Cuồng Hiệp Tà Kiếm

Chương 2: Vũ Nội tam hung


Đọc truyện Cuồng Hiệp Tà Kiếm – Chương 2: Vũ Nội tam hung

Khi việc luyện công của hai người đã xong, một ngọn đèn dầu được thắp sáng, lão già ngồi trên bồ đoàn, trên mặt lão bây giờ hiện lên những nét hoan hỉ mà xưa nay không hề có, dung mạo u buồn đã bị quét sạch sành sanh, lão nhìn chàng, nói :

– Hài nhi, mười chín năm trời ngươi đã bị đối xử tệ bạc, ta nào có vui sướng gì đâu! Đây cũng là di mệnh của tổ phụ ngươi, ta không thể không nghe theo được, “Thụ nhân chi thác, trung nhân chi sự”, ta đã tận lực tận tâm hết mình hoàn thành trách nhiệm.

Lão chỉ tay vào cái bình ngọc cổ, nói tiếp :

– Chất đựng trong bình ngọc này không phải là mãn tính Hổ tủy độc chất mà đó chính là Sâm Lộ Quy Nguyên thánh dược mà ta đã chế biến từ lâu, có tác dụng cường thân kiện thể, tục gân tráng cốt, được như thế chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

– Lão bá, tiểu tử thật đáng chết, đúng ra tiểu tử phải sớm biết rằng không có độc dược nào trên thế gian này mà trong mười chín năm trời không hề phát tiết, lẽ ra tiểu tử phải sớm biết được điều này…

Lão ra hiệu không cho chàng nói nữa mà nói rằng :

– Ngươi sai rồi, đừng nói chỉ vỏn vẹn mười chín năm, mà có loại độc dược ẩn phục một trăm năm sau vẫn phát huy được như thường, không có gì là lạ. Trong võ lâm có một tên tặc hòa thượng thật ác độc tên của hắn là Bách Độc Long Đàm Hồng, độc dược của lão quán tuyệt thiên hạ, chỉ cần nghe thấy tên cũng đủ làm cho người tán đởm, sau này nếu như có gặp người này, ngươi phải hết sức đề phòng mới được.

Lão ngưng một lát, đôi mắt nhìn bốn phía, tinh thần hơi chấn động :

– Tối nay, ta kể cho ngươi hay sự tích mười chín năm trước, sự tích này cũng chính là gia thế của ngươi.

Thế rồi lão với giọng trầm trầm, kể lại sự tích oanh liệt mười chín năm về trước.

– “Thời gian không bao giờ quay trở lại, năm tháng dần trôi. Nhưng chuyện xảy ra mười chín năm về trước thì ta không thể quên được.

Lúc ấy, trong chốn giang hồ, phái bạch đạo và hắc đạo đều giữ thế quân bình, chẳng có ai dám gây ra sự sóng to gió lớn. Nhân vật lãnh đạo chính trong võ lâm gồm ba người. Người lãnh đạo được công nhận trong giới anh hùng bạch đạo là họ Dương tên Nghĩa, tự Thế Hùng, biệt hiệu Vương Sư, nhà tọa lạc ở gần Di Hà, Long Môn trấn, phủ Hà Nam.

Người lãnh đạo của giới hắc đạo là Trình Tự Kiệt, pháp hiệu Ất Thanh, người ta gọi hắn là Vô Tình Kiếm. Kiếm thuật của lão thật là vô hình, những người có thể thoát được đường kiếm của lão, gập đầu ngón tay mà đếm thì chỉ có mấy người. Đạo quân của hắc đạo là Thanh Hư cung, nằm ở phía bắc Giang Tây, huyện Vân Đô phủ Càn Khôn. Ngoài ra còn có một phái không thuộc phe nào, người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người. Lãnh tụ vô hình của phái này là đệ tử của Thiền môn, tên là Cửu Chỉ Phật Như Vân, ngôi chùa mà lão ở có tên Thiên Long thiền tự, nằm ở ngoại thành phía bắc Hồ Quảng thành Hàng Châu.

Ngoài ra trong giang hồ cũng lưu truyền bốn câu ca:

“Hận thiên, oán địa

Khốc tiếu, vô thường

Ẩn tiêu, dị cầm

Lạc thiên, tri hòa”.

Bao gồm chín người, võ công siêu tuyệt, hành vi xuất quỷ nhập thần.

Cục diện quân bình trong võ lâm không được lâu dài, thế đứng của hai phe hắc bạch trên thiên hạ như nước với lửa, tuyệt bất khả năng cộng tồn.

Để tranh giành ngôi bá chủ của võ lâm. Vô Tình Kiếm Ất Thanh người đứng đầu phe hắc đạo, đã ước hẹn với Vương Sư Vương Thế Hùng thủ lĩnh phe Bạch đạo quyết chiến tại Hồi Long cốc dưới sự chứng kiến của Cửu Chỉ Phật Như Vân. Trong cuộc đối đầu này Cửu Chỉ Phật Như Vân lại đứng về phía Vô Tình Kiếm.

Đến ngày ước hẹn Vương Sư thống xuất quần hùng gồm những anh hùng hào kiệt tiếng tăm lừng lẫy võ lâm là Quan Tây Lương thị tam anh, Kiếm Các Bành thị huynh đệ, Giang Nam lão quái Hạ Điền, Tửu Tiên Ất Thanh Long, Thiên Nhai Phá Ất Tống Hạo Nhiên, Võ Lâm Cuồng Sinh Đàm Kiên…

Cuộc chiến đấu diễn ra. Vương Sư thần lực hơn người, nhóm quần hùng cũng quyết tâm trừ bạo. Nhưng Vô Tình Kiếm cơ trí có thừa dùng quỷ kế dồn phe Bạch đạo vào tử cốc.

Trong trận chiến này hai bên tử nạn rất nhiều, phía quần hùng Bạch đạo hầu hết đều thảm tử, chỉ một số ít được một người bịt mặt thòng dây vào đáy cốc kéo lên cứu thoát.

Vương Sư đã trúng phải ám khí cực độc của một tên hòa thượng Hắc đạo, người biết khó thoát khỏi nên tự sát. Phe Hắc đạo toàn thắng nhưng cũng không giết hết được quần hùng”.

Kể đến đây lão già khẽ hắng giọng nhìn thẳng chàng thanh niên nói :

– “Hài nhi, mười chín năm trước đây. Nguyên ta là bạn thân của Vương Sư Long Kiếm Dương gia Dương Thế Hùng, ta tên là Cốc Dật, người đời mệnh danh cho ta là Song Tuyệt Kỳ Nhu, bởi vì ta rất sính thơ và hảo rượu.

Cuộc chiến đấu ở Hồi Long cốc ta có được Vương Sư báo trước, nhưng vì bản tính thích ngao du sơn thủy nên ta đã không đến kịp. Khi ta đến nơi thì cuộc chiến đã kết thúc. Phe Vô Tình Kiếm đã rút đi. Chiến trường ngổn ngang xác chết. Máu chảy như suối ở trong Hồi Long cốc.

Ta ôm xác Vương Sư khóc lóc một hồi, bỗng nhiên ta nghe dưới chân ta có sự động đậy, thì ra có người còn sống sót, ta cúi xuống nhìn phát giác người ấy là lão hóa tử Thiên Nhai Phá Ất Tống Hạo Nhiên. Ta bèn truyền công lực tiếp sức cho lão và hỏi rõ sự tình.

Thiên Nhai Phá Ất tường thuật lại cái chết oai hùng của Vương Sư và nhắc lại lời trối trăn của Vương Sư là dặn ta đến Long Kiếm Dương gia đem nội tôn Ngọc Kỳ đi xa và rèn luyện cho nó thành người để báo thù cho công đạo võ lâm, người dặn kỹ “phải giết hết những người không phải là phe Bạch đạo”. Thiên Nhai Phá Ất kể xong ta liền cõng lão chạy như bay ra khỏi miệng cốc.

Ta an trí lão tại Phú Châu, còn bản thân thì đến Long Môn trấn thật nhanh, ta biết chắc là phe Vô Tình Kiếm cũng đến Dương Gia trang để diệt trừ tận gốc.

Cũng may là ta đã đến kịp thời. Dương Niệm Bích, con trai của Vương Sư đã cùng thê tử đóng gói hành lý xong xuôi. Chuẩn bị nghênh tiếp tin ở Giang Tây về. Nếu như thắng họ không phải đi tị nạn nơi khác, nếu như thua họ buộc phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Khi ta đến nơi kể rõ đầu đuôi sự việc, những người trong Long Kiếm Dương gia tiếp nhận hung tin như sấm nổ trời quang. Dương phu nhân và vợ chồng Dương Niệm Bích trao hài nhi Ngọc Kỳ cho ta, còn cả gia đình dời đi ẩn cư nơi khác. Toàn bộ Dương gia trang đượm một màu u buồn tang tóc.

Ta bồng hài nhi thoát khỏi Dương gia trang tìm nơi trú ẩn.

