Đọc truyện Cuồng Hoan Đi! Loài Người – Chương 41: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
Editor: mèomỡ
Tống Tân thấy miếng gỗ đang điêu khắc dở dang này đã có hình dáng cơ bản, nhìn giống như một bé trai đội nón cao bồi.
“Đây là…” Người đàn ông trung niên chần chờ một chút, thử hỏi: “Con trai cậu?”
Người làm vườn nhìn về phía ông ta, khẽ gật đầu, sau đó lại cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve tượng gỗ khắc dở.
Người đàn ông trung niên lại đoán: “Là con quái vật kia ăn thịt con trai anh đúng không? Hoặc nên nói, là nam chủ nhà dùng con trai cậu cho quái vật ăn thịt?”
Người làm vườn cúi đầu tiếp tục vuốt ve tượng gỗ, vẻ mặt đau thương lại ẩn chứa chút thỏa mãn sau khi báo thù.
Khiến cho mọi người bất ngờ là NPC từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng này lại lên tiếng nói chuyện.
Anh ta nói: “Con trai tôi cũng tầm tuổi tiểu thư, bọn chúng từng là bạn thân nhất của nhau…”
Sau đó, anh ta biết cô bé kia gặp bệnh lạ không thể nhìn thấy ánh sáng…. Lúc đó, anh ta còn chưa biết loại “Bệnh” này cần ăn thịt người.
Anh ta lo con mình bị lây bệnh nên không cho phép thằng bé gặp tiểu thư nữa. Ai ngờ, một tháng sau đó, con trai anh ta đột nhiên biến mất.
Người làm vườn bắt đầu tìm con khắp nơi, cũng đến hỏi vợ chồng chủ nhà có trông thấy con trai anh ta hay không, nhưng đôi vợ chồng này đều lắc đầu nói không thấy.
Nhưng người dọn vệ sinh lúc ấy lại lén nói cho anh ta biết là mình tận mắt nhìn thấy nam chủ nhà dẫn con anh ta lên tầng.
Người làm vườn muốn lên tầng tìm con nhưng đôi vợ chồng này không chịu để anh ta lên tầng dù chỉ một bước. Anh ta vì thế mà còn đứng ở dưới tầng gào thét gọi tên con nhưng hoàn toàn không thấy đáp lại.
Hai vợ chồng kia tức giận nói sẽ lập tức xa thải anh ta, bắt anh ta lập tức thu dọn đồ đạc biến khỏi đây.
Anh ta đương nhiên không chịu đi, nếu không làm sao có thể tìm được con trai? Vì vậy anh ta chỉ đành tạm thời nhượng bộ, cầu xin hai người có khả năng tự do hoạt động trong biệt thự là người dọn vệ sinh và quản gia giúp anh ta tìm, còn anh ta thì tìm kiếm ở bên ngoài.
Nhưng con trai còn chưa tìm được thì quản gia và người dọn vệ sinh vài ngày sau đã lần lượt biến mất.
Nam chủ nhà với anh ta là hai người kia từ chức. Đến lúc này người làm vườn mới chính thức nghi ngờ đôi vợ chồng này.
Sau đó, cho dù người làm vườn cực ít có cơ hội vào biệt thự cũng phát hiện gần đây thường xuyên có khách đến nhưng lại chưa bao giờ trông thấy có ai rời đi.
Anh ta biết, con trai mình nhất định đã chết rồi.
Vì vậy anh ta bắt đầu nghĩ mọi cách điều tra sự thật để báo thù, còn quyết định trước khi báo được thù sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa…. Bởi vì anh ta phải sống sót mới có thể báo thù.
Quản gia và người dọn vệ sinh rất có thể đã phát hiện bí mật gì đó cho nên mới biến mất. Anh ta muốn sống sót thì phải giả câm giả điếc, giả vờ như bởi vì con trai mất tích mà đau buồn, hoàn toàn không biết trong ngôi biệt thự kia đã xảy ra những chuyện gì.
Nhưng điều tra cũng không dễ dàng, anh ta tốn rất nhiều thời gian cũng không điều tra được gì có giá trị. Mà ngay cả giết vợ chồng chủ nhà để báo thù anh ta cũng không làm được, bởi vì đôi vợ chồng này không bao giờ ra vườn hoa, đi ra ngoài cũng lái xe, sau khi trở về thì lập tức vào nhà.
Anh ta còn phải luôn đề phòng bọn họ sẽ giết mình như đã giết những người khác.
Nhưng có lẽ là bởi vì anh ta quá trầm lặng, cho nên đôi vợ chồng này cũng không làm gì anh ta.
Tóm lại, chính là một câu chuyện muốn điều tra cái chết của con trai mà không được, muốn giết kẻ thù cũng không có cơ hội.
