Cưỡng Đoạt

Chương 61: Bảo bảo


Đọc truyện Cưỡng Đoạt – Chương 61: Bảo bảo

Thời gian chờ đợi thật gian nan, mỗi một giây một phút dài chẳng khác nào một năm. Khi tiếng khóc của trẻ con có chút yếu ớt nhưng lại là thanh âm tốt đẹp nhất thế gian vọng từ trong phòng ra, làm cho mọi người đứng chờ ở bên ngoài đều thở phào một hơi, trong mắt cũng tự nhiên lóe lên tia kích động cùng ươn ướt nước.

“Tiểu Sóc, chúc mừng con đã vinh quang thăng chức lên hàng ngũ làm cha nha.” Lăng Tu Dương thật tình chúc mừng Lăng Sóc.

Lăng Sóc miễn cưỡng kéo khóe miệng cười một chút, Lăng Tu Dương làm sao nhìn không ra Lăng Sóc còn đang lo lắng cho Cốc Vũ chứ. Vội vàng an ủi: “Tiểu Sóc, Tiểu Vũ không có việc gì đâu. Phải tin tưởng anh rể con, lại càng phải tin tưởng Tiểu Vũ. Lúc trước Tiểu Vũ bị thương nặng như vậy cũng đâu có chuyện gì đâu, lại còn có em bé cho con, bây giờ chỉ là sinh non thôi, có anh rể con ở đó, sẽ không có gì đâu.”

“Dạ.” Đôi mắt của Lăng Sóc không rời khỏi cánh cửa phòng, trên mặt mang theo sự vui sướng muốn phát điên, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng đến an nguy của người anh yêu.

Chỉ một lát sau, bác Lâu đã đi ra, trên mặt rất kích động, vừa đẩy cửa ra đã nói: “Lão gia, cậu chủ, cậu Tu Niên, cậu Tu Dương, là một cậu chủ nhỏ, nặng hai kí ba lạng rưỡi. Chỉ là cậu chủ nhỏ người có hơi yếu, Vạn Hoa đã đem bé cho vào ***g ấp rồi.

Lăng Sóc đi đến chụp lấy bả vai bác Lâu, vội vàng hỏi: “Vậy còn Vũ, Vũ thế nào rồi?!”

“A, bác già nên lú lẫn rồi. Cậu chủ, không cần lo lắng, mợ chủ không có việc gì, chỉ hơi bị thiếu máu, với lại do thuốc mê nên vẫn còn đang ngủ.”

Thần kinh vẫn căng cứng rốt cuộc có thể giãn ra rồi, Lăng Sóc dựa vào tường trượt xuống ngồi lên sàn nhà, gục đầu xuống gối, thấp giọng lẩm bẩm: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Vũ không có gì, tốt quá rồi. Vũ, cảm ơn em, tình yêu của anh.”

Lăng Tu Dương ngồi chồm hổm bên cạnh Lăng Sóc, vỗ vỗ lên lưng Lăng Sóc, nói: “Tiểu Sóc, sợ đến nhũn cả chân à?”

Lăng Sóc ngẩng đầu lên, trong mắt chẳng hề nhìn ra một giây trước đó anh còn tràn lệ, đôi mắt xanh thẫm sâu hút bình tĩnh, mang theo một tia hạnh phúc cùng may mắn bên trong, nói: “Đúng vậy, bây giờ nhớ lại, lúc này chạy xe về không có gặp chuyện gì quả thật rất may mắn.”

“Đúng vậy nha, chú cũng vậy. Lúc lái xe chạy về chú phát hiện thì ra chú còn có tiềm chất thi đua xe nha, nếu sau này chú không muốn làm công tố viên nữa, đi thi mấy giải đua xe cũng rất được.”

“Ha ha, ngày mai, nhà mình sẽ nhận được rất nhiều hóa đơn đóng tiền phạt nha.”

“Uh, đừng tịch thu bằng lái là được rồi.”

Lăng Tu Niên nhận lấy áo khoác của Lăng Sóc mà lúc nãy đã dặn người giúp việc mang đến, cầm nó đi đến trước mặt của Lăng Sóc, thả xuống người Lăng Sóc, hỏi: “Tiểu Sóc, con không vào xem sao? Tiểu Vũ trước khi gây mê, lúc nào cũng hỏi con đâu. Nhưng mà, cha thấy con bây giờ tốt nhất là đi tắm nước nóng xong rồi ra uống miếng canh gừng đi. Nếu con bị cảm lạnh, mọi người sẽ không đồng ý cho con vào thăm Tiểu Vũđâu.”

