Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù

Chương 32: Sự thật về Từ Chí Dũng


Đọc truyện Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù – Chương 32: Sự thật về Từ Chí Dũng

Hạ Mạch tỉnh lại thấy má phải của mình có hơi rét lại có mùi tanh tanh ở ngay môi. Quần áo có phần hơi xốc xếch, lại bị rách ngay bên vai, cơ thể có phần hơi nhức, hoàn hồn lại cô mới chợt nhớ ra là mình đang chạy trốn A Lý, thế nào không lẻ đã bị hắn cưỡng hiếp rồi, không thể, ở phần dưới của cô không có một chút nào gọi là xâm hại cả, cô chỉ có phần hơi đau trên mặt thôi.

Từ từ gồng gượng dậy, cô vịnh vào một cái cây gần phía mình, rồi tập chung ý thức bước tới cô đi về phía trước nghe rõ tiếng thở hồng hộc và tiếng va chạm.

“Thằng khốn khiếp mày thèm khát phụ nữ lắm đúng không”

Càng gần cô nghe âm thanh càng lớn, lúc này cô nghe rõ đó là giọng nói của hắn, và trước mắt cô là A Lý đang nằm gục dưới đất, cả người hắn đều có máu, Từ Chí Phi nắm cổ áo A Lý đấm vào mặt hắn vài phát, máu trong miệng càng tuôn ra.

Cô chạy nhanh đến hắn, vòng tay ra ôm chặt hắn lại.

“Phi, dừng lại đi anh, nếu không anh sẽ đánh chết hắn”

Từ Chí Phi ý thức như được kéo ra từ một con quỹ dữ hắn xoay người lại thấy cô liền ôm chặt cô vào ngực mình, cằm hắn vừa vặn dựa vào đỉnh đầu cô.

“Mạch Mạch”

“Phi, anh không sao chứ”

Cô nhìn kỹ hắn, khuôn mặt điển trai thường ngày lại bị xưng một bên má phải, trên miệng có vệt máu, thật giống cô. Trên áo hắn lại có một bệt máu, Hạ Mạch đưa tay chậm chậm vào vệt máu ngay miệng hắn.

A Lý lúc này tuy người đã cạn kiệt sức, hắn ta cố bò lết thân mình đến gần cây súng đã bị văng ra xa, hắn ta cầm lấy nhấn còi một cái, viên đạn lập tức bay ra từ nồng súng hướng về Từ Chí Phi.

Hạ Mạch đang ôm hắn, cô đã thấy tên khốn A Lý bóp còi, theo quán tính cô liền xoay người Từ Chí Phi lại, khiến cho viên đạn nhấm trúng vào phần eo trái cô. Ngay lúc này một tiếng súng lại phát ra “Đoàng” hướng thẳng về phía A Lý, viên đạn ghim thẳng vào lòng ngực trái hắn, miệng lập tức ọc ra máu và rồi ý thức cùng hơi thở dần tắt đi, là Mục Lãng đã bắn hắn ta, may mắn cả một đoàn cảnh sát rất nhanh tìm ta chổ bọn họ.

Nhưng ngay lúc này, khuôn mặt tái xanh của Từ Chí Phi không thể không hiện rõ, hắn gào lên tên cô ” Mạch Mạch”

Cô đã bị viên đạn bắn trúng mà mất ý thức, nằm gọn trong lòng ngực của hắn.

“Mau ra xe đưa cô ấy đến bệnh viện”


Từ Chí Phi bế cô đem ra xe, ngồi trên xe ôm cô vào lòng, máu trên cơ thể liên tục chảy ra, trong đầu hắn giờ là con số không.

Mục lãng lái xe nhìn lên kính chiếu hậu, anh không tin vào những gì mình đã thấy, một Từ Chí Phi luôn cao ngạo, lại còn rất nghĩa khí, thế nhưng bây giờ, vì người phụ nữ mình yêu mà khí phách cũng không còn, anh chưa từng thấy Từ Chí Phi yếu đuối đến như vậy.

Đến nơi bệnh viện gần đó, Hạ Mạch được đưa vào một phòng cấp cứu, hắn đứng bên ngoài mệt mỏi gục xuống đất, hắn như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, khuôn mặt buồn bã rầu rĩ, nước mắt tự do mà rơi xuống khuôn mặt hơi xưng của hắn.

Trãi qua mấy tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra, bước ra đầu tiên là một vị bác sĩ nam đã hơi lớn tuổi, ông ta từ từ kéo khẩu trang xuống.

