Đọc truyện Cường Hãn Vương Phi Và Vương Gia Phúc Hắc – Chương 4: Thu thập chu thư hoại 2
Thị nữ kia dẫn nàng tới trước thư phòng của Hoàng Thượng, nói nhỏ
– Vị tiểu thư đây là nơi mà ngài muốn tới, nô tài chỉ dẫn ngài được tới đây, xin phép cáo lui
Mộc Họa Lam khẽ gật đầu cũng không làm khó dễ người thị nữ, vậy mà chỉ vừa lúc nàng định bước vào trong khuôn viên thì giọng nói eo éo từ đâu truyền tới khiến nàng không khỏi đinh tai nhức óc
– KẺ NÀO TO GAN PHIỀN TỚI HOÀNG THƯỢNG!!!
Lý công công kiêu ngạo chặn đường Họa Lam, đánh giá một lượt. Đây là cô nương nhà nào mà dám tự tiện xông vào cấm viên, ô! phải nói cô nương này tuy có hơi bẩn mặt nhưng chắc chắn nhan sắc cũng không tới nỗi, hay nàng đây là phi tần bị hoàng thượng ném vào lãnh cung?. Chép cái miệng hô một cái, Lý công công hất hàm bất mãn:
– Đã bị lạnh nhạt thì không lo ở ẩn, biết thân biết phận an vị tại lãnh cung chạy ra đây làm cái gì? thật mất hết thể thống
Mộc Họa Lam cười lạnh nhìn tên công công quèn, nàng lại đi làm cái phi tần ti tiện kia?:
– Trở về bẩm báo với Chu Thư Hoại, Bổn tiểu thư Mộc Họa Lam tới thăm!
– XẤC XƯỢC DÁM GỌI THẲNG TÊN CỦA HOÀNG ĐẾ!!! NGƯỜI ĐÂU BẮT LẤY Ả!!
Lý công công vừa hô, 3 -4 cái binh lính khỏe mạnh tức thì xông tới muốn trói nàng. Đáy mắt Họa Lam lóe lên một tia chán ghét, Hừ! đúng là chủ nào tớ nấy, có mắt mà không có tròng! Cái Hoàng Thất này nàng sẽ từ từ chỉnh lại hết! A!!
Mộc Họa Lam lạnh lùng đưa tay chém một đường trong không khí lập tức có một luồng đạo quang bắn ra hướng tới chỗ mấy tên binh lính mà giết chết, nhanh tới nỗi mắt thường không thể bắt kịp. Thấy thuộc hạ chết thảm , Lý công công run rẫy quỳ xuống đất, hướng nàng vừa dập đầu vừa nói:
– Là nô tài không có mắt, tiểu thư tha mạng,tha mạng, xin tha mạng
Nàng duỗi bàn tay, không nhìn xuống nhàn nhạt châm biếm:
-Sao công công lại phải xin lỗi, nga! là ta sai chứ! ta mới phải xin ngươi thứ tội
Lý công công khóc không ra nước mắt, lấy hết sức bám vào váy Họa Lam
– Cầu tiểu thư chừa nô tài cái mạng nhỏ này…A!!!
Mộc Họa Lam bĩu môi đá văng tên công công xuống nền đất, khí lực nàng tung ra vẫn còn rất nhẹ nha, cùng lắm là gãy mấy cái xương sườn mà thôi, nàng giữ lại cho hắn cái chân để còn tiện chạy đi bẩm báo với “”Con heo già – Chu Thư Hoại kia nữa “”
– Ta nhắc lại, mau mau báo Chư THư Hoại ra đây tiếp bổn tiểu thư , hắn không xứng để ta nhấc hài đi gặp!
– Vâng vâng
Lão công công phun một ngụm máu cố gượng dậy, ba chân bố cẳng chạy về phía thư phòng.