Bạn đang đọc Cuồng Luyến Em – Chương 1
Editor: Trương Mạn Vi
Beta-er: Taco?
Hứa Tri Nam & Lâm Thanh Dã
Tôi muốn kéo em vào địa ngục, nhưng lại cưng chiều em như thiên hạ của mình.
*
Tháng sáu mùa mưa khiến cho cả thành phố như bao trùm thêm vẻ âm trầm, mưa vừa mới dứt, mặt đất thì lại ướt nhẹp.
“Thân thể phát phu, thụ chi thụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã.”
(Trích trong bộ Hiếu Kinh của Khổng Tử, ý của câu này là: “Thân thể của người, tứ chi, da thịt đều là cha mẹ ban cho, không dám làm hư hại, tàn phế, đây cũng là bắt đầu hiếu đạo” Nguồn lấy từ baidu, mình dịch lại cũng không chắc chắn lắm, nhưng theo ý mình hiểu là vậy)
Thiếu nữ ngồi trước bàn, giọng nói nhẹ nhàng mà cất lên: “Tôi khuyên bạn nên suy nghĩ thêm chút đi, sau này bạn sẽ hối hận vì hình xăm đó.”
Đây là tiệm xăm hình đối điện đại học Bình Xuyên, mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên ghé đến.
Chỉ là đa số mục đích của mọi người không phải để xăm, mà là vì chủ tiệm xăm này – Hứa Tri Nam.
Bên ngoài cửa tiệm chỉ có biển hiệu đơn giản hai chữ “Xăm”, không có tên tiệm, dọc theo gạch tường bên ngoài là vỏ chai rượu, phía trên có chút ký hiệu tiếng Anh.
(Xăm tiếng Trung 刺青, hai chữ)
Trong tiệm lấy gam màu tối làm chủ đạo, ba màu xám trắng đen, trên tường vẽ rất nhiều nét rồng bay phượng múa, một mặt là tường CD, có cái ghế sofa ngổn ngang đồ đạc, bên cạnh bàn làm việc chỉ có chút thuốc xăm màu còn có một cuộn sách đây là các hình vẽ để xăm, ngoài ra còn có mấy quyển sách vừa dày vừa nặng.
Chẳng phải sửa chữa gì thêm, cũng chẳng bày vẽ khoe khoang, trang trí cũng giống như dành cho phái nam vậy.
Chẳng qua chủ tiệm với hoàn cảnh trong tiệm là một sự bất đồng hoàn toàn.
Hứa Tri Nam rất đẹp, mà nét đẹp của cô theo hướng thanh thuần, sự mâu thuẫn giữa diễm lệ và thanh thuần được phác họa trên người cô lại hòa hợp đến lạ.
Tóc cột đuôi ngựa cao cao, bàn tay và gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy có hồn, da thịt trắng nõn, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo váy đơn giản, nhưng lại vô tình lộ ra đường cong ưu mỹ, bên dưới là đôi chân dài mảnh khảnh.
Trước mặt bàn để một tờ giấy, người nam sinh đối diện muốn cô xăm nội dung trên tờ giấy đó lên bả vai của anh ta.
Nội dung rất đơn giản, chính là tên của cô – Hứa Tri Nam.
Kiểu chữ rất đẹp.
Lại là một khách hàng muốn mượn hình xăm tán gái.
Nam sinh này thường xuyên tập thể dục, cả người đầy bắp thịt, nghe cô nói cái gì mà “Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu” chẳng khác gì nghe thần chú, chỉ cười một tiếng, nghiêng người ngồi đối diện cô, cà lơ phất phơ nói.
“Ây, tôi rất nghiêm túc đó, nào có cửa hàng không muốn làm ăn thế này.”
Hứa Tri Nam giương mắt nhìn anh ta, nghiêm túc nhắc nhở: “Đây là tên của tôi.”
Giọng cô gái mềm mại lại nhẹ nhàng, đuôi mắt dài hơi cong lên, như vô hình câu hồn người.
Nam sinh kia không khỏi thất thần, nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới nghiêng đầu ho nhẹ: “Nhưng đây là thứ tôi muốn xăm lên.”
“…”
“Học tỷ, tôi rất thích chị, hình xăm chính là tâm ý của tôi đối với chị.” Anh ta hùng hồn khẳng định, tự cho lời mình nói sẽ khiến cô cảm động.
Thần sắc Hứa Tri Nam không thay đổi, đứng dậy rót ly nước, rồi lại trở về bàn gỗ: “Tôi sẽ không xăm cho bạn đâu, nếu bạn muốn xăm thì hãy tìm tiệm xăm khác.”
