Cường Mãi Cường Mại

Chương 74: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Cường Mãi Cường Mại – Chương 74: Phiên ngoại 2

Trận bóng rổ sau mười năm xa cách (1)

Chủ nhật.

Dương Hâm và Ngô Kế Tông mới sáng sớm đã đập cửa nhà Thiệu Ly rầm rầm, nhất quyết lôi kéo Thiệu Ly đi tìm Triệu Vỹ báo mối thù đoạt hoa khôi của bọn họ.

Lúc này, Thiệu Ly vừa mới rời giường, còn đang uống sữa, nghe bọn hắn nói “hoa khôi” cũng đến, nhất thời hứng trí, lôi kéo Dương Hâm vừa đi vừa nói chuyện: “Không nói sớm, chứ không anh đã đồng ý ngay rồi. Giờ còn bắt anh phải nghe chú lải nhải mấy lời vô nghĩa như vậy.”

Dương Hâm tức giận vò đầu cậu, nói: “Chú đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn.”

Đúng lúc đó, Lý Hữu từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm áo lông của Thiệu Ly, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, em mặc áo khoác vào.”

Hắn liếc Dương Hâm một cái, Dương Hâm lập tức run sợ mà thu hồi cái tay đang thực hiện “hành vi xấu xa” còn đặt trên đầu cậu. Ánh mắt của Lý đại thiếu như muốn lột da Dương Hâm làm hắn không dám động đậy. Thiệu Ly lấy áo khoác trong tay Lý Hữu, nói: “Tối nay, bọn em ăn cơm ở ngoài, anh có muốn đi chung không?”

Đề nghị này khiến mọi người vô cùng tha thiết mong chờ.

Có mặt Lý Hữu thì có cần lo lắng về hóa đơn không?.

Chắc chắn là không cần.

Cho nên bọn họ đều thật tâm hy vọng Lý Hữu có thể “bớt chút thì giờ thu xếp công việc” đến tham gia một chút cuộc họp mặt nhỏ này, thậm chí còn là nhiệt liệt hoan nghênh.

Sau đó chợt nghe Lý Hữu nói: “Không cần như vậy, anh đi theo em luôn.”


Thiệu Ly hỏi “Hôm nay anh không có việc gì à?”

Lý Hữu đáp: “Ừ.”

Nói xong, hắn lấy cái áo bành tô trên giá treo rồi lại đi lấy cái chìa khóa xe.

Thiệu Ly nhìn bọn Dương Hâm cười, nói: “Thật là hời cho mấy cậu, có xe để đi nhờ.”

Dương Hâm và Ngô Kế Tông vui mừng vỗ tay.

Lý Hữu lấy chìa khóa, nói một tiếng đi thôi rồi cả đám xoay người ra ngoài, Lý Hữu cùng Thiệu Ly rớt lại phía sau vài bước.

Lúc xuống lầu, Thiệu Ly nói: “Hôm nay em sẽ cho anh xem thế thế nào là thực lực của đội Thất Trung.”

Vẻ mặt đắc ý này của cậu thật sự rất cuốn hút người khác, Lý Hữu nhịn không được ôm thắt lưng cậu, nói: “Chỉ được xem thôi, anh không cho em càn quấy đâu.”

Thiệu Ly trả lời qua loa: “Biết rồi.” Cậu cũng không ngại Dương Hâm đang ở trước mặt mà ôm vai của Lý Hữu như là hai anh em còn nói với Dương Hâm: “Ê, tinh tinh, lát nữa gặp hoa khôi cũng đừng có khóc nhá.”

Dương Hâm: “Cậu biến đi cho tôi.”

Hắn là người đã có vợ, còn lâu mới vì một người không liên quan đến mình mà làm cái hành động “không khí khái” này.

Thiệu Ly cười đến run cả vai, nhìn Lý Hữu, nói: “Anh xem rõ ràng nó đang giả vờ thôi, lát nữa đảm bảo sẽ lộ tẩy.”

Kết quả Dương Hâm không có lộ tẩy, nhưng hoa khôi khi bất ngờ nhìn thấy Thiệu Ly, thiếu chút nữa là lộ tẩy. Cô hẳn là không dự đoán được sẽ gặp lại Thiệu Ly ở đây, ngẩn người, mặt nhanh chóng đỏ ửng.

Cô ngập ngừng nói: “Thiệu Ly, là cậu à?”

Thiệu Ly lịch sự đáp lời “Hi, Trần Kỳ, đã lâu không gặp.”

Trần Kỳ cũng nói: “Đã lâu không gặp.”

Hai người tự biên tự diễn nói nói cười cười, cái bầu không khí này tự dưng còn có chút hương vị cổ quái, Dương Hâm ở sau lưng Thiệu Ly nhìn hai người bọn họ, cực kỳ khó chịu mà mắng phắc thành tiếng. Hắn nghĩ đáng lẽ bấy lâu nay hắn không nên hận cái thằng mất nết Triệu Vỹ kia, mà phải hận cái tên Ly Ly khỉ gió này, quyến rũ giáo viên mẫu giáo còn chưa đủ ngay cả hoa khôi hắn luôn tâm tâm niệm niệm nhung nhớ hơn mười năm cũng không buông tha.

Hắn cảm thấy thằng nhóc Ly Ly này quả thực chính là diễn viên thủ vai “kẻ thù chung của nam giới” bước từ trong phim truyền hình ra.