Nguyên Dương Niệm Bích trưởng tử của Vương Sư từ nhỏ không thích quyền đạo kiếm thuật, cho nên đã bỏ võ luyện văn, thi đỗ và trở thành sinh đồ ở Hà Nam, nhưng chàng lại không lên kinh đô ứng thí, chỉ ở nhà ngày đêm ngâm phong vịnh nguyệt, tuyệt đối không bao giờ nói đến võ nghệ quyền kiếm.

Năm hai mươi tuổi Dương Niệm Bích đã lấy vợ, sau khi cưới xong thì tình cảm của đôi phu thê không những càng thêm mặn nồng mà còn thân diệc chí hiếu, nên được cha mẹ hết sức vui lòng. Sau hai năm thì sinh hạ một cậu bé mập mạp, nước da trắng mơn mởn, nhũ danh Dương Phách, tiểu danh là Ngọc Kỳ.

Danh tiếng hiệp nghĩa của Vương Sư nổi danh khắp giang hồ, lúc nào người cũng ngao du bốn bể, việc nhà đều để cho Dương phu nhân lo, lão bà năm ấy cũng là một vị nữ anh hùng tài ba không kém gì chồng.

Dương phu nhân trong lòng sớm có dự định, con trai đã không thể kế thừa nghiệp cha đến đứa cháu càng không để cho nó giống cha nó được, vì vậy bà tâm ý muốn bồi dưỡng đứa cháu thành một người anh hùng xuất sắc siêu việt như tổ phụ vậy.

Hai năm trôi qua rất nhanh, đứa bé vừa tròn hai tuổi, nó lớn nhanh giống như con bê con, từ lúc sinh ra mỗi ngày ba bữa đều cho uống những loại linh kỳ dược thảo có tác dụng làm cho xương cốt được mạnh và gân cốt được dai. Dương Thế Hùng biệt hiệu là Vương Sư, vóc người cao lớn hơn người, con là Dương Niệm Bích tuy bỏ võ luyện văn, nhưng thể chất cũng chẳng kém phụ thân. Tổ phụ là anh hùng, tôn tử là hảo hán, từ bé đã bộc lộ sự thông minh, khỏe mạnh hơn người, trước khi lên đường Vương Sư rất quan tâm đến Ngọc Kỳ nội tôn của người.

Trong bằng hữu võ lâm, việc ngọn đao dính máu, kiềm khẩu phản thân, đối với sự sống chết của bản thân mình chẳng hề tiếc chi, nhưng đối với hàng hậu bối của mình sau này thì lại rất quan tâm lo lắng. Vương Sư được các bằng hữu công nhận là thủ lãnh trong phái Bạch đạo, cho nên để bảo vệ an toàn cho hai cha con Ngọc Kỳ trọng trách này đã được đặt lên vai của Lạc Hồn Kỳ, một người bạn tốt của Vương Sư.

Kể từ đó Dương gia trang hoàn toàn vắng vẻ thê lương, chỉ để lại mười người vú già ở lại trông coi căn nhà to lớn này.

Một năm rồi lại hai năm, tòa nhà càng ngày càng hoang vắng, các vú già càng thêm tuổi, nhưng nữ chủ và thiếu chủ vẫn biệt vô âm tín, chẳng thấy quay về.

Đến năm thứ mười, những người trông coi ngôi nhà này cũng lặng lẽ bỏ đi trong sự chờ đợi vô vọng. Ngôi nhà này trước đây đầy huy hoàng lịch sử mà nay mọi người đang dần dần lãng quên nó.

Chuyện xưa rồi cũng qua mau, trong võ lâm hai phe hắc bạch tuyệt nhiên không bao giờ nói đến sự kiện ở Hồi Long lĩnh xảy ra trên giang hồ trước đây, cho tới nay đã gần mười năm trời…”

Nói đến đây, lão nhắm mắt lại tiếp tục nói :

– “Hài nhi ngươi chính là Dương Ngọc Kỳ nội tôn của Dương huynh Vương Sư, ta đã nhận lời ủy thác đem ngươi đi và đã quyết định dừng chân ở đây. Một già một trẻ yên phận ở nơi này, ngày đêm vùi đầu luyện võ, để không phụ lòng lời di ngôn của tổ phụ trước lúc lâm chung, ta đã hết sức nhọc lòng suy nghĩ, chỉ còn cách là truyền cho ngươi ý thức thù hận với ta trong suy nghĩ đồng thời lại cho ngươi uống tham lộ quy nguyên tán xuân tửu mà nói dối đó là mãn tính hổ tủy độc chất, để cho ngươi tăng thêm sức lực chịu đựng hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây. Có như thế ngươi mới ráng cố gắng học tập.

Mười chín năm nay, tuy công lực của ngươi đã luyện đến mức thâm hậu, hơn nữa bẩm sinh thông minh hơn người, nhưng nội công vẫn còn kém một bậc, trừ phi có được thần dược trợ lực, nếu không thì không thể xưng hùng xưng bá trong thiên hạ.

Vạn Đới Huyền Sâm ở Huyền Băng phong là do ba mươi năm trước một vị phương sĩ Huyền môn Thiên Long Vân do ngẫu nhiên mà phát hiện được, nếu người mà không có công lực thâm hậu và có được mối duyên thì không thể nào gặp được linh vật này, ta đã ba lần lên Huyền Băng phong đều bị băng tuyết ngăn trở. Số người chết ở Huyền Băng phong thì không phải là ít.

Ta đã không có duyên tìm được Đới Sâm, cho nên không còn vọng tưởng thêm nữa. Lần này ta chủ đích muốn thử cơ duyên của ngươi quả nhiên ngươi đã thành công. Từ đây về sau chỉ cần ngươi ra sức khổ công tập luyện ngày đêm, nghiên cứu thâm sâu Tử Tịch Tiềm Năng khí công mà ta đã truyền cho thì nhất định sẽ đạt ý nguyện. Ta đã dốc hết sức mình rồi, từ đây về sau tự mình ngươi quyết định vận mạng của mình.

Lão già vừa nói đến đây, chàng thanh niên đả phủ phục xuống đầu gối của lão, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt cả vạt áo. Lão đặt bàn tay lên trên vai chàng thanh niên, vỗ nhẹ nói rằng :

– Còn một năm nữa, bất kể ngươi có công thành hay không, ta vẫn phải rời khỏi thâm sơn này để trở về lại Đông Hải Độc Long đảo. Độc Long đảo chủ họ Triệu, tên là Vô Cực, môn Vô Cực Thái Hư thần công mà Đảo chủ đã luyện là kỳ học tuyệt thế chí cao vô thượng trên thiên hạ. Bốn mươi năm trước khi ngao du Đông Hải, thuyền của ta gặp bão bị lật nhào, ma xui quỷ khiến thế nào mà trôi vào Độc Long đảo, vừa mới tới nơi ta đã bị mê hoặc phong cảnh ở nơi đó, và cũng chịu đựng sự giày vò nhớ nhung quê nhà hai mươi năm.

Việc tu vi của Độc Long đảo chủ đã đạt tới mức thượng thừa của võ học, biệt hiệu Song Tuyệt Kỳ Nhu của ta, dưới mắt của y và bọn thủ hạ chỉ là đồ trẻ con. Từ trước đến nay Độc Long đảo không cho một người nào ngoài đảo vào đây, những người mà lỡ chân bước vào chỉ còn cách bắt buộc làm công việc phục dịch ở trên đảo, vĩnh viễn ở trên đảo luôn, trừ phi nếu dưới ba chưởng của vị Đảo chủ mà vẫn có thể an nhiên thì lúc đó mới được thoát thân.

Khí công Tử Tịch Tiềm Năng của ta, vốn là một môn đặc biệt hiếm có của võ lâm, so sánh Phật môn Bồ Đề thiền công và Huyền môn Canh khí, thì có phần lấn lướt hơn, nhưng trước ba chưởng của vị Độc Long đảo chủ rốt cuộc ta trở thành đồ vô dụng. Ta đã bị buộc ở đấy hai mươi năm, tuy Đảo chủ đã đãi ta như thượng khách, nhưng theo quy luật nghiêm minh trên đảo ta vẫn không thể rời nơi này. Trong hai mươi năm qua, năm năm kiểm chứng võ công một lần, ta vẫn không có cách nào chế ngự được ba chưởng ấy của vị Đảo chủ.

Cuối cùng vì Đảo chủ rất ngưỡng mộ những môn phái tuyệt học của Trung Nguyên, nên đã để cho ta bình an rời khỏi đảo, trở về Trung Nguyên nghiên cứu thêm lại một lần nữa để sau hai mươi năm trở lại Độc Long đảo so tài.

Ta muốn đến Võ Di sơn Ngọc Tuyền phong tìm Cầm Sĩ Vân Tung cùng nghiên cứu pho võ tuyệt học, đồng thời cùng ông ấy chuẩn bị đến Độc Long đảo luôn, bởi vì Dĩ Âm Khắc Địch vô thượng tuyệt học của cầm sĩ có thể so tài được với Vô Cực Thái Hư thần công.

Nhưng khi vừa đến Trung Nguyên, thì lại gặp việc Dương gia trang.