Đánh một trận bóng rổ kịch liệt; rồi lại tập trung tinh thần cao độ chạy xe về nhà; vừa về thì liền bị nhốt ở ngoài “phòng sinh” lo lắng chờ đợi an nguy của người yêu thương, điều này làm cho Lăng Sóc vẫn còn mặc đồng phục đội bóng rổ đang ngồi dưới đất cũng có chút không đứng dậy được.


“Dạ, cha. Chú Tư, chú đỡ con một chút.” Lăng Sóc có chút dọa người đem tay khoác lên vai Lăng Tu Dương, mượn sức đứng dậy.

Lăng Sóc về phòng dùng nước nóng tắm rửa sạch sẽ, cơ thể cũng hồi phục lại chút sức lực, thần kinh cũng bình tĩnh trở lại.

Khi đi đến phòng y tế riêng, tất cả mọi người vây quanh ***g ấp vừa ngạc nhiên vừa mừng vừa lo nhìn em bé toàn thân vẫn còn đỏ hồng, nhỏ quá! Anh chỉ nhìn thoáng qua, liền quay người đi đến bên giường Cốc Vũđang ngủ.

Giường cũng đã được đổi, Cốc Vũ bình an nằm ở trên đó, đắp một cái chăn màu xanh lam, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, làm cho cái bớt trên trán càng thêm đậm màu.

Lăng Sóc luồn tay vào dưới lớp chăn êm ái cầm lấy tay Cốc Vũ, chăm chú nhìn Cốc Vũ, cảm thụ tiếng hít thở nhè nhẹ của cậu.

Lăng Sóc nghĩ, sẽ không bao giờ muốn để cho Cốc Vũ sinh em bé nữa, nếu như một lần như thế này lặp lại, trái tim anh dù mạnh khóe thế nào cũng không thể chịu được.

Lăng Sóc không có đến trường nữa, nhắn với giáo viên xin nghỉ, giáo viên giao cho đề tài đồng ý sau khi hết đợt nghỉ đông thì phải nộp lại.

Em bé trong ***g ấp mỗi ngày một khác, mới qua mấy ngày, cơ thể đỏ rực cùng khuôn mặt nhăn nheo đã phúng phính ra, mềm mại đáng yêu cực kì, làm cho người ta nghĩ tới thì nhịn không được muốn sờ sờ hoặc nựng nựng một chút; khuôn mặt em bé có nhiều nét giống Cốc Vũ, chỉ có thỉnh thoảng khi bé mở đôi mắt tò mò nhìn người lớn đang cười khúc khích bên ngoài ***g ấp thì lộ ra đôi mắt xanh lam hoàn toàn được di truyền từ Lăng Sóc.

Cốc Vũ mê man ngủ hết một tuần mới thật sự tỉnh táo lại, vừa tỉnh liền kinh hoàng sờ lên bụng của mình, động đến kim truyền nước còn gắn trên tay cùng vết thương trên bụng làm cho đau âm ỉ, đau đến nước mắt cũng trào ra.

“Con, con đâu rồi?! Con…” Cốc Vũ vừa hốt hoảng gọi, vừa chảy nước mắt không ngừng.

Lăng Sóc ngồi ở bên giường chăm sóc vội vàng giữ chặt Cốc Vũ, nói: “Vũ, con không có gì, con đã từ trong bụng Vũđi ra rồi.”

Cốc Vũ ngốc nghếch nhìn Lăng Sóc, giống như là đang sợ cái gì đó, hỏi nhỏ xíu: “Lăng Sóc? Con thật sự không có việc gì phải không? Em chảy rất nhiều máu, em rất sợ con có việc gì…”

“Ngoan, ngoan, con không có gì cả. Con bây giờ đang ngủ trong ***g ấp, bởi vì lúc mới sinh ra có hơi yếu một chút, để đề phòng nên mới để con ở trong ***g ấp mấy ngày. Vũ, em không biết đâu, con mới có mấy ngày đã lớn lên chắc nịch rồi, còn biết trợn mắt, biết phèo nước miếng nữa.”