Sau đó, chồng của Trần Kỳ – Triệu Vỹ – đội trưởng đội bóng rổ Thập Thất bước ra, vừa đi vừa đập một trái bóng rổ, tay cực kỳ linh hoạt. Xem ra xa cách nhiều năm như thế, kỹ thuật của hắn cũng không hề bỏ phí.

Hắn nhìn Thiệu Ly, nói “Còn nhớ rõ tôi không Thiệu Ly, năm đó chúng ta đã từng đấu một trận.”

Thiệu Ly nói: “Ha ha, nhớ rõ.”


Triệu Vỹ: “Hôm nay, tôi xin nói trước đúng là năm đó chúng tôi thua nhưng hôm nay đã không còn như hồi đó, các cậu hãy chống mắt lên mà xem.”

Thiệu Ly cười, gãi ót nói: “OK, để xem hôm nay để tôi chống mắt lên xem các cậu chơi như thế nào.”

Cậu quét mắt về phía mấy tên cao to sau lưng Triệu Vỹ, đối phương cũng đang đánh giá lại bọn Thiệu Ly.

Lúc này, trong không khí bỗng nhiên tràn ngập mùi khói thuốc súng.

Cả đám Dương Hâm đều ồn ào nói: “Được rồi đừng nói nữa Ly Ly, cậu tiếp hoa khôi ôn chuyện đi để tụi tớ thi đấu. Ai mệt mà ngã xuống thì cậu ra thay thế,”

Thiệu Ly nói: “Đi chết đi, hôm nay tôi sẽ không chơi chung với mấy cậu đâu.”

Dương Hâm nhìn cậu nhướng mày: “Xời, lát nữa thể nào cậu cũng không nhịn được mà vào chơi thôi.”

Thiệu Ly chắc chắn không có khả năng nhịn được, lời này của Dương Hâm thật là chính xác.

Đánh cỡ nửa hiệp một, hơn mười phút, đội Thập Thất đã dẫn trước bọn họ hai mươi điểm.

Kết quả này làm Thiệu Ly phải bất ngờ.

Năm đó, đội Thập Thất bị trường bọn họ đánh cho tan tác, thắng với tỉ số áp đảo hơn gần một trăm điểm, thế mà chỉ có mười năm tự nhiên lại mạnh như vậy?

Thiệu Ly không cam lòng, nhìn Ngô Kế Tông thét lớn: “Dưa hấu, cậu bị cái gì rớt vào đầu à? Chân nhũn đến mức như thế sao, nhắm không được thì lên đổi người cho tôi ra chơi.”

Ngô Kế Tông cũng thét lại “Ly Ly, cậu không chơi thì đừng có mà la lớn!”

Lưu Bằng Phi vỗ tay, nói: “Được rồi đã đến nước này rồi thì xuất hết thực lực ra luôn đi, đừng để người ta nói cả đám chúng ta là chân tôm mềm!”


Trần Trạch mới ra sân, mới chạy một lúc mà lúc này cũng thở hổn hển, nói: “Tôi nghĩ trận bóng hôm nay hơi khó ăn, bọn họ chắc là đã chuẩn bị từ trước.” Nói xong, anh chỉ về phía ba người cao to đứng bên sân kia, nói: “Mấy người đó không giống dân nghiệp dư, hình như là dân chuyên nghiệp.”

Dương Hâm nói: “Phắc! Hèn gì tớ bảo sao tự dưng lại chủ động hạ chiến thư, thì ra là tìm người vào chơi.” Sau đó, lại nhìn Triệu Vỹ và đội Thập Thất la lớn: “Họ Triệu kia, cư nhiên lại tìm “viện trợ từ bên ngoài”. Có bản lĩnh thì dùng thực lực mà chơi công bằng, có dám hay không!”

Hắn cũng không nói rõ “viện trợ từ bên ngoài” rốt cuộc là ý tứ gì, cứ như vậy mà tung tin đồn thất thiệt.

Triệu Vỹ cũng mắng lại: “OK, có bản lĩnh thì cậu cũng đi mời người giúp đỡ đi, chúng tôi sẽ chờ!”

Lý Hữu ngồi thảnh thơi một bên cũng rất muốn rời khỏi đó. Hắn cảm thấy mấy người này thật nhàm chán.

Sau đó chợt nghe Thiệu Ly nói: “Nói lời phải giữ lấy lời nhá! Rùa con, cậu không được rồi để tôi thay cậu!” Cậu xắn tay áo lên muốn xuống sân thi đấu, thoáng cái đã quên tình trạng hiện tại của mình.

Lý Hữu nhanh tay ngăn cậu lại, thực nghiêm túc mà nhìn cậu, ý tứ là: Em đã quên lúc trước đã hứa gì với anh à?

Thiệu Ly lúc này mới hơi tỉnh lại, nhưng mà cậu lỡ nói rồi, sao có thể rút lại? Chẳng lẽ lại nói: “Thôi quên, tôi không chơi được, tùy các cậu thua nhiều hay ít, lúc này tôi thật sự không giúp được gì, hiện tại sức khỏe của tôi không tốt. Mấy cậu tự lo liệu vậy”? Tốt xấu gì cậu cũng là tiền vệ chủ lực ghi điểm của đội mà. Nếu cậu không thi đấu, cách biệt càng lớn sao có thể gỡ nỗi?

Cậu nhìn Lý Hữu, có chút khó xử, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Cách biệt càng ngày càng lớn.”

Lý Hữu không quan tâm nói: “Chỉ là một trận đấu nhỏ thôi mà.”

Ngụ ý rất rõ ràng là: Trận đấu nhỏ như vậy cần gì đích thân cậu ra trận.

Like Loading…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.