Hai mươi năm trôi qua, kỳ hạn sắp đến rồi, ta bắt buộc đến phó ước ở Độc Long đảo. Lần này đi có lẽ sẽ chôn xương nơi ấy luôn, không thể trở về Trung Nguyên được nữa để cùng với ngươi sóng vai cầm kiếm bôn ba giang hồ”.

Chàng thanh niên với khuôn mặt tròn trịa, đang tràn đầy những giọt nước mắt, chàng kêu lên hết sức động lòng :

– Thúc tổ, Kỳ nhi cùng người đi đến Đông Hải được không?

– Không được, ngươi đang gánh trọng trách trên vai. Hài nhi, ta có lời này từ lâu muốn nói cho con hay, con có muốn nghe không?

– Xin thúc tổ cứ nói.

– Tổ phụ của con công lực đã đạt đến mức tuyệt cao, tài nghệ đã thu phục được quần hùng. Nhưng tính tình lại quá cương trực, thù ghét cái ác vì vậy mà hạ thủ không chút nương tay. Trong cuộc đời của người, những nhân vật hắc đạo chết vào tay của mình không phải là ít. Lần đó ở Hồi Long cốc lòng nghĩa hiệp cao bằng trời, lẫm liệt uy nghi, quyết chết một cách quang minh chính đại, hào khí anh phong của người vĩnh viễn lưu lại nhân gian. Hài nhi, thù này quả là không đội trời chung nhất định con phải trả. Nhưng con nên ghi nhớ, người trong phẫn nộ thù hận, hành sự bất tất sẽ mù quáng. Con hãy lấy việc hiếu sinh làm trọng.

– Hài nhi đã hiểu ý của thúc tổ.

– Vậy là tốt, di ngôn của tổ phụ con hy vọng con sẽ thực hiện được, đừng dẫm theo vết xe đổ của lệnh tôn. Yêu người không phải là chuyện dễ dàng, giận người ngược lại không khó, chịu nhường người ta một bước thì sự thù hận với nhau ở thế gian này sẽ càng ít đi nhiều lắm.

Ngọc Kỳ nói :

– Dòng máu chảy trong người con là thuộc về Dương gia, con không thể để tổ phụ ở dưới tuyền đài thất vọng được. Nhưng hài nhi can dự chốn giang hồ, nhất định thiện ác phải phân minh và luôn luôn cẩn trọng trước những việc làm.

– Con có ý như thế rất tốt, ta khen cho con, con hãy cố gắng chuyên cần mà luyện tập.

Lại một năm nữa trôi qua, băng tuyết vẫn chưa tan, tuyết rơi mù mịt.

Hai người một già một trẻ đứng trước ngôi nhà gỗ, mình mặc áo vải màu nâu, vai đeo túi, đứng sừng sững trong đám bông tuyết bay rợp trời, mắt nhìn dõi ra xa phía chân trời đang một màu trắng xóa, nhìn dáng vẻ của họ, có lẽ họ sắp rời khỏi nơi này.

Lão già Song Tuyệt Kỳ Nhu giơ tay chỉ về hướng nam, trầm giọng nói :

– Chúng ta sắp tạm biệt nơi này dấn thân vào chốn giang hồ, không bao lâu nữa con phải tự mình lập thân một mình, phải tự vượt qua những cạm bẫy chông gia trong thiên hạ. Còn một nơi nữa ta cảnh giác cho con biết so với thú dữ càng hiểm độc hơn gấp trăm lần đó là chốn phồn hoa đô hội. Hài nhi con phải hết sức cẩn trọng lấy mình, chúng ta đi thôi.

Trên gương mặt của Ngọc Kỳ, ánh lên màu da cổ đồng sáng lấp lánh. Chàng lưu luyến quay lại nhìn lần cuối ngôi nhà mà chàng gắn bó đã hai mươi năm, nỗi buồn không biết để đâu cho hết.

Chàng đưa mắt nhìn về bốn phía, những ngọn núi băng cao ngút trời, những đống tuyết trắng xóa trải dài từ trên sườn núi xuống dưới tận thung lũng. Một cơn gió lạnh thổi tới phủ đầy mặt chàng những bông hoa tuyết trong suốt như những viên ngọc, chàng đột nhiên cắn môi, nói: “Đúng rồi, thúc tổ chúng ta phải đi thôi”.


Thế rồi hai người cùng hú lên một tiếng dài, rồi lao vào trận cuồng phong đang thổi tung những bông hoa tuyết bay lả tả mịt mù khắp bầu trời.

Cùng lúc đó, trong vùng thảo nguyên nằm ở phía bắc Thiểm Tây từ Du Lan đến Di Kim Hoắc Lạc, trong trận gió tuyết đang thổi đến, có hai con tuấn mã đang chầm chậm đi về phía trước, một con đang thồ hành lý, còn con kia chở một thân mình bao trùm trong chiếc áo lông, đang ngất ngưởng trên mình ngựa.

Trên cánh đồng này vào mùa hè thường là nơi những người Mông Cổ chăn thả gia súc, nhưng bây giờ tuyết đóng dày đến tám thước thì có hồn ma quỷ cũng không dám ở đây hứng cái lạnh cắt da này huống chi là người.

Quái lạ! Người này chỉ có hai con ngựa mà dám đi vào cửa ải dài cả ngàn dặm này ư.

Song Tuyệt Kỳ Nhu cùng với Dương Ngọc Kỳ một già một trẻ cũng đi vào cổng quỷ môn quan này, không sợ cơn gió lạnh khắc nghiệt mà đi như bay về phía trước.

Khi họ đi về hướng nam Di Kim Hoắc Lạc thì bắt kịp người đó với đôi song mã.

Ngay lúc ấy phía sau cũng có một đôi kỵ sĩ khác từ phía bắc phi nhanh tới, một trong hai người vóc dáng uy nghi mạnh mẽ, dưới cái nón bằng lông cáo là đôi mắt của chim ưng tinh anh vô cùng, thân thể hùng tráng.

Người đi phía trước với đôi song mã, khi phát hiện có người đuổi theo, bèn ra roi vụt ngựa chạy như bay về phía trước.

Một cơn gió lạnh thổi đến, con ngựa của người phía trước dường như chân nó bị bật móng ra, chân nó ngập sâu trong tuyết đến đầu gối, không kịp rút ra, thế là cả người lẫn ngựa lập tức ngã xuống.

Người đi nhanh nhất có lẽ đó là Song Tuyệt Kỳ Nhu và Ngọc Kỳ, hai người một già một trẻ dùng phép khinh công lướt như bay trên mặt tuyết.

Ngựa vừa bị ngã, thì người ấy lại giống như con chim nhạn nhảy sang một bên ngay, trong tay đã lăm lăm thanh kiếm dài, ánh thép sáng loang loáng.

Y chưa biết hai người đang lướt tới như bay là địch hay thù, bèn quát lớn :

– Ai đấy? Nói mau.

Nói xong, y giở mũ ra, lộ gương mặt của một người khoảng sáu mươi tuổi đầy nét phong sương.

Lão già Song Tuyệt Kỳ Nhu cười ha hả, cùng Ngọc Kỳ đang bước thong thả tới :

– Ha ha! Khưu lão đệ, còn nhớ Cốc mỗ này không?

Người ấy định thần nhìn kỹ và rồi giọng cất lên hết sức vui mừng :

– Ái dà! Đúng là lão Cốc rồi! Bao năm rồi mà gương mặt huynh vẫn như cũ, ai nói năm tháng không khoan dung cho người? Khưu Ứng Xương xin thỉnh an sư huynh!

Nói xong họ Khưu vứt kiếm, quỳ xuống lạy một cái.

Hai người chạy phía sau chốc lát đã phi tới.

Hai người cùng dừng ngựa lại, cả hai đều bật lên tiếng kêu ngạc nhiên.

Song Tuyệt Kỳ Nhu đang đỡ Khưu Ứng Xương lên, lập tức quay người lại nhìn về phía hai người, lão không nhận ra là ai vì họ đội chiếc mũ che kín khuôn mặt, chỉ có thể nhìn hai cặp mắt như chim ưng như ánh lên những ánh chớp thật sắc bén.

Song Tuyệt Kỳ Nhu liền hỏi :

– Lão phu xin hỏi…

– Cốc lão tiên sinh, nhận ra Thí mỗ huynh đệ này chăng?

Hai người đồng thanh hỏi rồi nhảy xuống ngựa, thuận tay giật chiếc nón trên đầu xuống.

Khuôn mặt họ hình chữ bát, ria mép ngắn, dáng người khoảng trên bốn mươi, họ giống nhau như tạc, cặp mắt lớn với tia nhìn hết sức sắc bén.

Song Tuyệt Kỳ Nhu khuôn mặt hết sức hớn hở, vòng tay cung kính chào, cười nói rằng :

– Té ra là nhị vị tiểu huynh đệ, cung hỉ! Cung hỉ! Không biết sức khỏe của Đảo chủ như thế nào? Hai mươi năm rồi, cũng không là ít.

