Cuồng Luyến Chi Ái 2 99 Ngày Yêu Anh

Chương 59: Hãy Sinh Đứa Bé Ra


Đọc truyện Cuồng Luyến Chi Ái 2 99 Ngày Yêu Anh – Chương 59: Hãy Sinh Đứa Bé Ra


Nhược An xuống sân bay khoảng tám giờ sáng hôm sau đã có tài xế riêng đến đón.

Tâm trạng cô lúc này chính xác là sự lo lắng tột độ vì lỡ phạm sai lầm không thể tha thứ được…
Nhược An từ từ đi vào bên trong đã thấy Lý Gia Thành đợi sẵn ở phòng khách.

Khuôn mặt điển trai kia không hề có chút cảm xúc nào, vẫn mang bộ dạng tao nhã đến đáng sợ đó…
“Anh…đợi lâu chưa…”
Lý Gia Thành đặt ly trà đang uống dở xuống, khuôn mặt liền chuyển sang vui vẻ liền cười tươi đáp lại Nhược An…
“Em mau lại đây…”
Nhược An biết Lý Gia Thành cười không có nghĩa là tâm trạng của anh đang tốt, mà chính là anh đang suy tính một cái gì đó có liên quan đến cô…
Nhược An e dè ngồi xuống đối diện Lý Gia Thành, cô cũng không dám lên tiếng trước…
“Em hãy sinh đứa bé ra…”
Nhược An cau mày khó hiểu nhìn Lý Gia Thành.


Chẳng phải đó là điều tối kỵ anh không bao giờ cho phép cô phạm phải hay sao…
“Sao lại sinh nó ra cơ chứ…”
Lý Gia Thành vẫn giữ nụ cười nguy hiểm trên miệng, giọng nói cũng trở nên trầm hẳn xuống…
“Đây là nhiệm vụ mới của em…thực hiện cho tốt…”
Lý Gia Thành không có thói quen nói quá nhiều, lời vừa nãy giống như ra lệnh cho Nhược An với vai trò là cấp trên hơn là năn nỉ cô.

Riêng Nhược An cư nhiên không dám làm trái ý của Lý Gia Thành, cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu…
“Ngày mai em hãy trở về biệt thự của Trần Quân Minh…cho đến khi đứa bé ra đời…”
“Ừ…”
Nhược An không biết lý do tại sao Lý Gia Thành lại ra lệnh cho cô làm việc này.

Nhưng thực sự cô không hề muốn đứa bé này ra đời một chút nào.

Cô không muốn đứa bé sẽ sống trong cảnh thù hận của mẹ nó…
Nhược An nằm trên giường liền lấy tay xoa nhẹ chiếc bụng phằng lì.

Nếu không phải do tờ giấy xét nghiệm ghi cô có thai thì bản thân cô thật sự không dám tin điều đó…
Nhược An cầm điện thoại lên kiểm tra liền thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Trần Quân Minh từ suốt hôm qua đến bây giờ.

Cô biết nhưng không nghe máy vì đợi ý kiến của Lý Gia Thành…
Nhược An do dự bấm vào dãy số dài trên điện thoại để gọi cho Trần Quân Minh, nhưng cô không lên tiếng trước…
– Em cảm thấy thế nào rồi…
“Tệ hại…”
– Xin lỗi…nhưng em đừng bỏ con được không…anh cầu xin em đấy…
“Tôi không bỏ đứa bé đâu…”
– Thật…thật hả…

Nhược An nghe thấy giọng điệu vui mừng bên đầu dây bên kia của Trần Quân Minh.

Thâm tâm cô liền dấy lên điều gì đó khó nói…
“Ngày mai đến Lý gia đón tôi…”
– Được…anh sẽ đến…
Nhược An ngồi dậy liền co hai chân lại, cô không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, cô chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy cả.

Cô không hề biết lý do Gia Thành làm vậy.

Cô cũng không biết lý do thái độ của Trần Quân Minh đột nhiên thay đổi…
Nhược An biết Trần Quân Minh vốn không yêu mình, nhưng anh ta lại muốn cô sinh đứa bé.

Còn Lý Gia Thành vốn yêu mình nhiều như thế, nhưng anh lại muốn cô sinh con cho kẻ khác…
Nhược An muốn kết thúc mọi chuyện sau khi báo thù cho mẹ, cô muốn yên vị cùng Lý Gia Thành kết hôn rồi sống một cách bình dị.

Nhưng đó chỉ là những điều bản thân cô muốn mà thôi…
Nhược An vốn dĩ không có bất cứ một người bạn thân thiết nào, cô chỉ có mỗi Lý Gia Thành là chỗ dựa duy nhất, là ân nhân đã cứu sống cuộc đời cô.

Nhưng từ khi tiếp cận Trần Quân Minh, cô đã quen thêm được chị Bạch Linh và Hân Nghiên.


Cô cùng bọn họ nói chuyện cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi trở về với thân phận thật của mình rồi, cô cũng chưa từng gặp được ai giống như vậy nữa…
Trái ngược với Nhược An đầy bất mãn thì Lý Gia Thành lại vui vẻ đến lạ.

Anh nhẹ nhàng lấy một cuốn sách trên kệ ra đọc.

Kế bên trợ lý có thắc mắc liền hỏi…
“Tôi vẫn không hiểu lý do tại sao ngài yêu tiểu thư như vậy, lại muốn tiểu thư sinh con cho người khác…”
Lý Gia Thành vẫn nhàn nhã xem sách, một lúc sau mới trả lời câu hỏi của trợ lý…
“Nhưng cô ấy không yêu tôi, trái tim của cô ấy đặt ở chỗ khác rồi…”
Lý Gia Thành bình thản nói ra một câu đau lòng như thế chính là vì anh hiểu Nhược An hơn bất cứ ai.

Bình thường cô vẫn luôn vâng lời anh, với tư cách là ân nhân của cô mà thôi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.