Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 97: Nổi Giận!
– Ta cũng không phải nói ngươi.
– Ta biết rõ ngươi chưa nói ta, nhưng tiểu Hồng tỷ cũng là có hảo ý, ngươi cũng đừng xử phạt nàng.
Lô Cầm cũng là lần đầu tiên thấy Diệp Không tức giận, cũng cầu tình cho tiểu Hồng.
Diệp Không cười khổ, nói:
– Ta thật sự không có nói nàng.
Diệp Không là ngồi ở trên mặt ghế, mà tiểu Hồng đang quỳ lạy dưới chân, đang không ngừng vang xin, thân thể no đủ của tiểu Hồng cũng vừa vặn ở ngang gối của Diệp Không.
Khoảng cách gần như thế, lời cầu khẩn động lòng như thế, còn có khuôn mặt xinh đẹp đang khẩn thiết cầu xin, đột nhiên Diệp Không nghĩ tới rất nhiều nằm trước ở tại địa cầu, một ít nữ nhân quỳ trước mặt mình, vừa quỳ vừa dùng miệng XXX, sau đó ngẩn đầu nhìn mình.
Diệp Không rung động trong lòng, hai cái đầu gối liền không nhịn được mà khép lại chút ít, kẹp thân thể tiểu Hồng vào bên trong.
– Tiểu Hồng, ta thật sự không có nói ngươi.
Tay Diệp Không đặt ở trên đầu tiểu Hồng, chạm vào tóc mềm mại của thanh xuân, bàn tay phi thường thoải mái.
Tiểu Hồng bị hắn hù sợ, lau nước mắt nói ra.
– Bát thiếu gia, nô tì sai rồi.
– Đúng vậy, ai nha, ta đúng là không có nói ngươi.
Tay của Diệp Không muốn kéo dài xuống dưới của tiểu Hồng, đột nhiên nhớ tới Lô Cầm ở bên cạnh.
Quay đầu nhìn xem tiểu nha đầu. Khá tốt, không có chú ý, hắc hắc.
Diệp Không lúc này mới nói.
– Tiểu Hồng tỷ, ta thực sự không còn cách nào khác, ngươi không phải muốn học võ công sao? Đừng nói Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, dù là Hàng Long Thập Bát Chưởng, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ta cũng có thể dạy ngươi, đến đây, nhanh đứng lên đi.
– Thật sao?
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, trong hai mắt đẫm lệ còn dính nước mắt, nhưng nghĩ tới việc Diệp Không vừa trở mặt với mình, cho nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
– Nô tài không dám.
Lúc tiểu Hồng cúi đầu, trong cổ áo lại xuất hiện cái cổ trắng, làm cho nội tâm của Diệp Không rung động.
– Đứng lên đi, chỉ cần ngươi thiệt tình trợ giúp Bát thiếu gia, hắn sẽ dạy ngươi.
Lô Cầm đi tới, nâng nâng tiểu Hồng dậy.
– Tạ ơn Bát thiếu gia.
– Được rồi, đi giúp ta đuổi những nha hoàn kia đi, ta cũng bế quan, ngươi không có việc gì không nên quấy nhiễu ta, có việc cứ bảo tiểu Cầm gọi ta, chờ ta công lực đại thành, đương nhiên sẽ gọi các ngươi.
Tiểu Hồng vốn đang cảm thấy Bát thiếu gia tính tình cũng không hư hỏng giống như lời đồn đãi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên, sợ tới mức nàng phải cẩn thận hơn nhiều.
Hai nữ hài vừa rời đi, Diệp Không đã bỏ linh thạch vào đại điều khiển, khởi động trận pháp, bắt đầu ngồi xuống.
– Trách không được tức giận như vậy, thì ra ngươi cũng thích nha đầu kia.
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc quỷ dị.
– Ta mới không phải, ngươi ít nói bậy.
– Thôi đi pa ơi… Ta thấy ngươi không nở ra tay đấy!
Hoàng Tuyền lão tổ mỉa mai nói ra.
– Nhưng lão tổ ta cũng đã lâu không nhìn thấy nữ nhân, giống như lúc trước, nữ tử xinh đẹp là phàm nhân, ta còn chướng mắt, nói cho ngươi biết, lão tổ ngay cả mỹ nữ Ảnh tộc cũng đã chơi đùa rồi.
– Ảnh tộc?
Diệp Không nghe xong, chú ý tới, hỏi:
– Mươi vạn năm trước, Ảnh tộc còn không phải diệt vong rồi sao?
Không thể ngờ là Hoàng Tuyền lão tổ lại kinh ngạc hỏi lại.
– Chẳng lẽ Ảnh tộc đã diệt vong sao?
Sau đó hắn hú lên vui mừng rất quái dị.
– Oa ah! Ảnh tộc bị diệt, rốt cuộc không còn người truy sát ta, ha ha…
– Ảnh tộc đuổi giết ngươi? Tại sao bọn họ đuổi giết ngươi?
Diệp Không tò mò hỏi.
– Bởi vì, bởi vì… Ta làm hai mỹ nữ Ảnh tộc có bầu…
Hoàng Tuyền lão tổ rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Không biết rõ có hỏi, hắn cũng không nói sự thật, vì vậy cười nói.