Huynh đệ Thí gia cười đáp lễ lại, Thí lão đại nói :

– Nhờ ơn trên mà vị Đảo chủ vẫn như xưa. Không ngờ gặp được Cốc Dật tiên sinh ở nơi này. Tệ hạ nhớ tiên sinh vô cùng, không biết Cốc lão vì lý do gì mà vẫn còn nán lại Trung Nguyên, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ hạn rồi đó.

Dương Ngọc Kỳ trong lòng ngơ ngác, thầm nghĩ: “Có lẽ họ là người của Độc Long đảo, đến đây làm xúi quẩy thúc tổ rồi. Hừ! Ta không cần”.

Chàng cười một cách lạnh nhạt rồi chắp tay nói :

– Vãn bối Dương Ngọc Kỳ kính chúc nhị vị tiền bối vạn an.

Song Tuyệt Kỳ Nhu thấy trong nét mặt của chàng có vẻ không được hảo ý, vội nói ngay :

– Kỳ nhi, hai vị này là…

Thí lão đại liền tiếp lời nói :

– Tệ chủ nhân đã từng dặn dò môn hạ, không được tiết lộ thân phận mình trong chốn giang hồ, vậy xin Cốc lão thứ lỗi.

Nói xong liền quay về Ngọc Kỳ nói :

– Tệ huynh Thí Uy, kia là xá đệ Thí Toàn. Lão đệ đừng xem chúng ta như người ngoài, anh em chúng ta tuy lớn tuổi nhưng không dám ỷ mình là người già cả, đến đây nào tiểu huynh đệ, chúng ta hãy làm quen với nhau.

Ngọc Kỳ vẫn cười lạt, chàng đưa một tay ra hai bàn tay vừa nắm lấy nhau, hai người liền dùng bảy thành công lực, biến hai cánh tay thành hai cái gọng kiềm, siết chặt lấy nhau.

Ngọc Kỳ từ từ thu kình lực lại, cười nói rằng :

– Thí đại ca đã không muốn xem như người ngoài, tiểu đệ quả thật trèo quá cao, không dám! Không dám!

Thí Uy cười ha hả, buông tay ra nói :

– Trong tứ hải tất cả đều là anh em, Dương huynh đệ tại sao lại nói… Đứng lại!

Mọi người ngạc nhiên, té ra Khưu Ứng Xương đứng ở một bên, nhân lúc bọn họ đang trao lời kết bạn với nhau thì lặng lẽ di chuyển, bị Thí Uy phát giác.

Song Tuyệt Kỳ Nhu hơi ngạc nhiên vội nói :

– Tiểu huynh đệ, đó là bạn của lão họ Khưu tên Ứng Xương, không biết y có gây ra chuyện gì làm phiền đến hiền đệ chăng?

Đôi mắt của Thí Uy phát ra một tia nhìn lạnh lẽo hừ lên một tiếng rồi nói :

– Thiên Kim tiểu thư vì ngưỡng mộ phong cảnh Trung Nguyên, nên đã ngao du đến đây, tệ huynh đệ cùng vài vị huynh đệ khác phụng mệnh đi theo để bảo vệ. Vị Khưu bằng hữu này khi ở trong quán trọ ở Trường An, đêm hôm đã dám quấy nhiễu tiểu thơ, không biết là có mưu đồ gì? Cho nên anh em tiểu đệ phải đuổi theo để hỏi cho ra lẽ.

Gương mặt Khưu Ứng Xương không khỏi bối rối, nói ngay :

– Tại hạ vì có hẹn với một người bạn, đêm hôm đó phải đi ngay, vì đi trên nóc nhà của quán trọ, cho nên đã kinh động giấc ngủ của chư vị, thật ra tại hạ chẳng có ý gì, hiền huynh nếu không coi đây là lời giải thích, thì cũng không còn gì để làm rõ hơn được nữa.

Song Tuyệt Kỳ Nhu nhìn chăm chăm vào Khưu Ứng Xương, rồi hướng về Thí Uy nói :

– Khưu lão đệ là một người tính tình cương trực, cho nên lão phu rất tin lời nói của Khưu lão đệ, tiểu huynh đệ có thể vì lão, không suy xét y…

Thí Uy cười một cách sảng khoái nói :

– Cốc lão đã cùng Khưu bằng hữu có mối thâm giao với nhau thì hai anh em tại hạ há dám hành động bừa bãi.

Thí Toàn tiếp lời nói :

– Thôi không dám quấy nhiễu chính sự của lão huynh nữa, tiểu đệ xin cáo từ. Tiểu thơ ở Trường An có lẽ đợi lâu rồi đó, không biết Cốc lão huynh đi về hướng nào.

– Lão phu đang muốn đi về phía đông rồi sau đó sẽ trở về Độc Long đảo, tin rằng chắc chắn sẽ đúng hẹn, nếu hai vị có tiện đường thì chúng ta cùng đi với nhau.

Thí Uy tiếp lời nói :

– Vậy tiểu đệ không đi cùng với lão huynh rồi, vì lúc nào tiểu thơ không còn hứng thú đi chơi nữa thì mới có thể trở về được.

Song Tuyệt Kỳ Nhu nói :

– Như vậy lão sẽ đi trước vậy. À! Hiền huynh có phải cũng đi ngao du Trung Nguyên với Tú Hoa cô nương phải không? Tiểu thơ năm nay có lẽ hai mươi lăm tuổi rồi, đã xuất giá chưa?

Thí Uy cười đáp :

– Đại tiểu thơ đã có hai cháu rồi một nam một nữ, lần này đi chơi ở Trung Nguyên là Nhị tiểu thơ, tiểu thơ năm nay mười chín tuổi, lão huynh có thể không nhận ra đâu. Cùng đi với tiểu thơ còn có tiểu thiếu gia năm nay mười bảy tuổi.

Song Tuyệt Kỳ Nhu cảm khái nói :

– À, hai mươi năm thế sự tang thương, bọn chúng ta cũng đã già rồi. Thí huynh đệ cùng khom mình cúi chào nói :

– Tiểu đệ xin cáo lui, sau này sẽ gặp nhau.

– Xin thay lão chuyển lời thăm hỏi sức khỏe đến tiểu thư.

Thí huynh đệ cũng vòng tay về hướng Ngọc Kỳ nói :

– Dương huynh đệ, xin hẹn gặp lại.

Nói xong cả hai lên ngựa phi như bay thẳng về hướng nam, gót chân ngựa bắn tung tóe ra vô số những bông hoa tuyết.

Song Tuyệt Kỳ Nhu quay về Khưu Ứng Xương nói :


– Khưu lão đệ bây giờ có chuyện gì mà đi về phía Mạc Bắc?

– Không! Đệ bị truy kích quá gắt muốn đến Mạc Bắc để tránh mà thôi. Hai vị Thí bằng hữu này không những công lực thâm hậu, mà kinh nghiệm trên giang hồ lại giỏi hơn người một bậc. Đệ đã hành đạo trên giang hồ hơn bốn mươi năm, nổi danh là giang hồ khách, kinh nghiệm có thừa. Nhưng trong suốt hành trình này, thật khó mà thoát khỏi tay họ, thật là xấu hổ thay! Nghe những lời họ nói, hình như họ không phải là người Trung Nguyên, mà họ với lão huynh lại giao hảo rất thân tình, không biết hai bên bằng cách nào lại quen với nhau vậy!

– Ha ha, tiểu đệ, nếu đệ còn hỏi nữa khó tránh khỏi đã phạm điều kỵ húy! Uổng công đệ bôn ba giang hồ bốn mươi năm! Đi thôi, đệ sẽ tự biết trên con đường sắp tới.

Khuôn mặt của giang hồ khách Khưu Ứng Xương hơi hồng lên, nhưng vẫn có ý chưa muốn đi mà nhìn Dương Ngọc Kỳ một hồi, rồi nói :

– Trông Dương thiếu hiệp sao thấy rất quen, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi…

Song Tuyệt Kỳ Nhu cười ha hả, vừa quay mình lại về phía Ngọc Kỳ vừa trả lời Khưu Ứng Xương :

– Lần này đôi mắt của đệ bị hoa lên rồi đấy, hài tử này lần đầu xuống núi. Thôi lão huynh đi đây xin tạm biệt.

Hai người liền triển khai khinh công, đi gấp về phía Nam, ước chừng đi được năm dặm, Song Tuyệt Kỳ Nhu đột nhiên nói :

– Kỳ nhi, đôi mắt của Khưu Ứng Xương quả thật không sai, thật không uổng danh xưng là giang hồ khách.

– Thúc tổ! Kỳ nhi cũng kinh ngạc lắm! Tại sao lão lại nhìn hài nhi thấy quen!

– Tướng mạo của con giống y hệt chẳng sai chút nào hồi tổ phụ của con còn trẻ, duy nhất có cái không giống là trong những năm cần cù khổ luyện dưới mặt trời chói chang và gió rét cực kỳ, nước da của con đã trở thành màu đồng cổ, nhưng từ hôm nay con không cần phải để mình trần khổ luyện dưới ánh sáng mặt trời nữa, nước da của con không lâu sẽ trở lại như cũ.

