Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 39


Đọc truyện Cuồng Hoan Đi! Loài Người – Chương 39

Editor: mèomỡ

Hai lần tấn công của Trọng Phong đều không thể khiến Số 2 bị thương, trong đánh giá của anh, kẻ địch này đã được xếp vào hàng “Cao thủ”, vì thế nên khi anh kéo giật thanh đao về đã dùng hết sức mạnh của người máy trí năng.

Đây là sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của Số 2, giống như trước mặt có một lỗ đen với sức hút siêu mạnh, khiến cậu ta hoàn toàn bất lực mà bị kéo về phía đối phương.

Mặc dù cậu ta kịp thời buông tay, nhưng cơ thể ngã về phía trước theo quán tính đã không thể nào thay đổi được nữa rồi.

Cùng lúc đó Trọng Phong cũng tung ra một cú đấm.

Tay trái anh giống như đấm vào khối sắt, lúc chạm vào gò má Số 2 còn phát ra tiếng vang cực lớn. Ngay sau đó, Số 2 bị đánh quay sang bên nửa vòng.

Số 2 không cảm thấy đau, bởi vì dị năng của cậu ta vẫn đang còn hiệu lực. Nhưng điều khiến cậu ta kinh ngạc khó hiểu là tại sao đối phương dường như hoàn toàn không thấy đau?

Đấm lên sắt thép mạnh như vậy sợ rằng ngay cả xương cũng bị đánh nát mới đúng chứ?

Nhưng cậu ta không có thời gian suy nghĩ, bởi vì cậu ta phải nhân cơ hội này nhanh chóng đánh bại đối phương.

Ánh mắt cậu ta bỗng lóe lên, khi Trọng Phong lại tung ra một cú đấm thì cắn răng lãnh trọn, khiến cơ thể nương theo quán tính mà ngã sang phải.

Cùng lúc đó, cậu ta chớp thời cơ, chân dùng sức đạp một cái, nhanh chóng xông về phía Tống Tân đứng ở cầu thang!

Con dao trong tay không biết đã dính máu bao nhiêu người, cậu ta nắm chặt, giơ dao đâm về phía cổ Tống Tân!

Mà Tống Tân từ lúc cậu ta lao tới đã tự né ra, thậm chí cũng đã nghĩ xong nên dùng động tác gì để phản kích. Đáng tiếc là không cần.

Bởi vì trước khi Số 2 kịp lao đến, Trọng Phong ngăn cản cậu ta rồi.

Lúc này, tay trái như sắt của Trọng Phong đã siết chặt cổ tay Số 2, khiến tay giơ dao của cậu ta bị giữ giữa không trung, không thể nào chém xuống, cũng không có cách nào rụt lại.

Đồng tử Số 2 co lại, nhanh chóng dùng tay trái đấm về phía mặt Trọng Phong!


Cậu ta vốn không định đánh Trọng Phong thật, chỉ muốn nhân lúc anh né tránh mà rút tay phải của mình lại thôi.

Nhưng mà, cậu ta lại tính sai một lần nữa.

Đối mặt với cú đấm của cậu ta, Trọng Phong vốn không thèm tránh, chỉ nhanh như chớp dùng tay phải đỡ lấy quả đấm của cậu ta…. Thanh miêu đao rất ít khi rời khỏi người đã bị ném xuống đất.

Giờ phút này, trong lòng Số 2 bỗng sinh ra một suy nghĩ…. Đây vốn chẳng phải một cuộc chiến, mà là trò chơi giữa một người trưởng thành và một đứa bé còn đang học mẫu giáo.

Đương nhiên, cậu ta chính là đứa bé học mẫu giáo kia.

“Tấn công vào mắt cậu ta!”

Giọng Tống Tân từ phía sau vang lên, Trọng Phong nghe vậy, thân thể cũng lập tức làm theo.

Anh nhanh chóng xoay cổ tay trái, vặn ngược khuỷu tay phải của Số 2 ra phía ngoài, đồng thời, tay phải thả tay trái Số 2 ra, cướp lấy con dao trên tay Số 2!

Số 2 mặc dù có cơ thể cứng rắn, nhưng tốc độ phản xạ vẫn chỉ là người thường mà thôi.

Cậu ta không kịp phản ứng, con dao trong tay đã bị Trọng Phong cướp mất.

Ngay sau đó, con dao do chính cậu ta nhặt lên đã đâm vào mắt cậu ta.

Màu máu đỏ che kín tầm nhìn, cậu ta không cảm thấy đau, chỉ có trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ…. Xong đời rồi.

