Cưỡng Đoạt

Chương 10: Tìm tới tận cửa…


Đọc truyện Cưỡng Đoạt – Chương 10: Tìm tới tận cửa…

[Mị Sắc] là club số một, muốn vào phải có thẻ hội viên, rượu trong này rất ngon, còn có cả mĩ nhân.

Khi Ryan, Dickens, Jude cùng Lăng Sóc đi vào [Mị Sắc] thì rất gây sự chú ý, ánh mắt của các cô gái gần như là sàm sỡ mà bám dính lên người bọn họ.

Không nói đến Lăng Sóc chính là người đàn ông hoàn mĩ chẳng khác nào hoàng tử, ngay cả Ryan, Dickens và Jude cũng đều là đẹp trai trong đẹp trai.

Cho nên bốn anh đàn ông cực phẩm vừa mới xuất hiện, lại không mang theo bạn gái, làm sao không khiến cho những cô gái vào đây tìm đàn ông vui vẻ rộn ràng cả lên chứ?

Bất quá những cô này còn chưa làm được cái gì, bốn người bọn họ đã được phục vụ dẫn lên phòng riêng trên lầu.

Nhân viên phục vụ sau khi đem rượu lên phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngước đầu nhìn thấy Manhattan – nam PR số một cùng ba nữ PR cũng rất nổi tiếng đi hướng về cửa phòng.

Manhattan đưa ngón trỏ vén những sợi tóc mai lòa xòa: “Giám đốc nói bốn người chúng tôi vào phục vụ ngài Ryan, lại còn đặc biệt yêu cầu tôi phải tận tình phục vụ bạn của ngài Ryan.”

Phục vụ lặng đi một chút, nói: “Nhưng mà trước khi tôi đi ra, ngài Ryan dặn là lúc này không đồng ý cho bất kì ai vào quấy rồi bọn họ mà?”

Tây Tây gạt phắt phục vụ ra, nói: “Dông dài! Khó lắm ngài Ryan mới tới, làm sao không thể không kêu chúng tôi vào phục vụ chứ?”

Vừa nói Tây Tây, Đông Đông, Nam Nam lướt qua người phục vụ, Manhattan đẩy cánh cửa phòng ở phía trước, lắc mông uốn éo vào trong.


Cánh cửa mới đóng chưa được mấy phút đã bị mở ra, bốn người đang ngồi trên salon uống rượu nói chuyện cũng lộ ra thái độ giận dữ.

Ryan ngẩn đầu, nhìn thấy là nhóm Tây Tây thường hay đến phục vụ bọn họ, mới thu hồi thái độ bực dọc của mình lại. Nói thế nào, ba cô gái này cùng với Manhattan ở phía sau đều là do anh ta “đặt chỗ” trước khi đến quán bar, cũng là để cho tên bạn thân Lăng Sóc đón gió tẩy trần.

Tất nhiên, kêu một người nam vào đây là vì muốn chọc ghẹo Lăng Sóc, ai bảo Lăng Sóc về Trung Quốc được hơn một năm, lại thêm nỗi hận về con cún bị cướp hồi nhỏ. Có thể thấy Ryan bụng dạ rất hẹp hòi nha!

Dickens cùng Jude đều dừng việc uống rượu, đồng thời len lén trao đổi bằng mắt với Ryan, sau đó, ba người lại cười tủm tỉm nhìn về Lăng Sóc.

Manhattan mặt đỏ tim đập thình thịch ngồi xuống bên cạnh Lăng Sóc, trong lòng tự mắng bản thân không có tiền đồ, trên mặt liền bày ra nụ cười giả dối đầy hoàn mĩ, nhấc tay đặt nhẹ lên bả vai Lăng Sóc, khuôn mặt tiến sát đến tai Lăng sóc, phả ra một hơi thở, nói: “Em là Manhattan, anh đẹp trai anh tên gì vậy?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Sóc nhàn nhạt xẹt qua ba tên bạn tốt đang vừa lấm lét như ăn trộm lại cười giảo hoạt tựa hồ li một cái, con ngươi lại chuyển động, tà tà liếc mắt nhìn gã trai yêu mị đang ở sát bên vai, bình thản nói: “Tôi là Lăng Sóc. Mời cậu buông tay ra và ngồi xích ra xa dùm cái, tôi không thích đàn ông.”

Mặt Manhattan cứng đờ, nụ cười thiếu chút thì tiêu tán, nhưng chỉ thoáng cái liền phục hồi trở lại, cười đến yêu mị nói: “Nếu như vậy, em phải tự phạt một li rồi.” Nói xong, tự rót một li rượu, quay qua cụng li với ba người Ryan và 3 cô PR nữ lúc nãy.

