Đọc truyện Cưỡng Đoạt – Chương 15: Bó hoa tai vạ…
Lăng Sóc ôm bó hoa bách hợp đi đến bệnh viện, tuy nói hắn từng vì đi lộn tầng lầu do nhẫm lẫn mà có đến phòng bệnh của Diệp Đồng một lần, nhưng mà đã lâu như vậy, khẳng định chẳng thể nào nhớ rõ, may mắn là còn có y tá trực.
Sau khi hỏi rõ Diệp Đồng nằm ở phòng nào, Lăng Sóc dưới ánh mắt kinh diễm của y tá trực đi về hướng phòng Diệp Đồng.
Đẩy cửa ra, không có thấy Diệp Đồng nằm ở trên giường bệnh, nhưng lại thấy được ốc tiêu mà hắn thật sự muốn gặp.
Ốc tiêu kia đang loay hoay ở cái bàn, đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, rồi lại xoay lưng cúi người xuống lấy ra cái chén inox cùng muỗng trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Lăng Sóc khụ nhẹ một tiếng để tạo sự chú ý với ốc tiêu kia, nhưng mà hình như thiếu chút nữa thì hù cậu rồi, ngay cả bàn tay mở nắp bình giữ nhiệt cũng run run.
Lăng Sóc thấy kì lạ, ốc tiêu này tại sao lại nhát gan dữ vậy?
Cũng không nghĩ lại, nếu ai đó đang tập trung làm việc gì đó tự nhiên bị người khác vỗ vai hoặc lên tiếng bất thình lình, đa số ai cũng sẽ bị giật mình. Càng huống chi, Cốc Vũ lại là người nhát gan y như thỏ đế.
—
Cốc Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một người chắc là con lai ôm một bó hoa đi vào, cố nén cảm giác kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Xin hỏi anh là ai?”
Câu hỏi này làm cho Lăng Sóc không khỏi tức giận trong lòng, nhưng hắn liền mạnh mẽ ép xuống, thật không ngờ, hắn ở trong lớp không nhìn đến ốc tiêu này thì chớ, ốc tiêu này cũng không nhìn lại hắn, ngay cả người nổi tiếng vô cùng như hắn mà cũng nhận không ra, thật sự là đáng chết mà. Hắn thề, muốn ốc tiêu này từ nay về sau không được phép quên hắn.
Lăng Sóc đi về phía Cốc Vũ, thô lỗ đem bó hoa nhét vào tay Cốc Vũ, nói: “Tìm một cái chai cắm vào đi. Còn nữa, nhớ cho rõ, tôi là Lăng Sóc!”
Cốc Vũ nghiêng đầu thắc mắc một chút, sau lại cảm giác cái tên này đã từng nghe qua ở đâu đó, có thể tưởng tượng nếu hỏi lại, sẽ bị ánh mắt sắc bén của Lăng Sóc trừng cho cái gì cũng chẳng nghĩđược luôn.
Lăng Sóc nhìn chằm chằm cái bình giữ nhiệt đã mở nắp ra ở trên bàn, mùi thơm của súp xộc thẳng vào trong mũi, làm cho cái bụng hồi sáng chỉ có ăn qua 2 lát bánh mì khô của hắn lại réo ầm ĩ.
“Súp này là cậu làm?” Lăng Sóc hỏi, cái mũi rất có ấn tượng đối với mùi thơm này, hình như, hình như là cái lúc hắn cướp bữa trưa trên tay người nào đó.
Cứ như vậy, Lăng Sóc cẩn thận đánh giá Cốc Vũ, càng nhìn, càng cảm thấy được đó là bộ dáng của ốc tiêu mà hắn đã từng quên tuốt luốt.
“Dạ.” Cốc Vũ trả lời qua loa, bởi vì cậu đang loay hoay tìm xem trong phòng bệnh có bình hoa nào không.
Nhưng mà, bình hoa còn tìm chưa có được thì đã nghe thấy tiếng ăn súp.
Sau đó, trong đầu Cốc Vũ cũng hiện ra một hình ảnh: Lớp học không người, cậu ngồi trên bàn ngập nắng đang chuẩn bị ăn cơm, vậy mà vừa mới mở được nắp hộp cơm, trong lúc còn đang mơ hồ thì đã bị người khác cướp mất.