Chu Lỵ nghe xong, vui vẻ nói khẽ với Tống Tân: “Thật tốt quá, anh ta nhất định chính là NPC cần tìm! Vật phẩm chúng ta cần tìm chắc chắn là đồ con trai anh ta để lại!”
“Tầng hai thỉnh thoảng lại có tiếng động, chính là do thứ này đúng không?” Người đàn ông mặt chữ điền nhìn dịch nhờn trên mặt đất.
Người đàn ông trung niên nói: “Con gái đôi vợ chồng này bị bệnh không thể thấy ánh sáng, cho nên trong nhà mới dùng rèm che kín mít, chúng ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy con gái của họ, nhưng những tấm rèm vẫn không được phép kéo ra, chứng tỏ con gái bọn họ chắc chắn vẫn còn sống.”
Anh ta nhìn mọi người, nói: “Tôi cảm thấy thứ được giấu trong thư phòng chính là đứa con gái bị bệnh của bọn họ. Nhưng, người đi đến đâu để lại dịch nhờn tới đó… Sợ rằng đã không phải là người nữa rồi. Cho nên tôi hoài nghi những khách mời ‘sống không thấy người người, chết không thấy xác’ kia rất có thể đã bị hai vợ chồng kia dùng làm đồ ăn cho con gái quái vật của họ rồi!”
Người đàn ông đeo kính đẩy gọng kính: “Đừng nói nhiều rồi, nhanh chóng vào thư phòng tìm đồ quan trọng hơn, những suy đoán này hiện giờ cũng không cần thiết.”
Vì vậy mọi người lập tức dẫn theo người làm vườn lên thư phòng.
Tống Tân lại cảm thấy những người này thật là quá hấp tấp, tìm được manh mối giống liền vội vội vàng vàng, ngay cả những chi tiết nên suy nghĩ nhiều hơn cũng bị cho là ‘không cần thiết’.
Nhưng như thế đối với cô chỉ có lợi mà không có hại.
Đi không bao xa, bọn họ liền nghe thấy tiếng giống như khóc mà lại như không vang lên từ trong khóm cây.
“Trời đã sáng, xem ra con quái vật này cũng không sống được đâu.” Người đàn ông trung niên nhìn qua.
Không ai có ý định qua xem, đối với bọn họ quái vật chết hay sống cũng không quan trọng, thế nên họ cũng mặc kệ tiếng động mà đi thẳng vào biệt thự.
Mà khi bọn anh đi đến tầng ba thì lại thấy phía cuối hành lang có một người…. Là nữ đầu bếp kia
Vì vậy, bọn họ lại nghe được một câu chuyện nữa từ nữ đầu bếp.
Cô ta nói, em gái cô ta một tháng trước được nhận vào đây làm nữ đầu bếp. Lúc ấy em gái còn vui vẻ nói lương nơi này rất hậu hĩnh, chờ sau khi lấy được tiền lương sẽ mua tặng cô một chiếc váy mới.
Nhưng tới đây chưa được một tháng, em gái cô đã mất tích rồi.
Gia đình em gái tới tìm, vợ chồng chủ nhà lại nói là tự em gái cô ta từ chức, còn nói đã đi mấy ngày rồi, bọn họ hoàn toàn không biết em gái cô ta hiện giờ ở đâu.
Nữ đầu bếp cùng người nhà em gái đều không tin em gái sẽ vô duyên vô cớ mất tích, vì vậy nữ đầu bếp quyết định xin vào đây làm…. Cũng may lần trước cô không đi cùng người nhà em gái đến tìm người, cho nên đôi vợ chồng này cũng không nhận ra cô.
Công việc của cô ta thuận lợi để điều tra hơn người làm vườn rất nhiều, bởi vậy chẳng bao lâu cô ta cũng biết những vị khách mời kia đều đã bị chủ nhân nơi này giết chết rồi.
Chỉ có điều, cô ta không biết thi thể của những người bị giết ở đâu.
Cho đến tận hôm nay, khi nhìn thấy xương và thịt nát bị gặm be bét trong phòng khách, cô ta mới hiểu ra.
Đợi khi tất cả người chơi đi ra ngoài thì cô ta liền chạy tới thư phòng, muốn ít nhất thì cũng tìm được một di vật của em gái về an táng.
“Nhưng mà… Tôi không dám vào, chỗ đó thật sự quá đáng sợ.” Nữ đầu bếp ôm ngực nói, “Mấy người có đồng ý giúp tôi tìm món đồ này không?”
“Đương nhiên đồng ý.” Ai sẽ nói không chứ?
Người đàn ông đeo kính hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm món đồ là cái gì?”
Nữ đầu bếp nghĩ nghĩ, nói: “Em gái tôi luôn mang trên người một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc, đó là quà tôi tặng con bé vào sinh nhật năm hai mươi tuổi của nó. Trên đồng hồ có một vết xước, trong mặt đồng hồ khảm một viên đá màu xanh dương, rất dễ nhận ra.”