“Thật vậy à? Lăng Sóc, anh ôm em đi xem con một chút được không?” Trong mắt Cốc Vũ vẫn còn nước mắt, cất giọng khàn khàn nói.

Lăng Sóc đỡ Cốc Vũ dậy, để Cốc Vũ uống hết li nước ấm, sau đó rút kim tiêm còn trên người, dù sao đã truyền nước sắp xong rồi, bế Cốc Vũđã gầy đến mức không cảm thấy nặng đi đến căn phòng sát bên cạnh.

Đây là bởi vì Cốc Vũ chưa có tỉnh lại, sợ tiếng khóc của em bé sẽ làm ồn đến Cốc Vũ, ai ngờ em bé vừa mới sinh ra thì chỉ khóc được thút thít, mới qua được vài ngày, chỉ cần bụng đói hay mông nhỏ bị ướt thì khóc thét lên, cho nên mới phải đem ***g ấp đi.

Vốn em bé ở trong ***g ấp ba ngày là có thể ra ngoài, nói thế nào thì em bé ngoại trừ do sinh non nên hơi yếu một chút, còn lại thì phải triển vô cùng khỏe mạnh. Nhưng mà mấy người già của họ Lăng rất lo lắng, nói bên ngoài rất lạnh, cho nên để cục cưng trong ***g ấp thêm vài ngày. Mà hôm nay, em bé đã có thể ra khỏi ***g ấp rồi.

Lăng Sóc bế Cốc Vũđến phòng sát bên, bác Lâu đang tự tay cho em bé uống sữa nhìn thấy Cốc Vũđã tỉnh lại, vui mừng nói: “Thật tốt quá, mợ chủ, con cũng lại rồi, thiệt tình, con cũng ngủ say quá đi, ngủ một giấc hết một tuần luôn. Mau lại đây nhìn cậu chủ nhỏ.”

Lăng Sóc cẩn thận đặt Cốc Vũ ngồi xuống ghế salon mềm mại, mà đôi mắt của Cốc Vũ thì vẫn nhìn đến bé con đang nhắm mắt trong lòng bác Lâu mút sữa “chùn chụt”, đôi mắt nhìn đến cảnh ấy dù cay xè vẫn không nỡ chớp một cái, bé con này, là từ trong bụng cậu sinh ra, khoảnh khắc này, Cốc Vũ mới cảm nhận được sự kì diệu cùng vĩ đại của sinh mệnh.

Lăng Sóc không có lên tiếng, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt đang chảy xuống của Cốc Vũ.

Bác Lâu nhìn thấy bộ dạng của Cốc Vũ, đem bình sữa của cục cưng từ từ rút ra, đưa đến tay Cốc Vũ, nói: “Mợ chủ, con đến cho cậu chủ nhỏ uống sữa đi. Bác vào bếp dặn dò mọi người chuẩn bị đồ ăn ngon, để cho con bồi dưỡng. Có thai cậu chủ nhỏ đã không thấy người mập ra, bây giờ lại càng gầy hơn, bác Lâu nhìn thấy đau lòng lắm.”

Cốc Vũ nhìn bình sữa trong tay một chút, rồi lại nhìn miệng của bảo bối còn đang chóp chép, hỏi không chắc chắn: “Con có thể sao?” Nhưng trong mắt rõ ràng đang rất sung sướng cùng khẩn trương.

Lăng Sóc nhẹ nhàng ôm đỡ lấy Cốc Vũ nói: “Đúng là bé ngốc mà, con là con em, sao lại không được chứ?”

“Con em? Hi hi.” Cốc Vũ cười khúc khích thành tiếng, cảm giác không giống thật này rốt cuộc cũng lắng đọng lại, cậu thật sự có một bé trai, một người con chung với Lăng Sóc.

“Bác Lâu, cho con, con muốn cho bé uống sữa.” Vừa nói, Cốc Vũđưa tay định bế em bé.

“Đừng nóng, bác sẽ đặt bé lên người con. Nếu không nhanh nhanh đút bình sữa vào trong miệng cậu chủ nhỏ thì bé sẽ khóc.” Bác Lâu vừa nói xong, cục cưng chóp chép miệng một hồi cũng không thấy sữa đâu đã bắt đầu chuẩn bị khóc òa lên rồi.

