Đọc truyện Cuồng Luyến Em – Chương 32
Bật công tắt lên.
Bóng đèn được treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng.
Phía dưới nồi lẩu, tôm được bóc sẵn và những hải sản khác sôi không ngừng, mùi hương nồi lẩu bay phiêu tán trong không khí, nhiệt độ sôi bốc lên, khiến cho bóng đèn bên cạnh cũng nhiễm một tầng hơi nước.
Xung quanh nồi lẩu đựng vài chai bia ướp lạnh, từng giọt nước từ trên thân chai rơi xuống.
Quý Yên mua nồi lẩu ăn sẵn bên ngoài, chỉ có duy nhất một túi nilon, bên trong chứa các nguyên liệu nấu ăn.
“Đến đây, mọi người cùng nhau cụng ly nào.” Quan Trì nâng ly lên, “Chúc mừng đội trưởng ban nhạc chúng ta mã đáo thành công.”
Thập Tứ cười vài câu, “Cậu sống ở thời kì nào rồi còn chúc mừng kiểu quê mùa như vậy?”
Bốn người lại nâng ly lên cạn ly, bia đổ đầy cốc, va chạm vào nhau, vài giọt nước rơi xuống nồi lẩu, phát ra tiếng sôi “ục ục”
“Đội trưởng, Quý đại tiểu thư của chúng ta nhìn tiết mục của cậu, tớ đoán chừng phải có đến 200 bình luận cùng lúc trên màn hình.”
Lâm Thanh Dã uống một hớp rượu, ngước mắt lên nhìn, “Bình luận cái gì?”
Quý Yên bắt chước fans nói, “A a a a ca ca đẹp trai quá! Lâm Thanh Dã, em yêu anh chết mất.
Ca ca em có thể!..*.”
*Phía sau hơi thô nên mình xin phép không edit.
Đáng tiếc diễn không giống chút nào, nghe giống hệt giọng nói của Siri.
Quý Yên nhún vai, “Những lời lúc trước chúng ta hát ở quán bar còn nghe những lời buồn nôn cũng không ít”
Đề cập lúc biểu diễn ở quán bar, mọi đều như cũ có chút thổn thức trong lòng.
Lúc trước, ban nhạc Thứ Hòe của bọn họ cũng được xem như từ mặt đất phát triển lên.
Mỗi lần lên sân khấu đều nhận hết chú ý, hưởng thụ những tiếng hò hét hoan hô.
Tất cả mọi người đều luyến tiếc cứ như vậy giải tán.
Nhưng ba bọn họ áp lực người nhà rất lớn, tuy rằng nói ca hát rất được mọi người ủng hộ, nhưng những trưởng bối trong nhà không cho rằng đây là công việc hay ho gì.
Cái nghề gì ngày ngủ đêm hoạt động, còn mỗi ngày trộn lẫn bên trong quán rượu, uống bia, hút thuốc, nghe những âm thanh đinh tai nhức óc.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì”.
Thập Tứ linh hoạt thay đổi không khí, “Dù sao sau này tụ tập, có thời gian nói với ông chủ một tiếng.
Chúng ta lại đi “Dã” làm một bài, khẳng định ông ấy sẽ đồng ý.”
Lâm Thanh Dã hỏi, “Cậu hiện tại bây giờ đang làm gì?”
“Giờ tớ đang làm việc trong nhà máy của ông nhà, chờ tới khi nào tớ quen thuộc, đoán không chừng là sẽ rút lui để tớ kế nghiệp.” Thập Tứ búng một thuốc lá nói.
Lâm Thanh Dã nhìn về phía Quý Yen6 nhướng mi, im lặng hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Quý Yên nói, “Tớ đang làm huấn luyện viên nghệ thuật, trả tiền theo giờ.
Bass guitar hay vũ đạo tớ đều có thể dạy, tiền lương trả oke không thành vấn đề.”
Quan Trì cười nói, “Tớ thật không nghĩ tới, cuối cùng Quý Yên cô nương trở thành giáo viên.”
Quý Yên ngẩng đầu, một đạo dao chém bay qua, “Cậu cũng sắp làm cha
rồi, còn ở đấy cười tớ.”