Đứng dậy, nhìn ba người Ryan, bĩu môi, nói: “Ngài Ryan, ngài Dickens, ngài Jude, lần sau làm ơn đừng đem Manhattan ra đùa ác như vậy, làm hại trái tim em tan vỡ, làm em còn tưởng rằng em được các ngài coi trọng chứ.”

Lời này giống như là thở than, lại giống như là trách móc quả nhiên làm cho ba người Ryan không hề tức giận.


Ryan một tay ôm lấy Tây Tây, một tay bưng li rượu vang, cười nói: “Nếu lần sau tôi muốn tìm đàn ông, nhất định sẽ tìm Manhattan trước tiên.”

Manhattan là một người đóng kịch rất giỏi, nếu không thì cũng chẳng thể leo lên được vị trí PR số 1 trong quán bar này. Cho nên y một bên vén vén tóc mai của mình chơi đùa, vừa nói: “Vậy sau này Manhattan sẽ đợi ngài Ryan đến tìm em nha. Bây giờ, em còn phải ra ngoài tìm mĩ nữ trong bar thay thế phục vụ cho bạn của ngài Ryan.”

Ryan thả bàn tay đang ôm eo của Tây Tây, trước khi rút tay ra còn sờ soạng một cái gợi tình, nói: “Mấy em cũng đi đi, hôm nay bạn của anh ở với ba bọn anh là được rồi, ai kêu cậu ấy chỉ cần bọn anh hầu hạ chứ.”

Manhattan cùng ba người Tây Tây bởi vì sự hài hước của Ryan mà phải che miệng cười khẽ.

Bất quá, khi đôi mắt của bốn người bọn họ nhìn đến Lăng Sóc đang dựa vào thành ghế nhấp một ngụm rượu thì trong lòng đều gào lên “Yêu nghiệt nha”, rất rất rất không muốn đi ra khỏi phòng.

Lăng Sóc cũng không biết mình đang bị bốn PR trong quán xem như yêu nghiệt, hắn chỉ đang nghĩ, làm sao để “đáp lễ” chuyện ba tên bạn thân gọi trai đến cho hắn a.

Theo như cái đà này, bốn người bọn họ tuy là bạn tốt của nhau, rất ý hợp tâm đầu, nhưng mà ai cũng lòng dạ hẹp hòi nha.

Buổi sáng khi Cốc Vũ tỉnh lại, trải qua hết một loạt những công việc cần làm trong buổi sáng, trên mặt cậu cũng chẳng tài nào nhìn thấy vẻ kinh ngạc cùng ngốc nghếch của chuyện tối hôm qua, đó là bởi vì cậu bị dọa đến hồn lìa khỏi xác rồi, lựa chọn quên đi toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Tuy nói như vậy, nhưng mà trong lúc ăn sáng, Cốc Vũ bị mẹ dùng ánh mắt nóng rực nhìn nhìn, cậu vẫn chịu đựng không hỏi lí do vì sao.


Thi Lệ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mặt Cốc Vũ, giống như mới qua có một đêm mà con, uhm, rất có tinh thần nha.

Được rồi, cái này chỉ là ảo giác của Thi Lệ. Mẹ chỉ cho là con mình hẹn hò với bạn gái rồi, nhất định thì tinh thần sẽ sung mãn. Thật ra, Cốc Vũ chẳng có gì khác so với sáng hôm qua.

“Vũ Nhi, tối hôm qua con về nhà lúc nào vậy? Thiệt là, mẹ cũng không để ý ngủ quên mất, không có nghe thấy con về. Nói mẹ nghe, tụi con gặp nhau có vui không.”

Cốc Vũ đang vươn đũa định gắp thức ăn liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mẹ, chớp chớp đôi mắt một chút, sau đó, trong đầu ầm một tiếng, mặt liền đỏ rực lên thiếu điều có thể chiên trứng. Chuyện rất vất vả quên đi liền ào trở lại trong óc. Cậu, cậu nhớ ra rồi, cậu bị Diệp Đồng hôn.

Mặt Cốc Vũ đỏ muốn bốc khói rơi vào trong mắt Thi Lệ, lại bị Thi Lệ hoa hoa lệ lệ hiểu lầm, có phải, có phải con đã có hành động thân mật gì với bạn gái không vậy? Giống như là nắm nắm bàn tay nhỏ xinh, hay là còn tiến xa hơn một bước là hôn lên đôi môi xinh rồi. Há há, mặt con đỏ rực thật là đáng yêu nha! Thật là cầm lòng không đậu muốn nhìn thấy cô bé kia quá.

“Được được, mẹ không hỏi nữa. Mau ăn sáng đi, tranh thủ buổi sáng không khí tốt, đem chăn mền ra phơi nắng, có gì đem bột nếp phơi luôn, đến tết làm bánh rán.”