– Khoác lác, chắc chắn là ngươi đã trộm thứ gì đó của người ta, nhìn ngươi như thế, pháp bảo Nguyên Anh kỳ cũng không có, lưu lại di vật chỉ là mấy khối linh thạch và thanh kiếm mẻ.
– Thôi đi pa ơi… Ngươi nói rằng, ngươi thật sự cho rằng đó là túi trữ vật của ta sao? Ngươi cho rằng ta một Nguyên Anh trung kỳ còn dùng túi trữ vật sao?
Hoàng Tuyền lão tổ đắc ý giảng thuật.
– Lúc ấy ta bị tám cao cấp chiến sĩ Ảnh tộc vây công, lão tổ ta nhất thời không cẩn thận, bị cướp đi trữ vật giới chỉ, trận chiến ấy đánh thiên hôn địa ám, đến cuối cùng, bọn họ nhiều người hơn, lão tổ ta không địch lại chúng, pháp bảo đều bị làm hỏng, nhưng ta cũng đánh chết hai tên chiến sĩ Ảnh tộc, còn trốn thoát khỏi vòng vây của chúng, ngươi nói ai lợi hại hơn chứ?
Diệp Không không có để ý đến hắn, hỏi.
– Cái túi trữ vật là của ai đấy?
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
– Năm đó ta vừa vặn chạy trốn tới sơn động kia, phát hiện tên tu tiên giả Man tộc, ta vừa vặn tiêu diệt hắn, đoạt đồ vật của hắn, nhưng thân thể của ta thật sự không chống đỡ được, cuối cùng đành phải đem Nguyên Anh và công lực truyền vào thanh kiếm mẻ rác rưởi kia mà tồn tại.
– Thì ra là như vậy.
Diệp Không gật đầu, trách không được trong di vật của Hoàng Tuyền lão tổ lại chỉ có vài thứ thế này.
Ngẫm lại, hắn lại hỏi.
– Linh khí có thể tồn tại bên trong pháp khí sao? Còn nữa, Nguyên Anh kỳ chỉ có thọ nguyên tám trăm năm, vì cái gì ngươi lại có thể ngủ say mười vạn năm?
– Bởi vì lão tổ ta lợi hại rồi, ta bổn sự lớn nha.
Rõ ràng Hoàng Tuyền lão tổ lại bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng Diệp Không cũng không ép hỏi hắn.
– Được rồi, ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, nên để ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Lúc này đến phiên Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.
– Được rồi, ngươi hỏi đi.
Kỳ thật Diệp Không cũng biết mình vừa đặt chân lên tu tiên giới, hỏi hắn cũng chẳng khác gì so với hỏi tảng đá.
Quả nhiên vấn đề đầu tiên, hắn không trả lời được.
– Ảnh tộc bị diệt vong như thế nào?
– Ách… Không biết!
– Hiện tại tình huống tu tiên giới Thương Nam đại lục thế nào?
– Ách. . . Tình huống này, rất phức tạp, một lời khó nói hết nha.
Hoàng Tuyền lão tổ quan tâm nhất là hai vấn đề này mà không có câu trả lời, cả giận nói ra.
– Vậy ngươi tổng những quốc gia mà ngươi đã biết kể cho ta nghe, quốc gia của ngươi là gì, môn phái tu tiên sau lưng là ai, xung quanh có mấy gia tộc tu tiên?
– A, cái này biết một chút.
Diệp Không vội vàng nói ra.
– Quốc gia của ta gọi là An Quốc, hoàng đế chính là An Như Sơn, bên cạnh còn có quốc gia gọi là Vũ Quốc, gia tộc tu tiên sau lưng, không biết được, nhưng ta biết rõ phương Bắc có Hoàng Châu, chỗ đó có gia tộc Vạn gia là tu tiên.
– Còn gì nữa không?
Diệp Không mặt đỏ lên.
– Những chuyện này… Ta mới được biết khi vừa tu luyện, mỗi ngày bận rộn muốn chết, làm sao có thời giờ quản nhiều chuyện như vậy chứ? Ta là một tán tu cấp thấp, nào dám nghe lóng loạn? Ngay cả thành thị ở gần đây tên gì ta còn không biết đấy.
– Không có tiền đồ, ngươi còn nói lý.
Hoàng Tuyền lão tổ mỉa mai một câu, sau đó lại thở dài, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu.
– Ảnh tộc cuối cùng vẫn bị Bắc tộc diệt tộc a.
– Làm sao ngươi biết? Lúc ngươi ngủ say, Ảnh tộc đã bị diệt sạch sao? Vì cái gì ngươi biết Ảnh tộc là bị Bắc tộc tiêu diệt chứ?
Diệp Không tò mò hỏi, bởi vì trong miệng Trương Ngũ Đức, Ảnh tộc là chiến đấu với Ma tộc, cho nên thực lực giảm mạnh, sau đó bởi vì Ảnh tộc sanh con rất gian nan, cho nên càng ngày càng ít, cuối cùng tiêu vong trong lịch sử.
Nhưng Hoàng Tuyền lão tổ lại nói, Ảnh tộc là bị Bắc tộc tiêu diệt.