“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, viên đạn được bắn trúng vào thận bệnh trái nên sẽ phải ở lại viện để quan sát tình hình, tuy nhiên viên đạn đã được lấy ra, một chút nữa bệnh nhân sẽ được đưa vào phòng hồi sức, lúc đó cậu có thể vào thăm”

Từ Chí Phi thầm vui mừng trong lòng, thật đúng là ông trời thương hắn, không cướp đi người phụ nữ của hắn.

“Bác sĩ, cảm ơn ông”

Vị bác sĩ mỉm cười gật đầu, rồi sau đó liền quay trở về phòng.

Trong thời gian cô nằm nghĩ ở đây, hắn luôn dặn đàn em mình phải cẩn thận trông chừng cô, cô mà có mệnh hệ gì hắn sẽ không tha cho tổ tông nhà người đó.

Tuy nhiên những tên đàn em liền nghiêm chỉnh tuân lệnh, còn hắn phải quay trở về nhà giải quyết nhiều vấn đề.

Trước tiên hắn quay trở về nhà mình, Hạ Chí Quân từ trong nhà liền chạy ra nhào vào lòng hắn, cậu nhóc sau khi thức giấc liền không thấy cha không thấy mẹ liền oà khóc lóc, Từ Chí Vũ mất rất lâu mới dỗ dành cậu nín, chỉ có ngoan ngoan ở nhà đợi thì cha mẹ sẽ sớm quay về với cậu.

“Ba ơi tại sao trên áo ba lại có nhiều máu vậy ạ”

Từ Chí Phi không biết phải trả lời cậu như thế nào liền tự mình nghĩ đại ra vấn đề nói dối cậu.

“Lúc nảy có người sơ ý làm đổ bột màu đỏ lên áo của ba, nên bây giờ ba mới về thay áo đây”

Hạ Chí Quân đa nghi một chút rồi liền gật đầu đồng ý.


“Thế còn mẹ, mẹ đâu rồi hả ba”

“Mẹ,….. mẹ con đang bị bệnh phải nhập viện”

“Sao ạ, mẹ….. mẹ có chết không ạ”

Cái gì mà chết chứ, cái đứa trẻ ngốc này lại chùa quẻo như vậy.

“Ngốc quá, chết cái gì ở đây, mẹ chỉ là hơi cảm, cần nghĩ ngơi ở bệnh viện, từ giờ không được nói từ chết nghe chưa”

Hạ Chí Quân liền hiểu ý cậu bé gật đầu dạ.

“Con ngoan ở nhà với dì hai, đợi ba trở về liền dẫn con đi thăm mẹ có chịu không”

Hạ Chí Quân bắt đầu rưng rưng nước mắt, hắn thấy thương cậu, bế cậu lên người mình.

“Quân nhi ngoan, là một nam nhi mình không được khóc, phải mạnh mẽ để nữ giới cảm thấy mình được che chỡ, con phải ngoan thì mới bảo vệ được mẹ”

“Dạ”

“Giỏi lắm ở nhà chờ ba, xong việc ba liền dẫn con đi gặp mẹ”

“Dạ”

Hắn xoa đầu cậu rồi bé cậu vào phòng, rồi lập tức quay trở về phòng thay quần áo đi đến sở cảnh sát.

Trong căn phòng bí mật, là Mục Lãng ngồi đối diện Từ Chí Dũng, trên tay ông ta đã bị còng số tám còng lại, Mục Lãng cầm máy ghi âm ấn nút play liền phát.


Người 1: số hàng đó đã thuận lợi giao tới.

Người 2: số hàng lần sau sẽ là tiền tỷ, ông cẩn thận một chút, dạo gần đây tụi chó xanh thường đi lại.

Người 1: được, lần sau sẽ là thuốc phiện được nhập từ bên Đức đúng chứ.

Người 2: đúng vậy, là mặt hàng đang được những con nghiện tìm kiếm, chúng ta không nên bỏ lỡ.

Người 1: haha, nghe A Lý nói: nó nhắm trúng một cô gái làm ở hộp đêm của A Phi, nhưng lại bị A Phi dành mất.

Người 2: bảo nó nếu thích cô ta thì cứ trực tiếp dành lấy, dù sao đối với A Phi cũng không hứng thú với cô ta.

Cuộc ghi âm hết ngang, Mục Lãng chấp tay đối mặt với ông ta phẩm vấn.

“Bác Từ, chuyên gia kỹ thuật đã xác minh đây chính là giọng của bác và Lão Hổ, bác có gì muốn trối không”

“Chỉ dựa vào đó là xác minh rằng là tao sao”

“Lão Hỗ đã tự thú hết mọi chuyện, ông ta nói rằng chính bác là người nói chuyện với ông ta trong đoạn ghi âm, và Đại Chủng cũng đã tự thú với tôi rằng bác đã giết chết vợ của mình là bà Bạch Tương Nhân.

