Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 161: Hiền Nội Trợ
Tiểu Quyên kia cũng là người thông minh lanh lợi, nàng tranh thủ thời gian liền dập đầu Diệp Không nói:
– Mong Bát thiếu gia làm chủ cho chúng ta.
– Được rồi, ngày mai ta giúp các ngươi nói xem thế nào.
Diệp Không suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.
Liễu Trường Thanh sớm đã muốn mời Diệp Không tới hỗ trợ nhưng vẫn không biết nói như thế nào. Lúc này đạt được sự đồng ý của Diệp Không, hắn không khỏi vô cùng vui mừng cảm tạ:
– Bát thiếu gia chính là phụ mẫu tái sinh của ta, Liễu Trường Thanh ta nhất định kết cỏ ngậm vành trâu làm ngựa cho ngài…
– Được rồi, đừng nói nhảm những lời này, lão tử cũng không thiếu gì trâu ngựa.
Diệp Không thưởng cho Liễu Trường Thanh một cước, sau đó ném ra trăm lượng bạc nói:
– Ngày mai chuộc thân cho Tiểu Quyên, sau đó đi vào trong thành tìm một phòng ở, ngươi cũng coi như an gia.
Diệp Không nói xong liền đi để lại Liễu Trường Thanh cầm bạc dập đầu vài cái, hắn thầm nghĩ nếu Bát thiếu gia có chuyện gì cần, Liễu Trường Thanh ta nhất định lấy cái chết tương báo.
Diệp Không về đến nhà, Lô Cầm đang bồi Trần Cửu Nương nói chuyện, hắn đi vào chào hỏi rồi trở lại phòng của mình. Lúc này Tiểu Hồng đang ở đâu rồi, hôm nay phải trấn an muội cho tốt.
Sau khi trở về phòng, hắn cũng không quá sốt ruột. Trước tiên nói một vài lời ra, những chuyện khiến Diệp Không không vui như là không hái được Khang Lượng quả, Tiểu Hồng cười khanh khách, dắt tay Diệp Không đi tới nhà kho phía sau.
– Oa, muội chuẩn bị nhiều như vậy cho ta sao? Rốt cuộc ta biết thế nào là nội trợ đảm đang rồi.
Diệp Không nhìn một đống Khang Lương quả đang chất đầy trên mặt đất, vui mừng ôm lấy Tiểu Hồng hôn chùn chụt.
– Ai nha, Bát thiếu gia.
Tiểu Hồng đỏ mặt nói:
– Lúc còn đang mùa thua, ta biết rõ những trái cây này có tác dụng gì, chúng ta liền hái nhiều hơn một ít để đề phòng thiếu gia muốn dùng, cho dù không cần thì ném đi là được… Không nghĩ tới lại cần dùng.
– Ừm, sớm chuẩn bị, khỏi lo họa tới, làm tốt lắm.
Diệp Không cầm hơn mười khỏa Khang Lương quả cho vào túi trữ vật, chú ý nhìn một chút, Tiểu Hồng bảo vệ cũng không tệ lắm, không có quả nào xấu cả.
Nếu như luyện chế những Khang Lương quả này thành đan được thì vài năm cũng không sợ chết đói.
– Nói đi, muốn ta ban thưởng cái gì?
Diệp Không ôm eo mềm của Tiểu Hồng nói.
– Ban thưởng?
Tiểu Hồng không ngờ hắn lại nói tới vấn đề này, nàng thoáng sững sờ một phát rồi nói:
– Nô tỳ chỉ sợ thiếu gia muốn dùng cho nên mới hái, cho tới bây giờ vẫn chưa từng muốn nhận phần thường.
Diệp Không cười nói:
– Vậy thì trở về phòng ban thưởng a,
Tiểu Hồng hiểu rõ ý tứ của Diệp Không là gì, nàng vô cùng xấu hổ đáp:
– Bát thiếu gia, ngài thật là xấu chết, trách phạt cũng muốn… cái kia, ban thưởng cũng muốn cái kia, người ta không muốn theo.
– Tốt lắm, không nghe lời sẽ ban thưởng gấp bội.
Cũng không biết sau bao lâu, Diệp Không ở trong phòng vô lực tái chiến, hai người ôm nhau nằm trên giường. Tuy rằng Diệp Không đã có đủ lương thực thế nhưng hắn vẫn không nói ra lời, trong ta có muội, trong muội có ta, tri kỷ không nói nên lời.
– Thiếu gia, ngài so với nửa năm trước… càng lớn.
Tiểu Hồng nói xong liền cười khanh khách.
– Thật sao, lớn lên còn không thể đình chỉ, về sau sẽ càng lớn.
Diệp Không từ phía sau lưng Tiểu Hồng ôm lấy eo nàng, bàn tay lớn mò lên núi rồi hạ xuống cốc, say mê không nỡ thu tay lại.
– Nô tỳ không chịu đựng nổi.
