Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 173: Khống Thi Trùng
– Con gián thì có gì là tốt? Óc ngươi bị heo ăn rồi thì có.
Diệp Không hừ nhẹ một tiếng cũng nhìn lại con gián. Hiển nhiên con gián này cũng con gián khác có chỗ bất đồng.
Vỏ của con gián này vừa cứng vừa đen lại vừa sáng, dưới sự chiếu rọi của tiểu hỏa cầu phản xạ ra ánh kim loại sáng bóng cho thấy chất dinh dưỡng đầy đủ ở trong, xem ra trong đầu người chết vẫn có chút chất béo.
Một bất đồng rõ rệt khác chính là trên trán con gián mọc lên một cái sừng hình chữ T, cảm giác rất có khí thế, nói không chừng đây là con gián vương.
Con gián đi về phía sau, nó cũng không vội vã chạy trốn mà đứng lại vỗ cánh, phảng phất như đang thị uy với hai người ở trước mặt.
– Con mẹ nó, chưa từng thấy con gián nào hung hăng càn quấy như vậy.
Diệp Không rất không thoải mái, hắn hận nhất là có người hung hăng càn quấy hơn hắn, côn trùng cũng không được!
– Ngươi mới là con gián! Không có kiến thức!
Hoàng Tuyền lão tổ nói khiến khuôn mặt hắn tái nhợt:
– Hiện giờ nghe lão tổ ta dạy ngươi này, nghe cho rõ ràng, đây là linh trùng, Khống Thi Trùng, ngươi nhìn cái sừng dẹp ở trên trán nó kia, đó chính là khí quan dùng để khống chế thi thể. Những tên tà tu ưa thích thi thể đều rất trọng dụng cái sừng đó.
– Khống Thi Trùng?
Diệp Không cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe danh tự liền hiểu rõ ý tứ, giật mình tỉnh ngộ:
– A, vậy thi thể của ngươi cũng không phải cương thì mà do bị con sâu nhỏ này khống chế sao?
– Đúng! Nếu không làm sao cương thi mười vạn năm dễ đối phó như vậy?
– Thì ra là thế.
Diệp Không gật đầu nói tiếp:
– Nếu như lấy con Khống Thi Trùng này về sử dụng, có phải ta có thể thông qua con trùng này để khống chế thi thể không?
Hoàng Tuyền lão tổ rốt cục cười:
– Nói chuyện với người thông minh thật đỡ tốn thời gian.
– Vậy còn thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian bắt lấy nó a!
Hoàng Tuyền lão tổ ngăn Diệp Không lại, lắc đầu nói:
– Tuy rằng linh trí của linh trùng thấp, lại khó có thể khiến nó phục tùng. Bắt được cũng vô dụng, trừ phi bắt được mẫu trùng hoặc lấy được trứng côn trùng ấp nở thì mới có thể khiến nó nghe theo lời ngươi.
– Chúng ta đang chờ nó quay lại sào huyệt sao?
Diệp Không giờ mới hiểu được ý định của Hoàng Tuyền lão tổ, thế nhưng hắn lại lo lắng:
– Chúng ta có cần phải ẩn nấp hay không? Nó thấy chúng ta tại đây còn có thể trở về sào huyệt sao?
– Ta không phải đã nói linh trí của nó rất thấp sao? Ngươi tưởng côn trùng cũng thông minh giống như ngươi vậy sao?
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong liền bắt khẩu quyết, ném ra một con chim lửa.
– Xíu…uuu!
Chim lửa kêu một tiếng liền mở hai cánh ra, bổ nhào tới Khống Thi Trùng.
Côn trùng không sợ lão hổ nhưng lại sợ loài phi cầm, đó là thiên tính của nó. Khống Thi Trùng kia thấy chim lửa bay tới không khỏi sợ tới mức té cứt té đái, đôi cánh đen vội thu lại cụp đuôi chạy trốn.
– Nhanh, đuổi theo!
Hoàng Tuyền lão tổ phất tay chôn vùi con chim lửa, sau đó cùng Diệp Không đi theo Khống Thi Trùng, xem nó chạy đi đâu.
Chỉ thấy Khống Thi Trùng bò xuyên qua mặt đất lên trên một vách tường rất ẩm thấp, sau đó móng vuốt nhỏ của nó nhanh chóng bới ra một cái lỗ thủng rồi chui vào.
– Đào!
