Đọc truyện Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn – Chương 37: Tuyệt đại phản công!
Lãnh Hạ vừa quay đầu, một cơn lốc đánh về phía nàng. Nhanh chóng đẩy Tiêu Phượng ra xa khỏi vùng nguy hiểm, sau khi thấy nàng đã an toàn, bàn tay nắm thành quyền, phi thân nghênh đón người vừa tới.
Hai người sau một chưởng ngay lập tức tách xa nhau, rốt cục thấy rõ người vừa tới, một thân cẩm bào đẹp đẽ quý phái, mày kiếm sắc bén, con ngươi đen nhánh, trong ưng mâu phun tràn lửa giận, gương mặt anh tuấn kiên cường, chính là Đại Tần chiến thần Chiến Bắc Liệt!
Lãnh Hạ nhăn mày, giọng nói lạnh lẽo nghi hoặc hỏi: “Mắc bệnh gì?”
Ba chữ đơn giản trong nháy mắt chạm đúng chỗ đau của Chiến thần……..
Bệnh? Lão tử không có bệnh!
Đại Tần Chiến thần trong cơn giận dữ, gương mặt anh tuấn xám xịt, lại tiếp tục công kích, mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đánh thẳng mặt Lãnh Hạ!
Chiến Bắc Liệt tức giận ngập trời, vẻ mặt như hung thần nói: “Nữ nhân này, hôm nay phải chỉnh đốn ngươi!”
Không biết điều! Lãnh Hạ nghiêng người, tránh thoát quyền phong ngập tràn lửa giận của hắn, quay người trở lại, hung hăng dùng sức đá vào ngực Chiến Bắc Liệt, lạnh lùng cười: “Muốn gây chuyện, ta phụng bồi!”
Mẫu sư tử này, đổi trắng thay đen, đến lúc này còn giả bộ! Chiến Bắc Liệt giận sôi người, ngả người về sau tránh đi một cước sắc bén của nàng, tay hướng bả vai Lãnh Hạ công kích.
Hai người trong sân Vương phủ ngươi đấm ta đá, ngươi một quyền ta một chưởng, động tác mau lẹ, cực mạnh mẽ, đánh túi bụi khiến trời đất mù mịt, tối tăm.
Tiêu Phượng ở xa xa tọa sơn quan hổ đấu không biết tìm ở đâu ra một đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa quơ tay hò hét cổ vũ: “Lãnh Hạ, đánh hắn! Bắc Liệt, lên a!”
Nhóm ám vệ vừa từ hiệu cầm đồ trở về, ngay lập tức bị hai người này không chết không ngừng đánh làm cho chấn động, trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng tìm một vị trí có lợi nhất xem cuộc chiến, vô cùng may mắn nói: “Vẫn còn kịp!”
Tiêu Phượng bay vút đến bên cạnh ba người, hào phòng đưa đĩa hạt dưa ra, tay chọc chọc lưng Lôi Minh: “Ngươi đoán, ai thắng?”
Lôi Minh ngẩng đầu lên, lấy một ít hạt dưa, vẻ mặt chắc chắn: “Tình cảm của chúng ta nói Vương gia thắng nhưng lý trí tin chắc là Vương phi!”
Cuồng Phong, Thiểm Điện liếc nhau, giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu, không lo lắng, gia nằm trong tay tiểu Vương phi, sao có thể không thắng!
Chiến Bắc Liệt bị ba thủ hạ phản chủ theo địch tức giận đến không thở nổi, cánh tay thép giơ lên cản một chưởng của nàng, nắm lấy cổ chân nàng, trừng mắt căm tức, hai mắt phun lửa: “Xem ra bổn vương đã rất nhường nhịn ngươi!”
Khóe môi gợi lên một độ cong lạnh lẽo, Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói: “Bại tướng còn dám cuồng ngôn?”
Cùng lúc phi người lên, hai chân như nhanh như tên bắn, hướng cổ Chiến Bắc Liệt lao tới.
Chiến Bắc Liệt ưng mâu nheo lại, trong lòng tiếng sóng gào thét, tốt lắm, không cho ngươi biết tay, ngươi sẽ không biết vì sao hoa lại hồng? Quanh thân khí tức trở nên sắc bén, giống như nước lũ cuộn trào mãnh liệt, dời núi lấp biển, khí thế kinh người!
Hắn không tránh một kích này của Lãnh Hạ, trong cơ thể chân khí lưu chuyển, hai tay nắm lấy chân nàng ném đi. Lãnh Hạ không kịp phòng bị bị Chiến Bắc Liệt dùng nội lực ném đến giữa không trung, lộn ngược ra sau một vòng thoát hiểm rơi xuống đất, lảo đảo về phía sau mấy bước, còn chưa đứng vững, cánh tay rắn chắc như thép đè trước ngực nàng. Theo đó, chính là Chiến Bắc Liệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay bổn vương sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là đạo làm chồng!”