Ngừng một chút lão nói tiếp :

– Lần này con xuất hiện giang hồ, ngàn vạn lần không được để lộ thân phận của con là ai, nếu không mỗi bước đi của mình rất khó khăn, trước mắt da của con vẫn còn khác với nước da của tổ phụ, bởi vậy mà giang hồ khách y nói là có cảm giác trông con rất quen. Nếu da dẻ trở lại nguyên trạng, chỉ hơi liếc nhìn một cái, thì ai cũng biết con là hậu bối của Vương Sư, há không lo lắng lắm sao?

– Xin thúc tổ cứ yên tâm, con tuyệt không để cho màu da biến đổi.

Song Tuyệt Kỳ Nhu gật đầu :

– Vậy tốt nhất con nên luyện công vào lúc ban trưa, lúc ánh mặt trời gay gắt nhất. Xem kìa! Trận gió tuyết càng ngày càng lớn chúng ta đi, mau lên!

Trong tòa nhà Cửu tiến của Dương phủ ở Long Môn trấn, trải qua hơn hai mươi năm bị gió mưa bào mòn, bây giờ gần như đã lụn bại.

Hai mươi năm nay thì trong mười năm đầu không phải là không có người nhìn trộm, quan sát, thám thính và mười năm sau tòa nhà này càng ít có người để mắt đến, quả thật trước cổng vắng vẻ thê lương chẳng có một cỗ xe ngựa nào, chỉ có gió mưa là thường hay đến thầm lặng tiễn đưa những buổi chiều hoàng hôn.

Hôm nay vào đầu canh ba ở phía sau căn nhà có hai bóng đen leo tường vượt rào vào, thân pháp của họ thật nhanh, chỉ trong chốc lát là đã đi đến nội viện.

Cánh cửa ở phía sau đột ngột mở ra không một tiếng động, một ngọn đèn lồng màu vàng nhạt từ phía nhà đi ra ngoài, dưới ánh sáng lờ mờ, một lão đầu bạc xuất hiện ở ngay cánh cửa.

Hai bóng người vội vã trở ra, đứng trước thềm chính là Song Tuyệt Kỳ Nhu và Dương Ngọc Kỳ.

Lão đầu bạc đã nhìn rõ bóng người ở ngoài nên giơ cao ngọn đèn lên, với một giọng nói không chút cảm tình lão nói :

– Các hạ bất tất phải đến đây, chủ nhân ở đây đã hai mươi năm nay bặt vô âm tín, muốn tìm người thì ở đây chỉ có mấy người nô bộc thôi, muốn hỏi chuyện thì ở đây chẳng có ai để hỏi cả, muốn lấy tiền thì các vị có thể thất vọng đó.

Lão đầu bạc nói xong cánh cửa lặng lẽ khép lại.

Ngọc Kỳ có lẽ quá xúc động muốn dợm bước lên hỏi, Cốc lão vội đưa tay ra cản lại, dùng phép truyền âm nhập mật nói rằng: “Không được khinh suất, nhất nhất đừng để lộ hành tung”.

Dương Ngọc Kỳ dùng phép truyền âm nhập mật, nói với Song Tuyệt Kỳ Nhu một cách xúc động :

– Gia gia má má không biết có còn ở…

Song Tuyệt Kỳ Nhu ngắt lời :

– Không còn ở đây đâu mà cũng không thể ở đây được. Con tuyệt đối không được đem hình tung tiết lộ cho bất cứ người nào, đến cha mẹ cũng không ngoại lệ.

– Dạ, nhưng con muốn hỏi thăm…

– Không! Con nhất thiết không được thăm hỏi chuyện gia đình, nếu không, con có thể gây hại cho họ, trên thế gian này tuyệt đối giữ bí mật là cách hay nhất!

– Thưa thúc tổ bây giờ con phải làm sao?

– Hãy nhìn căn nhà của mình đi, sau đó thì con dấn bước ra đi đến một nơi nào đó, chỉ cần nhìn thấy tên yêu đạo Ất Thanh, con phải lập tức ra tay báo thù, thì lúc đó tổ mẫu cùng gia gia má má sẽ tự tìm đến gặp con ngay.

– Thưa thúc tổ, con đã hiểu.

– Ta không thể đi cùng với con được nữa rồi, kỳ hẹn ở Độc Long đảo không bao lâu nữa sắp đến, con hãy lấy võ công để lập thân và lấy tín nghĩa đặt lên trên hết. Trong những thi thể còn lại ở Hồi Long cốc không thấy xác của Võ Lâm Cuồng Sinh Đàm Kiếm là người bạn thâm giao của tổ phụ con, có lẽ y chưa chết, con định bắt đầu từ đâu để tìm tung tích của tên yêu đạo Ất Thanh.

– Có lẽ trước tiên con phải đi Giang Tây.

– Vô ích, ta đoán chắc ở Thanh Hư cung tại Vu Đô Giang Tây con không thể tìm thấy tung tích của tên yêu đạo được. Nên từ Thiểm Tây đến Hà Nam, có thể thăm dò được tin tức về hắn. Theo ta nghĩ, trước tiên nên tìm đến những người bạn chí thân của tổ phụ con trước đây để hỏi họ vì không còn con đường nào khác.

Thoáng chút xúc động Cốc lão nói tiếp :

– Thiên Nhai Phá Ất không biết trong hai mươi năm nay có còn sống không, con ráng dò hỏi tông tích của lão. Kỳ nhi, giờ ta phải đi rồi. Mọi sự phải suy nghĩ cẩn thận, hãy bảo trọng lấy thân.

– Thúc tổ, có lẽ con có thể đến Độc Long…

Song Tuyệt Kỳ Nhu gạt ngang :

– Không thể được, con còn trách nhiệm của mình, ngộ nhỡ bị giam hãm ở trên đảo thì mọi sự kể như đi tong! Thôi, tạm biệt.

Song Tuyệt Kỳ Nhu dứt lời nhảy vút qua tường, thoáng cái mất tăm.

Ngọc Kỳ cố nén cơn sóng lòng đang trào lên, đứng im một hồi, rồi quyết định lướt lên nóc nhà, từ trên cánh cửa to ở phía trước mặt tung mình nhảy vút xuống đường, thoáng cái thân mình biến mất trong cơn gió tuyết.

Ngày hôm sau, cơn gió tuyết đã ngừng, trên bầu trời xuất hiện ánh mặt trời mà đã lâu không lộ diện.

Ở một bên bến đò nhỏ nằm ngay phía bắc bãi Bát Tiết, Ngọc Kỳ đang đứng ở đấy mình khoác chiếc áo da dê, lưng dựa vào tảng đá to trước mắt nhìn dòng nước đang chảy cuồn cuộn trước mắt một cách đờ đẫn.

Con sông ở đây vẫn chưa kết băng, dòng nước đang chảy xiết cuốn đi những tảng băng trôi về phía dưới, thật là cảnh quang hùng tráng. Ở bãi sông này, việc qua sông thường nhờ những con đò ngang chở khách, nhưng bây giờ mùa đông rét đậm, những người du ngoạn đã ngày càng ít ỏi, nên những con đò ngang phải cách một khắc mới qua bờ một lần, vì vậy mà ở đây vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng.

Nhìn về bên kia sông, tất cả một màu trắng xóa càng làm thêm nổi bật ngôi tường đỏ của Hương Sơn tự và dãy Long Môn sơn.

Bây giờ Ngọc Kỳ chỉ còn một thân một mình, nhìn dáng vẻ thanh thản của chàng có ai ngờ đâu lại mang trong lòng bao mối ngổn ngang, một tia u sầu đang dần dần hiện ra nơi khóe mắt.

Thiên hạ sao mênh mông quá, chàng phải đi nơi nào để tìm thấy tung tích của kẻ thù. Một mình chàng chỉ có người thân duy nhất là Song Tuyệt Kỳ Nhu, tối hôm qua cũng rời chàng mà đi, chàng đứng thẩn thờ nhìn dòng nước chảy.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng chân bước dẫm vào tuyết, có hai người đang đi về phía bến đò, ánh mắt của Ngọc Kỳ từ từ lướt nhìn về phía họ.

Đó là một đôi thiếu niên nam nữ, toàn thân bao trùm trong chiếc áo lông cáo. Đặc biệt là người con gái cặp mắt giống như mặt nước hồ thu, vừa trong trẻo lại vừa sâu lắng, đó là cặp mắt khi nhìn vào ta chỉ còn biết cách nằm mơ.

Không có đò, hai người đành đứng đợi ở bến đôi vai sóng đôi nhau họ không biết làm cách nào.

Họ cũng nhìn thấy bóng dáng Ngọc Kỳ bên cạnh tảng đá cách khoảng ba trượng.

Thân hình Ngọc Kỳ cao gần tám thước, nơi thân thể tráng kiện chiếc áo khoác ngoài bằng da dê đã cũ. Đôi mắt lộ hàn quang, hàng lông mày dài thanh tú, mũi cao, đôi môi luôn mím chặt lộ ra nét cương nghị với khuôn mặt màu cổ đồng sáng bóng, họ có cảm giác đó là con mãnh hổ đơn độc oai phong có thể gây nguy hiểm vào bất cứ lúc nào.