Ý này là cho dù cậu thích hay không thích, tôi cũng không xăm cho cậu.
Đơn giản là lãnh khốc vô tình.
Còn cố tình làm ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, khiến người ta không thể nổi giận được với cô, giống như quả pháo hư vậy.
Nam sinh kia nghẹn lời bỏ đi.
***
Chuông reo ở cửa tiệm xăm lại vang lên, nam sinh kia vừa mới đi, nữ sinh lại đi vào.
Triệu Thiến huýt sáo một cái: “A Nam, người vừa ra không phải học đệ đại khối đầu của chúng ta hay sao, tới tìm cậu làm gì?”
(*) Đại khối đầu: Ý chỉ to con, lực lưỡng
Triệu Thiến và Hứa Tri Nam là bạn cùng phòng, năm nay là năm ba rồi, theo Triệu Thiến biết thì đại khối đầu nhỏ hơn hai người một năm, cũng đã theo đuổi Hứa Tri Nam một năm rồi.
“Xăm.”
Triệu Thiến nhướn mày: “Xăm hình gì?”
“Không phải.” Hứa Tri Nam cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Cậu ta muốn xăm tên tớ.”
Triệu Thiến phì cười một tiếng, giơ ngón cái lên: “Được lắm, nhìn khờ như vậy mà hành động quyết đoán ghê.”
Hứa Tri Nam không chịu nổi đánh vào ngón tay cô: “Hành động cũng rất khờ.”
Triệu Thiến hiếm khi thấy cô nói như vậy, biểu cảm trên gương mặt chẳng phù hợp với lời nói gì cả, lại cười đến mức đau bụng trên sofa.
Hứa Tri Nam trở lại chỗ ngồi, tiếp tục vẽ hình xăm theo yêu cầu của khách hàng, chờ cô ấy cưới xong mới hỏi: “Sao tự nhiên đến quán làm gì?”
“Rảnh quá không có gì làm đó.”
Triệu Thiến chẳng câu nệ tí gì, vô tư mở tủ lạnh nhỏ lấy lon coca, ừng ực ừng ực uống một hớp hết nửa lon, thoải mái “ợ” một tiếng.
“Đúng rồi, buổi tối cậu đi bar không?”
Tay cầm bút vẻ của Hứa Tri Nam hơi ngừng lại, ngước mắt: “Đi bar làm gì?”
“Nghe nói tối nay Lâm Thanh Dã sẽ đi, dạo này không phải có tin đồn anh ấy muốn giải tán ban nhạc sao, vừa hay anh ấy đang học năm tư chuẩn bị tốt nghiệp rồi, nghe nói có thể vào giới giải trí đó.”
Triệu Thiến vỗ bôm bốp lên ghế sofa: “Anh ấy là nhân vật truyền kỳ, sau này vào giới giải trí muốn gặp cũng không được đâu! Đây là cơ hội hiếm có!”
Hứa Tri Nam hơi nhíu mày, không biết cô là đang suy nghĩ gì.
Triệu Thiến kéo tay cô làm nũng: “Đi đi đi đi, đi cùng tớ đi mà.”
“Khương Nguyệt đâu?”
“Cậu ấy chuẩn bị thi rồi, Thiên Thiên chỉ thích thư viện thôi, còn lâu mới chịu đi.
Hứa Tri Nam đành đồng ý.
***
Đại học Bình Xuyên có hai nhân vật truyền kì.
Một người là Hứa Tri Nam, dựa vào mặt, chỉ bằng gương mặt này đã đạt được danh hiệu hoa khôi giảng đường “Bình Xuyên chi quang” rồi, chuyên mỹ thuật thiết kế, hơn nữa cô còn mở một tiệm xăm hình bên ngoài trường, càng thêm phần huyền bí.
Một người khác chính là Lâm Thanh Dã.
Có thể nói bọn họ là hai truyền kì không cùng đẳng cấp, Lâm Thanh Dã mới là truyền kì chân chính của đại học Bình Xuyên.
16 tuổi mở ban nhạc, 18 tuổi giành được giải thưởng Kim Khúc, nhưng không đồng ý bước vào giới giải trí, từ đầu tới cuối chỉ đi hát ở quán bar, nhưng người hâm mộ anh vẫn như nước ở thủy triều, không thể ngăn nổi.
Hiện cũng là gần cuối kỳ rồi, xăm tiệm làm ăn không đông lắm.