Bây giờ, cái người tên Lăng Sóc lại đường đường chính chính ăn lén súp cậu nấu riêng cho Diệp Đồng, không phải là cái người từng cướp bữa trưa của cậu sao?
“Anh… Anh… Anh sao có thể… Như vậy?” Cốc Vũ không phải định cà lăm, mà là không tìm thấy được lời nào để nói với Lăng Sóc.
Lăng Sóc húp sì sụp, nói: “Ăn ngon lắm. Tôi quyết định rồi, không cần đi học nấu ăn cấp tốc chi nữa, để cho cậu tới phụ trách cơm ngày ba bữa cho tôi là được rồi.”
Cốc Vũ bị lời lẽ ngang ngược bá đạo của Lăng Sóc làm cho sợ đến hóa đá.
Sau đó, Diệp Đồng vất vả tắm rửa hết mồ hôi trên người đi ra, nhìn thấy Cốc Vũđang hóa đá, còn có “Kẻ thù cũ” Lăng Sóc.
“Ai cho cậu tới đây?” Diệp Đồng lạnh lẽo trừng mắt nhìn Lăng Sóc, lạnh giọng hỏi, nhưng sau khi đôi mắt đảo đến bình giữ nhiệt trống rỗng trên bàn, khuôn mặt Diệp Đồng lại lạnh thêm mấy phần, đen như đít nồi, “Đáng ghét, Lăng Sóc, cậu dám lấy súp của tôi ăn hả?”
Gào xong, Diệp Đồng chẳng khác chi tượng gỗ nhào qua phía Lăng Sóc.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên ra tay, nếu không người bị hại cũng là cậu nha!” Lăng Sóc thản nhiên nói, “Uh, với lại nói cho cậu một tiếng, bắt đầu tư bây giờ, ốc tiêu sẽ không nấu súp cho cậu nữa, cậu cũng đừng mơ tưởng, sau này cậu ấy chỉ nấu cơm cho tôi!”
Động tác “Bổ nhào” của Diệp Đồng bị Lăng Sóc hoàn trả, giống như bị đóng đinh, oán hận trừng mắt nhìn Lăng Sóc, nghiên răng kèn kẹt nói: “Chết tiệt, Lăng Sóc, cậu biết cậu đang nói gì không? Vũ dựa vào cái gì mà phải nấu cơm cho cậu? Cậu ấy là người của tôi!”
“Người của cậu?” Lăng Sóc nhướng nhướng mắt, đôi mắt chuyển về phía Cốc Vũ còn chưa có tỉnh táo lại, đôi mắt bình tĩnh không dao động chớp chớp một chút, chân mày hơi cau lại, nói: “Nhưng mà bắt đầu từ lúc này, cậu ấy là người của tôi!” Là người nấu cơm cho hắn.
“Lăng Sóc, cậu khinh người vừa thôi, tôi không đồng ý đâu! Cậu là cái tên hại tôi bị mất duyên với con gái, bây giờ còn định cướp Vũ của tôi hả?” Diệp Đồng tức muốn hộc máu, lời nói có chút chụp mũ. Vụ mất duyên với con gái đáng lẽ không nên qui tội cho Lăng Sóc.
So với Diệp Đồng đang thở hồng hộc, Lăng Sóc lại có vẻ hết sức thong dong, hất hất cằm về phía Cốc Vũ, nói: “Thấy chưa, đó là hoa tôi tặng cho cậu ấy.” Vì phục vụ cho cái bụng mình sau này, Lăng Sóc vốn đã làm việc không từ thủ đoạn liền bóp méo sự thật không thương tiếc, “Xem ra cậu ấy rất thích.”
Diệp Đồng lúc này mới nhìn thấy bó hoa bách hợp Cốc Vũ cầm trong tay, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt cũng xuất hiện vẻ bi thương, thực tế hiện ra ngay trước mắt lúc nào chẳng khiến cho người ta khó chịu chứ?
“Vũ, cái này… Có phải là thật không?” Diệp Đồng cố nén khổ sở hỏi.