Cậu ta có thể cảm nhận được con dao kia đâm vào trong hốc mắt của mình, rồi lại đâm sâu hơn vài phần, sau đó, cậu ta không còn biết gì nữa.

Số 2 ngã vật lên đống lộn xộn đằng sau, chỉ phát ra âm thanh vô cùng nhẹ.

Trọng Phong quay đầu nhìn về phía Tống Tân, chớp mắt: “Không sao chứ?”

Tống Tân lắc đầu, đi nhặt miêu đao lên trả lại cho anh, sau đó nắm tay trái anh: “Những lời này phải là em hỏi anh mới đúng.”


Cô lật mu bàn tay anh nhìn nhìn, nhẹ nhàng xoa hai cái, hỏi: “Mặc dù không cảm thấy đau, nhưng có hỏng hóc ở đâu anh cũng biết chứ hả?”

Trọng Phong cười, hơi nghiêng đầu: “Không sao, ngủ một giấc là được.”

Anh vừa nói vừa rút tay trái lại, từ từ nâng lên…

Khóe môi Tống Tân giật giật: “Đừng xoa đầu em, em không cần anh an ủi.”

Vì vậy Trọng Phong thả tay xuống, ngoan ngoãn đứng yên chờ lệnh.

Tống Tân cúi đầu nhìn xác Số 2, thở dài nói: “Chúng ta phải đưa người này ra ngoài, xuống tầng một.”

Tầng hầm này có lẽ là phòng người hầu trong góc khuất nhất của tầng hai, bọn họ ở đây cũng có thể nghe thấy chút tiếng động từ tầng một.

Nam chủ nhà có thể còn chưa chết, con quái vật dường như vẫn đang phá cửa.

Vậy thì vừa khéo…. Để cô có cơ hội xử lý thi thể này.

Tống Tân rút con dao trong mắt Số 2 ra, tùy tiện nhặt một chút vải rách trên đất quấn từ đầu đến chân cậu ta lại, sau đó để Trọng Phong cõng thi thể ra khỏi tầng hầm.

Trong quá trình lên tầng, Tống Tân vừa đi vừa dùng vải lau tất cả dấu giày. Sau khi đi hết cầu thang, hai người còn ngồi xuống lau sạch đế giày rồi mới đi ra ngoài.

Cô một mình ra khỏi thư phòng trước, xác định bên ngoài chưa có người chơi nào tỉnh, mới gọi Trọng Phong ra.

Bọn họ mang thi thể đến hành lang tầng hai, cởi đống vải quấn xung quanh ra, sau đó đặt chìa khóa của nam chủ nhà lên trên thi thể, hai người mỗi người một chân, đá thi thể xuống phòng khách tầng một.

Tiếng vang lớn lập tức hấp dẫn sự chú ý của con quái vật đang điên cuồng tông cửa dưới tầng.

Quái vật ngừng lại, quay đầu nhìn thi thể kia, phát ra tiếng tru như tiếng khóc, ngay sau đó liền nhào tới!


Sau đó chính là thời gian thưởng thức đồ ăn của nó.

Nó gặm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khiến thi thể trở nên biến dạng, không ai có thể nhận ra Số 2 chết vì là bị đâm dao vào mắt nữa.

Tống Tân vo đống vải bọc thi thể và lau dấu chân ném vào tủ quần áo phòng số 2, rồi cùng Trọng Phong về phòng, cũng xử lý sạch sẽ tất cả dấu vết dù là nhỏ nhất trong ngoài phòng.

Ví dụ đống dịch nhờn, hay dấu chân nam chủ nhà giẫm lên đó lúc vội vã chạy xuống. Dấu chân ấy là từ phòng cô chạy chéo về phía cầu thang, cho nên cô quấy đống dịch nhờn lên một chút, để người khác không nhìn ra phía trên đã từng có dấu chân.

Còn con dao nhọn thì lau vết máu mới rồi ném lại lên xe đẩy.

Khi bọn họ làm xong những chuyện này thì tiếng tông cửa ở tầng một lại vang lên.

Quái vật kia đúng là cố chấp. Có lẽ vì thi thể Số 2 khiến nó ăn no nên sức tông cửa bây giờ còn mạnh hơn trước.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Tống Tân, hai người liền về phòng đi tắm, cũng dùng nước lau đế giày một lượt cho hết vết máu, rồi lại khóa cửa đi ngủ.

Thật ra Tống Tân rất muốn phóng hỏa thiêu hết đồ trong tầng hầm kia.