Vẽ xong hình xăm theo yêu cầu của khách, thấy hài lòng rồi mới hẹn thời gian, cuối cùng Hứa Tri Nam dọn dẹp một chút rồi sửa soạn đi cùng với Triệu Thiến.
Bên ngoài sắc trời đã tối.
Hứa Tri Nam khóa cửa tiệm lại, đi với Triệu Thiến đến “Dã” – quán bar mà Lâm Thanh Dã hát ở đây.
Các cô đến hơi sớm, trong quán bar cũng không đông người lắm, hai người chọn một chỗ xó xỉnh nào đó nhưng có tầm nhìn vô cùng tốt.
Bartender nhìn Hứa Tri Nam đến hai lần, rồi mới đưa menu tới.
Bà hoàng Triệu Thiến với tửu lượng kinh người, tự cho mình như quả bom B52 vậy, còn Hứa Tri Nam không thích uống rượu, chỉ lựa chọn loại cocktail có nồng độ cồn thấp nhất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người trong quán bar dần đông hơn, ánh đèn và âm nhạc cùng dần thay đổi, laser nhức mắt từ trên cao chiếu xuống, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nhịp trống cùng với lồng ngực hòa nhịp cùng nhau.
Dần dần tiến vào trạng thái sinh hoạt ban đêm.
“Đi nào đi nào! Chúng ta đi nhảy.” Triệu Thiến bật dậy, vừa nghe thấy tiếng nhạc cái, hai tay đã tự động giơ lên trên trời.
Hứa Tri Nam xin hàng: “Không đi, cậu đi một mình đi.”
“A Nam à, chúng ta học đại học năm ba rồi đó!” Cô uống một ngụm rượu, híp mắt, “Không đi thật à?”
“Không đi.” Cô cười lắc đầu, giữ vững tinh thần.
“Cậu xem cậu đi, lúc xăm hình cho người ta thì rõ đẹp trai, bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy.”
Triệu Thiến nói xong, hưng phấn nhấc gót hòa vào trong đám người chật chội, chỉ chốc lát Hứa Tri Nam đã không còn nhìn thấy cô đâu.
Laser trong quán bar điên cuồng chớp nháy, càng khiến cho cảm xúc của mọi người dâng trào hơn.
Hứa Tri Nam vùi người ở ghế sofa, giơ tay nhẹ nhàng xoa tai.
Mặc dù không phải lần đầu tiên đến quán bar, nhưng cô vẫn chẳng thấy quen gì cả.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, dưới ánh đèn nhấp nháy càng thêm tinh xảo, khí chất cũng chẳng giống mấy cô gái hay đến quán bar, trong chốc lát cô đã phải cự tuyệt lời gọi mời của mấy người đàn ông rồi.
Cũng may ở quán bar này có quy định, không cưỡng ép, bị từ chối rồi thì không được dây dưa.
Đột nhiên, mới vừa nãy còn là âm nhạc nhức óc giờ lại bị thay thế bởi tiếng hét chói tai của các cô gái, mọi người rối rít liều mạng chuyển động, nhìn về phía sân khấu.
Hứa Tri Nam ngồi ở trong góc, cũng nhìn sang theo tầm mắt của mọi người
Nước đá khô được dùng để làm sương mù trên sân khấu.
Từ phía sau có mấy người bước ra, người đi đầu mặc áo sơ mi trắng, ánh đèn chiếu trên người anh, từ gương mặt cho đến bả vai rộng, đứng ở đằng trước, cầm lấy micro.
Anh ho nhẹ một tiếng, micro phát ra tiếng hơi ồn, sau đó truyền tới giọng nói trong trẻo của người đàn ông.
“… Ban nhạc Thứ Hòe, Lâm Thanh Dã.”
Tiếng thét lại vang lên chói tai.
Trong lòng Hứa Tri Nam thầm rơi lộp bộp.
Không biết là do tiếng nhạc hay do cái gì.
Tiếng thét kéo dài mười mấy giây mới dừng lại, thiếu niên lại tiếp tục nói thêm ba chữ: “Chào buổi tối.”
Vẫn lạnh lùng như cũ, ngược lại chỉ là chào hỏi như thông lệ cũ.
Hứa Tri Nam miễn cường nhìn gương mặt anh thông qua những cánh tay vẫn đang hưng phấn giơ lên.
Mắt một mí, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, hầu kết chuyển động lên xuống, từ cổ áo sơ mi có lộ ra một chút xương quai xanh.
Làn da trắng, tóc đen, bây giờ chùm ánh sáng màu xanh rơi xuống người anh, nhìn lạnh lùng nhưng lại bất cần.