“Nhìn đi. Cậu chủ nhỏ không thể chịu đói một chút nào. Nhưng mà, cũng nhờ cậu chủ nhỏ có thể ăn và ngủ, cho nên mới phổng phao thế này.”


Bác Lâu biết rõ Cốc Vũ mê man một tuần, người không có sức, liền đứng dậy đem cục cưng đang ngoác miệng khóc to đặt vào trong lòng Cốc Vũ, chỉ bảo Cốc Vũ tư thế bế cục cưng phải như thế nào.

Có thể là do liên hệ trời sinh với cha (mẹ), cục cưng còn đang khóc lớn vừa được nằm trong lòng ngực gầy gò của Cốc Vũ liền đưa cái mũi nhỏ hít hà, lầm bầm gì đó, mở mắt nhìn Cốc Vũ, sau đó từ từ nín khóc.

Bác Lâu ngạc nhiên nói: “Thật không hổ là cậu chủ nhỏ, còn nhỏ như vậy đã nhận ra được mẹ ruột rồi. Bác đi ra ngoài trước. Đúng rồi, mợ chủ, cậu chủ nhỏ sau khi uống sữa no, thì phải bế lên vỗ lưng, để cậu chủ nhỏ sau khi no bụng không bị trớ sữa ra ngoài. Bác nghĩ mợ chủ không có sức đâu, để cho cậu chủ giúp mợ chủ việc này nha.”

Nói xong, bác Lâu nhanh chóng rời khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại, đem không gian lưu lại cho một nhà ba người.

“Bác Lâu thiệt tình.” Cốc Vũ chu môi.

Sau đó, cúi đầu cẩn thận đem bình sữa đưa đến bên miệng cục cưng.

Đôi mắt xanh lam của cục cưng tò mò nhìn Cốc Vũ một chút rồi liền ngậm lấy bình sữa, mút chùn chụt đầy vui sướng.

Cốc Vũ hơi quay đầu lại cười dịu dàng với Lăng Sóc, nói: “Lăng Sóc, cục cưng dễ thương quá.”

Một loại cảm giác cảm động cùng thỏa mãn tràn đầy trong đáy lòng Lăng Sóc, anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi đang cười yếu ớt của Cốc Vũ, nói: “Vũ, trong mắt anh, em còn dễ thương hơn. Vũ, cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”

“Lăng Sóc.” Cốc Vũ cảm thấy rất hạnh phúc, yên lặng nhìn vào đôi mắt của Lăng Sóc, nhìn như toàn thân đều được bao bọc trong màu xanh của đại dương, khiến cho cậu chìm đắm trong đó không muốn đi ra, nước mắt vui sướng liền trào ra khỏi bờ mi, được Lăng Sóc dịu dàng nuốt lấy.

“Đừng rơi nước mắt nữa, cho dù là vì vui, nhưng rất có hại cho sức khỏe. Cho con uống sữa xong thì Vũ về phòng ngủ thêm chút nữa nha, người của em rất yếu đó, sau này, Vũ phải cố gắng chăm sóc cơ thể, còn hơn tháng nữa là đến năm mới rồi, Vũ không muốn phải đón năm mới ở trên giường chứ?”

“Dạ. Em sẽ cố gắng ăn cơm. Lăng Sóc, em muốn trong lúc rảnh tự mình bế con.”

“Không được, em không xem lại bây giờ bộ dạng của em ra sao à? Nếu không phải là anh giúp em bế cục cưng, em cho rằng em có thể ôm con được sao?” Lăng Sóc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt ý muốn của Cốc Vũ.

Cốc Vũ hắc tuyến, bị xem thường rồi, nhưng chết tiệt, Lăng Sóc nói đúng cực kì, nếu không có Lăng Sóc ngồi ở sau lưng vòng tay ra trước giúp đỡ cậu, ôm lấy cục cưng phúng phính nhìn qua tưởng nhỏ nhỏ mềm mềm này nhưng thật ra rất tốn sức, chỉ sợ không cẩn thận một chút lại làm con bị đau.

“Lăng Sóc?”

“Em năn nỉ anh cũng vô dụng. Vũ, nghe lời, con có bác Lâu cùng mọi người bế giúp, em cứ ngoan ngoãn mà “ở cữ” đi.” Nói đến hai chữ “ở cữ”, Lăng Sóc cười rất gian tà.

