Cường Giả Trở Lại

Chương 36: Chào anh phong!


Đọc truyện Cường Giả Trở Lại – Chương 36: Chào anh phong!

Dưới sự việc đột ngột xảy ra, Lục Hoành liền nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo cho nhân viên bảo vệ của Hoàn Vũ Thiên Hạ.

Hoàn Vũ Thiên Hạ không giống với những khu chung cư bình thường khác, có thể nói là chiêu bài của thành phố Đông Dương, cho nên đối với việc lựa chọn nhân viên bảo vệ lại càng không phải là tùy ý.

Ngày hôm nay những người đứng ở đây người nào cũng là thân thủ bắt phàm, đa số bọn họ đều là bộ đội về hưu, trong xương cốt của bọn họ lộ ra một loại cường tráng.

Người đang đứng ở phía trước nhất là đội trưởng của đội bảo vệ, tên là Thứ Đao, thân thể cường tráng, người cao to khỏe, đứng ở chỗ này có một loại khí thế đàn ông đội trời đạp đất.

Tôi nhìn thấy người đội trưởng này thì không khỏi nheo mắt lại đánh giá anh ta, nếu không có gì bất ngờ thì người đội trưởng này chính là người chân chính bước ra từ trong chiến trường, trên người có sát khí nhàn nhạt, rất bức người.

Không đơn giản đâu, tôi thầm nghĩ.

Nhưng mà tôi cũng không lo lắng là bao, mặc dù là người đội trưởng này trông có vẻ uy vũ bất phàm, nhưng mà so với tôi thì cũng hơi thua kém.

Lúc này rốt cuộc cục diện cũng đã không còn nghiêm trọng như vậy nữa, sự xuất hiện của Thứ Đao để cho không ít người có ánh nhìn hả hê. Hiển nhiên là Thứ Đao vẫn rất nổi tiếng, hoặc là nói mọi người vừa nhìn thấy khí thế của anh ta thì liền biết anh ta không phải là người đơn giản.

Rốt cuộc cũng đã có người khống chế Trần Chấn Phong, có không ít người đều đang suy nghĩ như vậy.

Ánh mắt của Thứ Đao lạnh lùng liếc nhìn về phía võ đài, trong chốc lát quá sợ hãi, anh ta thậm chí cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

Lâm Hách Văn kéo dài hơi tàn nằm thoi thóp ở trên võ đài, thân thể đã sắp không còn sức lực, mà Lục Hoành với Đồng Thiến là khách của Hoàn Vũ Thiên Hạ, một người còn thảm hơn so với một người, đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Trong nháy mắt lửa giận vọt tới đỉnh đầu của Thứ Đao, anh ta không thể tin được lại còn có người dám gây sự ở Hoàn Vũ Thiên Hạ như thế, đúng là đã ăn gan hùm mật báo rồi!

Thứ Đao cắn chặt hàm răng hai mắt đỏ ngầu, quát to: “Rốt cuộc là ai đã đánh người hả? Đứng ra đây cho tôi!”


Tôi im lặng nhìn về phía Thứ Đao, vóc người hung thần ác sát mà sao đầu óc lại ngu dốt như vậy chứ?

Tôi đang đứng ở trước mặt của anh ta rồi, chẳng lẽ là tôi nhỏ yếu như vậy hả, không lọt vào trong mắt của anh ta à?

Tôi cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, có chút hào hứng nhìn về phía Thứ Đao, nghĩ thầm xem xem đến lúc nào anh ta mới có thể biết là tôi?

Gần như là tầm mắt của tất cả mọi người đều đang lượn vòng ở trên người của tôi, rốt cuộc Thứ Đao cũng đã phản ứng lại, thuận theo ánh mắt nhìn thấy tôi đang đứng ở trước mặt, lạnh giọng nói: “Là cậu đánh?”

Tôi mỉm cười vỗ tay nói: “Xem ra là anh cũng không ngốc như vậy, chúc mừng anh, trả lời đúng rồi.”

Thứ Đao không khỏi sửng sờ, dường như là không nghĩ đến tôi bị phát hiện về mà lại còn bình tĩnh như thế, ánh mắt của anh ta đột ngột lạnh lẽo, hung dữ nói với tôi: “Tại sao lại đánh người?”

Tôi trả lời không hề hoang mang: “Bởi vì tôi thấy bọn họ không vừa mắt, thuận tay đánh thôi. Được rồi, anh đã biết tình huống rồi đó, có thể nhường đường được chưa?”

Thấy ngứa mắt thì muốn đánh người?

Khóe miệng của Thứ Đao giật một cái, hung tợn nói: “Đi à? Tôi đã cho phép cậu đi chưa hả, đứng lại đó cho tôi.”

Bước chân của tôi dừng hẳn lại, bĩu môi bất mãn hỏi: “Anh còn có câu hỏi gì nữa hả?”

Thứ Đao cười lạnh nói: “Cậu cảm thấy là tôi sẽ để cho cậu đi đơn giản như vậy à?”

Việc này ầm ỉ như vậy, nếu như là đánh rồi thì có lẽ Thứ Đao sẽ giao chuyện này cho cảnh sát xử lý, nhưng mà người tôi làm bị thương lại là Lâm Hách Văn với hai người Lục Hoành, chuyện này không đơn giản rồi. Anh ta nhất định phải làm cho ba người bọn họ hài lòng, nếu không thì ông chủ không hài lòng thì đừng nghĩ là cuộc sống của bọn họ được tốt hơn.


Tôi nghe nói như vậy, trên người bộc phát ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt của tôi giống như là có từng con dao găm sắc bén đâm về phía Thứ Đao, mở miệng hỏi: “Không thể thả tôi đi được à?”