Chàng thiếu niên chợt bật ra một tiếng kêu nhẹ :

– Thật là một trang hiệp sĩ.

– Muội thấy thần sắc người này quá lạnh lùng, y hệt như vừa mới từ hồ băng trèo lên vậy.

Thiếu nữ nói khẽ vào tai chàng trai, giọng nói của nàng như tiếng chuông ngân, thật là vui tai dễ chịu. Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Ngọc Kỳ vẫn nghe thấy hết sức rõ ràng.

Chàng thiếu niên nhìn chăm chú vào bờ đối diện ở bên kia sông chiếc đò ngang vẫn lặng lẽ nép vào bến, không một bóng người.

Chàng ta thở dài một hơi, đột nhiên quay mình về phía Ngọc Kỳ chào một cái rồi nói :

– Xin hỏi đại ca, con đò ngang phải bao lâu nữa mới qua đây?

Ngọc Kỳ hơi gật đầu chào rồi chàng nói một cách đờ đẫn :

– Sau khi con đò đã đầy người rồi.

Chàng thiếu niên ngơ ngác một lúc rồi nói :

– Câu trả lời này kể cũng như không.

Trong cặp mắt phượng của thiếu nữ chợt ánh lên nét tinh nghịch, nàng vui vẻ nói :

– Ca ca nói nhiều quá, ca ca đã gặp đối thủ không dễ dàng mở miệng được đâu.

Chàng thiếu niên cũng vui lây bèn đi đến gần Ngọc Kỳ, nói :


– Nghe khẩu âm của huynh đài rất giống nhân sĩ ở phủ này. Hai anh em huynh đệ lại là người Hồ Quảng, nghĩ nhân tuyết trời thế này đi dạo chơi ở Long Môn sơn thật là thích, chỉ vì chưa qua sông được thật là mất hứng. Xin hỏi huynh đài có con đường nào khác để đi qua sông không?

Ngọc Kỳ đáp cộc lốc :

– Không.

Chàng thiếu niên vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp :

– Bạch Lạc Thiên là người đã đào sông đắp bãi ở đây, tại sao lại không thể xây được chiếc cầu nhỉ? Thật là một người khó hiểu, huynh đài có biết tường tận điều ấy không?

– Huynh hãy đi tìm ông ta mà hỏi chỉ hơi đáng tiếc là ông ấy đã chết gần mấy ngàn năm rồi. – Ngọc Kỳ trả lời một cách không suy nghĩ.

Chàng thiếu niên không vì thế mà phật ý vẫn tiếp tục nói :

– Nhìn vào trong đôi mắt của huynh đài thần quang ẩn hiện, rõ ràng huynh đài là vị cao thủ.

Ngọc Kỳ tỏ vẻ khó chịu đáp :

– Không dám, tại hạ chỉ là người quê mùa.

– Tay dài quá gối, thần dùng uy nghi hơn người đôi mắt của đệ không mù đâu, huynh đài nhất định không phải là người bình thường.

Ngọc Kỳ im lặng, chàng thiếu niên nói giọng cởi mở :

– Trong bốn bể tất cả đều là anh em. Tiểu đệ họ Đàm, tên Phương Thảo tự là Triệu Tường, còn kia là xá muội tên là Tây Vi. Xin hỏi quý tánh đại danh của huynh đài là chi?

– Dương Ngọc Kỳ.

Thiếu niên hình như hơi rung động nói :

– Dương huynh có phải là người phủ Hà Nam?

Ngọc Kỳ gật đầu, chàng thiếu niên tiếp :

– Tiểu đệ có một chuyện muốn hỏi, xin Dương huynh thứ cho tội đường đột.

– Xin cứ nói.

– Long Môn trấn Dương Thế Hùng Vương Sư với Dương huynh có…

Ba tiếng “Dương Thế Hùng” giống như sét nổ bên tai. Chàng muốn đứng dậy ngay nhưng cố nén nói :

– Dương công Thế Hùng là người ở Long Môn trấn, tại hạ lại là người ở Nam Quan ở Hà Nam phủ, không hề liên quan gì với nhau.

Chàng thiếu niên cao giọng :

– Chắc Dương huynh biết ít nhiều về Dương công Vương Sư, Dương huynh có thể kể chuyện về Dương công cho đệ nghe được không?

– Tiểu huynh đệ có họ hàng với Dương công à?

Chàng thanh niên họ Đàm ngơ ngác một lát, nói :

– Không có, anh em tiểu đệ chỉ là người ngưỡng mộ danh tiếng mà thôi.

– Hà tất phải nhiều nghĩa cử như vậy, không chừng sẽ gây ra tai họa không thể lường được.

Chàng thanh niên khẳng định :

– Nhất định họ Dương của Dương huynh là thuộc về Long Môn.

Ngọc Kỳ trả lời lấp lửng :

– Ồ! Tùy các hạ suy đoán thế nào cũng được.

– Dương huynh thừa nhận chưa?

Ngọc Kỳ đột nhiên đứng dậy, giọng nói hết sức giận dữ :

– Ngươi tốt nhất bớt lải nhải lại đi.

Nói xong chàng liền bỏ đi ngay.

Đàm Tây Vi đột nhiên đến chắn trước mặt chàng không cho đi, nói :

– Đại trượng phu phải quang minh chính đại, không được giấu đầu lòi đuôi.

– Tránh ra! – Ngọc Kỳ trầm giọng quát.

Đàm Tây Vi lại lảnh lót :

– Tiểu nữ nói không, huynh phải nói rõ thì mới được đi.

– Nếu không tránh ra thì cô nương đừng có hối hận.

Đàm Tây Vi đưa tay ngăn lại mỉm cười :

– Huynh đài thật nóng tính quá.

Ngọc Kỳ vung tay ra, chụp vào vai trái của Tây Vi.

Tây Vi đột ngột giơ tay lên đỡ, những ngón tay dài thon thon đẹp như ngọc, tung ra một chưởng Kim Ti Cương Uyên nhanh như cắt chụp vào cổ tay của Ngọc Kỳ.

– Tiểu muội, ngừng tay lại. – Đàm Triệu Tường vội kêu lên, chạy đến.

Nhưng hai bên ra tay quá mau như một tia chớp, Triệu Tường tính ngăn họ lại nhưng hai bàn tay của người này đồng thời chụp xuống mệnh môn của người kia, nội lực phát ra mau chóng dữ dội.

– Đi ngay. – Ngọc Kỳ kêu lên, hất tay ra.

Tây Vi hơi loạng choạng, thân hình hơi ngã về phía trước, nhưng nàng vội quay mình lại với thân pháp thật nhanh đá tung chiếc giày của mình bay ra cố chặn Ngọc Kỳ lại.

Nàng đã mau thì Ngọc Kỳ lại càng mau hơn, chàng đã tung mình đi xa đến mấy trượng quay đầu lại cười một cách lạnh lùng nói :

– Tại hạ không muốn làm quen với các vị, lần sau gặp thì sẽ không tha thứ đâu.

Chàng nói xong liền dấn bước đi ngay.

Triệu Tường muốn kêu chàng dừng lại để hỏi thêm vài câu, nhưng Đàm Tây Vi xua tay không cho lên tiếng, nàng nói :

– Công lực của người này tuy rất cao, nhưng không phải là hậu duệ của Dương gia.

Triệu Tường tỏ vẻ ngạc nhiên :

– Làm sao mà muội biết được?

– Mười hai chiêu cầm thủ của Dương gia, đều thần kỳ tuyệt diệu, võ công của họ là bí mật bất truyền của võ lâm, chiêu Kim Ti Cương Uyên của tiểu muội nếu gặp Cầm thủ của Dương gia, thế nào cũng bị thương ở Khúc Trì huyệt và Kiên Tĩnh huyệt, nhưng y lại ra tay chụp vào Kinh mạch vì vậy mới biết rõ y không phải là hậu duệ của Dương gia.

– Cũng có lý đấy, chúng ta hãy đi theo y xem như thế nào?

Hai người vội đuổi theo sau theo con đường lớn đi về Long Môn trấn.

Ngọc Kỳ đang đi vào Long Môn trấn, cảnh vật ở đây lạnh lẽo buồn tẻ vì vậy chàng muốn đi ra khỏi đây thật nhanh về hướng bắc. Lúc này chàng không hề liếc mắt nhìn tới tòa nhà lớn của mình đang bị bong ra từng mảng.

Đi khỏi Long Môn trấn chưa quá hai mươi dặm, thì phía đối diện đi lại hai vóc người to cao mình trùm trong chiếc áo lông cáo, do nếp nhăn ở khóe mắt và trên mũi có thể đoán chắc rằng cả hai đều không còn trẻ.

Ngọc Kỳ vẫn bình thản tiến về phía trước, không thèm để ý đến họ, nhưng mắt của chàng thì lại liếc nhanh về phía hai người, trong lòng nghĩ thầm: “Công lực hai người này không bình thường, đôi chân họ không hề bị dính tuyết chút nào”.