Cốc Vũ cúi đầu, rất biết ơn vì mẹ không hỏi gì nhiều, nếu không cậu thật sự không biết phải nói thế nào.

Ăn sáng xong, đầu tiên Cốc Vũ đem ghế dựa kê dưới mái hiên, lót đệm lên, dìu Thi Lệ qua nằm bên đó, lấy một cây trúc nhỏ ở trong nhà, lột vỏ chăn ra, ôm chăn gác lên cây trúc, lại cầm một cái gậy trúc khác dùng sức đập vào chăn, để bụi bặm có bám trên chăn phải bung ra.

Sau đó, Cốc Vũ cũng nóng lên bèn cởi áo khoác, đem bọc chăn đã tháo ra cùng drap giường đem vào sân ngồi giặt.

Khi Cốc Vũ đứng ở trên ghế phơi bọc chăn cùng drap trải giường, cậu nhìn thấy Diệp Đồng đang đứng bên ngoài bờ tường nhà cậu ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng giật mình, cả người lảo đảo té xuống.

Cái này liền khiến cho Thi Lệ đang đọc sách dưới mái hiên bị dọa hết hồn, cũng dọa tới Diệp Đồng ở bên ngoài.

Thi Lệ vất sách trên tay, đừng dậy lảo đảo bước đến chỗ Cốc Vũ bị té…


Diệp Đồng vội vàng chạy vào sân, mặt mũi khủng hoảng phóng nhanh về phía Cốc Vũ…

Cũng may là cái ghế Cốc Vũ đứng lên phơi đồ không cao, người té cũng không bị đau, chỉ có tấm drap giường vừa mới giặt xong còn cầm trên tay thì phải giặt lại lần nữa.

Thi Lệ kiểm tra toàn bộ người Cốc Vũ, sau khi thấy không có việc gì mới thở phào một hơi, lúc này đôi mắt mới nhìn tới cậu bé cao to đứng bên cạnh.

Mẹ hỏi: “Con là?”

Diệp Đồng sau khi thấy Cốc Vũ không có việc gì cũng thở phào một hơi, thì nghe thấy một giọng nữ mềm mại hỏi mình.

Mặt Diệp Đồng nóng lên, đưa tay gãi gãi ót, mắc cỡ cười cười, nói có chút vội vàng: “Chào dì, con… Con là.” Diệp Đồng khựng lại một chút, đôi mắt xẹt qua mặt Cốc Vũ đầy dịu dàng, tiếp tục nói: “Con là bạn học của Vũ, tên là Diệp Đồng, là con của dì Diệp bán cơm ở đầu hẻm.”

“Ô vậy à, thì ra con là Diệp Đồng à. Thật xấu hổ quá, dì ít đi ra ngoài, nên cũng không có biết mặt con.” Thi Lệ nắm tay Diệp Đồng kéo đến mái hiên, “Lại đây ngồi chơi con. Thật sự dì rất biết ơn gia đình con, nếu không có nhà con, Vũ Nhi chắc phải nghỉ học rồi, giờ thì nó còn được phụ việc cho nhà con nữa, thật sự là cảm ơn quá chừng. Dì cũng định khi nào người khỏe hơn một chút thì đến nhà con cảm ơn, nhưng mà dì vẫn còn bệnh quá, không đủ sức, đứng lâu một chút cũng bị chóng mặt.”

Vừa nói vừa kéo Diệp Đồng ngồi xuống ghế, còn mẹ thì quay lại ghế dựa, quay đầu gọi Cốc Vũ đang nhặt drap trải giường bị dơ đem đi giặt lại: “Vũ Nhi, đợi lát nữa rồi giặt con, pha trà mời bạn con đi.”

Cốc Vũ muốn tránh cũng tránh không được đành phải pha hai tách trà nóng bưng ra, một tách đặt trước mặt Thi Lệ, một tách đưa cho Diệp Đồng, sau đó vội vàng lủi xuống bếp.

“Ui, dì ơi, không cần khách sáo vậy đâu, con chỉ đến rủ Vũ ra ngoài chơi.” Diệp Đồng cẩn thận nói.

“Tốt quá, hiếm khi có bạn học đến rủ Vũ Nhi ra ngoài chơi, dì vui lắm. Đúng rồi, dì gọi con là Tiểu Đồng nha. Con ngồi chơi chút, uống miếng trà, Vũ Nhi làm xong bây giờ đây.”

Thi Lệ đã quên mất còn định nhờ con phơi bột nếp rồi, cả người còn hào hứng hơn cả con được bạn học rủ đi chơi, cho nên không có phát hiện ra sự bối rối trong mắt con cùng xưng hô thân mật của Diệp Đồng đối với con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.