Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 99: Hoài Xuân


Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 99: Hoài Xuân


Ánh mắt của Diệp Vũ nhìn về phương hướng mà tiểu Hồng vừa rời đi, sau khi lão nương dùng sức nện chén trà xuống bàn, hắn mới lấy lại tinh thần.
– Nhi tử cảm thấy, ân… Tám phần là có thể tin được, ngươi nghe xam, Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, nhất định là do tên ăn mày đánh chó được dẫn dắt, diễn biến mà thành!
Nhắc tới lý luận suông thì Diệp Vũ đúng là hảo thủ, lập tức chậm rãi nói ra.
– Nhưng mà hài nhi lại cảm thấy cũng không có cái gì, một thứ do Cái Bang sử dụng, cũng không có trò gì quá lớn. Mà cái Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, vỗ công mà vừa nghe tên, nhất định vô cùng âm nhu độc ác, cái gọi là cửu âm, nhất định là cần dùng bạch cốt của chín nữ tử luyện thành, võ công như thé trong quân đội không có nơi dùng, ngược lại Hàng Long Thập Bát Chưởng, danh tự đủ bá đạo, đủ hào khí, nghe xong là cả người nhiệt huyết sôi trào, nếu là học được loại chưởng pháp Hàng Long Thập Bát Chưởng nảy, đúng là mong muốn của đàn ông.
Nếu như Diệp Vũ này mà ở địa cầu nhất định sẽ mê Kim Dương, nhất định sẽ thành tri kỷ, bạn thân, ngươi là chân thần a, nghe tên đã biết được nhiều như thế, Cửu Âm Bạch Cốt đúng là cần xương của chín nữ tử luyện thành, cũng quá trâu, nếu như hắn biết Dương Quá đại hiệp có Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, không biết ngươi sẽ giải thích như thế nào?
Nhị thái thái nghe gật đầu, nói:
– Ta cũng hiểu được tiểu tử này đúng là không phải phô trương thanh thế, những cái tên võ công này cũng không phải có thể lăng không bịa đặt mà ra, cũng không biết hắn đã đạt được kỳ ngộ nào.
Diệp Vũ cũng đỏ mắt không thôi, mỉa mai cười một tiếng nói ra.
– Ông trời đúng là bất công, lại cho kẻ đần được kỳ ngộ, nếu để cho ta có được công pháp võ công này, ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn gấp trăm lần.
Nhị thái thái cười sờ đầu nhi tử, khen.

– Đó là đương nhiên, yên tâm, công pháp chúng ta sẽ tìm được thôi, ha ha…
Diệp Vũ thấy lão nương tâm tình tốt một chút, nhịn không được mà hỏi thăm.
– Mẫu thân, lúc nào tiểu Hồng cho ta đây, nàng đã mười sáu, có thể… Có thể cho vào phòng rồi a, hắc hắc…
– Tiểu tử ngươi con mắt nhìn chằm chằm vào người của tiểu Hồng, nếu như ngươi chăm chỉ luyện tập võ công, thì sao không thể sánh bằng Diệp Long Diệp Hổ chứ? Ngươi nên đợi tới khi tiểu Hồng đạt được công pháp từ chỗ Diệp Không rồi nói sau.
Diệp Vũ uể oải nói ra.
– Làm gì cũng không nên để Tiểu Hồng đi, ta nửa đêm đi qua phòng của tiểu tử Diệp Không trộm công pháp không phải là được sao?
– Hồ đồ!
Nhị thái thái mắng, nói:
– Tiểu tử kia hiện tại võ công cao cường, nếu để cho hắn phát hiện, đánh ngươi một trận là nhẹ, làm thể sẽ cho hắn có cớ dời ra khỏi Diệp phủ, về sau sẽ không có cơ hội ra tay nữa!
Diệp Vũ bất mãn nói ra.

– Mẫu thân, cái gì gọi là đánh ta một trận là nhẹ, ta cũng không tin hắn một thân võ học lại lợi hại như thế.
– Không được, đừng tìm phiền toái cho ta!
Nhị thái thái nghiêm mặt, Diệp Vũ không dám nhiều lời, xám xịt cáo lui.
Đi ra ngoài trông thấy phòng của tiểu Hồng vẫn sáng đèn, tà tâm không tắt, rón ra rón rén đi qua, sau khi đi tiến vào phòng nhỏ, vừa vặn trông thấy cửa sổ nhỏ nửa mở, một giai nhân mỹ mạo đang hai tay nâng cằm, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đang nghĩ về cái gì.
Ánh mặt trăng như bạc, gió thổi nhè nhẹ, thiếu nữ dưới ánh đèn nhíu mày buồn phiền, trong ánh mắt lóe hơi nước nhàn nhạt, hai tay nâng cằm, càng nhìn càng lộ ra nét đáng yêu, Diệp Vũ nhìn mà cam thấy điên đảo thần hồn.
– Ai, ban ngày gặp mặt, buổi tối vẫn muốn gặp, không biết ta có phải đang hoài xuân không nữa.
Đột nhiên tiểu Hồng nói ra một câu không đầu không đuôi, sau đó nàng nhìn thấy bóng đen bên ngoài cửa phòng, kinh hô.
– Ai?
Diệp Vũ sợ tới mức quay người bỏ chạy, trong nội tâm nói thầm, tiểu tử Diệp Không, không ngờ ngươi lại không an phận với tiểu Hồng, xem ra ta phải tìm cơ hội nhục nhã ngươi mới được.

