Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 26: Trận đấu thứ ba


Đọc truyện Cuồng Hoan Đi! Loài Người – Chương 26: Trận đấu thứ ba

Editor: mèomỡ

Cuộc hỗn loạn cuối cùng cũng trải qua mà không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Tống Tân và Trọng Phong nhanh chóng đi tìm một đội lính tuần tra, nói tất cả những gì đã nhìn thấy cho bọn họ.

Mười tên kia dựa vào mấy khẩu súng cướp được chống cự một chút, nhưng đương nhiên đánh không lại đội binh sĩ đã có chuẩn bị, tố chất lại cực cao.

Chỉ có điều, sự hỗn loạn lần này mặc dù được dẹp yên, nhưng những lần khác thì sao?

Khắp thế giới hẳn là sẽ phát sinh những chuyện tương tự.

Nhất là những quốc gia mà công dân có thể hợp pháp sử dụng súng, hiện giờ sợ rằng đã rất hỗn loạn rồi.

Nhưng Tống Tân không có tâm trạng lo nhiều đến vậy. Nhân lúc trời còn sáng, cô học được một vài chiêu phòng thân đơn giản nhưng cực hiệu quả từ Trọng Phong. Những chiêu thức này cần sự linh hoạt chứ không dựa vào sức mạnh, mặc dù còn chưa quá thuần thục, nhưng dù sao cũng có chút tác dụng.

Nhưng trời sáng cũng không kéo dài lâu.

Mặc dù mỗi tối trước khi đi ngủ, Tống Tân đều nghĩ, có lẽ sáng mai thức dậy trời sẽ không sáng nữa, nhưng cô không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

Ngay sáng sớm ngày thứ năm, trời vừa hửng sáng thì bầu trời đột nhiên tối đen.

Nương theo tiếng gào thét của mọi người từ khắp nơi truyền tới, giọng chúng nó từ trên bầu tối đen như mực vang lên.

“Các bợn thân mứn, nhớ chúng ta không? Chúng ta thì nhớ mọi người lắm!”

“Mấy ngày gần đây khán giả trên hành tinh chúng ta phát hiện một vài người chơi rất đáng chú ý, những người chơi này trên hành tinh chúng ta được người xem yêu thích lắm nha~. Khán giả vì mong sớm ngày nhìn thấy người chơi mình thích mà không ngừng thúc giục chúng tôi mở vòng trực tiếp tiếp theo đấy, cho nên….”

“Vòng thứ ba của trò chơi trực tiếp ‘Thế giới chết chóc’, sắp bắt đầu!”

“Lần trực tiếp này hệ thống đã được nâng cấp, khán giả có thể nhìn thấy được… A, mau bật màn hình trực tiếp lên.”

Vừa dứt lời, trên bầu trời đen như mực liền hiện lên một màn hình khổng lồ.


Màn hình này lớn vô cùng, cho dù là con người đứng trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tống Tân đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên màn hình chia làm ba, bên cạnh là “Chín người chơi gần nhất”, ở giữa là “Người chơi tự do”, còn có một là “Lựa chọn ngẫu nhiên”.

“Người chơi tự do là những người chơi được khán giả trên Trái đất chọn để bầu phiếu tùy theo sở thích. Đương nhiên, người chơi xuất hiện trong mục tự do cũng sẽ hiển thị ngẫu nhiên. Về phần chọn thế nào thì phải dựa vào các giác quan thứ sáu mà người Trái đất mấy người hay nói đó.”

“Sau khi trận đấu thứ ba kết thúc, màn hình trực tiếp sẽ mở khóa chức năng xếp hạng người chơi dựa vào độ hot. Ở đây sẽ hiển thị ‘Top 100 người chơi’ được khán giả trên hành tinh chúng ta yêu thích nhất dựa vào số phiếu bầu!”

Màn hình trên bầu trời biến mất, ngay sau đó, giọng bọn nó lại vang lên.

“Về phần người chơi bên này, sau khi trận đấu thứ ba kết thúc, ngoại trừ thưởng ‘điểm thuộc tính’ còn mở khóa chức năng cửa hàng trên vòng tay nhé~”

“Đương nhiên, để bảo đảm công bằng, đồ trong cửa hàng không thể mua sắm hoặc sử dụng trong trò chơi.”

Tống Tân nghe đến đó cúi đầu nhìn vòng tay đen trên cổ tay.

Cửa hàng… Hẳn là có đồ ăn đúng không?

“Vậy, trận đấu thứ ba, bắt đầu.”

Vừa dứt lời, trước mắt Tống Tân nhòe đi, một lần nữa lại xuất hiện trong không gian màu trắng tinh.

Trọng Phong không ở đây.