Cho tới bây giờ Hoàng Tuyền lão tổ đều không nói nhiều.
Diệp Không cầm pháp khí tiểu kiếm không dám dùng quá sức, chỉ vẹt ra một ít đất bên ngoài liền thấy một lỗ thủng lớn ở trong đó.
Đi dọc theo động quật đào vào trong, rất nhanh nhìn thấy Khống Thi Trùng một lần nữa.
– Lập tức tới ngay, côn trùng này rất có tình có nghĩa, dù chết cũng phải bảo vệ vợ con.
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
– Như vậy có nghĩa là nó đã không còn tác dụng?
Diệp Không đạt được câu trả lời của Hoàng Tuyền lão tổ, hắn cũng không giảng tình nghĩa với côn trùng, vung tiểu kiếm lên chém Khống Thi Trùng thành hai đoạn.
Vừa rồi Diệp Không nghe nói sừng côn trùng là vật hi hữu, hắn cũng sẽ không lãng phí, xuất ra một cái hộp từ trong túi trữ vật.
Hộp gỗ có chút lớn, đây là thứ lần trước theo huynh đệ Lô gia thu thập bảo vật trong dân gian, bên trong hộp là linh thảo ba lá mười năm vô cùng rác rưởi, chẳng qua cái hộp này lại là đồ tốt, chính là đào mộc ngàn năm. Diệp Không điều tra điển tịch, nó chính là nơi lưu giữ linh trùng tốt nhất.
Dùng tiểu kiếm cắt xuống một đoạn từ hộp đào mộc, lại lấy thi thể của Khống Thi Trùng cất vào trong.
Hoàng Tuyền lão tổ nhìn những việc hắn làm tự nhiên chẳng thèm quan tâm:
– Này, ngươi đừng có keo kiệt như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn học theo người luyện Âm Thi?
– Không a, những đồ chơi buồn nôn đó ta tuyệt đối không đụng đến, cả ngày chơi đùa cùng thi thể, tâm lý đều không bình thường a…. chẳng qua ta có thể đem thứ này đi bán. Nhất định những tên luyện Âm Thi kia có rất nhiều tiền.
– Ta thấy ngươi nghèo tới mức điên rồi, cũng may không có người ngoài ở đây, nếu không lão tổ ta không còn chỗ nào mà chui xuống. Thứ đồ vật trên dưới một trăm linh thạch cũng đem làm bảo bối.
Diệp Không càng vui mừng quá đỗi, cầm hộp đào mộc trên tay cẩn thận từng tí một. Lão tổ ngươi chém gió cũng không sợ đứt lưỡi sao, trên dưới một trăm khối linh thạch cũng không thèm quan tâm? Cái này đối với thiếu gia ta mà nói chính là một con số thiên văn a.
Kỳ thật Hoàng Tuyền lão tổ cũng nói giỡn với hắn, nếu như cái đồ chơi kia không đáng tiền thì hắn đã đạp nát từ lúc nào rồi.
– Tốt, nhanh đào a, nếu như có thể lấy được mẫu trùng hoặc trứng côn trùng. Lúc đó ngươi mới thực là phát tài đó.
Hoàng Tuyền lão tổ lại thúc giục.
– Đúng rồi!
Ánh mắt Diệp Không sáng người, mỗi lần mẫu trùng sinh ra cả ngàn con, mỗi con có thể bán trên dưới một trăm linh thạch…
– Mẹ ơi, tiền!
Diệp Không rạo rực đào xuống, hai ba lần liền thấy một cái động quật lớn, ngay lập tức thấy một con sâu béo ú xuất hiện.
– Chính là nó, mẫu trùng.
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
– Ha ha, ta phát tài đều phải dựa vào ngươi!
Diệp Không vui vẻ cười nói, lại cắt thêm một đoạn đào mộc ngàn năm, tóm lấy thân thể mẫu trùng rồi bỏ vào trong.
Hoàng Tuyền lão tổ thấy bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí của hắn, trong lòng có chút buồn cười:
– Có phải ngươi đang nghĩ cách khiến nó sinh nở rồi bán trùng kiếm tiền không?
– Đúng vậy! Lão tổ, ngươi thật quá hiểu ta!
Hoàng Tuyền lão tổ cười ha ha nói:
– Vậy ngươi đừng hy vọng, tuổi thọ của mẫu trùng rât ngắn, sinh ra một ổ liền chết đi. Ha ha, ha ha.