Tiểu Hồng từ bóng lưng của Diệp Vũ mà nhận ra hắn, nàng thở dài một tiếng.
– Ai, Tam thiếu gia, sau này ta phải gả ột người nhàn chán, một nam nhân cách cửa sổ mà nhìn lén hay sao?
Thiếu nữ đều có ôm ấp tình cảm tìm được nam nhân anh hùng cường liệt, so sánh với nhau, Diệp Không là thản nhiên đối mặt với ngàn vạn dân chúng, ngay cả tướng quân thân binh trong Diệp gia cũng vô cùng kính trọng hắn.
Mà Diệp Vũ nhìn lén bị người ta phát hiện, giống như chó nha có tang, lúc đào tẩu còn xém tí té ngã, đương nhiên làm cho tiểu Hồng xem thường.
Nhưng nàng với tư cách là nha hoàn của Nhị thái thái, nàng có thể lựa chọn sao? Nàng đã bán mình cho Diệp gia, tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay của Nhị thái thái, mặc dù nàng có thể quát tháo với những gia đinh và nha hoàn khác, nhưng nàng cũng là người không có tự do, thậm chí có cảm giác không thể giao thân thể cho ai.
Tiểu Hồng duỗi cánh tay trắng bóc ra, đóng cửa sổ lại, thở dài.
– Bát thiếu gia, ngươi cũng biết có nô tỳ tưởng niệm ngươi không…
Không thể ngờ là ngươi luyện tập công pháp mạnh mẽ cường hãn như vậy, luyện hóa nhiều linh khí như thế, không ngờ không có tăng lên bao nhiêu, tuy tốc độ tu luyện của ngươi chậm, nhưng vượt cấp khiêu chiến là chuyện không thành vấn đề.
Hoàng Tuyền lão tổ nhịn không được cảm thán nói ra.
Hơn mười ngày ở trong đầu của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ cũng biết không ít bí mật của Diệp Không, đối với công pháp mà Diệp Không tu luyện cũng cảm thán không thôi.
Nói như vậy, phán đoán tốt xấu của một công pháp, chỉ tiêu trọng yếu nhất, chính là tốc độ tu luyện, tất cả mọi người là phải nhanh, càng nhanh càng tốt.
Liều lĩnh tăng cảnh giới, chỉ có thể đề cao cảnh giới, mới có thể có được công năng lợi hại hơn, pháp thuật lợi hại hơn, tu luyện ra pháp bảo lợi hại hơn.

Tu ma giả vô cùng chấp nhất trong việc truy cầu tốc độ tu luyện, bọn họ không tiếc giết người đoạt bảo, để cho tốc độ đột phá của mình nhanh hơn, ai có thể trong trăm năm Kết Anh, những chuyện này là chuyện mà họ thích đàm luận nhất, mỗi lần nói ra trong giọng nói đều tràn ngập giọng điệu hâm mộ.
Có thể bọn hắn quên, tháp cao vạn trượng từ mặt đất xây lên, tầng trệt quyết định độ cao cuối cùng, chứ không phải là tốc độ xây nhanh, mà nền móng chính là cơ bản nhất, chính là căn cơ, mà mỗi khi xây lên một tầng cao hơn, các tầng ở bên dưới, một tầng nữa phải tiến hành gia cố tới trình độ nhất định.
Cho nên mới xuất hiện vấn đề bình cảnh, tòa tháp xây cao, phía dưới chưa vững chắc, muốn xây cao hơn nữa, cũng không thể làm tiếp, mà nó sẽ sụp đổ.
Đương nhiên tu tiên thường thích làm ngược lại, tẩu hỏa nhập ma là chuyện không hiếm, chuyện bình cảnh vẫn tồn tại, rất nhiều người giai đoạn trước là nhanh, nhưng khi tới trình độ nhất định, đến cổ chai, gây khó dễ, chậm trễ vài chục năm, mấy trăm năm, cuối cùng không thể đột phá, chờ tọa hóa, đây là chuyện quá bình thường.
Mà Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh lại không giống như vậy, đi một con đường riêng, cường điệu gia trì trụ cột ỗi tầng, mỗi tầng đều tốn rất nhiều thời gian, hấp thu đại lượng linh khí, căn bản là không để ý tốc độ, đặc điểm của nó là chậm, thật chậm, chậm giống như ốc sên.
Nhưng mà chỗ tốt của Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh lại làm cho người ta kinh ngạc, đó bởi vì trụ cột, phi thường ổn định, vấn đề bình cảnh không tồn tại.
Lại nói tu luyện chậm là yếu nhược, cái này không nhất định, cánh giới của ta thấp kém, nhưng linh khí của ta không kém gì ngươi, ngươi bảo ta yếu sao?
Diệp Không cuối cùng cũng nhét tia linh khí cuối cùng vào khí hải, thu công, cười nói.
– Vượt cấp khiêu chiến đường nhiên có thể, nếu có pháp khí phù hợp, đối kháng năm sáu tầng, không phải việc khó.
– Năm sáu tầng!
Hoàng Tuyền lão tổ có chút giật mình, nói như vậy, có tu sĩ dựa vào pháp bảo mà cường hoành, ngạnh kháng ba cấp cũng không có gì lạ, có thể ngạnh kháng năm cấp làm cho người ta nghe nói mà cảm thấy sợ hãi, đây là hai vấn đề khác nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.