Lâm Thanh Dã cười cười, cả người lười nhác dựa vào ghế sofa, “Vậy là tốt rồi.”
Anh mấy ngày nay đều chưa từng tới nơi này làm việc, đồ đạc lung tung, gối ôm, thảm, gậy đánh trống trên ghế sofa vô cùng lộn xộn.
Quan Trì hôm nay đã kết hôn, lại cho phép mọi người gọi anh ta là ba ba, mọi người đang cùng nhau ăn, thoáng chốc anh ta đứng dậy nói muốn chuẩn bị đi về.
Bà xã gọi điện thoại cho anh ta hỏi khi nào trở về, mọi người cũng không ngăn lại.
Chỉ còn lại ba người tiếp tục vui đùa giải trí.
Lâm Thanh Dã không ăn thức ăn, chỉ lo uống rượu, cũng không tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người.
Anh từ trước đến nay là vậy, đối với những cuộc nói chuyện bát quái đều không quá nhiệt tình, Thập Tứ và Quý Yên cũng đã sớm tập thành thói quen.
Đến sau uống say thậm chí còn vừa uống bia vừa bắt đầu vung quyền.
Lâm Thanh Dã nhìn hai người vui đùa, Thập Tứ và Quý Yên uống không ngừng.
Tới sau khi anh uống xong, thì đã say tí bỉ.
Thập Tứ và Quý Yên vốn chỉ muốn chơi đùa một chút, một cốc rượu phải uống bốn năm lần mới hết, mà Lâm Thanh Dã một hơi uống hết một cốc
Chờ tới khi hai người trêu đùa nhau xong, nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Thanh Dã đã uống quá nhiều.
Anh uống quá nhiều so với bình thường không có gì khác biệt quá lớn.
Mặt không đổi sắc, cả người lười biếng như củ, nhưng ánh mắt khi nhìn người khác một chút nhiệt độ cũng không có, đôi mắt đen nhánh.
Thập Tứ và Quý Yên thấy tình trạng này của anh, cũng không trêu đùa nữa.
“Đội trưởng, cậu muốn buổi tối về nhà ngủ hay ngủ một đêm ở đây?” Quý Yên hỏi.
“Ngủ ở đây.” Anh vẫn trả lời vấn đề rõ ràng như cũ.
“Cũng được, dù sao hiện tại cậu cũng không lái xe được.” Quý Yên nhìn anh một cái, còn nói, “Nếu không cậu đi vào phòng ngủ trước đi, tớ và Thập Tứ sau khi thu dọn chỗ này thì sẽ rời đi.”
| Bọn họ đã rất quen thuộc, không cần thiết phải giả bộ khách khí.
Lâm Thanh Dã lúc này đều có chút đau, đáp ứng một tiếng, một lát sau rất nhanh đứng dậy đi vào phòng.
| Thập Tứ đi tới chỗ hẻo lánh vứt rác, đem bình rượu và tất cả đồ ăn thừa đổ đi.
Vừa ăn xong cả căn phòng đều nồng nặc hương vị của nồi lẩu, Quý Yên đi tới nơi mở cửa sổ, nghiêng đầu hỏi, “Sao hôm nay đội trưởng uống nhiều như vậy?”
“Không biết, nhìn trạng thái này của cậu ấy hình như có chút không đúng” Thập Tứ nhíu mi, “Dường như giống với lúc sau khi nhận bằng tốt nghiệp trở về nhà.”
Ở chung lâu như vậy, bọn họ đều biết một chút chuyện gia đình của Lâm Thanh Dã.
Anh và gia đình quan hệ vô cùng căng thẳng, nhất là đối với mẹ của anh.
“Nào có ai uống như cậu ấy, cổ họng là thứ quan trọng nhất ca sĩ.
Cậu ấy cũng không sợ có ngày uống tới hỏng sao.” Quý Yên không nhịn được nói.
Hai người rất nhanh thu dọn sạch sẽ phòng khách.
Thập Tứ mang theo hai túi rác đầy, “Đi thôi.”