Tống Tân sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến, đây có thể là do chúng nó cố ý. Dù sao đạo cụ hoặc sức mạnh của những người khác đều là bí mật, “Đạo cụ” của cô bị trông thấy thì thật không công bằng

“Trận đấu thứ ba yêu cầu người chơi tìm được một vật phẩm quan trọng, cũng phải giao vật phẩm đó cho một vị NPC đặc biệt mới hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cần phải cẩn thận, tuyệt đối đừng giao đồ cho nhầm NPC, nếu không… Tất cả người chơi tham gia đều thất bại. Thời hạn cho trò chơi lần này là bảy ngày, trong vòng bảy ngày không hoàn thành cũng coi như thất bại.”

Giọng nói này dừng lại một chút, đột nhiên nhỏ đi: “Trên đây là quy tắc người chơi khác nghe được, người chơi Tống Tân xin chú ý, bởi vì ở trận đấu đầu tiên cô đã khiến người xem chú ý, sau khi hoàn thành ba trận đấu, sẽ được thưởng một túi quà bí mật.”

“Mà nếu đã có thưởng, đương nhiên phải tăng độ khó. Trong trận đấu lần này, cô được giao nhiệm vụ đơn độc khác những người chơi còn lại.”

“Nội dung nhiệm vụ là…. Tìm được vật phẩm quan trọng, sau đó phá hủy, hoặc hướng dẫn người chơi khác giao vật phẩm cho sai NPC, là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Về phần NPC đúng là ai, thì cần chính cô đoán.”


“Tiếp sau đây là giới thiệu về ‘điểm thuộc tính’…”

Giống như Tống Tân đoán, những ‘điểm thuộc tính’ là có thể thêm vào thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác cùng thể lực.

Nhưng điều Tống Tân không ngờ chính là ‘điểm thuộc tính’ không chỉ dùng để cộng thêm cho bản thân mà còn…

Tính năng ‘cửa hàng’ sắp được mở khóa sau khi trò chơi lần này kết thúc của vòng tay, chỉ có thể dùng ‘điểm thuộc tính’ để mua sắm!

“Bây giờ thời gian cộng điểm.”

Ở trước mặt Tống Tân xuất hiện một menu màu xanh hơi mờ.

Bên trên có năm mục để lựa chọn, lúc này tất cả đều là 0, mà max là 100.

Cô trầm ngâm một lát, quyết định tạm thời không cộng thêm thuộc tính.

Cô mới chỉ có mười điểm thuộc tính mà thôi, max thuộc tính là 100, có thêm hết mười điểm vào một mục cũng chỉ có tăng một phần mười, tác dụng không quá lớn.

Không bằng tạm thời giữ lại, chờ sau này xem xem trong cửa hàng có gì cần mua, nếu như không có thì chờ lần sau cộng thêm luôn một thể.

So với ‘điểm thuộc tính’, chuyện trước mắt Tống Tân cần quan tâm nhất vẫn là… Mức độ khó của nhiệm vụ lần này.

Phải làm kẻ địch của tất cả mọi người.

Cô ngồi xuống tại chỗ, hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy nặng nề…. Không biết trò chơi lần này tổng cộng có bao nhiêu người? Cô có thể sống tiếp sao?

Tống Tân thậm chí muốn cho trò chơi mau chóng bắt đầu, bởi vì cô nóng lòng muốn biết nội dung trò chơi rốt cuộc là gì.

Hiện giờ ngồi không ở đây, cô không nghĩ ra bất cứ cái gì.

Nhưng cô và người chơi khác đều phải chờ đủ mười phút…. Đây là thời gian để người bình thường bên ngoài bình chọn.


Thời gian trong này như thể dài vô tận, đợi thật lâu mười phút này mới trôi qua.

Cảnh tượng trước mắt Tống Tân đột nhiên thay đổi, chỉ thấy mình đang ở phòng khách rộng rãi sáng sủa trong một ngôi biệt thự..

Đối diện cô có thể nhìn thấy phòng và hành lang tầng hai…. Mà tầng hai rõ ràng còn có cầu thang thông lên tầng ba, đây rõ ràng là một tòa biệt thự ít nhất cao ba tầng.

Lúc này trong phòng khách ngoại trừ cô còn có bảy người chơi khác.

Cộng thêm Trọng Phong thì tổng cộng có chín người.

Trọng Phong vốn được truyền tống đến cách cô một chiếc sofa, sau khi nhìn thấy Tống Tân, mắt anh sáng lên, ngay sau đó liền nở nụ cười tiêu chuẩn, lập tức đi từ đầu kia sofa đến đứng bên cạnh Tống Tân.

Hành động của anh đương nhiên khiến những người khác chú ý, bảy người chơi cùng tỏ vẻ nghi mà nhìn về phía hai người, một người đàn ông trung niên trong số đó hỏi: “Hai người biết nhau à?”

Tống Tân gật đầu: “Trò chơi mần này cần mọi người hợp sức hoàn thành, quen hay không cũng không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất là tìm hiểu rõ ràng nội dung trò chơi.”