Đi được chừng nửa dặm chàng đột nhiên nghe thấy một tràng cười dài nổi lên phía sau, tiếp theo, một khẩu âm già giặn cất lên :

– Tiểu tử! Lão già này biết thế nào hai người cũng đi đến Hương Sơn để thưởng ngoạn phong cảnh tuyết rơi ở nơi này, đừng có lời nào nói nữa nhé, hãy ngoan ngoãn theo lão phu đến bổn bang để xử lý hai người.

– Hừ! Lão cẩu ngài nói cái gì thế? Một cái Hương đường nhỏ nhoi ở Hà Nam phủ, mà dám đem thiếu gia đi xử lý à, ngài mơ rồi chăng? – Đó là tiếng nói của Đàm Triệu Tường.

– Giấc mơ của lão, từ trước đến giờ đều tốt cả. Hảo tiểu tử, có đi hay là không?

– Nếu muốn đi cũng không khó gì, nhưng phải hỏi bạn của thiếu gia có chịu đi hay là không!

– Tiểu tử bạn của các ngươi là ai? Hừ! Lá gan hắn to được bao nhiêu mà dám để ý đến chuyện của Vô Vi bang à!

Đàm Triệu Tường chỉ về phía Ngọc Kỳ :

– Này! Bạn của ta ở kia kìa.

Ngọc Kỳ quay lại nhìn quyết định không đi nữa. Đàm Tây Vi đứng ở một bên đang cột chặt sợi dây của chiếc áo lông vào cổ, xong lướt tới cạnh lão kia quát mắng :

– Lão cẩu! Xem chiêu!

Tiếng nói vừa dứt lời thì tung ra một chưởng đâm bổ xuống.

Lão già cũng quát lớn một tiếng, vung cánh quạt ra đỡ, tay áo phất phơ để lộ cánh tay đen sì.

Ngọc Kỳ vừa nhìn thấy bàn tay của lão trong lòng hơi kinh hãi, chàng nói thầm: “Lão này chắc đã luyện Hắc Sa Độc chưởng, ta phải chú ý mới được”. Chàng vội xoay mình về phía đấu trường.

Công lực của Đàm Tây Vi không nhỏ nhưng khi nhìn thấy bàn tay của lão rồi, sợ bị hạ độc chưởng cho nên lần này nàng dùng chân lực nội gia, tung ra một chiêu cách không cốý đánh bật chiếc quạt ra khỏi tay lão.

Lão già cũng hơi kinh hãi thầm, không ngờ nội công của nàng hùng hậu như vậy, lão la lên :

– Nội công của tiểu nha đầu thật hùng hậu, đáng bội phục. Nhưng ngươi đã làm bị thương hai đệ tử trong bang của ta, tội này không thể dung tha.

Nói xong liền tiến công một chiêu Thôi Sơn Diên Hải chưởng lực mạnh mẽ vô cùng, mang theo mùi hôi tanh kinh khủng. Tây Vi ngọc chưởng cũng phất ra.

Bùng một tiếng lão già thối lui ra sau, đôi chân thụt sâu vào trong tuyết đến tận đầu gối.

Tây Vi cũng loạng choạng, bị một làn khí tanh hôi vào mũi, cảm thấy trong người buồn nôn, người rung rinh muốn ngã. Nàng biết mình đã vướng phải độc khí của đối phương.

Lập tức lão già liền quát lớn một tiếng, thân cong lại nhảy bổ về phía trước, tay vung lên nhanh như chớp đập xuống đôi vai của Tây Vi, kình lực từ bàn tay phát ra một làn gió tanh nồng nặc xông lên.

Tây Vi đang cố vận công tống hơi khí độc ra nên nhất thời không có cách nào chống lại. Đang lúc ngộ hiểm, Ngọc Kỳ đến thật đúng lúc, vung chưởng xông đến.

Bùng một tiếng nổ vang lên, bóng người đột nhiên tách ra thật mau chóng. Lão già bay ra xa, tay phải giơ lên không nổi, mặt biến sắc, nghiêm giọng nói :


– Chưởng lực Hỗn Nguyên của các hạ thật cao minh, các hạ có lẽ là truyền nhân của Ngọc Tiêu Khách phải không?

Ngọc Kỳ không thèm để ý đến lão, đứng sừng sững mà cười hết sức lạnh lùng.

Lão già hình như mắt hoa lên, lão cảm thấy Ngọc Kỳ gật đầu, đôi mắt đầy sợ hãi, lão không ngừng lùi về sau, giọng đờ ra :

– Các hạ phụng mệnh Nhạc… Nhạc lão tiền bối, đến… đến tìm cái may mắn của… tệ bang chăng?

Ngọc Kỳ vẫn cười một cách lạnh lùng, từng bước từng bước đến gần, chàng cười thầm trong bụng, danh hiệu Ngọc Tiêu Khách, chàng chỉ biết sơ qua miệng kể của Song Tuyệt Kỳ Nhu. Ngọc Tiêu Khách Nhạc Cảnh Minh, đó là kỳ hiệp danh nhân trong thiên hạ, giống như một con rồng thần không thấy đầu đuôi đâu cả. Hỗn Nguyên thần công của Ngọc Tiêu Khách là nhất tuyệt của võ lâm, còn là thượng thừa chính tông trong khí công nội gia, Ngọc Tiêu Khách đã có tên trong chín người nằm trong câu ca:

“Hận thiên, oán địa.

Khốc tiếu, vô thường

Ẩn tiêu, dị cầm

Lạc thiên, tri hòa”

Ngọc Tiêu Khách chính là Ẩn Tiêu.

Lão già không biết trong chưởng phong của Ngọc Kỳ có sự biến hóa thần diệu như thế nào, nhưng kình đạo không hoàn toàn, không những gió mạnh rít lên trong thoáng chốc, mà những kình lực vô hình dọc theo cổ tay càng tăng thêm sự chấn động toàn tâm mạch, thần công này có điểm giống về truyền thuyết của Hỗn Nguyên chưởng. Hơn nữa chàng trai trẻ đó không phủ nhận cũng không thừa nhận là truyền nhân của Ngọc Tiêu Khách, làm lão già càng sợ hãi thập phần.

Ngọc Kỳ đột nhiên quát to :

– Lão cút mau ngay cho ta.

– Ta… Ta đi đây. Xin hỏi cao danh quý tánh của thiếu hiệp là gì?

– Đừng nhiều lời! Có phải lão muốn thử một chưởng nữa phải không? – Ngọc Kỳ nói lạnh như băng, chàng lập tức nâng hữu chưởng lên, tư thế như sẵn sàng muốn tung ra.

Lão già vội vàng thối lui liên tục nhìn lão già đang chiến đấu bên cạnh buột miệng kêu lên :

– Thưa lão huynh, xin tha mạng!

Nói xong liền đi ngay.

Một lão khác đang đấu với Triệu Tường rất hăng, nghe tiếng nói vậy bèn tung ra hai chưởng bức Triệu Tường thối lui, rồi nhảy ra ngoài vòng, nhìn thấy đồng bọn của mình đã đi xa ngoài ba trượng rồi, bèn chạy đuổi theo như bay nói :

– Tại sao thế? Tại sao không bắt hai tên súc sinh đem về Hương đường, chúng ta…

Phía xa xa, vẫn còn nghe thấy rõ lão già trước mặt đang nói với giọng kinh hoàng :

– Lão huynh có biết cái tên thanh niên vừa tiếp tay đó là ai không? Đó là môn nhân của Ngọc Tiêu Khách, lão huynh có chịu nổi không?

Hai người giống như bị ma đuổi, chạy như bay.

Đàm Tây Vi vừa vận công tống những khí độc trong bụng tra ngoài, bước chậm rãi đến phía sau Ngọc Kỳ rồi cất tiếng hết sức ngọt ngào :

– Dương… Dương… thiếu hiệp, có phải thiếu hiệp là cao túc của Nhạc lão tiền bối? Lão tiền bối là cao nhân trong thiên hạ, đã rất lâu chưa trở lại giang hồ, lão tiền bối đến nay vẫn khỏe chứ?

Ngọc Kỳ cười lạt đáp :

– Giả sử ta có may mắn làm đệ tử của Nhạc lão tiền bối, cũng không cần nhúng tay vào việc chẳng liên quan gì đến mình.

Nói xong chàng nhún mình cất bước.

– Dương huynh, xin ngừng bước, huynh đệ…

Triệu Tường lên tiếng kêu, tiếng kêu chưa dứt, trong khu rừng bị tuyết bao phủ, đột nhiên vang lên tiếng cười hết sức cuồng ngạo. Tràng cười như xuyên thẳng vào màng óc, làm cho người nghe toàn thân phát lạnh, khí huyết quay cuồng.

Sau tiếng cười quái dị đó, những đống tuyết rơi xuống ào ào, sau bóng cây hiện ra một bóng người to lớn, trắng toát.