“Đợi tớ một chút.” Quý Yên lấy điện thoại trên ghế sofa Lâm Thanh Dã, ngón tay chỉ hướng phòng ngủ, “Tớ đi nhìn cậu ấy một cái.”
Trong phòng ngủ không bật đèn, Lâm Thanh Dã nằm ở trên giường, cánh tay đặt lên trán.
Quý Yên không xác định được anh đã ngủ hay chưa, tay chân rón đi qua để điện thoại trên đầu giường cho anh, lại nghe được anh thấp giọng nói cái gì đó.
Quý Yên dừng động tác, cúi người, “Cái gì cơ?”
Để sát vào mới phát hiện ra anh vẫn đang nhắm mắt, âm thanh vừa rồi rất nhỏ, cũng không biết là do anh nói mở hay do cô nghe nhầm.
“Đội trưởng, cậu uống nhiều rượu như vậy, nghiêng người ngủ đi, không thì lỡ không may buổi tối muốn nôn cũng sẽ bị sặc đó.” Quý Yên nhẹ giọng nói.
Lâm Thanh Dã không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Xem ra lúc nãy là do anh nói mớ.
Quý Yên vừa muốn đứng thẳng lưng, lại nghe thấy anh trầm thấp nói một tiếng.
Lúc này cô nghe vô cùng rõ ràng, giật mình tại chỗ.
Anh nói,” – A Nam”
Quý Yên đứng giữa căn phòng tối tăm đứng thẳng dậy, xuyên qua ánh sáng bên ngoài hắt vào mới phát hiện ra lông mày anh đang nhíu chặt, viền môi căng thẳng, nhìn qua không dễ chịu.
Một khắc kia trái tim của Quý Yên như bị một đôi tay nắm chặt, vừa chua xót, tê dại, lại có chút khổ sở.
Trước mặt mọi người Hứa Tri Nam đem nước tạt vào mặt Lâm Thanh Dã.
Lúc đó Quý Yên nhìn mặt anh, không phải không nghĩ tới phương diện kia, nhưng sau vài ngày thấy thần sắc anh không khác gì ngày thường nên cũng không nghĩ nhiều.
Cho dù sau này trên diễn đàn Đại học Bình Xuyên đồn đại cũng không để trong lòng.
Dù sao tính cách của Lâm Thanh Dã tuỳ tiện, muốn làm gì thì làm, khác biệt với bọn họ.
Thập Tứ ở bên ngoài đợi một lát cũng không thấy cô nàng đi ra, đẩy cửa thăm dò đi vào, nhỏ giọng nói, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Ra đây.” Quý Yên nhanh chóng đáp lại, bước ra khỏi phòng ngủ.
Kết quả của việc uống quá rượu chính là thoáng chốc khát nước tỉnh lại, Kết quả của việc uống quá rượu chính là thoáng chốc khát nước tỉnh lại, cổ học dường như có ngọn lửa thiêu đốt.
Đầu Lâm Thanh Dã đau như | muốn nổ tung ra, ngồi ở mép giường, dùng lực day huyệt thái dương.
Sau đó đứng dậy đi tới phòng khách, mở tủ lạnh lấy bình nước khoáng, ngửa đầu uống hết nửa bình.
Có giọt nước tràn ra, chảy qua chiếc cằm thon dài, trượt xuống yết hầu.
Lâm Thanh Dã quay trở về phòng ngủ, nhìn điện thoại trên đầu giường, nhìn thấy hơn mười phút trước Thập Tứ nhắn tin cho anh, nói đã đưa Quý Yên trở về.
Lâm Thanh Dã trả lời một tiếng “Ừm” qua.
Lúc này đầu anh đau không ngủ được, ở một bên giường ngồi dậy, tiện tay mở Wechat ra, liền nhìn thấy Hứa Tri Nam mới đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Ảnh chụp một hình xăm.
Xung quanh làn da ửng đỏ, Lâm Thanh Dã đối với chuyện này coi như quen thuộc, anh biết đây chính là hình mới được xăm lên.
Anh nhìn lại bức ảnh, là một phút trước.
Tiệm xăm của Hứa Tri Nam và chỗ anh làm việc khoảng cách không đến 100 mét..