Cô vốn còn tưởng rằng vào được tầng hầm thì sẽ nhanh chóng tìm được vật phẩm, không ngờ trong đó lại lắm đồ ngổn ngang như vậy.

Nếu như chỉ có cô và Trọng Phong thì tốn cả đêm cũng chưa chắc đã tìm xong, huống chi hiện giờ đã không còn đủ một đêm rồi.

Tỷ lệ vật phẩm nằm ở đó rất lớn, đốt trụi chắc chắn thuận tiện hơn tìm từ từ.

Nhưng mà tầng hầm ấy thật đúng là quá “Kín”.

Chưa nói đống đồ kia ngâm trong máu có thể bén lửa hay không, trong không gian kín như thế chỉ sợ lửa cũng không bùng lớn được.

Còn có, cô lo trong đó có nhiều thứ dù bị lửa đốt cũng chưa chắc đã hỏng.

Lỡ như vật phẩm cô muốn tìm lại đúng là thứ không sợ lửa thì sao, như vậy cô phải chờ lửa tắt xong lại đi tìm, nhưng chờ đến lúc tắt thì trời cũng đã sáng từ lâu rồi.

Hơn nữa, đám cháy vừa mới tắt nhiệt độ cũng vẫn cực cao, sợ rằng không thể vào ngay lập tức.

Đến lúc đó người chơi khác đều đã tỉnh, cô không tìm được đồ là một chuyện, có khi còn tạo cơ hội cho kẻ khác.

Có điều, mặc dù cô cho rằng vật phẩm trong tầng hầm, nhưng lại không dám chắc 100%.


Cho nên, cô có khuynh hướng tạm thời không để lộ thân phận, chờ trời sáng rồi cùng những người chơi khác tìm vật phẩm hơn.

Số 2 không được phép sống.

Cô phải giết Số 2, đổ hết chuyện đêm nay lên đầu một người đã chết.

Tống Tân bị Trọng Phong nhẹ nhàng lay tỉnh, anh lặng lẽ mà đẩy vai cô mấy cái, gọi cô dậy, làm cô nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng hét của người chơi bên ngoài.

Cô ngáp dài ngồi dậy, nhưng không rời giường, mà đợi cửa phòng mình bị gõ.

Trọng Phong đứng ở bên giường nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẫy tay ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.

Anh ngoan ngoãn cúi đầu, sau đó mái tóc đen bị Tống Tân lấy tay vò rối…. Nhìn giống như vừa mới dậy, ngay cả tóc cũng không kịp chải.

Chẳng bao lâu sau có người gõ cửa phòng cô.

Tống Tân đếm thầm vài giây, mới vừa xuống giường vừa hỏi: “Ai đấy?”

Ngoài cửa là giọng nói có chút hốt hoảng của Chu Lỵ: “Chị Tống Tân, mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!”

Tống Tân bước nhanh tới, mang theo mái tóc rối bù ra mở cửa, dụi mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau khi hỏi xong, cô liền nhìn đống dịch nhờn trên đất, ngẩn người: “Đây là cái gì vậy? Cái xe đẩy kia là..”

Những người chơi khác vẻ mặt nghiêm trọng từ trong hành lang đi ra, người đàn ông trung niên nói: “Những thứ nhìn này có vẻ như là từ dưới tầng hầm trong thư phòng đi ra, thật cmn kỳ lạ, sao chúng ta tối hôm qua vẫn ngủ say đến vậy?!”

Chu Lỵ nhìn Tống Tân: “Hôm qua tôi rửa bát đĩa rất nhiều lần, ngay cả rau cũng là chị Tống Tân rửa, nữ đầu bếp cũng không động vào lọ thuốc, chẳng lẽ chúng ta vốn không phải bị hạ thuốc vào đồ ăn?”

Người đàn ông đeo kính chỉ phòng Số 2, nhíu mày nói: “Hiện giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu ta không ở trong phòng.”

Tống Tân lấy tay gãi gãi mái tóc rối bời: “Xuống tầng xem sao?”

Người đàn ông trung niên nói: “Những dấu vết trên dịch nhờn này nhìn có vẻ như có cả tay và chân, chỉ có di chuyển xuống phía dưới chứ chưa quay về. Thứ kia chắc chắn vẫn còn ở dưới tầng, mọi người cẩn thận một chút.”

Mọi người đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng bước qua những dịch nhờn kia, men theo cầu thang chầm chậm xuống tầng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.