Hắn một tay nắm lưng áo Lãnh Hạ, đem nàng ép vào cây, gắt gao ôm vào ngực, một tay để ở sau gáy nàng, đột nhiên cúi đầu hung ác áp môi vào môi Lãnh Hạ!
Không còn khoảng cách, gắn bó khăng khít, có thể nghe thấy hơi thở của đối phương!
Môi chạm môi, trong nháy mắt hai người có chút mê muội…………
Tất cả động tác này chỉ trong chớp mắt, Lãnh Hạ ngây ngẩn cả người, còn chưa có phản ứng kịp, Chiến Bắc Liệt hơi thở bá đạo mà nóng rực xâm nhập vào miệng nàng trong lúc đó!
Bốn người đồng loạt khóe miệng co rút, tình huống gì đây a, long tranh hổ đấu toàn bộ biến thành vợ chồng tình cảm mãnh liệt!
Tiêu Phượng tràn đầy nhiệt huyết, hưng phấn nhìn hai người đang “hạnh phúc ôm hôn” cánh tay mạnh mẽ vỗ đùi: “Hôn đi! Hôn đi!”
Thiểm Điện khóc không ra nước mắt, Hoàng hậu nương nương người có thể có điểm ý tứ sao?
Cuồng Phong khó tin trừng mắt, đây là Vương gia ………… tuyệt đại phản công a!
Lôi Minh có phản ứng đầu tiên, hoan hô rầm trời: “Vương gia, hảo dạng!”
Lúc này, hai người “hạnh phúc ôm hôn” gắt gao tựa vào nhau, không có kẽ hở. Cùng với sự thân thiết ôm hôn, tức giận trong mắt Chiến Bắc Liệt biến mất không còn bóng dáng, thay vào đó là ngọn lửa rực cháy.
Chiến Bắc Liệt vô cùng sảng khoái, Lãnh Hạ môi nhỏ lạnh lẽo, không ngờ tiến vào trong thực sảng khoái, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, một thứ gì đó dâng đầy trong lòng. Nhưng còn chưa kịp cảm thụ điều bất ngờ này, một quyền ảnh đột nhiên đánh tới, hai gò má anh tuấn bị một quyền này đánh tới, ngay lập tức khóe miệng xuất hiện vệt máu.
Hắn buông Lãnh Hạ ra, hắc hắc ngây ngô cười, lau đi vết máu bên khóe miệng, khóe môi không nhịn được chậm rãi nhếch lên, tựa như chép miệng, rồi nhìn thoáng qua Lãnh Hạ ý tứ khiêu khích rõ ràng.
Đừng nói là mẫu sư tử, dù là mẫu bạo long, vào tay bổn vương cũng trở thành chú cừu ngoan ngoãn!
Nhìn hắn sung sướng cười vang, Lãnh Hạ cười lạnh, hàn quang chợt lóe, đột nhiên lên gối……….mạnh mẽ đánh về phía trước..
Tiêu Phượng tán thưởng: “Động tác nhanh gọn, một kích trí mạng!”
Cuồng Phong khóe miệng run rẩy, bổ sung nói: “Ba chữ thôi!”
Thiểm Điện chớp mắt mấy cái ngạc nhiên hỏi: “Ba chữ gì?”
Lôi Minh ánh mắt dại ra trả lời: “Mau, chuẩn, ngoan!”
Bốn người che mắt kêu một tiếng, không đành lòng nhìn, lúc này mới thực sự khiến Đại Tần Chiến thần của chúng ta không thể………..
Vui quá hóa buồn!
Chiến Bắc Liệt đang sang sảng cười chợt ngưng bặt, ưng mâu mở lớn, ý cười trên mặt văn vẹo quỷ dị, mày kiếm nhăn lại, trên mặt vốn phiếm hồng chuyển sang trắng, chuyển xanh, chuyển xám, chuyển đen, chuyển đỏ, chuyển lam, lại chuyển xanh……………Sắc màu rực rỡ, vô cùng chói lọi!
Hai người đứng đối mặt nhau, nhìn chằm chằm đối phương, hai ánh mắt như giao tranh tóe lửa giữa không khí.
Hồi lâu, Lãnh Hạ tầm mắt sắc bén vui vẻ chậm rãi đảo qua phía dưới Chiến Bắc Liệt, khóe môi gợi lên một độ cong trêu tức, nhướn mày, tiêu sái xoay người.
Trong sân vương phủ rộng lớn, chỉ còn Đại Tần Chiến thần như cọc gỗ đứng bất động tại chỗ, trừng mắt nhìn bóng dáng người đã thản nhiên đi xa, vô cùng oán hận……….