứa làm cho ta một việc, ngươi đồng ý chăng?
Bách Lý Hùng Phong sửng sốt :
– Ý bà là chỉ cần một chiêu có thể đánh bại tôi ư?
– Trên cõi đời này tiếp được ta ba chiêu có lẽ không hơn ba người, ngươi tiếp được ta một chiêu, đáng kể là cao thủ hạng nhất võ lâm rồi, ngươi còn gì không thỏa mãn nữa chứ?
Bách Lý Hùng Phong cười khẩy :
– Nếu võ công của bà quả cao cường như vậy thì Vũ Văn Thù đâu có bại dưới tay tại hạ!
Quan Mộng Bình mỉm cười :
– Hắn chưa khi nào chịu khó luyện tập cho đàng hoàng, cứ tưởng mình là chủ nhân tương lai của Bạch Đà sơn, cuồng ngạo phóng túng, võ công chưa đạt tới ba thành của cha hắn, còn ta thì lại cao hơn Vũ Văn Thiên nửa bậc.
Bách Lý Hùng Phong bán tín bán nghi :
– Nếu sư phụ tôi so với Bạch Đà sơn chủ thì…
Quan Mộng Bình quả quyết :
– Trong vòng năm trăm chiêu chắc chắn ông ấy sẽ bại dưới tay Vũ Văn Thiên…
Bách Lý Hùng Phong nhướng mày :
– Tại hạ chẳng tin đâu!
Quan Mộng Bình cười nhẹ :
– Vậy thì ngươi có thể chấp nhận điều kiện giao kết của ta vừa rồi đấy!
Bách Lý Hùng Phong dứt khoát không tin mình lại bị bại trong vòng một chiêu, càng không tin sư phụ mình không phải là đối thủ của Vũ Văn Thiên.
Quan Mộng Bình đọc được ý nghĩ của chàng trên nét mặt, trầm giọng nói :
– Mặc ngươi có tin hay không, võ công của Tuyệt Trần Cư Sĩ cao lắm cũng chỉ tương đương với họ Tiền trong Tứ Đại Gia Thần của Bạch Đà sơn mà trong Tứ Đại Gia Thần thì họ Triệu là có võ công cao nhất… Hồi ba mươi năm trước, Tứ Đại Gia Thần là họ Triệu, họ Tiền, họ Tôn và họ Lý đã từng đông du Trung Nguyên, luân phiên giao đấu với các Chưởng môn nhân của chín đại môn phái tại Cao Sơn Thiếu Thất phong, lần lượt đánh bại hết mà giành được sự tôn xưng là Thiên Ngoại tứ tuyệt.
Bách Lý Hùng Phong động tính tò mò, hỏi :
– Thiên Ngoại tứ tuyệt? Đó nghĩa là sao?
– Chấn Thiên chưởng của họ Triệu, Ỷ Thiên kiếm của họ Tiền, Phá Thiên quyền của họ Tôn và Liệt Thiên thối (cú đá nứt trời) của họ Lý.
Bách Lý Hùng Phong ngơ ngẩn, lẩm bẩm :
– Trong thiên hạ quả có nhiều cao thủ đến vậy thật ư?
– Võ học bao la, ngoài tầng trời nay có tầng trời khác, người cao có người cao hơn, chút võ công của ngươi có chi đáng kể?
Bách Lý Hùng Phong ngẫm nghĩ một hồi :
– Thôi được! Tôi cũng không cần bà nhường ba chiêu, chúng ta cứ giới hạn trong một chiêu, nếu tôi thua thì sẽ chấp nhận điều kiện của bà.
Chàng thầm nghĩ:
“Bà cứ việc huênh hoang là thiên hạ vô địch, nếu một chiêu mà không thắng được thì tôi chẳng cần tin lời bà làm gì, còn như ngược lại, bà muốn tôi làm việc gì, nếu nằm trong khả năng thì tôi chấp nhận, bằng không thì tôi sẽ tự sát để khỏi tổn thương đến danh vọng của sư phụ”.
Quan Mộng Bình gật đầu :
– Cũng được, ngươi cứ dùng bất kỳ phương pháp nào tấn công ta một chiêu đi!
Bách Lý Hùng Phong ngưng tụ chân khí, di chuyển bốn bước. Ngọn Huyết Địch vung lên tạo thành một màn huyết ảnh chập chùng, Ngọc Phiến dưới sự che chở của Huyết Địch nhắm bên hông đối phương quét tới.
Chiêu địch của chàng chuyên dùng để che mắt đối phương, còn ngọn Ngọc Phiến vừa xòe ra đã phủ trùm hết mọi yếu huyệt từ phần lưng đến yết hầu của đối phương, ảo diệu khôn lường.
Quan Mộng Bình mỉm cười thầm nhủ:
“Khá lắm, thảo nào Thù nhi không phải là đối thủ của y! Dẫu sao y cũng đã được sự tôi luyện của Thối Cốt đại pháp của Ma giáo nên công lực mới cao thâm như vậy…”
Ý nghĩ vút qua óc như điện chớp, tay áo phải của bà đã phất ra, cũng chẳng thấy thế công ra sao mà đã phong tỏa chiêu phiến của chàng.
Bách Lý Hùng Phong thoáng biến sắc mặt, tay hữu trầm xuống, hư chiêu của ngọn Ngọc Phiến tức khắc biến thành thực chiêu.
Tiếng địch vang lên lảnh lói, hồng ảnh xoay điểm vào yết hầu đối phương.
Chiêu thức này của chàng biến đổi nhanh như điện chớp, và không kể đến sự nguy hiểm của bản thân, liều mạng tấn công đối phương để buộc đối phương phải tự cứu.
Quan Mộng Bình buột miệng khen :
– Thông minh lắm.
Bà hiểu Bách Lý Hùng Phong liều bị mình đả thương để bắt buộc phải tung ra chiêu thứ hai, kết cuộc tất nhiên là chàng đã thắng, miễn là không chết thì đương nhiên bà phải chấp nhận một điều kiện của chàng.
Phản ứng lẹ làng và chọn lựa dứt khoát của Bách Lý Hùng Phong khiến bà vô cùng khích động. Bởi vì chàng là con của bà, có ai trên đời lại không muốn thấy con trai mình thông minh lanh lợi và có hùng tâm đối với sự nghiệp chứ?
Quan Mộng Bình khẽ xoay người, tay trái vung lên, bàn tay vụt thò ra chộp vào làn huyết ảnh, đồng thời tay áo phải phất nhẹ.
Bách Lý Hùng Phong chỉ cảm thấy mắt hoa lên, ngọn Huyết Địch đã bị đối phương đoạt mất, đồng thời một luồng kình lực cực mạnh xô vào ngực, hất chàng văng ngược ra sau…