Những người khác nhìn nhau, trên mặt mọi người đều lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Cho dù NPC cần tìm là ai đi nữa thì cứ biết đồ bọn họ muốn tìm là gì cái đã, đến lúc đó tìm cả hai vật rồi đưa cho cả hai thì chẳng phải có thể hoàn thành trò chơi rồi sao?!
Chu Lỵ vội vàng hỏi người làm vườn: “Vậy còn anh, vật anh muốn tìm là gì?”
Người làm vườn nói: “Con trai tôi luôn mang trên người một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc, đó là quà tôi tặng thằng bé vào sinh nhật năm nó mười tuổi. Trên đồng hồ có một vết xước, trong mặt đồng hồ khảm một viên đá màu xanh dương, rất dễ nhận ra.”
Nụ cười của người chơi cứng lại. Quả nhiên, nhiệm vụ nào có dễ dàng như vậy
Bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm được hai chiếc đồng hồ giống như, mà vật phẩm cả hai NPC này cần tìm đã bị trò chơi cài đặt thành một. Đây chính là chỗ khó của bọn họ, rốt cuộc nên giao đồng hồ cho ai?
Không chỉ vậy, khi bọn họ gọi người làm vườn cùng đi xuống tầng hầm thì anh ta lại cũng tỏ vẻ mình không dám đi qua.
Hai NPC đều sẽ chỉ chờ ở bên ngoài, chờ bọn họ cầm vật phẩm đi lên, giao cho một trong hai.
Các người chơi không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình đi vào.
Khi bọn họ nhìn thấy những bậc thang rõ ràng đã có dấu vết bị lau qua ở bên trong cánh cửa sắt thì người đàn ông đeo kính nhíu mày nói: “Người chơi kia đêm qua hẳn là đã từng xuống đây rồi.”
Tống Tân nhìn những vết lau, nói: “Lau dấu chân không phải quá thừa thãi sao.”
Người đàn ông đeo kính lắc đầu nói: “Hiện giờ cậu ta đã chết, không ai biết lúc ấy cậu ta nghĩ gì, có lẽ… Cậu ta không muốn khiến người khác biết mình đã từng đến đây? Nếu như cậu ta không chết vì bị quái vật ăn thịt, thì hoàn toàn có thể giả vờ như cả đêm không tỉnh, chờ mọi người nhìn thấy những dấu vết này, cũng không đoán ra được rốt cuộc là ai.”
“Vậy tại sao cậu ta lại không muốn để cho người khác biết?” Chu Lỵ nhíu mày.
Người đàn ông đeo kính nhún vai: “Ai biết được, thôi thôi, mọi người đi xuống xem một chút rồi nói sau.”
Anh ta nói xong liền dẫn đầu đi xuống trước.
Chu Lỵ chần chờ: “Tôi cảm thấy có điểm kỳ quái, chúng ta đều ngủ, tại sao cậu ta có thể tỉnh lại? Tỉnh tại sao không gọi chúng ta dậy mà lại một mình xuống dưới này, cậu ta không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”
Tống Tân nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Có lẽ cậu ta muốn thể hiện trước mặt chúng nó…. Hẳn mọi người cũng biết, người biểu hiện tốt có cơ hội được phần thưởng thêm.”
Chu Lỵ gãi đầu: “Biết thì có biết, có điều lá gan cậu ta cũng thật quá lớn…”
“Mau xuống tìm đô đi!” Người đàn ông đeo kính quay đầu gọi.
Chu Lỵ ngậm miệng, nhanh chóng đi theo.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi vào căn hầm nho nhỏ này, nhìn thấy tình hình bên trong thì đều sửng sốt.
Chu Lỵ bịt mũi, sắc mặt khó coi: “Eo… Nhiều đồ như này chúng ta phải tìm tới khi nào?”
Người đàn ông trung niên thở dài: “Đã có mục tiêu rõ ràng, có lẽ sẽ dễ tìm hơn một chút, mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi.”
Những người khác cũng muốn nhanh chóng tìm được vật phẩm, liền đều bắt tay vào làm, chẳng quan tâm bẩn thối, dùng tay không bới đồng đồ chất cao như núi kia
Tống Tân và Trọng Phong ngồi xổm tìm kiếm ở góc tường bên trái, mắt cũng không ngừng nhìn những người khác.
Cứ như vậy, không biết tìm tới mấy giờ chiều mới có người hét to: “Oa, tôi tìm được rồi! Đồng hồ quả quýt, trên mặt có một vết xước, bên trong có khảm đá màu xanh dương!”
Là Chu Lỵ.
Hai tay cô ta dính đầy vết máu màu đỏ đen, nâng chiếc đồng hồ quả quýt kia như bưng bảo bối, nụ nói: “Mọi người xem, nhất định là nó!”