Từ Chí Phi cùng Từ Chí Vũ đứng bên ngoài siết chặt bàn tay, cả hai đều đang bị lửa trong người đốt cháy, sôi sùn sụt.

“Cũng chẳng phải cô ta ngoại tình sao, cô ta đáng chết”

“Rầm” Mục Lãng tức giận đập bàn một cái đứng thẳng dậy lớn giọng.

“Ông… ông có phải là con người không hả chính vợ mình mà ông còn có thể ra tay độc ác đến như vậy”

Từ Chí Vũ bên ngoài mất bình tĩnh đi thẳng vào trong phòng kính bí mật, anh nắm cổ áo ông ta đứng dậy gào từng chữ vào mặt ông.

“Đồ súc sinh, ông không phải là con người”

“Mày cái thằng vong ơn bội nghĩa, cả hai đứa mày đều là con riêng của cô ta, nếu không phải tao nuôi chúng mày lớn đến chừng này, thì chúng mày có được chổ đứng như ngày hôm nay”

“Con mẹ nó ông nói cái gì”


Từ Chí Phi lúc này kích động hắn là đang nghe một vỡ kịch gì đây.

“Tụi bây là cái thứ ăn cháo đá bát, nếu không phải vì mẹ mày bị thằng khác làm cho có thai rồi đến cầu xin tao thì chúng mày có lớn được như vậy không, nuôi chúng mày là để chúng mày báo đáp tao, chứ không phải cái thứ vong ơn bội nghĩa tống cha mình vào tù, mày có đánh vần được chữ tình nghĩa cha con không hả”

” Con mẹ nhà ông còn nói đến tình nghĩa cha con, đến tình nghĩa vợ chồng ông còn không có thì còn dám lớn giọng nói đến tình nghĩa cha con”

Từ Chí Vũ gần như điên lên, anh ta giơ nắm đấm của mình đấm vào khuôn mặt của ông ta, khiến ông ta tay bị còng mất trọng thế ngã xuống đất.

Trong ký ức của Từ Chí Phi, trong lúc khoảng thời gian hắn vừa sinh cho đến lúc 5 tuổi, hắn chưa hề thấy qua mặt cha mình, hắn cũng có thắc mắc rằng cha mình là đang ở đâu, đổi lại câu trả lời từ mẹ hắn là cha hắn đi làm xa không thể quay trở về được.

Cứ như vậy cho đến ngày mẹ hắn lại mang thai, đứa trẻ không biết tại sao lại ở trong bụng của mẹ, lúc đấy hắn chỉ biết đó là em trai của mình, và lúc đấy hắn tên là Bạch Chí Phi, đến lúc em hắn hai tuổi, mẹ dắt hắn cùng em trai của mình đi đến một ngôi nhà lớn, một người đàn ông mặc âu phục bước ra, miệng tươi cười đón tiếp ba mẹ con hắn.

“Em đến rồi”

Đây chính là câu đầu tiên người đàn ông đó nói với mẹ của hắn.

“Đây có phải là A Phi và A Vũ không”

Và đây chính là câu nói thứ hai ông ta nói với ba mẹ con họ.

Hắn thắc mắc hỏi mẹ mình.

“Mẹ, chú ấy là ai vậy”

Bạch Tương Nhân siết tay nắm chặt váy mình, miệng mỉm cười nói ra bốn chữ ” Là cha của con”

Từ đó trong ký ức của hắn chỉ biết rằng người đàn ông họ Từ tên Chí Dũng là cha ruột của hắn, ông ta dạy hắn học bắn súng, dạy hắn kinh doanh, dạy hắn đủ điều rồi thành một cánh tay phải đắt lực cho ông.

Cho đến một ngày định mệnh này, cứ như vậy sự thật lộ diện, người mà hắn tôn kính luôn miệng gọi là cha thế nhưng lại không phải cha mình, lại giết đi người mẹ duy nhất của hắn, là kẻ chủ mưu giết đi người con gái vô tội ấy, và bây giờ ông hại luôn cả người phụ nữ của hắn, nhiêu đây thôi nó cứ như là hàng ngàn mũi dao đâm xuyên tim hắn, từng cơn tê liệt ăn mòn tim hắn.

Từ Chí Phi trầm mặt đứng một bên lặng lẽ, Mục Lãng tuyên bố lớn.

“Mọi chứng cứ tội ác của ông gây ra đã được kết sổ, bây giờ ông chỉ chờ ngày ra toà kết án ông”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.