Cô nói xong liền nghiêm túc quay đầu nhìn quanh, cũng dời đi sự chú ý của người khác: “Cửa chính đang đóng, không biết có thể đi ra ngoài không?”

Sự chú ý của các người chơi khác quả thực bị phân tán, bọn họ cũng bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đồ trang trí trong phòng này theo phong cách phục cổ sang trọng, vừa nhìn đã biết là nhà có tiền.

Trong phòng khách có rất nhiều đèn, ngoại trừ đèn trùm phía trên còn vài bóng đèn tường được bật, khiến trong phòng sáng như ban ngày.

Nhưng tất cả rèm trong phòng lại bị kéo kín, Tống Tân không dám tùy tiện mở cửa chính, liền đi tới cửa sổ cùng một mặt tường với cửa chính, kéo tấm rèm nặng nề màu đen nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn ra, cô liền sững sờ…. Ánh mặt trời chói mắt thông qua khe hở vừa được kéo ra chiếu vào trong phòng, bên ngoài là vườn hoa rất đẹp, rất nhiều loài hoa diễm lệ đang lúc nở rộ, thậm chí còn có bươm bướm rập rờn bay phía trên những khóm hoa.

Nếu bên ngoài là ban ngày, tại sao lại kéo hết rèm vào?

Rõ ràng có thể kéo rèm và mở cửa chính để ánh mặt trời đến vào, tại sao phải che chắn ánh mặt trời, chiếu sáng bằng đèn?

“Ai cho cô kéo rèm ra!”

Tống Tân còn đang khó hiểu, đột nhiên nghe thấy có tiếng quát lớn.

Cô vội vã kéo rèm lại, quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi giận dữ từ tầng hai đi xuống.


Người phụ nữ có mái tóc quăn dài, mặc váy dài màu đen được cắt may vừa người, dưới chân đi đôi giày cao gót màu đen. Khi đi xuống tầng thì tiếng gót giày gõ lên sàn nhà bằng gỗ, phát ra tiếng cộp cộp.

Cô ta đi rất nhanh, nhưng trong quá trình đi xuống thì vẻ giận dữ trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất.

Đợi khi cô ta đi vào phòng khách, khóe miệng thậm chí còn khơi cong lên.

Cô ta nhìn Tống Tân, cười ôn hòa nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút kích động. Chắc cô không biết, ở nhà chúng tôi cấm mở rèm.”

Tống Tân gật đầu: “Hiện giờ biết rồi, xin lỗi.”

“Không sao.” người phụ nữ nói: “Mấy người chính là khách tới tham gia bữa tiệc bảy ngày sau đúng không?”

Một người chơi nữ gật đầu nói: “Đúng thế, không biết trong bảy ngày này chúng tôi phải làm gì?”

Người phụ nữ khẽ cười nói: “Nếu là khách mời, đương nhiên không phải làm gì rồi, ngoại trừ phòng riêng tư của từng người, tất cả các vị khách có thể tự do đi lại, kể cả ra ngoài đi dạo ngắm hoa. Trong nhà của chúng tôi có một vị đầu bếp nữ, các vị muốn ăn cái gì có thể nói cho cô ấy biết. Ngoài ra còn có một người dọn vệ sinh, nhưng bà ấy đến quét dọn vào lúc ba giờ các buổi chiều, thời gian còn lại sẽ không đi ở.”

“Chồng tôi khoảng nửa tiếng sau sẽ về.” Người phụ nữ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đồng hồ quả lắc lớn ở cạnh tường, nói: “Trước đó, tôi sẽ đưa mọi người lên phòng xem một lượt.”

Cô ta nói xong, liền dùng tay ra dấu mời mọi người.

Phòng cho khách ở tầng ba, các người chơi đi theo người phụ nữ kia lên cầu thang.

Tống Tân đi gần cuối, Trọng Phong theo sát bên cạnh cô, tầm mắt không rời một giây.

Người chơi nữ kia quay đầu nhìn hai người, nhìn Trọng Phong lâu một chút, ngay sau đó cười nói: “Anh đẹp trai có đôi mắt thật đặc biệt, là gì dị năng sao?”

Trọng Phong chớp mắt, đáp: “Kính sát tròng màu, tôi cận thị.”

Người chơi nữ: “… Thì ra đàn ông cũng thích làm đẹp vậy à.”

Tống Tân cúi đầu nhịn cười…. Đây là lí do cô dạy Trọng Phong, dù sao thì đôi mắt anh thật sự quá đặc biệt, không thể nào không bị người khác để ý được.

Đương nhiên, cho dù Trọng Phong nói như vậy, người khác chưa chắc đã tin, đa phần sẽ giống người chơi nữ này, cho rằng đó là dị năng nào đó.

***

p/s: Thứ 2 thi rồi mà nhờn quá =))))))))))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.