Người đàn ông trung niên là người đầu tiên đi tới, nhận lấy đồng hồ từ trong tay cô ta, cười nói: “Đúng là nó!”
Những người khác cũng đều tiến tới, từng người truyền nhau xem, mà mỗi người đều tỏ vẻ nhất định là nó.
Tống Tân nhìn Trọng Phong, cũng cất bước đi tới, nhận lấy đồng hồ từ tay người xem cuối cùng là người đàn ông đeo kính, sau đó xoay người giơ lên ánh sáng nhìn kỹ.
Đồng hồ quả quýt màu bạc, mặt đồng hồ khảm một viên đá màu xanh dương, kim đồng hồ đã bất động, một vết nứt vặn vẹo cắt ngang mặt đồng hồ.
Tim cô đập thình thịch…. Là nó, đúng là nó.
Chỉ cần xác định nên giao nó cho NPC nào là bọn họ có thể thắng trò chơi rồi!
Nhưng cô không thể để cho bọn họ thắng, bởi vì cô không muốn chết.
Tống Tân cười thật tươi, nắm chặt đồng hồ, sờ vết xước bên trên, cười nói: “Thật sự đã tìm được rồi, bây giờ chỉ cần xem giao cho ai là được.”
Bọn họ không định cầm lại đồng hồ, đối với bọn họ mà nói vật phẩm nằm trong tay ai cũng đều như nhau.
Bọn họ thậm chí đã bắt đầu thương lượng nên giao vật phẩm cho ai. Có người nói, câu chuyện của người làm vườn tình tiết phong phú hơn, giống thật; có người nói là phương pháp trái ngược, giao cho nữ đầu bếp mới đúng.
Không ai chú ý đến cô… Tống Tân nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh mà đưa đồng hồ cho Trọng Phong: “Anh cũng xem một chút đi.”
Trọng Phong chớp mắt, mặt không thay đổi nhận lấy đồng hồ từ tay Tống Tân.
Trong đôi mắt màu đỏ thấp thoáng có bóng tối, anh nhìn đồng hồ vài giây, đột nhiên dùng tất cả sức lực ném đồng hồ lên vách tường bên cạnh!
Một tiếng “Bốp” giòn vang cắt đứt tiếng bàn bạc trao đổi của các người chơi.
Sức của Trọng Phong người thường không thể sánh bằng. Chiếc đồng hồ quả quýt kia bị ném lên tường cứng đã vỡ thành mấy mảnh!
Thậm chí ngay cả mặt tường cũng để lại một vết sâu hoắm.
Gần như cùng lúc đó, giọng bọn nó liền vang lên.
“Chúc mừng người chơi Tống Tân đã hoàn thành trận đấu thứ ba! Ối giời ơi, nhanh như thế đã thắng rồi! Thật là khiến người ta kích động! Vỗ tay đâu, hoan hô đâu!”
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô không biết từ đâu vang lên.
Tống Tân nhìn thấy vẻ sững sờ trên mặt những người chơi khác, hiển nhiên là bọn họ còn chưa rõ tại sao lại xuất hiện tình huống này.
Người đàn ông đeo kính là người phản ứng đầu tiên, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Tân: “Cô là nội quỷ?! Trò chơi lần này có nội quỷ sao?!”
Người đàn ông trung niên ngã xuống phía sau: “Cái quái gì thế này…”
Hai người chơi nam khác lại lao về phía Tống Tân, con dao nhọn sáng lóa đâm thẳng về phía đầu Tống Tân lại bị Trọng Phong dễ dàng đánh văng.
“Ơ, đã xong rồi còn đánh cái gì, chỉ trách chính mấy người ngốc thôi~”.
Chúng nó có chút hả hê mà cười hì hì: “Nhắc nhở thân thiện nè, đừng hoàn toàn tin tưởng vào quy tắc trò chơi. Ý, xin lỗi, nhắc nhở muộn quá, đáng lẽ nên nhắc trước khi trò chơi bắt đầu chứ. Trở lại chuyện chính, người chơi hoàn thành trận đấu thứ ba kích hoạt công năng ‘cửa hàng’, mời người thắng tận tình thưởng thức! Người chơi thất bại, sau khi trò chơi kết thúc sẽ lập tức đào thải!”
Chu Lỵ sắc mặt trắng bệch mà ngã ngã ngồi dưới đất, khóc òa lên.
“Bây giờ thì, trò chơi chấm dứt.”
“Xin lỗi.” Tống Tân nhìn Chu Lỵ, khẽ nói.
Một giây sau, cô thấy trước mắt hoa lên, khung cảnh đã biến thành căn phòng đối om của cô.
***
p.s: Hừm. Thay từ nội quỷ là gì giờ. Chỉ những người có nhiệm vụ khác những người còn lại ấy =v= Cầu ý kiến đóng góp