Thứ Đao lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi.”

Nói xong lời này, Thứ Đao lao về phía tôi với một đà áp đảo, tôi đã làm ba người Lâm Hách Văn bị thương, anh ta cũng muốn dùng biện pháp giống như vậy để giải quyết tôi.

Tiểu Hân ở sau lưng đang căng thẳng đến cực hạn, bàn tay nhỏ dùng sức kéo lấy tôi, thân thể cũng đang phát run.

Mà tôi thì lại không hề cảm thấy có chút bối rối nào, Thứ Đao này tuy nói là trí thông minh không có đủ, nhưng mà sức lực này cũng quả thật hung ác đó chứ.

Chỉ có điều là…

Khóe miệng của tôi cong lên nở một nụ cười thú vị, trong mắt của tôi, nó quá chậm chạp.

Giống như là thước phim đang được chiếu chậm.

Ánh sáng lóe lên, tôi lôi kéo Tiểu Hân né người sang một bên, tránh thoát một đòn này dễ như trở bàn tay, sau đó tôi đánh một đấm lên trên người của Thứ Đao.

Trong chốc lát thân thể của Thứ Đao bay ra bên ngoài, dưới ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, Thứ Đao té xuống đó phát ra một tiếng vang tầm thấp.

Mọi người có mặt ở đây trợn mắt há hốc mồm một quyền này của tôi rốt cuộc ẩn chứa sức lực kinh khủng như thế nào?

Làm lòng người quá chấn động, quá mức khó tin!


Trong lòng của tôi vẫn bình lặng, trong mắt không hề có một tia dao động nào, cũng không lộ ra bất cứ vui sướng thuộc về người thắng cuộc.

Thứ Đao nằm ở trên mặt đất thê thảm không chịu nổi, một quyền này của tôi cũng chưa từng dùng hết toàn bộ sức lực, tôi đã ra tay lưu tình, nếu không thì một quyền này rất có thể sẽ muốn một cái mạng của anh ta.

Tôi nhìn Thứ Đao từ trên cao xuống dưới, khóe miệng hơi giương lên: “Giờ có thể được chưa?”

Thứ Đao không nói gì, cũng không đứng lên ngăn cản tôi nữa, bởi vì anh ta biết anh ta không có năng lực này.

Thấy thế, tôi cũng không động chạm anh ta nữa, dẫn theo Tiểu Hân quay người muốn đi.

Nhưng mà ở ngoài cổng lại có một người đàn ông với thân hình cường tráng lọt vào trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Có không ít người khi nhìn thấy người này thì lập tức vui vẻ, giống như là nhìn thấy ba của mình, ở trong đám người truyền đến từng trận âm thanh vui mừng: “Là sếp Duệ! Sếp Duệ đến rồi!”

“Ha ha, chắc chắn sếp Duệ nhận được tin tức này, lần này Trần Chấn Phong đã thảm rồi!”

“Mẹ kiếp, cái tên Trần Chấn Phong này đã làm anh Lâm bị thương, sếp Duệ sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”

Sau khi người đàn ông này đi vào thì sau lưng cũng có hơn mười người bước vào, những người này chính là tướng đắc lực ở dưới tay của anh ta, cũng rất tin anh.

Sếp Duệ, Trương Duệ, là ông chủ của Hoàn Vũ Thiên Hạ.

Ban đầu Tống Hoàng không có ý định đến đây, nhưng mà sau khi anh ta nghe thấy người bị hại là Lâm Hách Văn, biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng, cho nên lập tức chạy đến đây nhìn xem.

Trong lòng của anh ta cũng cảm thấy bội phục người đã đánh Lâm Hách Văn, mặc dù là đánh sướng rồi nhưng mà chắc chắn là sau đó cái mạng nhỏ cũng sẽ mất.

Đối với việc này Trương Duệ vẫn luôn có hứng thú, dù sao thì nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lâm Hách Văn đánh người khác, anh ta bị đánh đây là lần đầu tiên nghe nói.


Cho nên ngày hôm nay Trương Duệ ôm theo tâm thế xem kịch vui và xử lý để đến đây.

“Tống Hoàng cũng đã tới cùng luôn rồi kìa, anh ta ra tay độc ác lắm.”

“Cái đó còn phải nói nữa hả, bây giờ ở trên đường của thành phố Đông Dương có người nào không biết anh Tống đâu.”

“Để tôi xem xem lần này Trần Chấn Phong trốn thoát như thế nào, cứ chờ chết đi.”

“Tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng một lát nữa Trần Chấn Phong cầu xin tha thứ, chắc chắn là rất rung động lòng người.”

Ánh mắt của tôi không hề dao động tí nào, bình tĩnh như nước mà nhìn chăm chú vào Trương Duệ.

Đúng là trùng hợp mà!

Khóe miệng của tôi hơi cong lên, vốn dĩ còn cho rằng là phiền toái lớn, ai biết được lại là đánh bậy đánh bạ.

Các nhân viên bảo vệ đang đứng ngăn ở cổng cũng đồng loạt nhường ra một con đường cho Trương Duệ và Tống Hoàng.

Dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, phút chốc, Trương Duệ liền đi đến trước mặt của tôi.

“Sắp đánh nhau rồi hả?” Ở trong đám người truyền đến âm thanh kích động hưng phấn.

Nhưng mà một màn kế tiếp lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Dưới ánh mắt của toàn trường, Trương Duệ khom lưng xuống cúi đầu thật sâu với tôi, biểu đạt sự tôn trọng chí cao vô thượng.

“Anh Phong, không ngờ là anh ở đây.” Trương Duệ cung kính nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.