Bóng người vừa mới hiện ra, ba người thảy đều giật mình kinh hãi. Người ấy thân hình to cao, trên đầu đội chiếc mũ có chóp rất cao, chính giữa chiếc áo bào màu trắng, thêu hình con rết màu xanh lục to khoảng nửa thước, nhìn từ xa giống như một con rết cực to đang treo trước ngực, một cái túi da màu đen được đeo ở phía dưới hông, tay trái cầm cây gậy sắc màu xám tro.

Khuôn mặt ngựa dài, nước da xanh xám khắp mặt đầy những nét hoa văn, đôi lông mày chữ bát, đôi mắt ánh lên những tia lạnh lẽo tối tăm, sống mũi bị lồi ra, chóp mũi như mỏ chim ưng, không có môi để lộ hàm răng nhọn hoắt vừa đen vừa vàng, cằm dưới đặc biệt dài làm lão vô cùng khó coi.

Ngọc Kỳ đã được Song Tuyệt Kỳ Nhu khổ công rèn luyện, tạo nên một cái lá gan rèn bằng sắt và bộ ngực đúc bằng đồng, toàn thân chàng vẫn ngông nghênh, đối với việc sinh tử không có ý niệm nào. Trong lòng chàng tuy kinh hãi, nhưng trên khuôn mặt vẫn ung dung, đứng thẳng người, nhìn chăm chú lão quái vật đang từ từ bước đến.

Hai anh em nhà họ Đàm sợ đến nỗi mặt mày trắng xanh, phát run lên đôi chân cứ từ từ lui ra sau, đôi tay nắm lấy đốc kiếm giấu trong áo.

– Ha ha ha…

Lão quái vật vẫn cười như điên, bước đến giữa lộ.

Ngọc Kỳ vẫn không lui bước, chú ý nhìn vào lão quái vật từng bước đang đến gần, trong người chàng đang vận Tử Tịch Tiềm Năng khí công để bào vệ thân mình, công lực dồn ra song chưởng, chuẩn bị toàn lực ra tay.

Lão quái vật thấy Ngọc Kỳ khí độ hiên ngang, trong lòng cảm thấy chàng không phải nhân vật tầm thường, lão tiến lên một trượng nữa thì ngừng lại. Quay đầu về phía hai anh em Đàm gia quát lên :

– Hảo tiểu tử, đừng có ý thoát mạng đâu, các ngươi chạy lên trời cũng uổng công thôi.

– Tiểu muội, chạy mau đi. – Triệu Tường kêu lên đứng chắn trước thân hình của Đàm Tây Vi.

– Không, muội sẽ liều với y.

Soạt một tiếng, nàng rút ra thanh trường kiếm sáng loang loáng.

– Không được! Muội sẽ rơi vào tay của hắn thôi, nếu muội có mệnh hệ nào ca ca chỉ có duy nhất con đường chết, còn mặt mũi nào bẩm báo gia gia má má?

Triệu Tường vừa nói vừa rút ra thanh trường kiếm.

– Đàm huynh, tên này là người hay là quỷ? – Ngọc Kỳ lãnh nhiên hỏi.

– Ha ha… – Lão quái vật nghênh mặt lên trời cười như điên.

Triệu Tường nghiến răng nói :

– Đây là tên hoang dâm hung ác, vang động khắp thiên hạ, Độc Vô Thường Ban Diên Hòa.

Ba tiếng “Độc Vô Thường” vừa rót vào tai, Ngọc Kỳ hơi kinh hãi, nói thầm:

“Thật là may, lần đầu tiên xuất hiện trên giang hồ, lại gặp tên quỷ ác độc này. Xem ra trên bước đường phía trước, khó khăn nguy hiểm càng nhiều”.

Quả không sai, tên quái vật đúng là “Hận thiên địa, khốc tiếu vô thường” Độc Vô Thường Ban Diên Hòa, một con quỷ hiếu sắc, tâm địa độc ác trên thế gian.

Ngọc Kỳ là con nghé mới sinh không sợ hổ, hừ lên một tiếng nói :

– Té ra hắn là người, tiểu đệ thật là kiến thức nông cạn.

Khuôn mặt Độc Vô Thường tối sầm lại, nhìn chăm chú vào Ngọc Kỳ với ánh mắt hết sức hung ác, dùng thanh âm chẳng giống loài người, nói ra từng chữ từng câu :

– Tiểu tử, ngươi giả mạo là truyền nhân lão thất phu Ngọc Tiêu Khách, không lừa dối được ta đâu, ngươi là ai? Nói?

– Ta là ta! – Ngọc Kỳ ngang nhiên đáp.

– Hừ! Ngươi đợi chốc nữa sẽ mất thói kiêu ngạo ngay.

Ngọc Kỳ dõng dạc :

– Tại hạ đang đợi đây.

– Ngươi nói hay không nói?

Ngọc Kỳ cười nhạt tỏ vẻ mỉa mai.

Độc Vô Thường bước lên một bước, Ngọc Kỳ vẫn đứng sững không động đậy, khuôn mặt cười lạnh lùng.

Huynh muội Đàm gia lúc này tinh thần đã trấn định, dù biết chạy không thoát, con người khi biết rõ đã đến vực thẳm của cái chết thì ngược lại dũng khí lại tăng lên bội phần. Hai người cùng giơ kiếm, từ từ bước tới đứng bên cạnh Ngọc Kỳ, kẻ bên trái người bên phải.

Ngọc Kỳ giơ tay ngăn lại, giọng nói cất lên hết sức tự nhiên :

– Xin hiền huynh mau lui cho! Tại hạ muốn đấu thử với ác quỷ của thế gian này.

Tây Vi lộ vẻ lo lắng :

– Dương đại ca, ba người chúng ta hợp lực với nhau đấu với lão một phen.

– Lui đi! Đây là trận quyết đấu đầu tiên của tại hạ, không muốn bất cứ người nào tham gia vào.

Ngọc Kỳ nghiêm giọng nói, đôi tay rũ xuống, công lực dồn về phía các đầu ngón tay.

Lúc này, ở khúc quanh của Hắc quan đạo, vang vang lại tiếng ngựa phi, hiện ra bốn tay kỵ sĩ.

Bốn con chiến mã đều là những con từ mười ngàn con mới chọn ra một, bộ yên cương rất đẹp, dáng vẻ cao lớn hùng dũng, đang phi như bay về phía trước.

Trên lưng ngựa là những người trên mình trùm kín chiếc áo lông cáo, gồm hai nam hai nữ, nhìn những tấm da cáo quý giá này, đoán chừng gốc gác những người này không phải là bình thường.

Bốn người ngồi trên yên ngựa, hai người nữ chỉ để lộ hai con ngươi như dòng nước chảy vào mùa thu, nam thì cũng chỉ lộ ra gương mặt, tỏ ra một vị anh tài, một người thì mắt hổ râu cầu vòng càng thêm uy nghi, người kia khuôn mặt ngọc ngà môi son đỏ tía giống như một vị cô nương, trên khuôn mặt phảng phất chút gì đó tính trẻ con, nhưng trong mắt là những tia thần quang ánh ra ngoài.

Khoảng cách bốn người đang phi chỉ xa có nửa dặm, không lâu sẽ tới ngay.

Độc Vô Thường chẳng quan tâm có người đến hay không có người, y tiến lên thêm bước thứ hai, hai bên cách nhau không tới tám thước. Gã trầm giọng nói :

– Tiểu cẩu! Khẩu khí của ngươi khá lắm, dám quyết đấu với ta, thật là nực cười, thật là nực cười, ngươi sẽ không ngăn được một ngón tay cái của ta đâu, xem đây!

Trong tiếng quát, gã giơ bàn tay trái ở dưới ống tay áo thật nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, luồng chỉ lực vung thẳng lên phía trước. Một tiếng rít gió lao tới, hướng về phía huyệt Vi Đại ở sau lưng của Ngọc Kỳ.

Anh em Đàm gia đã thối lui sau hai bước, lúc này quát luôn một tiếng thật to, song kiếm cùng vung ra, tấn công về phía hai bên hông của lão quái vật.

Ngọc Kỳ không biết công lực của đối phương như thế nào, không dám đỡ chỉ phong, thân hình hơi rúng động, bước ngang sang một bước, đồng thời lập tức phản công, chưởng kình phát ra thật hung mãnh dữ dội, tấn công thẳng vào bộ ngực của lão.

Độc Vô Thường quả nhiên công lực siêu người, thu chỉ phong về biến thành chưởng tung ra một chiêu, cây gậy vô thường ở dưới tay áo bên phải, cũng tung ra hai bên nhu ánh chớp. Ầm một tiếng nổ long trời, bóng người như một cánh diều đứt dây bay ra phía ngoài.

– Ha ha ha… Tuổi nhỏ như thế mà dám giơ vuốt với lão, đúng là tự tìm lấy cái chết! Ha ha! Nữ nha đầu gái ơi, mi bắt ta phải chịu đựng rồi đấy.

Nói xong gã đi lảo đảo về phía Đàm Tây Vi cô nương đang đứng cách ngoài hai trượng…

Ngay lúc ấy tiếng vó ngựa rộn rịp khua vang…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.