Cốc Vũ có thể nghe được Lăng Sóc cùng Diệp Đồng nói chuyện với nhau, nhưng cậu thì lại chẳng nhúc nhích được, cả người cứng còng, bó hoa cầm trên tay muốn phỏng luôn, nhưng lại chẳng có sức để đặt nó xuống.
Cốc Vũ thật thà nói: “Tôi… Tôi không có mà… Tôi không quen anh ta, đây là anh ta tặng cho bạn đó.”
Tâm tình khổ sở của Diệp Đồng thoắt cái liền tươi tỉnh lại, cười thành tiếng, thong thả chậm rãi đi đến bên cạnh Cốc Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy Cốc Vũ nói: “Tôi biết ngay là Vũ sẽ không bỏ tôi mà.”
Lăng Sóc vốn tưởng Cốc Vũ nhát gan sẽ không dám phủ nhận hóa ra hắn đã tính sai rồi, hắn thật không ngờ Cốc Vũ lại nói như vậy, xem ra, còn phải tốn chút công sức mới có thể cướp được Cốc Vũ từ trên người Diệp Đồng đây!
Lăng Sóc nhìn thoáng qua Diệp Đồng đang đắc ý, lại nhìn đến Cốc Vũđang mặt mũi đỏ rực, than nhẹ một tiếng, nói như là rất bất đắc dĩ: “Vũ, anh biết em không muốn làm cho Diệp Đồng vừa mất cha mẹ thêm kích động, nhưng mà cũng không thể nói là không biết anh nha? Chúng ta đều đã…”
Cố ý chừa lại nửa câu lấp lửng đế cho Diệp Đồng tha hồ mà nghi ngờ phán đoán.
Quả nhiên, Diệp Đồng kinh hãi nhìn Cốc Vũ cả người đang cứng ngắc ở trong lòng mình. Trong mắt Diệp Đồng, Cốc Vũ nghe Lăng Sóc nói xong lại cứng hết cả người, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn là trong khoảng thời gian mình bị hôn mê.
Bởi vì Cốc Vũ nhút nhát tự ti chẳng thể nào biết ăn nói, có một số chuyện rõ ràng rất muốn cãi lại, nhưng tại bởi vì sợ mà không dám lên tiếng, cho nên khiến cho người khác nghĩ là đang cam chịu.
Nhưng mà Cốc Vũ cùng Diệp Đồng thông qua quá trình tiếp xúc, thật sự không còn sợ hãi Diệp Đồng như hồi trước, cho nên giận dữ trừng mắt liếc Lăng Sóc đang định phá hoại tình bạn giữa cậu với Diệp Đồng, nói: “Anh đừng có mà nói bậy.”
Cái này có lẽ là lời nghiêm khắc nhất mà Cốc Vũ có thể nói được.
Có lời này liền có thể khiến cho Diệp Đồng an tâm rồi, tỉnh táo trở lại, tự mắng mình một câu, thiếu chút nữa thì mắc mưu của cái tên Lăng Sóc rồi, mình đang lẽ phải tin tưởng Vũ của mình nhiều hơn chút nữa.
Sau đó, Diệp Đồng như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu trợn trừng nhìn hộ lí đang trợn mắt há miệng bên cạnh, nói: “Anh ra ngoài trước đi, có việc gì tôi sẽ nhờ anh.”
Hộ lí gật đầu, nhanh chóng ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó, Diệp Đồng tỉnh táo lại, cầm lấy bó hoa trong tay Cốc Vũ vất lên bàn, nghiêng người tựa vào đầu giường, cho dù cơ thể rất đau nhức, những vẫn bá đạo ôm Cốc Vũ ngồi xuống giường.
“Lăng Sóc, dưới ánh mặt trời thì liền nói chuyện thẳng thắn, cậu tới đây rốt cuộc là thăm bệnh tôi hay là để hả hê? Nếu cậu có ý gì với Vũ, lúc này tôi không động được tới cậu, nhưng khi nào khỏe lại, tuyệt đối không tha cho cậu đâu.”
Lăng Sóc ngồi xuống cái ghế gần bàn, nhặt bông hoa bị rụng xuống bàn xoay xoay torng tay, đôi mắt xanh thẫm liếc xéo Diệp Đồng, cùng Cốc Vũđang ngu ngơ trong lòng Diệp Đồng, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi có ý với cậu ấy thì sao?”