Cốc Vũ hung hăng liếc Lăng Sóc một cái đầy giận dữ, cúi đầu nhìn cục cưng, không thèm để ý đến Lăng Sóc nữa.

Cục cưng ra sức mút sữa, sữa trong bình cũng rung rinh theo, rất nhanh liền biến mất trong miệng cục cưng; đôi mắt xanh lam trong veo im lặng nhìn Cốc Vũ, trong con ngươi sáng ngời in lại bóng dáng của Cốc Vũ.


“Cục cưng.” Khóe miệng Cốc Vũ cười nhẹ nhàng, thì thầm gọi.

Giống như là trả lời Cốc Vũ, em bé ngừng lại không mút sữa nữa, đôi mắt xanh lam xoe tròn chớp một cái, cái miệng nhỏ xinh còn dính sữa trắng mở ra, giống như cười.

Cốc Vũ quên mất mình còn đang hờn dỗi Lăng Sóc, quay đầu lại kêu lên với Lăng Sóc: “Lăng Sóc, Lăng Sóc, anh nhìn xem, cục cưng cười với em.”

Lăng Sóc vẫn dịu dàng nhìn Cốc Vũ cùng con làm sao không nhìn thấy điều này chứ.

“Uh, đúng vậy, cục cưng cười. Xem ra cục cưng sau này sẽ rất thương daddy của con rồi.”

Đúng vậy, tương lai không xa nữa, Lăng Sóc hận không thể rút lại những lời này! Rõ ràng hai vợ chồng anh bởi vì còn đi học, lại dọn ra ngoài ở, một tuần mới quay về nhà chính một lần, nhưng mà cục cưng nhìn đáng yêu, ừ thì thật ra cũng rất đáng yêu này lại cứ dính chặt lấy Cốc Vũ của anh. Cho nên, đến khi cục cưng được sáu tuổi, Lăng Sóc đã đem con đá thẳng đến cho bà cố ngoại của bé (tức là bà ngoại của Lăng Sóc) để cho bé tiếp nhận nền giáo dục tinh anh luôn.

Phòng khách nhà họ Lăng, không khí thật nghiêm túc?

Lăng Tập Trạo, Lăng Tu Niên, Lăng Tu Dương, Lăng Tu Duyệt, Lăng Sóc, đều nghiêm nghị nghiêm mặt nhìn Cốc Vũđang ngồi một mình trên ghế salon, cùng cục cưng đang ngủ chảy nước miếng trong lòng cậu.

Thình lình, Bác Lâu ôm theo một chồng từ điển còn cao hơn cả đầu bác đi từ trên phòng sách ở trên lầu xuống.

“Lão gia, tôi đem tất cả từ điển tìm được ở trong phòng sách xuống đây. Thế này thì nhất định có thể tìm thấy cho cậu chủ nhỏ một cái tên vừa hay lại vừa kêu.”

“Uh, cục cưng ngày mai cũng đầy tháng rồi, phải có một cái tên. Kiểu gì cũng không thể để khách hỏi cục cưng tên gì, chúng ta lại vẫn nói bé là bảo bảo!?” Lăng Tu Dương nói.

“Tên ở nhà là Bảo Bảo, thế nào?” Lăng Tu Trúc nói.

“Cái này còn cần anh nói, Bảo Bảo Bảo Bảo, cũng gọi cả tháng nay rồi, không phải là tên ở nhà sao?” Lăng Tu Dương nói.

“Tiểu Sóc, con định đặt tên cho Bảo Bảo là gì?” Lăng Tu Duyệt quay đầu hỏi Lăng Sóc.

“Vũ nói để ông nội và mọi người cùng nhau chọn.” Lăng Sóc càng ngày càng có xu hướng phát triển thành thê nô như lời của Hà Thế Nho.

“Được rồi, mọi người dò từ điển đi, nhất định phải vì cháu cố bảo bối của cha mà chọn một cái tên thật hay!” Lăng Tập Trạo nói đầy tin tưởng, đem chồng từ điển bác Lâu để trên bàn phát cho mỗi người một cuốn, bắt đầu vì đại sự tìm tên cho cục cưng mà cố gắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.