Khúc nhạc dạo vang lên, anh cầm đàn guitar lên, bàn châm giẫm giẫm theo tiết tấu, giọng hát dễ nghe phát ra từ cổ họng, trong trẻo lại vô cùng dày dặn.
Hứa Tri Nam nâng ly rượu lên, lẳng lặng nghe anh hát.
So với những cô gái đang đứng đung đưa tay theo nhịp điệu, cô càng không giống, trông như một thính giả thì đúng hơn.
Bỗng nhiên, thiếu niên trên sân khấu như nhận ra được gì đó, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía cô.
Hai ánh mắt xuyên qua đám người, giao nhau giữa không gian.
Hứa Tri Nam giật mình, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhấp một hơi rượu, nhưng lại bị sặc, che miệng ho khan.
Anh chàng trên sân khấu hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm micro dừng hát hơi che miệng, đôi môi cong lên như muốn nói:
Trông thật xấu quá.
***
“Aaaaaaaaa! Đẹp trai quá đẹp trai quá!” Triệu Thiến chẳng biết chui lên từ lỗ nào, thét chói tai để cảm thán rồi ngồi cạnh Hứa Tri Nam: “Đúng thật vậy! Chỉ cần nơi này vẫn có Lâm Thanh Dã một ngày, tất cả nam sinh đều chỉ là cặn bã!!!”
Cô nàng kích động thao thao bất tuyệt: “Con mẹ nó, A Nam, cua anh ấy đi! Đều là học cùng trường, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”
Hứa Tri Nam giật giật mắt: “Hả?”
“Tính toán một chút đi.” Triệu Thiến cũng rất nhanh tự hủy bỏ, “Thôi, chúng ta tự rửa mắt một chút là được rồi, thật ra Lâm Thanh Dã cũng có rất nhiều người để ý, đoán rằng đến xương cũng chẳng còn dư lại.”
(Ý là bị ăn đến không còn mẩu xương.)
Cô lại liếc mắt nhìn Hứa Tri Nam, cũng không biết trong đầu lại nghĩ đến gì, chậc chậc nói: “Cậu là một cô gái nhỏ đơn thuần, không phải đối thủ của anh ấy.”
“…”
Ca khúc dần đến hồi kết, Lâm Thanh Dã đứng trên sân khấu, giang hai tay, ngẩng cao đầu, ánh đèn chiếu xuống người anh, anh cười đến vô lại như vậy nhưng vẫn có vô vàn tiếng hét dành cho anh.
Hứa Tri Nam kéo áo Triệu Thiến: “Muộn rồi, chúng ta đi về thôi.”
“Được, nhưng mà tớ đi vệ sinh đã.”
Hứa Tri Nam cầm ví tiền, định trả tiền trước.
“Hai người là số 28 phải không, đã có người thanh toán rồi.” Bartender nói.
Hứa Tri Nam bất ngờ hỏi lại: “Không nhìn nhầm chứ?”
Bartender cười: “Không nhầm được.”
“Cái đó… xin hỏi ai trả tiền giúp chúng tôi vậy?”
“Chúng tôi vừa mới đổi ca, tôi cũng không biết.” Bartender gập quyển sổ lại: “Hoan nghênh lần sau lại ghé.”
Triệu Thiến đi vệ sinh xong chạy tới: “Sao thế?”
“Không có gì.” Hứa Tri Nam khẽ lắc đầu, “Đi thôi.”
Đi ra ngoài quán bar rồi vẫn nghe thấy tiếng hét ở bên trong.
Hết một ca khúc, mấy cô gái xinh đẹp lại cùng nhau hô vang…
“Lâm Thanh Dã!”
“Lâm Thanh Dã!”
“Lâm Thanh Dã!”
…
Giờ đã gần 10 giờ, trên bầu trời chỉ lẻ tẻ mấy vì sao, sau lưng là thời khắc sinh hoạt ban đêm chính thức bắt đầu, trong quán bar và bên ngoài quán như hai thế giới khác nhau vậy.
Hứa Tri Nam thuộc về thế giới bên ngoài quán bar, bên trong đó là một thế giới khác đối với cô.
Bỗng nhiên, điện thoại trong tay cô rung lên, nhận được một tin nhắn ngắn.
[Anh Thanh Dã: Buổi tối tới chỗ tôi?]
Điện thoại di động chính là lối liên thông giữa hai thế giới này.
Lịch đăng: Thứ 2, Thứ 4, Thứ 6 nha~