Tiểu Hồng cũng có chút không chịu được quay đầu nũng nịu với Diệp Không mấy lần.
– Không chịu đựng nổi thì ta đi tìm người khác.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
– Không muốn!
Tiểu Hồng quay lại ôm lấy khuôn mặt Diệp Không, ánh mắt si ngốc nói:
– Thiếu gia là của Tiểu Hồng.
Diệp Không hỏi:
– Thế Tiểu Cầm bị mất hứng thì sao?
Tiểu Hồng cười nói:
– Tiểu Cầm không có việc gì.
– Vì sao vậy?
– Bởi vì nàng cũng giúp nô tỳ đi hái Khang Lương quả nha, lẽ ra thiếu gia cũng nên ban thưởng uội ấy mới đúng.
Tiểu Hồng vô cùng hào phóng đối với Lô Cầm.
– Tuổi của nàng còn nhỏ.
Diệp Không nói xong liền lại tống thứ đồ vật kia vào người Tiểu Hồng.
– Tuổi tác của nàng cũng tương đương với thiếu gia, thiếu gia đối tốt với ta như vậy, trong lòng nàng sẽ không vui.
Tuy rằng Lô Cầm chưa từng nói ra thế nhưng nữ hài tử vẫn vô cùng cẩn thận, Tiểu Hồng vẫn có thể nhìn ra suy nghĩ của Lô Cầm.
– Ngày mai thiếu gia rút chút thời gian một mình tới cùng Tiểu Cầm đi.
Tiểu Hồng điều chỉnh góc độ một phát rồi nói.
– Ách, ngày mai ta sẽ rời khỏi thành, ta muốn đi ra ngoài bế quan mấy tháng.
Diệp Không nhíu mày một chút, kỳ thực hắn suy nghĩ vô cùng phức tạp đối với Lô Cầm, Tiểu Hông là vì giữ bí mật giúp vạn bất đắc dĩ mới nói vậy. Về phần Phong tứ nương kia chỉ để chơi đùa mà thôi.
Thế nhưng đối với Lô Cầm, hắn cảm thấy tuổi tác mọi người còn quá nhỏ, cũng không cần quá sốt ruột như vậy, để cho Lô Cầm có những cơ hội khác. Dù sao hắn là tu sĩ, hiện giờ bế quan nửa năm đã cảm thấy rất dài, về sau sẽ còn dài hơn. Nếu như để Lô Cầm mười mấy tuổi đã bắt đầu phải chịu cô độc trường kỳ, Diệp Không cảm thấy có chút tàn nhẫn, gả chồng lại cả đời không thấy mặt mấy lần, cái này so với quả phụ có khác gì nhau đâu?
– Ngày mai nói tiếp.
Diệp Không lại một lần nữa nâng Tiểu Hồng lên đặt vào trụ, nhấp nhô từng cái.
Một đêm như vậy cứ trôi đi như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, hắn nghe thấy thanh âm luyện võ bên ngoài của Lô Cầm, nửa năm qua, võ công của nàng lại có chỗ tiến bộ, thanh âm bảo kiếm chém ra giống như tiếng gió rít, tiếng sắc bén không dứt bên tai.
Kỳ thật người với người thật đúng không công bình, có người có được nô tỳ xinh đẹp ngủ một giấc tới tận mặt trời mọc, có người lại được trường sinh bất lão. Thế nhưng lại có người tu luyện sớm ngày cũng chỉ trở thành cao thủ tục thế.
Thế giới vĩnh viễn không có công bình, linh căn là một cửa ải vô cùng khó khăn mà không có một kẻ nào có thể vượt qua. Tuy rằng công pháp của Man tộc kia có thể không cần linh căn thế nhưng mà phải hấp thu linh khí của người sống, quả thật là một công pháp vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa loại tu hành nghịch thiên này cả đời cũng khó tiến giai vào Trúc Cơ kỳ, giết người tạo ra vô số lệ khí, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Diệp Không không muốn Lô Cầm tu luyện công pháp Man tộc.
– Lão tổ, có biện pháp nào có thể giúp người không có linh căn cũng tu tiên được không?
Diệp Không nằm ở trên giường, Tiểu Hồng đã nằm ở dưới, tuy rằng Diệp Không còn muốn luyện công buổi sáng thêm một chút thế nhưng Tiểu Hồng sợ tỷ muội tốt của mình nghe được thanh âm đáng xấu hổ cho nên vẫn cự tuyệt.
– Không có.
Hoàng Tuyền lão tổ không nói nhiều, phun ra hai chữ dập tắt hy vọng của Diệp Không.
– Chẳng lẽ không có biện pháp nào có thể giúp người không có linh căn đạt được linh căn sao?
Diệp Không còn chưa từ bỏ ý định.
Lần này Hoàng Tuyền lão tổ không vội vã trở lời, chẳng qua sau một hồi lão lại nói ra đáp án khiến cho Diệp Không thất vọng:
– Có, nhưng cũng tương đương không có.